Chap 68

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


    Thời tiết dần trở lạnh, báo hiệu mùa đông đang đến. Đông đến mang cho con người biết bao cảm xúc. Đó là lúc cái lạnh khẽ khàng len lỏi qua từng con phố, lùa vào từng ngốc ngách mỗi nhà. Đôi lứa nắm tay nhau, những cái ôm chặt hơn, khiến lòng người dạt dào một thứ tình cảm khó tả.




Mùa đông kéo dài từ tháng 11 đến tháng 1 ,nhiệt độ xuống thấp dưới 0 độ C. Mùa đông năm nay có lẽ sẽ lạnh hơn có khả năng có tuyết.




Park Jiyeon đứng ngoài cửa , nhìn người qua lại tấp nập. Cái lạnh khiến cô bắt giác run lên, một vòng tay ấm áp ôm trọn lấy cô.



"Lạnh lắm sao em đứng đây". Park Hyomin xoa hai tay cô.



"Em đang chờ cha, ông bảo em đi gặp một người". Park Jiyeon xoay người ôm lấy nàng.



Hai người ôm ấp, không khí ấm dần theo nhiệt độ hai cơ thể. Ấm áp không phải khi ngồi bên đóng lửa, mà là bên cạnh người mình yêu. Ấm áp không phải mặc một lúc hai, ba áo, mà là khi đứng trước gió lạnh, từ phía sau có ai đó ôm thật chặc. Ấm áp không phải khi nói "ấm quá", mà là khi có người thì thầm " có lạnh không".




Đối với cô mà nói, dù có giá lạnh đến đâu cũng sẽ có nàng làm ấm. Park Jiyeon chưa từng cảm thấy hạnh phúc như thế này. Nàng như ánh mặt trời chiếu rọi vào tim cô, nàng xua tan tất cả cái lạnh đen tối. Nếu cả đời không có nàng , cô sẽ chẳng biết được hạnh phúc là thế nào.

Park Jiyeon chạm vào má nàng, ấn môi nàng một nụ hôn. Môi nàng tuy lạnh nhưng rất mềm mại, tràn đầy vị mật ngọt ngào.



Tiếng ho khan vang lên, cắt đứng hai mỹ nhân đang đứng ngoài cửa hôn say đắm. Park Chae gãi gãi đầu cười cười, tiểu Tịnh nhà ta che mắt lại. Park Hyomin ngượng ngùng đỏ mặt, nàng khẽ nhéo eo cô. Park Jiyeon hít ngụm khí lạnh , miệng vẫn cười tươi như hoa.



Một tuần nữa là đúng một tháng. Còn một tuần nữa tên khốn kiếp sẽ không còn tồn tại. Park Jiyeon nhìn ra cửa sổ xe, ôm lấy nàng vào lòng.



Park Chae chuyên tâm lấy xe, tiểu Tịnh lâu lâu nhìn hai a di cười khúc khích. Nơi họ muốn đến là một vùng biển im ắng . Là nơi tràn đầy kỷ niệm của cô và nàng.



Park Chae bước xuống xe , nhìn đến ngôi nhà nhỏ đang tỏa khói. Bước chân có chút nặng triễu, lòng cảm thấy hối hận không thôi. Dừng chân trước cửa, Park Chae nhìn người phụ nữ trung niên đang dỗ một đứa trẻ. Nghe tiếng bước chân người ấy nhìn ra cửa, nhìnPark Chae đầy căm tức.



"Park Chae ngươi còn dám đến đây". Người hét lên không phải phụ nữ trung niên, mà là nam nhân mới trong nhà đi ra.



"Đức Kiệt". Park Chae gọi tên.



Lâm Đức Kiệt anh trai của Lâm Tịnh Văn, hiện tại đang làm trong sở thư pháp.



Lâm Đức Kiệt xong đến đấm vào người Park Chae , ông mất thế ngã xuống đất. Park Jiyeon đứng im , trong lòng tràn đầy lo lắng. Park Chae không cho cô nhúng tay vào chuyện này, dù cho là xấu nhất.



"Kiệt thôi đi con". Dì Anna ôm lấy con trai mình.



"Sao được con phải đánh chết ông ta". Lâm Đức Kiệt phẩn nộ.



Park Hyomin chau mày, dì Anna nàng đã gặp qua, nam nhân này nhìn cũng quen mắt.



Tiểu Tịnh không biết gì, chỉ biết có người đánh ông nội mình. Tiểu Tịnh buông tayPark Hyomin ra , chạy đến đẩy Lâm Đứt Kiệt.



"Không được đánh ông nội". Tiểu Tịnh dang tay ra bảo vệ Park Chae.


"Ông nội không sao, tiểu Tịnh đừng lo lắng. Đây là ông nội làm sai đáng nhận lấy". Park Chae ôm bụng đứng dạy.



"Ông nội". Tiểu Tịnh đỡ lấy Park Chae.



Dì Anna dùng tay che miệng lại, nước mắt bà rơi xuống. Đứa trẻ này ánh mắt giống hệt con gái bà, ôn nhu nhưng kiên định. Bà tiến đến nhìn đứa trẻ.


"Con tên gì".



"Park Gia Tịnh". Tiểu Tịnh đáp lời dì Anna nhưng rất cảnh giác.


"Cha , mẹ con là ai". Dì Anna muốn đưa tay chạm vào tiểu Tịnh nhưng cô bé lui lại.


"Mẹ sinh con ra tên Lâm Tịnh Văn, còn người mẹ khác tên Park Hana, con không có cha". Tiểu Tịnh lễ phép trả lời.



Từng câu từng chữ như đâm vào lòng bà, dì Anna khóc thành tiếng. Park Chae xoa đâu tiểu Tịnh nói với cô bé.



"Tiểu Tịnh đây là bà ngoại của con".




"Con có bà ngoại". Tiểu Tịnh không tin vào mắt mình.




"Ừ". Park Chae nhẹ đáp lời.




Dì Anna nhìn tiểu Tịnh ôm lấy cô bé khóc nức nở. Lâm Đức Kiệt cũng sắp rơi nước mắt. Đó là cháu gái mình con gái của Tịnh Văn.


Dù vẫn chưa được tha thứ , nhưng Lâm gia đã có chút hòa hoãn. Park Chae mừng rỡ nói không nên lời. Không khí bị phá vỡ bởi Lâm Đức Kiệt khi anh ta nhìn thấy Park Hyomin.



"Nhị tiểu thư".




"Kiệt đã lâu không gặp, Linh có khỏe không". Park Hyomin nhàn nhạt mỉm cười.




Người này là đệ tử ngốc của cha nàng. Một tay cha nàng đào tạo nên , lúc đó phải nói là có duyên phận . Vô tình người này đã được nàng làm bà mối.




"Khỏe Linh đang ở trong nhà , đang nấu bếp". Lâm Đức Kiệt cung kính nói.




Lâm Đức Kiệt rất nể phục nàng, dù nàng không hung dữ ,nhưng khí phách của nàng đủ khiến người ta sợ hãi.




Nhờ có sự thúc đẩy vô hình, mối quan hệ của Lâm gia cùngPark gia chuyển biến tốt đẹp. 0

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro