Chap 65

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Cánh cửa khép lại, Lee Dong Gun kinh hãi người này chẳng phải Park Jeong sao. Người kinh ngạc không chỉ có Lee Dong Gun, Park Chae bật người dậy.



"Jeong". Park Chae gọi




"Chae lâu rồi không gặp". Park ba mỉm cười. "Này người lớn vào không biết nhường ghế à". Park ba hướng Lee Dong Gun nói.



"Dạ mời bác". Lee Dong Gun vội ngồi dạy nhường ghế.




Park ba ngồi xuống tự rót trà uống, Châu Khả đi vào nói nhỏ bên tai ông.
Park ba ý cười càng đậm, ông khoát tay nói Châu Khả về trước.



"Jeong đó là con gái của ngươi". Park Chae nhìn Châu Khả phán đoán.


"Không đó là con dâu ta". Park ba đặt tách trà xuống.



"Là vợ của Joon Hoo sao, ta nhớ không lầm là Vu Thẩm Yên mà". Park Chae thật thắc mắc.



"Sai rồi nàng là Châu Khả nhị tiểu thư Châu gia, nàng là vợ của Ji Won con gái thứ ba của ta". Park ba thản nhiên nói.



"Nữ nhân, ngươi thật chấp nhận chuyện này sao". Park Chae không ngờ ông lại chấp nhận dễ dàng như vậy.



"Ta thấy chẳng sao cả". Đối với ông không câu nệ tiểu tiết.



"Nữ nhân với nữ nhân thì hạnh phúc cái gì". Lee Dong Gun buộc miệng nói.



"Hạnh phúc hay không cũng không liên quan đến ngươi". Park ba thật xem thường người này.



Lee Dong Gun im lặng , hắn biết bây giờ không nên nói nhiều. Chờ tình hình như thế nào sẽ tính tiếp.



"Chae ta đến đây chỉ để khuyên ngươi một điều, đừng cố chấp như thế nữa. Tụi nó yêu nhau là thật lòng, hơn nữa tình yêu của tụi nó rất bền vững". Park ba thấu hiểu tất cả.



"Nhưng xã hội sẽ nghĩ sao chứ". Park Chae vẫn còn giữ cái điểm ấy.



"Xã hội và con gái ngươi cái nào quan trọng hơn. Ngươi có từng nghĩ ,lúc trước chính ngươi bất chấp dư luận, để được ỡ cạnh nữ nhân ấy sao". Park ba thật hoài niệm cái ngày ấy.



"Phải đã từng". Park Chae cười cười.

    Hôn nhân của Park Chae ,không được ông ngoại Park Jiyeon chấp nhận. Hai người bất chấp tất cả đến bên nhau, cho đến khi nàng qua đời vì sinh khó. Lúc Park Jiyeon 7 tuổi mới nhận lại ông ngoại. Mà ông ấy cũng qua đời không lâu sau đó, Park Chae được ông để lại tài sản.



"Chae ngươi đừng để mất đi đứa con di nhất ,còn lại này mới chịu hối hận". Park ba thấy ông có dấu hiệu buông bỏ.



"Park Jeong , ông không được xen vào chuyện này. Ông tự đi mà lo cho gia đình ông đi, lo cho thằng con háo sắc của ông đi". Lee Dong Gun nổi khùng lên.



"Joon Hoo cần gì phải lo". Park ba không tức giận vẫn bình tĩnh đáp lời.



"Con trai ông có vợ, còn đi tằng tịu với Park Hyomin". Lee Dong Gun có những bức ảnh làm bằng chứng.




"Ngươi nói nó với Park Hyomin sao, ngươi ngốc bẩm sinh à". Park ba khinh thường nói.



"Ta có chứng cứ này, ông đừng súi dục bácPark nữa. Cướp vợ người khác là không tốt". Lee Dong Gun đưa điện thoại choPark ba xem.




"Ha ha đúng là ngốc bẩm sinh thật rồi, ngươi nghĩ tiểu Hoo cùng Min Min làm gì. Cùng nhau vào phòng ăn mừng chiến thắng sao". Park ba cười to nhạo bán.



"Ông không được cười, nếu không tôi sẽ giao những bức ảnh này cho Vu tổng". Lee Dong Gun tức giận lên giọng uy hiếp.



"Tùy ngươi muốn giao thì giao, còn nữa Min Min không cướp vợ ngươi, ngược lại ngươi cướp chồng của con gái ta mới đúng". Park ba trở nên nghiêm túc.



"Ông nói vậy ý gì". Lee Dong Gun có phần kinh sợ.



"Nghe cho kỹ đây, Park Hyomin là con gái của ta. Ngươi gan to lắm mới dám láy xe tông chết nàng". Park ba giọng lạnh băng.



"Cái gì Lee Dong Gun là con làm sao". Park Chae đập bàn đứng dạy. Ông cực ghét những thủ đoạn thế này.



"Không có ông ta nói láo hại người". Lee Dong Gun chối cãi.



"Lee Dong Gun ơi là Lee Dong Gun đến nước này còn muốn cãi lại. Ngươi chắc còn nhớ nữ nhân tên Lâm Tịnh Văn chứ". Đây là người mà Park ba đều tra được.



"Không biết". Lại tiếp tục chối cãi.



"7 năm trước ngươi đã phá thắng xe của nàng cùng Park Hana , khiến nàng bị phế đi cánh tay phải. Hana thì bị tàn phế, sau cùng dẫn đến cả hai tự sát". Park ba hùng hồn nói.



"Lee Dong Gun". Âm thanh giận dữ của Park Chae vang lên." Ngươi thật không phải con người".



Lee Dong Gun biết mình bị lộ vội bỏ chạy, nhưng vừa ra khỏi cửa cảnh sát đã chờ sẵn. Với nhiều tội như thế ,dù không tử hình thì cũng cả đời giam cầm.



"Tại sao lại như vậy". Park Chae ôm đầu ngồi xuống sopha.



"Ngươi tự suy nghĩ lại đi". Park ba nói xong xoay lưng đi.



"Ta đã sai rồi chăng".



Ông tự hỏi. ?


Park Jiyeon đến trước một căn nhà nhỏ . Tiểu Tịnh nhìn thấy đốm lông màu trắng đang chạy lăn xăn.



"Bé Youngmimi".



Park Hyomin vừa gọi cục bông đó lập tức chạy đến. Bé Youngmimi lại mập lên rồi , nàng béo má đầy mở khiến nó khó chịu giẫy dụa.



"Lam a di cho con xem nữa". Tiểu Tịnh muốn bế cục bông kia



Park Hyomin đưa bé Youngmimi cho tiểu Tịnh. Cô bé yêu thích không thôi, cứ vuốt ve mãi. Mà bé Youngmimi rất hưởng thụ ngoe ngẫy cái đuôi.



Park Hanna nghe tiếng động nên ra ngoài xem. Nhìn thấy Park Jiyeon bà mừng đến rơi lệ. Park Jiyeon tiến lên ôm lấy bà.



"Bà nội". Park Jiyeon xoa lưng bà.



"Cháu của bà khỏe rồi". Park Hanna xoa tóc cô nói.



"Con khỏe rồi con dẫn theo Min Min thăm bà nè". Park Jiyeon bước đến nắm lấy tay nàng.



"Bà nội". Park Hyomin lệ phép chào



"Tay con khỏi hẳn chưa". Park Hanna muốn đến xem xét.



"Đã đỡ đau nhưng chưa lành hẳn".



Chợt thân ảnh bé nhỏ từ sau lưng nàng ló đầu ra, tiểu Tịnh ngơ ngác nhìn Park Hanna. Cô bé nghe Yeon a di gọi là bà nội ,vậy có phải người thân của mình. Park Hanna bất động ,nhìn cô bé giống hệt cháu gái đã chết của bà lúc nhỏ.



"Tiểu Tịnh ra đây". Park Jiyeon ngoắc ngoắc.


"Dạ". Tiểu Tịnh đi đến cạnh Park Jiyeon.



"Gọi Hanna đi con". Park Jiyeon hướng bà nói.



"Hanna". Tiểu Tịnh chào xong là nhìn chằm chằm bà ấy.



"Yeonie .. đây... đây là". Park Hanna nói không nên lời.


"Con gái của Hana tỷ cùng Lâm Tịnh Văn". Park Jiyeon mỉm cười nói.


Park Hanna cười thật ấm áp, con gái của Hana nhi. Park Hanna ôm tiểu Tịnh vào lòng, như sợ đánh mất bảo vật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro