11/10/2017

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy cái văn dài này thì tui không có beta nha, ai đã quen văn phong bên bạn ShiroInu6 thì mấy thím chịu khó chút nhé.

- Khuyến khích vừa nghe ca khúc này vừa xem văn, link mình để ở dưới phần cmt

=======

Chính văn Yen

========================================================================

Vancouver*, là một thành phố được khảo sát là một trong những nơi dễ sống nhất trên thế giới.

[*Vancouver là khu đô thi có mật đô dân số cao nhất Canada, liên tục được vinh danh là một trong năm thành phố toàn cầu hàng đầu về tính dễ sống và chất lượng sinh hoạt, và Economist Intelligence Unit công nhận Vancouver là thành phố đầu tiên để xếp hạng trong bảng xếp hạng tốp 10 thành phố dễ sinh hoạt nhất trong 5 năm liên tục]

Nhưng mà, tôi rất ghét nơi này, mùa đông ở trong phòng mở lò sưởi ra thì thân thể có cảm giác như bị hút khô.

Nửa đêm tỉnh lại, bị lỗ mũi đau nhức làm tỉnh, đi đến phòng tắm, thì phát hiện bị chảy máu mũi.

Không có chút nào khẩn trương, cũng không vội vã xử lý, ngốc lăng nhìn chính mình trong gương, trong lòng tự hỏi mình, còn phải suy sụp trong bao lâu nữa? Nếu đã ra quyết định, có phải là nên vì người nhà mà làm tốt nhất?

Tôi không thích giao thông nơi này, đã quen cái tiện lợi ở trong nước, đã quen biển người trong nước, đã quen có các tỷ muội bầu bạn, đau chết hơn là, đã quen với người nào đó.

Đi tới nơi này, chỉ có duy nhất đáng giá vui vẻ chính là có thể cùng đoàn tụ với ca ca tỷ tỷ, mấy năm chia lìa, tình cảm của chúng tôi không có thay đổi, ngược lại thì càng quý trọng lẫn nhau.

Một ngày cuối cùng, ngồi ở gần cửa sổ, nhìn những bông tuyết đang bay bên ngoài, tầm mắt dần dần mơ hồ, nước mắt đảo quanh ở hốc mắt. Dùng sức cắn chặt răng, cố gắng khống chế chính mình là không được khóc. Người nhà đang ở trong phòng khách bận bụi tiếp đãi khách ăn tiệc, tôi giống như là một người hoàn toàn xa lạ, cũng không có tâm tình đi tham dự, trong đầu chỉ nghĩ đến mỗi một người ở trong nước.

"Sao không trò chuyện với mọi người một chút đi?" Đột nhiên một ly socola nóng ở trước mặt tôi, ngẩng đầu, là ba ba.

"Không muốn, cám ơn ba ba." Nhận lấy cái ly trong tay ông, hai tay dùng sức nắm, cổ nhiệt lượng kia từ lòng bàn tay chạy thẳng tới đáy lòng, một chút ấm áp nảy lên trong lòng.

"Bảo Nhi, buông xuống hết thảy trước đi!" Ông dựa vào trước cửa sổ, hai tay để vào túi quần, biểu tình nghiêm túc nhìn tôi.

"......" Ngước nhìn ông, nhìn thẳng vào mắt ông, ánh mắt của ông nói cho tôi biết, không nên ngu ngốc nữa, nên trở lại cuộc sống bình thường, quên mất người nào đó, chúng tôi là không có khả năng.

"Ba ba, nếu như con nói sẽ không từ bỏ?" Không cam lòng, thậm chí có điểm sinh khí, trả lời ông bằng một ánh mắt bất mãn, hai tay không tự chủ khẽ run.

"Ai! Sao con lại bướng bỉnh đến vậy chứ? Con có nghĩ tới cảm thụ của mẹ con không? Con không thấy trong khoảng thời gian này bà ấy vì chuyện của con mà đã gầy đi rất nhiều không? Bảo nhi, nghe ba ba, không có gì là không làm được, thời gian có thể thay đổi tất cả." Ông ngồi xổm trước mặt tôi, mặt đầy chăm chú nhìn tôi. 

"Thật xin lỗi! Ít nhất là bây giờ con thật sự không làm được." Trong lòng đau đớn, không dám đối mặt với ông nữa, cúi đầu.

Ông vỗ nhẹ bả vai tôi, không nói gì nữa, đứng dậy rời đi. Nhìn bóng lưng của ông, căm giận bản thân mình, tôi làm thương tổn người tôi yêu cùng người yêu tôi, tôi phải trả lại thế nào đây? Răng cắn chặt miệng ly, một hớp cũng uống không trôi.

[21:16:24]

______________________________

Đoạn thời gian đó, tôi không dám đối mặt với ba mẹ, thấy bọn họ tôi liền muốn trốn tránh, tôi sợ thấy mẹ nhìn tôi với ánh mắt đau buồn, sợ gặp ba ba muốn nói lại thôi, trừ bỏ ở lại nhà trọ của mình thì chính là ở nhà tỷ tỷ.

"Trong khoảng thời gian này sao em không trở về nhà ba mẹ ở?" Có một hôm buổi tối, tỷ tỷ ôm tôi không nhịn được mở miệng hỏi.

"Em muốn kề cận với chị a? Đã thường xuyên ở chung một chỗ với ba mẹ, bây giờ có thể đoàn tụ với chị, sao vậy? Chị chê em làm phiền chị với anh rể?" Cố ý ở trước mặt chị làm nũng.

"Chị đâu có nha? Chị còn vui vẻ không kịp đây, thật đó, em đột nhiên làm nũng với chị làm chị có điểm không quen, trước kia em cũng không có như vậy nha, là ai đem em chăm sóc dạy dỗ thành đáng yêu như vậy đây?" Chị cười hì hì yêu thương nhéo cằm tôi.

"Lúc đại học gặp bạn cùng phòng rất tốt, mấy cậu ấy vô cùng đáng yêu, em bị đồng hóa." Vừa nhắc tới các cậu ấy, trong lòng cảm thấy chua xót.

"Vậy rất tốt a! Em thật đáng yêu." Chị kinh ngạc cười một tiếng.

"Tỷ, em rất nhớ mấy cậu ấy, rất nhớ..." Rúc vào trong ngực chị, trong lòng lại bắt đầu khó chịu. 

"Đồ ngốc, thiên hạ không có buổi tiệc nào là không tàn, các em sau này sẽ còn gặp nhau mà." Chị giống như khi còn bé vậy nhẹ nhàng vuốt lưng tôi.

"Ân! Ngày mai chị bồi em đi tham gia phỏng vấn tham gia dàn nhạc đi?"

"Ân? Nghĩ thông suốt rồi? Lúc trước ba mẹ để cho em đi thì em cự tuyệt." Chị kích động nói.

"Ba mẹ nói đúng, tới nơi này muốn tiếp xúc với thích ứng với văn hóa nơi này, trước đó em vẫn chưa chuẩn bị tốt, bây giờ là lúc em muốn nỗ lực." Tôi không muốn làm ba mẹ thất vọng, bây giờ điều tôi có thể làm chính là cố gắng hết sức để làm hai người vui vẻ.

"Thật tốt quá, vậy chúng ta đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai phải chuẩn bị thật tốt." Chị lập tức tắt đèn ở đầu giường.

"Tỷ..."

"Ân?"

"Chị sẽ vĩnh viễn đứng ở bên em, đúng không?"

"Đương nhiên! Em suy nghĩ gì vậy? Mau ngủ đi." 

"......" Mặc dù chị không hiểu tôi muốn biểu đạt cái gì, nhưng nghe đến những lời này của chị, mỉm cười nhắm hai mắt lại.

[21:19:14]

______________________________  

Địa điểm phỏng vấn ở ngay tại phòng tập luyện của dàn nhạc, một cái hành lang đứng đầy người, so với tưởng tượng của tôi thì muốn nhiều người hơn. Nhưng mà ở hiện trường rất tuân theo phép tắc, bọn họ cầm đàn yên lặng chờ đợi đi vào phỏng vấn.

Có lẽ là do tâm tính mãnh liệt không nhất định phải làm được, đã không còn khẩn trương thi đấu như trước kia, đi lên sân khấu, thấy dưới dài ngồi một hàng giám khảo, không thấy rõ mặt bọn họ, chỉ thấy mỗi đầu người đang chuyển động, không biết tại sao đột nhiên rất muốn cười, không nhịn được xoay mặt qua một bên cười mấy giây, sau đó điều chỉnh tốt cảm xúc rồi kéo một khúc nhạc phỏng vấn. 

Diễn tấu xong thì cúi người, giống như trước kia tham gia thi đấu vòng loại vậy, không có người xem, hội trường yên lặng không một tiếng động.

"Xin dừng bước!" Lúc xoay người thì bị một giọng nam gọi lại.

"Hoan nghênh em gia nhập vào đại gia đình chúng tôi." Khi nghe hắn nói lần nữa, đột nhiên lỗ tai ù lên một cái, ngốc lăng đứng đó, tiếp theo thì nghe được tiếng bọn họ vỗ tay.

"Không phải một tuần sau mới..." Tôi không thể tin được nhìn bọn họ nói.

"Bây giờ liền chính thức thông báo cho em không phải tốt hơn sao?" Nam nhân cười nói.

"Cám ơn!" Tỉnh lại mới kích động lần nữa cúi người nói cảm ơn, giờ khắc này so với lúc tôi tưởng tượng thì tới quá nhanh, đồng thời đây cũng là sự kiện kinh hỉ nhất từ khi tôi đến nơi này lâu như vậy, tâm trạng không vui ở trong lòng tích nén bỗng nhiên giảm bớt không ít.

Vị nam sĩ nho nhã lịch sự này, chính là đoàn trưởng sau của tôi.

Vào đoàn không lâu, vừa vặn có một buổi diễn xuất này là vì nhóm người Trung Quốc chúc mừng ngày lễ mà chuẩn bị.

Diễn xuất đêm đó, mời mọi người trong nhà đi xem, khi chỉ huy thủ thế cho tôi, tôi bắt đầu kéo bài trong nước nghe nhiều nên thuộc nhạc khúc, theo nhạc giao hưởng vang lên, nghe bọn họ cùng hòa tấu, lỗ chân lông toàn thân kéo ra, nước mắt trong nháy mắt chảy ra.

Ta nghĩ, bọn họ không biết giờ phút này tôi có bao nhiêu nhớ mong một người, có bao nhiêu muốn TA. [TA là gì nhỉ?]

======================================================================

Chia sẻ ca khúc đàn violon 《 Hoa đêm mưa 》https://www.xiami.com/song/1772544724_uxid=F14B5E5355E3834AE6C53DECD76A148C ( chia sẻ @ Hà Mễ âm nhạc )

[21:23:36]

[Yen viết ra thứ này chắc cũng không dễ dàng gì, phải rất kiên cường, chịu đựng được mới có thể tách ra với Hạ Mạt được, khi xem văn cùng với nghe bản nhạc này thì cảm thấy buồn buồn sao ấy]

 ________________________________      

Thật đáng tiếc là phiên bản nhạc giao hưởng chỉ có Hà Mễ có, chỉ chung tình với phiên bản này, nếu muốn nghe thì tới Hà Mễ tìm nha.

ps, chính văn cùng với thời gian đại học đồng thời bắt đầu. Yen

[21:31:07]

________________________________        

Đoạn chính văn này đã chạm đến thủ lĩnh hòa âm(?) ta, cùng văn phối hợp càng mãnh liệt hơn, cực khổ bảo bối. Đằng

[21:58:23]

________________________________          

Mới vừa trở lại...

Tối nay giúp Bảo nhi cầm văn kiện đi...

Để cho cậu ấy an tâm viết văn...

Cho các ngươi một sự ngạc nhiên...

Nhưng mà ta nghe nhạc xem văn...

Trong lòng chua chết...

[22:42:04]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro