Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

4.

Đứng trước cửa nhà, Oikawa cảm thấy trái tim mình đập dồn dập.

Đây là nhà của Ushijima, nói đúng hơn thì có thể coi đây là nhà của cả hai - một căn hộ nằm ở trung tâm thành phố Tokyo, do Ushijima Wakatoshi mua để tiện cho việc đi lại trong thời gian anh còn chơi cho đội tuyển quốc gia. Từ khi Oikawa và Ushijima xác lập mối quan hệ yêu đương, nơi này cũng trở thành điểm dừng chân cho Oikawa mỗi khi cậu trở về nước. Ban đầu thực chất là để cho tiện, bởi mỗi lần bay về Nhật Bản Oikawa phải nán lại ở sân bay Tokyo trước, sau đó mới bắt tàu cao tốc hoặc xe buýt về Miyagi. Căn hộ này cứ vậy trở thành trạm trung chuyển cho Oikawa.

Ban đầu, Oikawa còn khá giữ ý, ở một lúc rồi đi. Nhưng càng về sau, số lần ghé thăm càng nhiều, thời gian lưu lại càng lâu, và cậu cũng trở nên tự nhiên hơn. Những đồ dùng cá nhân và dấu vết sinh hoạt của cậu dần dần trải khắp các góc trong căn hộ, đến mức Oikawa gần như trở thành một chủ nhân khác của nơi này. Nếu xét theo khía cạnh đó thì thực chất cậu và Ushijima Wakatoshi có thể coi là hòa nhau, bởi trong ngôi nhà của Oikawa ở Argentina cũng đầy rẫy những đồ đạc mà Ushijima để lại.

Vào năm thứ ba kể từ khi họ bắt đầu hẹn hò, Oikawa và Ushijima đã cùng nhau đón Giáng sinh ở Mỹ.

Nói đến lý do tại sao họ lại đến một đất nước xa lạ để đón ngày lễ thì hơi buồn cười. Iwaizumi đang làm huấn luyện viên ở Mỹ, mặc dù chưa có thẻ xanh nhưng cậu ấy đã định cư tại đây, và trước Giáng sinh cũng đã đưa cả gia đình sang bờ bên kia đại dương. Tất nhiên, cậu ấy cũng đã mời cả gia đình Oikawa.

Tuy nhiên, đó không phải là trọng điểm. Trọng điểm chính là - quả nhiên giống như cách mà họ vẫn thường liên lạc qua điện thoại, Iwaizumi và Ushijima (cùng với bố của Ushijima) đã hòa hợp một cách đáng ngạc nhiên, đến mức cậu ấy mời cả hai bố con Ushijima đến cùng đón lễ.

Bên ngoài thì Oikawa tỏ ra thoải mái, nhưng trong lòng thì bồn chồn không yên. Cậu chỉ thỉnh thoảng nghe Iwaizumi và Ushijima nhắc đến bố của anh, nhưng đây là lần đầu tiên cậu gặp mặt người đàn ông này. Đặc biệt là khi nhìn thấy Ushijima nói chuyện một cách trôi chảy và thoải mái với gia đình mình, Oikawa cảm thấy trong lòng càng bức bối hơn. Ai mới thực sự là con của họ đây? Dù đúng là mình đã hai lần đưa tên ngốc này về nhà, lẽ nào họ lại thân thiết nhau nhanh đến vậy? Ushijima, anh không cảm thấy căng thẳng chút nào sao? Bình thường anh đâu có nói năng lưu loát như thế này! Còn mình, giờ phải làm thế nào đây?

Ushijima dường như nhận ra ánh mắt u oán của Oikawa. Anh lịch sự kết thúc cuộc trò chuyện, bất đắc dĩ nhìn về phía cậu trai tóc nâu đang liên tục gửi tín hiệu SOS về phía mình. Ushijima đứng cạnh lò sưởi, dùng tay ra hiệu bảo cậu lại gần. Oikawa vẫy tay, ý bảo Ushijima mau đến bên mình. Ushijima tiến lại gần, ghé sát tai Oikawa để nói nhỏ:

"Em không cần phải quá căng thẳng như vậy," Ushijima nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay của Oikawa, "Bố tôi cũng biết về mối quan hệ của chúng ta rồi."

"Ông ấy... biết từ khi nào vậy?" Oikawa thốt lên.

"Từ trước rồi," Ushijima đáp.

"Tại sao anh không nói với tôi sớm hơn?" Oikawa đánh vào ngực Ushijima, "Tôi còn đang nghĩ phải đối phó thế nào với bố của anh đây này!"

"Tôi cũng không ngờ lại gặp mặt hai bên gia đình nhanh như vậy," Ushijima đáp với vẻ mặt nghiêm túc.

"Gặp mặt cái gì chứ!" Oikawa giẫm lên chân Ushijima, "Tôi thấy anh lại đang ngứa đòn rồi đấy!"

"Này, Tooru - Wakatoshi, đừng trốn sau cây thông Noel mà hú hí nhau nữa. Đến đây giúp mọi người một tay đi, gà tây cháy mất bây giờ!", mẹ Oikawa đột nhiên hét vọng ra từ trong bếp.

Vậy là hai chàng trai, mặt đỏ như những quả táo đêm Giáng sinh, buộc phải bước ra khỏi góc phòng, chậm rãi tiến về phía trước dưới ánh mắt và tiếng cười của mọi người. Trong đó, bố của Ushijima cười to nhất.

Và thế là, ba gia đình họ - một căn phòng đầy những người mang dòng máu Đông Á xa xứ, ngồi quanh lò sưởi trên vùng đất đang chìm trong tuyết, trò chuyện vui vẻ, lắng nghe tiếng chuông Giáng sinh vang vọng từ xa.

Về sau, Ushijima và Oikawa lén lút trốn ra sau vườn để ngắm tuyết. Cả hai ngồi cạnh nhau trên bậc thềm. "Ôi trời, căng thẳng quá, tay tôi run lên rồi đây này." Oikawa thì thầm, hơi thở của cậu hóa thành làn sương trắng bốc lên trong không khí, rồi tan biến vào màn đêm.

"Tôi cũng vậy," Ushijima đáp, anh nắm lấy tay Oikawa. Oikawa ngạc nhiên khi phát hiện lòng bàn tay Ushijima toàn là mồ hôi lạnh, rồi bật cười. "Tôi cứ tưởng ai đó có bản lĩnh lắm, hóa ra cũng căng thẳng như tôi."

"Tôi cũng muốn để lại ấn tượng tốt mà," Ushijima nhẹ giọng đáp.

"Được rồi được rồi," Oikawa tiến lại gần hôn nhẹ lên khóe miệng của Ushijima, "Hôm nay anh đã làm rất tốt."

Họ ôm nhau và hôn trong chốc lát, rồi Ushijima là người đầu tiên tách đôi môi cậu ra.

"Tôi có một món quà muốn tặng em."

Ushijima nhẹ nhàng nắm lấy tay Oikawa, đặt vào lòng bàn tay cậu một vật bằng kim loại lạnh lẽo.

Một chiếc chìa khóa.

"Đây là chìa khóa dự phòng của căn nhà ở Tokyo," Ushijima nói, rồi khép tay Oikawa lại, để cậu nắm chặt nó. "Lần trước vì bận tập luyện mà tôi đã để em phải đợi ngoài cửa suốt hai tiếng. Lúc đó tôi đã muốn đưa em chìa khóa, nhưng mãi gần đây mới làm xong. Tôi mong rằng em sẽ nhận nó."

...

Oikawa không nói gì trong một lúc lâu.

Ushijima lo lắng tiến lại gần, nghe thấy Oikawa thở dài nặng nề. Điều này khiến anh càng thêm hoảng loạn: "Em... em không thích sao? Có phải là tôi quá vội vàng rồi không...".

Oikawa chưa để anh nói hết câu đã ném một hộp quà nhỏ vào người anh.

"Mở ra xem đi."

"?"

"Mở ra xem, rồi anh sẽ hiểu."

Ushijima ngơ ngác không hiểu Oikawa lại đang bày ra trò gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo. Anh tháo ruy băng, bóc lớp giấy gói và mở nắp hộp.

Bên trong... cũng là một chiếc chìa khóa.

Ushijima giật mình ngẩng đầu lên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt đầy ẩn ý của Oikawa, cậu đang chống tay lên cằm, nhìn Ushijima đầy thích thú.

"Đây là...?"

"Đúng như anh nghĩ đó." Oikawa đưa tay xoa xoa tóc của Ushijima, mỉm cười, "Aaaa- thật không ngờ chúng ta lại có cùng ý tưởng, chết tiệt, điều này không phải chứng tỏ rằng não của tôi đang dần đồng bộ với tên ngốc này rồi sao- thật tệ quá đi!"

Oikawa còn đang lẩm bẩm thì bị Ushijima đè xuống, cả hai ngã vào tấm thảm mềm mại. Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng Oikawa dường như có thể nhìn thấy vài bông hoa rực rỡ nở trên đỉnh đầu Ushijima. Họ ôm lấy nhau và quấn quýt trên thảm một lúc. Phải đến khi Iwaizumi gõ cửa gọi họ ra ăn tối, cả hai mới tỉnh táo lại và tránh làm những điều không nên làm khi cả hai bên gia đình đều đang ở dưới nhà.

Đó là lý do vì sao khi đứng trước cửa nhà ở thời điểm hiện tại, Oikawa cảm thấy tim mình đập rất nhanh.

Chuyến bay kéo dài hơn 20 tiếng, sau đó cậu còn mất một khoảng thời gian đi tàu cao tốc để đến được đây. Hiện tại đã hơn 10 giờ tối theo giờ Tokyo. Oikawa trở về sớm hơn một ngày so với thời gian đã thông báo cho Ushijima. Sau một hành trình dài không ngừng nghỉ, lẽ ra Oikawa phải cảm thấy rất mệt mỏi, nhưng cậu không có tâm trạng để quan tâm đến điều đó nữa. Ushijima Wakatoshi đang ở ngay sau cánh cửa này. Oikawa cảm thấy tâm trạng phấn chấn đến kỳ lạ, không thể chờ đợi thêm một giây phút nào nữa để nhìn thấy biểu cảm của Ushijima khi cậu bất ngờ xuất hiện trước mặt. Oikawa lấy ra chiếc chìa khóa dự phòng, xoay ổ khóa và đẩy cửa vào.

"Ta-daa! Xem ai đã trở về nào-!"

...

Không ai trả lời.

...

"Wakatoshi?"

"Waka-chan?"

"Ushijima Wakatoshi?"

Vẫn không có ai trả lời.

Lạ thật, chẳng lẽ anh ấy ra ngoài ăn trưa rồi sao? Dù gì cũng gần đến giờ trưa rồi mà.

Không. Có gì đó không đúng.

Cửa sổ trong phòng đều đóng kín, ánh sáng cũng trở nên yếu ớt, trong không khí phảng phất một mùi ẩm mốc nhè nhẹ, giống như đã lâu không có người ở. Dù nhìn thế nào cũng không giống nơi có người vừa sinh hoạt trong thời gian gần đây.

Ushijima Wakatoshi đã không về căn nhà này.

5.

Có phải anh ấy về lại Miyagi rồi không? Hay là đi làm việc khác? Ushijima không hề nhắc đến việc đó với mình mà. Oikawa vừa nghĩ vừa dọn hành lý, mở cửa sổ thông gió và dọn dẹp sơ qua căn phòng.

Thật là, Ushijima rốt cuộc đang làm gì thế không biết, khiến mình mong ngóng nãy giờ, lại lỡ mất cơ hội thực hiện màn xuất hiện hoành tráng đã chuẩn bị suốt bao lâu, thật là đồ ngốc! Oikawa vừa nghiến răng vừa lấy chăn gối ra từ trong tủ, tức tối đập đập chúng một trận trước khi lồng vào vỏ.

Sau khi ăn uống qua loa, trời đã gần 2 giờ chiều, vậy mà Ushijima Wakatoshi vẫn chưa có dấu hiệu sẽ quay về. Oikawa đã từ bỏ ý định gây bất ngờ cho anh, lập tức lấy điện thoại ra gọi cho người yêu. Cậu ngồi trên sofa, gác chân và gõ ngón tay theo nhịp chuông đang đổ, chờ bên kia bắt máy.

"Alo? Tooru à?" Giọng Ushijima quen thuộc vang lên khi điện thoại kết nối.

"Wakatoshi, anh đang ở đâu vậy?" Oikawa hỏi thẳng.

"Hả?" Ushijima ngớ người trong một giây trước câu hỏi bất ngờ, sau đó đáp, "Ở Nhật, có chuyện gì sao Tooru?"

"Tôi biết anh đang ở Nhật, nhưng mà chính xác là đang ở đâu?"

"Thì còn ở đâu nữa..."

"Anh có đang ở nhà không?" Oikawa cắt ngang, giọng đầy nghiêm túc.

...

"...Có." Ushijima đáp lại một tiếng mơ hồ.

"Thật sao? Vậy thì lạ quá-" Oikawa cố tình kéo dài giọng, "Tại sao tôi lại không thấy anh trong nhà nhỉ, Ushijima-san?"

"Em đang ở Tokyo à, Tooru?" Giọng Ushijima đột ngột trở nên lúng túng, "Không phải em bảo ngày mai mới về sao..."

"Vậy anh nghĩ tôi đang ở đâu?" Oikawa hỏi vặn lại, "Anh đang đi đâu mà không ở nhà? Tôi về sớm hơn dự định đấy, anh không chào đón tôi sao?"

"Không, không phải, tôi rất vui mà!" Ushijima vội vàng giải thích, "Chỉ là bây giờ tôi chưa thể về ngay được..."

"Vậy anh đang ở đâu và làm gì mà nghe ồn ào quá vậy?"

"Tôi..."

Ushijima im lặng một lúc.

Oikawa cũng không thúc ép, chỉ chờ đợi.

"Được rồi..." Cuối cùng Ushijima lên tiếng, "...Tôi đang ở câu lạc bộ..."

"Hả? Có chuyện gì à, kiểu như thủ tục chuyển nhượng gì đó hay sao?" Giọng Oikawa trở nên mềm mỏng hơn, lộ rõ sự lo lắng.

"Gần giống vậy, nhưng cũng không nghiêm trọng đâu. Em không cần lo lắng, Tooru." Ushijima lấy lại giọng điềm tĩnh thường ngày, thậm chí có chút trấn an, "Em chắc là mệt rồi, nghỉ ngơi đi, sáng mai tôi sẽ về ngay."

"Sao anh không nói với tôi..."

Oikawa bĩu môi than thở.

"Xin lỗi... Tôi nghĩ là tôi có thể giải quyết xong trước khi em về. Tôi không muốn làm em lo lắng, Tooru à."

"Được rồi, được rồi, Wakatoshi cứ cố gắng nhé, Oikawa-san sẽ đợi anh ở nhà."

Thật kỳ lạ.

Sau khi Oikawa cúp máy, cậu lập tức nhảy ra khỏi ghế sofa và mặc áo khoác vào người.

Có lẽ ngay cả chính Ushijima cũng không nhận ra, mỗi khi anh bất an hoặc lo lắng chuyện gì, anh sẽ vô thức không ngừng gọi tên Oikawa.

Oikawa mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, chuyện gì nghiêm trọng đến mức khiến Ushijima mấy ngày liền không về nhà? Tuy không muốn thừa nhận nhưng quả thật cậu rất lo lắng cho tên ngốc đó.

Cậu lập tức đi đến nơi mà Ushijima đã chỉ cho mình.

6.

Oikawa Tooru chưa bao giờ nghi ngờ tính xác thực của những lời Ushijima Wakatoshi từng nói với mình.

Người ta thường nói rằng việc chọn người yêu cũng giống như chọn một nhà trị liệu tâm lý. Ta cần tự hỏi bản thân mình rằng: liệu người này có tuyệt đối trung thành, có chịu lắng nghe những lời chỉ trích, có chủ động thừa nhận sai lầm và không hứa hẹn những điều mà họ không thể thực hiện với mình không?

Từ trước đến nay, Ushijima Wakatoshi luôn là một người thẳng thắn, giống như cái tên của anh - một con bò nhỏ đần độn, thô kệch nhưng trung thành, làm việc chăm chỉ mà không bao giờ phàn nàn, giàu tình cảm nhưng không bao giờ thốt lên những lời yêu thương. Chỉ đến cuối đời, khi nhìn thấy lưỡi dao rựa của chủ nhân hướng về mình, chú bò nhỏ mới lặng lẽ rơi một giọt nước mắt.

Oikawa thừa nhận rằng khi bắt đầu mối quan hệ với Ushijima, cậu thực sự chỉ đối mặt với mọi chuyện một cách cợt nhả, thậm chí là đánh cược. Oikawa vẫn nhớ cách đôi mắt đỏ hoe của Ushijima nhìn về phía cậu, đỏ đến mức khiến người ta khiếp sợ, tựa như một trái tim đầy ắp tình yêu. Khi đối diện với đôi mắt đó, những suy nghĩ vô liêm sỉ và hèn hạ trong tâm trí Oikawa càng trở nên rõ ràng hơn - một đối thủ từng không thể vượt qua, một bức tường thành cao ngất ngưởng mà giờ đây lại thất bại thảm hại trong tình cảm của mình dành cho cậu.

Thật buồn cười, thật thú vị, và cũng thật quyến rũ.

Đến cùng thì người đàn ông trước mặt này đang cố chấp với điều gì? Khi một mối quan hệ đủ khăng khít, nó giống như một tấm gương ba chiều chiếu sáng tất cả mọi khía cạnh của đối phương. Khi mọi lớp vỏ hào nhoáng bị lột bỏ, liệu anh có thể chấp nhận và yêu tôi như trước không? Anh muốn chuyện này đi xa đến mức nào? Oikawa muốn tìm ra câu trả lời trong cuộc đấu trí này.

Tình yêu của Ushijima cũng giống như con người anh, mơ hồ và vụng về.

Anh không nói những lời tình cảm, thậm chí ngay cả khi bị chọc ghẹo, anh cũng chỉ đứng đó như cây cột điện, chớp chớp mắt với vẻ mặt bối rối.

Khi cậu đang nói chuyện sôi nổi với người khác, anh cũng chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh, chờ cho đến khi cậu kết thúc cuộc hội thoại và nhớ tới sự hiện diện của anh.

Nhưng tình cảm sâu sắc của anh lại thể hiện trong từng lời nói và hành động; chảy trong những ánh mắt dịu dàng và bất lực mỗi khi anh tìm kiếm cậu; hiện hữu trong mỗi buổi sáng khi cậu mở mắt dậy và nhìn thấy gương mặt anh; cả những lần tranh cãi dai dẳng mà cuối cùng anh vẫn nhượng bộ; ánh mắt cháy bỏng mỗi khi nhìn đối phương qua tấm lưới; những nụ hôn, cái ôm và nỗi nhớ xa cách.

Người ta thường nghĩ rằng tình yêu là sự bùng cháy trong huyết quản, là dopamine, là sự hỗn loạn đầy kịch tính. Nhưng tình yêu thực chất lại rất bình lặng, không ồn ào huyên náo, thậm chí có thể nói là nhạt nhẽo. Tình yêu chỉ là sự sâu lắng, yên bình kéo dài theo năm tháng, và Ushijima Wakatoshi đã dồn hết tình yêu của mình cho Oikawa. Vậy còn Oikawa? Liệu cậu có thể đáp lại anh với thứ tình cảm tương tự không?

Oikawa đã tìm ra câu trả lời trong đôi mắt của người yêu sau một thời gian dài.

Dù là trái bóng được tung lên cao hay tình cảm cháy bỏng trong lòng, làm sao cậu có thể chịu thua người đàn ông trước mặt mình được. Và có lẽ, ngay từ đầu cậu đã chưa bao giờ thua.

Oikawa vội vã đến nơi mà Ushijima nói với cậu. Kể từ khi xuống xe, điện thoại của Oikawa liên tục rung, nhưng lúc này cậu không còn tâm trạng để quan tâm đến nó.

Oikawa nhanh chóng bước vào quầy tư vấn của sảnh dịch vụ và lịch sự chào cô lễ tân.

"Xin chào, tôi đến để tìm Ushijima Wakatoshi." Mặc dù trên đất Nhật Bản, hầu như bất kỳ ai biết về bóng chuyền cũng sẽ nhận ra Ushijima, Oikawa vẫn bổ sung thêm vài câu, "À... anh ấy rất to lớn, cao hơn tôi một chút, khoảng tầm 1m90, tóc màu xanh lá, và khuôn mặt luôn mang vẻ khắc khổ và đáng ghét."

"Tôi ghe nói anh ấy đang xử lý công việc ở đây, tôi có việc gấp cần tìm anh ấy, cô có thể giúp tôi gọi người ra không?" Oikawa làm một động tác cầu xin và nháy mắt với cô lễ tân.

Cô lễ tân nhỏ bị vẻ đẹp trai của cậu làm cho mê mẩn, trái tim như bay bổng trong bong bóng màu hồng, "Anh là Oikawa Toru phải không!"

"Hả?"

"Ôi, thật sự là anh sao, mọi người đã bàn tán về anh ở khắp nơi đấy!" Sau đó, như thể nhận ra mình vẫn đang làm việc, cô nhanh chóng điều chỉnh lại, ho khẽ một tiếng và lấy lại vẻ bình tĩnh, "Vâng thưa anh, xin anh chờ một chút."

"Cảm ơn nhé, làm phiền cô rồi!" Oikawa tiếp tục nở nụ cười say đắm lòng người.

Khi cô lễ tân gọi điện để xác nhận, điện thoại của Oikawa vẫn không ngừng rung. Cuối cùng, vì không thể chịu đựng được nữa, cậu đành mở ra xem ai là người không biết chọn thời điểm lại liên tục làm phiền mình khi đang bận như vậy.

Là Lakes, đồng đội người Ý gốc Argentina của Oikawa.

Oikawa cảm thấy rất bối rối, liệu có chuyện gì khẩn cấp đến mức phải gửi một loạt tin nhắn dồn dập như vậy? Cậu cuộn lên để đọc lại các tin nhắn trước, đến tận đầu cuộc hội thoại - một loạt các tin nhắn và file ghi âm, kèm theo một bức ảnh.

Khoảnh khắc mở bức ảnh ra, Oikawa đứng sững tại chỗ. Cùng lúc đó, giọng của cô lễ tân vang lên bên tai cậu.

"Xin lỗi, thưa anh, người mà anh đang tìm không có đến đây."

---

"Thưa anh? Thưa anh? Anh có ổn không?"

"Hả?" Oikawa cúi đầu, cầm chặt điện thoại, đứng giữa trung tâm sảnh rất lâu, cho đến khi bị nhân viên lay vài cái mới tỉnh lại.

"À, không có gì, không có gì. Haha, tôi nhầm lẫn, xin lỗi đã làm phiền các cô. Cảm ơn nhé." Oikawa cười, vẫy tay tỏ vẻ xin lỗi và bước nhanh ra khỏi cửa.

Trời đã tối dần, hoàng hôn đang từ từ buông xuống. Bầu trời chiều ngả một màu đỏ rực như màu máu, những ánh đèn neon chói lóa đang dần chiếm lấy thành phố, mọi thứ trên thế giới như đang lao xuống với tốc độ có thể cảm nhận được, khiến người ta không khỏi choáng váng.

Oikawa gần như chạy trốn khỏi đó, ánh mắt dán chặt vào màn hình, ngón tay run rẩy không ngừng lướt qua điện thoại. Cuối cùng, cậu thậm chí còn không nhận ra mình đã nhấn nút gọi lúc nào, cho đến khi nghe thấy một giọng nói đã quá quen thuộc, giọng nói mà suốt đời này cậu cũng không thể quên. Cậu không còn muốn nghe những gì đầu dây bên kia nói nữa.

"Dối trá."

Oikawa nghiến răng nói hai từ.

"Anh là kẻ dối trá, tên khốn."

---

Bức ảnh mà Lakes gửi cho cậu là bóng lưng của một người đàn ông cao lớn và một cô gái trẻ mảnh mai quyến rũ đang đứng gần nhau. Oikawa có thể nhận ra bóng lưng đó ngay lập tức dù có chết đi chăng nữa - bóng lưng quen thuộc mà cậu đã nhìn suốt mười mấy năm qua.

-¿Toru, no es tu novio?

(Tooru, không phải đó là bạn trai của cậu sao?)

-Lo vi en las calles de París.

(Tôi thấy anh ấy trên đường phố ở Paris.)

-¿Curioso, no dijiste que estaba en Japón?

(Thật kỳ lạ, không phải cậu nói anh ấy đang ở Nhật sao?)

-¿Quién es la mujer a su lado, la conoces?

(Cô gái bên cạnh anh ấy là ai? Cậu có biết không?)

-¡Si me equivoco de persona para darte una disculpa Oh, me siento muy similar!

(Nếu tôi nhận nhầm người thì xin lỗi nhé, chỉ là trông rất giống thôi!)

Những lời nói và dòng thông báo lướt qua ở sân bay đột nhiên trùng khớp với nhau. Từng chữ cái đều quá đỗi chói mắt, khiến con ngươi cậu đau nhức, cả nơi nào đó trong cơ thể cũng đau, vành tai như bị xuyên thủng, trong đầu chỉ vang lên những tiếng gầm rú đinh tai nhức óc.

Oikawa nhìn vào con đường phía trước đang được phủ lên một lớp đỏ tươi dưới ánh hoàng hôn, cái bóng của cậu cứ thế kéo dài ra, như thể đang bước đi trên một vết thương đầy đau đớn.

_tbc_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro