Chap 1:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



1. Căn nhà đó là nơi áp lực nhất

Họ bắt tôi phải trở thành học sinh xuất sắc,

Bù đầu bù cổ vào đống sách vở trên bàn

không có lấy một người bạn nào.

Chỉ cần sa sút là ông bố nghiêm khắc đánh đập,

Bà mẹ già cùng nhỏ em gái nở nụ cười trong hạnh phúc.

Đã bao nhiêu lần tôi nghĩ đến cái chết:

Nhảy từ trên cao, rơi xuống dòng nước lạnh hay treo cổ?

Nhưng

Tôi sợ đau đớn,

Tôi đã không đủ can đảm.

Tôi đành phải sống trong bế tắc,

Ác mộng bao trùm lấy tôi.

Ngày qua ngày,

Đều nguyền rủa và khấn nguyện:

"Liệu Ngài có nghe thấy, Đấng Chúa Trời?"


______


2. Đúng là tôi muốn họ biến mất

Nhưng không phải theo cách này,

Bọn zombie đang cố xé nát tấm thân đó

Moi hết tất cả nội tạng mà ăn.

Chúng nhìn tôi bằng đôi mắt thèm khát

Tôi sợ hãi, la lênbỏ chạy.

Chúng níu chân tôi

Làm tôi ngã phịch xuống.

Hễ người này tiến lại thì người kia lùi ra xa

Cầm con dao bếp quơ qua quơ lại,

Chẳng hề ăn thua.

Bị dồn ép vào 'đường cùng',

Chợt nhận ra bản thân vô dụng đến nhường nào.

Bộ não thông minh thì đã sao?

Học sinh xuất sắc thì sao chứ?

Nó cũng chẳng thể giúp tôi thoát ra khỏi đây

Nhắm chặt hai mắt lại,

Chấp nhận kết thúc số phận tại đây.

Móng vuốt rồi hàm răng nhuốm máu

Dần dần cắm vào cơ thể tôi.

Tôi muốn mình tỉnh dậy

Khỏi cơn ác mộng này


_______


3. Tôi bị kẹt trong một màn đêm vô hạn

Nỗi ám ảnh bao trùm lấy tôi

Cười nhạo, nói xấu sau lưng hay nguyền rủa,

Ai cũng muốn tôi biến mất khỏi thế giới này.

Đó là hình phạt mà tôi phải nhận lấy:

Không có bạn bè,

Mất mát gia đình,

Bản thân vô dụng ...

Tôi muốn vứt bỏ 'tất cả tôi' ngay bây giờ

Chợt nhận ra mình vẫn đang thở,

Trái tim yếu ớt vẫn đang đập "thình thịch" trong lồng ngực.

Tôi cố vực vực dậy khỏi địa ngục

Mờ mờ rồi rồi từ từ hiện rõ

Thật là,

Tôi đang ở đâu đây?


_______


4. Tại sao tôi vẫn đang sống?

Tôi là kẻ bị Chúa Trời ruồng bỏ,

Người muốn dày vò tôi, xé nát tôi và ăn sống tôi.

Tôi tỉnh dậy trong vô thức,

Đáng nhẽ giờ đây,

Tôi phải nằm trong dạ dày ghê tởm của bọn quái vật kia chứ!

Người thật là độc ác

Ngay cả anh cũng thế,

Kẻ đã cứu tôi.

"Tại sao anh làm vậy?

Nếu là thương cảm hay tội nghiệp

Cho con chiên bị ruồng bỏ này

Thì tôi không cần

Thà bỏ mặc,

Rồi để tôi chết không đau đớn"


______


5. Tôi vẫn còn là học sinh,

Thì anh đã là cảnh sát điều tra.

Anh bảo lãnh và mang tôi về nhà

Hãy nói cho tôi biết "TẠI SAO?"

Tôi không muốn phải mang nợ ai cả,

Cũng không muốn làm bận tâm người khác.

Tôi đã trốn khỏi anh,

Cố chạy thật xa, thật nhanh.

Ấy thế mà,

Anh vẫn tìm được và mang tôi về.

Bị giam lỏng trong một cái lồng đầy oán trách

Đó là kế hoạch của Người phải không?

Giờ tôi chẳng thể thoát khỏi anh,

Cũng không thể đền ơn anh cái gì.

Rốt cuộc anh muốn tôi phải ra sao?

Rốt cuộc anh là ai?

Anh muốn gì ở một tên vô dụng như tôi?

Anh chỉ mỉm cười rồi nói:

"Tôi muốn em"


_______


6. Không lâu sau,

Tôi đã gia nhập đội điều tra cùng anh

Nhưng tôi thuộc lĩnh vực nghiên cứu

Và tìm hiểu về bọn săn người UNPERMATI.

Chúng không phải con người,

Không phải thi quỷ,

Cũng không phải zombie.

Mà chúng chỉ đơn thuần là một loài sinh vật

Bị mắc vào dịch bệnh PTX-549

Rồi trở nên thèm khát máu me, nội tạng.

Hunter – Loại thì giết người bừa bãi

Summoner – Loại thì dùng máu điều khiến con người

Cuối cùng là Destroyer,

Kẻ hủy diệt nguy hiểm nhất.

Tất cả chúng đều là bọn ngu si đần độn,

Không thể suy nghĩ

Vì không có não.

Chúng chỉ muốn tồn tại và

XÂM LƯỢC THẾ GIỚI này.


_______


7. Con người chúng ta,

Cũng muốn tồn tại và muốn sống.

Dù biết rằng đàm phán rồi thỏa thuận

Thì sẽ dễ dàng hòa hợp hơn

Nhưng con người là loài sinh vật

THAM VỌNGĐỘC ÁC nhất.

Chúng ta ích kỉ rồi phản bội,

Xóa bỏ những giống loài sinh vật khác.

Vậy mà tự mình đặt ra pháp luật,

Rồi tự cho rằng thế giới này

Luôn mang lại công bằng và những điều tốt đẹp

Được làm chủ bởi con người.

Lẽ nào Thánh Thần sẽ ngồi yên chấp nhận sự bất công này?

Các Ngài đã làm rõ hơn

Bộ mặt thật của con người

Trong những lúc khó khăn, hoạn nạn.

Hôm nay sẽ là ngày tàn của thế giới,

Sẽ là ngày TẬN THẾ của loài người


_______


8. Cuộc chiến tranh xảy ra,

Để thoát khỏi sự phản bội

Tôi buộc phải thực hiện nghĩa vụ của lòai người.

Bảo vệ kẻ dối trá, hèn hạ

Mà tước đi sinh mạng tội nghiệp của Unpermati.

Nhưng chuyện này không được xét xử ở tòa án

Do lỗi của của đôi bên.

Ôm mối thù giết chết gia đình tôi,

Dần dần tôi chìm vào tội lỗi.

Đôi bàn tay đã nhúng chàm,

Sẽ không bao giờ được rửa sạch.

Anh ở bên cạnh và vỗ vai tôi:

"Làm tốt lắm!"


_______


9. Tôi không hề ưa thích chuyện này

Tôi không bao giờ muốn

Thế chiến thứ III xảy ra.

Bầu trời trời đen sì,

Nhà cửa sụp đổ,

Khỏi bụi lan tỏa khắp nơi.

Tiếng súng, tiếng bom đạn liên tục vang lên.

Trong khi người dân chạy tán loạn tìm chỗ trốn,

Thì những kẻ có chức quyền đã chui xuống hầm

Và khóa sầm cửa lại.

Như một con chuột đang bị rượt bởi một đám mèo hoang.

Sợ hãicắn rứt

Vô dụngích kỉ

Từng chút một hiện rõ ra bên ngoài.

Nơi chiến trường đây,

Có rất nhiều người hi sinh và thương vong

Liệu tôi còn có thể tiếp tục chiến đấu?


_______


10. Này, quái vật

Dù ngươi có tỏ ra đáng thương,

Dù thời gian có trôi qua quá nhiều.

Nhưng làm sao ta có thể

Quên được bộ mặt của kẻ

Đã sát hại gia đình ta.

Cầm thanh kiếm trên tay,

Lần này ta không còn lo sợ như lúc đó nữa.

Bộ mặt thật cuối cùng cũng lòi ra,

Không ngần ngại lấy đi mạng sống của 'nó'.

Và giờ tôi cũng chẳng quay đầu được nữa

Giết, giết, GIẾT

Thế giới dần nhuốm màu đỏ thẫm.

Jesus cũng không thể tha thứ cho tôi,

Người quyết định trừng phạt tôi.


_________


Kết:

Trong cơn mê,

Tôi mơ thấy mình vồ lấy anh,

Cắn xé anh,

Rồi hút máu anh

Như một con quái vật.

Nhưng dù có yêu thương tôi đi chăng nữa,

Con người vẫn muốn mình sống mãi.

Thế là viên đạn được gắn vào đầu tôi,

Rồi tự tay anh hỏa thiêu cái xác.

Giọt nước mắt tôi rơi ra

Cùng với đống kí ức đau đớn.

Lần đầu tiên cũng như lần cuối cùng

Tôi được nếm thử mùi vị của TÌNH YÊU.

Vươn cánh tay cố níu lại một số niềm hạnh phúc còn sót lại

Nhưng cuối cùng,

Kẻ vô dụng như tôi không bao giờ được yêu thương

Chỉ là vật lợi dụng cho kế hoạch của anh.

Một lần nữa,

Tôi bị nhấn chìm vào địa ngục

Nơi được bao trùm bởi màu đen vô tận.

Tại sao tôi lại bị NHIỄM?

Dù có chết,

Tôi cũng sẽ không quên nguyền rủa Ngài, Đức Chúa Trời!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro