Chap 49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Park Jiyeon nhìn dáng vẻ chăm chú của lão bà, nàng đang băng bó vết thương cho cô . Khóe miệng cô nhếch lên nụ cười , tay bắt đầu luồn vào bụng nàng.



"A" .



Park Hyomin kêu lên, tay lão công chạm vào vết thương trên bụng nàng. Nghe tiếng kêu đau Park Jiyeon rụt tay lại, đẩy nàng ngã xuống sopha , kéo áo nàng lên. Vết bầm tím đáng sợ đập vào mắt cô, Park Jiyeon ánh mắt hàn khí.




"Hắn đánh chị nặng thế này đúng là đáng ghét". Park Jiyeon xoa nhẹ lên vết thương. "Còn đau không sao không cho em biết".




"Đã hết đau rồi lúc nãy ca ca có giúp chị thoa thuốc". Park Hyomin nắm lấy tay cô.




"A vậy em ... em lại nhìn ra như thế". Park Jiyeon mặt đỏ lên. Park Joon Hoo giúp nàng thoa thuốc, mình lại đánh ngồi ta, xấu hổ quá.




"Ca ca không giận em đâu". Park Hyomin thấy cô nhăn nhó, nên giải thích cho cô nghe.




"Em nhất định sẽ không tha cho hắn". Park Jiyeon chợt lạnh mặt nói.



"Chị thật không sao mà".



Park Hyomin xoa má cô, nàng nhìn cô đầy thâm tình. Park Jiyeon nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, cái lưỡi thơm tho tìm kiếm lưỡi nàng quấn quýt. Park Hyomin ôm cổ cô đáp trả nồng nhiệt.




"Hai người đừng làm mù mắt con nít nữa". Park Ji Won vừa mới từ bên ngoài về, nhìn cảnh cả hai triền miên thật nổi da gà.



"Em đi đâu về vậy". ParkHyominđẩyPark Jiyeon ngồi dậy." Em bị sao vậy ".



Park Hyomin vội đứng dậy đến bên em gái nàng. Người Park Ji Won có những vết bầm mờ ,còn có vết máu.




"Em không sao, lúc đi tản bộ tự dưng có người đánh lén. Cũng may em nhanh lẹ né kịp rồi cùng họ đánh nhau. Mình em hạ gục hết, karate đai đen không phải là danh xưng". Park Ji Won tự hào nói.



Park Hyomin thở phào nhẹ nhỏm. May mà Ji Won không sao, quá đáng lắm tên này thật quá đáng.


"Chị bị thương hả má đỏ lên hết rồi , ai dám đánh chị của em hả". Park Ji Won hét lên, cô sờ lên má chị mình . Thấy nàng nhíu chặt chân mày vì đau, máu trong người cô sôi lên.



"Chị không sao đâu em đừng lo lắng quá". Park Hyomin không muốn em mình dính vào vụ này.



"Nhưng mà ...".



"Nghe lời chị".



Park Ji Won chứ nói hết câu thì nàng đã tiếp lời. Park Ji Won nhìn chị mình chu môi không thèm để ý nữa.



"Ring".



Chuông điện thoại rung lên ,Park Jiyeon nhíu chặt chân mày là cha cô. Nên nghe hay không nghe đây, giờ cô còn chưa nghĩ ra cách gì để đấu với ông. Chần chờ một lúc Park Jiyeon nghe máy. Cô cúp điện thoại thở dài một hơi, chuyện gì đến cũng sẽ đến.



"Min Min, cha gọi em về nhà".



"Cha em biết rồi à"



"Tên Lee Dong Gun nhanh chân thật, Ji Won em chăm sóc Min Min dùm chị".



"Ân".



Park Ji Won cùng Park Jiyeon như mèo với chuột, nhưng nếu chuyện nhiêm túc cả hai rất hợp ý. Park Jiyeon vừa đi xong, Park Hyomin đã nhận được điện thoại.



"A lô".



"XinchàoPark tiểu thư". Giọng nam nhân vang lên.



"Anh là ai". Park Hyomin nghi hoặc.



"Park lão gia muốn gặpPark tiểu thư, 8 giờ ở nhà hàngPark thị".



Vừa nói xong nam nhân đã cúp máy, Park Hyomin thở dài không ngờ lại nhanh như vậy. Nàng còn chưa biết phải ứng phó ra sau, theo như lão công nói Park Chae rất cố chấp. Chuyện cô yêu nàng , ông sẽ không bao giờ chấp nhận.



Park Jiyeon về đến nhà, thấy bà nội nháy mắt với cô. Cô hít sâu một hơi đi đến ngồi xuống sopha, đối diện là Park Chae. Park Chae chỉ nhìn cô không nói gì, cũng không biết suy nghĩ gì. Vài phút trôi qua không khí vẫn im lặng, Park Chae nâng tách trà lên nhâm nhi rồi đặt xuống.



"Con nên chấm dứt với Park Hyomin".



"Con không muốn, con rất yêu chị ấy nên con không buông tay đâu". Park Jiyeon không hề chùn bước. Cô không muốn tách khỏi nàng , cô yêu nàng hơn cả mạng sống của cô.



"Con định đi theo con đường của chị con sao, bị người đời khinh khi, xã hội sẽ nói sao về con và Park gia". Đối với Park Chae danh dự là trên hết.



"Con không cần biết người đời nghĩ gì, con cũng không cần biết họ có chấp nhận hay không. Con yêu nàng, con muốn cùng nàng đi đến hết cuộc đời. Người khác không có quyền quyết định cuộc sống của con. Chẳng lẽ họ có được gia đình hạnh phúc, lại không cho con có được sao". Mắt cô đỏ lên như sắp khóc, tay cô nắm chặt thành quyền.




"Họ không có nhưng cha có, cha không cho phép con là ra cái chuyện trái luân thường như vậy". Park Chae giận dữ quát lên.




"Cha biết không con không sợ họ nói gì, con chỉ sợ cha không cho phép. Đối với con niềm vui sướng nhất là được cha thấu hiểu, được cha cảm thông và chấp nhận. Nhưng giờ dù con có làm gì cha cũng xem như ngoài tai, cái danh dự đối với cha quan trọng như vậy sao". Park Jiyeon mất bình tĩnh lớn tiếng nói ra. Những lời này cô đã chôn giấu từ rất lâu rồi.



"Chát".



Park Chae tức giận tát cô một cái, nhưng tát xong ông lại nhìn vào tay mình. Từ nhỏ đến lớn ông chưa bao giờ đánh cô cả.



"Con ghét cha ".



Park Jiyeon hét lên , cô bỏ chạy ra ngoài nhưng bị chặn lại.



"Các người làm gì vậy".




"Đem tiểu thư vào phòng không cho nó ra ngoài nữa bước".



"Dạ lão gia".



Park Jiyeon giãy dụa nhưng không thoát được. Những tên cận vệ đưa cô vào phòng khóa cửa lại. Cho dù cô có đập cửa ,có gọi to cách mấy cũng không ai mở.



"Park Chae con có cần đối xử như vậy với Yeonie không. Con thật sự cố chấp đến mức này sao". Park Hanna lên tiếng bà không ngờ con trai mình tuyệt tình đến vậy.



"Con làm vậy là muốn tốt cho Yeonie mà thôi". Park Chae vẫn nhìn vào tay phải đã đánh Park Jiyeon.



"Con muốn Yeonie phải chịu tổn thương thế nào mới vừa lòng đây". Park Hanna đập mạnh tay xuống bàn.



" Giờ mẹ không tin nhưng sau này sẽ biết con làm đúng". Park Chae không muốn nghe gì nữa, ông đứng lên đi thẳng vào phòng.



Park Hanna nhìn theo mà trên má đã lăn dài những giọt nước mắt. Một bên là con trai một bên là cháu gái, bà biết làm sao vẹn cả đôi đường.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro