Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

11.

"Tooru..." Ushijima Wakatoshi đặt hành lý xuống và tiến lại gần, định ôm lấy cơ thể mảnh dẻ của cậu.

Oikawa lùi lại một bước. Đó là một lời từ chối trong im lặng. Cậu không thể để người khác chạm vào mình khi mọi chuyện vẫn chưa rõ ràng.

"Anh thực sự không định giải thích gì sao?"

"Xin lỗi, tôi đã nói dối em." Ushijima rút tay về, bàn tay mà chỉ một giây trước còn định ôm lấy Oikawa. "Tôi không biết bắt đầu từ đâu... và có vẻ như bây giờ cũng chưa phải lúc để nói..."

"Lúc?" Oikawa cười lạnh không tin nổi. Chuyện này mà còn cần phải đợi thời điểm thích hợp sao? Anh muốn tôi đợi đến ngày nào, đến khi anh đưa cô ấy về nhà và thông báo rằng anh đã tìm thấy tình yêu đích thực của đời mình? Hay đến khi cô ấy tìm đến nhà anh để nhận cha cho đứa trẻ trong bụng? Hay đến ngày anh kết hôn, tôi nhận được thiệp mời có tên hai người và chúc anh một đời trọn vẹn, hạnh phúc?

Oikawa quả thực đã bình tĩnh hơn nhiều so với lúc đầu, nếu không chắc hẳn cậu đã đấm cho Ushijima một cú rồi. Cũng nhờ Ushijima đã rất "tâm lý" khi cho cậu một khoảng thời gian dài như vậy để suy nghĩ và sắp xếp lại những lời cần nói khi ngồi trên ghế sofa.

Nhưng khi thực sự đối diện với người trước mắt, Oikawa mới nhận ra lý thuyết vô nghĩa thế nào trước thực tế.

"Ushijima Wakatoshi."

Oikawa lên tiếng. Bàn tay cậu run rẩy không ngừng vì những lời tiếp theo sắp thốt ra. Oikawa nắm chặt lấy vạt áo của mình, cố gắng che giấu nỗi buồn trào dâng trong huyết quản. Rõ ràng cậu có rất nhiều điều muốn nói với Ushijima. Nhưng khi mở miệng, chúng lại trở nên nặng nề khủng khiếp, đè nén đến đau nhức trên đầu môi cậu. Những từ ngữ ấy như gai nhọn vướng ở cổ họng, và Oikawa biết rằng nếu không thốt ra ngay, chúng sẽ bén rễ trong huyết quản, lớn lên và xé toạc toàn bộ cơ thể cậu.

"Anh nói thật với tôi đi, anh có phải đã ngoại tình không?"

"Gì cơ?"

"Ha, thực ra anh không cần phải rắc rối đến thế." Oikawa ngạc nhiên nhận ra rằng chỉ cần nói ra câu đầu tiên, tâm trí lại trở nên bình tĩnh đến đáng sợ. Giống như kẻ lần đầu giết người cảm thấy thật khó để vung dao hoặc bóp cò, nhưng sau dần dần sẽ có lần hai, lần ba... cho đến khi xác chết chất thành đống dưới chân.

"Đàn ông với nhau, tôi hiểu mà."

Oikawa không biết mình đang nói gì, và tại sao cậu lại có thể nói ra những lời nặng nề như thế, nhưng chúng cứ tràn ra ngoài mà không thể kiểm soát.

"Chuyện này không đáng đâu, thực sự đấy. Anh cứ nói thẳng ra với tôi, tôi cũng không phải là loại người vô lý đến thế." Oikawa cảm thấy bản thân nên học dần cách buông xuôi. Cậu không ngừng nói những lời tự giễu cay đắng, như thể cậu và Ushijima chẳng qua chỉ là hai hành khách xa lạ cùng ngồi chung một toa, qua loa nói chuyện phiếm trong khi đợi chuyến tàu kết thúc.

"Vả lại, có lẽ anh đã quên mất, tôi, Oikawa Toru, là một người rất được săn đón."

"Hàng dài người theo đuổi tôi có thể xếp hàng từ Nhật Bản tới tận Argentina. Có anh hay không cũng không còn quan trọng với tôi nữa."

"Rời xa anh, tôi sẽ ngay lập tức tìm được người mới."

"Cứ tiếp tục kéo dài thế này thật sự chán chết."

Oikawa cứ nghĩ những lời này khi thốt ra sẽ kích động một cuộc tranh cãi nảy lửa, rồi mọi thứ sẽ phanh phui rõ ràng, các ranh giới cũng được vạch ra giữa cả hai. Nhưng cuối cùng chẳng có gì được khơi gợi lên, từng lời cậu nói như bông gòn ngấm nước, nặng nề chìm xuống từng câu một. Cậu nói nhiều đến như vậy mà chỉ đổi lại được sự im lặng đến nghẹt thở.

Oikawa cảm thấy thật mệt mỏi, cậu đã quá tuyệt vọng, không còn đoán được Ushijima đang nghĩ gì nữa, càng không muốn đoán. Nếu không muốn giao tiếp với nhau nữa, thì thôi, đủ rồi, mọi thứ kết thúc tại đây. Cậu quay người, muốn lách qua Ushijima để bước ra ngoài.

Cánh tay đột ngột bị nắm lấy.

"Em nghiêm túc đấy à, Oikawa?" Cuối cùng Ushijima cũng mở lời, giọng trầm khàn đến mức khó nghe.

"Đương nhiên."

Oikawa quay mặt đi, không nhìn vào mắt Ushijima. Đương nhiên đó là lời nói dối. Cậu đột nhiên cảm thấy chua xót vô cùng. Họ sắp bước sang tuổi ba mươi, thứ tình yêu như căn bệnh thâm căn cố đế trong tim giờ chỉ còn đọng lại một chút trong lòng. Dẫu vậy vẫn đủ để huyết quản sôi trào, cổ họng nghẹn cứng lại mỗi khi cậu nhìn vào mắt người ấy.

Suy cho cùng, Oikawa cũng chỉ là con người, sao có thể nói muốn buông là buông. Cậu cũng không thể thoát khỏi những đau khổ, vùng vẫy giữa yêu và hận, nhưng tuyệt đối sẽ không tự thiêu đốt mình trong một mối quan hệ không còn kết quả như vậy.

Những kẻ si tình cuối cùng đều sẽ chết trong tình yêu.

Thật đáng tiếc, khi anh lại là người mà tôi đã yêu lâu nhất, sâu đậm nhất.

Tình yêu là một thứ xa xỉ về tinh thần, không có cũng chẳng sao.

Vậy nên, cứ nói ra đi.

Nói ra đi.

---

"Ushijima, chúng ta hãy chia t—"

Chưa kịp nói hết câu, Oikawa đã cảm thấy một cơn đau nhói ở sau đầu, tiếp theo đó là xúc cảm mãnh liệt đột ngột truyền tới môi cậu. Ushijima thô bạo cạy mở miệng cậu rồi ép chặt lấy đầu lưỡi mềm mại của người trong lòng, nghiền nát mọi lời cậu định nói và nuốt chửng tất cả. Trong lúc bị cưỡng hôn đến mức nghẹt thở, Oikawa cảm thấy eo bị nắm chặt, cơ thể kiệt sức vì thiếu oxy nhanh chóng bị Ushijima đè xuống ghế sofa. Ushijima không có ý định dừng lại, Oikawa bắt đầu phản kháng. Hai tay của cậu bị Ushijima giữ chặt trên đỉnh đầu, cậu dùng sức để đá lại bị Ushijima tách hai chân ra, đè nghiến lên người cậu, khiến cậu không thể làm gì ngoài việc kẹp chặt lấy hông của người phía trên. Oikawa tưởng chừng như sắp nghẹt thở, đây có phải là cách Ushijima muốn giết chết cậu không?

Oikawa tức giận cắn mạnh vào môi Ushijima, vị máu nhanh chóng lan ra trong miệng cả hai. Ushijima đau đớn buông cậu ra, ngay sau đó, Oikawa tát mạnh vào mặt anh.

Chiếc đèn ngủ bị rơi xuống ghế sofa trong cuộc tranh đấu kịch liệt, lăn đến bên cạnh Oikawa.

"Đừng..."

Oikawa đưa tay che mặt, nhưng Ushijima vẫn nhìn thấy những giọt nước mắt mỏng manh lấp lánh trượt dài xuống sườn má cậu.

"Đừng khiến tôi phải ghét anh."

Giọng nói của Oikawa run rẩy không ngừng.

"Chết tiệt..." Ushijima thất vọng cúi đầu. Anh áp mặt lên ngực người yêu, bên má trái sưng tấy vì bị tát và trái tim đau đớn như bị giày xéo.

"Tôi sẽ thay em ghét chính bản thân mình," anh nói.

Oikawa cảm thấy sức nặng đè lên cơ thể mình dần biến mất. Ushijima đã đứng dậy và rời đi, trong khi Oikawa vẫn nằm đó trên ghế sofa, giữ nguyên tư thế che mặt.

Vậy là tốt rồi, mọi chuyện đã kết thúc.

--- Nếu như Ushijima không bất ngờ quay lại.

12.

"Đừng chạm vào tôi, tôi không muốn nhìn thấy anh bây giờ!"

Ushijima dùng sức nhấc bổng Oikawa lên khỏi sofa, đặt cậu ngồi ngay ngắn trên ghế. Ushijima chống tay xuống hai bên, gần như bao trọn lấy Oikawa vào lòng, trong khi Oikawa đã quá mệt mỏi đến mức dần bỏ cuộc, chỉ ngoan cố che mặt lại bằng hai tay. Người đàn ông với mái tóc xanh lá thở dài, rồi hôn nhẹ lên mu bàn tay đang che mặt của Oikawa.

"Nhìn tôi được không, Tooru?"

"Không!"

"Nhìn tôi một chút đi mà."

"Không nhìn!"

"Chỉ một chút thôi."

"Một chút cũng không!"

"...Nếu em không nhìn, tôi sẽ hôn em tiếp đấy." Ushijima nói trong khi thực hiện luôn hành động của mình, hôn liên tục khắp mu bàn tay của Oikawa như chuồn chuồn điểm nước. Cuối cùng, Oikawa không thể chịu nổi nữa.

"Anh bị điên à?!"

Vừa bỏ tay ra khỏi mặt, Oikawa đã bị Ushijima hôn thêm một cái vào khóe môi.

"Cuối cùng em cũng chịu nhìn tôi rồi."

"Anh chán sống rồi à."

Khoảng cách giữa cả hai quá gần, ngỡ như lần đầu tiên họ hôn nhau vậy. Khi Oikawa bỏ tay ra, cậu lập tức nhìn thẳng vào đôi mắt của Ushijima Wakatoshi — ánh nhìn đầy u sầu và đau khổ, ẩn chứa những khao khát và nỗi buồn sâu kín, khiến Oikawa thoáng chốc như trở lại khoảnh khắc xa xưa ấy. Cậu thất thần trong vài giây, rồi nhanh chóng bừng tỉnh. Khốn nạn thật, sao người này có thể khốn nạn như vậy. Oikawa chửi thầm trong lòng, rõ ràng người làm sai là anh ta, thế mà sao lại có vẻ mặt như một nạn nhân thế này, sao lại bày ra cái vẻ giả vờ đau khổ đến thế.

Trước khi Oikawa kịp nổi giận, Ushijima đã quỳ gối giữa hai chân cậu. Người đang ngồi chẳng hiểu Ushijima tính làm gì, liền lập tức nhân cơ hội túm lấy tóc anh điên cuồng giật.

"Á, đau, đau, đau, Oikawa, đau quá..." Ushijima nhỏ giọng phản đối trong khi cúi đầu lục lọi túi áo trước ngực.

"Anh còn dám kêu đau à," Oikawa kéo mạnh hơn, "Tôi sẽ nhổ sạch tóc trên đầu anh và quẳng anh xuống từ tầng 28."

"Đây rồi!"

Ushijima giơ lên một chiếc hộp nhỏ tinh xảo, đặt ngay trước mặt Oikawa. Đó là một chiếc hộp màu đen khoảng hai inch, bên ngoài bọc da PU với những hoa văn tinh tế trên bề mặt.

Oikawa thả tay ra, chưa biết phải phản ứng thế nào.

Người đang cầm chiếc hộp lúng túng gãi đầu vài lần — thứ chỉ làm tóc anh thêm rối bù sau cuộc chinh phạt của Oikawa. Sau đó, anh hít một hơi sâu, như thể đã quyết định điều gì, mở nắp hộp lên. Bên trong là một chiếc nhẫn bạc nhỏ, được đính một viên kim cương xanh lam ở đỉnh. Trong điều kiện ánh sáng yếu ớt, viên đá càng lấp lánh đến chói mắt.

"Anh..." Oikawa mở miệng nhưng không nói nên lời.

"Tôi lại làm hỏng mọi chuyện rồi." Giọng của Ushijima nghe vô cùng thất vọng, âm lượng nhỏ dần. "Tôi định tạo cho em một bất ngờ... Tôi đã chuẩn bị rất lâu... Nhưng cuối cùng lại làm em buồn..."

"Khoan đã, ý anh là..."

"Ừ..." Ushijima cúi gằm mặt xuống, buồn bã thú nhận. "Xin lỗi, tôi sai rồi. Đáng lẽ ngay từ đầu tôi nên nói thật với em... Tôi không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này." Ushijima vẫn tiếp tục tự trách mình, đầu cúi thấp như một đứa trẻ vừa mắc lỗi, gần như chạm vào đầu gối của Oikawa. "Đây thật sự là màn cầu hôn tồi tệ nhất trên đời..."

"Ồ, bên trong còn khắc tên của một tên khốn nào đó nữa kìa —" Lời của Oikawa cắt ngang tiếng thì thầm tự trách của Ushijima. "Thật đẹp, rất hợp với tôi."

Ushijima ngẩng đầu lên — chiếc nhẫn trong hộp đã biến mất từ lúc nào, và trên ngón tay áp út của Oikawa xuất hiện một vật thể lấp lánh. Cậu xoay xoay chiếc nhẫn dưới ánh sáng, ngắm nhìn thứ nhỏ bé này trên ngón tay vốn trước đây trống rỗng.

Ánh mắt của họ lại gặp nhau, khóe mắt của Oikawa vẫn còn đỏ, nhưng điều đó không ngăn được nụ cười rạng rỡ trên môi cậu.

Oikawa vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh mình, "Ngồi xuống đây đi. Bây giờ chúng ta có thể nói chuyện một cách đàng hoàng rồi, đúng không?"

---

"Vậy là anh đến Paris để lấy thứ này à?"

"Ừ." Ushijima nắm lấy tay trái của Oikawa, xoa nhẹ ngón tay đeo nhẫn. "Mấy tháng trước chúng ta từng đến đó, nhớ không? Khi ấy anh đã bí mật đặt hàng ở Cartier, gần đây họ mới thông báo rằng anh có thể đến lấy."

"Thì ra đó là lý do buổi sáng hôm ấy em tỉnh dậy mà không thấy anh đâu." Oikawa nhăn mặt lại, véo nhẹ má Ushijima. "Làm sao anh biết được kích cỡ tay em?"

"Trong lúc em ngủ, anh đã lén đo."

"Ôi trời, anh đã có kế hoạch từ trước rồi nhỉ!" Oikawa chợt nhận ra lý do vì sao trong chuyến đi du lịch ngắn đó, Ushijima bỗng dưng thích cầm tay cậu đến lạ, thậm chí khi họ làm tình, anh cũng liên tục vuốt ve ngón tay của cậu.

"Vậy là anh tắt điện thoại vì đang trên chuyến bay đúng không?"

"Ừ." Ushijima gật đầu. "Khi em gọi là lúc máy bay chuẩn bị cất cánh, tiếp viên đã yêu cầu anh tắt máy ngay."

"Vậy còn cô gái này là ai?" Oikawa mở điện thoại ra và đưa ảnh cho Ushijima xem. Một bức là do đồng đội của anh chụp, một bức là của báo chí. "Rõ ràng là cùng một người. Đừng có nói với em là trên đời này lại trùng hợp đến mức ở cả Ba Lan và Paris đều chụp được anh và cô ta."

Ushijima mở to mắt, rồi chợt hiểu ra, "À... thì ra đó là lý do em hỏi anh có ngoại tình không."

"Trả, lời, em." Oikawa nhéo mặt Ushijima.

"Rasine, tên cô ấy là Rasine Ann!" Ushijima che khuôn mặt khốn khổ đã phải chịu đựng hai lần hôm nay. "Cũng có thể nói đó là một sự trùng hợp."

Oikawa ra hiệu bảo anh tiếp tục giải thích.

"Cô ấy đã kết hôn rồi, em còn mới gặp chồng cô ấy cách đây không lâu mà." Ushijima bất lực, "Là anh chàng da đen hồi đầu năm đón chúng ta ở sân bay khi chúng ta đến Ba Lan, em nhớ không?"

"À? À... đúng rồi, anh ta!" Oikawa vỗ tay, nhớ lại. Lúc đó, anh chàng ấy còn khoe khoang về cô bạn gái nóng bỏng và xinh đẹp của mình, rồi nói rằng anh ta sắp cầu hôn cô ấy. Oikawa thậm chí còn cổ vũ cho anh ta. "Thì ra đã thành công rồi hả, thật đáng mừng!"

"Vậy sao anh và cô ấy lại đi chung? Anh cướp vợ người ta à? Từ khi nào anh lại thích mấy cô nàng đã có chồng thế?" Oikawa đoán ra phần nào câu chuyện, nhưng vẫn cố tình trêu chọc Ushijima ngốc nghếch.

"Không phải!" Ushijima hốt hoảng giải thích. "Lần ở Ba Lan, anh đến để xin họ lời khuyên về cách cầu hôn em. Lần này thì tình cờ gặp họ đi hưởng tuần trăng mật ở Pháp."

"Ồ, thế sao~" Oikawa kéo dài giọng, rõ ràng là đang cố tình trêu chọc anh người yêu.

"Tendou có thể làm chứng." Ushijima như bám vào sợi dây cứu mạng cuối cùng. "Cậu ấy đi cùng bọn anh, anh còn ở nhờ nhà cậu ấy nữa. À, anh có nhờ cậu ấy mua bánh palmiers cho em, phải ăn sớm thôi nếu không thì hỏng mất."

"Vậy sao? Thì ra mọi chuyện là như vậy." Oikawa đột nhiên bật cười lớn, cười đến mức chảy cả nước mắt, cười lăn lộn trên đùi của Ushijima.

---

Mọi chuyện hóa ra lại giống một vở hài kịch hoang đường đến vậy. Oikawa giơ tay lên ngắm nhìn chiếc nhẫn nhỏ đang ôm trọn ngón áp út của mình, mỉm cười hạnh phúc.

Theo truyền thuyết La Mã cổ đại, ngón áp út có một mạch máu chạy thẳng đến tim. Khi đeo chiếc nhẫn bạc khắc tên người yêu, nó sẽ hòa vào dòng máu và khắc sâu vào tận tâm hồn, gắn kết hai người với nhau trọn đời, vừa là sự chiếm hữu vừa là lời hứa hẹn.

Chiếc nhẫn trên tay cậu không chỉ là kết tinh của tình yêu và hạnh phúc — cũng giống như mối quan hệ phức tạp và khó nói thành lời giữa cậu và Ushijima, đôi lúc cậu cảm thấy nó nhẹ đến mức tưởng chừng sẽ tan biến bất cứ lúc nào; nhưng đôi lúc lại nặng đến mức chẳng thể thoát ra.

Những bí mật, những nỗi đau giằng xé, những điều khó nói, những điều mà họ đều thấu hiểu nhưng không thốt ra, tất cả đều được rèn đúc vào chiếc nhẫn này. Thật kỳ diệu.

---

Ngoài cửa sổ trời đã dần hửng sáng, đường chân trời như vết thương bị xé toạc để ánh nắng ngày mới tràn vào đánh thức thế gian. Cũng giống như tình yêu của họ, có lẽ chỉ bắt đầu từ một vết thương vô tình lộ ra trong im lặng, lại trở thành khởi đầu của một hành trình dài phía trước cho cả hai người.

"Tooru."

"Ừ?"

"Em... có đồng ý không?"

"Hả? Anh đang nằm mơ đấy à? Có lời cầu hôn nào tệ đến thế không?"

"... Anh cũng nghĩ vậy..."

"Với lại, em thậm chí còn là người tự đeo nhẫn cho mình. Đây, trả lại cho anh." Oikawa nói và đưa tay lên, như định tháo nhẫn ra.

"..."

"..."

"Đợi đã, chờ đến ngày chúng ta thi đấu đi. Sau khi Oikawa-san đánh bại được anh, anh hãy đưa chiếc nhẫn này cho em như một chiến lợi phẩm nhé."

"... Nhưng người chiến thắng sẽ là anh."

"Hả?! Anh đang khiêu khích em đúng không?"

"Anh chỉ nói sự thật thôi, Tooru."

"Chính điều đó làm anh trở nên cực kỳ — cực kỳ — khó ưa!!!"

"À, nếu em muốn, em có thể coi đó là một món quà an ủi."

"Cứ chờ bị em từ chối đi."

"..."

"..."

Họ vừa cãi cọ vừa trêu chọc qua lại, ngoài cửa sổ ánh mặt trời từ từ ló rạng nơi chân trời.

_Chính văn hoàn_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro