Chương 1: Mối tình đầu là vở kịch độc diễn, không ai thưởng thức sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thất vọng, không phải vì thi trượt, cũng không phải vì giải thưởng đã quá thời hạn đổi tiền mặt mà bởi em ngỡ anh là người của cuộc đời em, nhưng anh đã cho em một câu trả lời phủ định.

1.  Giữa trưa , bầu trời cao và trong xanh, không có một gợn mây. Mặt trời nóng rực giống như một quả cầu lửa, làm bốc lên những làn khói mờ ảo trên mặt đường. Lúc ra khỏi nhà Thu Tô Bạch quên không mang ô. Cô liền che tấm bản đồ du lịch vừa mới mua trong cửa hàng văn phòng phẩm lên đầu, chui vào một con phố. Bác bảo vệ già nhìn thấy cô, mỉm cười và nói:

– Tô Bạch, hôm nay lại mang thứ gì ngon tới đây?

Hầu hết mọi người ở đây đều biết Thu Tô Bạch, bởi vì cô đã từng sống trong con phố này. Có điều nửa năm trước, nhà cô chuyển tới một khu chung cư cao cấp mới xây cách con phố này mấy tuyến đường, sống trong căn biệt thự san sát nhau.

Nhà chuyển đi nhưng trái tim của cô vẫn còn ở đây. Bởi vì ở đây có người mà cô yêu nhất – Tô Dịch.
Trong suốt kỳ nghỉ hè, gần như ngày nào Thu Tô Bạch cũng làm cho phòng bếp nhà mình rối tung cả lên chỉ để tạo ra sự bất ngờ mỗi ngày, mang chúng đến cho Tô Dịch thưởng thức. Ngay cả bác bảo vệ già trong con phố cũng biết tấm lòng của Thu Tô Bạch. Nhưng hôm nay bác ấy đã đoán sai, Thu Tô Bạch không mang đồ ăn tới. Cô đang dự tính một chuyện quan trọng hơn, chỉ còn đợi sự phối hợp của Tô Dịch.

Thu Tô Bạch chạy nhanh như bay, nhanh đến nỗi chân váy bị gió thổi đập vào bụng chân. Cô vui sướng khi nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, sau đó là tiếng Tô Dịch đẩy khung cửa sổ màu đỏ gạch, tiếng anh gọi cô.

- Tô Bạch! Nhanh! Nhanh lên đây! – Sau một kỳ nghỉ hè, mái đầu đinh của Tô Dịch đã không còn nữa, thay vào đó là mái tóc ngắn không đều nhau, hơn một tháng không thấy cắt tỉa, trông rối bù cả lên. Điều đó khiến khuôn mặt gầy gò của anh trở nên ốm yếu. Đó cũng là điểm duy nhất mà Thu Tô Bạch không thấy thuận mắt cho lắm. Mẫu người đàn ông mà cô thích là mẫu người khỏe mạnh, rắn giỏi.

Thu Tô Bạch đứng trong sân nhà Tô Dịch, ngẩng đầu nhìn cậu, thấy cậu đang cầm que kem. Cậu mỉm cười với cô rồi lại đưa que kem lên miệng mút một cái: – Mang đồ đến không?

- Đây rồi! – Thu Tô Bạch giơ tấm bản đồ du lịch trên tay. Ánh nắng mặt trời và Tô Dịch đều khiến cô thấy chóng mặt. Cô đẩy cánh cửa mà Tô Dịch để hé cho mình rồi đi vào nhà.

Thấy Thu Tô Bạch đã vào trong, Tô Dịch đóng cửa sổ, bên ngoài chỉ còn lại tiếng ù ù của máy điều hòa.
Kỳ nghỉ hè sau khi kết thúc kỳ thi tốt nghiệp cấp hai, Tô Dịch không ngờ mình đã ở suốt trong căn phòng điều hòa mát lạnh này. Trước đó bố mẹ đã nói với cậu, chỉ cần cậu thi được vào trường cấp ba của trường mà cậu đang học thì sẽ đưa cậu đi du lịch. Nhưng dường như lời hứa đó đã chìm vào quên lãng.

Vì thế cậu và Thu Tô Bạch mới nghĩ ra cách này, tìm địa điểm du lịch trước, sau đó kéo bố mẹ hai nhà cùng đi. Nếu họ quá bận rộn không có thời gian rảnh rỗi thì Tô Dịch và Thu Tô Bạch quyết định cả hai sẽ tự đi.

Thu Tô Bạch tự giác đi vào bếp lấy loại kem mà mình thích nhất trong tủ lạnh rồi chạy lên gác tìm Tô Dịch. Tô Dịch ngồi trước máy tính, trên màn hình máy tính là các trang web liên quan đến du lịch. Miệng cậu vẫn còn ngậm que kem chưa ăn hết, một tay gõ xuống bàn học bằng gỗ lim, lẩm nhẩm một mình:

– Không biết Hà Na thích đi đâu chơi nhỉ…

Thu Tô Bạch vừa đẩy hé cửa bước vào thì nghe thấy câu nói ấy. Nụ cười đông cứng trên khuôn mặt cô. Cô bỗng đứng sững người trước cửa, cảm giác thất vọng lan khắp toàn thân. Cô li.ếm môi, thầm nói với mình, quả nhiên Tô Dịch vẫn thích chị hơn. Tuy mời mình đi du lịch nhưng thực ra là muốn đi chơi với chị Hà Na… Nói cái gì mà nếu người lớn không đi thì sẽ đi cùng với mình, nhưng trong lòng thì lại hy vọng được cùng thưởng thức cảnh đẹp với chị!

Thu Tô Bạch ngây người đứng đó, đến tận khi que kem trên tay tan ra, chảy xuống sàn nhà cô mới luống cuống đẩy cửa, lấy giấy ăn trong phòng Tô Dịch, hốt hoảng lau vết kem dính trên sàn nhà.

- Tô Bạch! Làm thế không được. Kem ngọt lắm, dùng giấy ăn lau không sạch được đâu! – Tô Dịch đứng dậy, chạy vào phòng vệ sinh lấy cây lau nhà ra lau.

Thói quen sạch sẽ của chàng trai trước mặt đã từng là thói quen sinh hoạt không thể tốt hơn được nữa trong mắt Thu Tô Bạch. Nhưng bây giờ, sự chú trọng quá mức của cậu dường như là sự kén chọn đối với cô.

Thu Tô Bạch đứng ngây ra đó. Cảm giác ngột thở khiến cô thấy khó chịu. Đối với cô, buồn nhất là những lúc như thế này, mỗi lần hào hứng muốn chia sẻ điều gì đó với Tô Dịch thì Tô Dịch luôn mang Thu Hà Na ra, trong đầu cậu lúc nào cũng tưởng tượng được đi du lịch với Thu Hà Na chứ không phải là cô. Mỗi lần nghĩ đến điều đó Thu Tô Bạch lại cảm thấy ấm ức.

Nhưng vì tình địch không phải người khác mà là người chị gái mà mình yêu quý nhất. Vì thế Thu Tô Bạch không có cách nào cả.
Tô Dịch thấy tâm trạng của Thu Tô Bạch có chút bất thường liền đặt cây lau nhà sang một bên, kéo Thu Tô Bạch đến trước máy tính và nói:

- Tô Bạch, em nhìn này, em muốn đi đâu chơi?

Thu Tô Bạch nắm chặt tấm bản đồ trên tay, liếc nhìn màn hình máy tính và nói:

- Em… không muốn đi nữa.

- Hả? – Tô Dịch ngạc nhiên nhìn cô. Mấy hôm trước khi cậu nói kế hoạch du lịch với cô, cô còn vui mừng khôn xiết, sao đột nhiên lại nói là không muốn đi nữa?

- Vì sao? – Tô Dịch đặt hai tay lên vai Thu Tô Bạch, nghiêm túc nói – chẳng phải trước đó chúng ta đã nói với nhau rồi sao? Để chúc mừng chúng ta có thể tiếp tục được học chung một trường, anh thi đỗ cấp ba rồi, em đã hứa sẽ đi du lịch cùng anh rồi cơ mà?
Thu Tô Bạch cúi đầu, nhìn tấm bản đồ bị vò nhầu nhĩ trên tay, không nói gì.
Tô Dịch tiếp tục công kích:

- Nếu em đã đồng ý mà không nhận lời thì đến lúc em tốt nghiệp cấp hai, đừng hy vọng anh giữ lời hứa!

Ngày Tô Dịch chụp ảnh tốt nghiệp, Thu Tô Bạch đã từng hẹn với Tô Dịch sẽ đi du lịch cùng anh. Để cho công bằng, đến lúc cô tốt nghiệp cấp hai, anh sẽ đi du lịch cùng với cô.

Thu Tô Bạch mơ mộng sẽ tỏ tình với Tô Dịch trong chuyến đi du lịch sau khi tốt nghiệp cấp hai. Nếu bây giờ cả hai đều nuốt lời thì chẳng phải…

- Không được! – Thu Tô Bạch phủ định câu nói của Tô Dịch, sa vào cái bẫy của cậu ta, – đi thì đi!

Tô Dịch đạt được mục đích, mỉm cười nói:

- Thế vì sao lúc nãy đột nhiên nói không muốn đi?

- Không biết – Thu Tô Bạch không đủ dũng khí để nói mình đố kỵ vì lúc nào trong lòng Tô Dịch cũng nghĩ đến chị. Cô nín thở ngoảnh đầu đi, nhìn bức tường dán đầy ảnh trên đầu giường của Tô Dịch. Lúc nào cũng vậy, cô chỉ cần nhìn lướt qua là thấy tấm ảnh bắt mắt nhất.

Trong tấm ảnh là ba đứa trẻ nắm tay nhau, ba đôi mắt tròn xoe, ngây thơ nhìn về phía ống kính.

Mỗi lần nhìn thấy tấm ảnh ấy Thu Tô Bạch đều bỏ qua đứa trẻ cũng có mặt trong đó là Thu Hà Na. Cô thực sự rất hy vọng đó chỉ là tấm ảnh chụp chung giữa cô và Tô Dịch, coi đó là bằng chứng họ là một đôi trời sinh. Nhưng ý nghĩ đó quá ngây thơ. Bố mẹ hai bên vốn là bạn thân.

Cô sinh sau Tô Dịch và Thu Hà Na một năm. Nếu tính theo thứ tự ra đời thì cô mới giống kẻ thứ ba xen vào giữa hai người họ.

Thấy Thu Tô Bạch không nói gì, Tô Dịch cười và nói:

- Em không nói thì anh không hỏi nữa, nhưng anh thật lòng muốn đi du lịch cùng các em!

Thu Tô Bạch khẳng định mình nghe rất rõ Tô Dịch nói là các em chứ không phải em. Tính bướng bỉnh của cô lại bắt đầu phát tác:

- Chẳng phải đã nói là chị tham gia trại hè của cuộc thi viết văn, không về kịp, không thể đi cùng rồi sao? Vậy chúng ta đi Bắc Kinh đi! Đi Bắc Kinh tìm chị cùng đi chơi!
Tô Dịch ngạc nhiên nhìn Thu Tô Bạch. Điều đó khiến Thu Tô Bạch ý thức được ngữ điệu của mình, nghe rất giống như đang ghen. Cô đang định xoa dịu không khí thì chiếc điện thoại trong túi áo đổ chuông.

Thu Tô Bạch thấy màn hình điện thoại hiện lên tên của Ngải Tây, liền nhấn nút nghe.
Ngải Tây ở đầu dây bên kia tỏ ra rất thần bí khi hẹn Thu Tô Bạch ra ngoài nhưng lại không chịu nói mục đích hẹn cô ra ngoài làm gì. Thu Tô Bạch không có cách nào, đành phải nhận lời nửa tiếng sau gặp nhau ở chỗ hẹn.

- Em phải đi à?

Nhìn thấy Thu Tô Bạch chán nản sau khi nghe điện thoại, Tô Dịch hỏi.

- Vâng, Ngải Tây nói có chuyện tìm em…Em đi trước đây – Thu Tô Bạch đi đến cửa, nhìn thấy tấm bản đồ mình cầm trên tay liền vứt lên chiếc giường cạnh tường và nói: – Đây là tấm bản đồ mà anh cần.

- Cảm ơn em – Tô Dịch nhìn Thu Tô Bạch bước ra khỏi phòng rồi khẽ đóng cửa lại, trong lòng cảm thấy rất buồn. Cậu không biết vì sao gần đây tâm trạng của Thu Tô Bạch lại thay đổi thất thường như thế, lúc thì vui, lúc lại trở mặt. Cậu thấy mình càng ngày càng không thể đoán được tâm tư của con gái.

2.    Không giống với mặt trời buổi ban trưa, mặt trời lúc năm giờ bị vài đám mây che khuất, tỏa ánh nắng ấm áp xuống tận chân trời.


Thu Tô Bạch ngồi trên xe taxi, từ xa nhìn thấy Ngải Tây đứng ở cửa siêu thị. Ngải Tây mặc quần sooc bò cùng với chiếc áo ba lỗ in hình những bông hoa nhỏ, phía sau là chiếc ba lô sắp xệ xuống tận mông. Đầu đội chiếc mũ nan rất hot trong mùa hè năm nay.

Thu Tô Bạch không hiểu vì sao một cô gái vừa mới lên lớp tám giống mình như Ngải Tây lại phải mang trên mình những thứ đồ trang sức phức tạp đến thế, kết hợp đủ loại quần áo. So với những người cùng trang lứa, cách ăn mặc của Ngải Tây chỉ có thể dùng hai từ “khác người” để so sánh.

- Chú dừng lại ở phía trước ạ! – Lái xe chầm chậm đỗ xe bên đường, đỗ ở vị trí cách Ngải Tây đứng vài bước chân. Xuyên qua tấm kính chắn gió, Ngải Tây nhìn thấy Thu Tô Bạch ngồi trên xe. Cô vui mừng chạy lại, gõ cửa xe rồi chui vào trong xe trước khi Thu Tô Bạch trả tiền xe.

Nhìn thấy Ngải Tây chui vào trong xe, Thu Tô Bạch nhìn cô bạn thân của mình bằng ánh mắt đầy hoài nghi – chẳng phải đã nói là gặp nhau ở đây sao? Cậu lên xe làm gì?
Lái xe nhìn hai cô bé ngồi ghế sau qua kính chiếu hậu, không biết là nên thu tiền hay lái xe đi, liền hỏi:

- Rốt cuộc là thế nào đây, hai cháu đã bàn bạc xong chưa?

Ngải Tây đáp lời chú lái xe trước:

- Chú lái xe ơi, chú cứ lái xe đi ạ!

- Được rồi! Bây giờ đi đâu đây?

Thu Tô Bạch không nói xen vào được, chỉ biết liếc nhìn Ngải Tây. Cô ấy đang nói chuyện hăng say với chú lái xe. Thấy vậy cô liền nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn dòng xe, dòng người qua lại trên đường, trong đầu hiện lên hình ảnh của Tô Dịch. Từ nhỏ đến lớn, ngoài Tô Dịch, trong mắt cô không còn hình bóng của một người nào khác. Nhưng chỉ cần nghĩ đến cảnh Tô Dịch và Thu Hà Na dắt tay nhau đi dạo trên bờ biển lãng mạn là trái tim cô lại nhói đau như bị ai cào xé.

Mỗi người đi lại trên đường đều biến thành Tô Dịch.

Ngay cả người trên tấm biển quảng cáo khổng lồ trước những tòa nhà lớn dường như cũng biến thành Tô Dịch.

Nhưng cô gái bên cạnh bao nhiêu anh chàng Tô Dịch như vậy đều không phải là cô mà là Thu Hà Na.

Nỗi đau khổ giống như vũng bùn lầy sâu không thấy đáy, từ từ kéo Thu Tô Bạch xuống đó.

- Tô Bạch! Thu Tô Bạch! – Ngải Tây phải đẩy một cái rất mạnh mới kéo được cô ra khỏi cõi mộng ảo kỳ quái ấy. Thu Tô Bạch ngượng ngùng nhìn Ngải Tây, sợ cô ấy phát hiện những ý nghĩ kỳ quái trong đầu mình. Nếu Ngải Tây mà biết thì chắc chắn sẽ nói với Thu Tô Bạch rằng trên đời này còn bao nhiêu đàn ông, những người đã gặp rồi chưa chắc đã là người tốt nhất, cho dù anh ta là người tốt nhất thì cũng chưa chắc đã là người trong định mệnh.

Dường như Ngải Tây đã đoán được tâm tư của Thu Tô Bạch. Cô nói: “

- Lúc nãy trong điện thoại cậu nói đang ở nhà Tô Dịch, hai người bàn chuyện đi du lịch, có phải là… không thuận lợi lắm đúng không? – Nói đến nửa câu sau, Ngải Tây cố tình hạ giọng xuống. Cô nhìn Thu Tô Bạch chằm chằm, trên khuôn mặt ấy ẩn chứa nỗi tuyệt vọng.

Thu Tô Bạch biết mình không thể chạy trốn khỏi ánh mắt của Ngải Tây, gật đầu và nói:

- Người mà Tô Dịch muốn đi du lịch cùng không phải mình…

- Cái gì? Ý của cậu là… rất có thể anh ta đã thích người khác? – Suy đoán của Ngải Tây bắn trúng tim đen của Thu Tô Bạch.

Thu Tô Bạch gật đầu, không nói ra người mà Tô Dịch thích chính là chị gái của mình. Ngay cả bản thân cô cũng thấy rằng chuyện này rất giống với tình tiết cũ rích trong phim thần tượng. Thế nên cô lặng lẽ hít một hơi thật sâu rồi nói:

- Vì thế…mình không muốn đi du lịch cùng Tô Dịch nữa.

Nhưng Thu Tô Bạch càng muốn từ bỏ thì Ngải Tây lại càng khích lệ cô.

- Có phải là cậu nhầm không? Cậu luôn là người theo đuôi Tô Dịch. Hai người học cùng trường mầm non, học cùng trường tiểu học, ngay cả cấp hai cậu và Tô Dịch cũng thi cùng một trường. Bây giờ Tô Dịch cũng thi đỗ vào hệ trung học phổ thông của trường, chẳng phải sao? Người ở bên cạnh anh ta lâu nhất là cậu! Sao người khác có thể có cơ hội xen vào giữa hai người được? Có phải là cậu đa nghi quá không?

Người khác không có cơ hội, nhưng Ngải Tây lại bỏ qua người chị cũng lớn lên cùng với họ là Thu Hà Na. Ngoài việc cấp ba chị ấy bị chuyển sang trường trung học nữ sinh, trong suốt mười mấy năm qua, thời gian họ ở bên nhau là bằng nhau. Nói một cách khắt khe, Thu Hà Na còn ở bên cạnh Tô Dịch nhiều hơn hai năm. Có điều Thu Tô Bạch không muốn giải thích thêm nữa. Cô ngả người vào ghế, nhắm mắt, trên khuôn mặt không chút biểu cảm ẩn chứa nỗi tuyệt vọng và u sầu.

Thấy tâm trạng của Thu Tô Bạch tồi tệ như vậy, Ngải Tây cảm thấy hối hận vì hôm nay đã gọi cô ấy ra ngoài. Cô thở dài, bắt đầu nhắn tin cho người bạn trai mới để chắc chắn anh ta có còn ở trong quán bi-a không. Tin nhắn ấy thật nhanh, mới gửi đi chưa được một phút điện thoại của cô đã đổ chuông. Nhận được câu trả lời chắc chắn, Ngải
Tây vỗ vai Thu Tô Bạch và nói: - Đợi lát nữa mình đưa cậu đi gặp anh này đẹp trai lắm, cười một cái đi, được không? Thiên hạ đâu mà chẳng có bạch mã!

Thu Tô Bạch mở mắt nhìn Ngải Tây, muốn cười cũng không cười được. Thực ra cô muốn nói, điều đáng buồn nhất là cho dù trước mắt có hàng nghìn hàng vạn con bạch mã để cô lựa chọn thì cô cũng chỉ thích con ngựa tên là Tô Dịch. Thu Tô Bạch cảm thấy dường như ngay từ khi mới ra đời, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Tô Dịch, cô đã coi anh là chàng hoàng tử bạch mã mà suốt đời mình sẽ theo đuổi.

Đến quán bi-a mà bạn trai của Ngải Tây hẹn gặp cũng là lúc trời đã sâm sẩm tối. Thu Tô Bạch không ngờ Ngải Tây lại đưa mình đến những chỗ như thế này. Tô Dịch chưa bao giờ đến quán bi-a. Trong mắt Thu Tô Bạch, chỉ có những kẻ ăn không ngồi rồi hoặc chơi bời lêu lổng mới đến đây. Thu Tô Bạch đứng ở cửa quán bi-a, không muốn đi vào. Ngải Tây ra công ra sức kéo cô vào. Cô ấy nói:

- Tô Bạch, cậu là chị em tốt nhất của mình. Bạn trai mình mới quen, thời gian đầu cho cậu xem thế nào. Mình có tinh thần chia sẻ như thế mà cậu còn thế à?

- Cậu lại có bạn trai mới rồi? – Thu Tô Bạch trợn tròn mắt.

Ngải Tây không đáp lại Thu Tô Bạch, vẫy tay với đám người đứng trong góc, tươi cười nói:

- Anh yêu, em đến rồi!

Đám người ấy nhanh chóng đáp lại, huýt mấy hồi sáo chói tai về phía Ngải Tây và Thu Tô Bạch. Tất cả mọi người trong quán bi-a đều hướng ánh mắt về phía hai người họ. Ngải Tây thấy rất oai nhưng Thu Tô Bạch nhát gan, cũng chưa gặp cảnh tượng này bao giờ. Cô không nhìn rõ rốt cuộc người nào trong đám đông kia là bạn trai mới của Ngải Tây mà chỉ nhìn thấy trên cánh tay của mấy người trong số đó có săm hình con hổ trắng đáng sợ. Cô thấy mình như đang rơi vào sào huyệt của bọn xã hội đen. Cô gạt tay Ngải Tây ra, nói mình thấy khó chịu trong người rồi quay người đi ra khỏi quán bi-a tối tăm, ngột ngạt.

3.  Sau ngày hôm ấy, Thu Tô Bạch không liên lạc với Ngải Tây. Cô cũng không ra khỏi cửa bởi vì cơn bão đáng ghét dồn dập ập tới, phá hỏng kế hoạch du lịch của cô và Tô Dịch. Sau đó, bố mẹ lo lắng thời gian này họ đi ra ngoài sẽ xảy ra chuyện nên kiên quyết bắt họ chờ đến kỳ nghỉ quốc khánh sau khi khai giảng rồi đi chơi.

Rõ ràng biết đây là kế hoãn binh của người lớn nhưng Thu Tô Bạch muốn phản kháng cũng không tìm được chiến hữu cùng đứng trên một chiến tuyến với mình. Ngay cả Tô Dịch cũng đồng ý với đề nghị của bố mẹ. Cô nghĩ Tô Dịch cũng muốn hoãn chuyến đi lại, dùng lý do chính đáng này để đợi chị kết thúc chuyến trại hè của cuộc thi viết văn. Đến lúc ấy thì ba người có thể cùng đi.

Kỳ nghỉ hè không có hoạt động trở nên hoàn toàn vô nghĩa.

Thu Tô Bạch không còn ngày nào cũng chăm chỉ làm thức ăn ngon chạy đến nhà Tô Dịch như trước đây nữa. Cô thầm tổng kết lại những ví dụ điển hình nhất bên cạnh mình – Ngải Tây, vì sao chỉ cần là chàng trai cô ấy thích thì cô ấy đều có thể có được. Cô thấy mình không thể chủ động đi tìm Tô Dịch như trước nữa. Cô phải để anh đến tìm mình trước, phải để anh nghĩ đến những lúc cô không ở bên cạnh anh, anh thấy tẻ nhạt như thế nào, buồn chán như thế nào, muốn gặp cô như thế nào.

Nhưng cách làm này không hề có một chút tác dụng nào đối với Tô Dịch. Chưa được một tuần, Thu Tô Bạch đã không kìm lòng được chạy đi tìm Tô Dịch. Thu Tô Bạch đến thật đúng lúc. Huấn luyện viên đội bóng rổ của trường gọi điện thoại cho Tô Dịch, bảo cậu trong mấy ngày này tổ chức trận đấu bóng rổ giao hữu giữa hệ phổ thông trung học với hệ phổ thông cơ sở. Cậu đang thiếu một trợ thủ.

Không cần phải nói, Thu Tô Bạch là trợ thủ duy nhất của Tô Dịch bởi từ nhỏ hai người đã rất hợp nhau. Từ trước tới nay Tô Dịch luôn luôn chọn những công việc tương đối phiền phức, còn lại những công việc nhẹ nhàng thì giao cho Thu Tô Bạch xử lý. Giống như lần này, nhiệm vụ mà Tô Dịch giao cho Thu Tô Bạch chỉ là chuẩn bị nước uống cho các cầu thủ trong trận đấu bóng hôm ấy, ngoài ra là một số phương pháp chống say nắng.

Có điều, Thu Tô Bạch đã chuẩn bị thuốc chống say nắng rất cẩn thận, lại còn đặc biệt liên hệ với Ngải Tây triệu tập đội cổ vũ của trường, thu hút không ít những bạn không có hoạt động trong kỳ nghỉ hè đến xem. Vì thế, trận thi đấu giao hữu nho nhỏ trước khi khai giảng được tổ chức rất sôi nổi.

Sau khi trận đấu bóng rổ kết thúc, nhân lúc các cầu thủ vào phòng thay đồ, Thu Tô Bạch đến bên cạnh Ngải Tây, chần chừ một lúc rồi nói:

- Ngải Tây, mình có chuyện muốn nói với cậu…

Lúc ấy Ngải Tây đang cúi người thu dọn đồ đạc. Cô đứng thẳng người, mỉm cười với
Thu Tô Bạch và nói:

- Sao thế? Mặt nghiêm nghị như thế làm gì?

Nếu Ngải Tây không nói như vậy thì Thu Tô Bạch vẫn chưa phát hiện mặt mình lại hình sự như vậy. Cô đưa tay sờ mặt, nghĩ một lúc, quyết định nói ra những điều mình nghĩ trong thời gian vừa rồi:

- Cái đó, cậu bạn trai ở quán bi-a lần trước, cậu thật sự thích đến vậy sao…

- Dĩ nhiên, không thích thì sao lại ở bên nhau! – Ngải Tây nói rất chắc chắn, dường như đã đoán được cô bạn thân của mình muốn nói gì nên ngăn không cho cô ấy có cơ hội mở miệng – Tô Bạch, có phải là cậu ghét những chỗ như quán bi-a vì thế vẫn chưa nhìn kỹ Dương Tử, trong lòng đã thầm cho điểm anh ấy, nghĩ rằng những người đến quán bi-a đều là những kẻ ăn chơi lêu lổng, nghĩ rằng chắc chắn anh ấy sẽ không thể mang lại hạnh phúc cho mình? Nhưng hạnh phúc hay không không phải bất kỳ người nào nói là được, phải tự mình cảm nhận, Tô Bạch… mình nghĩ Dương Tử rất có thể là chàng trai trong cuộc đời mình…

Những lời nói ấy của Ngải Tây khiến Thu Tô Bạch cảm thấy ngượng ngùng. Mặt cô đỏ bừng, những lời khuyên nhủ cô bạn thân của mình chia tay với anh chàng ăn chơi kia như tắc nghẹn trong cổ họng. Nhưng lần trước, sau khi Ngải Tây đưa cô đến quán bi-a, chuyện giữa cô và Tô Dịch cũng đủ phiền phức lắm rồi. Có điều chỉ cần nghĩ đến chuyện rất có thể Ngải Tây sẽ tự đưa mình vào miệng cọp, Thu Tô Bạch lại lo Ngải Tây sẽ bị tổn thương. Cô giận dỗi không đi tìm Ngải Tây, hy vọng một ngày nào đó cô ấy sẽ nói với mình anh chàng ăn chơi kia quả nhiên không phải là người tốt. Nhưng cô đã đoán sai, Ngải Tây nghĩ mình và anh ta rất hạnh phúc khi ở bên nhau.

- Tô Bạch! Cậu cũng phải cố lên! Giành lấy hạnh phúc cần phải tranh thủ cơ hội! – Ngải Tây khích lệ Thu Tô Bạch. Nhìn thấy Tô Dịch bước ra từ phòng thay đồ, cô chủ động vẫy tay với Tô Dịch rồi hét to:

- Anh ơi! hôm nay chơi hay lắm! Nếu anh có thể ở lại trường thì tốt biết bao, khai giảng rồi lại được xem anh chơi bóng!

Tô Dịch mỉm cười đi về phía họ. Cậu dừng lại bên cạnh Thu Tô Bạch, vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, dịu dàng nói:

- Còn phải cảm ơn Tô Bạch, nếu không có sự giúp đỡ của cô ấy…

Thu Tô Bạch hy vọng Tô Dịch sẽ nói, nếu không có sự giúp đỡ của cô ấy thì anh không làm được việc gì. Nhưng đúng lúc quan trọng nhất thì đột nhiên giọng nói của một cô gái vang lên từ phía xa, yếu ớt nhưng rất hay:

- Xin hỏi… có Mã Viễn ở đây không?

Giọng nói ấy thật dịu dàng, dịu dàng đến nỗi đi vào tận xương tủy.

- Mã Viễn là ai? – Ngải Tây vốn thích bận tâm tới chuyện của người khác. Cô ấy hạ thấp giọng hỏi Thu Tô Bạch. Thu Tô Bạch lắc đầu, nhưng cô đoán có thể là thành viên trong đội bóng rổ. Cô đã từng chụp ảnh với rất nhiều người trong đội bóng, có điều không biết tên họ. Thu Tô Bạch nghĩ rằng anh chàng tên là Mã Viễn mà cô gái này cần tìm rất có thể mình đã gặp rồi.

- Mã Viễn, có người tìm! – Tô Dịch cất cao giọng, gọi với về phía phòng thay đồ, sau đó nói với cô gái kia:

- Cậu ấy sẽ ra nhanh thôi, cô chờ một chút!

- Vâng…cảm ơn… – Chỉ là câu nói đơn giản mà mặt cô gái đỏ bừng. Trên tay cô là hộp đồ ăn xinh xắn. Cô lặng lẽ đứng ở chỗ cách phòng thay đồ không xa đợi Mã Viễn.
Ngải Tây nhìn cô gái ấy chằm chằm, đến tận khi chiếc điện thoại trong túi áo thúc giục cô nhanh chóng rời đi cô mới nhớ đến cuộc hẹn với Dương Tử, vội vàng tạm biệt Thu Tô Bạch và Tô Dịch.

- Chúng ta cũng đi chứ? – Thu Tô Bạch nói với Tô Dịch.

- Mấy ngày hôm nay em vất vả rồi. Em muốn ăn gì? Anh mời.

Thu Tô Bạch nghĩ một lúc rồi nói:

- Vậy thì ăn yogurt ở quán mới mở gần trường, được không?

Tô Dịch nhìn đồng hồ rồi gật đầu.

 

4. Cửa hàng yogurt với phong cách trang trí rất đặc biệt, rất hợp với sở thích của các cô gái.

Thu Tô Bạch và Tô Dịch đi đến trước cửa hàng yogurt thì bánh doughnut ở cửa hàng bánh ngọt bên cạnh vừa ra lò. Thu Tô Bạch lập tức bị cuốn hút bởi những chiếc bánh nóng hổi, liền nói với Tô Dịch:

- Anh vào trước đi, em đi mua mấy cái bánh doughnut.

- Đợi lát nữa khi nào về thì mua?

- Không được, bánh doughnut ở đây rất đắt hàng, chẳng mấy chốc mà hết sạch- Thu Tô Bạch sốt sắng nói.

- Vậy anh đưa em đi – Tô Dịch nói rồi cùng Thu Tô Bạch xếp hàng mua bánh doughnut. Thu Tô Bạch mong chờ được nhìn thấy từng chiếc bánh doughnut tròn xoe phủ đầy các loại nước sốt mà cô thích. Thu Tô Bạch chỉ tay vào chiếc bánh doughnut phủ đầy kem và nói:

- Đây là loại em thích nhất. Lần nào chị cũng tranh loại bánh đó với em, ăn không biết chán. Lần này nhân lúc chị chưa về, nhất định em phải mua thêm vài cái mới được!
Tô Dịch nghe thấy Thu Tô Bạch nói đến Thu Hà Na, vội nói:

- Hà Na thích thì mua thêm một ít! Khi nào về mà được ăn thì chắc chắn cô ấy sẽ rất vui!

- Đợi đến khi chị về thì hỏng mất rồi. Nghe nói kết quả cuộc thi được công bố sau khi trại hè kết thúc. Gần đây lúc nào chị cũng tắt máy, không liên lạc được, chị ở Bắc Kinh không được hưởng lộc ăn uống rồi!

- A…đúng rồi, em biết không… – Tô Dịch mơ hồ nói một nửa, nhớ đến việc mình đã hứa với Thu Hà Na là sẽ giữ bí mật nên ngậm miệng lại.

- Biết cái gì? – Thu Tô Bạch ngoảnh đầu nhìn Tô Dịch. Thấy cậu không nói gì, liền hỏi lại một lần nữa:

- Xảy ra chuyện gì sao?

- Không có gì…không có gì đâu – Tô Dịch xua tay, ngoảnh đầu ra sau như không có chuyện gì xảy ra, nhìn những người xếp hàng sau mình rồi nói rất không tự nhiên: – Cửa hàng này thật đắt hàng!

Thu Tô Bạch mua một hộp đựng sáu chiếc bánh doughnut. Tô Dịch kiên quyết để mình trả tiền. Thu Tô Bạch không nghĩ ngợi nhiều mà cùng cậu vào cửa hàng Yogurt.
Thu Tô Bạch nhìn các món ăn trên menu, nhớ tới câu nói của Ngải Tây, muốn tỏ tình thì phải tranh thủ. Cô liếc nhìn Tô Dịch ngồi cạnh. Lúc hai người ở bên nhau là lúc thích hợp nhất để bày tỏ lòng mình, thêm vào đó không khí trong cửa hàng lại tuyệt vời như thế này. Hơn nữa mấy ngày hôm nay cô đã giúp Tô Dịch không ít việc, nếu lúc này mà nói ra những lời mình đã cất giấu trong lòng thì rất dễ được đón nhận. Cứ vậy đi! Thu Tô Bạch liếc nhìn Tô Dịch, ngây người suy nghĩ, hai má ửng hồng. Tô Dịch nhìn cô, ngạc nhiên hỏi:

- Em sao vậy? Mặt anh có vấn đề gì sao?

- Đâu… đâu có! – Thu Tô Bạch vẫn chưa mở miệng tỏ tình thì đã ấp a ấp úng rồi. Cô vội vàng gọi loại mình thích rồi kiếm cớ đi vào phòng vệ sinh.

Tô Dịch dõi theo hình bóng của Thu Tô Bạch đến tận khi cô bước vào phòng vệ sinh.

Cậu lấy điện thoại trong túi quần, gọi điện cho Thu Hà Na: – Cậu đang ở đâu? Lúc nãy mình nhắn tin cho cậu, cậu nhận được không? Mình và Tô Bạch đã đến cửa hàng Yogurt mới mở gần trường rồi, còn bao lâu nữa cậu mới tới?

- Cậu đoán xem? – Thu Hà Na kéo hành lý bước vào cửa hàng yogurt, gấp điện thoại lại, vừa cười vừa đập vào người Tô Dịch khiến cậu giật nảy mình.

- Hà Na… – Nét mặt sợ hãi của Tô Dịch biến mất hoàn toàn sau khi nhìn thấy Hà Na, thay vào đó là niềm vui mừng. Cậu đang định đưa những chiếc bánh doughnut mà mình đã xếp hàng để mua riêng cho cô thì cô chỉ tay về phía chiếc ghế trống trơn ở phía đối diện và nói:

- Tô Bạch đâu? Chẳng phải nói là đi cùng Tô Bạch sao?

- Cô ấy vào phòng vệ sinh rồi, vẫn chưa ra. Cậu ngồi xuống nghỉ đi đã – Tô Dịch nhìn về phía phòng vệ sinh, tay cầm hộp bánh doughnut.

Lúc ấy, cửa hàng Yogurt vang lên giọng nói trầm lắng của một chàng trai:

- Là thằng khốn nào? Tiểu Mỹ, em nói đi, nói đi! Rốt cuộc là thằng khốn nào? Anh mà gặp nó, nhất định sẽ đánh chết nó!

Tô Dịch ngoảnh đầu lại nhìn, ngạc nhiên gọi:

– Mã Viễn?

Một hộp bánh ngọt vô tội bị giẫm nát trước cửa hàng, những chiếc bánh vừng bên trong bắn tung tóe dưới đất.

Mã Viễn đang chau mày, chưa kịp chào Tô Dịch một tiếng thì đã chạy theo cô gái đang khóc như mưa, chạy vào phòng vệ sinh của cửa hàng Yogurt. Thu Hà Na nháy mắt với Tô Dịch rồi hỏi:

- Cậu quen à?

- Ừ. Chúng mình cùng ở trong đội bóng rổ của khối trung học cơ sở của trường.

5.  Nước chảy róc rách từ vòi nước xuống đường ống ngầm.

Thu Tô Bạch lấy trong túi áo thỏi son môi mà cô thích nhất, tô lên môi rồi hài lòng mím môi. Cô soi mình trong gương, hít một hơi thật sâu rồi tự nói với mình: – Thu Tô Bạch, cố lên! Đợi đến lúc tốt nghiệp cấp hai mới tỏ tình thì e rằng đã muộn rồi! Lần này nhất định phải dũng cảm nói ra! Người Tô Dịch thích không phải là Thu Hà Na, là Thu Tô Bạch, không sai! Cứ như thế!

Thu Tô Bạch lấy hết dũng khí, đang chuẩn bị đi ra thì đột nhiên có người đẩy cửa vào. Cô ngây người một lúc, đó chính là cô gái đứng ngoài phòng thay đồ trong sân bóng của trường, nói là muốn tìm Mã Viễn. Phấn trên mặt cô ấy đều bị nước mắt làm nhòe hết. Cô ấy che miệng, vừa khóc vừa chạy vào phòng vệ sinh. Thu Tô Bạch không có cơ hội chào cô ấy một tiếng.

Thu Tô Bạch đi về phía cửa ra vào, nhìn thấy một tấm ảnh nhỏ nằm dưới đất. Cô ngạc nhiên nhặt nó lên, giữa một khối đen sì là một thứ gì đó lờ mờ không rõ.

- Đây là cái gì? – Thu Tô Bạch quay ngang quay dọc mà vẫn không biết. Cô đang định vứt nó vào thùng rác bên cạnh thì cô gái lúc nãy chạy từ phòng vệ sinh ra, giật lấy tấm ảnh trên tay cô. Thu Tô Bạch không hiểu gì, ngây người đứng đó một lúc, đang định hỏi tấm ảnh đó có phải của cô ấy không thì cô ấy đã chạy vào phòng vệ sinh rồi.

Thu Tô Bạch nhăn nhó nhìn cánh cửa đóng chặt. Cô đặt tay lên tay cầm, vừa bước ra khỏi phòng vệ sinh thì nhìn thấy một chàng trai với đôi mắt đầy những tia máu đáng sợ. Cô nhìn cậu ta, cậu ta cũng nhìn cô, sau đó vội vàng quay mặt đi, đi đi lại lại trước cửa phòng vệ sinh một cách rất bất an.

Thu Tô Bạch nhớ đã từng gặp cậu ta trong đội bóng, lại nhớ đến cô gái lúc nãy, cô có thể đoán được cậu ta chính là Mã Viễn. Vốn dĩ không phải là người quen, chỉ vì luyện tập cùng đội bóng của Tô Dịch mà thỉnh thoảng chụp chung vài tấm ảnh. Thu Tô Bạch không muốn bị người khác cho rằng mình là người lắm chuyện, thích xen vào chuyện của người khác, không dám hỏi đã xảy ra chuyện gì, chỉ vừa đi vừa ngoảnh đầu nhìn. Nhưng hai chân vừa mới đặt vào đại sảnh của cửa hàng Yogurt thì toàn thân cô đông cứng. Từ xa cô nhìn thấy Thu Hà Na ngồi đối diện với Tô Dịch. Anh đang mở hộp bánh doughnut cho Hà Na, mỉm cười nói gì đó với chị ấy.

Thu Tô Bạch có cảm giác đôi chân của mình không còn nghe theo sự chỉ huy của bộ não. Tim cô đập thình thịch thình thịch như muốn nhảy ra khỏi nồng ngực. Một giây trước cô còn nghĩ đến việc phải nói với Tô Dịch như thế nào cho hợp lý. Nhưng lúc này đây, tất cả đều tan thành bong bóng xà phòng.

Không nhầm chứ? Người đó là Hà Na, là chị gái của mình. Không nhầm chứ? chẳng phải chị ấy đang ở Bắc Kinh tham gia trại hè sao? Sao lại xuất hiện ở đây? Ngồi chỗ của mình, ăn bánh doughnut mà Tô Dịch mua cho mình… Không nhầm chứ? không phải là hoa mắt chứ? Thu Tô Bạch lùi lại một bước, không dám tin vào mắt mình. Cô nhắm mắt, hy vọng lúc mở mắt ra, những gì mình vừa nhìn thấy chỉ là ảo ảnh.

Nhưng cho dù đôi mắt lừa người thì đôi tai cũng không thể cùng lúc xuất hiện ảo giác thính giác được, chẳng phải sao?

- A! Tô Bạch ra rồi! Tô Bạch! Ở đây! – Thu Hà Na nhìn Tô Dịch mở hộp bánh doughnut. Lúc cô đứng dậy nói mình muốn vào phòng vệ sinh thì nhìn thấy Thu Tô Bạch đang đứng ở xa.

Thu Tô Bạch nhìn Thu Hà Na, rất khó đối diện với tâm trạng kỳ lạ đan xen trong lòng. Rõ ràng là gần một tháng không gặp chị, rất nhớ chị, nhưng cứ nghĩ đến chuyện chị không chỉ là chị gái mình mà còn là tình địch, Thu Tô Bạch thật sự không biết nên cư xử như thế nào mới là con người thực của mình.

Thu Hà Na đi về phía Thu Tô Bạch, ôm cô một cái rồi khẽ nói:

- Chị vào phòng vệ sinh đã. Chị mua quà cho em đấy!

Hôm nay, Thu Tô Bạch thấy mình giống như một con đại ngốc không hơn không kém, tham gia vào vở kịch hoang đường do Thu Hà Na và Tô Dịch đóng vai chính. Cô không muốn nhớ đến mùi vị của bánh doughnut, cũng không muốn nhớ đến dáng vẻ của Tô Dịch khi khen ngợi chị tham gia trại hè. Cô chỉ cảm thấy mình sắp nổ tung. Một bên là người thân mà mình yêu nhất, một bên là người mà mình thích nhất. Sống trong mối quan hệ kỳ quái này khiến cô thực sự phát điên!

6.

Thu Tô Bạch hạ quyết tâm không đi gặp Tô Dịch. Nhưng có một số người không phải là không gặp mặt thì có thể biến mất khỏi cuộc sống của cô. Tuần cuối cùng trước khi khai giảng, Tô Dịch chủ động đến tìm cô. Cậu ôm mấy quyển sách của những môn chính hồi lớp tám, đứng trước cửa nhà Thu Tô Bạch. Cậu đã nghĩ ra một lý do rất hoàn hảo, đó chính là giúp Thu Tô Bạch ôn tập trước nội dung của lớp tám.

- Không biết Hà Na có nhà không? – Tô Dịch bất an nhấn chuông cửa. Người chạy ra mở cửa là Thu Tô Bạch. Cô không ngờ Tô Dịch sẽ tìm đến tận cửa, vì thế cảm giác bức bối trong lòng lập tức tan biến khi nhìn thấy khuôn mặt của Tô Dịch.

- Sao anh lại đến đây? – Cho dù trong lòng đã tha thứ cho Tô Dịch nhưng giọng nói của Thu Tô Bạch không phải là tha cho người khác. Cô nhìn đống sách vở trên tay cậu và nói:

- Vào nhà đi.

- Còn một tuần nữa là khai giảng rồi, theo thông lệ chẳng phải là nên giúp em ôn bài sao? – Tô Dịch có chút chột dạ khi theo dõi động tĩnh trong phòng.

Thu Tô Bạch thấy Tô Dịch nói vậy, trong lòng cảm thấy ấm áp. Cô bĩu môi, bướng bỉnh nói:

- Chị sẽ giúp em ôn bài, ai dám làm phiền anh…

Không đợi Thu Tô Bạch nói hết câu, Tô Dịch liền nhân cơ hội hỏi:

- Đúng rồi, một mình em ở nhà à? Hà Na đâu?

Thu Tô Bạch vừa nghe đã biết ngay Tô Dịch quan tâm đến chị hơn. Cảm giác ngột thở trong lòng giống như đám mây đen ùn ùn kéo đến, ngưng tụ trên bầu trời. Cô không muốn lúc nào Tô Dịch nói chuyện với mình, tất cả mọi chủ đề đều liên quan đến Thu Hà Na. Dường như thế giới của cậu không thể không có Thu Hà Na. Dường như câu chuyện giữa hai người họ chỉ cần thoát khỏi Thu Hà Na thì sẽ không có bất kỳ ý nghĩa gì hết.

Thu Tô Bạch quay đầu, nhìn thẳng vào mặt Tô Dịch. Nụ cười trên khuôn mặt cậu khiến cô thấy giống với sự chế nhạo hơn, vì thế cô bực tức nói:

- Đi hẹn hò với bạn trai cùng tham gia trại hè rồi!

Nụ cười trên khuôn mặt Tô Dịch bỗng vụt tắt, thay vào đó là vẻ mặt u ám giống như khoảnh khắc trước khi nhật thực toàn phần xuất hiện trên trái đất. Càng nhìn thấy Tô Dịch như vậy, Thu Tô Bạch càng cảm thấy đó chính là thứ cô muốn – nỗi thất vọng của Tô Dịch với chị Thu Hà Na. Chỉ cần khiến anh nghĩ rằng mình không có cơ hội, không có khả năng thì anh sẽ không còn để ý đến chị nữa mà chuyển hết mọi sự quan tâm và ánh mắt trìu mến về phía mình.

- Gần đây họ thường xuyên gặp mặt, cùng đến thư viện, cùng đi uống cà phê. Anh chàng ấy rất có khí chất, nhưng không giống với những anh chàng thư sinh yếu ớt. Cách ăn mặc cũng rất cá tính, vừa nhìn là biết đó là mẫu người chị thích – Thu Tô Bạch thêm mắm thêm muối, cố tình thêm câu cuối cùng, cũng cố tình dùng giọng điệu ngưỡng mộ, dường như rất hy vọng mình cũng có một người bạn trai như thế.

Nhưng vì sao vẻ mặt của Tô Dịch lại đau khổ đến thế. Đôi lông mày cong cong sau khi nghe thấy những thông tin đó liền chau lại, để lộ những vết nhăn trên trán.

Nhìn thấy dáng vẻ ấy của Tô Dịch, đột nhiên Thu Tô Bạch cảm thấy hối hận vì những điều mình vừa nói.


Cô đã nói rất quá đáng. Cô bất an nhìn cậu:

– Tô Dịch, anh… sao vậy?

- Hả… không sao… – Tô Dịch buồn rầu ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách, sức sống và lòng nhiệt tình sôi sục biến mất trong nháy mắt. Lúc này trông cậu giống như một kẻ thất tình.


- Tô Dịch…không phải là anh thích chị em chứ… – Từ trước tới nay Thu Tô Bạch chưa bao giờ hỏi câu hỏi này một cách thẳng thắn như thế. Nhưng lúc này đây, vì rất muốn biết cảm giác trong lòng Tô Dịch nên cô không khống chế được cái miệng của mình, không suy nghĩ gì mà hỏi luôn.

Tuy nhiên, hình như Tô Dịch đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ, không để ý đến câu hỏi của cô, không nói một lời nào.

Lúc này, Thu Tô Bạch rất muốn nói “cho dù không có chị thì chẳng phải vẫn còn em sao?” nhưng không biết vì sao, nhìn thấy dáng vẻ ấy của Tô Dịch, Thu Tô Bạch có cảm giác dường như ai đó nhét máy nghiền thịt vào tim mình, khiến nó bị xé vụn thành nhiều mảnh. Cô cố gắng an ủi Tô Dịch, mơ hồ phủ định những lời mình vừa nói trước đó: – Tuy anh chàng kia rất tốt, nhưng hình như chị chỉ coi anh ta là một người bạn nói chuyện rất hợp… em nghĩ…

Đúng lúc ấy, Tô Dịch nhìn thấy Thu Hà Na qua ô cửa kính trước mặt. Cậu không nghe Thu Tô Bạch nói hết câu mà đứng dậy, đi về phía cửa. Quả nhiên là một chàng trai đưa Thu Hà Na về nhà. Tô Dịch nắm chặt tay, cố kìm nén nỗi giày vò trong suốt mấy chục giây, nhìn Thu Hà Na tạm biệt anh chàng kia. Cậu ta vẫn chưa đi xa. Tô Dịch liền rảo bước đi đến bên cạnh Thu Hà Na, kéo tay cô đi ra ngoài. Thu Tô Bạch nhìn thấy họ đứng ở bãi cỏ công cộng cách đó không xa. Hai người đứng ngây ra đó, không nói gì cả, nhưng ngay cả kẻ ngốc cũng nhận ra là Tô Dịch đang rất tức giận, chẳng phải sao?

Thu Tô Bạch không kìm được tự giễu cợt mình: Nhìn đi! Tô Dịch thích chị là điều quá rõ ràng. Thu Tô Bạch, mày đúng là con ngốc! Vì sao lại không dvdvdvthừa nhận sự thật này, từ nhỏ đến lớn, người thực sự thu hút ánh mắt của Tô Dịch chính là chị gái Thu Hà Na của mày chứ không phải là Thu Tô Bạch mày đâu! Cái gì mà tự cho rằng tên của mình và Tô Dịch đều có chữ “Tô” nên nghĩ là duyên phận trời sinh, nghĩ rằng số phận an bài, anh ấy chính là một nửa trong định mệnh. Tất cả đều là chuyện hoang đường!

Thu Tô Bạch nhắm chặt mắt, không để nước mắt trào ra. Nhưng nước mắt không nghe theo sự chỉ huy của cô. Cô biết những giọt nước mắt như thế này tuyệt đối không thể để người khác nhìn thấy. Cô quay người chạy vào phòng vệ sinh, nhìn cái mũi đỏ ửng của mình trong gương, trông chẳng khác nào con hề nực cười. Nhưng, cô lại không thể cười được.

Chẳng bao lâu sau, đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên.

Thu Tô Bạch ngỡ rằng có thể chị không mang chìa khóa, cố gắng khịt mũi, hít một hơi thật sâu rồi đi ra mở cửa. Cô không ngờ người đứng ở cửa là Khưu Uy Uy…

Gần một kỳ nghỉ hè Khưu Uy Uy không liên lạc với Thu Tô Bạch. Cậu ta đội mũ lưỡi trai, cho dù cố tỏ ra vẻ thần bí kéo chiếc mũ rất thấp để che mắt nhưng Thu Tô Bạch vừa nhìn là nhận ra ngay.

Thu Tô Bạch còn nhớ cô quen Khưu Uy Uy hồi học lớp sáu. Cậu ta mới chuyển lớp, được cô chủ nhiệm sắp xếp ngồi cạnh Thu Tô Bạch. Tuy thời gian không dài nhưng hai người rất hợp nhau, trở thành đôi bạn thân thiết.

Thu Tô Bạch giơ tay lên, khẽ ấn mũ lưỡi trai của cậu ta và nói:

- Tiểu vương tử toán học, về nước khi nào vậy?

Khưu Uy Uy thấy Thu Tô Bạch bị ngạt mũi, liền bỏ mũ ra, ngỡ rằng cô bị cúm, lo lắng nhìn cô và nói:

- Tô Bạch, cậu thật thú vị, mình vừa quay về cậu đã muốn để mình nhìn cậu vắt mũi sao?

Thu Tô Bạch sờ mũi, cố gắng nở nụ cười, nhưng ánh mắt vẫn không kìm được hướng về phía bãi cỏ nơi Tô Dịch và Thu Hà Na đang đứng.

- …Không phải là cậu khóc chứ? Ai bắt nạt cậu? để người anh em này trút giận cho cậu! – Khưu Uy Uy dõi theo ánh nhìn của Thu Tô Bạch. Tô Dịch và Thu Hà Na vừa lọt vào tầm mắt của cậu, cậu đã hiểu ra mọi chuyện. Khưu Uy Uy là một người bạn khác giới rất “hợp cạ” với Thu Tô Bạch. Với tính cách không thể giấu được mọi chuyện trong lòng thì Thu Tô Bạch đã sớm viết hết những chuyện xảy ra trong kỳ nghỉ hè và gửi vào hòm thư nhà Khưu Uy Uy. Nếu không phải vì cậu và mẹ ra nước ngoài thăm bố, phí quốc tế đắt đến đáng sợ thì chắc chắn ngày nào Thu Tô Bạch cũng kể cho cậu nghe tất cả mọi chuyện xảy ra bên cạnh mình giống như phát chương trình thời sự vậy.

Khưu Uy Uy không muốn khơi lại vết thương lòng của Thu Tô Bạch trước mặt cô, liền lấy một <a+href="http: www.qua102.com"="">món quà được gói rất tinh xảo và đẹp đẽ sau lưng giống như làm ảo thuật, đưa cho Thu Tô Bạch và nói:

- Này! Quà của cậu!

- …Cảm ơn – Thu Tô Bạch gượng cười. Khưu Uy Uy nhìn dáng vẻ ấy của cô mà thấy rất buồn, liền nói:

- Sao cậu có thể đối xử với một chàng trai tốt bụng bị người ta bỏ rơi như thế. Đây…là <a+href="http: www.qua102.com"="">món quà nước ngoài cuối cùng mà mình tặng cậu, hãy trân trọng nó…

Thu Tô Bạch không chú tâm nghe Khưu Uy Uy nói, chỉ chọn vài từ mấu chốt trong đó nên hoàn toàn hiểu sai về trọng tâm của câu nói. Cô nói:

- Bị người ta bỏ rơi? Cậu và bạn gái chia tay nhau rồi sao?

- Haha – Khưu Uy Uy cười, tránh không đi sâu vào vấn đề. Cậu khẽ vỗ vai Thu Tô Bạch và nói:

- Vui lên, có chuyện hay không có chuyện đều có thể đến tìm mình bất cứ lúc nào… Mình có chuyện, đi trước đây.

- …Ừ – Thu Tô Bạch gượng cười, dõi theo Khưu Uy Uy.

Thu Tô Bạch không muốn nhớ lại tuần cuối cùng trước khi khai giảng trôi đi như thế nào. Hàng ngày cô sống cùng với người chị gái mà mình yêu quý nhất. Chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt của chị là lại nhớ tới vẻ mặt đau khổ của Tô Dịch khi bị mình lừa, nói rằng chị có bạn trai.

Cô còn nhớ hôm ấy sau khi Khưu Uy Uy đi, chẳng bao lâu sau, Tô Dịch và chị cùng về nhà. Tô Dịch nói phải tranh thủ đi du lịch, chi bằng ngày mai xuất phát, chơi thỏa thích trong tuần cuối trước khi khai giảng.

Đột nhiên Thu Tô Bạch thấy Tô Dịch nói như vậy thật nực cười. Mấy hôm trước rõ ràng Tô Dịch đã đồng ý gác chuyện đi du lịch lại, đợi đến dịp quốc khánh thì đi. Bây giờ lại thay đổi như chong chóng, tích cực vận động mọi người.

Thu Tô Bạch vẫn còn nhớ rất rõ mình đã nhìn thấy một Tô Dịch đáng ghét như thế nào, cô nghiến răng nghiến lợi nói:

- Em không đi, muốn đi thì hai người đi đi – Sau đó cô nhốt mình trong phòng. Cô đã khóc rất nhiều, khóc đến tận khi ngủ thiếp đi, bữa tối cũng không ăn.

Rất nhiều lần Thu Tô Bạch muốn hỏi Thu Hà Na, rốt cuộc hôm ấy Tô Dịch kéo chị ra ngoài nói những gì. Thu Tô Bạch rất muốn chạy đến chỗ Tô Dịch, hỏi anh vì sao những lời anh nói với chị cô không thể nghe được. Vì sao chị vừa xuất hiện thì cô lại biến thành người vô hình.

Nhưng tất cả những lời nói đó đều ở trong đầu. Thu Tô Bạch không dám hỏi, sợ rằng mình vừa mở miệng nói thì nước mắt sẽ chảy xuống, mọi người đều nghĩ cô đáng thương nên an ủi cô. Cuối cùng cô quyết định chờ, chờ Tô Dịch hoặc chờ chị tự nói ra những chuyện mà cô muốn biết.

Có điều, có một số chuyện chẳng phải đã quá rõ ràng rồi sao? Ví dụ Tô Dịch thích Thu Hà Na chứ không phải là Thu Tô Bạch. Nhưng có một số chuyện lại chạy ra khỏi đầu của Thu Tô Bạch khi cô tự kết luận cho những định nghĩa của mình.

Ví dụ Tô Dịch nhớ ngày sinh nhật của cô. Cứ đến ngày sinh nhật, Tô Dịch lại gọi điện, lúc nào cũng rất đúng giờ. Nếu không phải là thích thì sao có thể nhớ rõ ràng như vậy?

Ví dụ khi đi qua đường, Tô Dịch thường khoác vai cô, mỉm cười nói với cô, phải học cách nhìn xe hai bên, cẩn thận một chút, đừng để mình gặp nguy hiểm, biết chưa? Khi nói những lời ấy, giọng nói của cậu rất dịu dàng, ấm áp. Nếu không phải là thích thì sao có thể dịu dàng nhắc nhở nhiều như vậy được?
Còn nữa, cho dù là lúc Tô Dịch chau mày làm toán hay nghiên cứu công thức hóa học, Thu Tô Bạch ngồi bên cạnh không ngừng lan man về những thông tin mới nhất của một ngôi sao nào đó mà cô đọc được trên một cuốn tạp chí thời trang nào đó thì cậu cũng không bao giờ bảo cô im miệng, chốc chốc lại ngẩng đầu lên trêu cô, nói em không làm Paparazzi (thợ săn ảnh) thì quả là lãng phí. Nếu không phải là thích thì sao có thể chịu đựng một người lâu như vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro