ƯỚC THÀNH KHỐN NẠN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên Truyện : Ước thành thằng khốn nạn!!

Tác giả : HaiKnow

Lời tựa : - Tao là 1 thằng rất khốn nạn!! chơi với tao phải cẩn thận đấy

- Vậy à!! ước gì em thành thằng khốn nạn.........

Chap 1:

2h sáng. Nó lang thang trên con đường tối chỉ lập lờ chút ánh sáng. Sau cái ngày mà gia đình nó chỉ còn lại 3 người. bố nó, em nó và nó. Nó tưởng chừng những tình cảm mà nó thiếu thốn sẽ được bù đắp bởi những người nó yêu quý, nhưng nó đã nhầm. toàn bộ số tiền gia đình nó giành dụm được đã bị chính những con người ấy giành lấy bằng mọi thủ đoạn.

Nó hận, hận cái gia đình ấy, nó căm hận chính cả những đồng tiền mồ hôi xương máu của cha mẹ nó làm ra. Nếu không có những đồng tiền ấy có lẽ nó vẫn còn là một thằng bé được mọi người bù đắp đi những khoảng trống trong tâm hồnn của nó. Nó hận bố nó, tại sao ông vẫn cố gắng, vẫn làm việc, vẫn cười nói, vẫn bình thản sau những gì đã xảy ra. Tại sao ông không giành lại những gì đáng nhẽ là của ông. Tại sao ông có thể lao động kiếm từng đồng tiền lẻ sau những ngày tiêu tiền không cần đếm. hận cái xã hội này, hận tất cả mọi người. nó sẽ làm 1 thằng khốn nạn. sẽ giết tất cả những kẻ gây lên cảnh này cho gia đình nó. Hôm nay sẽ là một ngày quan trọng. Nó sẽ làm cái điều mà có mơ cũng không nghĩ tới. nó sẽ giết kẻ ấy, đau xót hơn, cái kẻ ấy lại chung dòng máu với nó....

.

.

.

.

.

.

- Cho e đi theo mới!!!

Đám thanh niên lố nhố trong con hẻm trố mắt nhìn nó. Một thằng học sinh với 2 cái đít chai dày cộm còn đang mặc nguyên đồng phục chỉnh tề thốt lên cái câu nói ấy dường như có sức công phá vào tâm trí chúng như có thuốc nổ. tiếng những thanh kiếm, mã tấu, ống tuýp va vào nhau trong con hẻm dừng lại trong vài giây rồi lại vang lên như chẳng có gì xảy ra.

- Đuổi nó biến nhanh trước khi anh D nhìn thấy nó! Còn thằng nào để nó vào được đây thì tự xác định ….. mày đi!!! 

- chúng mày nhanh cm lên đi!! cái bọn bảo kê chợ chúng nó sắp nhậu về rồi!! đuổi thằng cú vọ kia ra đi!! chúng mày biết quy tắc của ông D rồi đấy!! mà chuẩn bị xe cho ông ấy chưa...

những tiếng động lao xao chát chúa lấn át những gì nó nghe thấy

Bỗng ngay sau lưng nó. như thình lình xuất hiện 1 người to cao, ngồi trên xe máy lên tiếng:

- Thằng kia!! Mày muốn gì mà vào đây!! Tao nói luôn hạng như mày vào đây xin nhập bọn tao ngày đ… nào cũng gặp. rặt ba cái thằng vớ vẩn ăn chơi đua đòi cãi nhau với mấy ông bà già rồi mò tới. biến không bố cho ăn trầu bây h.- gã không thèm nhìn nó mà chỉ chú tâm cậy những mảnh thủy tinh vụn vỡ trên mặt đồng hồ chiếc xe máy. chiếc lưng gù lên trông như một con bò tót đang chực húc thẳng về phía trước

Nó chợt nhớ lại 1 cảnh trong phim hành động mà nó đã từng xem. Nó thu hết can đảm, tiến lại gần nhìn thẳng vào mắt hắn mà nói.

- Tôi muốn giết người!! tôi muốn trả thù chúng nó!! giúp tôi đi!! các ông không thiệt đâu!!- nó đứng thẳng người nhìn thẳng vào phía mà nó đoán là cái đầu đang lúi cúi của hắn

Nó giật mình. Người đàn ông quay mặt qua. Đôi mắt sâu hoắm, dữ tợn. gã không cao hơn nó là mấy Nhưng trước mặt nó hiện giờ gã sừng sững như quả núi. Từ hắn tỏa ra cái cảm giác không lên lại gần. Trên tay hằn những vết sẹo chằng chịt càng làm hắn giống một con hổ đang ngồi nhìn con nai bị dồn đến chân tường. 

“Xoẹt” …..

Vai nó túa máu. Nó còn chưa kịp hiểu gì thì đã cảm thấy như bị xe tải húc thẳng vào bụng. gã đã xuống xe từ lúc nào. Con dao găm trên gã rỏ từng giọt máu xuống nền xi-măng lạnh bang. Thêm 1 cú đá nữa vào mặt. mắt nó tối xầm. cái vị máu tanh chảy xuống miệng giúp nó tỉnh táo và hiểu đc chuyện gì xảy ra. Gã đàn ông đã xuống xe, gã cầm tóc nó giật ngược đầu lên :

- Thứ nhất: đời chứ đ… phải phim!! Mày diễn cho ai xem đấy con. Thứ 2 loại mày sống chỉ tổ chật đất. cầm thìa chưa xong đòi cầm dao à!! Giờ thì biến!! người thuê bọn tao sắp tới. mày mà còn ở đây bố cho hết nhìn mặt trời ngày mai đấy.

Nó lồm cồm bò dậy mặt tái nhợt,chạy hộc tốc khỏi con hẻm. bản năng sống khiến nó chạy thục mạng. vết thương trên tay dường như không còn cảm giác. Có lẽ vì nó biết nếu còn ở lại, gã sẽ làm thật chứ chả đùa. Nó sợ!! cảm giác như đang chạy khỏi một thứ gì đó có thể giết mình trong chớp măt. không dám quay đầu lại.... tất cả những gì bây h nó nghĩ trong đầu chỉ là chạy thật nhanh khỏi cái bóng tối này. Bất ngờ. nó đâm sầm vào cái gì đó trước khi bước chân ra được khỏi con đường. mắt tối sầm. chân khụy xuống. nó ngất đi……..

.

.

.

Nó mở mắt ra. Nó đang nằm trên cái ghế đá của công viên đối diện con hẻm. trong thoáng chốc nó giật mình liên tưởng tới cảnh bọn chúng đi trong hẻm ra và nhìn thấy nó. Nhưng con hẻm tối om. Heo hút như cái lỗ đen sắp nuốt chửng nó báo hiệu người trong hẻm đã đi hết.

- Ăn lộn cái gì mà chui vào đấy thế nhóc!!

Nó giật mình quay đầu lại. đang nói với nó là một người thanh niên chạc tầm 23,24 tuổi. dáng thanh mảnh như con gái. Mặc dù đang mặc chiếc áo sơ mi buông ngoài với quần âu chỉnh tề. trên miệng vẫn ngậm điếu thuốc. trông anh như một luật sư trong những bộ phim mà nó xem nhưng nó thấy anh có gì đó rất lạ ở anh, một chút gì đó bụi bặm giống những kẻ đã để lại vết thương trên tay nó mà h đây đã đc rịt thuốc lào để cầm máu.

Anh tiến lại gần nó.

– Thuốc lào đấy. cầm máu tốt lắm tí là khỏi thôi!!

Anh ta tiến lại. trên môi nở một nụ cười mỉm. bỗng mắt nó chạm mắt a ta, nó rùng mình đôi mắt như vô hồn nhưng lại như đang đi xuyên qua người nó

- Cảm ơn anh!! Nó ngồi dậy -may mà gặp anh là người tốt chứ không chắc e chết rồi!! nó vừa nói vừa tránh nhìn vào mắt a!!

- A nghe chuyện chú mày nói trong hẻm rồi!! thế sao lại muốn giết người!! bộ bị cướp người yêu hả mày!!

Nó thoáng cười sau cái câu nói đùa của anh.nó ngẩng mặt nhìn trời!! phát tiết tất cả những gì trong lòng. Nó chửi. chửi nhiều lắm. chửi những câu tục mà trước giờ nó mơ cũng chả bao giờ nghĩ đến. nó chửi tất cả. chửi chính nó. vừa chửi nó vừa khóc.......Khi nó dừng lại cũng là lúc điếu thuốc cuối cùng trong bao thuốc của anh tàn:

- Cảm ơn anh đã cứu e và nghe chuyện của e!! nó gạt nước mắt, mỉm cười với ý nghĩ “ đâu phải ai cũng xấu đâu” – a tốt quá

- Tốt á!! – nhếch mép cười anh ngồi xuống và chìa tay ra – chú cho anh xin 2tr tiền thuốc. còn công cáng chắc a miễn phí cho chú!! anh tốt mà. 

- 2tr!! Nhưng mà….- nó không thôt lên được câu nào. trước mặt nó là một gã đang nhìn nó với ánh mắt của 1 con thú chứ không còn là người thanh niên nó vừa gặp nữa

Nó giật mình khi thoáng thấy cái chuôi trong túi áo gã thanh niên lấp ló cùng với mấy viên đạn vàng khè. Tất cả hình tượng trong đầu nó vỡ tan tành!! “người tốt” mà nó gặp được rốt cuộc lại là đây sao!!

- E không có tiền ạ!! Nó nói trong nghẹn đắng cổ họng –a cho e trả khi khác được không. E sẽ cho a địa chỉ nhà e.

- Ô hô!! Chú mày nói thế sao anh tin được!! tao đến chu mày lại bảo không quen thì sao!! Gã ngồi ngả ra sau 1 cách thoải mái!! - Thôi dù sao chú mày cũng còn trẻ!! Còn có sức!! đêm nay chú sẽ phải đi theo anh làm việc trừ nợ!! anh cũng sẽ dạy chú vài mánh để chú mần mấy đứa chú muốn luôn. Như vậy vừa có lợi cho chú vừa có lợi cho anh nhé. Nhưng anh nói trước. chú có ra sao là kệ m… chú đấy!! a đ… quan tâm đâu.

nó lại giật mình một lần nữa. cái quái gì thế này!! nó ăn một vết dao vào bắp tay mà không được theo mấy gã chuyên đòi nợ với đánh thuê, vậy mà h nó được đi theo một gã mang "hàng nóng" trong người sao. biết thế này bỏ xừ 2tr ra trước có phải không ăn đòn không.....đầu nó như đảo lộn lung tung hết cả. bất ngờ, nó nói trước khi kịp suy nghĩ:

- a dạy e đi!! anh bảo e làm gì cũng được!!

- Chú mày nói đấy nhé!! gã lại cười, cách gã cười chỉ nhếch một bên mép khiến nó vừa khiến gã đẹp trai vừa khiến người ta thấy bí hiểm –chú mày tên gì???

- E tên Hải. còn anh!!

- Tao à!! Cứ gọi tao là D là được!! và nói trước với chú nhé : tao là một thằng rất khốn nạn!! vì thế, chơi với tao phải cẩn thận đấy.....

Hất đầu về phía chiếc xe với cái mặt kính sứt mẻ.Gã vừa nhảy lên xe vừa cười một cách sảng khoái!! -Lên xe đi chú em!! bắt đầu từ giờ chú sẽ được bước vào thế giới mới đấy!!

Đây là lần đầu hắn cười thành tiếng từ khi nó nhìn thấy hắn!!

Con phố nuốt chửng chiếc xe máy vào màn đêm hun hút. 2 chiếc áo trắng lướt qua những ô cửa kính. 1 chiếc áo sơ mi bụi bặm và một chiếc áo trắng học sinh……………..

Chap 2:

- Gió tạt vào mặt nó như những lưỡi dao cắt vào da thịt!! nó nói như hét để át tiếng chiếc xe đang gào rú cùng với tiếng gió rít bên tai:

- Mình đang đi đâu đấy anh!!! - miệng nó phòng lên. mắt nhắm tịt lại vì gió tạt

- Đi ăn!! - hắn nói với một chất giọng bình thản hết cỡ

- Hả?? đi đâu cơ anh

- đi ăn!!! -hắn nhắc lại với toàn bộ chất giọng và thái độ như lúc đầu

- sao anh nói anh dạy em.....!! nó ngập ngừng vì chính nó cũng không biết sẽ học cái gì nữa!!

- dạy à?? ừ nhỉ?! thế thì bài học đầu tiên của chú là "có thực mới xực được đạo"!! bám chắc vào!! - hắn rú ga phóng vào một con đường đất!!

con đường tối hun hút chỉ toàn những dãy nhà tranh lụp xụp lợp bằng cọ!! nó không nghĩ là giữa lòng thành phố phồn hoa thế này lại có một con đường như còn đang thời kì bao cấp nó được xem trên tivi thế này!! thi thoảng nó thấy những đống phế liệu chất cao, che lấp cả những bức tường đất nham nhở như sắp xụp đến nơi. giống như "bức tường phế liệu" ấy là một phần của căn nhà vậy. Ánh đèn hiu hắt trong những dãy nhà đất hắt ra cùng với ánh đèn xe máy làm nó thấy những cái cây to lớn với tán lá rợp hết đường đi. Xa phía cuối con đường! không khó để nhận ra là một căn nhà cấp 4 duy nhất!! hoặc là nó thấy là duy nhất. còn đang mở đèn sáng trưng. trước cửa là vài ba bộ bàn ghế nhựa và 1 cái sạp tre. cạnh đó một cái bàn với đủ các thứ dụng cụ nấu ăn và mấy cái nồi đang bốc khói nghi ngút trên bếp lò bằng đất....

chiếc xe dừng lại. từ trong nhà một ông cụ cao to bước ra, trên tay cầm điếu thuốc lào bằng ống tre, trên mồm vẫn đang nhả khói bay nghi ngút ông lão cất tiếng nói sang sảng

- a ha thằng mất dạy đấy hả!! mấy tuần nay đi đâu không thấy vác mặt mày đến vậy!! ông lão bước xuống những bậc thềm một cách chắc chắn, khoan thai

- lão già dê nửa đêm vẫn ngồi hút thuốc lào cơ à!! sao lão hút mấy chục năm mà chưa chết hay vậy. tôi hút có mấy năm mà đã có người bảo tôi chết sớm này!!- hắn vừa nói vừa bước xuống xe và ngồi vào chiếc bàn nhựa gần nhất- ngồi đi chú em

- Tiên sư cha mày!! tao còn sống thọ lắm- ông lão ngồi xuống cạnh hắn

nó rùng mình. dưới chiếc áo dài tay đã sờn chỉ của ông, những hình săm xanh đỏ thấp thoáng. hằn lên 1 vài hình là những vết sẹo to bản, trắng lờ tương phản với màu da của ông. nó ngước nhìn, cạnh nó là 1 ông lão cao lớn, những vết nhăn trên mặt cũng đủ thấy ông cũng phải ngoài 70 nhưng nhìn giống như những tượng la hán uy nghi nó thấy trên chùa. ngay cả khi ông ngồi xuống, ông vẫn cao hơn cả hắn nửa cái đầu!!

- Vợ lão sao rồi!! đã đỡ tí nào chưa!! -hắn hỏi

- Đỡ sao nổi cái bệnh mãn tính ấy. hôm nay bà ấy ngủ ngon chứ bình thường tầm bọn công nhân đi về là bả ho liên miên!! -trên khuôn mặt phúc hậu đầy nếp nhăn của ông thoáng hiện vẻ buồn bã

- Mấy thằng con lão vẫn chưa đứa nào về à!! - hắn nói và nhìn vào trong nhà

- Hahaha!! mấy năm rồi chúng nó còn chả thèm gọi điện hỏi thăm tao lấy một câu thì hơi đâu chúng nó về thăm chứ!! khéo bây giờ tao chết chúng nó còn chả biết ý chứ!!- lão cười một cách sảng khoái. nhưng dưới những nếp nhăn. khóe mắt ông có chú long lanh.

- Ăn gì!! -lão hất hàm

- Có cơm rang không lão!! cả ngày qua trong bụng tôi toàn bánh mì rồi!! - hắn vừa nói vừa châm điếu thuốc lá

- Tổ sư mày đêm hôm thế này mày vào quán cháo phở gọi cơm rang à mày!!- ông vừa nói vừa cười!! -đợi đấy tao xem còn cơm nguội không tao rang cho!! lấy tiền gấp đôi ngoài quán đấy nhá!!- ông trợn mắt méo mồm như thể dọa hắn. nhưng nhìn ông lại phúc hậu như một ông phật vậy!!

ông đi vào nhà, vài phút sau xuất hiện cùng với nồi cơm và cái chảo trên tay.

- Đợi tao tí nhá!! - tiếng muôi chảo leng keng vang lên - còn thằng cu kia ăn gì để ông làm cho nào!!

- Cho con bát phở ông ạ!!

- Lão dê ơi!! có gì ăn tạm không tôi đói quá!! - hắn vừa quay lưng vừa gọi!! -hết rồi!!- ông lão nói với ra.

nó nhăn mặt, nó không thick cách xưng hô của hắn với ông lão, dù có không tôn trọng thì cũng chưa bao giờ nó gọi người già như thế cả!! quay lại, nó chạm mắt hắn... đôi mắt ấy ngay từ lần đầu nhìn nó đã có cảm giác rợn người. cái nhìn như xuyên qua người nó. xoáy sâu vào tâm trí.

- Lão già ấy có 7 đứa con trai!! thằng nào cũng thành đạt cả rồi!!- hắn nói và hất cằm về phía ông lão!! - bố lão ấy vốn là lính pháp!! đảo ngũ ra về ở với dân!! do là người pháp nhưng tính tình hiền hòa lên dân quý lắm!! nghe người ta kể lại. khi bố lão đưa lão lên Hà Nội để tìm người nhà ngoại. vừa bước chân xuống thuyền thì bị lính việt bắn chết tại chỗ. lão khi đó còn bé chỉ biết ôm xác cha khóc mà không biết làm gì!! lang thang ăn xin ăn mày ở hà nội!! thế rồi chả hiểu số phận đưa đẩy thế nào lão trở thành trùm của đất cảng hải phòng đấy!!

- Thế sao giờ ông ý lại bán cháo ở đây vậy!! em tưởng người như thế bây giờ phải đi ô tô, ở nhà lầu, có đàn em phụng sự chứ!!- nó hỏi với bộ mặt ngơ ngác

- Chú mày tưởng đời là trong phim chắc!!- hắn cười 1 cách mỉa mai!! - lão già dê ấy lớ ngớ thế nào vớ ngay được con gái một lão quan gì đó nghe bảo to lắm thời ý!! gia đình bên kia không cho lão cưới thế là nửa đêm lão lẻn vào phòng thịt con cái nhà người ta!! hôm sau vác lễ đến!! cho tiền lão chủ cũng không giám chối!!- hắn phì cười, tay dụi điếu thuốc!!- sau này lão với vợ sinh được 8 thằng con trai!! thằng đầu tiên thì bị bắt cóc mất. giờ vẫn chưa biết tin tức. sau lần ấy lão bỏ chốn giang hồ về bán cháo bán phở như bây giờ nuôi 7 thằng con trai. thằng út năm nay cũng đi làm rồi!! lão già rồi mà còn khỏe hơn 40 vẫn đú đởn đẻ thi với người ta lên tao mới gọi lão là già dê!! - hắn quay mặt lại phía lão nói to!!- Phải không lão!!- chỉ nghe tiếng lão cười phì ra như thể bị chọc cười rồi lại leng keg tiếng xoong chảo!!

nó lấy giấy ăn trên bàn vừa lau thìa đũa vừa nhìn xung quanh!! nãy giờ không để ý!! phía trước mặt nó là một khu chợ nhỏ lụp xụp, những hàng phiên vách vứa nối tiếp nhau thành những dãy hàng nhỏ. phía trong là những thúng mẹt cùng vài chiếc bàn gỗ thưa thớt xen kẽ nhau. phía trong chợ lò dò bóng 1 đứa trẻ đang co do nằm trên chiếc bàn phủ nilon trắng...

- Ăn đi này!! -tiếng ông lão cắt đứt dòng suy nghĩ của nó!!

trước mặt nó nghi ngút là 1 đĩa cơm rang cùng bát phở gà thơm điếc mũi. dù nó không đói nhưng mới chỉ ngửi mùi thôi nó đang muốn nhỏ dãi ra rồi!! cầm thìa và đũa nó ăn luôn vài miếng. thú thật là nó đã đi ăn ở đủ càng hàng quán nổi tiếng trong đất hà thành rồi, nhưng có lẽ đó là bát phở ngon nhất mà nó từng ăn....

bỗng, nó dừng lại...!! 

đứa trẻ lem luốc ngồi bên kia đường đang nhìn nó ăn với ánh mắt long lanh thèm muốn, trên mình nó độc có chiếc áo khoác màu đỏ đã trét bẩn. những chiếc xương sườn nhỏ xíu thấp thoáng dứơi cái lớp áo, bên dưới là chiếc quần đùi thủng lỗ chỗ đen xì màu đất, mắt đứa bé lấm lem bùn đất, tóc trên đầu thì như bị xem 1 bên trán, rối bù và bết lại....

- Ông ơi cho cháu mượn cái bát được không ạ!! - nó nói với ông đang đứng đảo lửa bếp

ông quay nhìn thằng bé bên kia đường rồi nhìn nó!! - cứ lấy đi!! lấy cả thìa với đũa trong rá ấy!! -hắn vẫn ngồi bình thản ăn đĩa cơm rang không đoái hoài đến nó!!

nó lẫy bát. san nửa bát phở của nó sang rồi vẫy tay gọi thằng bé.đứa bé gầy gò đi với điệu bộ lấm lét đến gần nó. nó dúi đôi đũa vào tay thằng bé rồi đưa cái bát nhựa vào tay kia rồi nói:

- Ăn đi không đói!! -bống nó thấy sao nó oai lạ thường. cứ như nó đang là 1 siêu nhân trong mấy cái đĩa em nó ở nhà hay xem vậy. thằng bé nhìn nó với ánh mắt đầy biết ơn. cúi đầu xin rồi lon ton cầm cái bát ra gốc cây ngồi ăn. mỉm cười, nó quay đầu lại!!

Gã đang nhìn nó. tay vẫn xúc cơm ăn, mồm nhai tóp tép. lại một lần nữa nó lạnh người với cái nhìn của hắn.

- Ăn tiếp đi!! -gã bình thản như chẳng có gì xảy ra.

nó nhìn gã trong vài giây rồi cúi mặt ăn tiếp. bát phở vẫn nghi ngút khói và thơm đến lạ lùng. vừa đưa miếng đầu tiên vão miệng, bỗng gã đưa tay nhấc bát phở của nó ra cạnh bàn. nuốt vội miếng phở nóng bỏng vừa đưa vào miệng nó vừa nói :

- Ấy ấy làm gì thế!! e đang ăn mà...!! -nó đưa tay ra đỡ bát phở đang trồng trềnh trên 1 tay hắn.

bất ngờ hắn buông tay. bát phở rơi xuống nền đất cỏ bắn những tia nước nóng bỏng lên chân nó. nó với đầu ra nhìn cái bát úp ngược trên mặt đất cùng những sợi phở trắng tinh. ngẩng mặt nhìn gã. mắt nó đỏ quạch. nó tức giận hét lên:

-Anh làm cái quái gì thế hả!!- nó tức đến nỗi chỉ muốn nhảy bổ vào mà đấm gã, nhưng lại sờ sợ trước cái chuôi đang thò ra trong túi áo trắng của gã.

vẫn bình thản xúc từng thìa cơm vào mồm. gã đưa tay kia rút khẩu súng côn trong túi áo ra. nó giật mình ngồi phịch xuống cái ghế!! -thôi chết mình rồi!! ngu quá sao lại đi chọc giận một thằng mang hang nóng trong người chứ!!

-Cạch!! hắn vứt khẩu súng ngay trước mặt nó, và nhìn nó với một ánh mắt đầy thack thức và khinh bỉ. cười mỉa 1 cái. hắn lại tiếp tục ăn!!

nó tức giận. cay cú. trong người nó như muốn nổ tung. máu mặt trào dâng dỏ quạch. nó cầm phắt lấy khẩu súng chỉa thẳng vào đầu hắn. phía xa!! ông lão đang nằm trên phản tay ve vẩy chiếc quạt một cách thản nhiên. mặc dù nó biết tiếng nó hét chắc cả xóm lụp xụp này cũng phải nghe thấy.

khẩu súng nặng và lạnh hơn nó tưởng. như đang nắm cả một quả tạ vài chục cân trong tay. cái nòng súng run lên chĩa về phía cái gã đang say sưa ăn không thèm đoái hoài đến nó. nó muốn bóp cò ngay tức khắc, nhưng ngón tay không thể nào nhúc nhick nổi ....

- Anh ơi!! -vạt áo nó giật giật, đứa bé đã đến cạnh nó từ lúc nào đang cầm vạt áo nó kéo nhẹ. đôi mắt sáng long lanh như hòn ngọc nhỏ đen láy nhìn nó dưng dưng nước!! -anh đừng đánh nhau mà!! em trả anh này!! em mới ăn có 2 miếng thôi....!!anh ăn đi rồi đừng đánh anh kia anh nhé!! mẹ em bảo người tốt thì không đánh người khác mà!! mồm đứa nhỏ méo xẹo đi, những tiếng nấc nhỏ như đang cố kìm nén một tiếng khóc bật ra khỏi miệng!!

nó nhìn đứa bé. khẩu súng rơi xuống "cạch" một tiếng khô khan trên cái bàn nhựa!! -gã vẫn đang tiếp tục ăn không đoái hoài đến nó!!

nó bối rối không biết làm thế nào với tình cảnh hiện giờ. đứa bé đặt cái bát cùng đôi đũa xuống bàn rồi chạy biến về phía cái chợ. nó gọi với theo nhưng đứa bé vẫn cứ chạy như không nghe thấy gì.... nó nhìn cái bát nhỏ đặt trên bàn. khói vẫn còn phảng phất. vết đen bẩn trên cái bát in hình bàn tay nhỏ xíu...

nó vừa làm gì thế này..... nó bị một gã cướp mất miếng ăn trên miệng và được một đứa trẻ ăn xin cho ăn sao. mắt nó nhòa đi!! nó giận, nó nhục.... nhục vì nó biết bát phở nó cho chỉ là miếng ăn vặt mà nếu muốn ngày nào nó cũng ăn. thế nhưng với đứa bé ngây dại kia thì nó là nguồn sống. là thứ có khi trong mơ nó cũng không được nếm thử!! vậy mà nó đã cướp đi cái nguồn sống của 1 đứa trẻ lang thang. nó nuốt nước mắt , cố gắng quay mặt ra hướng khác tránh cái gã đang ngồi xỉa răng trước mặt.

- Miếng ăn thì phải biết đường mà giữ lấy!! giữ không nổi mất thì phải chịu. tao no rồi!! đi thôi!!- hắn nói với vẻ mặt lạnh lùng

nó lặng nề lê bước chân ra chiếc xe máy trong trong lòng rối bời, mắt không thể nào rời chiếc bát nhỏ trên bàn. trong lúc đó, hắn rút tiền ra để ở bàn rồi đứng dậy, vừa đi hắn vừa nói to.

- trả tiền lão nhá. tụi tôi đi đây!! -hắn ngồi lên xe và đạp máy.

- Ê ê trả thừa này mày!!- ông lão cầm tiền và tiến lại phía hắn.

- Lão già lẩm cẩm!! có lão làm thiếu ý!!- chiếc xe nổ máy, hắn liếc mắt nhìn về phía cái bóng trên chiếc bàn phủ nilon trắng phía trong chợ !! - thôi tôi té đấy!! bye lão nhá!!

chiếc xe vọt đi trong đêm sâu thẳm. phía sau là ông lão phì cười lắc đầu nói :

- Đúng là cái thằng..... mất dạy mà!!!

Chap 3

.

.

chiếc xe khựng lại trước cửa một căn nhà to lớn nhưng cũ kĩ. nó nhảy xuống xe nhìn xung quanh. cánh cổng sắt kéo to lớn sơn xanh trong màn đêm làm nó liên tưởng đến cánh cổng đi vào địa ngục đang ở trước mặt nó.

-không đeo kính chú nhìn thấy gì không!! -hắn hỏi nó

-thấy anh ạ!! em cận không nặng lắm!! -vừa dứt câu hắn đưa tay tháo kính của nó. rắt lên túi áo ngực!! -rồi đi thô!!

i- mình đến đây làm gì hả anh!! - nó hỏi với vẻ ngơ ngác vừa nhìn xung quanh

- làm đàn ông!! - hắn nhận chiếc chìa khóa xe máy đã được dắt biến đi từ bao giờ trong tay một gã loắt choắt với dáng đi khúm núm, móc mấy tờ tiền trong túi hắn đưa cho nó!! - cầm lấy!! tí chú sẽ cần!! 

Nó vẫn chưa hiểu ý nghĩa câu nói của hắn, nhưng nó không quan tâm, vì thứ thu hút sự chú ý của nó bây giờ là căn nhà cao lớn trước mặt. thoáng nhìn nó đã nhận ra đây là một căn biệt thự từ thời pháp thuộc, với những đường nét hoa văn đặc trưng. dọc tường 2 bên là những hàng cây cao ngang tầm thắt lưng của nó. căn nhà sừng sững trước mặt như một quả núi đen thui. nó tự nhủ ngay đến những kiến trúc sư thời nay chưa chắc đã làm được một căn nhà đẹp như vậy.

- Ê đi thôi nhóc!!- hắn đã đứng trước cánh cưa gỗ từ bao giờ đang hât hàm với nó!! - nhanh không lỡ cuộc vui!!! - thò tay vào túi quần lạo xạo như muốn móc ra vật gì đó nhưng lại thôi, gã lại nở nụ cười, vẫn là nụ vười bí hiểm ấy!!

Nó theo hắn vào trong, dọc hành lang ngôi nhà là những chùm đèn pha lê đẹp rạng ngời, long lanh như những giọt nước đọng trên trần nhà. dẫn đường là 1 người đàn ông mặc com-lê sang trọng, lịch lãm. vừa đi hắn vừa nói với nó dang lẽo đẽo theo phía sau:

- chú biết tại sao lúc nãy a dám đưa súng cho chú không!!- hắn nói với bộ mặt lạnh băng không thèm nhìn nó. nó cau mày nhìn đi chỗ khác, không cần trả lời hắn nói!! - Vì chú đ.. phải đàn ông!!

- ý anh là sao!! em 18 rồi!! -nó nhìn gã khó chịu

Gã chưa kịp nói gì thì người đàn ông lên tiếng:

- đưa súng cho anh đã D!! - chìa tay ra nhận khẩu súng, đẩy băng quay ra, có chút bất ngờ hắn rướn mắt hỏi gã!! - Đâu hết rồi!!

- à đây!! - gã móc trong túi quần ra những viên đạn vàng khè rồi thả vào tay hắn!! - Vừa có chút việc lên tháo ra ấy mà!! -gã gật đầu!! - vào thôi nhỉ!!

cánh cửa mở ra, nó lẽo đẽo theo sau hắn vào trong phòng. căn phòng được bày biện theo kiểu hiện đại đối lập hẳn với tòa nhà. những kệ sách dọc tường dầy ắp những sách và kẹp hồ sơ. trên chiếc bàn gỗ cổ kính, không phải là máy chạy đĩa hay những giấy tờ như trong phim mà là 2 bộ máy vi tính tối tân màn hình vẫn còn đang chạy những dòng chữ trắng nhỏ xíu trên nền xanh, giữa phòng là bộ bàn ghế da màu nâu, một người đàn ông trung niên đang ngồi pha trà. trên người là bộ quần áo công sở chính hiệu. ông đeo chiếc kính tròn trên bàn. nhìn gã nở nụ cười nhỏ rồi cất tiếng:

- Đến rồi hả!! ngồi đi D!! anh đợi mày nãy giờ rồi!! - ông vẫy tay với 2 đứa.

Gã đến giũa phòng, ngồi vào chiếc ghế dài đối diện ông, còn nó khúm núm ngồi cạnh hắn. cầm chén trà ông vừa pha gã hỏi:

- thế nào!! ông đã quyết định chưa!! cái giá đó so với cái chức ông nhận được thì cũng không đến nỗi đắt đâu nhỉ?? -hắn nhấp một ngụm trà, mắt nhắm lại thưởng thức trong vài giây rồi mở mắt ra, thở hắt

- nói thật là nó hơi đắt!! với tài chính của tôi bây giờ không biết có trả đủ cho các anh không!! anh xem thế nào giảm một chút cho tôi được không!! - người đàn ông nói chút bối rối. hắn đặt chén trà xuống

- ôi dào lo gì!! hiện giờ thì ông không thể, nhưng ngồi vào cái ghế ấy rồi ông tha hồ mà vơ!! lúc ý cái con số kia chắc bằng số lẻ ông ăn sáng ấy chứ!!- hắn nhìn thằng vào mắt người đàn ông!! -nếu muốn chúng ta có thể kí hợp đồng, khi nào xong việc thì trả tôi!! ok??

người đàn ông thở dài, đan hai tay vào nhau, cúi mặt suy nghĩ trong vài phút rồi bất ngờ ngẩng mặt nói:

- Ok!! vậy chúng ta viết hợp đồng luôn tối hôm nay!! - ông bước lại phía bàn và lấy ra 1 tệp giấy cùng 2 chiếc bút bi!! - vừa đi vừa cười : - tối nay 2 cậu ở lại đây chút đi. không lấy tiền hai cậu đâu mà lo!!! hàng tuyển riêng đấy!!

- tôi khỏi đi, ngồi đây uống trà mới ông thick hơn!! còn chú em đây đang có nhu cầu phá cái mác đấy đây!! -hắn hất cằm về phía nó!! 

- sợ người yêu giận hả!! năm nay con bé cũng ra trường rồi còn gì!! người đàn ông cười nhăn nhở với hắn. - thôi chú em đi nghỉ đi!! cứ yên tâm, không cần ủng giày gì đâu. tự tay anh lựa, hàng mới đấy!! có giấy khám sức khỏe hẳn hoi!!

Hắn quay sang nó. gật đầu. Nó mất vài giây mới nhận ra là gã đang nói với nó. từ nãy đến giờ 2 người nói chuyện như không có nó, và nó cũng chả hiểu họ đang nói về cái gì. điều quan tâm nhất của nó bây giờ là nó đang rất buồn ngủ. 2 mí mắt nó sắp xập xuống trong cái ánh sáng vàng của căn phòng cùng với thứ nhạc như ru ngủ này. nó muốn ngủ....

bước theo người đàn ông khi nãy dẫn đường, nó lên lầu 2 của căn biệt thự. cầu thang xoắn khiến nó chông chênh bước đi. đẩy nhẹ nó cười thân thiện hắn nói:

- phòng cuối cùng cửa màu xanh nhá!! không mấy khi ông chủ đối xử với khách thế đâu đây!! -dúi vào tay nó cái gói nhỏ màu xanh, in hằn hình tròn ở giữa!! -Nếu không yên tâm thì cứ dùng nhá!!

nói xong gã bước xuống cầu thang, để mặc thằng nhóc đang xụp cả 2 mí mắt vì buồn ngủ lại. nó bước về phía cuối hành lang, nơi căn phòng duy nhất có cửa màu xanh ở đó, trên tay tò mò về cái gói đang phát ra mùi hương dâu thơm lừng kia!!

bước vào căn phòng, tất cả các bóng điện trong phòng đều được bật, kể cả phòng tắm. nó thả người đánh bịch xuống đệm, căn phòng nhỏ tầm 20 mét vuông với đầy đủ tivi, tủ lạnh, điều hòa. chiếc giường trải ga trắng muốt cùng 2 chiếc gối xếp ngay ngắn giữa căn phòng. cạnh cửa ra vào là phòng tắm đang đóng cửa. 

nhắm mắt lại, nó muốn thả mình vào giấc ngủ, vết cắt bên tay bỗng nhói lên làm nó nhăn mặt. ngồi dậy. nó dùng tay bỏ hết những cọng thuốc lào dính trên miệng vết thương giờ đã ngừng chảy máu. bất ngờ từ phía cửa cất lên 1 giọng nói nhỏ, nhẹ nhàng mà cả đời này chắc nó không thể quên, cái giọng gốc hà nội:

- em chào anh ạ!! - thân hình lấp ló trước cửa, mái tóc đen che nửa khuôn mặt, cô gái bước vào. quay lưng đóng cửa.

. tỉnh cả ngủ. Nó không giật mình hay ngạc nhiên về hạnh động đấy, không phải vì nó biết chuyện gì sắp xảy ra ( ngu vãi ) mà vì nó đang ngây ngất trước người con gái đang tiến về phía nó. khuôn mặt thon dài với 2 má núm đang hút hồn nó cùng với nụ cười như thiên thần. mái tóc đuôi gà cột cao, đưa tay vén tóc mái, chiếc lắc tay kêu leng keng trong đêm tĩnh mịch. cô bé chắc chỉ tầm tuổi nó. trên người là chiếc váy trắng hở ra đôi vai trần trắng nõn nà, không đi giày cao gót mà dưới đôi chân là một đôi giày búp bê màu hồng xinh xắn. từng bước đi uyển chuyển làm thấp thoáng cặp đùi trắng tinh thon dài như đang khiêu khích.

Cô bé đến bên, vẫn đang như trong mơ. nó đứng hình.

- Anh ơi!! - cô bé vẫy vẫy tay trước mặt.

Giật mình đứng phắt dậy, nó lí nhí : -em... em.. xi.. xin lỗi!! em nhầm phòng!!- quên cả mấy cái gói khi nãy được đưa đang rơi ở giường. nó bước nhanh ra cánh cửa, vặn núm khóa...... Cửa khóa rồi!!

Quay về phía nó, cô bé đưa tay bụm miệng cười một cách tinh nghịch. cái má núm xoáy sâu bên cái má hồng hồng, giơ chiếc chìa khóa lên, 1 tay chắp phía sau lưng, nghiêng người:

- anh tìm cái này hả!! -cô bé nháy mắt

nó đang tự hỏi trước mặt nó có phải một minh tinh màn ảnh hay một ca sĩ hàn quốc nào nó từng được nhìn trên ti vi không nữa, cô bé xinh xắn, đáng yêu và hồn nhiên kia chắc hẳn là một hot girl nổi tiếng nào đó đang trêu chọc 1 người bạn mới quen, để rồi giống như những bộ phim truyền hình. 2 người sẽ thành một đôi tình nhân lãng mạn.....

nó gãi đầu tiến về phía cô bé. đưa tay lấy chiếc chìa khóa!! cô bé giấu chiếc chìa khóa ra đang sau. nghiêng mặt đảo mắt khắp căn phòng giả bộ như không biết gì, nhưng với cái nụ cười tinh nghịch kia đủ để thấy nó đang bị trêu chọc rồi. cúi thấp người. nó thò tay ra phía sau định lấy lại chiếc chìa khóa.... bất ngờ cô bé thả tay. chiếc chìa khóa rơi keng 1 tiếng xuống nền đá. hai tay ôm ghì lấy cổ nó. nhắm mắt lại, đặt vào môi nó một nụ hôn nồng cháy. nó trợn tròn mắt, 2 tay run run. cô bé đẩy nó ngã xuống giường. trong lòng rối tung, lúc này nó không nghĩ được cái gì. cảm giác như có mọt dòng điện đang làm tê liệt cơ thể nó khiến nó không còn chút sức lực nào mà kháng cự lại cô bé yêu ớt kia khi 2 chiếc lưỡi xoắn lấy nhau trong miệng, cơ thể nó mềm nhũn ra. đôi tay dần dần nâng lên. nó ôm ghì cô bé và0 lòng, để mặc cho bản năng điều khiển thân xác. mắt nhắm lại. nó buông thả ..............................

Liếc nhìn xuống đất, vung vãi mấy gói nhỏ khi nãy được đưa mà giờ đã bị xé ra gần hết. nó nhìn cô bé đang nằm trên ngực nó:

- E..em.. tên là gì?? - Nó ngập ngừng. nó thấy cò chút tội lỗi khi mà sau khi làm xong cái chuyện đó nó mới hỏi cô bé.

- E tên là Thư!! cô bé nhắm mắt tay vân vê trên ngực nó trả lời!! - Còn anh!!

- Anh tên Hải!! -nó thở dài!! trong đầu nó đang nâng nâng nhớ lại cái cảm xúc vừa mới qua!!

- Quỷ này!! lại nghĩ bậy phải không!! -cô bé đưa tay dúi nhẹ mũi nó!! nó cười hì

- Em xinh như diễn viên hàn quốc ý!! sao không đi làm diễn viên mà.....!! nó ngập ngừng.

- mà làm gái gọi đúng không!! -Cô bé típ mắt lại!! - tại em thick thôi!!

- Ủa chứ không phải do hoàn cảnh ra đình như mấy cái tờ báo nói sao!! -nó ngạc nhiên đến suýt chút nữa há hốc mồm ra!! nó không ngờ đến câu trả lời như thế!!

- cũng có một chút!! mẹ em mất sớm!! bố em bỏ em đi cách đây vài tháng cùng toàn bộ tiền trong nhà. căn nhà em đang ở bị ngân hàng niêm phong. em cùng mấy đứa bạn bỏ đi chơi hạ long không biết gì, khi về thì mọi chuyện đã đanh, em ở nhà mấy đứa bạn 1 thời gian, nhưng rồi cũng chả đứa nào nuôi nổi em, em tự biết mà đi thôi!! chắc em ăn nhiều quá chúng no hông nuổi nổi em đấy!! -vẻ thoáng buồn bị đánh tan bằng cái nụ cười tinh nghịch trên khuôn mặt đang lè lưỡi típ mắt cười!! -sau đấy em chẳng biết làm gì!! nhờ vả họ hàng thì em không muốn, vì họ hàng em cũng nghèo lắm. thế rồi ông chủ ở đây nhận em vào khi em lang thang ở quán bar!! khi nhận được lời mời bảo làm việc này em cũng chẳng đắn đo mà làm luôn em thấy làm việc này cả 2 đều thỏa mãn. em lại có tiền nữa!! dù sao em cũng chả còn trinh tiết gì mà phải xấu hổ cả!!

- Em....mất từ bao giờ!! -nó ngập ngừng hỏi!

- ừm... từ năm học lớp 11 anh ạ!! -em quen với một anh! khi đó ảnh đang đi làm rồi!! ảnh hứa sau này lấy em làm vợ. đấy cũng là mối tình đầu của em!! - vừa nói cô bé vừa mặc lên người chiếc áo sơ mi trắng của nó!! -Sau khi ngủ với nhau được ít lâu em mới phát hiện ảnh đã có bạn gái và chuẩn bị cưới!! em tự động bỏ đi không gây phiền hà gì cả!! sau đó em yêu thêm vài người!! và cũng quan hệ với họ!! nhưng rồi cũng bỏ em mà đi cả!! - ôm cổ nó!! cô bé nhắm mắt lại. rúc vào người nó như chú chim nhỏ!! -Đây là lần đầu làm việc của em đấy!! có anh mở hàng may mắn quá đi!! hì hì!!

- Em định làm cái nghề này suốt đời sao!! nó quàng tay ôm cô bé, hôn nhẹ lên trán

- Không!! em muốn học nốt cấp 3!! dù quá tuổi nhưng em vẫn muốn học hết cấp 3 rồi kiếm một việc gì đó làm mà sống!! em không muốn dựa vào người khác mà sống anh ạ!!

Nó thở dài. giá như Thư không ở trong hoàn cảnh này!! nó đã yêu cô bé rồi. Vậy nhưng nếu ở hoàn cảnh binh thường. một người như Thư chắc không bao giờ để ý đến 1 thằng bé với 2 cái đít chai trên mắt, suốt ngày học như nó đâu!! không biết lên vui hay lên buồn nữa.

- Nghĩ gì vậy cưng!!- cô bé ngước nhìn nó, đôi mắt long lanh

- Anh đang nghĩ là anh yêu em xừ mất rồi!! hì hì!! - nó buột miệng

- Vậy à!! em cũng đang nghĩ thế đấy!! hihi!! -cô bé cười tinh nghịch, chồm lên hôn nhẹ vào má nó!! -thưởng cho vì câu nói ý ^^ !! 

- thưởng vậy thôi à!! - nó chọc cô bé!!

- Chứ sao giờ!! hết ấy rồi!! anh không sợ em bệnh à!! -típ mắt lại, cô bé lè lưỡi với nó

- Em không sợ, anh sợ sao!! 

- Cái đồ quỷ!! -đưa tay bẹo 2 má nó lắc qua lắc lại. cô bé chồm lên người nó đặt vào môi một nụ hôm. nó ôm gì cô bé vào trong lòng........

"rầm" cánh cửa bật mở. phía ngoài là 3 người với bộ quần áo xanh lá mà chẳng ai là không biết. cả 2 đứa giật mình. Thư với chiếc chăn che người. trên người cô bé giờ chỉ có chiếc áo trắng sơ mi của nó. ngồi bật dậy. nó nhìn ra phía cửa không dám nói câu nào.

- Tất cả đứng im!! cảnh sát hình sự đây...........

Chap 4

Lẽo đẽo theo 3 người đàn ông xuống nhà. mặt cả 2 đứa tái nhợt đi vì sợ. cô bé thư sợ co rúm người, đôi tay run run bám chặt cánh tay nó không rời, bộ váy trắng càng khiến Thư bây giờ giống hệt chú vịt con đang bơ ngỡ trước khoảng trời mới....

- ngồi xuống đi 2 đứa!! - hắn nói, vẫn bình thản hút thuốc với khuôn mặt không biểu lộ chút cảm xúc nào. bên cạnh hắn, người đan ông đang viết lách gì đó trên tờ giấy, vừa viết vừa trả lời người ngồi trước mặt.

trong căn phòng lúc này có ít nhất là 2 chục người, quá 2/3 là CSHS. chăng khó để phân biệt họ với những người trong nhà. tất cả họ đều mặc đồng phục xanh. Họ lục tung các kệ hồ sơ, những quyển sách, những ngăn kéo.... khiến căn phòng đảo lộn một cách thê thảm. 

- Thế nào!! các anh đã tin tôi chưa!! một doanh nhân có cơ hội ứng cử vào quốc hội năm sau như tôi đâu có điên mà đi buôn cái thứ chết người ấy!! -người đàn ông nói và nhấp một ngụm trà từ cái chén còn bốc hơi trên bàn!! 

- Chúng tôi chưa thể nói trước được điều gì!! có tin báo ông đang mua bán "hàng trắng"!! và đêm nay là đêm ông giao dịch!! -người cảnh sát già nhướn mày nhìn D rồi quay lại với gã đàn ông. -Dù sao chúng tôi cũng phải lục soát ngôi nhà đã rồi mới nói gì được!! -gã ngẩng đầu nhìn quanh!! mà với ngôi nhà này chắc phải đến sáng mất!!

- Thôi nào!! anh bạn tôi chỉ đến kí hợp đồng để thuê nhân công thôi mà!! -gã đưa bàn tay chỉ về phía D đang bình thản ngồi thả khói thuốc!! -Anh phải để họ đi chứ!! đứa cháu họ tôi và bạn trai nó còn phải đi học mà!

Gã và người cảnh sát nhìn thẳng vào mắt nhau trong vài giây bỗng người CSHS cất tiếng:

- thôi được rồi!! đợi chúng tôi làm thủ tục và kiểm tra thân thể để chắc chắn họ không mang gì ra ngoài thì chúng tôi sẽ để họ đi!! - ông đứng dậy, vậy tay gọi 1 người đang lúi húi lục lọi!! -Ê Tâm!! kiếm tra giấy tờ tùy thân và đồ đạc của họ xong để họ đi!!

Người thanh niên cao to bước tới bên cạnh nó, cất giọng trầm trầm :

- 3 anh chị vui lòng xuất trình giấy tờ và đi theo tôi!! - hắn bước đi trước, theo sau là D đang đút tay vào túi quần đi với dáng vẻ thong dong, bên cạnh là nó và Thư đang ngơ ngác.

Căn phòng bên cạnh chỉ bằng nnuwar căn phòng khách nhưng đầy đủ như nó. Trong phòng là 2 CSHS trẻ. 1 người đứng dựa lưng vào cửa, một người ngồi hờ trên chiếc bàn gỗ.

- Mọi người vui lòng cho tôi xem CMTND!! -anh ta chìa tay ra. 

Nó lúi húi lấy trong ví ra, bên cạnh nó Thư đang lục trong chiếc ví hồng nhỏ trên tay. còn D, gã chỉ móc tay vào túi quần rồi đưa ra như có chuẩn bị sẵn từ trước!!....

- Cậu chưa đủ 18 tuổi!! - anh ta chau mày nhìn nó rồi nhếch mép cười, và cũng lần đầu tiên nó thấy D nhăn mặt. 

- Dạ....! - nó hỏi lại, nhưng nó thừa hiểu chuyện gì đang xảy ra!! tính theo ngày tháng sinh nó còn đến hởn nửa năm nữa mới đủ 18t. và khi bị bắt gặp thì nó đang....

Nó quay nhìn D cầu cứu, lúc này gã đã lấy lại vẻ bình thản lúc đầu. gã gật đầu nhẹ, đưa tay vỗ vỗ vào túi quần mình. nhìn tay gã nó chợt hiểu ra.....

Tiến lại gần anh chàng CS nó nói với giọng run run:

- E..e...em có chút, anh cầm tạm gọi là trà nước!! -nó đưa tay vào túi định móc mấy tờ tiền mà trước khi vào D đưa cho nó.

Phía sau lưng, gã đang lắc đầu vẻ chán nản, tay đập trán nhưng miệng vẫn cười tủm. còn Thư, nó nghe rõ tiếng cô bé cười phụt ra nhưng kịp đưa tay bịt lại. mắt cô bé tròn xoe nhìn nó, trên mặt vẫn còn chút sợ sệt....

Tên CS phía cửa giật mình như bị ai cấu, đứng thẳng phắt dậy ngó nghiêng bên ngoài căn phòng rồi quay ra gật đầu với gã đang kiểm tra nó. Gã đàn ông nhìn nó nhếch mép cười, người ra rung lên vì nhịn cái tiếng cười thành tiếng suýt phát ra.... gã nói nhỏ và nhanh đủ để chỉ nó nghe thấy:

- kẹp vào quyển sách màu đỏ phía sau lưng...!! - vừa nói gã vừa nhìn ra cửa xem có ai không. Lúc này anh chàng HS kia đã đứng hẳn phía ngoài để canh chừng……

nó kẹp mấy tờ 500k vào quyển sách và trở về đứng cạnh Thư. cô bé bám lấy tay nó, nép sát....

- Chú kiếm được người yêu xinh đấy nhỉ!! -Tên CS nháy mắt với nó và tiến về phía Thư!! -Hôm nay hình như không có nữ cảnh sát nào để kiểm tra thì phải!! -vừa nói gã vừa đưa tay vuốt dần từ má xuống đôi vai trần đang run lên vì sợ, nép sát về phía nó... tay gã lần dần xuống lưng, đôi mắt nhìn Thư đầy vẻ thèm muốn, 

Trong người nó bỗng như có cái gì vừa phát nổ. nó đưa tay gạt phắt tay của gã đang lần dần qua hông của cô bé ra:

- Đừng có động vào người yêu tôi!! - nó trừng mắt nhìn gã, từ khi sinh ra đến giờ, nó chưa đánh nhau bao giờ, không phải vì nó yếu, mà mỗi lần chuẩn bị đánh nhau với ai. chân tay nó run lẩy bẩy, mắt nhắm tịt. chính vì thế nó thường xuyên bị bạn bè trêu chọc. nhưng trong lúc này, nó có cảm giác chỉ cần gã đàn ông trước mặt nó dám làm gì, nó sẵn sàng nhảy bổ vào không ngần ngại....

tên CS nhìn ra phía cửa rồi quay lại, mặt sát với nó. gã nở nụ cười nhạt:

- Người yêu cái đầu b......!! mày tưởng anh ngu chắc!! ko phải vì lão sếp anh thỏa thuận trước rồi thì hôm nay anh cho chú vài đấm!! - ngón tay hắn chọc vô ngực nó, đôi mắt nhìn nó đầy khinh bỉ!!

- Chú kiếm được người yêu xinh đấy nhỉ.......!! -tiếng nói của chính gã vang lên phía sau lưng làm cả 3 người giật mình. D đã ngồi trên chiếc ghế đầu căn phòng từ lúc nào, trên tay gã là chiếc điện thoại iphone đang chĩa thẳng về phía 3 người...

- Nét phết!! -Gã nhìn màn hình điện thoại và nói!! -điện thoại xin có khác!! âm thanh cũng tốt chứ, đáng đồng tiền đấy!! -Tên CSHS tái mặt. lùi xa khỏi nó và Thư!! –Chúng tôi đi được chưa nhỉ!!

D đút cái điện thoại vào trong túi quần, tiến lại gần tên CSHS

- Các anh kiểm tra xong hết rồi phải không!! –mặt đối mặt D nhìn gã nhắc lại một lần nữa : - chúng tôi đi được chưa!!

bộ dạng kiêu ngạo khi nãy của gã cảnh sát giờ đây biến mất hoàn toàn, gã khúm núm người, khuôn mặt tái nhợt. 

- được rồi!! 3 người có thể đi!! – gã chạy ra phía cửa!! –Báo với sếp đã kiểm tra xong!! Họ có thể đi!!

- Đi thôi!! –D bình thản đi trước. dẫn 2 đứa nó. Để lại phía sau lưng 2 gã CSHS trong phòng đang lúi húi lật nhanh quyển sách màu đỏ để trên bàn………..

Thư đã bắt taxi về. nó và gã ngồi trên chiếc xe đang chầm chậm tiến về phố nhà nó. 

- chú cứ về đi!! tối mai gặp anh chỗ cũ!! bây giờ đã 5h rồi còn gì!! - Gã quay mặt về sau nói với nó. -Chú làm tốt lắm!! có vẻ sau tối hôm nay chú cũng có thêm tí bản lãnh rồi đấy nhỉ!! dám chừng mắt với cả công an cơ mà!! – nhếch mép cười tinh quái với nó!! – Đàn ông có khác.

- Sao bị công an bắt tại trận mà em với anh được thả dễ dàng vậy….!! –nãy giờ nó vẫn thắc mắc giờ mới dám hỏi

- ui dào!! Bày trò ý mà!! Mấy lão ấy cạ với nhau cả rồi!! lão có buôn hàng trắng đếch đâu mà sợ!! mấy gã công an kia chỉ đến cho vui thế thôi, chứ mấy đứa nó đã được bịt họng hết rồi!!- gã cười nhạt!! -có điều hôm nay chú đưa tiền lộ liễu quá, vào thẳng vấn đề không chút rào đón nào như thế mà có người khác nghe thấy là anh em ta ngồi khám rồi đấy!! may mà lão ấy sắp đặt ca rồi!

- ý anh là vụ lục soát này ông ấy biết trước rồi á!! – nó ngạc nhiên

- lão ấy không biết trước lúc nào!! chỉ biết là sẽ bị lục soát thôi!! mà cái cớ buôn hàng trắng cũng là lão chỉ cho mấy thằng CS ấy mà. chứ có thằng ngu nào lại đi soát nhà lão ấy vì cái cớ dở hơi đó đâu!!

- Nhưng……..

nó chưa nói hết câu, chiếc xe đã khựng lại trước cái công viên đối diện con hẻm đen thui. 

- Xuống đi!! Mai chỗ này, nếu chú còn muốn!! –nó nhảy xuống xe, gã rú ga vụt đi trong màn đêm để lại thằng bé nhìn theo ánh đèn pha đang mờ dần…..

Vết thương nhói nhẹ lên vì khi nãy trèo tường va phải song sắt. nó đứng trước cửa phòng ngủ của bố, bố nó vẫn đang ngủ, bên cạnh là đứa em gái nhỏ ôm cuốn sách tập đọc 3 đang say sưa với giấc mơ của mình. Thở dài một tiếng, nó rón rén trở về phòng một cách nhẹ nhàng. Buông người đánh bịch xuống giường. mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, trong đầu nó hiện lên mái tóc đuôi gà…đôi giày hồng hồng….chiếc váy trắng tinh…. Hơi thở dồn dập. giấc mơ đến với nó từ khi nào…

Chap 5 : 

- Dậy đi con trai!! Gần 10h rồi đấy!! –tiếng bố nó gọi từ dưới nhà vọng lên. Với tay chộp cái đông hồ nhìn giờ. Đã 9h 45 rồi, lồm cồm bò dậy lết vào trong nhà tắm, nhìn vào trong gương, nó thấy đầu tóc nó rối bù, bộ quần áo trắng học sinh xộc xệch trên người nó. Tóm lại, nhìn nó vô cùng lếch thếch. Khác hẳn với cái hình ảnh chỉnh tề thường thấy mỗi khi ra ngoài của mình

đánh răng với tình trạng mắt nhắm mắt mở, trong đầu nó nghĩ vẩn vơ về cái buổi tối hôm qua. Cái cảm giác ấy cứ như vẫn còn đọng lại chút gì trên cơ thể nó( chắc là khu vực phía dưới), mùi hương phảng phất của Thư trên chiếc áo làm nó càng lạc thêm vào cái cảm giác đắm chìm huyền ảo……. nó đã là 1 thằng đàn ông đúng nghĩa…….

đánh rơi túi thức ăn trên tay xuống nền. bố nó đang nhìn vào cái thằng đeo tạp dề phía trong bếp như nhìn thấy người sao hỏa.

- ái chà chà!! Con trai bố hôm nay vào bếp cơ đấy!! –vừa nhặt túi rau ông vừa cười với nó. Kiểu gì hôm nay bố cũng rửa được vài chục cái xe đấy!! trời mưa to mà!!

đứng dựa người vào cửa, ông nhìn nó nấu ăn. Đã lâu lắm rồi từ ngày mà mẹ nó vắng mặt. nó mới bước lại vào căn bếp này. Trước đây cứ mỗi ngày chủ nhật, nó lại cùng mẹ nấu ăn cho cả nhà. Tài nấu ăn của nó chắc cũng chẳng thua kém gì đầu bếp. thế nhưng khi nhà chỉ còn lại 3 người, nó không còn bước xuống đây nữa, vì mỗi lần bước xuống, nó lại chỉ chực khóc mà thôi. mọi công việc nấu nướng đổ lên đầu bố nó, từ việc mặc com-lê đi mua bán kí kết hợp đồng, giờ đây ông mặc tạp dề và rửa xe trong cái kiot nhỏ.

Thi thoảng nó dừng tay, liếc nhìn qua ông. Chẳng biết từ khi nào. Nó đã cao hơn cả ông mất rồi. ông đứng đó, mặc chiếc áo phông đen cùng chiếc quần cũ sờn chỉ. Mái đầu ông đã rụng nhiều tóc kể từ khi chuyện ấy xảy ra. Nó cũng đã lấm tấm bạc hơn ngày xưa rất nhiều. ánh mắt ông nhìn nó vừa có chút tươi vui vừa tò mò. Rồi như vừa quyết định điều gì ông lên tiếng:

- ăn cơm xong đi với bố đến đây!! – ông quay lưng đi về phía phòng khách, nhấc máy điện thoại và gọi…..

Bữa ăn tươm tất được dọn ra, em nó lon ton chạy ngội vào chỗ, tay cầm theo chiếc thìa của riêng mình. Nó nhìn em nó, không hiểu sao hôm nay nó thấy em nó có chút gì đó tồi tội. vẫn bộ quần áo ngủ đây, vẫn cái ghế đấy. mà sao khi nhìn đứa bé lớp 3 trước mặt. nó chỉ biết thở dài… gắp thức ăn để vào bát cho em, nó nhìn bố nó

- Chốc bố con mình đi đâu đấy ạ!!

- Cứ đi rồi biết!! –ông đang mặc bộ com lê chỉnh tề mà nó cứ nghĩ là đã mốc meo trong tủ từ lâu, quay qua phía em!! –Bống tí ở nhà ngoan. Sang thím chơi!! Để bố với anh đi có việc nhé!!

- Dạ!! –con bé dạ một tiếng to rồi lại tiếp tục ăn!! Nhà thím nó không có trẻ con lên thím rất cưng chiều nó. Nhưng cô lại phải đi làm cả tuần lên ít khi nó qua đó chơi được. Có lẽ con bé cũng hiểu điều ấy lên không biết từ bao giờ. Con bé đã học được cái cách để chơi một mình mỗi khi anh và bố không có nhà….

- Giá cả là như vậy!! tăng giảm hay không đừng hỏi tôi !! – ông cầm chén trà nhấp một cách khoan thai !! –mọi chuyện là do con trai tôi quyết định, mảnh đất này đứng tên nó mà !!

2 người phụ nữ ăn mặc sang trọng mở tròn mắt nhìn ông lại nhìn sang cái thằng có điệu bộ không khác gì họ hiện giờ

- Cậu có đồng ý bán không !! –người phụ nữ lạ hỏi nó điệu bộ dò la !! – tôi sẽ trả thêm 30tr là 930tr nếu cậu đồng ý làm giấy tờ ngay hôm nay, đưa trước một nửa, khi nào xong bìa đỏ sẽ trả đủ !!...

- Bán !! nó trả lời nhanh gọn.

- Uống đi !! hôm nay bố cho mày uống !!- ông đưa cái chén rượu nhỏ cho nó !! 

- Sao hôm nay bố lạ thế !! – nó cầm cái chén trên tay ông, quán hàng tối mập mờ ánh đèn. Trên những dãy ghế là những hội thanh niêm tụm năm tum ba, vài ba cặp tình nhân ngồi đút cho nhau ăn những thứ đồ nướng thơm lừng một cách tình cảm. trong cái góc nhỏ, dưới gốc cây như lạc giữa khoảng cảnh chỉ có nó và bố. 2 con người, 2 thế hệ !!

- Câu đấy ai hỏi ai đây !! – bố nó nháy mắt với nó, khuôn mặt nở nụ cười tinh quái !! –Nói xem, có người yêu rồi phải không !!

- Làm gì có ạ !! nó cười, nhưng không phải là cười theo kiểu xấu hổ, mà cười 1 nụ cười đầy sầu thảm. nếu bố nó biết chuyện gì xảy ra đêm qua, chắc bố nó sẽ không thể ngờ đứa con trai của mình đã lại đi qua đêm với một….

ông ngừng cười, đôi mắt nhìn đứa con trai đang ho sặc sụa vì thứ ông vừa đưa cho nó !! đôi mắt của ông đã không còn lanh lợi như trước kia. Nó tối hơn và xung quanh cũng nhiều nếp nhăn hơn. 

- Ngày xưa bố với mẹ sao lại lấy nhau thế ạ !! con thấy tính bố mẹ trái ngược nhau lắm mà !! –nó hỏi để lấp liếm ánh mắt dò xét của ông

- Bố bị mẹ con tống tình !!- ông nhoẻn cười, còn nó thì suýt sặc tập 2 !! – chưa bao giờ ông kể chuyện ngày xưa của mình cho nó nghe. Nó nghĩ có lẽ vì số câu nói chuyện của ông và mẹ tăng dần tỉ lệ nghịch với số tiền kiếm được của họ !! nó nhìn vào mắt ông và im lặng. Anh mắt ấy không đùa….

- Ngày xưa khi đi bộ đội có một đứa con gái yêu bố lắm !! – ông bắt đầu câu chuyện đôi mắt nhìn bâng cua, thở dài !! – khi ấy bố còn trẻ, nhưng không mơ mộng như 1 số thằng đâu. Đời bộ đội lúc bấy giờ khổ, quanh năm ăn cái thịt hộp với rau rừng ngán muốn chết luôn, mà còn chẳng bữa nào được no chứ… hồi đấy mấy anh hem hoir nhau bây giờ mày ước cái gì con biết mọi người ước cái gì nhất không- ông dừng lại hỏi nó !!

- Chắc là ước được về nhà !! – nó tò mò

- Về nhà để dân làng người ta cười vào mặt sao con !! lúc ấy trai tráng đi bộ đội cả, còn đứa nào ở nhà thì không bị người ta nhổ nước bọt cho chết ngập thì gia đình cũng bị chính quyền nó hành cho đủ kiểu !! –ông nhấp chén rượu !! –cái mà ae ước lúc ấy, chỉ là một bát cơm trắng ăn với muối là đủ !!.....

- Thế thì liên quan gì đến cái cô yêu bố !! –nó nói với giọng chọc ghẹo !!

- Hà hà….. cô đó tuần nào cũng mang đồ lên thăm bố !! thế là bố yêu luôn !! mặc dù cô ấy chả xinh đẹp gì đâu !! –mặt ông đỏ lên, không biết vì rượu hay vì câu chuyện !!

- Thế thì sao ạ, con tưởng bố đang cho con biết vì sao bố bị mẹ tống tình mà !! – nó vẫn chưa hiểu mục đích câu truyện của bố !!

- Bố ngủ với cô ấy !! –mặt ông tỉnh bơ, đưa chén lên môi.

- Phụt…… !!! - sặc tập 3, nước mắt nước mũi dàn dụa, nó cố định thần. người bố mà nó hằng ngưỡng mộ, người mà luôn đững đạc và lịch sự. người anh hùng trong lòng nó vừa mới nói cái câu có mơ nó cũng chả ngờ tới !!

- Sau đó ít lâu !! bố nhận được quyết định chuyển đơn vị !! ông bình thản kể tiếp !! – bố đi mà chẳng nói câu nào với nhà cô ấy !! 1 tháng sau bố nhận được tin cô ấy lấy chồng !! sau đó một thời gian cô ấy sinh 1 đứa bé trai với người chồng mới !! –ông thở dài !! –và bố không biết đấy có phải con của bố không !!

Từ nãy đến giờ, nó đi hết từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác !! nguyên cái việc bố nó có quan hệ với người khác trước mẹ đã là 1 cú sốc với nó rồi. giờ lại thêm cái tin nó có thể có 1 thằng anh trai nữa càng làm nó như bị đánh bom vào trí não !!

- thế bố không tìm cách kiểm tra ạ !! – nó hỏi

- Kiểm tra kiểu gì !! thời ấy làm gì có cách gì mà kiểm tra bây giờ !! – ông nhăn răng cười !! – đấy là bố đoán thế thôi !! chứ bây giờ người ta đang sống yên vui mình đến làm rùm beng sao !!

- Chứ tại sao bố bảo mẹ tống tình bố !! –nó hỏi 1 cách mất bình tĩnh !!

- Sau đấy bố trở về quê làm nghè lái đò !! ông tiếp tục… tay vẫn rót rượu !! khi đó bố gặp mẹ con !! mẹ con khi đó làm nghề lái buôn thuốc !! mẹ con cũng không phải là một người đẹp, và bố cũng không thick mẹ con !! qua lại giữa hai người chỉ đơn thuần là người mua và người bán. Thế nhưng sau này bố mới hiểu !!- ông dừng lại nhấp chén rượu !! –kh..à…à.. !! thời đấy thuốc phiện chưa bị cấm !! người ta cho nhau như kiểu cho điếu thuốc lá ý. Gần như thanh niên đứa nào cũng hút. Mà nó cũng không phải cái heroin như bây h đâu, mà chỉ là nhựa cây đơn thuần thôi, còn muốn mua được loại đã qua chế biến thì phải tìm khổ lắm !! –ông uống cạn chén rượu !! – khi đó ông già cạnh nhà. Chơi với ông nội con như 2 anh em ấy, bị bệnh lao sắp qua đời, bố tìm mua cái thứ ấy để ông ấy hút cho bớt đau. Thế là bố quen mẹ con….. !! -ông thở dài !! – khổ thay 2 cái thằng con trai ổng cũng mê cái món này, thế là nó nhờ bố mua hộ. bố phải nhờ đến mẹ con mua cái thứ đó giùm cho. Và rồi !! –tay ông run run…. ông cúi gằm mặt. mắt nhắm tịt, khóe mắt long lanh nước. –cả 3 người chết vì sốc thuốc !! chính bố đã giết 3 người ấy !! – ông ngước mắt lên, nuốt ngược cái thứ đang chực rơi ra ở mắt.

Mặt nó tái đi, nó đã không thể tin vào những gì mình nghe thấy nữa. những điều bố nói với nó bây giờ giống như 1 câu truyện phi hiện thực được kể cho đứa con nít nghe. Và đứa con nít ấy buộc phải tin những gì người lớn nói.

- Người ta điều tra xem nhà đó chết vì cái gì !! và sự thật thì chỉ có bố và mẹ con biết !!

- Nghĩa là…. !! –nó nhìn bố nó bàng hoàng

ông gật đầu, miệng nở nụ cười gượng gạo.

- Vậy là bố không hề yêu mẹ !! –nó chực khóc

- Cũng không hẳn !! sống với nhau bao năm tình cảm phải có chứ con !! lửa gần rơm lâu ngày cũng bén mà !! –ông đặt chén xuống !! –bố yêu mẹ con !! nhưng không phải lúc đó mà là sau này !!

- Vậy có khi nào bố làm chuyện có lỗi với mẹ, ngoài cái cô thời bộ đội của bố chưa !! –nó nhìn khuôn mặt đỏ lừng vì rượu của bố.

- 2 lần !! –ông ngẩng mặt suy nghĩ. – lần đầu là khi mẹ con sinh con !! 9 tháng trời sao bố nhịn được hả con trai !! –ông nhăn răng cười với nó

- Thế lần thứ 2 là sinh em ạ !! –nó biết, ông say rồi !!

- Không !! cách đây vài ngày !! –uống nốt chén rượu trên bàn. Ong nháy mắt với nó. – sau này đừng cho mẹ con biết nhé !

- Đặt bố xuống giường, nó thở gấp. không hiểu vì bố nó nặng hay vì nó cũng đã ngà ngà !! cởi giầy, thắt lừng, ca-vat cho bố nó nhìn ông !! bỗng nó thấy thương ông lạ lùng, tất cả những ngạc nhiên, những trách móc khi nãy giờ tan biến đi đâu hết. nó quay lưng bước ra cửa !!

- Đừng như bố con nhé !!! –tiếng nói vang lên trong căn phòng tĩnh mịch một cách bất ngờ. Nó giật mình quay lại, bố nó vẫn nằm ngủ say như chết, không nhúc nhick. Nhìn quanh căn phòng nó khép cửa…..

Công viên hôm nay không tối như bữa trước. dưới cái đèn bóng người thanh niên ngồi vắt sang 1 bên chiếc xe với mặt kính sứt mẻ. trên miệng là điêu thuốc đang cháy đỏ. Hắn quay qua, nhìn nó đang tiến lại gần. vứt điếu thuốc, nổ máy xe. Hắn cất tiếng nói :

- Lên xe nào chú em !!!....

Chap 6:

- Mình đi đâu đây anh !! –nó cố gắng tìm một câu hỏi khác nhưng trong đầu nó chẳng nghĩ được gì ngoài câu ấy cả !!

- Tìm người !! – hắn rẽ vào một con phố nhỏ vẫn sáng đèn.

- Tìm người !! tìn ai thế ạ…. !! nó tò mò

- Chú khỏi biết, đi theo anh là được !! – chiếc xe đi chầm chậm dần

Dọc tuyến phố chiếc xe đang chạy, những cô gái mặc những bộ quần áo ngắn cũn cỡn, trong cái thời tiết se se lạnh này, mặc như vậy cũng chẳng khác gì cực hình. Thấp thoáng sau những chiếc cột điện, một vài cô đang ngồi hút những điếu thuốc 1 cách chậm dãi. Xa xa, cách vài ba đoạn lại thấy những chiếc xe máy khác đang bị níu kéo bởi những bàn tay đeo đầy những nhẫn, vòng, móng tay lòe loẹt các sắc màu khác nhau. Một vài cô đã ngồi ôm những người lái xe một cách thân mật, bàn tay ôm quanh eo rất tình tứ. vài người đàn ông dừng xe nơi những cô gái đứng, bàn tay khám phá khắp cơ thể họ một cách tục tĩu để rồi lắc đầu bỏ đi. Nhưng rồi tất cả bọn họ đều đi ngược chiều với nó, với cái ôm đôi khi là phía dưới cả eo…..

Nó ngỏng cổ, mong nhìn thấy một mái tóc đuôi gà cùng chiếc váy trắng….

- Đừng có tìm !! con nhỏ đó không ở đây đâu !! – D vừa lái xe vừa nói với nó !! – chú lên quên con bé ấy đi !! đừng quên nó chỉ là hàng để tiếp chú thôi !! chú đừng mơ tưởng gì với nó để rồi mà thất vọng

Nó hiểu điều đó chứ, ngay cái đêm ấy nó cũng đã biết điều này. Nhưng trong tâm trí nó vẫn mong manh một chút hi vọng nào đó được gặp lại Thư. Mặc dù nó biết, nếu gặp lại chắc nó với cô bé chỉ là người mua và bán….

D lái xe, đôi mắt đưa khắp 2 bên đường, con đường sáng cái ánh sáng vàng mờ ảo. những cô gái bắt, vẫy tất cả những chiếc xe đi qua nhưng tuyệt nhiên không ai lại gần chiếc xenos đang đi. Họ chỉ nhìn D, môi cười 1 nụ cười vui vẻ thân mật, thi thoảng một vài người ngạc nhiên khi thấy D, họ vẫy tay, nhưng để chào chứ không phải để mời gọi !!....

Chiếc xe đi hết tuyến phố, dừng lại trước cửa một căn nhà cấp 4 nho nhỏ. Một người đàn ông cao lớn chạy ra chỗ nó. D nhìn anh ta lạnh lùng nói :

- Tên thường dùng là Tuyết Trâm, cao khoảng 1m68. Biết chứ !!- châm điếu thuốc rít một hơi !! – trước ở đây giờ không biết đã dạt đi đâu !! 

- Có mỗi cái tên thế thì tìm kiểu gì !! có đứa nào đi khách dùng tên thật đâu !! –gã đàn ông gãi đầu nhìn D nói !! – còn thông tin gì không

- Còn !! –quay nhìn nó nhanh 1 cái, D ngoắc tay ra hiệu cho hắn lại gần, thì thầm vào tai hắn mấy câu !! –hắn gật đầu ra vẻ hiểu ý rồi chạy biến vào trong.

qua chiếc cửa sổ kính sứt mẻ, nó thấy hắn và một người phụ nữ lúi húi trên chiếc bàn đầy những bức ảnh…. 5p sau hắn mang và đưa cho D bức ảnh 1 người phụ nữ

- Phố XXX nó mới dạt ra đấy !! – hắn gật đầu rồi trở lại căn nhà, không quên vẫy tay chào D !!

- Giờ anh cho chú đi xả hơi đây !! hôm qua chắc chú chưa đủ nhỉ !! – quay mặt nhoẻn cười với nó, chiếc xe phóng vọt đi, để lại sau lưng là những chiếc xe khác không ngừng ra vào con phố

.

.

.

.

.

Chiếc xe dừng trước một cô gái tầm 20t, cô ta có một nước da trắng đến như đang phát sáng dưới ánh đèn vàng kì ảo. chiếc quần đùi ngắn cùng cái áo 2 dây kẻ sọc ngang làm cho những khu vực phát sáng ấy như khiêu khích những người xung quanh, đôi chân thon dài cộng thêm đôi guốc khiến cô ta cao hơn cả D, đang đứng trước mặt. đôi tay D đang ôm sát cô gái ấy vào người một cách bất ngờ, cô gái bị bất ngờ ngã vào lòng D với vẻ mặt ngạc nhiên, đá lông nheo với cô gái D như biến thành một người khác, khuôn mặt anh ta giờ có một nụ cười một cách đúng nghĩa, nhìn D lúc này chả có vẻ gì là gã bụi bặm hay đi cùng nó cả, nó thiết nghĩ trong đầu

- Muốn vui vẻ à chàng trai !! – giọng sài gòn, cô gái lấy lại vẻ bình tĩnh sau màn tấn công của D, khuôn mặt thanh tú, đôi môi đỏ mọng ấy sát gần mặt D

- Em tên gì !! – D nhìn cô gái hỏi đưa nốt tay kia nâng nhẹ cằm cô gái

- Em tên Hương !! em mới từ sài gòn chuyển về đây đấy !! anh muốn biết con gái sài gòn như nào chứ !! nháy mắt với gã điệu bộ gợi tình cô ta nhìn nó !! – 2 người sao !! cô ta nhăn mặt

- Em rủ thêm bạn em được không !! – D nói nhanh lấp đi khoảng bói rối của hương !!

- Ok !! vậy em bắt taxi nhé. Bạn em đến liền hà !! –cô ta rút điện thoại gọi !! 

- Thôi khỏi !! D nhìn điện thoại của mình !! giờ còn sớm mình đi đến quán karaoke nào đã !! anh với chú em đây đến trước , em với bạn đến sau nhé !! – dúi vào tay cô tờ 500k D nhảy lên xe phóng đi không quên để lại địa chỉ quán.

Nó đang ngồi trong một quán karaoke trong con hẻm nhỏ, dưới ánh đèn xanh đỏ lập lòe, bên cạnh nó là một cô gái đang ra sức ngồi sát nó hết mức có thể, đôi tay cô ta ôm chặt lấy nó, cố gắng đưa những gì quân áo không che đi vào cơ thể nó. Dổi diện, D đang ôm eo cô nàng ấy. đôi tay cô ta ra sức rót bia vào chiếc cốc trên bàn mời D. Vẫn cái khuôn mặt lạnh lùng như chưa hề xuất hiện khuôn mặt kia của mình, D áp sát người cô gái vào người, đôi tay đi khắp cơ thể cô ta, thi thoảng cô gái nhắm mắt lại ngồi vào lòng gã đôi tay siết chặt cổ D. những lúc ấy không hiểu nó có nhầm không nhưng hình như nó thấy D nhăn mặt. 

-Quỷ này !! định luôn ở đây à !! – cô ta nụng nịu nói với D

- em ra ngoài bảo tiếp tân mang chút gì vào đây hộ anh được không !! – D nói với cô gái ngồi cạnh nó. Cô gái dạ lễ phép rồi mở cửa đi ra. Để mặc 3 người trong phòng.

D tiến tới chiếc cửa gỗ xù xì, đưa tay khóa trái. Nhìn cô gái, nở nụ cười bí hiểm 

- Giờ thì chúng ta bắt đầu việc chính nhỉ !! – D quay lưng nói với cô gái

- 2 người à !! –cô ta ngạc nhiên thoáng chốc rồi nhìn D. – không sao !! nhưng phải trả gấp đôi đó nhé !! – cô ta tiến gần tới D, quay áp lưng vào người, tay kia vẫy mời nó đang ngồi trên ghế đỏ chín mặt.

Đôi tay D dần dần vén chiếc áo nhỏ của cô lên từ phía sau, khoảng lưng cô gái lộ dần ra cùng với chiếc áo màu trắng nho nhỏ phía trong… Chiếc áo rơi xuống nền nhà, phô bày ra một kiệt tác của tạo hóa. Nó há hốc mồm nhìn, nó đang liên tưởng tới những cô người mẫu trên tivi nó thương xem…. Phía sau, D nhẹ nhàng lùi lại, trên môi gã, nụ cười bí hiểm ấy lại xuất hiện. rút trong túi ra bao thuốc, châm lửa hút. Cô gái quay lại nhìn D, nháy mắt, uốn éo cơ thể vẫy tay gọi mời…….

- Bốp !! –cái tát át cả tiếng nhạc xập xình trong căn phòng nhỏ. Dưới đất, cô gái ở tư thế nửa ngồi nửa nằm nhìn D với anh mắt ngạc nhiên, không hiểu chuyện gì xảy ra, chính nó cũng không hiểu cái gì đang diễn ra trước mắt nữa. cái gã đứng trước mặt nó không biết có phải là 1 nhân vật đa nhân cách mà nó thấy trong truyện tranh không nữa.

- Cái cặp đâu !! D ngồi phịch xuống ghế vứt về phía nó chiếc chìa khóa phòng !! –Cầm lấy

Nó cứ nghĩ cô gái kia sẽ tìm cách bỏ chạy ngay khi nhìn thấy cái ánh mắt của D lúc này. Gã đang trừng mắt, cả đời này nó không thể quên nổi ánh mắt của D lúc ấy, nó rực lửa, giống như ai đó đang xúc phạm vào lòng tự trọng của chính bản thân gã. Giống như gã sẽ giết ngay cái người đang xuất hiện trong mắt mình. Ngay lập tức…..

- Túi sách nào ạ !! –cô gái cúi mặt tránh ánh mắt ấy của D

- Luật của khu này đứa nào cũng biết !! trở lại vẻ bình thường D thở dài. – lấy đồ khi đi khách là cấm kị, dù cho mày là điếm cao cấp hay rẻ tiền thì mày cũng phải biết điều ấy !! và nếu mày là con người thì chắc mày cũng không làm thế !! Nói !! cái túi đâu.

- Em không biết cái túi nào hết !! –cô ta với chiếc áo nhỏ trên đất che người lại. đôi mắt long lanh nhìn D

- Hazzzzzzzz…. !! Bích Trâm là tên mày hay lấy để đi khách đúng không, ngoài ra tao còn biết trên lưng và ngực mày có 2 cái bớt đỏ nhỏ. Và với cái giọng của mày, mày nghĩ là khó để tìm ra mày sao !! gã tiến lại gần trừng mắt nhìn cô ta lần nữa !! –tao rất tôn trọng những đứa con gái ở khu vực phố đèn đỏ. Không ai muốn làm cái nghề như này hết !! nhưng làm nghè này không có nghĩa mày vứt hết sĩ diện !! giờ tao cho mày một cơ hội !! nếu mày nói ra thì mày còn sống được !! còn nếu không để người ta tìm ra mày trước tao thì mày không sống nổi đâu !! chắc mày chưa biết … 

- Rầm …. !!!

Trong thoáng chốc nó liên tưởng đến những bộ quần áo xanh lá đứng trước cửa…. nhưng không !! trước cửa là 3 gã cao lớn… người cầm ống típ, người cầm mã tấu đang nhìn thằng vào D…

Chap 7

3 gã đàn ông nhìn D, trong thoáng chốc nó cứ nghĩ 3 gã sẽ nhảy bổ vào D mà xử lí hắn. nhưng không, trái với cái ánh nhìn ăn tươi nuốt sống ấy, 3 gã vẫn đứng yên tại chỗ, trừng trừng nhìn D ko rời mắt. Còn D, gã vẫn đang bình thản ngồi hút thuốc, hơi khói tuôn ra cùng cái thở dài. Hắn nhìn 3 gã, 2 tay đút vào túi quần một cách không tự nhiên chút nào

- Người là của tao, cái túi là của chúng mày !! ok ? –hất hàm nói với gã gần nhất

- Lão già ấy đòi cả người lẫn cái túi !! –nhìn cô gái dưới đất. – 50 :50 !! 

- Chúng mày bị ngu à !! –gã vứt điếu thuốc xuống chân. Người là do tao tìm thấy !! chúng mày nhẩy bổ vào đòi ăn!! Bộ chúng mày không có não chắc !! 

- Thế mày nghĩ liệu mày ra khỏi đây được với đám bọn tao mà không sao chắc !! –gã đàn ông có đôi lông mày rậm ngồi phịch xuống. –khu vực phố xxx bọn tao bảo kê hết gái, mà chắc mày cũng đ… biết quán này của tao thì phải!! chuyện gì xảy ra ở xxx thì bọn tao là người giải quyết !! mày ở chỗ đ… nào là vương là tướng tao không cần biết. nhưng mà đã vào đây thì mày phải biết đứa nào là bố đứa nào.

- ờ nhỉ !! D nhoẻn miệng cười !! – mình tao ra khỏi đây cũng đủ trầy thật, lại còn lôi thêm 2 đứa này nữa chứ !! –nhưng mày lên nhớ, tao trầy trật thì hội mày cũng không lành lặn đâu !! hắn rút khẩu súng trong túi ra, tra đạn.

gã đàn ông vẫn bình thản !! phía ngoài, 2 tên còn lại đã vào hẳn trong phòng, đứng ngay trước mặt.

- tao biết thừa mày không dám bắn đâu !! đừng có dọa !! quán này giờ toàn người của tao cả. nếu mày có dám bắn, thì liệu có bắn được cả chục thằng 1 lúc không !! bộ mặt vuông chữ điền của hắn vênh lên

- Quán này tên gì ấy nhỉ !! bất chợt D đổi chủ đề, cầm cái menu, điệu bộ hắn như vừa phát hiện ra điều gì quan trong lắm !! số 157 phố xxx à. Lại còn đối diện mấy cái nhà nghỉ to đùng chứ !! coi bộ quán của mày kiếm cũng khá đấy mày nhỉ !! 

- Dừng có đánh trống lảng !! giờ tao cho mày 2 lựa chọn, 1 là để con bé ấy lại, ra ngoài 1 cách bình thường như khách hàng. 2 là mày ra ngoài trầy trật và vẫn đê con bé ấy lại. chọn đi

.

- Cho tao hát bài xong tao chọn nhá !! – hắn với tay cầm cái điều khiển, tay kia cầm danh sách bài hát, không đợi gã đồng ý, khuôn mặt D lúc này trở lại cái vẻ mặt của thằng thanh niên vừa tán tỉnh cô gái đang tìm cách mặc lại cái áo trước mắt của 3 người đàn ông !! –ê chú em !! làm bài đi !! quay qua phía cô gái vẫn còn ngồi dưới sàn. Hắn ngoài người kéo cô ta lên ghế !! – mình đang dở cuộc vui mà cô em !! tiếp tục chứ !!....

- Cái đ…. !! mày trêu ngươi bố đấy à !! –mặt đỏ bừng gã đàn ông đạp chân vào chiếc bàn trước mặt !! nhanh cm mày lên !! ( bố thông @SS giờ). –hắn nghiến răng kèn kẹt, những bắp thịt nổi lên cuồn cuộn !!

- Thôi nào ông anh !! mấy khi có người đẹp thế này ở đây !! cho tui vui vẻ chút gỡ tí công sức chứ !! –nháy mắt với gã, khuôn mặt D ranh mãnh khác thường. – không muốn xem sao !! ở kia chọn bài di mày !! không hát để tao còn hát chứ. Hắn nói với nó.

Nãy giờ nó đã như hóa đá rồi, tâm trí đâu mà chọn. trước mặt là một gã đô con. Phía ngoài, với cái tiếng động ầm ĩ át cả tiếng nhạc trong phòng đủ cho nó thấy còn ít nhất vài chục tên đang chờ D xông ra là chỉ việc nhảy xồ tới. ngồi cạnh D, chặt cứng trong vòng tay hắn là cô gái mặt đang tái mét đi vì sợ, cả thân người run rẩy, nước mắt chực trào ra khỏi mắt bất cứ lúc nào. Bỗng nó thấy trong túi quần D chút ánh sáng lọt ra, nó chợt hiểu…..

Chép miệng 1 cái, gã đàn ông quay mặt vẻ ngán ngẩm

-nhanh cm mày lên… !! hát xong bài ko trả lời bố đập chết cm mày…. !! – gã gằn giọng, nhưng trong mắt hắn thấy rõ chút tò mò, thick thú.

Phớt lờ gã. D cầm mic :

Thế đó em, đời đâu nào phải giấc mơ

Cớ sao lại quá thơ ngây, lạc chân vào nỗi đoạ đày

Để bao năm tháng xuân xanh trôi theo lời hứa rêu phong

Người ta nay đã quên em, sao em còn (đứng) đó trông mong.

Nước mắt có làm nỗi đau nguôi ngoai thì xin hãy khóc thật lòng

Hãy khóc để rồi cố quên nỗi đau này

Giờ đây còn chi đâu cho em níu kéo niềm tin.

Thế đó em, đời là như thế đó em

Người ta ai cũng lắm tính toan

Tránh than làm chi khi tình là gian dối?

Thế đó em, thà là đau đớn để lớn khôn…….

Trong cái khoang cảnh mờ ảo vì đèn nháy, giọng hát của hắn vang lên. Hắn đang hát thực sư, không them đoái hoài đến những người có mặt trong phòng, phiêu theo dòng nhạc. chất giọng của hắn không hay, nhưng ẩn phía trong giọng hát ấy như có một nụ cười chua xót vang lên theo mỗi câu từ.

.

.

.

.

Cầm cốc bia nó nhẹ nhàng nhấp một hụm, ngẩng mặt nhìn gã đàn ông đan lần mò trong túi quần. cầm chiếc bật lửa nó châm điếu thuốc cho gã đàn ông. Gã châm điếu thuốc hút 1 cách thản nhiên, nhìn D như nhìn 1 con cá nằm trong rọ. tay rót rượu, nó mời gã uống trong khi D tiếp tục chọn bài. Nhấp men rượu ngoại, mặt hắn đờ đẫn trong phút chốc, có lẽ với một kẻ du thủ du thực như gã, cốc rượu màu nâu đỏ sóng sánh ấy cũng là 1 thứ xa xỉ….

- Hát chán chưa!! H thì đi đi!! Con hàng này để đó!! –hắn soi xét cô gái đang ngồi nép sát vào D một cách sợ sệt với đôi mắt thèm muốn, hơi lờ đờ vì men rượu.

- Theo mày thì nếu tao phải đưa cả 2 đưa này ra khỏi đây thì mất khoảng bao phút!! Xoa cằm, D đăm chiêu suy nghĩ.

- Cái đ….. !! lại cái kiểu rông dài!! Tóm lại mày có biến không- gã đứng thăng dậy, vênh mặt nhìn D

- Để tao coi mấy giờ rồi!! – rút chiếc điện thoại khỏi túi đặt trên bàn một cách cố tình, hắn nhoài cổ nhìn!! -8 phút!! Vậy là còn khoảng 4 phút nữa!! chắc là tao đủ sức!!- sửa tư thế ngồi trên chiếc ghế, hắn nháy mắt với gã kia mỉm cười!! - con bé sẽ nói cho mày chỗ cái túi. Mày có cái túi, còn tao có con nhỏ.

Nó nhoài cổ nhìn chiếc điện thoại iphone vẫn đang trong chế độ đàm thoại, cuộc gọi kéo dài từ 8 phút trước. số điện thoại ngắn gọn đang đập thẳng vào đôi mắt vừa ngạc nhiên vừa tức giận đến đỏ quạch của gã đàn ông. 113…………

.

.

.

.

.

Ngồi kẹp giữa nó và D, cô gái thút thít khóc. Nước mắt làm trong suốt chiếc áo trắng của gã. Cô ta chưa nói câu nào kể từ lúc ra khỏi cửa quán karaoke. Mặc kệ cô gái, D vẫn lạnh lùng lái xe. Chiếc xe đi đến một con phố nhỏ, dừng trước 1 tiệm may với cánh xửa sắt kéo cũ kĩ. Hắn bước xuống xe trước cả nó và cô gái. Bước những bước dài về phía cánh cửa hắn đưa tay đập nhẹ vào chiếc cửa sổ nhỏ bên cạnh đang hắt ra những ánh sang đèn mờ ảo. hắn quay qua nó đang đứng quàng chiếc áo khoác của mình vào người cô gái

- Chú làm tốt lắm!! nếu chú không tiếp rượu nó thì chưa chắc ae mình ra được!! sao chú biết mà làm thế!!

- Em nhìn thấy điện thoại anh sang, nhớ đến cái lúc anh xử lí thằng cảnh sát lên em đoán ra…

- Được đấy!! chú đã bắt đầu có chút kinh nghiệm rồi…!! hắn nhìn nó cười. –nhưng còn thiếu bản lĩnh!! –hắn lẩm bẩm nhỏ như để nó không nghe thấy…..

Vài phút sau, cánh cửa mở ra. Trước mặt nó là một cô gái mặc bộ đồ ngủ trắng in hình quả táo đo đỏ ở khắp nơi, tóc mái bị buộc cao lên khiến cho trên đầu cô như có chiếc sừng nhỏ, trên tay vẫn đang cầm cây bút, tay cô ta vẫy vẫy với D, đôi mắt mở tròn to, đen láy. miệng nở nụ cười khoe hết cả hàm răng trắng trong bóng tối như phát sáng

- Vào nhà đi!! Gã hất hàm bảo cô gái đang được nó dìu bên cạnh, trên má in hằn vết bàn tay đỏ. Quay mặt lại phía cánh cửa……. 

–oái!! Làm ca… ừm ưm….!

.

.

.

Nó giật mình nhìn lên, cô gái lúc nãy đang đu người trên cổ D chiếc dép đỏ đi trong nhà rơi khỏi bậc thềm xuống đất. phía trên, khuôn mặt 2 người đang sát nhau. Môi kề môi….

Nó nghe tiếng hét nho nhỏ

.

.

.

- Em nhớ anh qu..á…á...á….. quá!!

Chap 8 

Nó trố mắt nhì, trước mặt nó. Cái gã thanh niên bụi bặm hàng ngày giờ đang cuống cuồng, bối rối tìm cách gỡ con nhỏ đang đu người trên cổ gã ra 1 cách khó khăn.

-làm cái trò gì thế!! – sau 1 hồi chống cự, cuối cùng con nhỏ cũng bỏ người D ra đứng xuống đất.

Con nhỏ thấp hơn nó một chút, nhìn cái bộ dạng của nó đến tức cười. cái tóc mái kẹp trên cao giờ đung đưa trước mặt như con cá lồng đèn. Đôi dép bông hình con thỏ màu đỏ to quá khổ so với người làm nó liên tưởng đến một chú hề đang đứng trước mặt. chỉ có điều tên hề này không có cái mũi đỏ như thường thấy, mà thay vào đó là cái mũi dọc dừa trên khuôn mặt tròn tròn, 2 cái má đang phúng phính vì điệu cười toe toét đến típ mắt trên miệng

- Hì hì!! –tiếng con bé cười vỏn vẹn mỗi cãi chữ

- Vào nhà đi 2 đứa mày!!! Nhìn cái gì!! – D đi vào nhà, giọng nạt nó đang tủm tỉm cười.Phía trước là con nhỏ lăng xăng dắt tay D kéo nhanh.

Phía trong căn phòng nhỏ, trên căn gác xép là chiếc bàn học sinh còn đang sáng đèn, ngổn ngang những sách vở. phía dưới là những tệp vải cùng trên tường cùng những bộ quần áo các loại, chiếc máy khâu in hình con hổ vẫn đang gim 1 tấm vải trắng.

Ngồi dưới sàn nhà, D bị con nhỏ ôm cổ từ đằng sau chặt dính như có keo. Biết không thể nào thoát nổi, lên nãy giờ hắn mặc kệ. 

-con nhỏ kia, ngồi xuống đây!! – hắn hất cằm với cô gái! – có CMT đấy ko, đưa đây tao xem!! –không đợi cô ta ngồi xuống hắn nói như ra lệnh

Ngồi xuống sàn với đôi mắt đỏ hoe, cô gái lục chiếc ví nhỏ trên tay đưa cho hắn cái CMTND xanh xanh. Đôi mắt như muốn hỏi nhưng không dám nói.

- Phạm Quỳnh Trúc Ly!! 19 tuổi!!- hắn nhướn mày đôi chút ngạc nhiên!! –học hết 12 chưa

- Dạ rồi ạ!! –cô gái ngoan ngoãn trả lời, giọng sợ sệt!! –S..ao.sao anh đưa em về đây ạ?? –cúi gằm mặt. đôi mắt ngước nhìn D cô ta hỏi mà như sợ D sẽ lại tát cô ta thêm cái nữa!!

- Để bán chứ để làm gì!! – giọng hắn bình thản, đôi mắt chả có tí gì là đùa!!

- Cái gì? – nó trố mắt nhìn D. từ lúc đi với hắn nó hiểu 1 điều. gã này không nói đùa. – anh tìm đủ mọi anh đưa người ta ra ngoài để mang bán à?? Anh ..anh…. –nó nghẹn đắng, mặc dù nó biết gã này không phải người tốt, nhưng đến mức này thì nó cũng không hiểu gã đang làm cái trò gì nữa

- Thế chú mày muốn tao đi làm không có lãi à!! Nếu kiếm được cái túi thì tao cũng mặc m.. nó rồi. bán nó để mà gỡ gạc chứ!! Cốp!! – con nhỏ vừa nãy đang bám riết lấy cổ D cốc 1 cú đau điếng vào đầu gã

- Không đc văng tục!! -môi con nhỏ bĩu dài!! –đánh cho bây giờ.

D cau mày. Nhìn con nhỏ rồi quay lại với cô gái.

- Mày có biết làm nghề gì không??

- Không ạ!!

- Có tiền tiết kiệm không??

- Dạ không ạ!!

- Thế giờ ngoài làm gái mày kiếm được tiền nhờ cái gì không??

- D..ạ..ạ, không!!

- Thế thì làm gái mà sống chứ làm cái gì?? Hắn chốt hạ cuộc nói chuyện

- Thế anh định bán cô ta đi đâu?? – nó hỏi với giọng tức giận

- Nhớ nhà lão Trương không!! Nhà cái lão lần trước thuê người quấy rối hộ lão ý!! –mặt nó ngơ ngác!! –cái thằng ngu!! Nhà cái lão lần trước mày gặp con bé gì gì mặc váy trắng ý!! Á..á!! –hắn cau mặt, giật nảy vì cái nhéo của con nhỏ

- À!! Nhớ rồi!! nhưng em tưởng lão ấy là giám đốc công ty gì cơ mà. Sao lại….

- Lão sắp thôi!! – lão ấy thường dùng gái để chiêu đãi mấy đối tác của lão!! –hắn nhìn cô gái. Tao sẽ bán con nhỏ cho lão ấy!! thường thì lão chỉ mua gái trong vòng vài 3 năm rồi thải thôi!! lên cố kiếm chút gì làm vốn sau này bị lão đuổi có cái mà sống.

- Anh được nhiều hơn cả vụ cái túi kia phải không!! Nó nghiến răng nhìn gã!!

- Mày không cần biết!! có biết mày cũng chả được đồng nào đâu!! – giờ thì Táo!! Em đưa thằng nhóc kia đến công viên chỗ hẻm 35!! –hắn nói với con bé giờ đang nằm bẹp dưới đất, đầu gối trên đùi gã!! 

- Thế còn anh!! Anh ở đây 1 mình với cô này à!! –con nhỏ nheo mắt nhìn D vẻ nghi ngờ!! -em không đi!!

- Anh đưa cô ta đến nhà lão Trương luôn!! Dậy đi nào!! Giúp anh rồi về ngủ sớm đi mai còn đi học!! muốn nghỉ thi à!!-lần đầu tiên nó thấy gã xuống nước với ai. 

-xì!! Con nhỏ nũng nịu lật đật đứng dậy!! –nhớ cái mặt em!! Anh cứ thử đi léng phéng vs ai xem!! Dắt chiếc xe máy nhỏ ra cửa. vẫn nguyên bộ quần áo với đôi dép ý con nhỏ vẫy vẫy nó

Nó không thèm nhìn gã, quay lưng bước phăm phăm khỏi cửa một mạch rồi nhảy tót luôn lên xe vặn chìa khóa. Con nhỏ ngó ngó mặt nó vẻ tò mò :

- Hải biết lái xe không!! 

- Biết!! -nó trả lời cộc lốc

Vẫy vẫy tay với D con nhỏ nhảy lên ngồi sau xe!! – chiếc xe phóng vọt đi với giọng con nhỏ gọi với theo!! –giấu chìa khóa chỗ cũ cho em ha!!

Chiếc xe phóng vùn vụt, từ trước đến giờ đi xe máy chả khi nào nó dám đi quá nhanh, nhưng h với tốc độ này, ngay cả tiếng rú inh ỏi của chiếc xe cứu thương đi cùng chiều với nó cũng bị tiếng gió tạt át đi!!

- Hải ơi đi chậm thôi!! chị sợ lắm!! hu hu!! –qua gương chiếu hậu, nó thấy con nhỏ nhắm tịt mắt gục vào vai nó, người run đến nỗi truyền cả qua nó. Nó giảm tốc độ!!

- Sao cậu biết tên tớ!! -giờ nó mới nhớ ra cô ta gọi tên nó mấy lần

- Cốp!! cậu này!! –không được hỗn!! chị 23 rồi đấy!! thái độ sợ sệt khi nãy mất hoàn toàn như chưa hề xuất hiện

- Hả!! –nó ngạc nhiên đên nỗi đi chậm hẳn lại không phải vì cái cốc đầu mà chỉ để quay nhìn con nhỏ 1 lần nữa!!

- Xì… không tin chứ gì!! Khi nào cho xem giấy khai sinh luôn!! 

- Nhưng sao c..h..ị chị biết tên em!! Nó phát âm cái từ chị một cách khó khăn

- Cái này D cấm nói!! Không nói đâu!! …cô ta lắc đầu quầy quậy, tóc mái vẫy qua vẫy lại.

- Mà chị là gì của ông ấy vậy!! –nó tò mò, con nhỏ bé xiu này mà “át vía” được cái gã dọa được cả công an, thoát được qua cả 1 băng mấy chục thằng an toàn không 1 vết xước.

- Nhìn không biết à!! Hehe…! Con nhỏ vênh mặt 1 cách tự hào….. 

- Người như chị sao lại dính phải cái gã ấy không biết!! nó lẩm bẩm!! úi…. Tay lái nó loạng choạng vì cái nhéo bên sườn.

- Nghe thấy đấy nhá!! Hải ko phải người đầu hỏi chị câu này đâu à nha!! Nhiều người hỏi lắm rồi!!...

- Thế sao chị quen gã!! –nó hỏi với khuôn mặt méo sệch vì đau

- Trước chị bị D bán như con nhỏ hồi nãy á!! – cô ta trả lời, miệng cười toe toét khoa hàng răng trắng đều, đôi mắt híp lại….

.

.

.

.

.

Reng …Reng…Reng…

Thôi chết!! hôm qua sau khi trèo tường vào nhà nó quên béng cả soạn sách vở đi học sáng nay!! Cuống cuồng ngồi dậy, nó lấy bừa sách vở cho vô cặp. mặc vội bộ quần áo đồng phục lên người vì không quên hôm nay là thứ 2, dù trường nó là trường tư, các ngày bình thường dù mặc thế nào cũng được nhưng hôm nay phải mặc đồng phục nghiêm chỉnh không là sẽ mệt với hội cờ đỏ và thày cô.

- Con chào bố con đi học!! –nhẩy lên chiếc xe đạp nó đạp hộc tốc tới trường

- Ê ku!! – sau lưng nó có tiếng gọi. – cứ từ từ nào, muộn 5p hay 30p thì cũng là muộn mà thôi.- là lớp trưởng lớp nó: Huy. một thằng cao to, dáng người thô, nhưng khuôn mặt lúc nào cũng tươi cười như ông địa đang vừa đạp xe vừa gặm bánh mì.

- Lớp trưởng mà ông nói thế không sợ bị của track sao!! –nó cau mày nhìn Huy

- Hehe… yên tâm đi ku!! Đổi giờ vào lớp theo mùa từ tuần này mà. Muộn hơn 15p!! quên rồi à!! – vứt cái túi ninon ra đằng sau huy phóng lên ngang hàng nó. – biết gì chưa!! Lớp có học sinh mới đấy tên là Yến Chi. nghe thầy bảo hơn anh em mình 2 tuổi liền, con gái nhá hổng phải gay đâu!!

- Chẳng liên quan!! – nếu là trước đây, với cái tin này có lẽ nó đã sồn sồn lên hỏi tên tuổi, địa chỉ rồi có khi cả số đo 3 vòng rồi ý chứ. Với cái lớp hơn 3 chục đứa mà chỉ có 4 đứa con gái như lớp nó thì tin ấy chắc ngang cỡ lựu đạn vứt vô giữa giảng đường quá. Nhưng đấy là trước đây!! Giờ nó đã thành đàn ông rồi, cái hứng thú với con gái hình như cũng bị giảm từ lúc đầu nó in đậm hình bóng cô bé Thư.

- Thằng điên!! Chắc ăn nhầm cái gì!! –Huy lẩm bẩm.

.

.

.

.

- Cho con vô đi mà bố!! thằng bạn con nó hỏng xe lên bọn con đi muộn mà!! – Huy năn nỉ bác bảo vệ. hậu quả của việc dừng xe xin sđt của một em xinh tươi thằng cha nhìn thấy

- Hôm nay mười mấy cái xe hỏng rồi!! – bình tĩnh và lạnh lùng vẫn luôn là thái độ của bác.

- Thôi qua đây với bọn tao đi!! –tiếng của mấy đứa bên kia đường đang ngồi đợi hết giờ truy bài để được vào!!

Tùng …..tùng…tùng

Cửa sắt mở ra, thầy hiệu trưởng đứng trước mặt chúng nó. Điểm tên từng đứa 1, ngay đầu tuần đã xui xẻo rồi, chắc ngày hôm nay nó bước chân trái khỏi cửa quá.

Phi thân qua lan can cửa, sau 30s 2 đứa đã đứng trước lớp chưa dám vào

- Hôm nay em mới đến chưa có đồng phục lên không cần ra chào cờ nha Yến Chi!! Tiếng cô chủ nhiệm vang lên!! Thôi chết cha rồi, đây đâu phải giờ của cô mà cô ở lớp vậy, chắc đến giới thiệu con nhỏ mới vào quá – còn 2 cậu đang núp ở kia, vô lớp đi!! Cô dạy Văn chưa tới đâu

- Móa!! -Huy lẩm bẩm. – bộ bả biết đọc khí như phim chưởng hả mày!!

Cúi gằm mặt 2 đứa líu díu đi vào lớp. dưới ánh mắt dò xét như rada của cô dưới cặp kính. Chả dám nhìn con nhỏ đang đứng trên bục giảng luôn

- Em ngồi cạnh Hải nhá!! Chỗ đó đang trống!! Hải giúp bạn học cho cô cẩn thận đấy

- Vâng a ..ạ ..a…á.. á...á..á…á…á……!! hét lên mặc cho cả lớp đang nhìn nó như người sao hỏa. chỉ trừ thằng bạn đứng cạnh không thái độ gì với hành động của nó không phải vì bình tĩnh mà vì mồm thằng chả đang há hốc ra nhìn con nhỏ đứng trên bảng một cách long lanh. Còn nó, nó đang chết đứng giữa lớp học… đôi mắt mở to như không tin vào chính mình…. Trước mặt lúc này…. Đôi giày màu hồng….bộ váy trắng như thiên thần….mái tóc đuôi gà buộc cao lúc lắc…. đôi tay đang vẫy vẫy với nó nhưng không cầm chiếc ví nhỏ màu hồng, trên vai Thư lúc này là chiếc cặp sách nhỏ nhỏ……..

chap 9

Thư!! thư....!! -nó vừa gọi vừa nhìn khắp con đường đang tấp nập xe cộ của phụ huynh và học sinh giờ tan trường, mong thấy chiếc váy trắng quen thuộc cùng mái tóc đuôi gà. chạy ngược chiều những chiếc xe máy, nó thấp thoáng thấy phía xa cuối con phố chiếc cặp sách nhỏ quen quen đang đi khuất vào con hẻm nhỏ.

-Thư ơi!! ...Thư!! giọng nó khản đặc đi, tan ra trong tiếng xe cộ trên con đường giờ tan tầm.

- Đi cẩn thận kìa cháu!! -nó nghe loáng thoáng bên tai những câu nói nhắc nhở của người đi đường!!

không phải!! nó nhận ra chiếc cặp nó nhìn khi nãy không phải của Thư. Vậy cô bé đâu. nó nhìn quanh, trong lúc này đây các giác quan của nó đang căng ra, tưởng chừng chỉ 1 cm hình ảnh của Thư xuất hiện trong cái dòng người tấp nập này cũng sẽ bị nó thu vào tầm mắt. nhưng nó vẫn không thấy cái bóng ấy đâu. nó ức chế đến tuyệt vọng. lúc này nó chỉ muốn nhìn thấy cô bé một lần nữa, tưởng như nếu không được nhìn thấy Thư lúc này thì mãi mãi nó sẽ mất cơ hội chạm vào làn da mềm mại, trắng hồng của Thư mỗi lúc cô bé sát gần nó.

- biến cm mày ra cái thằng kia!! -một gã cưỡi SH, khuôn mặt dữ tợn, đầu cạo trọc dằn giọng quát nó, nhìn gã chắc cũng chỉ hơn nó 1,2 tuổi nhưng với kiểu đầu ấy khiến gã chẳng giống thanh niên chút nào trừ cái bản mặt non choẹt.

- Biến cái đ... gì!! -nó đang muốn phát tiết vì không tìm thấy Thư, kể cả lúc này trước mặt nó có là cả băng mafia đi nữa nó cũng chửi chứ nói chi đến 1 gã!!

-ơ cái đ...c...m cái thằng này muốn ăn đòn rồi!!- gã nhảy xuống xe. dựng chân chống một cách nhanh gọn. nó đã sẵn sàng lao vào gã, trong lúc này nó không thiết gì hết, nó muốn đánh nhau, nếu không đánh nhau với ai quả bom trong người nó sẽ phát nổ vì bị dồn nén mất.......

-em xin lỗi anh..!! -tiếng con gái quen thuộc nhỏ nhẹ vang lên phía sau nó, một bàn tay nhỏ kéo áo nó ngược về. -bạn em có chút truyện lên căng thẳng anh bỏ qua cho ạ!! -mái tóc đuôi gà đã được buộc lại gọn ghẽ cúi thấp xuống xin lỗi gã.

- xin cái đ...!! gã vừa nói vừa móc chiếc điện thoại đang phát nhạc trong túi ra!! -alo...uh...uh anh đến ngay đợi chút!! -nói đoạn hắn nhảy lên xe rồ ga phóng vào trong sân trường không quên để lại câu dọa nạt!! -mày cứ nhớ đấy con ạ....!!

chiếc vai trần trên cái váy trắng xìu xuống báo hiệu cái thở dài của Thư. bàn tay cô bé vẫn còn ướt nước. trên vạt váy trắng tinh đọng lại vài giọt máu tròn tròn nổi bật. quay người lại phía nó, đôi mắt còn hoe hoe đỏ:

- sao tự nh..iê..n.......!! cô bé không nói nổi cho hết câu, nó đang ôm siết lấy cô bé một cách mãnh liệt. ôm bằng hết sức của một thằng con trai 18t.nhấc bổng cả cái thân hình nhỏ bé trắng tinh như cây kem sữa của thư lên dù cho bị xe tông thì lúc này đây nó cũng nhất quyết không bỏ ra.

phải mất một lúc, sau khi nghe tiếng sặc của Thư nó mới giật mình buông cô bé ra.

-muốn em ngạt chết sao!! -Thư ho sặc sụa, đôi mắt hoe đỏ h nhìn nó sợ sệt.

- sao tự dưng em chạy đi đâu thế hả!! -nó nhìn cô bé, 2 tay đang xoa 2 cánh tay trần nhỏ nhỏ vì bị nó ôm!! -tìm muốn hụt hơi!!

Thư nhìn nó, đôi mắt lại dưng dưng chực khóc, trong ánh mắt lộ rõ vẻ sợ sệt giống như con cún nhỏ vừa làm vỡ món đồ đắt tiền của chủ nhân. Nói thật, không phải vì đang lo cho Thư thì chắc lúc này nó chỉ muốn ôm chặt cô bé cái nữa quá. nhìn cô bé cứ như 1 thiên thần nhỏ vậy. có điều, nó rùng mình, cái bàn tay nhỏ nhỏ đó vừa mới khi nãy thôi, xém cắt đứt cổ con nhỏ xếp xòng trường nó rồi. 

- oa..oa.hư..hư...!! -Thư òa khóc, như 1 đứa con nít, 2 tay đưa lên lau nước mắt nước mũi tèm nhem hết khuôn mặt, cái miệng méo xẹo đi, đôi mắt nhắm tịt không ngừng rơi lệ. giữa cái con phố đông người, 1 con bé đeo cái cặp sách như trẻ con, mặc bộ váy ngắn hở vai trắng toát, đứng thẳng trên đôi giày búp bê hồng, mái tóc đuôi gà lắc nhẹ theo từng nhịp nấc đang òa khóc trước mặt 1 thằng thanh niên đỏ bừng mặt vì ánh mắt người đi đường. nó cuống cuồng không biết làm thế nào với đứa con nít to đầu đang khóc một cách bù lu bù loa này.

- ơ ơ... hây hây... Thư...!! ní..nín nào!! ơ..ơ...ai làm gì....em đâu!! ơ....ơ... -càng khóc to hơn khi nãy, cô bé đưa tay quẹt nước mắt nước mũi tèm nhem trên khuôn mặt không thèm để ý đến cái khăn tay nó đưa ra. nhưng cũng vì thế mà nó nhận ra trước nay cô bé không make up như nó tưởng, nước da trắng và đôi môi đỏ mọng ấy hoàn toàn là tự nhiên.

quay lưng với nó. lật đật bước đi, cả người cô bé rung lên theo những nhịp nấc. Nó kéo vội tay cô bé lại. 

-nín nào!! nín đi Thư!! -cô bé vẫn khóc!! -Nín!! -nó quát lên vì bực mình 

giật mình, cô bé ngừng khóc như vừa bị ấn vào công tắc tắt tiếng động. nhìn nó với đôi mắt lem nhem toàn nước. nó đang tự hỏi cái con nhỏ đứng trước mặt nó có thật là con nhỏ khi nãy làm ng khác suýt chết không nữa

- oa.oaaaa.oaaaaaaa!! -bất chợt Thư lại òa lên. "thôi bỏ mịa rồi, khóc to hơn mới sợ" nó nghĩ thầm, để xem nào, trong phim lúc này người ta làm như nào nhờ. à à nhớ rồi.... 

nó kéo tay thư lách qua dòng người đi lại vội vã qua bên kia đường. vào cái quán nhỏ ....

.

.

.

.

.

trước mặt nó bây giờ là 1 con bé, cách đây 10p suýt cắt cổ người ta, cách đây 5 phút đang đứng giữa đường khóc bù lu bù loa và cách đây 5 giây vừa kết thúc cốc kem thứ 3. nó chẳng biết làm gì ngoài việc tròn mắt nhìn Thư gọi thêm cốc kem nữa. khuôn mặt vẫn lem nhem nước mắt, cô bé gục đầu vào ăn không để ý đến thằng bé đang phải lén nhìn lại cái ví dưới gầm bàn....

-e..hèm....!! -nó hắng giọng. -xong chưa tiểu thư của tôi!! giờ thì nói chuyện cẩn thận cấm khóc đấy nhá.

- vầng!! hì hì!! dù đôi mắt vẫn hoe đỏ, Thư cũng đã nín khóc mà rút khăn giấy ra để chỉnh đốn lại dung nhan của mình.

- anh hơi bị choáng vì chuyện vừa rồi đấy!! bộ em lúc nào cũng chuẩn bị sẵn mấy cái thứ đó à!! -nó nhìn thư đang lau mặt mà hỏi

- đâu có!! trước khi đi học cái chị quản lí bọn e bảo e làm thế đó chứ!! chị ý bảo kiểu gì người như e ngày đầu vào cũng có chuyện lên nhét sẵn mảnh dao lam ở quai cặp, c còn bảo có gì cứ dùng, hậu quả chị ý có thể lo được. miễn là không được để bị bắt nạt ở trường mới là ổn.

- sao khi nãy em chạy đi nhanh thế!! bộ định trốn luôn cả anh à!! -nó đổi chủ đề nhưng trong đầu vẫn phân vân không hiểu con mụ nào mà ác vậy, đi dạy Thư cái trò độc ác ý

- vì em sợ!! -thư lí nhí ngước mắt nhìn nó, 2 ngón tay vân vê cái vạt váy

- chúng nó hổng sợ em thôi em phải sợ chúng nó sao!! nghĩ lại cái khuôn mặt bọn con gái khi nãy nó mới chợt nhận ra là từ trước đến nay dù có đánh nhau thì cũng chưa bao giờ có chuyện "đổ máu" thế này xảy ra trong trường. đảm bảo sau cái vụ này Thư sẽ khổ với mấy con nhỏ đây

- em không sợ mấy con nhỏ đó!! trước kia em gặp mấy nhỏ dạng đó hoài à!! -cúi gằm mặt, nước mắt nhỏ ra từ khóe mắt Thư. -E sợ anh!!

-hở...!! nó ngạc nhiên, bộ trông nó đáng sợ lắm sao mà cô bé bảo zậy!! -a có định đánh e đâu mà chạy thục mạng thế!!

- e sợ anh sẽ ghét e giống người đầu tiên e yêu.........

.

.

.

.

.

.

.

.

nó nằm phịch xuống giường, sau một ngày mệt mỏi h đây trong đầu hỗn độn môt mớ cảm xúc vì cái câu nói của Thư. nói thế là Thư coi nó như một người tình thật sự hay chỉ đơn thuần là sợ nó sẽ đối xử khác với cô bé mà thôi. nhưng hành động của Thư hôm nay lại khiến nó nhận ra, Thư không yếu đuối như nó tưởng. cô bé mạnh mẽ hơn vẻ bề ngoài rất nhiều. thảo nào mà ở cái tuổi ý cô bé có vể tự vật lộn với cuộc sống mà không mất đi bản tính lương thiện và trong sáng của mình. bỗng nó thấy có chút khâm phục cô nhóc ý.

- reng.....reng......!! tiếng chuông điện thoại của nó vang lên báo hiệu có tin nhắn!! nó uể oải cầm chiếc điện thoại lên. người vẫn nằm ngửa trên giường. số máy lạ

- tối 10h đến chỗ công viên XXX. mày không đến thì từ mai mày với con vợ hết đên trường con ạ!!.....

ngồi phắt dạy như điện giật!! nhìn cái chữ kí cuối tin nhắn vỏn vẹn 3 chữ ( K love L) là nó hiểu ai đang nhắn tin cho nó, bồ cái Linh. thôi xong rồi,nghĩ là chuyện này sẽ kéo nhiều rắc rối nhưng mà luôn như thế này thì mệt rồi đây. làm sao bây giờ. nhìn lên đồng hồ giờ đã là 9h30. kiểu này không đi không ổn rồi. nhưng nó đâu phải người gây thương tích cho Linh đâu mà sợ chứ!! thôi cứ đến đi!! dù sao nó với Linh cũng là bạn cùng lớp cũ!! còn hơn là mai phải nghỉ học.

lồm cồm bò dậy, với chiếc áo khoác mỏng khoác tạm lên người, nó vọt đi không quên nhìn xem bố nó đã ngủ chưa, trong phòng e nó đang tắt điện và leo lên cạnh ông. con bé được bố rèn thói quen ngủ đúng giờ từ bé lên rất ngoan ngoãn. khóa cửa nhẹ nhàng nó bước đi về phía công viên đang sáng đèn

.

.

.

.

.

.

- Ôi đ...!! vui rồi!! -5 đứa con trai cởi trần, tóc xanh đỏ ngồi trên những lan can đang nhìn nó, trong người chúng cộm lên những cái cán tròn tròn dài dài đang thò ra bóng loáng.

- Tao với mày có duyên vãi!! -gã thanh niên trọc đầu ngồi trên chiếc xe SH đang nhìn nó, trên miệng nở 1 nụ cười khinh bỉ!! -tao với mày có vẻ nhiều chuyện để nói đấy.

Chap 10

- Thôi quả này thì xong rồi!! –nó nghĩ thầm trong đầu!! gặp ai không gặp đúng ngay thằng cha lúc sáng mới đen chứ. 

- ra đây ra đây!! Hắn vẫy vẫy tay gọi nó miệng tươi cười. –anh em mình nói chuyện tí!! –giọng châm chọc 1 cách thái quá.

Cái công viên về khuya vắng người qua lại, ánh đèn vàng chỉ đủ phát ra thứ ánh sáng mờ ảo, càng khiến khu vực này về đêm thành nơi để phồng tôm lí tưởng. nó ngao ngán trong đầu, vừa tiến lại gần hắn vừa ngó quanh quất, không hiểu sao lúc này nó muốn thấy cái bóng áo trắng cùng vs cái xe sứt kiếng vô cùng. Nhưng nó biết, sau cái buổi tối hôm đó chưa chắc nó đã được gặp lại gã mặc dù nó đã nhắn tin bảo gặp gã tối nay, nhưng phải vài tiếng nữa mới đến giờ hẹn. 

-thế này nhá!! anh đ…. Rông dài đâu nói thẳng: gọi con bồ mày ra đây!! Tí nữa bồ tao mần! đấy là chuyện 2 đứa đàn bà!! Còn chuyện ae mình đợi chút xong tính sau!! Gọi đi!!

- làm sao bây giờ?? Nó nghĩ thầm trong đầu.- nếu có D ở đây bọn này có là cái gì…..

Mà khoan, từ khi nào mình dựa dẫm vào cái gã nhìn như thư sinh ấy thế. Xem nào xem naò.... nó nhắm mắt suy nghĩ. Nếu là gã thì gã ấy làm thế nào đây……..

- Nghĩ cái đ…. Gì nữa thế. Gọi cm mày đi!! Bồ tao tới rồi!!

Từ xa, linh cùng vài ba đứa con gái đang tiến về phía nó, hôm nay con bé mặc quần áo cộc, trong ánh đèn mờ ảo, cái nước da rám nắng như trắng thêm càng khiến con nhỏ trở lên “bổ mắt” hơn. Chỉ có điều, trên cổ con nhỏ giờ có thêm cái băng trắng quấn quanh.xà vào lòng thằng cha đang ngồi trên SH, con nhỏ nhìn quanh.

- Nó vẫn chưa tới à chồng!! -con nhỏ nhìn nó ánh mắt tức giận. –xử nó trước đi chồng!! tí con kia đến để em.

- Đợi chút cho nó gọi điện thoại đã!! Nhanh mày!! –lấy chân gẩy gẩy nó, gã vòng tay ôm eo Linh, bàn tay thô tục đi khắp cơ thể 1 cách tự nhiên trước con mắt bao nhiêu người!! –nó thở dài

- Hazzzzz….!! 1,2,3,4… tổng cộng là 8 đứa để đánh 1 thằng cận lòi như tao à!! Quân tử vãi.

- Mày nói cái gì!! -1 thằng đứng dậy gằn giọng hỏi nó

- Tao bảo 8 thằng đánh 1 mình tao chúng mày không nhục sao!!

- Mày có biết tao là ai không mà to mồm!! –gã ngồi trên SH buông tay khỏi Linh hất cằm hỏi nó!! –mày nghe danh Lực “bạo” bao giờ chưa con!!

- Chưa!! Nó đáp tỉnh bơ, đưa tay lên che miệng ngáp, cố ra vẻ mặt lạnh lùng nhất có thể theo cái kiểu của D

- Thế chơi dao lam là quân tử nhờ!! Gã trọc đầu đưa tay vén áo phẩy phẩy cố tình khoe cái hình xăm đại bàng bên hông!! –nhưng mà mày thích thì tao solo với mày, còn con bạn mày xử xong chắc tao cùng solo với nó luôn đấy!!

Hắn cười phá lên cùng với mấy thằng đàn em bên cạnh, tiếng cười mấy gã vang lên trong cái công viên vắng nghe rợn người, mấy con nhỏ đi cùng Linh thì đứng xung quanh lấy tay che mặt giả bộ thẹn thùng với hắn. còn nó, trong đầu lúc này nó không quan tâm đến mấy câu nói chọc khoáy của bọn chúng mà chỉ nghĩ làm cách nào không phải gọi Thư tới mà vẫn thoát được tình cảnh này, cho dù sau hôm nay chúng có làm gì thì cũng mặc, để đó tính sau. N chợt nhớ đến lúc ở quán karaoke trong đầu nó lóe lên ý nghĩ “gọi cho D!!! nhanh”. Rút điện thoại nó lục tìm danh bạ…. Đây rồi, cái tên có mỗi chữ cái đập vào mắt nó. nó nhìn gã

- Đợi chút tao gọi Yến Chi ra….!!! –máy đã quay số …..

- Tút tút…..!! -chêt rồi, thuê bao rồi. làm sao đây….. -mặt nó đã bắt đầu có dấu hiệu biến sắc

- Đưa đây….!! Gã trọc đầu đưa tay giựt phắt cái điện thoại trong tay nó, đưa lên nhìn… -cái đ…. Mày gọi cho ai đây con….Vụt!!! –bàn tay hắn đưa sượt qua mũi nó để lại cái vết xước nhỏ trên sống mũi, may mà nó kịp tránh…. 

- Sao không thấy tên Yến Chi nào vậy…. !! thằng kia mày lưu tên con ph… là gì???? –hất cằm, hắn hỏi nó

Mắt nó trừng trừng nhìn gã, đã vậy thì nó cũng đếch sợ nữa, chơi tới cùng với bọn này….

- Tìm tên Thư xem!! Em thấy nó gọi con bé là Thư đấy…..!! –con nhỏ đừng cạnh nói với gã…

- Đây rồi!!! –hắn bấm nút, lúc này nó mới chợt thấy mình ngu khi lúc đầu cứ nghĩ chúng không biết nó gọi Yến Chi là Thư lên có bị giật điện thoại cũng không sao.

- Đến chỗ công viên hẻm 35 nhá!! thằng bồ mày đang ở đấy!! –hắn nhắn vỏn vẹn 1 tin nhắn sau khi gọi vài lần mà Thư không nhấc máy….-cầm lấy!! giờ chú thick solo phải không!! –hắn nhẩy xuống xe, bẻ tay kêu răng rắc.

Nó nhìn gã, cố giữ vẻ mặt bình tĩnh, thở dài thượt thượt lắc đầu chán nản 

- Đành vậy chứ biết sao giờ!! –nó lẩm bẩm

- Hình như chú chưa nghe tên anh bao giờ thì phải!! –gã bẻ cổ

- Mày nghe danh Lực “bạo” chưa con!! ảnh mới ở trại ra vài tháng vì tội đâm người ta đấy!! –gã tóc mào gà nhuộm đỏ chót nói xem vào!!

- Đi theo tao!! –nó quay đầu không thèm nhìn. Tay đút túi quần

- Đứng lại, mày ko biết tao là ai à mà dám sai như thế!! –gã cởi áo đáp về phía nó, phía bên cạnh hông lộ ra con đại bàng nhỏ đang xòe cánh.

- Là cái thằng sợ đến nỗi không dám đi cùng tao kiếm chỗ vắng người để giải quyết!! –nó bước đi mặc kệ mấy gã đang định kéo lại..

Nhìn nhau nở nụ cười mỉa mai, như đang được xem 1 màn kịch tấu hài mấy gã hất cằm bảo nhau đi. Không quên bảo mấy con nhỏ ở lại đó đợi Thư

.

.

.

Con hẻm tối om hun hút im ắng một cách lạ thương, trong đầu nó có chút bất an… nhỡ không đúng kế hoạc nó nghĩ thì nó sẽ ăn đòn no với mấy thằng đang đi theo phía sau mất. càng đi vào trong, con hẻm càng hẹp, nhưng nó biết cuối cái đường hẹp này sẽ là 1 bãi trống rộng, nơi mà nó đang cần đến…

- Ê!! Đi đâu đấy mày!! Hẻm này tao nhớ trước kia là hẻm cụt, bên trong toàn rác mà!! Đi nữa làm gì….. -1 gã nhìn quanh hỏi nó….

- Đi đi hỏi lắm….!! dứt câu nói, cái nó tìm cuối cùng cũng hiện ra trước mắt… bãi đất trống rộng thênh thang cuối con hẻm. trong bãi duy nhát có 1 cái nhà tranh to mà thôi, và nó biết thừa là cái nhà tranh ấy lúc này đang sáng đèn phía trong là những âm thanh chát chúa…. Phía xa, trước căn nhà cái bóng giống như con con bò tót đang hăm he lao về phía trước hôm nay đang ngáy khò khò trên cái cục bê tông to bản….

- Chỗ này rộng đấy!! –gã trọc đầu nhìn quanh bãi đất trống. –vào nhanh!! –gã đạp vào lưng nó khiến nó dúi về phía trước nhưng may sao nó kịp giữ thăng bằng lên ko ngã. Phía xa con bò tót đang trở mình

Nó quay đầu nhìn gã, miệng cười hì hì!! Mặc dù nó biết nó chuẩn bị ăn đòn dở sống dở chết nhưng nó đâu chịu để yên cho mấy gã dám nói Thư của nó là…. Cúi người nhặt hòn đá dưới đất to cỡ lòng bàn tay, nó tung tung thử độ nặng của hòn đá.

- Chơi đá với tao à!! –gã cười rút sau người ra cái ống tuýp dài cỡ cánh tay. –bỏ xuống thì tao cho mày đủ sức lết ra, không thì nằm luôn đây bây giờ.

- Hì hì…!! Nó nhìn gã cười phụt ra nhăn nhở!! -ờ thì bỏ

- Xoạch …xoạch…. Bụp……!!! –hòn đá bay thằng về phía nóc căn nhà, lăn xuống trúng ngay cái gã đang ngủ say sưa bên ngoài khiến hắn giật mình ngồi dậy

- Cái đ …..c……m chúng mày….. bố dẫn người đến dần chúng mày trả thù đây!!!

Cánh cửa căn lều bật mở. túa ra phải đến gần 2 chục gã, trên tay mỗi gã là những thanh kiếm, mã tấu sáng loáng….

-cái đ…m thằng ranh con!! Chúng mày đến số rồi!!.... con bò tót giờ đã đứng dậy, khuôn mặt đỏ bừng đến nỗi ngay cả trong bóng tối mờ mờ chút ánh đèn vàng từ cửa sổ hắt ra cũng nhận thấy….. tiến lại phía nó. hừng hừng hỏa khí, cả hội chực lao vào đánh cái thằng nhóc đeo kính đang đứng trước 1 đám co rúm vì sợ phía sau lưng.

.

.

- Thằng nào vừa đáp đá!! -gã nhìn quanh mấy đứa!! -cái đ....!! đạp thẳng 1 cú vào mặt gã chọc đầu tay đang cầm cái ống tuýp run run!! -mày phải không!!

Nó chả lạ gì khi mà mấy gã đánh hắn, 1 thằng nhóc đeo kính nhìn ngu ngu cùng 1 thằng đầu trọc, cởi trần, người săm hình đại bàng thì chả thằng ngu nào nghĩ đứa đeo kính là thằng đi chọc vô cái tổ ong vò vẽ này cả.

-d…dạ!! khô….không phải em ạ!! Là nó…. –ôm cái mũi chảy máu, 1 tay hắn chỉ về phía nó.

-nó bảo tôi dắt vô đây đó, nó kêu nó vừa ở tù ra đang kiếm địa bàn lên tìm mấy người xử lí!! –nó nói dối không chớp mắt, ngay cả nó cũng chẳng hiểu sao nó nói như vậy nữa. trong tình cảnh bình thường chắc chẳng ai tin mấy cái lời nói của nó, ấy vậy mà nó lại không nhận thấy mấy cái gã đang điên người vì bị chọc tức lúc ngủ ngon này chẳng nghĩ được nhiều như thế. Việc mấy gã nghĩ bây giờ chỉ là đập hết mấy cái đứa đến phá giấc ngủ hiếm hoi của cái công việc hoạt động suốt cả ngày đêm này.

Đốp… hự… cái tát khiến nó đau điếng kèm 1 cú đá quen thuộc vào bụng!! chỉ có điều nó không gục xuống như lần trước. 

- Cái đ… lâu lắm mới đc ngày ổng đi vắng mà sao gặp cái bọn ….bụp… đ….b…này không biết!! thêm 1 thằng tóc nhuộm xanh gục xuống sau pháp đạp của hắn…

Quay lại nhìn cái thằng đứng che mặt sau cái đá của gã, hắn có vẻ bực tức khi thấy nó vẫn đang đứng…. giơ cánh tay sứt sẹo lấy đà, nó che kín mặt, mắt nhắm tịt cơ thể co lại theo phản xạ chuẩn bị đón nhận quả đấm cực mạnh tù cái cơ bắp đang cuồn cuộn sức kia…..

.

.

.

Mất vài giây đứng hình tại chỗ, không có gì xảy ra, chẳng có quả đấm nào vào mặt nó hết cả. Rồi bỗng nháo nhác đôi chút, loáng thoáng có tiếng con gái vang lên lạc lõng trong con hẻm như đang đùa cợt…. từ từ nó mở mắt. 

- Hự….!!- cú đá trúng chỗ hiểm khiến nó đưa tay ôm lấy cái của quý, mắt trợn tròn. Đòn này không đau nhưng cũng đủ khiến nó phải rạp người về phía trước.

phía sau nó nghe loáng thoáng tiếng thanh minh dứt quãng...

- dạ..d...ạ em đi vì móc túi đó chứ......!! úi d..ạ con chim sẻ... hự....ạ!! -tiếng đấm đá vang lên cùng với tiếng trả lời dứt quãng... còn thằng nhóc đeo kiếng vẫn bình yên đứng đó, nhăn nhó vì đau

Trước mặt nó, cái mặt tròn tròn, lúc lắc cái tóc mái như con cá lồng đèn, bộ váy ngắn màu đỏ ôm sát người, lộ ra những đường cong của 1 người thiếu nữ độ xuân thì, nhưng với cái chiều cao mà nó đã cúi người vì đau mới bằng và bộ mặt đang te tởn với nó thì chẳng khác gì cô bé cấp 2. Đưa tay bẹo má nó lắc lắc nở nụ cười toe toét…

- Hiii!! Quỷ nhỏ……!! Chị táo nè…….

Chap 11

Mặt nhăn nhó nhìn bà chị te tởn trước mắt, bộ váy đỏ lạc lõng trước cái khoảng cảnh bạo lực phía sau lưng. Khuông mặt tươi roi rói đang cười với nó, cô gái mà theo nó nhớ có lần D gọi là Táo đang đứng ngay sau cái gã vừa định đánh nó. hôm nay trái với lần trước nó thấy. Cái váy đỏ cùng đôi giày cao gót khiến chị khác hẳn cái đứa trẻ con nũng nịu D lần trước nó thấy, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng, lông mi chải cong vút khiến chị đẹp một cách kì lạ.

- Sa..ao… chị lại ở đây!! –nó méo sệch vì cú đá mà theo nó thấy thì xuất phát từ chính chị 

- D đi vắng rồi!! quên hổng bảo ku! Tối nay chị rảnh lên đưa ku đi chơi!! Đang định đến sớm chơi với anh Đôn… –chị chỉ ng đàn ông cao to khi nãy. -thì Yến Chi nó gọi điện thoại!! 

- Chị biết Thư….!! – nó ngạc nhiên, hỏi chen vào không cần thiết phải nghe câu truyện sau đó….

- Thư….à à…. ừ!! Thôi chuồn!! – không nói năng gì chị kéo nó chạy, nhấc cánh tay gã đàn ông cao to lên luồn qua, nó thấy phía dưới mấy tên khi nãy đang nằm chịu trận đòn của gần 2, 3 chục cái chân liên tiếp đạp đá.

- E chào anh Đôn!! E đi ha!! –chị đưa tay vẫy vẫy với cái gã khi nãy đạp nó!!

- ừ!! Đi cẩn thận đó nhóc!! –khuôn mặt đang đằng đằng sát khí của gã bỗng nở nụ cười thân thiện, hiền hòa với chị!! –bảo thằng nhóc kia đừng có gây chuyện nữa đó!! 

- Hì hì… vâng ạ!! –chị dắt tay nó nhảy lăng xăng đi trước trên cái giày cao gót. –à quên!! Như sực nhớ ra điều gì đó, chị dừng lại. –đợi chút ha cưng!! –cái giọng bắc ngồ ngộ của chị cứ như có sức thôi miên khiến nó làm theo răm rắp, đứng nhìn chị quay lại chỗ người đàn ông tên Đôn, thì thầm gì đó. Anh ta xoa đầu chị rồi nói

- Cứ yên tâm đi nhóc!! Để đó anh lo cho!! Mấy đứa nó không dám nữa đâu…..

- Vâng!! Em chào anh…!! –chị vừa chạy vừa đưa tay ra sau vẫy vẫy với anh chàng Đôn…. –đi nào!! –chạy lướt qua, chị kéo tay nó theo sau.

.

.

.

.

Trên chiếc xe máy nhỏ, ngồi lệch một bên phía sau, 2 chân vẫy vẫy một cách nghịch ngợm trên chiếc guốc. tính cách và hành động của chị khác hẳn với cái vẻ bề ngoài

- Sao chị biết Thư!! Thư đâu mà không đến, sao thư lại gọi chị…á á.. nó định hỏi 1 loat những câu hỏi nữa nhưng phải ngừng lại vì cái nhéo đau nhói bên sườn…

- Hỏi chi nhìu zậy sao mà trả lời kịp!!! – móc trong túi ra phong kẹo chị nhét vô miệng nó 1 cái rồi lấy 1 cái bỏ vô miệng nhai tóp tép. - Chị giúp chú Trương quản lí mấy đứa con gái trong hội mà!! Yến Chi là đứa chị quý nhứt đó. Nó mới vô nhưng ngoan ngoãn biết điều chứ hổng như 1 số đứa khác, ăn chơi đua đòi lắm. khi nãy nó gọi cho chị khóc thút thít vì sợ cưng bị đánh á!! –đưa tay dúi nhẹ đầu nó. – làm Chi nó khóc ăn 1 đá là may đó nha!! Lần sau mà thế chị cho hết cái mà đau luôn ý!!!

Nó không tưởng nổi cái bà chị trẻ con ngồi sau lưng nó lại là người quản lí mà Thư đã nhắc tới. nó cứ nghĩ đó phải là 1 bà cô già, cáu bẳn hay chửi bới đánh đập người khác như kiểu má mì của các ổ chứa mà nó nghe nói cơ. Chứ ai nghĩ lại là 1 cô gái còn đang học đại học thế này.

- Thế Thư đâu sao không đến!! –nó hỏi, giọng hơi trách móc. nếu cô bé lo cho nó sao không tự đến mà gọi cho chị. Dù có sợ bị đánh thì cũng đâu đến mức không thèm gọi vào máy nó 1 câu chứ.

- Nó đang đi làm!! –giọng chị buồn bã, gục 1 bên mặt vào lưng nó. –Thư nó là đứa ngoan ngoãn, chắc chỉ vài năm nữa là nó thoát chỗ đó thôi. hazzzzzzz….!! –chất giọng trẻ con của chị biến mất hoàn toàn, nghe trầm và lạ đến mức nó phải nhìn qua gương chiếu hậu xem có đúng là chị không.

Nhìn lên trời, dưới những ô cửa kính của tòa nhà chọc trời trong cái thành phố mờ mịt, những ánh sao lốm đốm như những con đom đóm bám trên tầng cao. Nó đã chuẩn bị sẵn tinh thần là một ngày nó sẽ biết Thư sẽ phải tiếp tục làm gì. Nhưng nó vẫn buồn… cô bé đâu phải của riêng nó…. ngẩng mặt nhìn lên cao và thở dài. Nó nghĩ sau lần này có lẽ nó phải xác định rõ tình cảm của nó với Thư. Nó không thể yêu 1 cô gái làm cái nghề ấy, càng không thể yêu khi mà nó biết cô ấy vẫn phải tiếp tục “hành nghề” trong khi yêu nó, vì nó đâu thể nuôi được cô bé….

- Giờ đi đâu đây chị!! –nó sực nhớ khi nãy chị bảo hôm nãy D đi vắng lên chị sẽ dẫn nó đi chơi

- Đến chỗ Thư làm việc!! –chị trả lời nhanh gọn

- Hả????? chỗ nào cơ ạ!!!

- Rẽ!! rẽ.. -chị đập đập vai nó…

Chiếc xe nhỏ tiến về một nơi ánh sáng trần ngập, cả trăm chiếc xe máy, ô tô đang đổ dồn về phía ấy, tiếng nhạc xập xình chát chúa vang lên, động cơ xe máy lấn át tiếng người trong ánh sáng đầy màu sắc thoát ra từ những ô cửa kính của 1 tòa nhà rộng lớn. Sàn nhảy

.

.

.

- Đi!! Đi…!! –chị kéo tay nó, cố nói thật to để át đi tiếng nhạc

Ngoan ngoãn đi theo chị, đây là lần đầu tiên nó vào nơi này. Trong tưởng tượng của nó, sàn được định nghĩa là nơi hội thanh niên quậy phá vào, thi nhau nhảy nhót một cách phóng túng trên sân khấu, dưới những ánh đèn chớp tắt đủ màu sắc là những đứa con trai con gái đang xoắn xít vào nhau. Đâu đó phía trên là những cô gái ăn mặc hở hang hết cỡ có thể đang nhảy những điệu nhảy khêu gợi. và giờ đây trước mắt nó, cái định nghĩa ấy càng được khẳng định rõ ràng hơn. Không chút sai xót.những gã ăn mặc diêm dúa, những cô gái đang lắc lư điên cuồng theo điệu nhạc. “mấy gã này chắc toàn một lũ ăn bám cha mẹ, nghịch ngợm mất dạy hết cả rồi! tốt nhất không nhìn lâu ko chúng nó gây sự” nó nghĩ thầm, quay mặt ra 1 chỗ khác khi thấy 1 gã đáp trả ánh mắt của nó.

Kéo tay nó ngồi vào 1 bàn đang trống, chị gọi lên 2 cốc nước hoa quả, có lẽ chị cũng phấn khích với tiếng nhạc sôi động trong đây lên cả người cứ lắc lư nhún nhảy theo điệu nhạc. còn nó, chỉ biết nhìn quanh như lạc lọng giữa khung cảnh …. 

Gã thanh niên ấy bỗng tiến về phía nó, càng tiến lại gần nó càng thấy gã cao, có lẽ phải đến gần 1m8, thân hình gã gầy và có phần ẻo lả với chiếc áo đen bó sát người, trên tai và mũi hắn lủng lẳng vài cái khuyên đầu đạn. 

- Ra nhảy với anh không cô bé!! –hắn cười thân thiện nói với bà chị đang ngậm hút chùn chụt cốc nước ép cạnh nó.

- Hưm…hưm…!! –chị táo lắc đầu quậy quậy. –không ra đâu. Tớ có đứa em ở đây không ra đâu.

- Thôi nào, ra nhảy nhót một chút coi như làm quen với nhau đi!! –gã nài nỉ.

- Chị em không nhảy đâu!! –nó đưa tay gạt cánh tay gã đang mời gọi ra. –anh thông cảm!!

Nhìn nó, mắt có chút ngạc nhiên. Bỗng hẵn đưa tay xoa đầu nó, nở nụ cười thân thiện

- Thoải mái đi nhóc!! Đừng căng thẳng thế!! Anh có làm gì đâu!! Nếu không nhảy được thì thôi!! để khi khác làm quen với bạn nhé!! –hắn nói đoạn đưa tay ra bắt tay với chị….

- Đừng lo nhóc ơi!! Chị quay qua với nó sau khi hắn đi!! –coi vậy chứ họ lành mạnh lắm. hổng cần căng vậy đâu!!! 

- Ai biết được!! nhìn bộ dạng hắn đã biết chẳng tốt đẹp rồi…. nó nhìn quanh rồi lại tiếp tục uống

Ngăn giữa bàn nó là 1 bàn khoảng 5,6 các ông trung niên, ăn mặc sang trọng đứng đắn. có lẽ những người này vô đây để kí hợp đồng hay làm ăn gì đó. Họ cười nói một cách vui vẻ với nhau. Phía xa, một cô gái mặc đồ tiếp tân tiến lại chỗ các ổng, cái bộ đồng phục tiếp tân ở đấy đúng là đậm chất sàn nhảy mà. Cúc áo thấp hơn làm khoảng ngực rộng hơn hẳn với sơ mi bình thường. chiếc váy thì ngắn cũn khiến đùi non lộ ra gần nửa……. đưa tay rót bia vào những cái cốc to, cô gái cúi rạp người xuống. nó để ý thấy mấy người trung niên đó nhấm nháy nhau cười gian xảo.

- Ngồi đây mà rót kẻo mỏi!! – 1 ông ngồi dịch sang 1 bên, tay đập đập vào chỗ trống trên ghế. Có lẽ quá quen với cảnh này, cô ta ngồi một cách tự nhiên sát bên người đàn ông.

Vẫn nói chuyện bình thường với nhau, ông ngồi cạnh cô tiếp viên đưa tay vòng qua eo, đôi tay xoa nhẹ nhàng trên cặp đùi trắng như tuyết ấy… vẫn tự nhiên không ngại ngùng, rót hết từng cốc, cô ta đứng dậy cúi ng chào mấy ổng trước khi được nhét vài tờ tiền vô ngực. ngao ngán nó nhìn qua hướng khác.

Bỗng, nó để ý, phía xa 1 cô gái đang ngồi một mình, trên người là chiếc quần jean bó sát, áo 2 dây để lộ nước da trắng hồng, khuôn mặt thanh tú bước đi 1 mình trong cái trốn này khiến cô trở thành đích ngắm của không biết bao nhiều con mắt. trong đó có nó. cô gái ấy đưa tay nhìn đồng hồ 1 cách chán nản, điệu bộ cho thấy có lẽ người hẹn với cô ta không tới “kiểu này thành mồi ngon cho mấy thằng thanh niên cho coi” nó nghĩ thầm. ấy thế mà chưa gã thanh niên nào kịp ra tay thì đã có ông trung niên trong cái nhóm vừa rồi tiến lại cô ta. Quá xa lên nó không nghe rõ những gì 2 người nói, chỉ thấy ông ta lại rút vài tờ đô la với ý định đút nó vào cái kẽ đang phập phồng dưới cái áo bó sát. Đến lúc này thì nó thấy rõ là cô ta gạt tay lão ra và chửi bằng đủ thứ từ ngữ thô tục, thế nhưng hình như vẫn chưa đủ với ông ta, vằng khuôn mặt nhăn nhở ông ta tiếp tục cái ý định với số tờ tiền nhiều hơn. Bỗng từ xa, 1 cái bóng nhỏ nhỏ mặc đồ tiếp viên tiến lại gần đó, giữa cái ánh đèn mờ ảo nó ngờ ngợ, không hiểu sao giữa cái chỗ nhạc nhẽo ỳ xèo này nó lại nghe rõ đến thế cái giọng nói lúc bấy giờ.

- Xin lỗi ông, ông có thể giữ lịch sự giúp quán được không ạ!! –cô nhẹ nhàng nói với ông ta!!

- Biến m…mày đi!! Ông ta không thèm quay nhìn. Vứt mấy tờ đôla ra sau lưng cho cô bé

- Bốp….!! cái khay trên tay cô đập thẳng vô đầu ông ta, to đến nỗi DJ cũng phải dừng nhạc nhìn về phía ấy. cả cái quán nhìn về phía cô bé tiếp viên đó. còn nó, vừa xoa đầu vừa cười chán nản cùng chị Táo.

- Thư ơi là Thư!! Lại gây chuyện rồi!! - chị vừa cười vừa nói

Chap 12

Ăn nguyên cái khay đựng đồ vào đầu, gã đàn ông trung niên ôm đầu ngã nằm phịch xuống ghế. Nhìn Thư bàng hoàng trong giây lát. Ánh mắt, lão ta vừa tức giận vừa ngạc nhiên. Còn thư, vẻ mặt cô bé tươi cười như không có gì xảy ra. Bộ váy thiên thần nó thường thấy của Thư hôm nay được thay bằng bộ váy của tiếp tân, những đường nét cơ thể được hiện ra sau lớp vải bó sát khiến cô bé hôm nay trông khác hẳn ngày bình thường. cặp chân thon dài giờ không phóng túng như khi mặc váy xòe bình thường mà giờ đây trở lên uyển chuyển e lệ trong chiếc váy zip. Trông thư như 1 người với ngoại hình hoàn toàn khác, điều quen thuộc duy nhất khiên nó chắc chắn ngay khi vừa nhìn thấy Thư đấy là mái tóc đuôi gà lúc lắc quen thuộc. có lẽ đây mới đúng là hình ảnh 1 cô gái hơn nó 2 tuổi của Thư.

- D…m mày làm cái trò gì đấy hả??? –gã quát lên mắt trợn trừng với Thư. 

- Dạ thưa ông!! Mỗi người trong quán, không kể nhân viên có trách nhiệm giữ gìn văn hóa của quán ạ!! –thư lễ phép nói, đưa tay vén tóc mái sang 1 bên nó nhìn rõ vẫn khuôn mặt thon dài ấy, không trang điểm mà vẫn phây phây hồng trong cái ánh sáng lập lòe của sàn nhảy.

- Cái đồ mất dạy!! giữ văn hóa cái kiểu vô học đấy à!! –ông ta gằn mặt đứng dậy. mấy ông cùng bàn cũng đã đến nơi, đang tập trung xem xem cái đầu vừa ăn 1 đập của Thư ấy có làm sao không.

- Dạ vâng!! Cảm ơn ông đã nhận ra là tôi vô học!! có lẽ tôi lên đi tìm 1 người có học để gây sự thôi!! –nhìn 1 lượt các ông. Người hói đầu, người râu ria lún phún, người tóc mai đã bắt đầu đổi màu bạc. cô bé gãi gãi đầu. –không có!! Rồi quay mặt ra chỗ khác như đang tìm kiếm. 

Đâu đó trong cái sàn vang lên vài tiếng cười nho nhỏ, mấy người đàn ông gầm lên như phát điên. 

- Gọi quản lí ra đây!! –mấy gã hầm hầm đi về phía phòng nhân sự, nhạc nổi lên cả sàn nhảy trở lại tình trạng lúc đầu như không có gì xảy ra. 

Mấy gã trung niên ấy bước đi một cách oai vệ, thắt lưng ông nào ông đấy phải nới ra đến vài nấc, những đôi giày đắt tiền hướng mũi về 1 phía nhưng cái đầu thì lien tục quay qua nhìn Thư

- Sếp cứ yên tâm đi!! Để đó em!! –nó nghe loáng thoáng –em nhìn thấy bảng tên nó rồi

- Mày không mất việc tao đánh sập cái quán này

- Mày cứ nhớ đấy

Những tiếng chửi bới vang lên cùng tiếng nhạc

- Hay lắm người mới!! –anh chàng DJ đội chiếc mũ lệch cùng tai nghe đứng trên bục nói với xuống với Thư- mấy gã ấy phải cho ăn vài chập nữa mới chừa cái tính hám gái!! Ha ha….

- Vâng!! Thư nhìn anh chàng DJ típ mắt cười.

- Mất việc chắc rồi nhóc ơi!!! – tiếng chị Táo làm cô bé giật mình quay lại

- A!! chị!! Ơ….ơ…! – tròn mắt nhìn nó, mặt thư ửng hồng vơ lấy cái khay che nửa khuôn mặt. Thư cúi gằm mặt xuống ngước mắt nhìn nó!! –sa…sao anh lại đến chỗ này!!!

- Không đến sao thấy em đi bắt nạt người ta!! –nó đang cố nhịn cười với cái vẻ mặt tội nghiệp như con cún nhỏ của thư

- Tại anh chứ tại ai!! – lè lưỡi với nó, cái mặt cô bé trở lại là đứa nhóc khóc nhè giữ đường, xơi hết 4 cốc kem bữa nọ rồi.

- Ơ hay!! Tự nhiên lại đổ tại anh kìa!! Chị táo xem đểu chưa kìa!! –nó quay sang táo

- Bụp…..Này thì đểu!! không phải tại mi làm em ta bất bình tĩnh thì đâu đến nỗi này!! Biết ta vất vả thế nào mới tìm được việc cho nó không hả..ả…ả!! – 1 quả đấm vào bụng cùng cái nhéo tai làm nó đau đến nhăn nhó, trước mặt, thư 1 ôm bụng cười ngoặt nghẽo, 1 tay che miệng. khi cái ánh đèn lập lòe tắt trong phút chốc, nó bỗng nhận ra mắt thư vẫn còn chút hoe hoe đỏ, khóe mắt vẫn còn chút gì đó long lanh không hiểu có phải vì cười hay không nữa.

- Ơ…. Đứng yên!! – thư dừng cười 1 cách bất chợt đưa tay nắm tai còn lại của nó.

- Úi đừng!! –nhắm tịt mắt, quả này đứt tai tui rồi.

2 bàn tay của 2 người nắm tai nó cùng bỏ ra một lúc, thay vào đó, 2 bàn tay của Thư, ấm và nhẹ nhàng cầm 2 bến má nó, hơi thở nong nóng phả vào mặt khiến nó biết mặt Thư đang sát ngay mặt nó. nó mở mắt

- Xước rồi!! –bàn tay nhỏ bé xoa nhẹ cái vết xước trên mũi của nó do cái gã Lực “bạo” khi nãy sượt qua –tại em mà ra!! –trán cô bé chạm trán nó. mũi 2 đứa chạm nhau, mắt Thư nhìn xuống sàn 1 cách đăm chiêu, đôi mắt chực khóc.

- Chụt….! ko sao!! Hì hì!! Nó thơm chụt 1 phát vào môi cô bé, đưa tay lên xoa nhẹ 2 má ngăn dòng nước sắp chảy ra, nó kéo đầu cô bé sát lại, 2 bờ môi tìm đến nhau

- E hèm…..!! – cái giọng vang lên cắt đứt cái khung cảnh lãng mạn của nó. đầu 2 đứa bị kéo ra bởi bàn tay bà chị mặc váy đỏ bên cạnh!! –kẹo kẹo!! ăn kẹo đi….. !!

Nhét vô mồm nó và thư mỗi đứa 1 cái kẹo, mặt Táo hớn hở nhìn 2 đứa đang vừa ngượng vừa tức cái bà chị đang nhăn nhở cười trước mặt. 

- Hông ngon sao nhìn chị zữ zợ!! – cái mặt bả ngạc nhiên nhìn từng đứa hỏi rồi xòe tay. - Ko ngon trả đây!!

- Đi xe đạp!! ai cho leo lên xe chị!! – Chị đẩy nó về phía chiếc xe đạp nhỏ của Thư sau khi nó dắt x era cho chị!! –nhờ công mày mà Thư mất việc đó nha!! Đèo nó về tạ tội đi!! 

- Vâng!! –nó cười xòa với bà chị đang vẫy vẫy tay gọi 2 đứa nhanh lên.

Chiếc xe đạp lạc lõng duy nhất trong sân sau của sàn nhảy, lúc này thư đã thay ra cái bộ váy nó thường thấy, chỉ có điều bộ này màu tím. Mặc dù sau khi nhìn cô bé mặc bộ đồ tiếp tân (với cái áo rộng cổ ) nó bỗng liên tưởng hình ảnh thư mặc những bộ đồ khác 1 cách mãnh liệt, vậy mà vừa nhìn cô bé mặc bộ đò này nó đã xua luôn cái ý tưởng đó đi. Cô bé vẫn hợp với bộ cánh thiên thần hơn. Phía sau lưng, nó đã để ý thấy cái gã lúc nãy đến làm que với Táo đang cầm 1 tập tiền từ 1 bàn tay thò ra từ 1 chiếc ô tô đắt tiền.Nó có linh cảm không lành…

- Đua không!! – giọng trẻ con của chị Táo vang lên cùng động cơ rè rè của chiếc xe máy. 

- Đua thì đua sợ gì!! -Nó gù người đạp xe lien tục, phía sau thư bám chặt lấy áo nó, ngồi lệch về 1 bên.

Con phố vắng người qua lại trong màn đêm u tịch, những cây đèn vàng 2 bên đường chiếu ánh sáng xuống mặt đường tạo ra bóng đen từ mọi hướng khiến cho dưới chân mỗi người như nở hoa. Phía sau nó lúc này là 1 cô bé vừa bị đuổi việc nhưng cười hớn hở như không có chuyện gì. Mũi nó lúc này đã được dán 1 miếng băng trắng nhỏ được lấy trong túi sách của Thư. Phải mất 5 phút thuyết phục cùng cái nhéo tai của chị Táo nó mới ngoan ngoãn ngồi yên để dán cái thứ đó lên mặt, khuôn mặt nó lúc này qua mấy cái cửa kính sao trông khác hẳn, đến ngay Thư cũng phải ngạc nhiên sau khi dán cái bawg cho nó mà nói “ anh dán băng cứu thương nhìn đàn ông lên hẳn!! có khi bị thương liên tục lại hay ý nhỉ??”. Nó cũng thấy như vậy thật.

- Á ..á!! ngã em!! Tiếng cười cô bé cùng cái siết tay chặt càng khiến nó phóng nhanh hơn

- Ê… ê không đuổi kịp kìa. Ha ha….! –chị đi lúc vượt qua nó, lúc song song cùng nó như để chọc tức. – chạy hông nhanh là Thư nó qua với chị à nha!! Qua đây đi thư ơi!!

Nó càng đạp hộc tốc hơn, gì chứ ai lúc này bảo con nhỏ đang ôm chặt sau lưng nó bỏ tay ra chắc nó lao vào phồng tôm luôn quá…………..

- Hộc…hộc….m..ệt… qu..á!! – nó nói không ra hơi sau khi đạp bằng tất cả sức lực nó có suốt quảng đường khá dài. Bên cạnh lúc này là tiếng cười không ngứt của 2 cô nàng đang típ cả mắt

- Ai biểu cố làm chi!! Haha!!! Cào cào mà cứ bổ nhào vào xe tăng!! –chị táo vừa lè lưỡi vừa nói với nó, cái mặt nhăn nhở của chị mà diễn ra không hiểu trên đời có gã nào có thể nổi giận với cái mặt ấy nữa.

- Có cần em đạp cùng không!! –Thư nghiêng mạt hỏi nó

- Hộc…hộc…m..ặc…mặc váy….mà đòi đạp à cô!! -Nó nói dứt quảng trong tiếng thở miệng phì cười. –cơ mà nếu thick… thì ngồi cẩn thận đi đã!! He he!!

- Cái đồ…!! -Đấm vào lưng nó cô bé đưa vòng tay ôm chặt lấy từ phía sau!! –thế này có đỡ mệt không!! hì hì…..

- Zaaa.aaaaaaa……..!! nó lấy hết sức đạp thật nhanh vượt lên chị Táo đang nhìn nó mắt tròn xoe cười ngạc nhiên như để trả lời cô bé đang cười ha ha, mặt gục vào lưng nó phía sau

- Heey heey…. Đợi chị!! Ăn lộn cái gì vậy bay…..!!

- Tin….tin… tò tí te…..!!! 

Một loạt âm thanh hỗn tạp của gần chục chiếc xe vang lên. Chiếc nào cũng gắn đủ loại đèn nhấp nháy xanh đỏ như ánh mắt của những con thú trong đêm tối. 1 chiếc kẹp đầu xe của chị táo vào lề đường trước sự ngỡ ngàng của nó, những chiếc xe khác chặn đầu xe nó lại không cho đi, từ xa 1 chiếc xe ô tô phóng đến. dừng ngay sau những chiếc xe máy. Trong bóng tối, người đàn ông bị Thư đánh lúc nãy thò đầu ra ngoài cửa kính. 

- Đúng nó rồi !! ông ta gật đầu xác nhận với 1 gã đã xuống xe tiến lại gần !! 

Chap 13

- Hôm nay là cái ngày gì mà đen đủi vậy không biết, đi đâu cũng bị ng ta đánh vậy trời !! – trong đầu nó nghĩ thầm. chợt nhớ ra cảnh khi nãy cái lão trong xe ô tô đưa tiền cho gã thanh niên đến làm quen táo lúc ở trong sàn.– cạnh mình là 2 cô gái liễu điếu đào tơ sao mà thoát nổi cái đám này bây giờ !!

- ông ra xem là đứa nào xác nhận cho đúng chứ ngồi đó nhỡ lầm lẫn thì sao !! – đây rồi. chính cái gã này đây.

2 gã đàn ông trung niên từ từ tháo những chiếc đai bảo hiểm khỏi người. trong khi đó chị táo xuống xe tiến lại gần chỗ nó, chạy lon ton trên cái guốc cao gót, nhìn chị như con chim sẻ đang nhảy nhót vậy. phía sau Thư nhìn xung quanh không nói gì rồi nhẹ nhàng bước xuống đất. bàn tay nó run run trên chiếc xe đạp, chân chống xuống đất mà sao vẫn cảm giác như săp ngã. Giờ phải làm thế nào đây…….

- ấn gọi cho D đi chị !! – nó nói nhỏ đủ để 3 người nghe thấy. –nhanh lên !!

- gọi làm chi !! –trong mắt nhìn nó !! -ổng đang tận Hải Phòng á !! bộ ổng bay về sao nhóc.

- Thôi xong rồi !!

Trước mặt nó là cái gã bụng bự râu lún phún khi nãy, gã đang chỉ tay về thư làm 1 số điệu bộ thô tục mà ko cần nghe cũng đủ hiểu lão đang nói gì. Quanh nó bây giờ là đủ các thể loại xe máy đang sáng đèn cùng với tiếng gầm rú của động cơ. Con đường vắng thưa thớt 2 ,3 căn nhà đã tắt đèn. Giờ chỉ còn cách giúp 2 cô gái này chạy đến 1 trong những căn nhà ấy may ra mới thoát nổi.

- Chúng mày quả này chết với ông !! –lão đã đến trước mặt nó từ luk nào. –đánh chúng nó đi !! muốn làm gì 2 đứa con gái tao chịu trách nhiệm hết !! –mắt lão đỏ quạc răng nghiến lại ken két. –mày không biết tao là khách quen cái sàn này à !! động vào tao là chết m… mày rồi con ạ !!

- Chạy đi chị Táo, chạy đi Thư !! – nó buông xe đạp đổ xuống đường,đứng chắn trước Táo và Thư che chở cho 2 người tay dang ra.

- Ko cần đâu !! – cánh tay đang dang rộng của nó bị gạt xuống bởi cánh tay yếu ớt của 2 cô gái, xung quanh tiếng cười bỗng vang lên ầm ầm. lão đàn ông ngơ ngác trong 1 s rồi cũng phá lên cười 1 cách gượng gạo. nó thoáng thấy cái tên lúc nãy làm quen táo đang rút trong cốp xe ra chiếc tuýp dài cỡ gang tay miệng tươi cười nhìn táo !! còn táo, chị đang cười tươi như hoa víu cổ nó xuống.

- Chụt. yêu thế chứ !! –thơm má rồi xoa đầu nó như 1 đứa em nhỏ, chỉ có điều đứa em này cao hơn hẳn chị 1 cái đầu. – xem ra tối ni mọi người được bữa miễn phí tiền rượu rồi. hi hi !! 

- Là sao ??? nó đương ngơ ngác thì bỗng

- Choang !! bốp….. bốp…..

Nhắm chặt mắt tay che đầu, nó đang liên tưởng tới cảnh hàng chục cái tuýp sắt phang vào người nó, nhưng không. Trước mặt nó, 5 gã đàn ông khi nãy đang nằm chịu những đòn roi của hơn chục cái chân tay, miệng không ngừng kêu trời kêu đất hô hoán xung quanh tưởng chừng như đang bị chọc tiết một cách thô bạo vậy. phía xa chiếc ô tô đang tàn tạ dưới những chiếc tuýp sắt sáng lóa lập lòe dưới ánh đèn đường sau mỗi cú đập, những mảnh kính văng tung tóe, những hồ sơ giấy, nhưng chiếc valy bị lôi khỏi cốp xe vứt toẹt ra đường.

- Tha cho tôi tha cho tôi !! ối giời ơi !! tôi sẽ trả các anh nhiều tiền tha cho tôi!! 1 gã hét lên.

- Móc túi lấy hết tiền chúng nó đi !! – gã thanh niên khi nãy lên tiếng, ngay lập tức những chiếc va ly bị đập tanh bành thành từng mảnh, ví của mấy gã bị lột sạch sành sanh, những xấp đô la được cho vào 1 cái túi nhỏ trong tay anh ta.

- Cơ động !! chuồn anh ơi !! từ xa 1 người đang cầm chiếc điện thoại vẫn còn sáng đèn hét to. Những căn nhà xung quanh đã bắt đầu sáng đèn

- đi thôi nhóc !! –Chị táo vỗ vai làm nóc bừng tỉnh trước cái hiện thực trước mắt. 

- nhanh !! nhanh !! mau không bị tóm là chết đó anh !! người ta báo lên trường đó !!

- sao chị biết là họ làm thế !! nó không khỏi thắc mắc sau khi thoát khỏi cái chốn ấy cách đây ít phút. Mọi chuyện diễn ra nhanh đến nỗi nó không hiểu có tưởng tượng không nữa

- họ mà muốn đánh mình thì chả để mình dừng xe đâu em !! họ chả cho mình ngã trước để mình khỏi chạy ý !! với lại khi nãy lúc nãy bị dừng xe họ đã nói với chị rồi, toàn người quen cả ý mà !! – chị nói với nó, trong mồm ngậm chiếc kẹo mút khiến giọng lái đi nghe thấy ngộ. –mấy lão hách dịch đó bị mọi người ghét lâu rồi !! giờ mới có dịp dạy cho một bài học đó.

- Cái anh lúc nãy em quen mà !! –thử ở đằng sau nói chen vào !! -ảnh là bảo kê ngầm của sàn đó anh !!

- Bảo kê ngầm là sao !! –nó quay lại phía sau nhìn, cô bé không chút biến sắc vẫn đang ung dung ôm hông nó nhìn bâng cua.

- Ngoài bảo kê giúp giữ trật tự của quán ra thì quán còn thuê 1 vài người giúp xử những người nào có xu hướng phá đám hay quấy rối quán, có những lúc bảo vệ không dẹp được loạn hay không đánh được người thì họ sẽ giúp !! – ngẩng mặt nhìn nó. –hiểu chưa !! 

- Rồi !! – nó ngớ cả mặt sau cái màn định nghĩa của Thư, không phải vì khái niệm cô bé vừa truyền thụ, mà vì cô bé không đeo kính, chứ nếu đeo kính lúc này chắc cô bé chả khác nào cô giáo dạy sử khó tính của nó quá.

Tin tin…..tin…..

Cả 3 quay người về sau, phía sau lưng là anh chàng khi nãy đang ngồi trên chiếc xe máy cùng với 1 người khác nhìn cũng « chất » không kém.

- Chào bạn !! lúc nãy không làm cậu sợ chứ, không làm thế mấy lão không ra khỏi xe, các cậu thông cảm nha !! –anh ta cười thân thiện với cả 3 người – dừng xe nói chuyện chút đi !!

- 1 việc làm chưa chính thức, có hợp đồng và lương theo tháng, e thấy thế nào !! a chàng tự xưng là Tùng ngồi sau tay lái nói với Thư – anh biết e vừa bị đuổi việc mà !!

anh ta vừa nói vừa gỡ từng chiếc khuyên nam châm trên tai, trên mũi xuống, không hiểu sao mấy cái thứ ấy vừa gỡ xuống nó lập tức thấy phong thái của anh ta đĩnh đạc chính chắn hẳn lên. 3 chị em quay qua nhìn nhau, rồi không ai bảo ai cả 3 cùng đồng thanh

- Đồng ý !!

- Dậy đi Hải ơi !! 7h rồi không định đi học à con !! -tiếng bố nó dưới nhà vọng lên đánh bật nó dậy !! –không cần nhìn đồng hồ nó đánh răng rửa mặt thay quần áo với 1 tốc độ nhanh đến chóng mặt rồi phóng ra khỏi cửa cùng với chiếc xe quen thuộc. để lại sau lưng điệu cười ranh mãnh của bố nó đang đóng cửa.

Con đường sáng sao vắng người qua lại quá, chỉ lác đác những người già đang tập tể dục, những hàng cây ven đường dưới ánh sáng dịu của mặt trời mới ló đong đưa theo nhịp gió như đang ngân nga một giai điệu, bầu trời xanh ngắt không một gợn mây , lặng như mặt 1 thau nước khổng lồ kéo dài về cuối chân trời. 1 vài nữ sinh trong chiếc váy ngắn đang nhẹ nhàng bước tới trường để lại một mùi hương thơm dìu dịu trong mũi 1 thằng thanh niên đang hùng hục đạp xe như bay cốt sao đến trường cho kịp giờ.

ủa sao trường vắng vậy ta. Nhìn quanh sân trường, bộ hôm nay được nghỉ à mà chả thấy ma nào trong lớp thế này !! à kia rồi. –dưới sân trường đã thấp thoáng vài mem lớp nó, vậy là không nhầm lịch.

- ồ ooiiiiiiiiii !! cái giọng trầm trầm vang lên sau lưng nó. Bỏ mịa tối qua mình về khuya lên giờ hoa mắt sao mà ông trùm trễ giờ của lớp mới 6h10 đã có mặt hế này !! – 2 tay huy bụm miệng, mắt cố trợn tròn vẻ ngạc nhiên. -ốm à !! – thằng bạn sờ trán sờ tay nó trong khí nó thì đang lắc đầu ngao ngán nhớ lại cái điệu cười của bố nó khi nãy.

- A hiểu rồi !! thằng bạn bỗng như ngộ ra một chân lí mới cười toe toet ngó ra sau nó !! –tớ không có phần sao Yến Chi.

- Hì hì !! ăn phần tớ ha !! tớ đi mua thêm !! –giật mình nó quay lại phía sau, sau lưng nó lúc này Thư đang tươi cười, cô bé mặc chiếc chân váy màu trắng đang đứng khép nép ở đó, trên tay là 2 hộp xôi còn đang bốc hơi trong nilon. Chiếc cặp nhỏ đang đung đưa trên bờ vai nhỏ nhắn, chiếc áo sơ mi trắng cộc tay bó những đường nét trắng sau lớp vài mờ ảo đặc trưng của các loại áo đồng phục khiến cô bé vừa ngây thơ vừa quyến dũ không ngờ.

- Thế thì cảm ơn nha !! – Huy tiến lại gần, móc lấy 1 hộp xôi trong túi nilon, cái thằng trời đánh thánh vật này, người ta mời mày xã giao thôi mà mày xơi thật à có biết lịch sự không mày. Nó thở dài nhìn cái mặt nhăn nhở của Huy đang hít hà hộp xôi nóng hổi. – thôi tớ đi lấy đồ trực nhật đây !! lớp trưởng phải gương mẫu chứ nhờ !! 2 bạn cứ vô lớp đi chắc tầm 6h30 mới trực xong quá. Vừa nói thằng bạn vừa đi qua nó nói nhanh một câu mắt liếc dọa nạt– đừng có đi mua hộp nữa nhá ngu dân !!

- ờ nhỉ !! mua nữa làm gì nhỉ !! – nó như chợt bừng tỉnh sau giấc mộng dài, đầu óc đc vén khỏi màn sương của nền phong kiến cổ đại. sao tự nhiên nó biết ơn thằng trời đánh kia quá đi. tay kéo Thư đang định chạy đi mua thêm nó tươi cười.

- thôi ăn sao hết !! ăn chung đi !! – câu nói dứt ra nó như phê thuốc( mặc dù nó chưa phê bao giờ) với cái hình ảnh Thư đang đỏ bừng mặt ngượng nghịu gãi đầu trước mắt. hình như nó nói câu này hơi nhanh quá thì phải, chả khác nào xổ toẹt là ăn chung cho nó tình cảm cả.

- tao quên lấy cái thìa !! mịa cái thằng sao cứ cắt lúc đang phiêu của tao vậy mày...

Ngồi trong lớp học vắng chỉ có nó và thư, cái thời tiết se lạnh không biết có phải lí do làm 2 thân hình ngày càng dịch vào nhau hơn không nữa. Thư 1 thìa, nó một thìa cứ như vậy hộp xôi vơi dần, nó thì đang bay bay trên 1 tầng mây nào đó sau cái câu nói

- trước giờ ngoài an hem chưa đút cho ai ăn đâu đấy !!!

nó cũng phải thấy là cảm ơn cái thằng cha trời đánh kia quá đi nhờ nó mà giờ 2 đứa được ngồi cạnh nhau thế này. Nó cũng cảm ơn luôn cái tay nó, trong vô thức ko hiểu sao nó đã luồn qua bên eo kia của cô bé rồi, mặc dù bị ăn 1 cái nhéo và bị nói là đồ quỷ mà vẫn sướng rên vậy ta 

- nốt đi cho nóng !! hì hì !! – thư đút thìa xôi cuối cùng vô miệng nó. Vẫn đang bốc hơi nghi ngút khói thư định đưa miệng thổi

- Cạch cạch….. bỏ mẹ tiếng người vào lớp. không ai bảo ai nó và thư tự động buông nhau ra ngồi về 2 phía. Thư kéo hộp xôi đã hết về phía mình trước khi giọng chào cất lên.

- Hế lô 2 người chăm chỉ !! ai chà lớp trường hôm nay đến sớm mà vứt cặp tót đi đâu rồi -2,3 đứa đã vào lớp nhìn 2 đứa nó ở 2 đầu bàn vẫy tay

- Chào mọi người !! thư vẫy tay tươi như hoa chào lại.

Phía đầu kia, mồm nó đang phình lên vì miếng xôi nóng bỏng không kịp thổi đã vội tợp ngay vô miệng, mặt nó méo sệch đi tay nửa vẫy nửa đưa lên mồm kìm hãm. Phải kìm lại mà nuốt ngay ko được phun ra, mặc dù hiện giờ chả ai tin cái thằng Huy « thần gió » về chuyện hoa khôi mới của trường cặp kè bên thằng bốn mắt cù lần 12A1 nhưng nếu giờ với tình hình cái hộp và thìa còn đang trên tay thư mà miếng xôi trong miệng nó thì có ngu cũng đoán ra được 2 đứa nó vừa làm gì. 

Cố lên, cố lên, 1 tí nữa thôi, nó cố gắng trong vô vọng nuốt cái thứ đang bỏng họng như cục than hồng vào trong miệng 1 cách cực kì đau khổ, cổ họng nó bỏng rát nóng ran lên như đang bị thiêu đốt, nuốt đi, nuốt cố nào……

- Nhả vào đây !! vừa nhìn lên trên vừa đưa cái hộp rỗng khi nãy xuống ghế dài. Nó không kịp suy nghĩ vội cúi mặt thả ngay cái cục sôi trong miệng vô đó rồi ngẩng nhanh mặt lên, may thế phía trên chúng nó đang cất cặp không ai nhìn thấy. nó thở phào……

Nó và thư ngồi trong lớp hút chùn chụt 2 hộp sữa của Thư mua từ trước. thi thoảng quay sang liếc nhau típ mắt cười, quyển sách trên bàn nó giờ chắc chỉ để làm cảnh quá, học mãi mà có vô đầu được cái gì đâu. còn bên cạnh nó, Thư vẫn ung dung 2 chân đung đưa ngồi đọc sách 1 cách bình thản, đôi môi đỏ mọng ko chút son phấn cứ chúm chím trên cái ống hút, trong tâm trí nó giờ chỉ có hình ảnh tưởng tượng đang được kết nối với cái cặp môi ấy 1 cách mãnh liệt như lần đầu 2 người gặp nhau mà thôi. 

Reng…reng…. Tiếng chuông tin nhắn của nó vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ viển vông đang ngày 1 lớn dần. móc chiếc điện thoại ra nó thản nhiển mở tin nhắn mà không ngờ rằng cái tin nhắn của Táo lúc ấy làm nó sock đến thế

- Tan học đến bệnh viện K ngay !! D nhập viện rồi !! – tin nhắn vỏn vẹn trong màn hình điện thoại

Chap 14

Ngồi trong giờ học mà trong người nó như có lửa đốt, từ lúc nhận được tin nhắn của Táo nó đã gọi điện liên tục mà ko ai nhấc máy. Trong đầu nó viễn tưởng D đang nằm trên giường bệnh với những vết loang nổ máu thấm đẫm cái áo sơ mi trắng hắn hay mặc cứ hiện ra, không hiểu 1 cái gã như hắn sao có thể nằm viện được chứ, hắn bản lĩnh lắm cơ mà. Không hểu từ cái lúc nào mà hình ảnh D trong nó đã như 1 anh hùng trong các phim về giang hồ nó được thấy. chuyện gã nằm viện là điều thực sự phi lí nhất nó nghĩ đến lúc này. Bên cạnh nó, Thư chả biết làm gì ngoài việc nois với nó sẽ không sao. Nhưng Thư đâu có biết D, cái gã trời đánh không chết ấy mà nằm viện chắc chắn là phải nghiêm trọng lắm. 

- Hôm nay mày đi gì !! –nó vứt mảnh giấy nhỏ vo tròn lên bàn Huy

- Máy bay !! – cái thằng trời đánh tao đùa với mày à gruuuu…. Định lật mặt sau tờ giấy viết tiếp thì nó thấy dòng chữ ghi bằng bút chì lờ mờ. –còn nếu mày muốn mượn thì là xe động cơ chạy bằng sức người !! –lúc nào cũng đùa, muốn đấm nó quá

- Anh định đi qua đó à !! –giọng thư thỏ thẻ cạnh nó, khuôn mặt nấp sau cuốn sách giáo khoa đang dựng trên bàn.

- ừ !! nóng ruột quá !! gọi mãi cho chị táo mà không được !! – nó cúi xuống nói với Thư. –thằng Huy hôm nay lại không đi xe máy chắc chốc nữa phải đi buýt đến đó thôi !!....... tiết học kết thúc trong tiếng giảng bài níu kéo thời gian của cô.

Cuối cùng thì cũng kết thúc, cả lớp thu dọn sách vở. Cô vẫn đang nồi trên bục giảng soạn lại những tập giáo án dày cộm.

- mày mượn xe làm chi vậy cu !! –huy nhìn nó tay cầm chai nước đưa lên miệng hỏi !! –Tính chở bạn Yến Chi của tao đi đâu hả ?? Huy huých nhẹ tay nó.

- tớ nào của cậu !! – Yến Chi nhìn thằng bạn đang nhăn nhở cười lườm nguýt. ấy vậy mà mặt cô bé vẫn đỏ bừng lên.

- Đi cái đầu mày !! tí tao qua viện, có người quen vừa nhập viện !! nó gục mặt xuống bàn chán nản. –may mà hôm nay 4 tiết !

- Thế tao kiếm xe cho mày, tí nữa 4 chai sting !! ok ??

- 4 chai!! Mày ăn cướp tao à!! 3 chai thôi !! –cái thằng cứ lợi dụng lúc khó khăn hành bạn thế đấy 

- Này !! cầm lấy !! –vứt cái chìa khóa vô tay nó thằng bạn chồm lên ngồi trên mặt bàn. –mày không đưa bạn Yến Chi của tao đi đâu là tao cho mượn được rồi !! hê hê !! 

- Ơ cái đ….m… mày !! sao luk nãy bảo ko mang làm tao đang định đi buýt !! –nó ngẩng phắt dậy

- Hết xăng !! chưa đổ !! sợ mày không mang tiền lên ko cho mượn !! cho chú nợ đến mai trả a 3 chai !! thế nhá !! tao đi ngắm các bé lớp 10 đây.

- Ơ thế mày về bằng gì ?? –nó ngơ ngác hỏi.

- Xe của mày !!! –giơ chùm chìa khóa xe đạp của nó lên, Huy nhăn nhở cười. nó giật mình tìm lại các túi. Cái thằng trời đánh này biết nó móc túi giỏi lắm mà sao mình vẫn dính là sao, nó mà đi móc túi chắc giờ giàu to quá.

- Về thôi anh !! –căn phòng chỉ còn lại 3 người. nó, Thư, và cô Loan dạy văn. 

- Em chào cô ạ !! nó cất giọng chào cô. Trong các cô giáo chỉ có riêng cô Loan là ở trường ít bị gọi là « bà » nhất. có lẽ vì cô trẻ và khuôn mặt phúc hậu của cô khiến học sinh rất quý. Bản thân nó đã từng chứng kiến có lần cô đạp xe đạp 5 cây số đến nhà thằng bạn thăm nó ốm. Chồng cô làm trưởng phòng 1 công ty nhỏ lên cô cũng khá thoải mái về kinh tế, tuy vậy gia đình 3 người cô vẫn sống trong 1 căn nhà gỗ nhỏ, thường ngày cô vẫn đạp chiếc xe đạp đến trường. Mặc dù nó biết, với khả năng kinh tế của gia đình cô 2 chiếc xe máy vẫn còn là đủ.

- 2 đứa từ từ đã !! 2 đứa mày làm gì mà vội thế, đợi cô!! – cô đứng lên vẫy tay với nó. Thú thật đã có lần nó nhầm cô với học sinh trong trường vì cái áo trắng cô đang mặc, cô thấp hơn nó nửa cái đầu, nhìn từ trước lẫn sau nếu không phải cô đang cầm cái cặp tap chắc ai cũng nghĩ cô là học sinh quá. Khuôn mặt cô chẳng bao giờ trang điểm lòe loẹt như các giáo viên khác. lúc nào cũng mộc mạc giản dị và tươi cười mọi lúc mọi nơi. Đối với nó cô giống như người chị cả trong lớp vậy. tính cô thì còn ham vui hơn cả bọn nó, có lần chồng đi vắng cô gọi cả lớp đến nấu ăn mà chẳng nhân một cái dịp nào hết cả.

- Xuống cantin uống nước với cô đã nào !! – đang vội mà bị cô gọi. thôi thì cũng đành chứ sao !! dù là muốn đi lắm nhưng cô đã bảo vậy thì phải ngồi lại thôi.

Cantin vắng tanh không một bóng người, ngoài 3 cô trò đang ngồi ở bàn cạnh cửa sổ chỉ còn bác bán hàng. Những bộ bàn ghế liểng xiểng sau mỗi giờ ra chơi đang được thu dọn lại một cách ngăn nắp, những túi ninon đầy những chai lọ trên tay của cụ già đang lớn dần sau mỗi chiếc bàn cụ đi qua.

- 2 đứa mày yêu nhau à !! –giọng cô tỉnh bơ nhìn 2 đứa hỏi

- Phụt…… !!! ặc…hụ…hụ… !! cũng may nó phụt hết cái chỗ C2 xuống đất kịp thời, câu hỏi khiến nó bất ngờ đến nỗi cái thứ nước chảy từ mắt nó ra không biết là nước mắt hay là C2 sặc lên nữa… bên cạnh nó Thư đỏ chín mặt, cúi xuống nhìn vô trong cái cốc nước như bị thôi miên, tay vân vê.

- Kiểu này là đúng rồi !!! cô cười một cách thân thiện nhìn 2 đứa nó. –gì chứ vớ phải thằng này là mày khổ đó nha Thư, cô dạy nó 3 năm nay cô biết. nhìn vậy thôi chứ nó ngang bướng lắm đấy. trước kia còn dám cãi sống cãi chết với cô là Vua Hùng cố tình cho Sơn Tinh thắng cơ mà.

- Thì đúng mà…… !! nó toan cãi lại thì phải dừng trước giọng cười của cô và Thư vang lên.

- Thôi thôi anh đúng tôi chịu thua !! haha !! –không hiểu nổi sao lại có 1 cô giáo đi nhận thua học sinh thế này nữa…. – 2 đứa mày có trong sáng không đấy !! –vừa hút ống hút cô vừa nhìn Thư hỏi.

- Là sao ạ !! –nó chen ngang còn Thư thì xua tay liên miệng

- Không không, không có đâu ạ !! –cái vẻ mặt bối rối kia mà lừa được ai chứ Thư ơi là Thư

- Hazzzzzzzzzzz !! cái thằng !! quay qua 1 bên !! mau !! cô chỉ tay sang 1 bên đồng thơi kéo thư quay qua 1 bên. Lấy trong cặp ra thứ gì đó cho vào tay Thư. Nó tò mò ngó thử qua vai.

- Quay ra kia cái thằng này !! nhìn cái gì!!- cô nhìn nó cười cười quát. –được rồi. 

- Cái gì đấy cô !! nó ngó vào cái thứ đang được Thư cho vào cặp !!

- Biết làm gì !! mày mà làm gì con bé chết với tao đấy !! cô cười cười dúi trán nó. –sắp thi rồi lo mà học đi đấy.

- Hì hì…. Là sao ạ !!!! –nò cười, tay gãi gãi đầu

Phóng xe trên con đường đông người, trong người nó nóng như có lửa. Nói chuyện với cô làm cho nó quên mất chuyện cần làm. Tóc quạt ngược ra sau, chiếc xe dream cũ của Huy lướt trên con đường đến bệnh viện K. trong đầu nó lúc này chỉ có 1 việc duy nhất là đến thật nhanh đó để biết chuyện gì xảy ra. làn xe đông đúc xả khói bụi mịt mù khiến mắt nó chảy nước ra rồi lại khô nhanh đến nỗi chỉ thấy trên khóe mắt ươn ướt.

Tuyp….tuýp……. tiếng còi cùng cây gậy vợt ngay trước mũi xe nó khi nó muốn đi tắt qua 1 ngã tư. Thôi xong rồi. gặp ngay mấy ông cảnh sát giao thông nấp ở đây nó mới khổ chứ……

- Mời anh xuống xe suất trình giấy tờ !! – anh ta đưa tay ngang mũ chào nó sau khi tấp xe nó vô lề đường. 

- Thôi chết mịa rồi !! xe thì đi mượn bằng thì không có. Quả này nó giữ xe là xong phim !! làm sao giờ

Sau 1 hồi năn nỉ ỷ ôi anh chàng CSGT vẫn không có gì biến chuyển, chiếc chìa khóa xe ngay khi vừa dừng lập tức bị rút ra và nằm yên vị trong túi anh ta. Nó thì trong túi chỉ vừa đủ để đổ xăng biết làm thế nào đây….. chắc để xe đó đi buýt quá. Nó thoáng nghĩ trong đầu.

- Ơ cậu làm gì ở đây thế !! cạnh nó vang lên cái giọng trầm trầm, quay đầu qua thì nó thấy nguyên 1 đám băng trắng khắp nơi trên người như xác ướp ai cập nhưng cái đứa đang nói thì nó nhận ra ngay, mặc dù mũi hắn thì đang bị băng một mảnh băng trắng khiến nó phồng lên ngay giữa mặt. –bị bắt xe à !! –nó ngơ ngác nhìn gã Lực « bạo »

- à …. ờ ờ…. đi trái đường bị các ảnh bắt lại….. nó đang ngặc nhiên với cái thái độ của gã. Thân thiện đến không ngờ.

- Để đó tôi lấy cho. Ông cứ đợi tí !! –nói đoạn hắn không cần để ý tới nó bước đến bên anh chàng CSGT nói chuyện. 

- Anh ơi bạn em nó đang vội đi thăm người bệnh !! – cái gã này đang nói dối đây mà, may mà nó đúng là đi tới bệnh viện. – em có chút anh cầm lấy uống nước bỏ qua cho bạn em nhé. Hắn quay người rút trong ví ra chiếc ví dày cộp. nó để ý thấy anh chàng CSGT liếc nhìn cái ví của hắn

- Tôi đứng ở đây không phải vì 200k của mấy ông….

Sau 1 hồi nói chuyện, 2 tờ 200k được kẹp dưới xe của 1 người đã bị thu trước đó, còn nó thì lơ ngơ lấy chìa khóa xe đi dưới sự hộ tống của 1 tiểu đội nhìn qua mà khiếp người.

Phóng nhanh lên tầng bệnh viện, điện thoại nó reo. Số máy của D

- Phòng 232 tầng 3. Lên nhanh lên !! –giọng Táo, đứt quãng ko thành tiếng.

- Vâng !! – nó nói đoạn phóng thật nhanh lên lầu. nội cái việc D không cầm điện thoại đã đủ để nó nghĩ đến trường hợp xấu nhất rồi, chẳng nhẽ cái gã trời đánh không chết ấy lại đi 1 cách lãng xẹt thế à.....

Cánh cửa phòng bệnh bật mở. nó đi vào, Táo đang quay lưng ra phía nó. Vẫn bộ váy đỏ tối qua. Trên giường bệnh D đang nằm, mặc bộ quần áo bệnh nhân khiến gã trong yếu nhớt, khuôn mặt xanh lét như tàu lá, hốc hác, 2 mắt nhắm không cử động. nó tiến đến bên cạnh xồ vào giường lay mạnh

- D !! D…. !! anh bị cái quái gì thế !! trời đánh không chết mà giờ nằm thế này à !!

- Bốp !!! để yên cho ổng ngủ. ổng đánh vật cả đêm qua đó. – Chị táo gõ đầu nó bằng cán con dao nhỏ chị đang dùng gọt hoa quả.

- ổng làm sao vậy chị !! – nó sốt ruột

- Bụp !! 1 phát đá của cái xác trên giường đạp nó văng ra. -ăn tiết canh bị đau bụng….. !! tiêu chảy !! – cái thân xác trên giương vẫn không mở mắt, nặng nề trở mình…..

Chap 15

Căn phòng bệnh nhỏ hẹp dội lại tiếng cười của 2 chị em khiến nó như có cả 1 tiểu đội đang phá lên cười cái gã nhăn nhó trên giường. Nãy giờ nhìn D đi ra đi vô vài lần, tay ôm bụng mặt nhăn nhó là nó quặn hông vì ko nhịn nổi. Táo thì cứ vô tư cười mỗi khi D thả mình đánh bịch trên giường bênh.

- Há há….. !! ai bảo ăn linh tinh cho lắm vào !! bình thườn người ta nấu cho ăn thì chê ỏng chê eo đòi ra ngoài !! h biết tác hại chưa ông tướng !! –vừa nói vừa cười tay chị giật quả táo mà D đang định bỏ vô mồm !! – gọt !! muốn chạy ra chạy vô tiếp sao !!

- Em tưởng anh vô Hải Phòng làm chi bị người ta đánh chớ !! hóa ra đau bụng tiêu chảy. làm em sốt sắng kiếm xe đến !! –đưa tay lau khóe nước mắt vì cười trên mặt nó cố nhịn cười mà nói.

- Biến đi cho tao ngủ !! –gã chùm chăn kín mặt không thèm trả lời nó !! –tối chuẩn bị đi với tao !!

- E ..ê ! đi thôi nhóc cho ổng ngủ !! tối qua đến giờ ông ý chưa ngủ đâu. chạy ra chạy vô suốt !! – câu cuối cùng của táo méo xệch đi vì cái bàn tay đưa lên miệng bịt lại tiếng cười, kéo tay nó ra khỏi phòng bệnh 2 chị em tiến về phía khu bệnh nhân….

- Sao ổng dễ gắt thế nhỉ ? tay cầm quả táo đỏ, 2 chị em vừa đi vừa ăn.

- ổng xí hổ đó mà !! haha…. !! – 2 tay bưng quả táo lên cắn – chị ngồm ngoàm !! chị em mình đi chơi quanh đây đã !! tí tầm trưa mua ít hoa quả cho ông ý ăn !! bác sĩ bảo ăn cái đó cho dễ tiêu với mau khỏi !! đi !! –kéo tuột tay nó đi không thèm để ý đến miếng táo cắn dở văng cả ra khỏi mồm !! 2 chị em chạy lon lon theo những bậc thềm.

2 chị em đi lang thang ra khu vực phía tòa nhà hội đồng. Căn nhà cũ kĩ cao lớn như tòa lâu đài trong những truyện cổ tích, chỉ có điều ko có những tháp nhọn và hào nước mà thôi. Màu ve xanh cùng những hoa văn uốn lượn theo kiến trúc pháp cho thấy nó đã có từ thời chiến tranh. Bước vào trong, 2 cầu thang tròn kéo lên tầng 2 lớn và đẹp y như trong truyện, chỉ có điều những tay vịn gỗ nâu đã xỉn màu và nhẵn bóng đi với thời gian. Những chùm đèn pha lê cao chót vót trên trần đen kịt đi, chỉ còn mũi của chúng lưu lại chút ánh sáng trong trẻo đặc trưng khiến nó liên tưởng đến những giọt nước đang chuẩn bị rơi. 

- Bạn ơi minh đi nhờ mới !! – phía sau lưng nó vang lên tiếng nói. Nó quay lưng

Phía sau nó là 2,3 người thanh niên mặc cùng 1 mẫu áo vàng in những hình bàn chân có 3 sắc màu, dòng chữ nhỏ trên áo lấp lóa khiến nó không đọc được. nhưng đấy không phải là những gì nó quan tâm. Thứ đang hút hồn nó là cái người vừa phát ra giọng nói cơ. 1 cô bé, cao chỉ ngang ngực nó cơ thể cân đối với nụ cười như tỏa nắng, chiếc áo xanh tình nguyện duy nhất trong nhóm được sơ vin lại lộ ra vòng eo đang bị che đi bởi chiếc hộp trên tay, mái tóc ngang vai, đôi mắt típ lại cười với nó. Cái khuôn mặt bầu bầu tròn trĩnh và cái núm nhỏ mờ mờ trên má làm nụ cười đang khoe hàm răng trắng kia xúc duyên đổ đi không hết. nhìn cô bé cúi cúi mặt, chiều cao khiến cô bé phải ngước mắt nhìn càng làm nó chết hình tại chỗ.

- Ơ cái thằng này !! –kéo tay nó sang 1 bên trả cầu thang nó chợt tỉnh. 

- à à….. !! đây !! – nó đứng nép lại.

cô bé cùng 3 người bê những thùng caton sữa lên lầu 2, phía sau lưng in dòng chữ IGO.

- Chắc là có hội nghị hội thảo gì đó. Lên xem đi !! –chị táo kéo tuột tay nó lên lầu 3.

Trong hội trường không nhỏ cũng không đến nỗi quá lớn, rất nhiều người đang ngồi, những thanh niên mặc chiếc áo vàng ồng phục khi nãy thì đang tất bật với ngồn ngộn thứ, nào là bàn ghế, xắp xếp chỗ cho mọi người, bánh kẹo, hoa quả được bưng ra các bàn….. nó đảo mắt xung quanh tìm hình ảnh cô bé lúc nãy. Mặc kệ táo kéo áo nó ra chiếc bàn nhỏ trước hội trường để đăng kí gì đó.

- Họ tên của bạn là gì ??? – giọng nói từ bàn đăng kí phát ra, phải đến khi táo vừa kéo tay nó vừa trả lời nó mới sực tỉnh

- Chị là bệnh nhân ạ ? –câu hỏi thứ 2. Đến giờ nó mới quay mặt xuống nhìn cái bóng áo xanh đang lúi húi viết.

- Ơ…ơ… bệnh gì ạ ??? –nó ngơ ngác

Tiếng cười vang lên từ cô nàng tay đang cầm trái táo bên cạnh, những người mặc áo vàng ở những bàn kế bên cũng không nhịn nổi cười mà phá lên. 1 anh đeo kính, cao lớn phì cười nói với cái bóng vừa hỏi nó.

- Không đeo kính à Khánh ?? đi hỏi con trai có ung thư vú không ??? – những tràng cười tiếp tục nổ ra.

- Ơ …ơ chết !! – cô bé nhìn nó, đôi mắt mở tròn, tay đưa che miệng đang cười ngượng nghịu !! –em xin lỗi anh !! – đưa tay gãi đầu cô bé lại tiếp tục với công việc của mình.

Vậy là cô bé này tên Khánh, chắc kém tuổi mình, nhìn bé xíu vậy mà đã đi làm tình nguyện rồi…..

Ngồi ghế hàng đầu, nó quay lại đưa mắt nhìn khắp căn phòng. Căn phòng lúc này đa số là các bà, các cô. Người thì đậm chất nông dân với màu da xám nắng và những chiếc áo sờn chỉ. Người thì sang trọng trong những bộ váy màu mè ôm sát cơ thể. Thấp thoảng bóng dáng của những cô gái trẻ trung hoặc chỉ chạc tầm tuổi nó. Còn nó thì chả hơi đâu mà chăm chú như Táo đang chăm chú nghe người ta giảng về 3 cái gì đó. Để tránh khỏi cái sự thật nó đang là 1 trong số vài người con trai hiếm hoi trong phòng, nó quay mặt ra cửa nhìn cái bóng áo màu xanh. Phía ngoài chiếc bàn khi nãy, nhóm thanh niên mặc áo vàng đang quây quanh 1 anh chàng đeo kính, mặc chiếc áo khoác gi-lê màu đen, chiếc áo len bên trong được xắn lên khiến nó liên tưởng đến những tay chia bài poker trog phim. Và sự thật thì trên tay a chàng đang là những lá bài. Tò mò rời chỗ ngồi, nhẹ nhàng để không làm cái cô nàng ngồi cạnh đang chăm chú nghe để ý. Đứng phía sau lưng cô bé Khánh khi nãy, nó chảng quan tâm chi đến mấy trò bói toán mà anh chàng đang khiến cho mọi người tròn mắt. cái hút hồn nó là nụ cười của cô bé khi nãy cơ, nhìn duyên dáng đúng cái bản chất con gái hà nội mà giờ không biết tìm ở đâu, nó nhẹ nhàng, tươi trẻ nhưng vẫn đầy xúc cảm. những người thanh niên áo vàng xung quanh thì vừa tiếp những người khách đã thư thớt dần 1 cách niềm nở, tay luôn tay ghi chép và đưa tài liệu cho khách, người xếp chỗ ngồi, người bê những thùng cactong ra vào, nhưng cái chung là ai ai cũng cười rất tươi. Mỗi khi đi qua nhóm của cô bé đứng đều ngó vào nhìn rồi lại tiếp tục công việc

- Ê Khánh !! hôm nay anh quang không đến rồi !! chắc em phải hát một mình quá !! –anh chàng đeo kính từ trong phòng nói với ra……..

- Thôi chết rồi !! em sợ lắm !! – khuôn mặt cô bé mếu máo đôi chút…….

Phía trên khán đài, cô bé đứng đó, cái dáng người nhỏ xíu, giọng hát trong và truyền cảnh qua chiếc mic. Lúc này đây cặp kính trắng trên mắt khiến cô bé già dặn hơn trong chiếc áo xanh truyền thống. « một cô bé Hà Nội » nó nghĩ thầm trong đầu……..

Đứng sau lưng quan sát, từ những cử chỉ ngạc nhiên khi xem anh chàng áo khoác đen khi nãy đang làm ảo thuật trên sân khấu, những cử chỉ trêu đùa, chọc phá bạn bè đều có gì đó rất nữ tính và « Hà Nội » hiện hữu. cái thứ mà bao người săn ảnh tìm lâu nay chắc hiện hữu cả ở đó.

- Ơ nhưng nó để quân bài vào ví từ lúc nào cơ !! –mắt mở tròn, tay che miệng cô bé quay nói với 1 anh chàng gầy và cao dỏng bên cạnh. Tay không ngững bóc những hộp sữa khi nãy phát cho khách còn dư.

- Thôi thôi…. !! –anh chàng đeo kính khi nãy lại xuất hiện, giờ chắc nó cũng hiểu anh ta là trưởng nhóm hay cái gì đó tương tự của nhóm thanh niên này !! -mình mang sữa còn thừa ra sau đi phát cho những người ở viện.

- Ê nhóc !! –táo đập vai nó !! –chị đi mua hoa quả, đi không hay là….- huých nhẹ tay nó, táo nhướn mày nhìn về phía cô bé áo xanh. –đi cùng họ qua chỗ người bệnh nằm mà xem !! cơ mà cấm linh tinh không chị về chị méc Thư đấy !! 

- Zét sờ !! –nó chào kiểu quân ngũ tươi cười rồi quay chạy ra phía những người đang bóc sữa, đứng cạnh cố bé !! – mình giúp 1 tay !! –nó nói, giọng nhỏ có phần hơi ngại, dù sao nó cũng đâu có quen ai đâu !!

- Bóc thùng kia đi cho nhanh !! – anh chàng trưởng nhóm nói với nó. Mọi người nhìn nó tươi cười !! –đừng có uống vụng đấy nhá !! em canh trừng thằng Trường cho anh !!

Trên tay là nhưng thùng sữa nạng trĩu, đầy ắp. nó cùng mọi người tiến về phía khu bệnh nhân. Bước theo những bậc thang lát đá cũ kĩ, trên những vác tường rêu xanh phú cùng những giọt nước nhỏ tí tách liên tục, khu bệnh nhân này có lẽ còn xưa cũ hơn căn nhà hội trường khi nãy. Dấu ấn thời gian in đậm trên những cánh cửa, những tay cầu thang bằng đá nguyên khối, những thanh sắt cong ra bất ngờ từ những khe tường.

- Cho cô một hộp với !! –người phụ nữ thấp lùn, khuôn mặt to bè nói với chúng nó !! –khi nãy cô đi ăn cơm viện phát lên không lấy được hộp nào !! 

- Đây ạ !! –chìa hộp sữa nhỏ ra, Khánh đưa cho bà ta 1 hộp !! 

- Cô lấy giùm người cạnh cô được không, người ta không ra đây được…..

Mấy đứa quay ra nhìn nhau

- cô cứ yên tâm bọn cháu sang đấy phát đây ạ !! –anh chàng đeo kính tươi cười

- thì cô lấy trước tí các cháu đỡ phải phát !!

- thôi đây ạ !! –Khánh lên tiếng. –sắp trưa rồi cô về nghỉ đi chúng cháu lên tầng phát luôn đây !! …..

bước lên tầng nơi bệnh nhân được điều trị, đập vào mắt nó là la liệt những người đang nằm trên giường xếp được nối đuôi nhau ở hành lang, 1 số người thậm chí trải chăn chiếu ngay ra ở khu cầu thang mà ngủ, những thứ đồ lỉnh kỉnh xung quanh cho thấy họ ăn ngủ ngay tại đó. Cái hành lang vốn đã nhỏ giờ chật hẹp hơn vì những người đang đổ đi nhân cơm bệnh viện phát.

- Bọn cháu đi phát sữa à !! – 1 người phụ nữ gầy gò, khuôn mặt nhợt nhạt với hai gò má nhô cao nói với chúng nó.

- A vầng !! nhưng chúng phải phải phát lần lượt cơ cô ạ !! bây giờ mà cháu phát cho cô thì mọi người đổ xô ra lấy mất !! – anh trưởng nhóm nói 

- ừ ừ… cô ở tận phòng cuối sợ không đủ !! – người phụ nữ giọng buồn buồn 

- đủ mà cô !! bọn cháu còn 2 thùng đang bê lên ạ . chốc cháu sẽ đến phòng cô mà!! –Cái nụ cười của Khánh cứ như chai C2 trong cái ngày hè oi bức, nó xóa dịu và che lấp đi cái bóng tẻ nhạt của người phụ nữ…..

nó bê chiếc thùng, cùng Khánh 1 vài chị và anh chàng đội trưởng thành 1 nhóm tách ra để đi phân phát. Chiếc thùng vơi dần đi nhanh hơn nó tưởng, cứ nghĩ như mọi người tính ban đầu 1 phòng có 8 người thì sẽ đủ thôi. Nhưng hỡi ôi, trong mỗi phòng bệnh đều có thêm vài chiếc giường xấp nho nhỏ, 1 vài phòng là những chiếc võng xanh đu đưa theo những tiếng kêu lạch cạch. Đó là chưa kể đến những người không có giường và nằm phía ngoài cầu thang, cũng may số sữa là khá nhiều lên nó thấy cũng tạm đủ cho mọi người.

- cho cô xin hộp nữa được không !! người cạnh cô chưa có !! – lại là người phụ nữ thấp béo khi nãy lại tới, trong khi mọi người phát sữa chỉ còn nó và anh đội trưởng

- Phòng cô ở đâu ạ ! – anh đội trưởng hỏi !! có lẽ anh cũng đã có chút nghi ngờ trong câu nói

- Cô ở phía ngoài câu thang !! cô mới đến điều trị mà !! –chỉ tay về phía cầu thang người phụ nữ giọng ấp úng

- Chỗ đó bọn cháu phát rồi ạ !! để chốc còn cháu sẽ quay lại !! –nở nụ cười anh nói vừa nói vừa phát sữa cho người ngoài hành lang.

- Không đủ rồi anh Tuấn ơi !! còn phòng cuối !! – Khánh quay mặt ra nói với anh trong khi người phụ nữ quay lưng bỏ đi – em chạy qua bên kia hỏi mọi ng xem còn không đã !! –không đợi ai nói cô bé vội bước nhanh.

- Rồi !! xuống dưới đi em ơi !! –anh chàng gọi nó cùng với những cô gái áo vàng khác trong phòng.

Bước đi trong cái hành lang nhỏ, nhìn những hộp sữa trắng xanh trên tay, trên giường mỗi người khiến nó cũng vui vui. Qua những gì nó nghe anh chàng đội trưởng nó biết những người mắc bệnh ung thư ở đây đa số đều nghèo, nếu không nghèo sẵn thì rồi cũng nghèo vì căn bệnh quái ác. Họ phải nằm điều trị thời gian dài ở căn bệnh xá nhỏ này. Hàng ngày vẫn phải ăn cơm trợ cấp của viện…. bỗng đâu ánh mắt nó chợt dừng lại. phía đầu cầu thang, 1 chiếc chăn căng lên thành chiếc mái nhỏ. Những bát đũa xếp gọn gàng ngăn nắp trên 1 chiếc bị nhỏ xỉn màu đen của khói bụi. người phụ nữ thấp lùn khi nãy đang ngồi đó với 2 hộp sữa trên tay……..

Những nó đứng hình, người đang hút 2 hộp sữa ấy lại là 1 cặp sinh đôi !! 2 đứa bé gái gầy gò, tóc được buộc túm ra sau bằng những sơi thun màu đỏ. Người phụ nữ hết quay sang đứa nay rồi sang đứa kia một cách cẩn trọng. Miệng không ngừng động viên, nịnh nọt. 2 đứa trẻ với đôi mắt tròn to trong vắt thì vô tư nghịch ngợm với những chiếc chai nhỏ đang lăn qua lăn lại, bộ quàn áo cũ kĩ đã sờn đen vì có lẽ đã qua vài đời những đứa trẻ khác……

- đi thôi em !! – anh chàng Tuấn thở dài !! khoác vai nó đi xuống cấu thang. Để lại 2 đứa nhỏ đang với đầu qua những ô nhỏ xíu dưới tay vịn cầu thang nhìn chúng nó

- anh xuống trước với nhóm em xuống ngay !! – cô bé Khánh chạy vụt qua nó, trên tay là vỉ sữa còn nguyên…..

phí dưới sân, nhóm khoảng chục người đang ngồi đợi nhóm của nó, trên tay là những chiếc thùng cacton rỗng. 

- ơ thế cái Khánh đâu rồi !! -1 chị nhìn bao quát rồi cất giọng hỏi

- ơ anh tưởng nó vừa lấy sữa ở chỗ em cho cái phòng cuối mà !!

- đâu có !! lúc nó lên bọn em phát sữa xong mà !! thấy nó chạy xuống em lại tưởng xuống nhóm anh !!

nó và anh chàng Tuấn quay mặt nhìn nhau. Cả 2 cùng mỉm cười…….

Táo ngồi đó, tay gọt hoa quả cho cái gã đang cáu có nhìn trần nhà đăm chiêu ăn. Khuôn mặt hắn lúc này đã không xanh như lúc đầu nó gặp mà có phút tươi tắn hơn. Đây là lần đầu tiên nó nhìn thấy gã vào ban ngày. Khác với những tay anh chị nó thương thấy, tóc họ để dài, nhất là vùng gáy và mái thì D lại cắt nó vuông vức, gọn gàng. Chỉ có điều chắc cái lần cắt tóc gần nhất cũng đã lâu lên mái tóc của gã cũng đã rập rạp, tuy nó không lòa xòa nhưng vẫn phảng phất chút gì đó rất « bụi ».

- Anh về Hải Phòng làm gì vậy !! -nó hỏi D tò mò

- Nối hàng !! – ngồi thẳng người D nói bình thản –hàng trắng

- Với ai !! – nó thừa hiểu hàng trắng là gì, nhưng trong đầu nó chẳng có gì bất ngờ khi D nói cái câu ấy, đưa miếng táo lên miệng nó nhai ngon lành

- Trước ở HN có 1 lão. có thể gọi vợ chồng lão là trùm của cái giới này. Sau lần nhà lão có biến có biến !! lão đang dừng cấp hàng, giờ phải đến liên lạc với lão.

- Trùm cơ à !! thế chắc ông ấy nổi tiếng lắm !! ông ấy tên gì anh !! – nó hỏi 1 cách vu vơ

- Nổi tiếng để mà bị tóm à !!ngu vậy mày, mấy người làm nghề này giấu mình kĩ lắm !! nhà lão ấy ở 384 LHP ấy, nhìn bề ngoài thì bình thường hết sức thôi, chứ nếu điều tra chắc phải đào ra kha khá tiền nhà lão đấy.

- Ông ấy tên gì ?? -nó chột dạ, ngừng nhai nhìn D

- Tuyên !! vợ lão bị bắt khoảng 1 năm trước giờ lão đang rửa xe ở cái gara của mình !! –D bình thản nói tay với đĩa hoa quả, không để ý thằng nhóc ngồi kế bên đánh rơi miếng táo xuống đất, đôi mắt bàng hoàng không thốt lên lời…..

Chap 16

Căn phòng tĩnh mịch chỉ còn tiếng D nhai hoa quả giòn tan. Táo ngồi chăm chút tỉa tót trên cái đĩa nhỏ trên giường. Nó đứng chết chân ở đó không nói lên lời. từ địa chỉ, tên tuổi, nghề nghiệp đều chính xác, cái duy nhất không đúng là chuyện mẹ nó bị cảnh sát bắt. nó đã từng khóc hết nước mắt, từng muốn bỏ tất cả mà đi khi mà nghe mọi người nói mẹ nó mắc chứng tâm thần phân liệt lên giờ đang được điều trị ở nước ngoài. Nó tin điều ấy vì ngoại nó cũng đã ra đi vì cái bệnh ấy. tất cả những gì nó biết là mẹ di du lịch, và đó là lần cuối nó thấy mẹ cho đến giờ. Nó cũng khắc sâu trong đầu câu dạy bảo của bố nó mỗi khi 2 bố con tâm sự « làm gì cũng được tuyệt đối không ăn cướp và buôn gian bán lận »….. ngực nó quặn thắt lại, đôi chân run run tưởng chừng như làm cái bàn nó đang phải dựa vào cũng rung lên bần bật, đôi mắt mờ lòa đi trong những tia nước long lanh đang chực thoát mình khỏi mắt nó…… không !! nhất định không phải. sao có thể là bố nó cơ chứ. 1 con người được tất cả mọi người kính trọng, 1 con người sống tình nghĩa, 1 người thần tượng mà nó luôn muốn trở thành giống như những đứa trẻ thần tượng những anh hùng trong phim ảnh……. Nhất định là không phải.

- Ê ! mày làm sao đấy !! – D nhìn nó, đôi mắt gã xoáy sâu vào con ngươi, tò mò và thắc mắc.

- Không có gì !! thế anh hẹn người ta mấy giờ thế ! –nó nhăn khóe mắt, nuốt ngược những gì sắp trào ra lấy lại bình tĩnh mà hỏi

Đôi mắt ấy vẫn xoáy lấy nó, vô cảm và lạnh lùng nhưng lại biết hỏi « thật không ?? »…. Hắn ngồi đó, đặt quả táo đang ăn dở mà nhìn nó không chớp mắt, khuôn mặt xanh xanh của hắn h đã hồng hào trở lại 1 cách thần kì…… suốt gần 1p hắn nhìn nó, rồi sau cái thở dài D cũng lên tiếng phá vỡ cái không gian yên tĩnh 

- Chiều nay 3h !! – hắn quay lại với cái đĩa hoa quả táo đang chăm chút.

3h. nó phải tránh đi !! nếu người kia là bố nó nhất định nó sẽ phải tìm ra sự thật !! sự thật mà tất cả mọi người che giấu nó lâu nay

- Em không đi được rồi !! chiều nay em phải đi học !!..... nó nói dối, cốt là để về nhà.

- Sao về muộn thế con trai !! –bố nó đứng trong bếp ngó đầu hỏi nó

- Con có chút truyện ở trường ạ !! –vừa nói nó vừa mệt mỏi đặt cái cặp xuống bàn, ngồi phịch xuống những chiếc xốp nhỏ bày la liệt dưới đất.

- Rửa tay rồi ăn cơm đi con !!.....

Bê những chiếc đĩa thức ăn đặt lên bàn, trong đầu nó mơ hồ những câu hỏi vô định không ai giải đáp. Không hiểu vì sao từng cử chỉ, hành động của bố giờ đây không sao thoát khỏi mắt nó. Sao có thể có cái chuyện cái người lúc nào cũng tươi cười, vui đàu với trẻ con trong xóm, ngày ngày thấm đẫm mồ hôi trên vài chiếc áo trong cái nhà rửa xe của mình lại có thể là 1 ông chùm cơ chứ nhỉ. Có cho tiền nó cũng không tin nổi. nhưng còn địa chỉ, rồi cái công việc rửa xe mà D nói đến thì sao. Nhất định phải làm rõ….

Bữa cơm vẫn đạm bạc nhưng ngon miệng như thường ngày, em nó vẫn ngoan ngoãn tự ngồi ăn và lễ phép xin mỗi lần được em và bố gắp thức ăn. Bố vẫn 1 chén rượu, 1 bát cơm nhỏ ngồi đó, tuy mắt chỉ chú ý đến cái bát cơm cùng chiếc tivi vẫn đang mở, nhưng không hiểu sao nó vẫn biết và có thể đếm đến từng lần bố nhìn 2 anh em ăn 1 cách chăm chú với những nụ cười mỉm quen thuộc dưới những nếp nhăn.

- Chiều nay bố có đi đâu không bố !! – nó hỏi cắt ngang dòng suy nghĩ khiến bố nó như bừng tỉnh

- A à… không !! có gì không !! –bố hỏi nó với khuôn mặt bình thường pha chút thắc mắc

- À không !! con hỏi thế thôi !! –nó ăn tiếp, cái nhìn của bố nó không thay đổi chút nào, trong lòng nó có chút an tâm. - Khoảng bao giờ mẹ mới có thể về ạ !! 

- Chắc lâu đấy con ạ !! cứ tập trung thi cử đi xong rồi bố con mình đi thăm mẹ !! –ông gắp thức ăn cho nó, từng cử chỉ của ông không chút bối rối.

Chỉ mới 2 câu hỏi toàn bộ nghi ngờ của nó đã bị đánh bay. Có lẽ không cần hỏi thêm gì nữa, nếu có gì khúc mắc nó đã nhìn ngay ra trong cử chỉ của ông rồi. nó yên tâm với cái ý nghĩ « chắc là nhầm thôi ». chứ làm gì có chuyện tất cả mọi người có thể lừa nó như vậy được, vả lại cũng chẳng để làm gì cả ….

Đằng sau xe đạp là em nó đang say sưa với chiếc kẹo, bàn tay nhỏ nắm lấy áo nó siết chặt mỗi khi mà đường gập ghềnh. Con bé ngoan ngoãn đến trường mà không đòi hỏi gì như những đứa trẻ khác, nó bỗng thấy thương em nó lạ lùng, từ lâu rồi con bé không được mẹ bế đến tận cổng trường, không được nhét những hộp sữa vào cặp như những đứa trẻ khác. nhưng nó vẫn vui vẻ với bạn bè, với mọi người, không biết vì con bé chưa hiểu hết mọi chuyện do còn quá nhỏ, hay vì nó đã lớn trước tuổi để mà biết cách tự lập nữa. … chiếc xe đạp được gửi ngoài cổng, nó dắt em nó đến tận cửa lớp, hôm nay là ngày đóng tiền nộp học phí của lũ trẻ. Trước cửa lớp là những phụ huynh đang ngồi chăm chút cho con cái mình, những bé gái đang được mẹ buộc tóc cho. Những bé trai thì chạy nhảy 1 cách khép nép dưới cái nhìn chăm chú không dời. sân trường nhỏ trước lớp lác đác vài ông bố đang ngồi hút thuốc… nó cùng em nó ngồi trên cái ghế nhỏ trước lớp, ánh sáng của nắng nhạt không xóa đi được cái xe lạnh của tiết trời thu. Dưa tay vuốt mái tóc tơ trên mảnh đầu đang chăm chú ghi ghi những con số trong cuốn tập, nó nhìn quanh. Bước vô trường mà nó cứ nghĩ mình đang bước vô căn nhà của 7 chú lùn trong truyện cổ tích, những chiếc xô nhỏ, những cái ghế gỗ be bé tí hon… khắp nơi vật dụng như bị doraemon chiếu đèn pin thu nhỏ chúng lại vậy. 1 thế giới của những thân hình bé nhỏ…..

- Ê thằng không cha….. !! –nó giật mình vì nghe thấy tiếng hét sau lưng, quay mặt lại

phía sau nó là 1 thằng nhóc nhỏ nhắn, có lẽ chỉ học ngang em nó, người thằng bé đen trám đi có lẽ vì nắng, bộ quần áo cộc để lộ ra những phần cơ thể như những khúc xương nhỏ, chiếc cặp to quá khổ với người khiến thằng bé như đeo chiếc mai rùa trên lung. khuôn mặt nó đang lấm tấm những hạt cát nhỏ lóng lánh như kiem tuyến dưới ánh mặt trời, khuôn mặt thằng bé khôi ngô đến kì lạ, cái mũi dọc dừa ngay ngắn dưới vầng trán rộng làm nó liên tưởng đến những hình ảnh các anh chàng hàn quốc đang được thu nhỏ. 

Bụp…. thêm 1 cục cát bay về phía thằng bé. Nơi xuất phát ra là từ cái thằng nhóc mập đứng dưới chiếc cầu trượt, thằng nhóc với khuôn mặt tràn ngập trong thịt, gần như che lấp cả đôi mắt, bụng nó lồi ra những ngẫn là ngấn dưới chiếc áo cộc…. hazzzzzzzz !! lại cái kiểu to bắt nạt bé đây mà !! khổ thân thằng nhóc kiaaaaaa…….. 

Cái dòng suy nghĩ của nó lập tức tắt phụt, thằng bé gầy cầm cục gạch phi thẳng đến, những tiêng hét vang lên gọi thằng nhỏ mập. từng bước nặng nề. thằng nhỏ mập chạy thục mạng về phía bà mẹ nhìn chẳng khác gì hình ảnh phóng to của thăng nhóc ấy. nhưng mà chạy sao nổi với cái thân hình đang phóng như bay kia cơ chứ… cục gạch bay thẳng về phía 2 mẹ con. Không nhanh nhưng cũng đủ gây xước trên cánh tay mũm mĩm ấy…….

- Trời ơi con tôi !! chết rồi con ơi có làm sao không…. –tiếng hét như mổ lợn của bà ta khiến nó không nhịn nổi cười, miếng xước bé tí tẹo còn chưa chảy chút máu được nghiêm trọng hóa bởi tiếng hét ấy. và nó có tác dụng thật…. số người bâu lại xung quanh bà ta ngày càng đông. Các cô giáo trong phòng họp cũng phải chạy ra xem thử. 

Thằng nhỏ gầy khi nãy trốn biệt giờ cũng đang ngoan ngoãn đứng đó, 1 tay bị xốc lệch lên bởi bác bảo vệ.

- Sao con đánh người ta !! – 1 người phụ nữ quát thằng nhỏ. Ơ hơ, cô giáo em mình đây mà. 

- Nhím ơi cô giáo em phải không !! – quay xuống hỏi đứa em đang quỳ trên ghế đá quay mặt về sau.

- Mẹ Hà đó anh !! –con nhỏ chỉ người vừa rồi……

Thằng bé đen thui không nói gì, khuôn mặt vẫn trơ như đá bất chấp những câu chửi bới của bà mẹ nhất quyết không dừng dưới sự can ngăn của các cô giáo. 

- Nó giết con tôi kìa mọi người ơi….. !! tiếng nói vẫn vang lên. Nó thì nhịn cười không nổi mà sao người xung quanh thì cứ bâu vào vậy nhỉ. Đã vậy còn có ngừi bảo đưa nó đi bệnh viện nữa chứ…..

- Con vào lớp trước cho cô !! –cô giáo nói với thằng bé, nó ngoan ngoãn đi vào lớp dưới cái nhìn của cô.

- Đứng lại !! – cái thân hình bồ tượng lồng lên chạy về phía thằng bé gầy, cầm phắt lấy tay nó. Những cái tát vang lên dưới sự giằng co của mọi người…. nó đứng phắt dạy……

- Bà làm cái gì thế !! – câu nói của nó cùng với cánh tay cuồn cuộn sức trẻ của 1 thằng thanh niên đẩy cả 1 thân hình cục mịch văng ra 1 bên. –có sao không em bé !! –nó nhìn khuôn mặt đỏ bừng in hằn vết tay to lớn gần như phủ kín 1 bên má. -ủa !! cái áo này …. Từ nãy đến giờ chỉ nhìn phía sau nó không để ý. Chiếc áo thằng bé đang mặc chính là… áo cũ của nó. Theo nó nhớ, vài năm trước quần áo cũ của nó đã được mẹ nó mang cho 1 cặp vợ chồng lớn tuổi nào đó cũng khu khi họ nhận con nuôi !! vậy ra chính là thằng nhỏ này sao……

- Mày là đứa nào !! tiếng hét sau lưng làm nó bừng tỉnh. Con voi già đang gần rú sau lưng, không cần quay lại nó cũng biết. mỉm cười với cái ý nghĩ ấy nó đẩy thằng bé cùng em nó về phía lớp

- Vào lớp với bạn đi bống !! –nó vừa nói vừa đứng dậy cất bước đi cùng 2 đứa nhỏ

- A a… cái đ….. m….m mày quay lại đây bà xem…. !! vai nó lệch đi quay ngược về phía sau.

Trước mặt nó là 1 cái mũi tẹt lún xuống 2 ben má toàn thịt. đôi mắt ốc lồi tròn như sắp rơi ra khỏi hốc mắt. người phụ nữ béo ị, lùn tịt đang đứng đó nhìn nó chăm chăm với đôi mắt gần như không còn chút con ngươi…. 

- Nhìn rôi thì cho cháu đi được chưa ạ!! –dù sao với người lớn tuổi cũng cần phải lễ phép, nó nhủ thầm

- A…a…. tao nhớ rồi!! mày là con nhà Tuyên Dung!! Mẹ mày đi ở nhà bố mày không dạy được mày à thằng con tù…….

- Bà nói cái gì !! nó quay hẳn lại đôi mắt trợn lên. Hai chữ « con tù » như lặp đi lặp lại bên tai nó át đi tiếng can ngăn của mọi người xung quanh. –bà nói ai là con tù cơ !! vừa tức vừa ngạc nhiên nó nói với giọng run run

- Tao nói cái mặt l…. mày đấy !! sau này rồi cũng đầu trộm đuôi cướp như con mẹ mày th……

Câu nói cuối cùng của bà ta không kịp phát ra, nắm đấm của nó căng và mạnh như chiếc dây cung bắn thẳng vào mặt, những tiếng hò hét xung quanh vang lên. Những cánh tay giữ chặt lấy nó kéo ngược lại, nhưng đã muộn. bằng 1 động tác nhanh đến chính nó không ngờ tới. nó luồn tay xuống nhảy lên cái thân hình đang nằm ôm 1 bên mắt lăn lộn. 

- Kéo nó ra !!....

- Giữ thằng ấy lại…..

Những tiếng hét lôn xộn vang lên cùng những cánh tay không ngăn nổi thằng thanh niên đang sức trai tráng ấy. tất cả những gì trong đầu nó bây giờ là đánh. Dánh để hả giận, đánh để trừng trị, đánh để phá tan cái sự thật nó sắp phải gánh chịu, đánh để át hết dòng nước đanh trào ra không ngừng nơi khóe mắt. mặc kệ những con người cố sức ngăn nó phát điên, từng cú đấm của nó giáng xuống phát tiêt tất cả sức mạnh có lẽ bị dòn nén bấy lâu nay…… Nó bật lên tiếng hét vang động cái khuôn viên bé nhỏ………… « khô..n..g..g..g..g..g..g….g……g………..g………g…

Chiếc xe đạp phóng như bay trên đường, gió khiến cho tai nó ù đi, những giọt nước mắt bay đi khi vừa trào dâng. Nó phải về nhà, phải về ngay để hiểu chuyện gì đang xảy ra. nó phải hỏi bố nó sự thật…. Chiếc xe đạp phóng vù qua cửa để lại sau lưng cái nhìn ngơ ngác của vài ba người hàng xóm. Nó vứt chiếc xe đạp đạp đổ thẳng vào bụi cay trước nhà, bước đi phăm phăm vào. Nó phải hỏi cho ra nhẽ chuyện này, chiếc áo trắng xộc xệch, khuôn mặt mang vài vết xước vì bị lôi 1 cách thô bạo cùng đôi mắt đỏ quạch giờ khiến nó như có thể giết bất cứ ai cẳn đường nó !! Rầm…. cánh cửa bị nó mở ra 1 cách mạnh mẽ quá sức cần thiết làm tiếng động vang khắp căn nhà nhỏ. Cánh cửa mở toang cũng chính là lúc nó hiểu ra mọi chuyện mặc dù không cần ai giải thích. Tất cả đang phơi bày trước mặt nó, ngay lúc này, ngay nơi đây. Bố nó vẫn vậy, chiếc áo xanh bộ đội thấm đẫm mồ hôi quen thuộc cùng đôi dép tổ lê xỉn màu, nhưng giờ đây câu trả lời đã không cần ông nói ra nữa, nó đã hiểu…….

Đối diện ông, 1 chiếc áo trắng bụi bặm tương phản với chiếc váy đỏ kế bên đã nói lên tất cả. D nhìn nó, khuôn mặt tuy lạnh lùng nhưng không giấu được vẻ ngạc nhiên. Còn táo, đôi tay nhỏ che nửa khuôn mặt đang nhìn nó không thốt lên lời...

Chap 18:

Căn phòng khách bỗng sao nhỏ hẹp dưới con mắt của nó. Toàn thể khuôn mặt của 3 người trong phòng giờ nằm gọn trong cái tròng ngân ngấn nước. thế là đã đủ hiểu ra mọi việc.

Bố nó nhìn nó khuôn mặt vẫn tươi cười, ông ngoắc tay với nó :

• Đây đây !! con trai chú đấy !! – quay sang phía D đang như chết lặng nhìn ông, nhưng khuôn mặt thì vẫn lạnh lùng…..

• Tại sao ông lừa tôi….. !!! –nó hét lên, nắm đấm làm cánh cửa kính vỡ tung ra hàng trăm mảnh. Cả người nó run lên, bàn tay tím thâm không còn chút cảm giác. 

Tiếng cửa kính vỡ chát chúa làm cho tất thảy mọi người giật mình. Nhất là bố nó. Ong nhìn nó ngạc nhiên không hiểu chuyện gì xảy ra.

• Cái gì thế !! có chuyện gì à !!! –ông nhnf nó chăm chăm

• Tất cả các người… tất cả các người lừa tôi !! –nó chỉ cả 3 người trong phòng !! –tôi căm thù các người !!! tiếng hét của nó dội lại trong căn nhà nhỏ. Xa dần, nhỏ dần nhưng đọng lại bên tai nó, văngvawngrg.

Quay lưng bước ra khỏi nhà, nó nhảy thẳng lên chiếc xe máy duy nhất của gia đình phóng thẳng đi. Bàn tay bố nó bị nó gạt phắt ra một cách thô bạo và lỗ mãng. Người đã dạy nó biết bao điều trong cuộc sống, người mà nó nghĩ không bao giờ lừa dối nó, người mà khắc sâu trong tâm trí nó 1 điều « không bao giờ được làm việc trái luân thường đạo lí », người mà nó sẵn sàng trả lời là « bố em » khi đươc cô giáo hỏi « ai là thần tượng của em » khi còn nhỏ không chút phân vân thì giờ đang lừa dối nó. Nó không cần thiết nữa. ông ta không làm được việc ông ta nói, vậy mà dạy nó ư. Nó không cần người đàn ông đó là bố mình……..

Ngồi dưới cái trạm xe buýt nhỏ hẹp. một mình nó lặng đi bên cạnh chiếc xe máy đang dựng dưới tán cây. Từng giọt nước mưa theo gió len lỏi ướt đẫm khuôn mặt đang trắng đi không hiểu vì lạnh hạy vì đói. Bầu trời tối u tịch đầy những tia sét ở khắp nơi. Vậy là nó đã bỏ nhà đi. Trong đầu nó vang đi vang lại câu nói « bố lừa mình rồi !! còn những ai lừa dối mình đây ». giờ nó thấy nó như 1 thằng ngốc. tất cả mọi người trong gia đình đã đóng 1 vỡ kịch quá hoàn hảo với nó. Tại sao chứ, tại sao không cho nó biết sự thật, tại sao bố nó lại làm cái nghề mà nó không thể chấp nhận được ấy cơ chứ. Để bây giờ, người gánh chịu là nó. Nó căm hận tất cả những con người ấy, nó sẽ sống theo cách của nó. Bằng chính sức của nó…..

Chiếc điện thoại lại sáng lên lần thứ không biết bao nhiêu trong ngày, nó nhìn số máy của bố nó 1 cách trầm ngâm, nó sẽ không bao giờ nghe của ông nữa. nhét chiếc điện thoại vào túi quần. nó nổ máy xe, với vài trăm nghìn trong túi trước hết nó phải kiếm chút gì ăn rồi mới nghĩ tiếp được...........

chiếc xe dừng bên hàng bánh bao nhỏ, mùi hương ấm nóng tỏa ra làm nó đói cồn cào

- bà ơi bán cho con 2 chiếc bành bao ạ!! - nó núp đầu dưới chiếc ô to lớn bao chùm lấy chiếc xe bé nhỏ.

- của còn đây!! - chiếc bánh bao thơm lừng đên tay nó truyền vào đó hơi ấm xua tan đi cái lạnh của những giọt nước mưa!! -vô đây ăn đi con, ngoài đó làm chi mà người ướt hết vậy.

bà cụ ngoắc tay nó vào trong, đưa chiếc ghế nhựa đã xỉn màu đi vì gió và nắng. nó ngoan ngoãn tắt khóa xe ngồi vào trong đó, bàn tay còn lại vuốt những giọt nước mưa lòng thòng trên mặt. 

- bà ơi bán cho chúng con mấy cái bánh ạ!! tiếng lao xao của 2 thằng nhóc vang lên bên cạnh!! 

nó nghiến ngấu ăn cái bánh bao mắt nhìn 2 đứa trẻ. 2 đứa bé gầy gò, trên tay là 1 xấp tiền lẻ đủ các mệnh giá từ 200 đ chó đến 1000 đ. tấm bạt trên đầu làm bắn những tia nước nhỏ lên chiếc nồi bốc khói nghi ngút. 2 đứa trẻ ngồi canh nó, những cái vai trần run lên vì lạnh dưới lớp áo ba lỗ đen kịt đất. 

- này 2 đứa!! - nó quay sang 2 đứa bé đang đợi bánh!! -2 đứa ngủ ở đâu đấy!! - nhìn qua là đủ hiểu mấy đứa bé này toàn trẻ em hè phố, theo như nó biết thì lũ trẻ này thường có chỗ ngủ quanh đây, mà nó thì đang cần 1 chỗ ngủ miễn phí. 

- a bỏ nhà đi bụi phải không!! -1 đứa vừa ăn vừa nhìn nó. đôi mắt thằng bé cho thấy nó đang khẳng định chứ không phải đang hỏi. -anh qua chỗ bọn em ngủ cũng được

- xe của ah đấy ạ!! -đứa còn lại chỉ chiếc xe của nó!! -chốc anh đèo bọn em ha!! em chưa được ngồi trên xe máy bao giờ!!-đôi mắt nó long lanh lên nhìn theo những đường nét chiếc xe đang ướt mưa.

- được!! ăn tiếp đi anh trả tiền cho!! -nó xoa đầu đứa ngồi cạnh!! -đúng là chỉ có trẻ con mới không biết lừa dối!! 

.

.

.

.

-hú hú hú......!! -đứa bé ngồi phía trước nó hú lên át cả tiếng mưa rơi,phía sau lưng thằng nhỏ còn lại đứng cả lên yên xe mới đủ cao để che cho nó bằng cái bat nhỏ. mặc dù giờ đây thì cả 3 đã ướt từ đầu đến chân rồi!! 

con phố trời mưa chỉ còn những ánh đèn đường vương vất lại chút ánh sáng mờ ảo, đôi khi 1 vài chiếc xe ngược chiều phóng qua làm những bùn đất bắn lên chiếc áo giờ đã trở lên trong suốt bởi nước mưa.

- vào đây nè anh!! thằng bé ngồi trước chỉ tay

theo hướng chỉ, chiếc xe tiến vào con hẻm đen thui. những căn nhà quay lưng lại con hẻm che khuất những ánh đèn đường, ánh sáng hắt lên từ đằng xa như những mặt trời đang hừng đông từ mọi hướng.

xe dừng lại trước 1 khu nhà tập thể xưa cũ dưới gầm cầu thang là chiếc chiếu nhỏ rách nát đã trải sẵn tự bao giờ. 2 đứa bé phụ nó đẩy chiếc xe vào 1 gốc cây gần đó. 

- anh vô đó với nó đi!! để em đi lấy thêm cái chiếu nữa không như này không đủ đâu!!

theo cái bóng nhỏ đang dắt tay, nó tiến vào trong cái gầm cầu thang cùng cái thở dài thườn thượt.

dưới gầm cầu thang ấm 1 cách kì lạ, đến nỗi làm nó rùng mình vì hơi ấm ấy đang len lỏi trong cơ thể. màn đêm lạnh lẽo trái ngược hẳn với cảm giác mà nó thấy, trên những bờ tường nứt nẻ những mảnh chực rơi xuống đầu.

- anh nằm xuống đây!! -đứa bé kéo tay nó xuống rồi ngồi vào bên cạnh nó!! -anh bỏ nhà bụi vậy nhà có biết không anh!! -trong bóng tối tiếng nói vang lên như thủ thỉ

- biết!! nhưng mà kệ họ!! từ mai anh sẽ đi kiếm việc làm. có lẽ phải ngủ ở đây 1 thời giàn vậy!! thế 2 đứa đang làm gì!!

- tụi em bán vé số anh ạ!! - đứa bé ngóng cổ ra ngoài, bồn chồn trả lời nó!! 

- vậy 1 ngày kiếm được bao nhiêu!!

- ít lắm anh ạ!! ăn cũng gần hết rồi còn đâu!! - trong màn đêm, tiếng thở dài con trẻ vang lên kéo dài

nó bỗng thấy hình ảnh nó mỗi lần mua 1 cái bánh, 1 chai nước ngọt mỗi khi tan trường. cái thứ ăn vặt hàng ngày của nó lại nuôi sống được những đứa trẻ này hàng ngày. những đứa trẻ sống vật vờ như vậy lại giữ được cái bản tính thánh thiện thật là 1 điều may mắn. mắt nó nhắm lại lơ mơ chìm vào giấc ngủ.

Những ánh sáng xuyên qua mí mắt làm nó thức tỉnh. Tiếng động lao xao nho nhỏ dưới tiếng mưa khuấy động góc cầu thang!!

- Anh cho 2 đứa mày từng này!! Cầm lấy đi!! –tiếng nói vang lên ngay trước mặt, nó mở mắt

- Bốp….!! – nó đưa tay che kín đầu, thứ gì đó như 1 chiếc gậy đang đánh nó tới tấp cùng những bàn chân liên tục đá khắp cơ thể nó.

- Lột sạch nó đi!! – sau tiếng nói như ra lệnh, toàn bộ túi quần túi áo nó bị lột sạch sẽ. nó cố chống cự đẩy những bóng người đang tìm cách lấy chiếc điện thoại trong túi quần thì ăn thêm 1 trận đòn thứ 2, mắt không thể mở nổi, cả thân hình co quắt dưới cơn mưa ấy cho đến khi nghe tiếng chiếc xe máy của nó rồ ga nhỏ dần cùng thân hình 2 đứa nhỏ đang biến đi cuối con hẻm. nó bật khóc……

Lê lết thân hình tím tái, bầm dập của mình khỏi bóng tối ấy, nó lết cơ thể ra ngoài đường cái, ngồi phịch xuống dưới 1 cái cây cạnh bến xe buýt. Giờ đây đến nó cũng không nhận ra mình trong cái hình ảnh phản chiếu méo mó trên tấm quảng cáo bằng nhôm nữa. quần áo xộc xệch, tóc bết nước mưa bám lấy mặt tèm nhem. Chiếc áo trắng giờ đầy bùn đất đen kịt đi. Ngay cả đôi giày giờ đây cũng đã bị lột mất. vừa khóc vừa lết cơ thể nặng nề đến sau chiếc trạm xe buýt, vịn người đứng dậy, chân đau nhói như sắp khụy xuống nó lần mò ra phía trước tránh những giọt nước lạnh thấu đang chảy dài cũng những dòng nước mắt lăn trên khuôn mặt méo xệch đi vì khóc. Bằng những nỗ lực nó tiến vào cái trạm nhỏ đang sáng đèn tay quệt nước mắt nó ngẩng mặt lên. Tất cả cơn đau trên người biến mất. mặt ngệch ra nhìn về phía trước, bất giác tay nó đưa lên bấu chặt lấy ngực trái đang đau thắt…….

Trong cái trạm xe buýt lập lờ ánh sáng. Người đàn ông mà nó vẫn còn nhớ rõ khuôn mặt, nhưng giờ những chiếc khuyên tai, khuyên mũi nam châm không còn được đeo đang quay mặt về nó, nụ hôn chặt cứng khiến cho mái tóc đuôi gà cùng chiếc váy trắng nhỏ xinh không để ý đến phía sau lưng 1 thằng nhóc đang chết lặng người nhìn cặp đôi ấy.

- Thư!! – nó phát ra tiếng nói 1 cách bất giác!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro