Ước hẹn thanh xuân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ còn hơn một tuần nữa, kỳ thi đại học sẽ bắt đầu. Khắp các lớp học, học sinh cắm đầu vào luyện đề, có thể gọi là "sống chung" với đề thi. Sân trường vắng đi sự nhộn nhịp ngày nào, sớm chiều đơn độc bầu bạn cùng nắng vàng và cây xanh. Thi thoảng, hai ba tốp học sinh vội vàng lướt qua, ai cũng tranh thủ tận dụng những ngày cuối cùng để nhét vào đầu các công thức loằng ngoằng khó nhớ. Sau đó, sân trường lại một mảnh lặng thinh...

"Bạch Dương, đợi tớ với!"

Cậu bạn tóc ngắn điển trai nghiêng người nhìn lại, chỉ thấy một cô bé ôm cặp trước ngực, đang tươi cười chạy đến. Bạch Dương cướp lấy cặp trong tay Bảo Bình, nhìn khuôn mặt đỏ hồng của cô bé, phì cười:

"Lau mồ hôi đi, cậu chạy nhanh như vậy làm gì, lỡ bị ngã thì sao..."

Bảo Bình xua xua tay, cắt ngang lời Bạch Dương:

"Rồi rồi, cậu lải nhải y như mẹ mình vậy. Vì mình thấy cậu nên mới chạy mà!"

Bạch Dương vuốt tóc giúp cô bé, lấy tay búng cái trán trơn bóng kia:

"Cậu có thể gọi mình, mình sẽ đứng đợi cậu."

"Được!" Bảo Bình híp mắt cười. Ngay lúc đó, Song Ngư cũng vừa tới, thấy vậy liền trêu chọc:

"Sắp muộn đến nơi rồi còn đứng thả thính nhau!"

Bảo Bình đỏ bừng mặt, cố nói:

"Đâu... đâu có..."

Rồi nhanh chân chạy vào lớp. Bạch Dương nhìn theo bóng dáng như chạy trốn kia, ánh mắt bỗng trở nên buồn bã.

Hôm nay, cô giáo Nhân Mã vào lớp, không bắt đầu buổi học như mọi khi. Cô nhìn một vòng quanh lớp, dịu dàng nói:

"Từ ngày mai, nhà trường cho các em nghỉ để chuẩn bị cho kỳ thi sắp tới."

Bình thường được nghe nghỉ học, cả lớp sẽ reo hò ầm ĩ. Nhưng hôm nay, sót lại chỉ còn những khuôn mặt mất mát nhìn nhau. Cô giáo giọng vẫn dịu dàng, tiếp tục:

"Chính vì vậy, đây là buổi học cuối của cô trò mình, là lần cuối cùng chúng ta ngồi với nhau trong lớp học này, cũng có thể là lần cuối cùng đông đủ bên nhau. Cô sẽ không bắt các em phải học nữa, tiết này cô sẽ để các em tự quản. Vì sau này, cô không mong các em tiếc nuối khi nghĩ về buổi học sau cùng. Cô cảm thấy rất may mắn khi đi cùng các em ba năm này, cũng rất hạnh phúc khi nhìn các em khôn lớn. Nhưng không có bữa tiệc nào là không tàn. Chúng ta sẽ phải xa nhau, có thể là không có ngày gặp lại."

Nhân Mã dừng lại một chút, nhìn những đôi mắt đang dần hoe đỏ phía dưới, chị cũng thấy mắt mình hơi nhức nhối. Chị nói tiếp:

"Cô không cần mỗi người các em thành tài, chỉ mong ai cũng có thể sống mà không trái với lương tri, cuộc đời trong sạch yên ổn. So với thành danh, cô càng mong các em thành người. Ba năm qua chúng ta gắn bó bên nhau, có khóc có cười, chắc cũng không còn gì phải hối tiếc. Sắp đến giờ phút chia tay, cô rất mong tất cả hãy trân trọng từng giây phút , vì sau này, "chúng ta" không còn là "chúng ta" nữa."

Buổi học cuối cùng, có người khóc, có người cười, nhưng không ai không buồn. Giai điệu những bài hát về tuổi học trò vang lên, kèm theo cả những tiếng hát của học sinh. Họ ngồi cùng nhau ôn chuyện, kể về những tháng năm đã qua. Họ cầm bút viết những lời tạm biệt lên áo của nhau, xanh đỏ đan xen, dày đặc. Họ ngượng ngập nói rằng, ngày đó tôi từng rất thích cậu, tôi thấy cậu rất dễ thương. Họ cúi đầu nói xin lỗi, chuyện đó tôi thấy mình cũng sai rồi... Họ nói và làm hết những điều mình từng cất giữ, vì sau này, hoặc ngay ngày mai thôi, họ sẽ không còn gặp lại nữa...

"Khóc cái gì, có phải không gặp nữa đâu mà khóc. Các cậu trật tự một chút nào!"

Kim Ngưu đập bàn nói lớn. Ma Kết và Song Ngư bên cạnh kéo cô nàng ngồi xuống, đợi tất cả yên tĩnh lại, Ma Kết mới lên tiếng:

"Là thế này, trước hôm thi hai ngày mình dự định sẽ tổ chức một buổi dã ngoại để mọi người thư giãn, cô chủ nhiệm đã đồng ý rồi. Ý các bạn thế nào?"

Cả lớp đồng thanh nói:

"Đi, tất nhiên sẽ đi rồi!"

          ...Mai chúng ta đi hàng cây lau nước mắt, hoa rơi mang theo cả nỗi buồn ly biệt. Chúng ta sẽ rời xa mái trường này, mang theo tất cả ước mơ và hi vọng, bay cao, xa mãi. Để lại, chỉ còn một mảnh sân trường từng ngày trông mong.

           ...Nghĩ, nếu có một ngày ngoảnh lại sẽ thấy nhớ, chỉ ước mong một lần nữa trở về, để gặp lại bè bạn thầy cô, lắng nghe những câu chuyện cũ, gạt bỏ đi lớp bụi của thời gian...

Mọi người đều đã trở về, trên sân trường chỉ còn lại Bảo Bình và Bạch Dương. Hai người không nói chuyện, chỉ im lặng bước đi chầm chậm. Gió thổi qua làm tan đi cái oi bức của ngày hè, lá cây rung lên xào xạc, cùng tiếng ve tạo nên một bản nhạc lãng mạn.

"Bảo Bình."

Bảo Bình dừng bước, quay lại nhìn Bạch Dương. Mái tóc cậu bị gió thổi hơi lộn xộn, làm Bảo Bình muốn đưa tay lên vuốt thẳng chúng lại. Tia nắng xuyên qua kẽ lá, chiếu vào đôi mắt đen nháy của Bạch Dương. Ánh mắt đó quen thuộc đến nỗi làm Bảo Bình ngơ ngẩn. Mãi tận khi trưởng thành, Bảo Bình mới biết, đó là sự yêu thương và dịu dàng nhất của những người yêu nhau, như cái cách cha nhìn mẹ vậy.

Bạch Dương ngừng lại, như đang cân nhắc từ ngữ. Mãi đến khi chân Bảo Bình hơi mỏi, vài giọt mồ hôi lăn trên trán, cậu mới mới lên tiếng:

"Tớ...có thể... 3 hoặc 4 ngày nữa là phải đi rồi."

Bảo Bình ngạc nhiên:

"Đi... đi đâu?"

"Xuất ngoại, mẹ tớ dự định sẽ ra nước ngoài sống một thời gian."

Bảo Bình thấy hơi khó chịu:

"Cậu có thể không..."

Như biết rằng tiếp theo cô bé sẽ nói gì, Bạch Dương hơi mỉm cười:

"Tớ phải đi theo mẹ, không thể để bà ấy một mình trong lúc này được. Giúp tớ thông báo cho các cậu ấy."

Bảo Bình cảm thấy lồng ngực nhức nhối, đầu óc loạn cào cào, hơi nghẹn ngào:

"Vậy, vậy... tớ tới tiễn cậu..."

Bạch Dương chăm chú nhìn Bảo Bình, ngắt lời cô bé:

"Cậu tin tớ không?"

Bảo Bình nhìn vào đôi mắt đen láy tĩnh lặng của cậu, nội tâm đang dao động cũng bình thường trở lại. Cô bé gật gật đầu.

"Vậy nghe tớ nói. Bảo Bình, đừng tới tìm hay tiễn tớ. Chúng ta không có chia ly, không có từ biệt. Cậu hãy xem như tớ đang bên cạnh cậu, thi thật tốt, hoàn thành ước mơ của cậu."

Bạch Dương dừng lại một chút, xoa đầu cô bé đang nước mắt lưng tròng, khẽ mỉm cười. Trong nụ cười đó, Bảo Bình vừa nghe được sự bất lực, lại vừa nghe được sự không nỡ rời xa.

"Nếu trên vai tớ không mang gánh nặng gia đình, không vướng bận những bộn bề cuộc sống, tớ sẽ nắm chặt lấy tay cậu, cùng cậu đi đến tận cùng thời gian. Nhưng hiện tại, lúc tuổi trẻ bất lực nhất, tớ chỉ có thể để dành cho cậu phần sạch sẽ và thuần lương nhất trong tim của tớ. Và, tớ hứa..."

Cuối cùng, buổi dã ngoại hôm đó vắng khá nhiều người. Ví như Bạch Dương đã đi đến một đất nước xa lạ, ví như Xử Nữ đang chìm trong những bài thi để hoàn thành ước mơ đến Harvard... Ai cũng đều có một lý do của mình, làm người ta không thể oán trách.

Kim Ngưu tức giận mắng:

"Mấy đứa vô lương tâm!!!"

Song Ngư nhẹ giọng an ủi:

"Nhất định khi thi xong sẽ túm chúng nó đi một buổi thật đông đủ, cậu đừng giận."

Bảo Bình chưa kể cho các bạn việc Bạch Dương đi, cô bé sợ mọi người sẽ phân tâm, làm ảnh hưởng đến kết quả thi. Còn một lý do nữa... cô bé vẫn hy vọng cậu ấy không đi, cậu ấy sẽ xuất hiện tại điểm thi cùng bọn họ. Chàng trai ấy sẽ gãi đầu ngượng ngùng cười:

"A, xin lỗi. Tớ tới muộn rồi!"

Một chiếc máy bay xẹt ngang qua bầu trời, đặt dấu chấm hết cho tuổi thanh xuân tươi đẹp của một người, cũng có thể là rất nhiều người...

************************************

Tôi nhớ lại giấc mơ hồi nãy. Đó là khoảng thời gian thanh xuân đẹp đẽ nhất, cũng là tháng năm mà tôi không thể trở về.

Mười bảy, mười tám là cái tuổi giữa lưng chừng tuổi trẻ và trưởng thành; là cái tuổi dám yêu dám hận, dám ước mơ, cũng là khoảng thời gian nhiều tiếc nuối nhất.

Chúng tôi của ngày ấy phấn đấu rất nhiều và cũng bất lực rất nhiều, có thành công, có cả thất bại. Nhưng từng người một đều đạt được ước mơ của mình.

Chúng tôi của ngày ấy sớm chiều bên nhau, thân thiết như gia đình. Nhưng bây giờ, có người đã đi xa, có người đã không còn liên lạc, có người gặp chỉ kịp chào hỏi rồi vội lướt qua nhau. Chung quy, chúng tôi chỉ là những vị khách đi ngang qua trong thanh xuân của mỗi người.

Chúng tôi của ngày ấy từng hẹn nhau đi chơi, có khi đông đủ, có khi thiếu vài người. Cũng có một buổi hẹn bị chúng tôi lãng quên trong mịt mờ kí ức, vì mùa thu năm ấy, chúng tôi xa nhau rồi.

Chúng tôi của ngày ấy còn quá trẻ để bảo vệ một người, quá yếu đuối để nói lời yêu thương, quá ngây thơ khi tin rằng có thứ sẽ tồn tại mãi mãi. Chúng tôi cũng không thể hiểu được rằng, lời chào lại là lời tạm biệt sau cùng, tháng năm là cát bụi tro tàn của thời gian, trưởng thành là chia ly không ngày gặp lại...

Thanh xuân của tôi có vô vàn kí ức, cũng có rất nhiều "vị khách" đi ngang qua. Người đến người đi. Có người vội vã lướt qua, nhưng cũng có những người sẽ ở lại mãi mãi. Cảm ơn định mệnh đã kết duyên cho tôi với những người bạn ấy, để mãi sau này khi chúng tôi ngồi lại, sẽ bình thản mà kể lại chuyện năm nào. Không buồn, không hối.  

Người ta thường nói, chúng ta tại những tháng năm thanh xuân khờ dại không thể đưa ra lời hứa hẹn, lại gặp được người muốn níu giữ cả đời. Tôi thế nhưng tin vào lời hứa của cậu trai 17 tuổi ấy. Cậu ấy từng nói, tháng năm của một năm nào đó, khi phượng nở, cậu ấy sẽ theo cánh phượng đỏ trở về. Nhân lúc nắng nhè nhẹ, nhân lúc tôi chưa lãng quên, nhân lúc đúng người đúng thời điểm, nhân lúc đó... chúng ta cùng bắt đầu.

Người ta thường nói, chàng trai năm 17 tuổi sẽ không thể đi cùng bạn đến cuối cuộc đời. Vậy mà, tôi lại chắc chắn rằng tôi và cậu ấy chia tay khi tuổi trẻ nông nổi, nhưng khi trưởng thành chín chắn, chúng tôi nhất định sẽ cùng nắm tay nhau mà bước đi. Ta sẽ cùng nhau đi qua hạ vàng đông bạc, chỉ cần có tôi và cậu, chúng ta sẽ viết nên câu chuyện hạnh phúc của riêng mình.

"Bạch Dương, dương quang rực rỡ.
Bảo Bình, bình lặng an nhiên.
Cuộc đời của chúng ta, sáng sủa an lành."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro