Chap 71

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Park Jiyeon về nhà cũng đã gần 3 giờ chiều, hỏi thăm thì biết nàng ra ngoài. Nhưng chờ mãi không thấy nàng về, lòng cô bổng lo sợ không yên. Đã gần ba tiếng trôi qua, Park Jiyeon bắt đầu hoãn lên tìm kiếm.




Tiếng mở cửa vang lên, Park Jiyeon mừng rỡ . Cô vội tiến đến, nhưng thất vọng nặng nề.




"Có chuyện gì sao". Park Ji Won mở cửa , nhìn Park Jiyeon vẻ mặt lo lắng.





"Min Min ra ngoài đến giờ chưa về, gọi đến cửa hàng áo cưới họ nói nàng chưa đến". Park Jiyeon không chịu được định xong đi tìm.




"Chị ơi". Một cậu bé bổng đâu chạy đến trước Park Jiyeon.




"Em tìm ai". Park Jiyeon nóng vội hỏi.





"Có người bảo em đưa thứ này cho chị". Cậu bé đưa xong , gật đầu chào rồi chạy đi.




Park Jiyeon cầm lấy chiếc túi , đây là túi của nàng bên trong còn bản vẽ áo cưới. Park Jiyeon tìm thấy bức thư kẹp trong bản vẽ. Khi đọc xong cô tức giận đến mặt đỏ bừng, khốn thật không hay. Park Ji Won thấy thế mở ra đọc.






"Chết tiệt". Park Ji Won hét lên xé nát bức thư.




"Ji Won gọi cho Hoo ca". Park Jiyeon bước vào nhà nói.




Khoảng nữa tiếng sau, Park Joon Hoo cũng đến nơi. Cả không gian đều im lặng một cách đáng sợ.





"Em sẽ đi một mình". Park Jiyeon phá vỡ im lặng.





"Như vậy không tốt, hắn có súng chúng ta không thể để con đi một mình". Park Chae lên tiếng.





"Không sao con sẽ cố bảo vệ nàng". Park Jiyeon khẳng định.





"Nhưng...". Park Chae vẫn lo sợ.




"Cứ để Jiyeon đi , con sẽ theo sau". Park Joon Hoo tiếp lời." Cho em thứ này".




"Đây là...".




Park Joon Hoo nói thêm một số vấn đề , rồi đưa thêm máy nghe cho cô.




Đúng giờ hẹn Park Jiyeon một mình đến, xung quanh không một bóng người hoang tàn đổ nát. Park Jiyeon bước vào , nhìn xung quanh chỉ toàn những cây gỗ vụn. Có lẽ chỗ này trước kia là để làm gỗ điêu khắc, cô bước tới phía trước.





"Min Min".




Park Hyomin đang bị trói, nàng nhìn Park Jiyeon lắc đầu không muốn cô đến gần.




"Cuối cùng cũng đến rồi". Lee Dong Gun từ phía trong đi ra cười nói.




"Mau thả Min Min ra". Park Jiyeon giận dữ hét lên.





"Đừng gấp ta có màn kịch tính hơn mà". Lee Dong Gun tiến đến nắm tay kéo nàng đứng lên.





Hắn rút súng nhắm vào Park Jiyeon, cô vẫn đứng im nhìn hắn. Lee Dong Gun cười vui vẻ , hắn sẽ khiến cả hai hối hận vì đã xem thường hắn. Park Hyomin cắt được đoạn dây, nàng nắm chặt tay hắn khống chế khẩu súng. Lee Dong Gun tát nàng ngã xuống đất, khóe miệng nàng chảy máu.





"Mày im đi nếu mày còn náo loạn tao bắn mày trước". Lee Dong Gun chĩa súng vào đầu nàng.




"Lee Dong Gun anh là kẻ biến thái , kẻ bệnh hoạn, đồ rác rưởi". Park Jiyeon hét lên, cô sỉ nhục hắn thậm tệ.





"Mày im đi". Lee Dong Gun nhắm thẳng cô mà bắn.





Park Jiyeon nhanh né được viên đạn đó, không phải vì cô lợi hại . Lee Dong Gun phát điên nên tính toán không chính xác . Cô nâng tay chạm vào bên vành tai đã được che khuất bằng tóc.






"Đó là khẩu Makarov PM uy lực sát thương khá. Sử dụng hợp tiếp đạn 9×18mm cơ số 8 viên, tằm bắn 50m. Lúc hắn cướp súng đã bắn bị thương 2 cảnh sát, một người thiệt mạng. Hắn bắn em một lần vậy chỉ còn 4 viên. Anh sẽ dụ hắn bắn ra 1 viên, em để hắn bắn mình đi không sao đâu". Park Joon Hoo chỉ dẫn rất rõ ràng.






Lee Dong Gun tiếp tục ngắm vào cô, bổng tiếng động làm hắn hoảng sợ. Hắn bắn lung tung , nhưng chỉ là chú mèo nhỏ đáng thương. Lee Dong Gun bắt đầu bực tức hắn chỉ còn 3 viên đạn phải ta tay dứt khoát.





"Park Jiyeon nếu mầy dám tránh nữa tao sẽ bắn ả". Lee Dong Gun uy hiếp.




Bắt đắc dĩ cô đứng im , Lee Dong Gun cười thõa mãn. Park Hyomin muốn vùng vẫy nhưng không đủ sức. Nàng phải làm sao bảo vệ Yeonie của nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro