Chap 51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


    Park Jiyeon ngồi trong phòng , cô không biết làm sao liên lạc với lão bà. Giờ cô không có gì cả ngoài căn phòng này ra. Cô lo lắng cha mình sẽ làm khó dễ nàng. Chợt nghe tiếng mở cửa bao nhiêu suy nghĩ điều biến thành phẫn nộ, người trước mắt cô chính là đầu sỏ mọi chuyện.




"Đồ khốn anh đến đây làm gì, chẳng phải tôi đã nói ,không cho phép anh bước vàoPark gia sao". Từ 7 năm trước Park Jiyeon không bao giờ để Lee Dong Gun bước chân vàoPark gia nữa.




"Anh đến đây để nói cho em nghe một tin. Tuần sau hôn lễ của chúng ta sẽ được cử hành". Lee Dong Gun chay mặt cười rạng rỡ.



"Anh có ngớ ngẩn không, tôi đã nói bao nhiêu lần tôi không lấy anh". Park Jiyeon thật nghi ngờ hắn ta ngốc bẩm sinh.



"Anh đâu ngớ ngẩn, chuyện này cha em ngày mai sẽ công khai tin tức". Lee Dong Gun tự tìm một chỗ ngồi xuống.



"Anh bị điếc hả, tôi nói anh không được đặt chân vào đây. Anh đứng lên cho tôi, bẩn hết đồ dùng của tôi rồi". Park Jiyeon khinh bỉ nói.



"Bẩn em xem tôi là gì hả". Lee Dong Gun hét lên.



" Giờ anh đang nghĩ gì thì là đó". Park Jiyeon khoanh tay trước ngực cười lạnh.



"Em đừng nghĩ anh không nói gì thì em lên mặt. Em có giỏi thì nói cho anh nghe một lần nữa". Lee Dong Gun đứng dậy tiến đến gần Park Jiyeon.



"Rác rưởi". Lee Dong Gun là ai mà cô không dám nói chứ.



Lee Dong Gun bùng nổ hắn giơ tay lên tát cô. Tay chưa kịp hạ xuống, thì hai cận vệ đã xông vào giữ chặt hắn. Một cận vệ bẻ ngược tay hắn về phía sau khiến hắn đau đớn.



"Lee thiếu gia có phần hơi quá rồi đấy". Người lên tiếng là Từ quản gia. Ông ở Park gia cũng đã gần hai mươi năm.



"Từ thúc". Park Jiyeon từ nhỏ rất thích ông, thường ngịch ngợm chọc phá ông.



Lee Dong Gun thấy Từ quản gia trong lòng kêu không ổn. Nhưng lửa giận trong lòng vẫn còn cháy hừng hực.



"Buông ra". Lee Dong Gun giãy dụa.



"Lee thiếu gia ngài nên nhớ đây là đâu". Từ quản gia chau mày


"Ta là con rể củaPark gia , ta muốn quản vợ cũng không được phép". Lee Dong Gun không phục.



" Hiện tại Lee thiếu gia chưa phải là con rễ Park gia. Sau này nếu phải, thì thiếu gia cũng không đủ tư cách để đánh tiểu thư".



"Ông".



Từ quản gia phất tay ra giấu thả Lee Dong Gun ra. Lee Dong Gun sau khi được thả ra, hắn trừng mắt nhìn ông. Từ quản gia từ từ lấy ra điện thoại, ông bấm dãy số rất quen thuộc.



"Lão gia".



Nghe hai từ này sắc mặt Lee Dong Gun trắng bệch hỏng rồi.




"Lee thiếu gia mới ra tay định đánh tiểu thư".



Từ quản gia nói xong thì một âm thanh vang vọng phát ra. Từ quản gia cố ý mở loa lên chỉ nghe Park Chae lớn tiếng.



"Bảo Lee Dong Gun ở thư phòng chờ ta". Nói xong Park Chae cúp điện thoại.




Nhìn vẻ mặt sợ sệt của hắn, Từ quản gia cười mở lời.




"Lời lão gia nói chắc Lee thiếu gia hiểu ý".



Lee Dong Gun hừ một tiếng rồi bỏ đi. Park Jiyeon cám ơn ông một tiếng. Cô không có ý định ra ngoài , giờ có xông bừa cũng không ra được , phải tìm cách khác.    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro