Tâm Tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối năm. Bạn đã đạt được những gì rồi? Có hài lòng với một năm vừa qua hay là vẫn còn tiếc nuối chưa làm được ra trò trống gì?

Riêng tôi, năm nay cũng chẳng khác gì mấy năm ngoái. Tôi chẳng biết mình có đạt được thứ mình muốn không mà trong tôi lúc nào cũng có những phút khi tôi  nghe những bài hát tâm trạng, thì hai từ  "Ước gì" lại hiện lên trong đầu. 

Ước gì. 

Từ đầu năm tôi đã ước rằng sẽ có một năm thật yên bình không sóng gió, nhưng đâu có dễ dàng như vậy. Dù không muốn thì chuyện gì đến nó cũng đến.

Rồi khi đến giữa năm, mùa hè mang đến cho các em học sinh những ngày tháng nghỉ ngơi ở nhà, được đi chơi cùng gia đình hoặc bạn bè. 

Ước gì.

Nếu có thể trở về cái tuổi học trò, mình sẽ làm những điều mà bản thân chưa làm. 


Tuổi học trò ấy mà, ai mà chẳng có một thời. Chẳng có người nào mà đi chơi cùng bạn bè, vui vẻ chứ? Nhưng tôi thì không được cái vinh hạnh đó. Tuổi trẻ của tôi lúc đó, kể ra cũng thật nhàm chán.

Tôi chẳng được đi chơi cũng lũ bạn gì cả, chỉ có ở nhà. Lúc đó tôi ước gì có thể được như những bạn cùng lứa tuổi. Nhưng không vì tôi đã có một người mẹ rất bảo thủ, sợ rằng khi con ra ngoài chơi sẽ gặp chuyện lớn rồi chẳng ai lo đến. Tôi không được đi chơi với nhóm bạn vì điều đó. Tuy không được đi chơi với bạn bè nhưng mỗi hàng tuần được đi đến thư viện, lên máy tính dạo internet một hồi. Sau đó thì đi kiếm sách hoặc những băng đĩa mượn về xem. Tuổi trẻ của tôi chỉ có thể nói gói ghém với sách, sách, và sách thôi. Đôi lúc không đọc sách thì lại xem những bộ phim lãng mạn và hài hước.

Cho nên nếu tôi được ước cho tuổi trẻ của tôi, tôi ước sao lúc đó mẹ tôi lại thoáng hơn để cho tôi được giao du cùng đám bạn thân. Đám bạn thân tôi quen biết, không có ai xấu cả. Tôi biết mà vì trước khi tôi quen thân thì tôi cũng xem qua cách ăn nói và tính tình của họ thế nào. Nếu có thể ước điều đó, thì giờ này tôi sẽ hiểu nhiều hơn ở ngoài xã hội hiện nay như thế nào.

Sau mùa hè của năm nay cũng không có gì đáng kể. Thu đến cũng như vậy.

Rồi đông cũng đến. Ôi, cái mùa đông của đất nước Mỹ, nơi tôi đang sinh sống, nhất là ở California, năm nào tôi cũng cảm giác gió lạnh. Khi màn đêm buông xuống mà cả người tôi run rẩy vì lạnh, là tôi biết mùa đông đã đến và nhà nào nhà nấy điều chuẩn bị để đón Noel. Tôi đã thấy những căn nhà trong xóm tôi được bầy lên những ngọn đèn Noel hoặc những phụ kiện như ông già Noel để trước nhà. Và nếu nhìn sâu hơn vào bên trong nhà, ngay trước phòng khách, đa số những căn nhà sẽ có một cây thông nổi đèn sáng trưng thật lung linh.

Những năm trước nhà tôi không có mảy may chi mà dựng cây thông đón Noel, nhưng năm nay lại có bạn tốt đến nhà, họ tặng cho nhà tôi cây thông Noel. Tuy chỉ la một cây thông giả nhưng tôi cảm nhận được cái không khí Giáng Sinh như biết bao nhà khác.

Vậy là cũng có chút vui rồi.

Nhưng tôi vẫn ước... Ước rằng cả nhà có thể đi ra ngoài dạo phố mặc cho ngoài trời lạnh đến mức nào hat đông đúc nghẹt kín người ra sao. Tôi ngồi trên xe mà nhìn ra ngoài thấy nhiều gia đình tuy lạnh nhưng cũng vui vẻ chơi với những trò chơi được bầy ra trong dịp lễ Giáng Sinh.

Noel nào cũng vậy, năm nào cũng lạnh đến thấu xương, muốn được đi chơi nhưng chỉ ở nhà. Ngồi xem những chương trình giải trí trên Youtube mà thôi.

Và rồi Noel cùa tôi đã qua như vậy.

Giờ đến việc nên đặt ra những gì mình muốn cho năm mới. Nhưng trước khi đặt ra, tôi hay xem lại những mục tiêu của năm nay, xem mình có đạt được những gì. Kết quả cũng không tệ. So ra với năm trước thì năm nay ít ra tôi cũng tích cực hơn. Xem như là những gì mình tự đặt ra cho mình có một phần tiến bộ. Vậy thì năm sau, tôi mong điều gì?

Thế còn bạn mong điều gì cho năm mới? Ước điều gì?

Tôi ước một phép màu nào đó có thể xảy ra.

Tôi ước có thể gặp được ý trung nhân. Đã đợi lâu lắm rồi mà chưa có ai cả. Cái này người ta sẽ nói là ế, hay là do tôi kén chọn nhỉ?

Tôi ước có thể đi du lịch khắp nơi mà tôi thích. Đã lâu rồi tôi không trở về Việt Nam. Tôi rất muốn về thăm lại nơi tôi đã sinh ra.

Còn rất rất nhiều điều tôi muốn ước nhưng kể ra thì sẽ hơi bị dài đấy. Nên đành thôi vậy.

  Hẹn lần sau tôi sẽ kể các bạn nghe.   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro