Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khamphan
Họ luôn gọi tôi là Khamphan

Điều đó đã mắc kẹt trong tâm trí của tôi một thời gian dài. Mất nhiều thời gian để làm quen và tôi nghĩ có lẽ nó không phải là một vấn đề lớn. Và vâng trong năm đầu tiên của tôi ở môi trường đại học nó không là vấn đề nhưng đến năm thứ ba nó vẫn như vậy thì thật là khốn nạn! Thật kinh khủng, mặc dù tôi đẹp trai thật đấy nhưng không có nghĩa có thể gọi tôi bằng tên nào cũng được.

Tôi muốn đến và xin P'Pond công khai với mọi người rằng tên tôi không phải Khamphan. Và tôi muốn anh ấy cho mọi người biết đó chỉ là biệt danh mà đàn anh đặt cho tôi. Mọi chuyện bắt đầu khi P'Pond hét lên ở bàn đăng kí và sau đó người bên cạnh anh ấy đã ghi tên vào bảng đeo lên cổ tôi "Chào mừng N'Khamphan".
Trong đầu tôi lúc đó kiểu: ới! Thật sao?

Nhưng đó là tất cả những gì tôi đã làm vào thời điểm đó, tôi quá ngu ngốc nên không dám lên tiếng xin thay đổi, cộng với tiếng cười khúc khích của đàn anh lúc đó trông rất vui. Tôi thích nhìn thấy mọi người hạnh phúc nên cũng không xen vào làm gì. Tôi nghĩ nếu có bạn thì cũng phải hỏi tên của nhau. Sẽ không ai quan tâm đến tấm bảng đeo trên cổ này.

Nhưng không phải như vậy!

Kể từ khi bước chân vào khoa này với tấm bảng trên cổ đó cho đến hôm nay, cái tên của tôi được mọi người biết là....

"Khamphan!"

"Khamphan! Mang cho đàn em ít nước"

"Thằng Phan! Mày đã chuẩn bị đồ tráng miệng chưa?"

"Khamphan! Mày đang làm gì đấy?"

"Khamphannn"

"Khamphannnn"

Tôi đứng sững sờ giữa đám người hỗn loạn này, họ cứ gọi tên tôi như thể tôi đang rảnh rỗi và làm mọi thứ cho họ. Nhưng tôi thì không hề. Tay trái tôi đang cầm nước, tay phải đang cầm đồ ăn nhẹ. Và nếu họ còn sai vặt tôi nữa, chắc tôi phải cầm bằng miệng.

"Thằng Mark ở đâu?" Tôi hỏi.

"Hồ bơi" Ai đó trả lời tôi, nếu tôi nhớ không lầm là người đó tên Pim hoặc Poom, đại loại như vậy.

"Nếu mày mang nước cho Mark thì hãy mang một chút đồ ăn đến cho đàn em đang bơi ở đó được không?"

"P'Khamphan, ở năm hai còn nhiều đồ ăn quá anh có thể mang giúp không ạ?"

"P'Mark nói mang nước đến cùng với P'Khamphan"

"Khamphan mày mau mang nước đến cho Mark, nếu không bọn trẻ sẽ uống clo đến chết mất"

"Khamphan"

"P'Khamphan"

"Chết tiệt!" Tôi giận dữ chửi thề. Tôi nhìn về phía đó và thở dài. Tôi muốn mang nước cho Mark nhưng tôi bị mắc kẹt với đống đồ ăn từ năm thứ hai và cần phải chuẩn bị đồ ăn nhẹ, tôi còn không thể di chuyển. Có quá nhiều việc phải làm, đặc biệt là trưởng khoa, rất nhiều đàn em cần được giúp đỡ, và hiện tại có rất nhiều người vẫn tiếp tục gọi tôi mà không phải tên thật của tôi.

"Khamphan đừng chậm quá."

"Khamphan cái đó đâu rồi?"

"Khamphan của họ đựng trong túi lớn."

"Khamphan!"

"Khamphan!"

"Vâng!" Tôi thất vọng đáp lại. Tôi không nản lòng khi làm việc, nhưng tôi cảm thấy thất vọng khi mọi người liên tục gọi không đúng tên tôi. Tôi muốn hét lên thật to, nhưng tất cả những gì tôi có thể làm là nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ trước mặt và thay vào đó đã hét lên trong đầu !!!

Chết tiệt!!!! TÊN TÔI KHÔNG PHẢI LÀ KHAMPHAN !!!!! Tôi đã cố gắng nói với mọi người năm này qua năm khác, nhưng các đàn anh phớt lờ tôi. Không ai thèm hỏi tôi tên gì.

Lúc đầu, P Vee cười và hỏi 'Khamphan có phải là tên của mày không?' hồi đó tôi rất vui vì được anh ấy quan tâm, nhưng sau đó anh ấy quay đầu đi và nói đừng bận tâm. Nhưng điều đó không sao cả vì tôi không phải là Mark của anh ấy, nên tôi cần phải chấp nhận.

"Được rồi, chúng ta hãy đi đến bể bơi"  tôi nói với cậu sinh viên đặt bút xuống sau khi kiểm tra tên của cậu ta.

"Nào anh, em vẫn chưa rảnh."

"Nếu tao bận thì mày cũng phải đi một mình." Tôi nói lại.

"Ồ, thật là đáng tiếc." Cậu ta nói sau khi lấy một số thứ từ tay tôi. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi có người phụ tôi.

"Khamphan, mày lấy tiền lẻ đi." ai đó hét lên.

"Đừng lo, giữ lại để mua nước luôn!" tôi đáp.

"Mày đừng đi lâu quá đó" Không phải là họ nói như vậy là họ nhớ nhớ tôi, họ nói vậy là vì tôi có tiền.

Bể bơi của trường Đại học không còn yên ắng như mấy tháng trước nữa vì hiện tại nó đã rất đông do đang tổ chức cuộc thi cho các thành viên mới. Nhiều người trong số các tiền bối không liên quan nhưng vẫn phải có mặt. Thực ra nó chỉ liên quan đến các sự kiện thể thao mà các đàn em thi đấu thôi, nhưng các tiền bối luôn phải theo dõi và ủng hộ họ, như tôi lúc này đang mang thức ăn và nước uống cho các đàn em trong cuộc thi bơi lội, và những hậu bối này được theo dõi bởi Mark, người bạn thân nhất của tôi.

"P'Khamphan bên này."

"Khamphan!"

"Em nè P'Khamphan."

"Anh ấy thực sự là Khamphan à?"

"Dễ thương quá mày."

"Khamphan."

Trên con đường mà tôi đi có rất nhiều tiếng nói và những ánh mắt dõi theo tôi như thể tôi rất kỳ lạ. Nhưng tôi thì không. Tôi là một người đẹp trai. Mặc dù ngày nào mọi người cũng nói rằng tôi dễ thương, nhưng tôi sẽ tiếp tục nhấn mạnh rằng tôi rất đẹp trai. Mọi người nhìn khuôn mặt ưa nhìn là điều bình thường nhưng họ không nhìn vào tôi vì tôi đẹp trai như cách họ nhìn vào Mark và Fuse, họ nhìn vào tôi và mỉm cười vì tôi tên là Khamphan.

"Thằng khốn Kham, bọn trẻ của tao đói rồi."

"Mang nó sau cùng" tôi nói khi đặt túi thức ăn trên mặt đất cho chúng.

"Lưng em đau, P'Khamphan đi nhanh quá", người đàn em đi cùng tôi nói trước khi đặt nước xuống bên cạnh thức ăn.

"Tao đã lo lắng mày sẽ không làm giúp tao"

"Nếu mày lo lắng như vậy, mày có thể tự mình làm."

"Ồ ... nhưng tao đang bận và chỉ có một mình," Mark gật đầu để những người khác chia thức ăn cho đàn em.

"Bạn của mày đâu rồi?" Tôi hỏi.

"Đi gặp vợ nó rồi" tôi thở dài khi Mark trả lời như vậy và gật đầu hiểu ý vì người bạn tốt khác của tôi có lẽ đang rất thích thú trong khoa nha sĩ, để tôi ở đây với cái nhiệm vụ điên rồ này.

Về việc nhận công việc này, là do Mark muốn bạn bè cùng tham gia các hoạt động với mình nên đã thuyết phục tôi và Fuse, nhưng tất nhiên, một người nghiện bạn trai như Fuse thì không có cơ hội làm được. Một người bạn tốt như tôi đã đăng ký để thực hiện hoạt động với Mark, và sau đó Mark được chọn làm người đứng đầu SOTUS và tôi là người đứng đầu phúc lợi. Lúc đầu, tôi nghĩ rằng sẽ chỉ phục vụ đồ ăn và nước uống, nhưng điều đó hoàn toàn không đúng. Bắt đầu bằng cách kiểm tra số lượng người và sau đó tìm kiếm đúng cửa hàng có giá tốt, mua thức ăn và nước uống trước khi mang đến cho họ như thế này.

Tôi không có vấn đề gì khi thực hiện các hoạt động, nhưng tôi có vấn đề với bạn bè của mình.

"P'Vee đây P'Khamphan." Tôi đã có thể thấy điều đó.

"Đẹp trai quá phải không anh" Vâng, tôi cũng có thể thấy điều đó.

"Ghen tị với P'Mark quá. Đôi mắt của anh ấy như sắp giết hết mọi người ở đây vậy ."

"Mày cũng đang nhìn chằm chằm đó, Mark có lẽ sẽ giết mày trước." Tôi quay sang nói với nó và nó chỉ thở dài với tôi.

"Những người không có người yêu là những người bị bắt nạt" nó lẩm bẩm.

"Mày nói cái gì?"

"Em nói rằng em không có người yêu, đã độc thân trong một thời gian dài."

"Tao cũng không có."

"Ồ, tại sao vậy?"

"Thằng khốn Tor!"

"Cãi nhau với một đứa trẻ à Khamphan?" P Vee bước đến nói chuyện với tôi.

"Xin chào anh" tôi giơ tay và bọn trẻ làm theo.

"Đi bày tỏ lòng thành kính như với Đức Phật..."

"Anh đã xuất gia chưa?" Tor di chuyển phía trước để nói chuyện với P'Vee.

"Mày đùa à?"

"Không ạ." Tên đàn em nhếch mép cười trước khi quay lại chỗ cũ.

"Mark đi đâu rồi?" Những người nghiện vợ chỉ có thể nghĩ như vậy thôi , phải không? Miệng tôi nói và tay chỉ về hướng kia.

"Trong phòng thay đồ."

"Tại sao lại thay đồ ? Đừng nói với tao rằng Mark sẽ đi bơi, Mark biết điều đó khiến tao ghen mà"  P'Vee càu nhàu khi bước đi bỏ qua sự ngơ ngác của những đứa trẻ đang ngồi ở đây, và tôi, người chỉ thở dài ngán ngẩm với sự điên rồ liên quan đến vợ của đàn.

"Yêu nhau quá đi" Tor than phiền.

"Tôi muốn một người yêu tôi như vậy," một người khác nói với vẻ mặt nhăn nhó.

"Anh không muốn sao?" Tor hỏi

Tôi muốn, chỉ là tôi không muốn nó như vậy. Hãy nhìn xem mọi chuyện đã trở nên tồi tệ như thế nào, P'Vee và Mark gần như không giải hòa được với nhau, còn Fuse và P'Ana thì họ cũng suýt chia tay trước khi yêu nhau ngọt bùi cay đắng có nhau. Tôi nói rằng tôi rất thích có được điều đó, nhưng tôi cũng muốn nó hạnh phúc ngọt ngào chứ không phải đầy cay đắng như bạn bè tôi. Tôi muốn tránh xa thứ đó.

"Ồ P'Khamphan chưa bao giờ có  người yêu, phải không?  Tôi chưa bao giờ nhìn thấy anh với bất kỳ ai trước đây."

"Phải, không có."

"Tôi có thể tìm giúp anh được không ?"

"Nếu nó giống như họ thì tao không hứng thú."

"Tại sao?"

"Tao không thích."

"Vậy thì anh phải thích một người điềm tĩnh tham gia vào nghệ thuật như một kiến ​​trúc sư"

"Không, tao thích một người học luật, kinh doanh hoặc nhân văn" tôi trả lời.

"Không, anh không thể ở cùng với ai đó từ quản trị viên kinh doanh được."

"Tại sao không? Còn tốt hơn là ở cùng một đứa trẻ hư hỏng."

"Một người đáng yêu và dịu dàng thì tốt hơn."

"Muốn trêu tao?"

"Không phải trêu..."

"Chết tiệt ..." một giọng nói tĩnh lặng vang lên sau lưng tôi khiến những người khác quay lại nhìn và đám đàn em của tôi sững người, tôi .... cũng không khác gì.

Cao và mái tóc bóng mượt phù hợp khuôn mặt điển trai. Cặp chân mày của anh ấy hoàn toàn phù hợp với chiếc mũi nổi bật hấp dẫn và đôi mắt sắc lạnh của anh ấy nhìn tôi vô nghĩa và tôi không thể hiểu được anh ấy đang nghĩ gì. Tôi chỉ có thể thấy rằng anh ấy rất hấp dẫn, khuôn miệng hình hạt dẻ của anh ấy đã hoàn toàn khép lại ngay sau khi anh ấy nói. Tôi muốn nói rằng những người không biết nhau không nên nói chuyện như thế này.

Nhưng đàn anh này có một gương mặt rất quen thuộc.

"Thánh Yoo!"

"Hả?" Tôi quay lại hỏi khi thằng Tor gọi anh ấy như vậy.

"Không phải trêu chọc, mà là xúc phạm mày" người mà Tor đã gọi là 'Thánh' nói.

"Không không , ý em là những gì mà đàn em của em vừa nói" tôi trả lời.

"Thằng Vee ở đâu?"

"Hả?" Anh ấy có đang nghe tôi nói không ?

"Tao hỏi Vee đã đi đâu, tao thấy nó đi xuống lối này," anh nói thêm vào những lời trước đó của mình.

"Hướng đó...." Tôi chỉ về phía phòng thay đồ và anh ấy gật đầu.

"Cảm ơn" là tất cả những gì anh ấy nói trước khi rời đi và tất cả những gì tôi có thể làm là nhìn anh ấy biến mất.

"Cái gì?"

"Nhất định là Thánh."

"Hào quang toả ra."

"Đang nói gì vậy mày ? Giải thích cho tao với " Tôi nói với đám đàn em đang theo dõi anh ấy và chúng nó nói như thể muốn tâng bốc anh ta.

"Chà, vừa rồi là Thánh Yoo, anh trai của Daddy Vee, người thuộc về P'Mark." Thằng Tor nói.

"P'Yoo..."

"Ừ, Yoo Yatiphat, 'trăng hoa' của trường kiến trúc, đại học năm trước P'Vee. Anh ấy đẹp trai và ngầu, một số người nói rằng anh ấy kiêu ngạo, nhưng với tôi, điều đó không giống như vậy vì nếu anh ấy kiêu ngạo thì anh ấy sẽ không đến và chào hỏi như thế này" Tôi gật đầu khi đàn em của tôi giải thích rằng người P'Yoo vừa rồi cũng là anh trai của P'Vee, thực sự đẹp trai và không có vẻ kiêu ngạo, ngoại trừ vấn đề vừa rồi. Anh ấy không thực sự đến để chào, anh ấy chỉ muốn hỏi em trai mình đang ở đâu. Những đàn em này của tôi đang có vẻ mơ tưởng như thể anh ta đã định chào hỏi họ.

"Anh ấy còn chưa học xong à? Sao anh ấy vẫn ở đây?" Tôi hỏi khi nhận ra rằng nếu anh ấy là anh trai thì chắc chắn anh ấy đã tốt nghiệp rồi vì P'Vee cũng đã học xong, mặc dù đã học xong nhưng P'Vee vẫn hành động như thế vì anh ấy muốn có cớ để chăm sóc vợ mình.

"Anh ấy tốt nghiệp loại xuất sắc, anh ấy tài năng, chỉ là anh ấy chưa ra ngoài làm việc, anh ấy đã nhận công việc thiết kế tự do ở nhà," thằng Tor đáp và khi tôi quay lại một lần nữa lại đối mặt với anh ấy.

"Sao mày biết nhiều về việc tốt nghiệp của anh ấy như vậy? Hay là trước đây mày đã theo đuổi anh ấy khi anh ấy học?" Tôi hỏi ngược lại.

"Ồ, em thích anh ấy, cho dù anh ấy kết thúc sớm hơn một năm nhưng em vẫn sẽ đi theo đuổi ấy."

"Mày thích con trai?"

"Con trai tên Yoo và con trai tên Vee." Hai người đàn ông đều đẹp trai như nhau, và mặc dù họ có vẻ giống nhau nhưng không hoàn toàn giống nhau. Ngẫm lại thì thấy P'Vee dễ thương hơn, nhưng P'Yoo cũng vừa mới qua nên giờ họ nghĩ P'Yoo dễ thương hơn. P'Vee đã từng vướng vào rất nhiều chuyện liên quan đến những đàn em này, nhưng bây giờ P'Yoo mới mở lời và họ đang làm như thể họ biết anh ấy.

"Anh đang hành động như thể anh không thích P'Yoo" một trong những đàn em nói.

"Có ai mà không bị mê hoặc bởi P'Yoo chứ?" Tôi nhìn theo ánh mắt của đám đàn em di chuyển đến người cao lớn đang đứng và nói chuyện với P'Vee, người đang ở bên Mark. P Vee gật đầu theo khi nói, lúc đó Mark quay lại nhìn tôi và người đẹp trai cao ráo đó cũng đi theo. Ánh mắt chúng tôi chạm nhau từ xa và anh ấy nhướng mày như thể tự hỏi chuyện gì đang xảy ra với tôi.

"Tao."

"Anh thật sự không bị thu hút bởi P'Yoo sao?"

"Tao mất..." khốn nạn, thật sự là thật sự mất đi, giống như những người khác. Nhưng có lẽ nhiều hơn họ một chút vì bây giờ anh ấy đang mỉm cười với tôi.

"Nụ cười đó không làm tôi lạc lõng." Phải, một nụ cười duyên như thế sẽ khiến những ai bất ngờ nhìn vào đều sẽ bị mê hoặc.

"... đợi một chút Yoo" Tôi nghe thấy âm thanh của giọng nói của P'Vee khi họ đang đến gần.

"Tao đã làm gì? Tao vẫn chưa làm gì cả" anh trai của P'Vee đáp lại nhưng mắt vẫn nhìn tôi.

"Khamphan."

"Hả?" Tôi đã tách ra khỏi hai anh em họ khi bạn tôi gọi cho tôi.

"Mày không phải trở về khoa của chúng ta sao?" bạn tôi hỏi nhưng tôi vẫn tiếp tục nhìn anh.

"Ờ đi" tôi nói, nhưng trước khi đứng dậy rời đi, tôi lại bắt gặp ánh mắt của P Yoo. Tôi không muốn giao tiếp bằng mắt nhiều như thế này, nhưng cứ như thể anh ấy đang nhìn tôi vậy.

"Thằng Yoo."

"Vấn đề của mày là gì vậy Vee?" P Yoo quay về phía P'Vee với vẻ chán nản.

"Em ấy là Nong của tao."

"Em ấy không phải vợ của mày nên đừng có tính chiếm hữu."

"Anh, là bạn của em" Mark nói khi nó bước đến đứng cạnh tôi.

"Có thật không?"

"Vâng."

"Trong trường hợp này, tốt hơn là mày nên đi."

"Mark, tao sẽ đi ngay bây giờ" tôi nói với bạn mình để bào chữa.

"Bây giờ mày nên quay lại sao Khamphan?" Mark quay lại xác nhận.

"Tên là Khamphan sao? Quên hỏi"

"Vâng."

"Yoo..."

"Tên nghe lạ, nhưng người thì dễ thương."

"Thằng Yoo" P'Vee gọi tên anh em của mình một cách hắc ám , khiến Yoo quay về phía P'Vee một cách bình tĩnh.

"Đủ rồi, tao đi đây" P'Yoo nói trước khi quay người rời đi.

"Đợi một chút ..." Tôi không biết anh ấy quá nhanh hay tôi quá chậm, tất cả những gì tôi biết là anh ấy đã bỏ đi trước khi tôi gọi anh ấy.

"Đừng dính líu đến nó" P'Vee nói.

"Nguy hiểm lắm Khamphan" Mark cũng cảnh báo.

"Nhưng anh ấy thật quyến rũ" thằng Tor nói.

"Thằng Tor!"

"Đủ rồi, mọi người không cần nói nữa, tao chỉ muốn cho anh ấy biết anh ấy đánh rơi ví rồi ." Tôi chỉ tay xuống đất nói.

"Làm tốt lắm em yêu ơi" P'Vee nói trước khi bước đến vỗ nhẹ vào vai tôi.

"P'Vee, em muốn biết có gì trong ví của kiến ​​trúc sư" Tor nói khi đến gần P'Vee.

"Vậy thì chúng ta sẽ xem cùng lúc" P'Vee trả lời.

"Có cái gì vậy anh?" Những người đàn em hỏi khi họ tiến lại gần hơn.

"Tiền, hai mươi bath" P'Vee nói khi rút tiền ra khỏi ví của P'Yoo.

"Hét lên mất......"

"Cái gì?"

"Đã dự đoán một điều gì đó hơn thế nữa."

"Nhảm nhí thế này đủ rồi," Mark nói rồi bước tới lấy phần thức ăn còn lại trong hộp.

"Tao ... sẽ trở lại khoa," tôi nói khi mọi thứ đã yên ắng.

"Đừng đi ngang qua khoa Kiến trúc," P'Vee nói.

"Tại sao vậy ?" Tôi nói.

"Cách màynhìn anh ấy, tao biết mày và có thể nói mày thích anh ấy,"

"Em không phải, anh" tôi bào chữa mặc dù tim tôi đang đập rất nhanh.

"Mày còn không biết nói dối, sao lại để ý đến thằng khốn đó?" P'Vee lắc đầu nói.

"Chỉ cần trực tiếp quay lại khoa của tụi mình và đừng tìm anh ấy." Mark nói.

"Tao phải làm gì đây?" Tôi nói lại.

"Mày không cần làm bất cứ điều gì với bất cứ ai, tao quan tâm hơn về những gì người khác sẽ làm với mày"

Tôi thở dài và đánh mắt về phía người bạn đang nhướng mày nhìn tôi, vì vậy tôi lạnh lùng và quay trở lại xe.Tôi không thích sự ngốc nghếch thể hiện rằng tôi là một đứa trẻ, mười bảy mười tám tuổi hay gì?P'Vee cũng làm như thể anh ta cấm tôi thích anh trai của anh ta, như thể anh ta chắc rằng tất cả mọi người không rung động với các anh chị em trong nhà của mình. Nó khiến tôi rung động vì tôi không ngây thơ như vậy.

Đây Khamphan KHÔNG phải Mark!

Tôi lên xe về chạy phía khoa kiến trúc cùng với thằng Tor, người đang ngồi trên xe với tôi không khác gì lúc ban đầu, yên lặng và yên lặng , mặc dù tôi nhận thấy rằng nó muốn mở lời và hỏi về nhiều thứ.

"Cái gì? Nói cái gì?" Tôi hỏi khi thấy nó nhìn xuống điện thoại rồi quay lại nhìn tôi.

"Em ... cần mang một số thứ cho một vài người bạn trong khoa kiến trúc."

"Tại sao không được?" Tôi hỏi ngược lại.

"P'Vee cấm anh."

"P'Vee có thể là Daddy của mày , nhưng không phải là Daddy của tao nên tao có thể đi bất cứ nơi nào tao muốn," tôi nói và nhìn thằng Tor một cách dữ dội.

"Ok"

~ TẠI KHOA KIẾN TRÚC ~

Nó không xa Khoa Kỹ thuật, là một khu vực liền kề, nhưng tôi chưa bao giờ bước vào, chỉ thỉnh thoảng đi ngang qua. Tôi không nghĩ nó sẽ đẹp như thế này, thậm chí chỉ nhìn từ chiếc xe như thế này tôi vẫn có thể cảm thấy nó được trang trí rất đẹp và được xây dựng tốt.

"Anh có muốn xuống cùng không?" Tor nói.

"Khamphan phải mày ở trên xe chờ à?" Tôi hỏi.

"Không, bạn em đang học nên em sẽ đưa lên phòng cho bạn ấy.

"Sao cũng được."

"Anh ra ngoài trước đi thay vì giữ cho xe nổ máy vì nó sẽ hủy hoại thiên nhiên," Tor nói khi nhìn vào cây cối xung quanh.

"Tao sẽ đợi mày ở đây" tôi nói rồi chỉ tay vào băng ghế gần đó.

"Ok anh, em sẽ quay lại sớm."

"Ờ" tôi nói với Tor trước khi bước ra khỏi xe. Tôi nhanh chóng khóa xe lại. Tôi bước xuống để nhìn vào các tòa nhà và thấy bầu không khí mà tôi chưa từng thấy. Mặc dù tôi đã học ở đây hai năm, và học năm thứ ba được hai tháng, nhưng tôi đến đây một cách tình cờ, giống như tôi đã tình cờ gặp được vị "Thánh" của khoa này.

"Theo tao tới đây hả? "một giọng nói đẹp trai cất lên.

"Ờ..."

"Mày thích tao nhiều như vậy à?" Anh hỏi với một giọng điệu the thé.

"Không phải ..." Tôi trả lời, nhưng tôi không thể nói hết vì anh ấy đã nói chen ngang.

"Tao chỉ cười như thế với mày thôi " anh nói với vẻ mặt bình thản, gần như không có cảm xúc.

"Em không ..."

"Hửm!Cậu bé" anh nói trước khi quay lại. Ánh mắt của anh ấy dường như có ý gì đó, nhưng anh ấy quá bình tĩnh để tôi có thể nhìn ra được bất cứ điều gì. Tất cả những gì tôi biết là không có ánh cười trong đó. Như thể anh ấy biết ai đó thích anh ấy nhưng không làm anh ấy hài lòng. Có vẻ như thật thảm hại khi tôi đã yêu anh ấy một cách dễ dàng. Giống như anh ta sẽ dụ tôi vào cho đến khi tôi nhận ra được cảm xúc của mình thì anh ấy sẽ rời đi.

Một sự sỉ nhục..

Coi thường cảm xúc của người khác và tự tin vào chính mình. Anh nghĩ anh là ai? Anh nghĩ mình là người dễ khiến người khác thích anh và sau đó anh có thể coi thường họ một cách thật thảm hại đúng không? Cho dù anh là "Thánh" của khoa kiến ​​trúc hay "Daddy" của khoa kỹ thuật, tôi cũng không sợ, ngay cả khi tôi chưa từng chiến đấu với ai, tôi cũng không sợ.

Anh nghĩ rằng tôi sẽ dễ dàng rơi vào bẫy như vậy phải không?

Vâng ... Anh nghĩ đúng rồi Yatiphat.

Hết chương 2.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro