Untitled Part 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 2: Thỏ không ăn cỏ gần hang

Kỳ Thiện trở lại trên xe, Chu Toản đang dựa vào ghế lái nhắm mắt dưỡng thần. Nghe thấy tiếng động đóng cửa xe của Kỳ Thiện, anh ném cái túi vốn đang đặt ở ghế phụ xuống hàng ghế sau giúp cô, vừa khởi động xe vừa hỏi: "Chẳng phải là đồng nghiệp sao? Ngày nào cũng gặp mặt mà còn có chuyện để nói lâu thế à."

"Nói về cậu đó." Kỳ Thiện cúi đầu thắt dây an toàn.

Chu Toản nghe vậy ngoảnh đầu lại nhìn cô, cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên, chỉ "ừ" một tiếng xem như đáp lời.

"Cô gái nhỏ rất có hứng thú với cậu đấy."

"Ừ."

"Nói không chừng mấy hôm nay sẽ gọi điện cho cậu."

"Ừ."

Kỳ Thiện liếc nhìn Chu Toản, anh đang chuyên tâm lái xe, nghe cô nói xong, trên mặt như cười như không, cũng không có phản ứng gì nữa. Kỳ Thiện chán ghét bộ dạng này của anh, cứ như người ta thích anh, theo đuổi anh là chuyện hiển nhiên, còn tự cho mình là cao thủ tình trường --- đi qua ngàn bụi hoa, thâm tàng bất lộ. Vốn dĩ cô cũng chẳng muốn tiếp tục vấn đề này, để tránh cho chứng bệnh yêu bản thân của anh càng nặng thêm, nhưng nghĩ đến ánh mắt lấp la lấp lánh của Triển Phi ban nãy, rốt cuộc không nhịn được bèn chêm một câu: "Tôi cảnh cáo cậu, đừng có đụng vào cô ấy!"

"Sao lại nói lời khó nghe thế chứ!" Chu Toản vừa cười vừa bảo, trả lời ấy vậy mà dứt khoát "Không thành vấn đề, chỉ cần cô ta đừng đụng vào tôi là được."

Kỳ Thiện nhất thời buồn bực. Cô có thể nhìn ra được trong chuyện "tình cờ gặp gỡ" của Chu Toản và Triển Phi, Triển Phi là người nặng lòng hơn, khó mà đảm bảo được cô nàng sẽ không chủ động liên hệ với Chu Toản.

Con người của Chu Toản Kỳ Thiện hiểu rõ hơn ai hết. Anh là kiểu người từ nhỏ đã biết bản thân mình có vẻ ngoài đẹp trai, lớn lên trong sự theo đuổi và vây quanh của người khác, đã quen chiếm chút tiện nghi trong mối quan hệ nam nữ, trước giờ chưa hề thiếu các cô gái chủ động đối xử tốt với anh, anh chẳng phải hao tốn tâm tư, cũng chẳng cần chủ động theo đuổi, những chuyện phiền hà anh cũng sẽ không đụng tới. Có đôi khi đối phương theo đuổi quá suýt sao, nom người ta cũng thuận mắt, thế là anh liền thuận nước đẩy thuyền qua lại một thời gian, sau nữa thấy không còn gì mới mẻ, tâm tư cũng từ từ phai nhạt. Sự đào hoa của Chu Toản không nằm ở chỗ anh đã yêu đương bao nhiêu lần, mà là đếm không xuể được những mối tình mờ ám vây quanh, ỷ mình có bộ dạng đẹp trai, lời nói hành động lại làm cho người ta thích thú, đây chính là điều dễ dàng khiến người ta động tâm nhất. Ấy thế mà anh lại còn cho rằng mình vô tội, thường trước mặt Kỳ Thiện nói anh vốn chẳng lăng nhăng, cũng chẳng đa tình. Anh chỉ là "từ chối không được rõ ràng lắm, rung động cũng chẳng mấy mãnh liệt."

Kỳ Thiện hối hận ở nhà ga đã đồng ý để "Tiểu Kiều" đưa Triển Phi một đoạn, sợ cái gì thì cái ấy đến. Cô buồn bực nói: "Cậu nghe rõ đây, Triển Phi là đồng nghiệp của tôi, bọn tôi ngày nào cũng gặp. Cô ấy là học trò của đơn vị, bố cô ấy là thầy hướng dẫn trong học viện môi trường của trường bọn tôi, mẹ cô ấy là phó chủ nhiệm bộ phận lưu thông của thư viện, cậu đừng có hại tôi sau này không sống nổi ở đơn vị, khó xử chết mất."

Chu Toản khinh bỉ đáp: "Cậu bảo con người cậu có ích kỷ không cơ chứ, cái gì cũng chỉ nghĩ cho bản thân."

"Cậu đừng có cắn ngược lại tôi! Con người Triển Phi tốt lắm, quan hệ giữa bọn tôi cũng không tệ. Cậu tránh xa cô ấy một chút, coi như tích đức đi." Kỳ Thiện nghiêm mặt nói.
Chu Toản nghe ra cô có chút bực bội, bật cười bảo: "Cậu nói cứ như tôi là tên biến thái dâm dê không bằng, tôi đã làm gì nào? Khoan hãy nói tôi với cô ấy bát tự vẫn chưa xem, cho dù là có thật sự yêu đương, rồi chia tay, thế thì sao nào? Cậu bảo cô đồng nghiệp của cậu tìm đại một người đàn ông trên đường rồi yêu đương thử xem, cậu có dám đảm bảo sẽ bạc đầu giai lão không?"

"Tùy tiện tìm một người đàn ông đều tốt hơn cậu, ít ra người ta thật lòng thật dạ, có kết quả gì hay không lại là chuyện khác." Kỳ Thiện ghét nhất điểm này ở anh, luôn luôn có nhiều lý lẽ lệch lạc, đen cũng bị anh nói thành trắng được.

"Tôi không thật lòng chỗ nào?" Chu Toản bị Kỳ Thiện nói cho cũng có chút không vui, "Nếu cô đồng nghiệp kia của cậu tốt như thế, nói không chừng tôi và cô ta hợp mắt nhau, sau này thật sự có thể kết hôn sinh con cũng không chừng."

"Đó đương nhiên là chuyện đáng mừng. Hy vọng vận may của cô ấy tốt, đừng có diễn lại vở kịch của bạn thời đại học của tôi khi xưa."

"Bạn đại học làm sao.... À!"

Kỳ Thiện trừng mắt nhìn Chu Toản, anh không đáp lời nữa. Lần trước bạn thời đại học của Kỳ Thiện hẹn cô đi dạo phố, ăn cơm, Kỳ Thiện muốn tiện lợi, nên đến nhà hàng mà Chu Toản góp cổ phần ở trung tâm thương mại. Ấy thế mà trùng hợp, cái vị cổ đông ngày thường không thấy bóng dáng hôm đó lại có mặt, ăn cơm cùng với hai cô. Trên bàn ăn mọi người trò chuyện vui vẻ, ăn cơm cũng tận hứng. Đến mãi giữa khuya hôm nào đó của nửa tháng sau, Kỳ Thiện nhận được điện thoại khóc lóc kể lể của bạn học mới biết, sau bữa cơm đó, Chu Toản đã thông đồng với cô nàng sau lưng cô, chẳng được bao lâu lại đá người ta ra sau đầu. Kỳ Thiện tốn hết sức lực khuyên nhủ vị bạn học kia, kết quả cuối cùng lại mất đi một người bạn có quan hệ không tồi. Chưa đến một năm, tên khốn Chu Toản này thế mà đã quên sạch chuyện này rồi.

"Không hợp thì chia tay thôi. Đều đã là người lớn cả rồi, đây chẳng phải là chuyện rất bình thường sao?" Một lát sau, Chu Toản mới lơ đễnh đáp.

Kỳ Thiện bốc hỏa, nghiêm mặt nói: "Cậu với cậu ấy thì thôi đi, còn nhập nhằng với chị họ cậu ấy làm gì, như thế mà cậu bảo là bình thường sao? Chị họ cậu ấy là bạn gái của hướng dẫn viên trường bọn tôi, cậu biết không hả?!"

Chu Toản lập tức biện minh: "Kỳ Thiện, tôi nói cho cậu biết, chuyện nào ra chuyện đó. Chị họ cô ấy là sau khi tôi đã chia tay với cô ấy cơ, hơn nữa cũng chỉ là đi chơi với nhau một, hai lần. Tôi không biết cô ấy đã có bạn trai, lại càng không biết bọn cậu có mớ quan hệ đấy."

Kỳ Thiện ngoảnh mặt ra cửa, gằn từng tiếng nói: "Chu Toản, tôi nói cho cậu biết, làm người phải có đạo đức!"

"Lại nữa rồi. Cậu nói cứ như tôi là kẻ đê tiện thật ấy. Bọn họ đến bây giờ vẫn còn liên lạc với tôi đấy, sao cậu lại phê phán đạo đức làm người của tôi chứ?" Chu Toản bị Kỳ Thiện nói cho trong lòng cũng có chút buồn bực, nếu không phải bên lề không có chỗ đỗ xe, chứ không xém chút nữa đã dừng xe ở bên đường để lý luận một phen.

Anh ngoảnh đầu nhìn cô mấy lần, cô vẫn quay mặt đi, sắc mặt nhàn nhạt.

Chu Toản gật đầu, đáp: "Được rồi, đồng ý với cậu, cho dù cái cô Từ Phi kia chủ động liên lạc với tôi, tôi cũng tuyệt đối không vướng mắc gì với cô ta, được chưa?"

"Triển Phi." Kỳ Thiện sửa lại, trầm mặc một lúc mới nói, "Không phải là tôi muốn xen vào chuyện của người khác, cũng không phải nói cậu không tốt. Tôi luôn cảm thấy cậu có được tình cảm quá dễ dàng, căn bản không biết cách trân trọng."

Chu Toản đang đợi đèn đỏ, khó khăn lắm mới chuyển sang đèn xanh, chiếc xe phía trước lại cứ chậm rì rì, anh ấn kèn thúc giục vài lần, buồn bực thấp giọng mắng mấy câu, mãi đến khi vượt lên được, thuận tiện ép xe người ta một cái, mới nhìn về phía Kỳ Thiện: "Ban nãy cậu nói gì cơ?"

"Không có gì. Chỉ là dùng lập trường bạn bè mà khuyên cậu vài câu."

Chu Toản nghe khẩu khí liền biết cơn giận của cô đã nguôi ngoai, liếc mắt nhìn cô, nhìn cô vẫn nghiêm mặt, vừa cười vừa nói: "Cậu đúng là thích lo lắng vớ vẩn. Bớt lo lắng mấy chuyện tầm phào đi, tóc bạc trên đầu cậu có khi sẽ bớt được mấy sợi đấy."

Kỳ Thiện trầm mặc trong chốc lát, cũng thuận nước đẩy thuyền. Về chuyện của Triển Phi, anh đã nói đến mức này rồi, cô cũng yên tâm phân nửa, cũng không muốn tính toán chuyện cũ nữa. Cô và Chu Toản biết rõ gốc rễ của nhau, những gì nên nói hay không nên nói đều hiểu rõ, nên dừng đúng lúc.

Cô liếc qua bàn tay đang đặt trên vô lăng của Chu Toản, đúng lúc nhìn thấy "đầu sỏ gây chuyện" hôm nay trêu trọc Triển Phi.

Vòng tay xương bò kia là lần trước Chu Toản đi Tây Tạng với bạn bè mang về, lần nào đi Tây Tạng anh cũng mang về cho cô một bọc hạt châu Tây Tạng. Kỳ Thiện thích mấy thứ đồ nhỏ nhắn kia, cũng giỏi về khoản này. Chuỗi tràng hạt và vòng tay lần này cô xâu, đa số bị Chu Toản mang đi tặng bạn gái. Nói là tặng bạn bè và đối tác, ai mà biết có phải mang đi dỗ mấy cô kia không. Mấy chuyện này cô chẳng muốn so đo, chỉ cần đừng để cô nhìn thấy chiếc vòng anh đang đeo hôm nay vài hôm nữa lại nằm trên tay Triển Phi thì cô đã cảm tạ trời phật rồi.

Thỏ không ăn cỏ gần hang, ai bảo hang của cô và Chu Toản lại gần đến thế chứ?

"Nhìn gì thế?" Chu Toản cũng theo ánh mắt của Kỳ Thiện nhìn lên vô lăng.

Kỳ Thiện nhìn anh nói: "Cô bé Triển Phi này luôn cho rằng đi Tây Tạng một, hai chuyến sẽ có thể gột rửa tâm hồn, thế mà cậu đi đi về về không biết bao nhiêu lần rồi, sao vẫn cứ xấu xa như thế."

Chu Toản ngả ngớn đáp: "Sự thuần khiết và si tình của tôi, người bình thường làm sao có thể cảm nhận được? Nếu không phải Long Huynh cái tên nhát gan kia mỗi lần đi Tây Tạng đều không dám tự mình lái xe, chết cũng phải kéo theo tôi, tôi mới không thèm đày đọa bản thân đâu, cậu cũng đừng mong có người giúp cậu kiếm mấy thứ bảo bối kia."

"Cậu bảo cái này?" Kỳ Thiện liếc chuỗi vòng trên tay anh. Chu Toản dạo này đang thân thiết với nhóm bạn lặn, vừa mới chạy đến đảo nào đó của Ấn Độ thi được tấm bằng, cả người phơi nắng đen bóng cả ra. Tay của anh không đẹp như khuôn mặt, so với một người chẳng phải làm lụng vất vả mà nói, xương ngón tay rõ ràng, gân tay trên mu bàn tay nổi rõ, may mà khớp tay cũng coi như thon dài, cơ bắp trên cánh tay cũng coi như đẹp mắt, chiếc vòng xương bò màu xám đeo trên cổ tay mới không quá khó coi.

"Cậu bảo mấy thứ đồ kia là "bảo bối"? Chiếc vòng này nếu như không gắn thêm một viên hồng ngọc cực phẩm và hai viên sáp ong chất lượng không tệ của tôi thì cũng chỉ là đồ bỏ đi." Kỳ Thiện có sao nói vậy.

"Đúng thế, đồ của cậu toàn đồ tốt. Nhưng mà hoa hồng cũng cần có lá xanh chứ?" Ban nãy hai người vừa có chút chuyện không vui, Chu Toản nói vài lời dễ nghe, anh khẽ nhấc tay lên cho Kỳ Thiện xem, "Tôi đeo hơn mười mấy ngày rồi, không dưới ba người hỏi xin tôi đâu đấy."

"Còn dám mở miệng nói nữa hả, mấy thứ cậu lấy ở chỗ tôi chắc chỉ còn cái này thôi nhỉ."

"Yên tâm, chuỗi này có đồ riêng của cậu, tôi không cho người khác đâu."

Chu Toản cười với Kỳ Thiện. Anh di truyền đôi mắt đào hoa từ bố mình, lúc nhìn sâu vào mắt người khác rất dễ khiến người ta có ảo giác rằng anh rất chân thành tha thiết, trong nụ cười mang tình ý, không ít cô gái chết trong loại ảo giác này. Nhưng Kỳ Thiện nhìn anh cả nửa đời rồi, đã miễn dịch từ lâu, đập vào tay anh nhắc nhở: "Chú ý lái xe, đằng trước có đèn đỏ!"

Chu Toản ngượng ngùng nhìn về phía trước, một lúc sau lại hỏi cô: "Đợt này đi chơi vui không?"

Kỳ Thiện lắc đầu đáp: "Chẳng ra làm sao. Chỉ lo mỗi ngồi xe, đổi xe, chẳng còn nhớ được gì cả."

"Tôi tưởng cậu thích đi chơi với đám người ở đơn vị lắm chứ." Chu Toản cười trên nỗi đau của người khác, "Trước khi đi tôi đã bảo rồi, bảo cậu xin nghỉ phép bệnh đi, giấy tờ ở bệnh viện tôi làm giúp cho, thì cậu không chịu, sĩ diện thì cực thân."

Kỳ Thiện ảo não đáp: "Haizz, đơn vị tôi một năm chỉ có một, hai lần tổ chức hoạt động tập thể, tôi cứ xin nghỉ phép mãi cũng không ổn lắm. Nói thế nào thì tôi cũng là phần tử tích cực của đảng mà!"

Chu Toản không cho là đúng, "Con người cậu rõ là buồn cười. Rõ ràng không muốn tham gia hoạt động, bảo cậu tìm lý do tránh đi, cậu không chịu. Kết quả trong chuyến du lịch êm đẹp, lại thích thú mà xem truyện đồi trụy suốt cả đoạn đường."

Cho dù hai người đã thân thiết nhường ấy, nhưng Kỳ Thiện nghe anh nói đến đây cũng thấy ngượng ngùng, "Nói bậy gì đó, làm gì có truyện đồi trụy gì đâu!"

Chu Toản cố ý vạch trần cô, "Như ý quân truyền" vẫn còn đang chạy trong ứng dụng ngầm của điện thoại kia kìa, không phải truyện đồi trụy thì là gì? Tôi không học hành nhiều như cậu, nhưng vẫn muốn thỉnh giáo một chút "Tà đầu tẫn khẩu, lưỡng tướng dâm đãng" có nghĩa là gì ...

"Cậu im miệng ngay!" Kỳ Thiện thấy anh không chịu im lặng, mặt mày nóng bừng nhào sang định bịt miệng anh, lại bị đai an toàn kéo về, chỉ bừng bừng lửa giận nhéo một cái trên gò má anh.

"Tôi còn phải dựa vào bản mặt này kiếm cơm đấy!" Chu Toản bật cười, nép vào một bên, tay lái có chút không vững.

"Phải xem để biết, đây là tác phẩm văn học cậu hiểu không hả." Kỳ thiện cứng đầu cứng cổ cãi. Trước khi cô đi du lịch với đơn vị, nhìn thấy luận văn nghiên cứu liên quan đến tiểu thuyết diễm tình Minh Thanh của vị sư huynh nào đó ở viện văn học trong kho tư liệu của thư viện, cảm thấy hứng thú, liền tải vài chương vào điện thoại để giết thời gian trên đường đi du lịch. Lần này đi chỉ những lúc không có người cô mới đọc một lúc, trong lòng quả thực có chút tò mò, cứ nghĩ rằng chuyện này chỉ có trời biết đất biết, ai ngờ lại bị tên Chu Toản xấu xa này bắt được nhược điểm chứ.

"Chậc chậc, tôi chỉ xem một đoạn ngắn thôi đã thấy đỏ mặt rồi, cậu còn xem cả 89% ..."

Kỳ Thiện liền biết ngay tên nhóc này nhân lúc cô xuống xe nói chuyện với Triển Phi đã xem trộm điện thoại của cô, vừa cúi đầu xem, điện thoại vốn dĩ đặt ở bảng hiển thị quả nhiên đã không thấy tăm hơi, chau mày bảo: "Chu Toản, làm người phải có ..."

"Giới – hạn – đạo – đức, đúng không?" Kỳ Thiện vẫn chưa nói xong, Chu Toản đã kéo dài âm điệu tự động nói tiếp nửa câu sau. Đây chính là câu nói mà Kỳ Thiện thường xuyên nói trước mặt anh, anh cũng đã nghe cả trăm ngàn lần rồi, mỗi lần nhìn cô mặt ủ mày chau, nghiêm túc dạy dỗ anh, anh đều không nhịn được muốn cười. Người khác đều khen Kỳ Thiện ngoan ngoãn, đứa trẻ thành thật, chẳng lẽ anh còn không biết nội tâm hư hỏng của cô sao?

"Trả điện thoại của tôi đây." Kỳ Thiện nghiêm giọng nói.

Chu Toản cười nhạo một tiếng, rút dây sạc điện thoại ra ném lên đùi cô, nói: "Đồ vô lương tâm. Điện thoại cậu sắp hết pin rồi. Ban nãy mẹ cậu gọi điện đến, tôi nghe máy giúp cậu. Mẹ cậu hỏi khi nào về đến, bảo cậu tự giải quyết cơm tối."

Chu Toản có nghe điện thoại của mẹ cô hay không, Kỳ Thiện không hề để bụng, dù sao thì mẹ cô không tìm thấy cô, kiểu gì cũng sẽ gọi điện cho Chu Toản. Bọn họ trước giờ vẫn tùy tiện như thế, trước đây Kỳ Thiện cũng không nhạy cảm thế này, chỉ là bây giờ có chút đặc thù, không biết lúc anh mở điện thoại có xem mục tin nhắn của cô không.

"Ôi chao, đặt mật khẩu luôn?" Chu Toản tinh mắt, liếc nhìn hành động của Kỳ Thiện, châm chọc nói: "Vẫn còn để trong lòng vụ truyện đồi trụy kia à? Chạy nhiều ứng dụng ngầm quá sẽ hao pin, đã nhắc cậu bao nhiêu lần rồi. Tôi có lòng tốt giúp cậu tắt đi, cậu tưởng tôi thích xem mấy thứ kia của cậu lắm à? Toàn là lý luận suông cả."

Kỳ Thiện không động đậy, lúc xác nhận mật khẩu cô khẽ quay người đi, để tránh Chu Toản "không cẩn thận" nhìn thấy. Chu Toản cả giận: "Lần sau có quên mật khẩu cũng đừng tìm ông đây."

Anh bảo chỉ giúp cô tắt ứng dụng chạy ngầm, Kỳ Thiện thuận tay mở danh bạ ra xem, quả nhiên tên của anh ở trong danh bạ đã từ "Tiểu Kiều" đổi thành "Toản thân yêu". Kỳ Thiện kìm nén cơn buồn nôn, sửa lại thành "Chu thìa".

Lần này cô không tránh ánh nhìn của Chu Toản. Chu Toản nói: "Cậu lâu lâu lại mang tên của tôi ra chế, chẳng lẽ cậu không sợ làm tổn thương trái tim của bố tôi à ... Còn cả linh hồn của mẹ tôi trên trời nữa chứ. Hai người dân chuyên ngành tự nhiên như bọn họ ban đầu nghĩ ra cái tên có văn hóa như thế này bộ dễ lắm hả?"

Chiêu này của anh quả nhiên có tác dụng, Kỳ Thiện ngừng tay, liền ngoan ngoãn sửa thành "Chu Toản".

Chữ "Toản" vẫn chưa nhập xong, thì có cuộc gọi đến. Kỳ Thiện vừa nhìn, lúc nghe điện thoại lơ đãng điều chỉnh tư thế ngồi.

Trong điện thoại Tử Khiểm nói, vốn dĩ tối nay rất muốn đến gặp cô, nhưng chẳng may có chuyện quan trọng cần làm, thực sự không thể thoát thân, đợi xong việc bên đấy, bất kể muộn thế nào anh ta cũng sẽ đến, bảo Kỳ Thiện đợi anh ta.

Kỳ Thiện liên tục bảo không cần, bảo anh ta cứ lo chuyện của mình trước, hai người ngày mai gặp cũng được. Trước khi đi du lịch cô với Tử Khiểm đã có vài phần mập mờ. Cho dù không có kinh nghiệm nhiều đối với chuyện tình cảm, nhưng cũng nhìn ra chút manh mối từ ánh mắt của Tử Khiểm khi nhìn cô, và giọng nói khi nói chuyện với cô. Nói thật, đối với chuyện tình cảm này, Kỳ Thiện quả thật có chút mong đợi, chỉ không biết nên biểu đạt và xử sự thế nào thôi. Nếu như trước đây Tử Khiểm dùng hành động để ám thị, vậy thì những tin nhắn trên tàu lúc trở về của anh ta gần như đã biểu đạt rõ ràng rồi, Kỳ Thiện trầm mặc vui vẻ đã cho anh ta lòng tin.

Kỳ Thiện bảo sau khi xong việc buổi tối không cần phải đến, một mặt là vì buổi tối cô rất ít khi ra ngoài, sợ bố mẹ dò hỏi, cô vẫn chưa chuẩn bị tốt tâm lý để nói với họ; Hai là, sợ Tử Khiểm làm việc cả ngày mệt mỏi, mà trong lòng cô vẫn ngổn ngang phức tạp, chi bằng đợi ngày mai hẵng nói, cô cũng có thêm một buổi tối để nghĩ xem ngày mai làm sao để đối mặt với sự thay đổi trong mối quan hệ của hai người. Bởi vì cô vẫn còn ngồi trong xe của Chu Toản, có rất nhiều lời không tiện nói, nên thấp giọng hàm hồ đáp ứng vài câu, liền vội vàng ngắt máy.

Cô biết trong cuộc trò chuyện ngắn ngủi ban nãy, mặt của cô đã nóng bừng lên hết rồi, máy lạnh trong xe nhiệt độ vừa phải, nhưng sau gáy lại phủ một lớp mồ hôi mỏng. Dây thần kinh của Chu toản lại không thô như Triển Phi, anh tinh quái lắm. Kỳ Thiện sợ anh hỏi, cố ý ậm ừ một tiếng: "Buồn ngủ chết mất." Sau đó vặn nhỏ tiếng nhạc trong xe làm bộ buồn ngủ. Một lúc sau, Chu Toản đột nhiên mở miệng hỏi: "Cậu muốn uống nước không?"

"Được ... à, không cần." Kỳ Thiện không động đậy.

"Bữa tối chúng ta giải quyết ở gần nhà cậu được không? Cậu muốn ăn gì? Món Nhật hay là ăn canh hầm ở nhà hàng mới mở kia?"

Kỳ Thiện hơi kinh ngạc vì tối nay anh không phải tiếp giai nhân, nhắm mắt lừ thừ nói: "Tôi không muốn ra ngoài, cậu tự mình đi ăn đi."

"Vậy thì ở nhà cậu ăn gì đó đi. Lần trước bố cậu gói sủi cảo chắc trong tủ lạnh còn hơn một nửa nhỉ?" Chu Toản lại nhắc.

Thật ra hôm nay Kỳ Thiện muốn ở một mình, Chu Toản mỗi lần ở nhà cô đều chiếm đóng bàn học của cô, rất ồn ào. Cô ậm ừ đáp: "Không ăn đâu, tôi giảm béo. Cậu tự mình tìm chỗ nào đó ăn đi."

Lần này Chu Toản không nói gì nữa, Kỳ Thiện cũng vui vẻ hưởng thụ sự yên ắng này. Ngõ phía trước nữa là đến nhà cô rồi, điện thoại đang gác trên đùi lại rung vài cái, là tin nhắn của Tử Khiểm.

"Buổi tối ăn uống đàng hoàng, bánh gạo đỏ nhớ để lại cho anh."

Kỳ Thiện nhìn mãi hồi lâu, không nhịn được nhếch khóe miệng.

"Người cậu như thế mà còn giảm béo ... Trước đây chưa từng nghe nói Chu Tử Khiểm thích con gái mình dây đâu, quả nhiên là khẩu vị thay đổi rồi." Đột nhiên giọng nói không mặn không nhạt của Chu Toản vang lên bên tai, lập tức phá hỏng điều ngọt ngào nhỏ bé thầm kín trong lòng Kỳ Thiện.

"Ý gì đây?"

"Chẳng có ý gì cả. Có lòng tốt nhắc nhở cậu, đêm nay chắc hẳn anh ta chẳng thể qua đây hẹn hò với cậu đâu. Ông già nhà tôi mở tiệc, anh ta không ở đó đến nửa đêm thì không đi được đâu. Ngày tháng còn dài, vì chuyện này mà đói bụng thì ngốc quá đấy."

Tâm tư Chu Toản nhạy bén, bị anh nhìn thấu cũng chẳng có gì lạ, nhưng Kỳ Thiện vẫn cảm thấy có chút phản cảm với giọng điệu hà khắc của anh.

Cô biết làm sao để đối phó với anh, mí mắt cũng chẳng thèm nhấc, ậm ừ một tiếng "Ừ", lãnh đạm đối phó.

Chu Toản vẫn không chịu bỏ qua, tự mình vừa cười vừa nói: "Cũng đúng, đầu năm nay có người cũng thay đổi quá nhanh đi, trước đây cũng chẳng nghe nói anh ta thích ăn bánh gạo đỏ."

Kỳ Thiện vốn dĩ không muốn đấu võ miệng với anh, nhưng nghe đến đây khuôn mặt không nhịn được thoắt đỏ thoắng trắng. Anh quả nhiên "thuận tiện" xem luôn tin nhắn trong điện thoại của cô, đồ bỉ ổi!

"Tôi mua một ít đặc sản địa phương ở khu du lịch, cậu muốn ăn thì mang về một ít mà ăn." Cô lại chẳng thèm tính toán với anh.

Chu Toản cười nhạt, "Tôi lại chẳng tính mượn vật để nói tiếng lòng, hà tất phải làm khó dạ dày của mình."

"Biết dạ dày của cậu cao quý, may mà tôi cũng chẳng mua nhiều." Kỳ Thiện hờ hững nói, "Vận dụng thành ngữ tốt đấy."

"Cảm ơn. Xin cô giáo Thiện chỉ giáo một chút, "Ám thông khoản khúc", "Tư tương thụ thụ" dùng ở đây có thích hợp chăng?" Chu Toản không đứng đắn đáp.

(Chú thích (người dịch)): "Ám thông khoản khúc", "Tư tương thụ thụ": ý chỉ nam nữ lén lút, lén lút cho và nhận)

Kỳ Thiện bị anh làm cho tức giận mà bật cười, "Tôi với Tử Khiểm nam chưa cưới, nữ chưa gả, nếu như ở bên nhau cũng sẽ quang minh chính đại. Bây giờ vẫn chưa công khai là vì chưa đến lúc!"

"Cậu tính chấp nhận anh ta thật à?" Trên mặt Chu Toản trắng trợn viết mấy chữ "không thể hiểu nổi."

Kỳ Thiện không được tự nhiên đáp: "Không được à?"

"Cậu không có bệnh đấy chứ?"

"Câu này hình như phải để tôi nói mới đúng. Tôi chọc phải cậu lúc nào rồi hả?"

Ngón tay Chu Toản gõ nhẹ theo tiết tấu lên vô lăng, khóe miệng có chút cứng nhắc. Anh thả chậm tốc độ lái xe, sắp đến nhà Kỳ Thiện rồi.

"Thích đàn ông lớn tuổi, đây là chính miệng cậu nói mà. "Thỏ không ăn cỏ gần hang", có phải cũng là cậu nói không?" Chu Toản dừng xe ở bên ngoài gara nhà cô, cởi đai an toàn, điều chỉnh tư thế ngồi nhìn thẳng vào cô, "Không tìm người nhà họ Chu thì cậu chết đi à?"

Kỳ Thiện im lặng không đáp.

"Những lời cậu đã nói cứ như đánh rắm ấy." Anh cười lạnh.

Kỳ Thiện thực sự nghe không nổi nữa, nên bước xuống xe, lúc đóng cửa xe cô nói: "Tôi là phụ nữ, là tiểu nhân, nói không giữ lời, không biết xấu hổ ... nói thế này đã được chưa?"

Chu Toản cũng bất động, nói với theo bóng lưng cô: "Tôi khinh thường bộ dạng lén lén lút lút của mấy người thôi."

Kỳ Thiện làm như không nghe thấy, lấy chìa khóa cửa ra, tra mấy lần vẫn không trúng ổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tonton