Trở Thành Thất Vương Phi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Ưmmm"
Uyển Đình nhíu mày rồi khẽ mở mắt. Cô ngạc nhiên vô cùng khi nhìn ngó xung quanh. Bốn bề tối om không thể xác định phương hướng, cô có cảm giác như mình đang trôi lơ lửng trong không gian, cả người cô toả ra ánh sáng nhàn nhạt.
" Đây là đâu?? Mình nhớ là hình như mình bị điện giật mà. Không lẽ đây là âm phủ??"
--- Tỷ..tỷ ...
Một giọng nói non nớt ngọt ngào vang lên.
Cô quay người về phía phát ra giọng nói đấy, đó là một cô gái chừng 14 tuổi , gương mặt tuy non nớt nhưng vẫn nhìn ra là một mỹ nhân khynh thành.
Gương mặt trái xoan nhỏ nhắn, mày như là liễu, cái mũi quỳnh khéo léo cao cao, đôi mắt to tròn ngập nước trong veo sáng lấp lánh tựa một vì tinh tú, mi cong vút tựa như cánh bướm vỗ nhẹ theo từng cái chớp mắt, môi anh đào chúm chím yêu kiều, căng mọng như viên thạch anh đào mát lạnh thật khiến người ta muốn cắn một ngụm. Mái tóc đen dài suông mượt như dòng suối nhỏ toả thoang thoáng hương hoa hồng ngọt ngào. Da thịt tựa gốm sứ, mịn màng như mỡ dê. Thân hình thon thả, cánh tat mảnh khảnh, nhỏ nhắn, vòng eo con kiến một tay là có thể ôm trọn làm người ta có cảm giác chỉ cần gập lại là có thể bẻ đôi. Hai chân cân đối trắng ngần tựa như bạch ngọc thượng hạng.
--- Cô là ai?? Đây là đâu??
Sau khi quan sát một phen cô cất tiếng hỏi.
--- Đây là khoảng không u linh là con đường mà bất cứ linh hồn nào cũng phải đi qua, muội là một vong hồn, tỷ cũng là một vong hồn.
Cô gái nhỏ chua xót trả lời.
--- U linh? Vong hồn? Vậy là ta đã chết rồi sao??
--- Đúng vậy..tỷ tỷ, muội cầu xin tỷ, xin tỷ hãy giúp muội, cầu xin tỷ...
Cô gái kia cuống quýt nắm lấy tay cô, khóc lóc khẩn cầu.
--- Giúp đỡ? Cô muốn tôi giúp gì?? Mà giúp cô thì tôi được lợi ích gì chứ?
Cô gạt tay cô gái đó ra, lạnh lùng nói.
--- Chỉ cần tỷ đồng ý, tỷ sẽ có thể sống lại, có thể có vinh hoa phú quý,... Muội dương thọ chưa tận nhưng lại bị hãm hại chết oan, oán niệm quá sâu khiến muội không thể đầu thai, muội luyến tiếc mẫu thân, phụ thân, ca ca, còn cả phu quân của muội nữa...cầu xin tỷ..cầu xin tỷ hãy giúp muội...xin tỷ.
Cô gái ấy kể lại trong nước mắt.
--- Cô giúp tôi sống lại thế nào??
Vẫn là khí tức lạnh lùng, cô muốn xác minh một chút, nghe xong thì cảm thấy  khá kì quặc nhưng vì có thể sống lại thì cô cũng không ngại mạo hiểm.
Cô gái lau đi nước mắt, nghẹn ngào:
--- Muội sẽ dùng tất cả linh lực và nhân khí của muội đưa linh hồn của tỷ nhập vào thể xác của muội.
--- Tôi từng nghe nói nếu không còn linh lực và nhân khí linh hồn sẽ không thể tồn tại, hồn siêu phách tán, cô ...cũng nguyện ý.
---- Tất nhiên là muội nguyện ý. Hi vọng tỷ có thể giúp muội chiếu cố bọn họ.
Cô gái chấp tay hướng cô hành lễ. Cô vội vàng chặn lại:
--- Cô có thể giúp tôi sống lại, tôi vô cùng cám ơn cô, tôi hứa là sẽ cố gắng.
Cô kiên định trả lời. Cô gái hướng cô nở nụ cười nhẹ nhàng. Sau đó cô cảm thấy bản thân mình dường như rơi vào một hố đen khác, cô chỉ kịp nhìn thấy cô gái nhỏ xinh xắn ấy từ từ tan thành những hạt bụi lấp lánh, mi mắt bỗng trở nên nặng trĩu.
( từ đây đổi thành nàng nhé)
Uyển Đình từ từ mở mắt để thích nghi với ánh sáng hiện tại, cả cơ thể nàng mệt mỏi, cố gắng gượng người ngồi dậy nhìn ngó xung quanh, một gian phòng trang nhã đậm chất cổ xưa với thiết kế chạm chỗ điêu khắc phức tạp tinh tế, đồ đãc gọn gàng, trên bàn bày một lọ hoa hồng kiêu sa.
--- Vương phi, người tỉnh rồi, người rốt cuộc cũng tỉnh rồi.
Một tiểu nha đầu thanh tú chạy ào lại quỳ xuống dưới chân giường, hai tay ôm lấy chân cô nức nở khóc:
--- Oa...vương phi người rốt cuộc đã tỉnh..người làm nô tỳ lo gần chết a....oa...oa...là nô tỳ không tốt là nô tỳ không đi theo bên cạnh bảo vệ an toàn cho vương phi...
--- Stop..
Cô rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa mà lên tiếng. Phải nó ngoài trừ tình yêu thứ nàng ghét thứ hai chính là nước mắt.
--- Ngươi là ai?
--- Vương....vương....phi....
Tiểu nha đầu kia kinh ngạc trợn mắt mở to miệng đến nổi có thể nhét một quả trứng gà. Sau đó lại chuẩn bị khóc lóc.
--- Đình..không cho phép khóc lóc. Có lẽ ta ngủ nhiều quá..có một số chuyện không còn nhớ rõ. Nên ngươi hãy kể cho ta biết về những chuyện trước kia đi.
Nàng làm ra bộ dáng đau đầu, nhẹ nhàng nói.
--- Vâng. Nô tì là Mai Hương là nha hoàn thân cận của vương phi. Người tên là Văn Uyển Đình tiểu thư độc nhất của Văn thừa tướng đại nhân năm nay 14 tuổi, mẫu thân người tên Hồng Quế Hương là phu nhân duy nhất của thừa tướng, người còn có một ca ca tên Văn Khuyết Yên là tướng quân đương triều vô cùng được hoàng thượng tin cậy. Người là thanh mai trúc mã với thất vương gia Hoàng Vũ Văn, hai người tình cảm sâu đậm được hoàng thượng ban hôn. Hai người thành thân được một tháng thì vương gia phải đi chinh chiến. Mấy hôm trước người bị té xuống hồ khi đang ra ngoài đi dạo, người hôn mê đã được năm ngày, doạ tướng phủ một phen gà bay chó sủa luôn a....
Mai Hương liến thoắng thuật lại.
--- Ân, vậy đây là quốc gia nào??
--- Ai da , vương phi ngay cả chuyện này người cũng quên a.... Đây là Vũ Hoàng Quốc. Xung quanh chúng ta còn có bốn quốc gia nữa là Đông Lăng Quốc, Tước Vân Quốc, Long Minh Quốc, Chu Kim Quốc. Vương phi người không sao chứ?? Có cần nô tì gọi ngự y không??
--- Không..không cần. Ta muốn nghỉ ngơi, ngươi ra ngoài chuẩn bị chút gì cho ta ăn đi. À, nhớ báo cho phụ mẫu ta biết ta đã tỉnh lại.
Nàng xua tay hướng Mai Hương lắc đầu.
--- Ân, vậy nô tì ra ngoài phân phó nhà bếp làm vài món cho người dùng.
Mai Hương hành lễ rồi lui ra.
" cái thế giới gì thế này?? 14 tuổi cũng cưới gả được sao? Đây rõ ràng là vi phạm pháp luật? Không ngờ cả cuộc đời Văn Uyển Đình ta từ chối hôn nhân đến khi chết đi sống lại thì bị trót buộc vào một cuộc hôn nhân...nực cười" nàng lắc đầu cười giễu.
---- Vương phi, người dùng một chút cháo đi.
Mai Hương từ bên ngoài đi vào trên tay cầm một bát cháo thơm ngất.
--- Ân, ta biết.
" thôi thì cứ tạm thời thế này, chờ thân thể này bình phục rồi tính sau"

Đình nhíu mày rồi khẽ mở mắt. Cô ngạc nhiên vô cùng khi nhìn ngó xung quanh. Bốn bề tối om không thể xác định phương hướng, cô có cảm giác như mình đang trôi lơ lửng trong không gian, cả người cô toả ra ánh sáng nhàn nhạt.
" Đây là đâu?? Mình nhớ là hình như mình bị điện giật mà. Không lẽ đây là âm phủ??"
--- Tỷ..tỷ ...
Một giọng nói non nớt ngọt ngào vang lên.
Cô quay người về phía phát ra giọng nói đấy, đó là một cô gái chừng 14 tuổi , gương mặt tuy non nớt nhưng vẫn nhìn ra là một mỹ nhân khynh thành.
Gương mặt trái xoan nhỏ nhắn, mày như là liễu, cái mũi quỳnh khéo léo cao cao, đôi mắt to tròn ngập nước trong veo sáng lấp lánh tựa một vì tinh tú, mi cong vút tựa như cánh bướm vỗ nhẹ theo từng cái chớp mắt, môi anh đào chúm chím yêu kiều, căng mọng như viên thạch anh đào mát lạnh thật khiến người ta muốn cắn một ngụm. Mái tóc đen dài suông mượt như dòng suối nhỏ toả thoang thoáng hương hoa hồng ngọt ngào. Da thịt tựa gốm sứ, mịn màng như mỡ dê. Thân hình thon thả, cánh tat mảnh khảnh, nhỏ nhắn, vòng eo con kiến một tay là có thể ôm trọn làm người ta có cảm giác chỉ cần gập lại là có thể bẻ đôi. Hai chân cân đối trắng ngần tựa như bạch ngọc thượng hạng.
--- Cô là ai?? Đây là đâu??
Sau khi quan sát một phen cô cất tiếng hỏi.
--- Đây là khoảng không u linh là con đường mà bất cứ linh hồn nào cũng phải đi qua, muội là một vong hồn, tỷ cũng là một vong hồn.
Cô gái nhỏ chua xót trả lời.
--- U linh? Vong hồn? Vậy là ta đã chết rồi sao??
--- Đúng vậy..tỷ tỷ, muội cầu xin tỷ, xin tỷ hãy giúp muội, cầu xin tỷ...
Cô gái kia cuống quýt nắm lấy tay cô, khóc lóc khẩn cầu.
--- Giúp đỡ? Cô muốn tôi giúp gì?? Mà giúp cô thì tôi được lợi ích gì chứ?
Cô gạt tay cô gái đó ra, lạnh lùng nói.
--- Chỉ cần tỷ đồng ý, tỷ sẽ có thể sống lại, có thể có vinh hoa phú quý,... Muội dương thọ chưa tận nhưng lại bị hãm hại chết oan, oán niệm quá sâu khiến muội không thể đầu thai, muội luyến tiếc mẫu thân, phụ thân, ca ca, còn cả phu quân của muội nữa...cầu xin tỷ..cầu xin tỷ hãy giúp muội...xin tỷ.
Cô gái ấy kể lại trong nước mắt.
--- Cô giúp tôi sống lại thế nào??
Vẫn là khí tức lạnh lùng, cô muốn xác minh một chút, nghe xong thì cảm thấy  khá kì quặc nhưng vì có thể sống lại thì cô cũng không ngại mạo hiểm.
Cô gái lau đi nước mắt, nghẹn ngào:
--- Muội sẽ dùng tất cả linh lực và nhân khí của muội đưa linh hồn của tỷ nhập vào thể xác của muội.
--- Tôi từng nghe nói nếu không còn linh lực và nhân khí linh hồn sẽ không thể tồn tại, hồn siêu phách tán, cô ...cũng nguyện ý.
---- Tất nhiên là muội nguyện ý. Hi vọng tỷ có thể giúp muội chiếu cố bọn họ.
Cô gái chấp tay hướng cô hành lễ. Cô vội vàng chặn lại:
--- Cô có thể giúp tôi sống lại, tôi vô cùng cám ơn cô, tôi hứa là sẽ cố gắng.
Cô kiên định trả lời. Cô gái hướng cô nở nụ cười nhẹ nhàng. Sau đó cô cảm thấy bản thân mình dường như rơi vào một hố đen khác, cô chỉ kịp nhìn thấy cô gái nhỏ xinh xắn ấy từ từ tan thành những hạt bụi lấp lánh, mi mắt bỗng trở nên nặng trĩu.
( từ đây đổi thành nàng nhé)
Uyển Đình từ từ mở mắt để thích nghi với ánh sáng hiện tại, cả cơ thể nàng mệt mỏi, cố gắng gượng người ngồi dậy nhìn ngó xung quanh, một gian phòng trang nhã đậm chất cổ xưa với thiết kế chạm chỗ điêu khắc phức tạp tinh tế, đồ đãc gọn gàng, trên bàn bày một lọ hoa hồng kiêu sa.
--- Vương phi, người tỉnh rồi, người rốt cuộc cũng tỉnh rồi.
Một tiểu nha đầu thanh tú chạy ào lại quỳ xuống dưới chân giường, hai tay ôm lấy chân cô nức nở khóc:
--- Oa...vương phi người rốt cuộc đã tỉnh..người làm nô tỳ lo gần chết a....oa...oa...là nô tỳ không tốt là nô tỳ không đi theo bên cạnh bảo vệ an toàn cho vương phi...
--- Stop..
Cô rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa mà lên tiếng. Phải nó ngoài trừ tình yêu thứ nàng ghét thứ hai chính là nước mắt.
--- Ngươi là ai?
--- Vương....vương....phi....
Tiểu nha đầu kia kinh ngạc trợn mắt mở to miệng đến nổi có thể nhét một quả trứng gà. Sau đó lại chuẩn bị khóc lóc.
--- Đình..không cho phép khóc lóc. Có lẽ ta ngủ nhiều quá..có một số chuyện không còn nhớ rõ. Nên ngươi hãy kể cho ta biết về những chuyện trước kia đi.
Nàng làm ra bộ dáng đau đầu, nhẹ nhàng nói.
--- Vâng. Nô tì là Mai Hương là nha hoàn thân cận của vương phi. Người tên là Văn Uyển Đình tiểu thư độc nhất của Văn thừa tướng đại nhân năm nay 14 tuổi, mẫu thân người tên Hồng Quế Hương là phu nhân duy nhất của thừa tướng, người còn có một ca ca tên Văn Khuyết Yên là tướng quân đương triều vô cùng được hoàng thượng tin cậy. Người là thanh mai trúc mã với thất vương gia Hoàng Vũ Văn, hai người tình cảm sâu đậm được hoàng thượng ban hôn. Hai người thành thân được một tháng thì vương gia phải đi chinh chiến. Mấy hôm trước người bị té xuống hồ khi đang ra ngoài đi dạo, người hôn mê đã được năm ngày, doạ tướng phủ một phen gà bay chó sủa luôn a....
Mai Hương liến thoắng thuật lại.
--- Ân, vậy đây là quốc gia nào??
--- Ai da , vương phi ngay cả chuyện này người cũng quên a.... Đây là Vũ Hoàng Quốc. Xung quanh chúng ta còn có bốn quốc gia nữa là Đông Lăng Quốc, Tước Vân Quốc, Long Minh Quốc, Chu Kim Quốc. Vương phi người không sao chứ?? Có cần nô tì gọi ngự y không??
--- Không..không cần. Ta muốn nghỉ ngơi, ngươi ra ngoài chuẩn bị chút gì cho ta ăn đi. À, nhớ báo cho phụ mẫu ta biết ta đã tỉnh lại.
Nàng xua tay hướng Mai Hương lắc đầu.
--- Ân, vậy nô tì ra ngoài phân phó nhà bếp làm vài món cho người dùng.
Mai Hương hành lễ rồi lui ra.
" cái thế giới gì thế này?? 14 tuổi cũng cưới gả được sao? Đây rõ ràng là vi phạm pháp luật? Không ngờ cả cuộc đời Văn Uyển Đình ta từ chối hôn nhân đến khi chết đi sống lại thì bị trót buộc vào một cuộc hôn nhân...nực cười" nàng lắc đầu cười giễu.
---- Vương phi, người dùng một chút cháo đi.
Mai Hương từ bên ngoài đi vào trên tay cầm một bát cháo thơm ngất.
--- Ân, ta biết.
" thôi thì cứ tạm thời thế này, chờ thân thể này bình phục rồi tính sau"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro