Chap 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vu Thẩm Yên nhìn theo bóng lưng của Park Hyomin. Lúc gả vàoPark gia là 8 năm trước ,lúc đó Hyomin không khép mình như bây giờ. Vu Thẩm Yên rất thích Park Hyomin , cá tính nàng ôn nhu dễ gần gũi. Nhưng kể từ cái đêm nàng ôm mình khóc nàng đã thay đổi. Không gần gũi ai, cũng không tin tưởng vào ai quá nhiều. Nàng luôn có bức tường chắn mọi tình cảm, nhưng giờ nàng tức giận như thế, chứng tỏ nàng đã trao tất cả trái tim cho người ấy.




Khi Park Hyomin gọi điện thoại về nhà giới thiệu lão công. Vu Thẫm Yên rất lo lắng cô đã cho người điều tra Park Jiyeon. Kết quả ngoài dự tính của cô , cô không ngờ Park Jiyeon yêu nàng sâu đậm đến vậy. Có lẽ vì thế nên nàng mới cởi bỏ mặt nạ để trở lại là chính mình.



Park Hyomin nóng giận đá văng cửa phòng nghĩ, nàng kéo Park Jiyeon vào rồi đóng cửa lại. Park Jiyeon sợ sệt nhìn lão bà đang tức giận , cô nuốt ngụm nước bọt.



"Min Min".



"Gì".




Park Hyomin ngồi lên ghế sopha dài chân trái bắt chéo lên chân phải. Nàng gương ánh mắt đang giận dữ nhìn cô.




"Chị muốn trừng phạt em".




" Sao lại phạt em".



"Hử".


Tiếng này phát ra khiến Park Jiyeon nín lặng, cô dùng gương mặt ủy khuất đáng thương nhìn nàng.



"Em nhảy thoát y cho chị xem". Park Hyomin môi nhếch lên tạo thành nụ cười.



"Nhảy thoát y". Park Jiyeon la lên.



"Không được sao". Park Hyomin nhấn mạnh ba chữ này.




"Được được".


Park Jiyeon làm liều cô chưa bao giờ nhảy thoát y cả. Cô đưa tay lên tạo thành đường con duyên dáng. Chân cô bước lên phía trước bắt đầu cởi chiếc áo ra ném đi. Từng bước đi là từng mảnh đồ rơi xuống theo điệu nhảy. Đến khi tiến gần nàng cô đã không còn mảnh vải che thân.


Park Hyomin ánh mắt đỏ lên không vì tức giận, mà do dục vọng đang dâng lên. Park Hyomin nắm lấy tay cô kéo cô ngã xuống.Không đợi cô nói gì nàng đã khóa môi cô bằng nụ hôn.



"Nơi đây là của chị , nơi đây cũng vậy , cả nơi này nữa..... ".


Park Hyomin đưa tay chạm đến đâu môi nàng đều để lại dấu ấn ở đó. Thân thểPark Jiyeon uốn éo theo từng cái hôn ngân.


Trải qua hai tiếng ân ái triền miên cả hai cũng chẳng cò khí lực mà ngồi dậy. Park Jiyeon nằm xuống để lão bà nằm lên người mình ôm thật chặt.




Vu Thầm Yên đứng ngoài cửa mặt đỏ lên. Những gì cần nghe đã nghe hết xem ra hôm nay không nói chuyện với Hyomin được. Vu Thẫm Yên lấy điện thoại ra.




"Alô". Giọng nam nhân vang lên



" Lão công Min Min muốn Đường thị tan rã".




"Chuyện gì".




"Đường Vân chọc Min Min nổi giận".


Nam nhân này chính là Park Joon Hoo đại thiếu giaPark thị. Park Joon Hoo rất yêu mến chiều chuộng hai em gái mình, chỉ cần hai người muốn hắn đều làm được.



Quả nhiên sáng hôm sau, Đường thị tuyên bố tan rã mọi hợp đồng đều bị hủy thua lỗ rất nặng. Vốn dĩ Park Joon Hoo không dễ dàng hạ Đường thị ,tình cờ hắn điều tra được Đường thị làm ăn bất hợp pháp nên rất mau lẹ.


Park Jiyeon không để tâm gì về những lời báo chí đồn thổi, cái mà cô quan tâm hiện giờ là cái tên đang ngồi trên ghế làm việc của cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro