Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10: Kinh thành

Đã ba ngày sau khi Lam Thanh biết được rằng Lý Hoài Úc đã đến kinh thành. Đang lúc vui mừng thì lại nghe có người đến thông báo: Ngày mai khởi hành, nàng sẽ lên kinh đô ​​cùng hắn.
Ngày mai lên đường nhưng đến chạng vạng tối mới được thông báo.
Ba người vội vàng thu dọn hành lý, tình cảnh hỗn loạn không thể tả. Có rất nhiều thứ muốn mang theo, hận không thể mang theo cả tiểu viện.
Lam Thanh có chút sầu muộn, nói thật, nàng không muốn đi cùng Lý Hoài Úc. Nhưng thấy vẻ mặt hào hứng của hai người kia, dọc đường đi nói chuyện từ thịt cá, bếp lửa đến cá sóc, cá mè lại cảm thấy có vẻ rất thú vị nên cũng tham gia.
Lý do khiến Lý Hoài Úc không ngại vạn dặm đường xa mang nàng theo cùng là vì có thể nàng vẫn còn có ích.
Hắn cũng hiểu rằng đối với một người đàn ông, muốn mà không có được mới là đáng sợ nhất. Cho dù hai người là lưỡng tình tương duyệt hay là cường thủ đoạt hào gì cũng được, tóm lại thứ khó quên nhất chính là người không có được.
Lam Thanh đóng cửa phòng lại, đứng ở trong sân nhìn xem, trước khi đi còn để vào sân một cái khóa nhỏ, treo chìa khóa vào một sợi dây màu đỏ rồi đeo vào cổ.
Mặc dù hành lý đã giảm đi rất nhiều, chỉ chọn thứ quan trọng nhất để mang theo nhưng vẫn bị người khác không thích.
Nghe nói là Ngọc Nùng, Yên Thúy đã vào phủ từ khi còn bé, hầu hạ bên người công tử bây giờ là nha hoàn thông phòng, chờ sau khi phu nhân vào cửa sẽ được nâng thành di nương. Lần này sẽ cùng đi theo đến kinh thành trước.
Trong phủ cấp hai chiếc xe ngựa, một để kéo người và một để kéo đồ vật.
Quản gia mở từng rương ra ném từng cái một, tuy rằng trong miệng rất kính trọng, nhưng cũng không có cẩu thả chút nào.
Hai nha đầu kia cũng không thể nói gì, Lam Thanh đau lòng nhưng cũng không thể nổi giận nên chỉ có thể lén nhặt một ít đồ vật, đặc biệt là mấy thứ "bảo bối" mang theo lên xe ngựa.
Xe ngựa đi ra khỏi thành, bên trong có bốn người, bầu không khí càng thêm khó nói.
Ngày thường Hương Hương ríu rít không ngừng cũng im lặng, nàng ấy tiến về phía Lam Thanh, nắm lấy góc áo của nàng và nói nhỏ vào tai, "Thật đáng sợ!"
Một con dao bay qua, Yên Thúy nói: "Ngươi lén lút nói thầm cái gì!"
Điệu bộ đó rất gay gắt, không giống như người dịu dàng hiền thục trước mặt công tử chút nào cả.
"Nàng ấy nói rằng nàng ấy sợ ngươi" Lam Thanh đứng dậy và đổi vị trí cho Hương Hương.
Lam Thanh chỉ nhắm mắt lại, mặc kệ nàng ta.
Nhưng Yên Thúy càng nói càng gan hơn, nói liên tục từ trái đến phải không yên lặng chút nào. Thấy người ta không phản ứng thì lại càng tức giận hơn, nói đến mức người bên ngoài cũng nghe được.
Hai người đánh xe nhìn nhau, chẳng trách công tử không trực tiếp mang theo.
Tiểu Vũ ở trên một chiếc xe khác cảm thấy hơi lo lắng, không biết có đánh nhau không nữa!
Bên trong Yên Thúy đã nói đến chuyện phu nhân vào cửa sau, suy đoán đủ loại, đang đến đoạn cảm xúc phẫn nộ trào dâng thì Lam Thanh lau mặt: "Ngươi phun vào mặt của ta!"
"Phụt." Ngọc Nùng không nhịn được cười.
Hương Hương run vai, rõ ràng là đang phải nhịn rất khó khăn.
"Ngươi... ngươi..." khuôn mặt xinh đẹp của Yên Thúy đỏ bừng, rất lâu cũng không nói nên lời, "Ngươi chờ đó cho ta!"
Lời nói hung dữ như vậy, nhưng Lam Thanh đợi đến hết cả đường cũng không đợi được đến lúc nàng ta thực hiện lời nói của mình.
Bởi vì Lý Hoài Úc chuẩn bị rất ổn thỏa nên cả đường đều thuận lợi, nhưng cũng rất nhàm chán, mỗi ngày ngoài việc đi thì cũng chỉ là đi, vừa nghỉ ngơi đã vội vàng đi tiếp. Không gian trong xe ngựa nhỏ, cho dù đổi tư thế như thế nào đi nữa thì cũng chỉ có thể ngồi, mông đau, lưng cũng đau.
Niềm an ủi duy nhất là đồ ăn ở quán trọ, dịch quán bên đường, từ bắc chí nam, hương thơm nồng nàn, ngon ngọt.
"Chỉ biết đó không phải là người tốt lành gì, trước mặt tỏ vẻ không thèm quan tâm đến như vậy nhưng mà sau này thì sao?"
Giọng nói tăng lên hai phần, tức giận tới chẳng biết gì.
"Món này sao lại ngọt thế? Làm sao có thể ăn được?!" Yên Thúy không biết đã ném đũa bao nhiêu lần.
Những người khác trông cũng u sầu, mặt còn xanh hơn lá rau. Chỉ có Lam Thanh vùi đầu vui vẻ ăn.
Nàng thích ngọt, dù là thịt heo kho với nước sốt đặc sệt màu đỏ (thịt kho tàu) hay củ sen ninh nhừ mềm dẻo, thăn heo chua ngọt, gà lá sen, kẹo mầm tỏi, khoai môn cắt nhỏ, canh rượu nếp, ba ti rau nhứt, cá sóc, tôm Long Tỉnh, tiểu long bao ...
Đều hợp với khẩu vị của nàng.
Sau chuyến đi một tháng, cuối cùng cũng đến được dinh thự ở kinh thành.
"A!~"
Nằm ở trên giường thở phào nhẹ nhõm, thật thoải mái, vẫn là nằm trên giường thoải mái nhất.
Người hầu mang nước ấm đến để rửa sạch bụi bặm cho nàng, tắm rửa xong cảm thấy toàn thân đều sảng khoái.
Bữa tối được dùng trong phòng, đóng cửa lại, ba người ngồi quanh một bàn. Lúc trước đi xe mệt nhọc, ăn ngủ đều tách ra, cả ngày cũng khó gặp nhau. Cuối cùng cũng được tụ họp với nhau, nói đông nói tây không ngừng.
Tiểu Vũ nói rằng phong cảnh dọc đường rất tốt, phong cảnh đẹp như tranh vẽ;
Hương Hương nói rằng trong xe ngựa rất ngột ngạt, còn có hai người "như hổ rình mồi";
Lam Thanh nói cá chua ngọt ở Hồ Tây ngon thật, quả là danh bất hư truyền. *Cá chua ngọt:
Cả hai gắp một miếng cho vào miệng nhưng đều nhả ra toàn bộ.
Chỗ ở không lớn, trang trí rất đơn giản nhưng chỗ nào cũng được dụng tâm, lộ ra bốn chữ thanh tao nho nhã.
Hậu viện chỉ có "một người" là Lam Thanh, ngày thường cũng không có ai tới đây, cuộc sống thoải mái như những ngày còn ở tiểu viện.
Chỉ là cô nương tên Yên Thúy thỉnh thoảng sẽ gây cho nàng chút rắc rối. Bây giờ nàng ta và Ngọc Nùng chấp quản hậu viện nên vô cùng kiêu căng. Vì thế thức ăn phòng bếp mang tới bị nguội hay quần áo mới giặt bị thủng lỗ hầu như là chuyện thường xảy ra.
"Cái gì thế này! Sợi tơ được gửi đến vừa kéo ra đã đứt ngay, đến khâu đáy quần cũng phải khâu hai lần, tức chết đi được.!" Hương Hương là điển hình của "khôn nhà dại chợ", vừa đóng cửa lại đã ồn ào, thấy người tới thì lại vô cùng sợ hãi.
"Ngươi đi tìm nàng ta à?" Tiểu Vũ giật lấy việc trong tay nàng ấy, xe chỉ luồn kim, vừa làm việc vừa nói: "Ngươi rảnh quá, bình thường tự mình giặt cũng khó tránh được việc hỏng quần áo, nếu ngươi sợ này sợ kia thì tự làm đi, có giếng trong sân sao không tự giặt?"
Lam Thanh buồn bã vì đồ ăn, món cá hấp nguội và thịt anh đào đông lạnh không ngon chút nào.
"Ngày mai ta đi lấy, chỉ cần chạy về sớm hơn là được." Tiểu Vũ an ủi.
Vì vậy Tiểu Vũ đã thêm việc hàng ngày là giặt ủi và lấy thức ăn cho nàng. Có vẻ như trong viện này đang nuôi hai tiểu thư, đều do một mình hắn hầu hạ. Ngoài việc đấu võ mồm với Hương Hương vài câu thì hắn cũng làm việc chăm chỉ mà không phàn nàn.
Thỉnh thoảng hai người cũng thấy ngại nên cũng giúp đỡ bên cạnh. Nhưng mà hai người vụng về nên bị ghét bỏ, cuối cùng đứng bên cạnh nhìn.
Giang Nam nhiều mưa bụi, mưa một lần là hai ba ngày, sương khói mù mịt phản chiếu gạch ngói xanh biếc như tranh thủy mặc.
Lam Thanh đem ghế để dưới mái hiên bên ngoài, pha trà, nghe tiếng mưa, chợp mắt, thật thoải mái.
Lý Hoài Úc bận rộn nhiều việc đến mức gần như quên mất nàng rồi.
Một ngày nọ, Vương Minh Viễn đến quý phủ làm khách, chợt nhớ ra ở hậu viện vẫn còn một con 'cá muối' như vậy nên bèn cho người hầu dẫn ra hậu viện.
Mỹ nhân nằm yên tĩnh dưới làn mưa nhẹ, gió hiu hiu thổi, tiếng chuông gió thỉnh thoảng lanh lảnh, trong không khí dường như thoang thoảng hương trà.
Lơ đãng nhưng trêu chọc lòng người không nguôi.
Năm tháng lặng lẽ, thế gian không còn gì tuyệt vời hơn thế này cả...
Sự dịu dàng kéo dài theo năm tháng, dù cho nhiều năm sau đã già đi rồi, hắn vẫn cho rằng nàng là nữ tử tốt nhất mà hắn từng gặp trên đời này.
Vương Minh Viễn bất giác tiến lên, nhưng khi đến gần thì dừng lại. Hắn hỏi người bằng hữu bên cạnh: "Liệu nàng ấy có thích ta không?"
Lý Hoài Úc cười trả lời: "Điều đó là đương nhiên, Minh Viễn huynh ngọc thụ lâm phong, tài hoa xuất chúng, trên đời này có nữ tử nào không thích huynh đâu chứ?"
Vương Minh Viễn cười khổ: "Nếu như ta không là người thừa kế gia tộc thì tốt biết mấy!"
Nếu ngươi không phải người thừa kế gia tộc thì cớ gì ta lại mang người từ xa đến như vậy?
Trong lòng Lý Hoài Úc nghĩ vậy nhưng miệng nói: "Minh Viễn huynh thân phận hiển hách, bây giờ đã tự lập môn hộ, tại sao phải buồn rầu?"
Vương Minh Viễn cầm ngọc bội tua rua bên thắt lưng, chải nhẹ các tua, giọng nói như tro tàn: "Hoài Úc, hôn nhân của ta đã được định rồi. Nàng ấy là con gái duy nhất của Dương tướng quân của phủ Trấn quốc tướng quân, từ nay về sau sợ không có duyên với nhau nữa."
Cả đời này của hắn đều không do hắn quyết định.
"Ta biết trong lòng Minh Viễn huynh đang rất suy sụp. Minh Viễn huynh đã đọc đủ thứ thi thư, một thân tài hoa, dù sinh ra trong một gia đình bình thường cũng có thể có tên trên bảng vàng, lên thẳng mây xanh*. Thật đáng tiếc... "
* Thanh vân trực thướng – 青云直上 (thanh vân -> chỉ thanh thiên, tức là trời xanh; trực thướng: lên thẳng, tiến thẳng lên; bay thẳng lên trời cao; tóm lại là hình dung nhanh chóng tiến thẳng lên vị trí cao, ẩn dụ chuyện nhanh chóng thăng chức thăng quyền; xuất từ Sử ký Tư Mã Thiên, Phạm Thư Thái Trạch liệt truyện).
Một câu đều nói trúng tim đen của Vương Minh Viễn, hai người trân quý lẫn nhau, Vương Minh Viễn coi người trước mặt như tri kỷ.
Tham lam, hận thù, ngu dốt, oán giận, tình yêu bị chia cắt, muốn mà không có được, mất vinh quang và hạnh phúc.
Trên đời có bảy khổ tám khó, bất kì canh bạc nào cũng đủ để biến một người thành ác quỷ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro