Chap 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Park Jiyeon kéo Park Hyomin về đến nhà rồi giận dỗi đi vào phòng leo lên giường trùm kín chăn. Park Hyomin xoa xoa thái dương tiến đến hóng cô.



"Yeonie chị và hắn không có chuyện gì mà ".


"Hắn nắm tay chị". Park Jiyeon xoay người chỉ ló hai cặp mắt ra ngoài.

"Chị cũng đâu muốn".


"Min Min". Park Jiyeon ngồi bật dậy.


"Sao".


Park Jiyeon kề sát tai nàng thổi một hơi thì thầm đầy dụ hoặc.


"Mún em".


Âm thanh câu mị vang lên Park Hyomin bị dục vọng lấn chiếm nàng hôn lên môi cô chiếc lưỡi nhỏ tinh xảo luồn lách tách ra hàm răng tìm kiếm đầu lưỡi của cô dây dưa không dứt.

Sáng tỉnh dậy tinh thần cô tràn đầy sảng khoái chỉ tội cho nàng ngồi một tư thế cả đêm giờ tay nhắc lên muốn không nổi.


"Sao chị không gọi em dạy ". Park Jiyeon xoa bóp tay cho nàng.


"Em ngủ ngon dạy sao nỡ gọi". Park Hyomin mỉm cười nhéo mũi cô." Em thay đồ đi đến công ty chúng ta còn việc phải làm nữa".


Park Jiyeon thay đồ xong quay qua giúp Park Hyomin thay tay nang hơi đau nên không cài áo ngực được. Công ty còn một số vấn đề cần chấn chỉnh lại trước khi về thành phố S.

    Park Hyomin đang đi thì bị một nhân viên va phải, nàng bị ngã về phía sau cũng may có Park Jiyeon đỡ nàng, mắt kính của nàng cũng rơi xuống đất.




"Xin lỗi tôi không cố ý". Nhân viên vội vã xin lỗi nhặt lên kính trả nàng.



"Không sao". Park Hyomin đứng thẳng lên, không may tóc vướng vào nút áo của Park Jiyeon làm đứt dây buộc mái tóc buông xuống thắt lưng, nhân viên nhìn nàng không chớp mắt.



"Cám ơn trả kính". Park Jiyeon bước lên che chắn cho nàng , cô chán ghét ai nhìn lão bà của mình như vậy.




Cảm ơn xong , cô kéo nàng đi trước sự ngỡ ngàng của nhân viên ,đến chỗ thang máy Park Jiyeon định đeo kính cho nàng, mới phát hiện kính bị gãy.


Park Jiyeon bực bội nhìn mấy nam nhân đi cùng thang máy đang nhìn lão bà mình. Không có kính che giấu vẻ đẹp của nàng hấp dẫn nhiều ngoại nhân ,đôi mắt to, lông mi dài cong vuốt, con ngươi màu nâu đồng ,chiếc mũi cao, cùng đôi môi đỏ mọng. Sau khi nàng cùng Park Jiyeon yêu nhau, quan hệ gần gũi khiến vẻ mị hoặc câu người của nàng càng hiện rõ, không còn vẻ thanh thuần như xưa nữa.



Cửa thang máy mở ra Park Jiyeon khó chịu chắn trước mặt nàng ,để lũ háo sắc đi ra trước. Dương Hoài An vừa gặp Park Hyomin cũng đứng hình nhìn nàng không chớp đến.



"Thư ký Park thật xinh đẹp". Dương Hoài An bất giác thốt ra lời.



Park Hyomin mặt đỏ bừng ,Park Jiyeon trừng mắt liếc Dương Hoài An làm Dương phó tổng rụt cổ lại tự xin lui ra ngoài. Park Jiyeon ghen lên, cô không muốn ai khác chú ý vẻ đẹp của nàng, cô bế nàng lên dùng chân đá ghế giám đốc xoay lại phía sau đặt nàng ngồi lên. Park Hyomin ngồi trên ghế bị giam hãm trong lòng Park Jiyeon nàng không nhút nhít được.



"Min Min được nhiều người yêu thích nhỉ" Park Jiyeon hờn giận nói.



"Đâu có đâu". Park Hyomin vội vã giải thích.




Park Jiyeon không nói gì nữa, cô cúi xuống hung hăng chà đạp môi nàng, khiến nàng phát đau hé miệng ra, cái lưỡi linh hoạt của cô liền luồn vào tìm kiếm lưỡi nàng. Nụ hôn của cô trở nên dịu dàng hai chiếc lưỡi cùng nhau nhảy múa.
Park Jiyeon đứng dạy hôn môi nàng ,ngón tay đang ở cửa động từ từ tiến vào bên trong nàng, thật chặt thật nóng.


Tiếng gõ cửa vang lên khiến Park Jiyeon ngẩn người ,cửa mở ra rồi được khép lại Dương Hoài An từng bước tiến đến đứng trước bàn làm việc. Park Jiyeon hơi đứng lên, nhưng ngón tay lại không chịu rút ra khỏi cơ thể nàng. Park Jiyeon đứng lên khiến ngón tay co lại ,khoái cảm kéo đến Park Hyomin vội dùng tay bịt miệng lại.




"Park tổng thư ký Park đâu rồi". Dương Hoài An đến tìm là Park Hyomin.



"Đi ra ngoài rồi".



"Sao tôi không thấy nhỉ ?.Thôi nói với Park tổng cũng được ,mọi chuyện đã thu xếp xong một lát nữa chúng ta có thể khởi hành về thành phố S".



"Được".



Dương Hoài An cảm thấy gì đó không đúng liền hỏi.



"Park tổng đang làm gì vậy".



"Không có gì chỉ là chỉnh lại ghế bị hư thôi, nếu không việc gì nữa Dương phó tổng có thể ra ngoài". Park Jiyeon nói xong ngón tay lại tiến vào sâu hơn rồi chậm chậm cử động.



"Được".



Park Hyomin nhìn vào kính cửa phản chiếu , nàng thấy Dương Hoài An đang nhìn mình chầm chầm nàng xấu hổ muốn chết. Park Hyomin nhìn được Dương Hoài An, nhưng cô ấy không nhìn được nàng. Đợi Dương Hoài An đi Park Jiyeon lại tiếp tục việc còn dang dở, rất nhanh nàng đến cao trào lần hai.

ain\"}}","InspectorView.splitViewState":"{\"vertical\":{\"size\":0}}","blockedURLs":"[]","currentDockState":"\"right\""

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro