Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khamphan

'Tao đã không đợi mày'

Một thông báo như thế này như nói hộ lòng tôi.

Bây giờ có thể nói rằng tôi cười còn nhiều hơn lúc tôi biết mình đỗ Đại học. Tôi nhìn vào điện thoại của mình và mỉm cười một lần nữa, nhìn vào tên của người đó hiển thị trên màn hình của tôi và tự cười với bản thân mình nhiều hơn nữa. Cảm giác nhốn nháo trong tim và như có thứ gì đó đang rạo rực trong dạ dày của tôi, đó là gì nhỉ?

Tôi đã gửi tin nhắn cho Thánh vào vài ngày trước. Đó là một tin nhắn rất lý trí và tôi chắc chắn rằng anh ấy sẽ trả lời ngay lập tức nhưng chết tiệt! Anh cất giữ nó như thể anh là tổng thống quốc gia. Anh ấy nghĩ mình đẹp trai đến mức có thể làm được như vậy sao? Nếu anh nghĩ rằng có ai đó đang đuổi theo anh thì đây là cách anh làm đúng? Anh ấy có lẽ chưa bao giờ nghe câu nói 'lên voi xuống chó' phải không?

Nó giống như anh ấy chưa bao giờ gặp tôi.

"Mày cười cái quái gì vậy?" Fuse hỏi trước khi từ từ lướt đến ngồi cạnh tôi.

"Ờ thì..."

"Sao?" nó chuyển sang nhìn vào điện thoại của mình trước khi quay lại với tôi một cách quyết liệt.

"Haizz, anh ấy đã trả lời tao."

"Tệ thật" nó thở dài nói.

"Vấn đề là gì? Mày làm như tao là con nít vậy đó. Còn Yoo nữa, anh ấy đã làm gì? Tao không nói đợi tao."

"Mày cư xử như con nít và sự thật là anh ta có thể làm bất cứ điều gì với mày, còn một điều nữa... anh ta có thể đã không đợi mày" nó nói và tôi quay lại nhìn nó một cách thản nhiên. Nếu ngày đó anh không đợi em, thì anh đợi ai? Chỉ có tôi là người bảo anh ấy đợi.

"Fuse, mày có người yêu và Mark cũng có người yêu, còn tao không thể có người yêu sao?" Tôi hỏi.

"Mày có thể, chỉ cần không phải người này vì anh ta không thực sự là con người" Fuse trả lời.

"Anh ấy là Thánh."

"Anh ta là Thánh khốn nạn, anh ta đã lừa được bao nhiêu người và 'ăn thịt', mày có định trở thành một trong những người đó của anh ta không?" Fuse nói và tôi có thể đoán rằng một người như P'Yoo có lẽ không vô tội và anh có lẽ không phải là một người tốt, đi lừa người khác như vậy, rồi ...

"Tao nghĩ tao ổn, tao sẽ hơn những người khác mà anh ấy đã ở cùng."

"Ồ, vậy mày phải làm người yêu của anh ta."

"Phải."

"Nhưng khi tao nhìn biểu cảm của anh ta đối với mày là lờ mờ và lạnh lùng. Trong cuộc trò chuyện của mày , anh ta chỉ đáp lại bằng hai từ. Tao  nghĩ anh ta muốn tiếp tục làm một vị Thánh."

"Cái gì mà hai chữ? Chính là năm chữ, mày chỉ thích làm cho tao nản lòng thôi" tại sao chỉ nghĩ tới phủ định? Fuse chỉ muốn lấp đầy lỗ tai của tôi như thế này, và tốt thôi, tôi đã nghe rõ, nhưng vẫn chưa đủ. Bộ não của tôi đang xử lý những thứ khác nhanh hơn rất nhiều, vì vậy hãy để nó tiếp tục mắng tôi.

"Mày đi đâu?" Fuse hỏi khi tôi cau mày và đứng dậy khỏi bàn.

"Tao đi ăn với New Year, nó vừa nhắn tin cho tao."

"New Year?"

"Phải."

"Nếu mày tiếp tục đi chơi với nó, ai đó sẽ nghĩ mày với nó là một cặp" Fuse nói với vẻ mặt trừng phạt với tôi.

"Phản ứng hóa học của mọi người có thể nổi nóng với bất kỳ ai, đi cùng với bất kỳ ai cũng có thể gây ra rắc rối. Tao hiểu" tôi chỉ vào bản thân.

"Ừ ... hiểu rồi. Vậy là mày vẫn định đi và không đến lớp học?" Nó hỏi nên tôi bực bội quay mặt về phía nó

"Trong gr Line, giáo viên nói rằng lớp học hôm nay đã bị hủy, mày check đi" tôi nói và vẫy điện thoại của mình qua lại. Fuse thở dài và nghiêm mặt về phía tôi.

"Line? Nếu có tin nhắn tao có thể đọc khi rảnh rỗi, nhưng nếu không có thì có nghĩa là tao đang bận. Tại sao không đăng thông báo hoặc cuộc gọi, hãy ngừng sử dụng gr Line đi" nó nói và lấy điện thoại của mình.

"Mày đang nói chuyện với giáo viên trong nhóm đấy," tôi nói trước khi vẫy tay chào và bước đi. Đi được vài bước thì Mark cũng đến.

"Mày không lên lớp à?" nó chào khi đến gần Fuse.

"Nhìn vào grLine." Fuse nói và tôi thở dài với hai người bạn của mình trước khi đi lấy đồ ăn. Tin tưởng tôi đi vì họ vào Line chỉ để nhắn tin với bồ, còn Facebook chỉ để khoe người yêu.

"Chết tiệt! Tao đã bảo P'Vee về nhà rồi mà" thấy không? Tôi có nói sai đâu?

"Tao đi đây" tôi hét lên trước khi vẫy tay với họ.

"Ủa? Nó đi đâu vậy?" Mark hỏi Fuse.

"Có lẽ là đi ăn cơm với Thánh."

"Tao hả?" nó chỉ vào chính mình.

"Phải, tao đã nói với tụi nó là sẽ đi ăn với mày " tôi cười với thằng Year nói.

"Mày có nghĩ tổng thống rảnh không? Khamphan, tao phải đi làm một số việc trước" nó nói.

"Buổi sáng cần phải làm cái công việc chết tiệt gì? Mày phải ăn chứ" tôi nói kéo nó đi về phía nhà ăn.

"Công việc của tao rất quan trọng, đó là một sự kiện thể thao lớn" Year nói khi cố gắng thu tay lại.

"Đối với tao, ăn uống quan trọng hơn bất cứ điều gì," tôi nói và kéo nó một lần nữa.

"Khamphan!."

"Đến ăn với bạn của mày cũng được " tôi cố nài nỉ nhưng tên khốn này không nhúc nhích. Tôi không biết là do mình không đủ khỏe hay nó quá khỏe.

"Tao cũng muốn đi, nhưng tao phải làm một số việc," nó nói.

"Sau đó..."

"Vậy thì mày có thể đến ăn cơm với tao và để thằng Year đi làm việc của nó " một giọng nói cộc cằn vang lên từ phía sau. Tôi quay lại nhìn đồng thời NewYear đã di chuyển sang bên phải. Vừa nhìn thấy anh, tôi há hốc mồm kinh ngạc, giống như thằng Year, nhưng may mắn là nó tỉnh lại nhanh hơn tôi.

"Thánh Yoo..."

"Xin chào" anh ấy trả lời trước khi vẫy tay chào thằng Year, người sau đó đã hành động như một người điên. Tôi hiểu rằng anh ấy rất đẹp trai với một hào quang tuyệt vời, nhưng thằng Year nó đi mất rồi.

"Anh ...em, fuck."

"Hả?"

"New Year, mày có sao không?" nó làm như chưa từng thấy anh ấy bao giờ mặc dù họ đã ăn cùng nhau trước đó.

"Mắt tao cay xè" nó nói trước khi quay lưng bước đi.

"New Year! New Year!Thằng Year!!!" Tôi gọi nó, nhưng nó không trả lời thay vào đó chỉ giơ cánh tay dài lên vẫy, không quay đầu nhìn lại.

"..."

"..."

Sự im lặng ngự trị khi chỉ còn lại hai chúng tôi đứng đây. Anh ấy không nói một lời, và tôi không biết phải nói gì. Trước đây tôi đã nghĩ rằng tôi muốn có một số rắc rối và vui vẻ, nhưng ngay khi tôi nhìn thấy anh ấy đứng trước mặt tôi, tôi không biết phải làm gì tiếp theo.

Nhưng chết tiệt! Anh ấy đã mở lời nói trước.

"Vì chúng ta ở đây nên đi ăn với nhau nha" điều này thật khủng hoảng.

"Em ..." Tôi vẫn chưa tập luyện cái này.

"Đừng nói với tao là mày không đói vì tao đã nghe thấy mày cố gắng thuyết phục bạn của mày rồi" anh nói.

"Ờ ..." Anh sẽ không đề cập đến chuyện phiếm dù chỉ một chút sao?

"Nếu mày không muốn ăn ở căn  tin của khoa thì chúng ta có thể đi chỗ khác" anh tiếp tục.

"Ờ ..." anh có thực sự lạnh lùng và không quan tâm như lời Fuse đã nói?

"Chỉ là tao không có xe nên phải đi bộ" nhưng nếu anh không có cảm giác gì thì có lẽ anh sẽ không quay lại đây.

Tôi bị bỏ lại đây để đứng và nghe anh nói trước khi đi theo sau anh khiến tôi bối rối vì sao tôi lại đi theo anh? Tại sao tôi lại bước lên xe buýt? Và với những người bị nhìn chằm chằm nhiều như vậy, làm sao anh có thể hành động như thể anh vẫn không cảm thấy gì?

'Đó là Thánh!!!'

'Đẹp trai quá, fuck'

Tôi đã cầu nguyện Thần Aura che mặt tôi hoàn toàn để không ai có thể nhìn thấy hoặc nhận ra tôi, nhưng nó không thành công.

'Nhưng đó không phải là P'Khamphan sao?'

Lời cầu nguyện của tôi đã không đến kịp và ai đó đã nhận ra tôi.

'Không phải đây là tin tức về họ sao?'

'Thánh'

Đúng là đàn em chết tiệt, thì thầm to đến mức tôi có thể nghe thấy từng chữ.

'Nhưng P'Khamphan đang tán tỉnh P'New Year mà phải không?'

"Mày đang tán tỉnh thật à?" Một giọng nói khàn khàn vang lên bên tai tôi. Đó là một tiếng thì thầm nhẹ có vẻ như là một lời thì thầm thật sự vì lần này chỉ có tôi nghe thấy.

"Cái gì?" Tôi thì thào đáp lại.

"Vừa rồi họ nói mày đang tán tỉnh bạn của mày à?New Year?" Anh hỏi bằng một câu đầy đủ nhưng không ai nghe thấy.

"Không có ... bọn em chỉ là bạn" tôi thì thầm đáp lại một cách nhanh chóng. Đó là tất cả những gì chúng tôi đã nói với nhau. Sau khi anh ấy lấy điện thoại ra chơi, còn tôi thì ngồi đơ người ra với cái cổ cứng đơ. Chỉ có hai nhóm đàn em ở đây, nhưng nếu chúng tôi đi nơi khác có bao nhiêu người sẽ nhìn chằm chằm nữa? Mặc dù không có nhiều người ngay lúc này nhưng họ vẫn tiếp tục thì thầm bàn tán với nhau.

Anh ấy có đang thờ ơ với những gì mọi người nói không, tôi rất muốn biết.

Xe buýt chỉ là xe buýt đại học thông thường, không phức tạp và chúng tôi phải xếp hàng chờ xuống xe. Ngay bây giờ tôi đến từ khoa kĩ thuật và đang đi vòng quanh khoa kiến trúc, giáo dục, quản lý và Khoa học, trước khi quay trở lại con đường chính của trường đại học. Sau khi đậu khoa nhân văn, anh ấy vẫn chưa chuyển sang xuất cảnh. Chúng tôi đi ngang qua khoa học mà vẫn không có gì, bây giờ chúng tôi đang đến với nông nghiệp khi cuối cùng anh ấy di chuyển mà không nói. Đừng nói với tôi rằng ...

"Chúng ta đi ăn ở đây." Anh nói điều đó trước khi ấn xuống còi để dừng xe buýt. Người tài xế tốt bụng dừng lại ở một biển báo đối diện kí túc xá dành cho nam giới trước khi quay lại nhìn chúng tôi. Thực ra thì anh ấy không nhìn chúng tôi mà là nhìn tôi, vì tôi vẫn đang ngồi xuống, còn P'Yoo, anh ấy đã di chuyển rất nhanh.

Xe buýt rất đông.

"Có bao nhiêu người muốn xuống xe?" Người tài xế xe buýt gọi lớn.

"2 thôi ạ" tôi lắp bắp trước khi từ từ rời đi.

'Rất dễ thương.'

'Tao cũng muốn đi.'

'Tao phải trở về ký túc xá của mình và giặt giũ.'

'Nhưng tao muốn đi theo anh ấy.'

Chết tiệt...

Tôi lo lắng bước ra khỏi xe buýt, trong khi Thánh Yoo mỉm cười gửi ánh hào quang của mình cho mọi người trước khi cảm ơn người tài xế một cách ngọt ngào, sau đó bước đến bên cạnh tôi một cách uy nghiêm. Anh ấy hành động như thể anh ấy không xấu hổ vì bất cứ điều gì và khiến tôi như một cậu bé không nghe lời.

Tôi cảm thấy mình nhỏ hơn trước.

"Chúng ta ở đây ăn thật sao?" Tôi nhìn lên để hỏi trước khi sang đường.

"Ừ" anh ấy trả lời đơn giản.

"Đợi một chút" tay tôi nắm lấy cánh tay anh trước khi bước thêm. Khuôn mặt đẹp trai của anh ấy quay sang tôi nhướng mày.

"Sao nữa ? Mày không đói hả? Nhanh lên." Anh khẽ di chuyển điều chỉnh bàn tay tôi đang nhẹ nhàng bám lấy anh, trước khi chuyển sang nắm lấy tay tôi, các ngón tay anh siết chặt trước khi bước về phía trước một cách không vội vàng như thể kéo tôi theo.

"Anh..."

"Nhanh lên nếu không sẽ có xe tới." Xe hơi? Chết tiệt cái xe gì chứ? Không có bất kỳ chiếc xe nào.

Mặc dù tôi biết hiện giờ không có xe, nhưng tôi đủ thông thạo để có thể tự mình băng qua đường, vậy mà tôi vẫn để anh ấy nắm tay. Có thể đó là một sự tình cờ và không cố ý, hoặc chỉ là hoàn cảnh khiến anh ấy phải nhận lấy. Bất cứ điều gì, nó kích thích tôi và làm cho tim tôi đập nhanh.

Tôi chấp nhận điều đó và cố gắng kiểm soát bản thân khi anh ấy dẫn tôi qua đường.Đệt! Tôi sẽ rất xấu hổ nếu Fuse hoặc Mark nhìn thấy. Họ sẽ nói, nhìn mày lớn rồi, nhưng vẫn phải nắm tay ai đó qua đường.

"Mày muốn ăn gì?"

"..." anh ấy nói như thể tôi là một trong những đàn em thân thiết của anh ấy mà anh ấy mang đi ăn và cư xử rất tử tế.

"Tao muốn ăn mì Tom Yum" anh nói trước khi quay đầu đi về phía tiệm mì nên tôi đi theo sau.

"..."

Bây giờ tôi thậm chí không thể quyết định mình muốn ăn gì, mặc dù trước đó tôi đói và đã kéo bạn của tôi đi ăn cùng, nhưng bây giờ nhìn thấy anh ấy tôi không còn đói nữa.

"Có vấn đề gì vậy? Mày muốn ăn gì thì gọi món đi, mọi người đang đợi kìa" anh nói khi nhìn về phía sau. Nó khiến tôi quay lại và thấy những người khác đang chờ đợi. Tôi gật đầu xin lỗi trước khi xem thực đơn.

"Ừm ... Em ăn mì gạo, không cay."

"Nếu nó không cay thì mày thực sự có thể gọi nó là Tom Yum không?" Thánh hỏi.

"Nếu nó quá cay sẽ không tốt" đây không phải là suy nghĩ của riêng tôi mà là của mẹ tôi. Mẹ đã nói điều này. Tôi có thể ăn gia vị, nhưng quá nhiều sẽ làm tôi đau.

"Ok con, không cay," người dì nói trước khi cho tôi ăn mì.

"Không có gia vị, sẽ không ngon" Thánh nói, tôi nhìn lên anh.

"Không cay cũng ngon mà."tôi nói. Anh ấy nghĩ rằng mọi người đều thích Tom Yum vì có nhiều gia vị? Một số người có thể chỉ ăn Tom Yum vì họ thích mùi thơm của riềng trong đó, nhưng tôi thì không. Tôi chỉ ăn nó bởi vì đó là những gì tôi đang gặp phải. Chỉ có vậy thôi, không có lý do nào khác vì tôi không thích nó cho lắm.

"... nó trông rất ngon" anh ấy nói khi gửi cho tôi một cái nhìn đầy ẩn ý. Nếu là Fuse thì có lẽ nó sẽ mỉm cười và đáp lại một cách ngổ ngáo không bị P'Ana đánh bại, hoặc nếu là Mark thì có lẽ nó sẽ chửi P'Vee, nhưng với tôi, tôi chỉ mỉm cười và tìm một chỗ ngồi.

Tôi không thể diễn tả được rằng tôi đang rất phấn khích và rất bối rối.

Tôi khó chịu ngồi xuống ăn. Lúc này chúng tôi đang ở nhà ăn chi nam, hay nói ngắn gọn là họ gọi nó là tòa nhà dành cho nam. Đó là một khu vực nghiên cứu nhỏ mặc dù trường đại học rất lớn, tuy nhiên đây là một trong những địa điểm ăn uống nổi tiếng. Có rất nhiều món ăn và nhiều chỗ để ngồi, tôi thậm chí còn thấy những người không ăn mà thay vào đó ngồi đợi bạn bè, và một số người ...

*tách, tách*

"Anh ... Thánh ơi ..." Tôi gọi người đang bưng tô mì lên miệng. Anh nhướng mày nhìn lên.

"Sao vậy? Sao không ăn đi Khamphan?"

"Em thấy ai đó đang chụp ảnh."

"Ở đâu?" Giọng của người đàn ông đẹp trai trở nên trầm hơn khi nói về bức ảnh. Không biết anh ấy không thích bị chụp ảnh nhưng không phải vậy vì đây là hành vi xâm phạm quyền riêng tư, xin phép trước khi chụp ảnh.

"Người đó," tôi nói khi chỉ tay về phía một anh chàng có chiếc máy ảnh to kềnh càng không thể bỏ qua.

"Là nhóc Ai Dew, lần trước tao cũng không bắt được nó" giọng nói đẹp trai lẩm bẩm trước khi đứng dậy.

"Không sao đâu, anh đi đâu vậy?" Tôi hỏi giật gấu áo của anh ấy.

"Tao định bảo nó nhớ chụp ảnh đẹp" anh ấy đáp lại trước khi bước đến gần đàn em đó.

Tôi đã không đi theo, chỉ ở lại đây với mong đợi hy vọng rằng P'Yoo sẽ không thực sự nói những điều như vậy. Tôi không biết cậu bé này, cộng với việc tôi có lẽ sẽ không đủ khả năng thương lượng, ngoài ra nó đang chụp ảnh P'Yoo chứ không phải tôi. Tôi đã quan sát cả hai trong suốt thời gian họ nói chuyện. Thực ra, không chỉ tôi mà những người khác cũng đang nhìn chằm chằm.

Tôi phải đồng ý rằng hào quang của Thánh chiếu sáng qua đôi mắt của anh ấy.

"Anh thật sự nói như vậy với em nó sao?" Tôi hỏi sau khi anh ấy quay lại bàn.

"Ừ, tao đã bảo nó chụp thêm ảnh rồi" anh nói, giọng điệu như muốn quay lại với tôi, nhưng lần trước tôi không làm gì sai, đó là lỗi của MaMas.

"Khuôn mặt của nhóc đó trông rất quen."

"Tên nó là Thewphai, là em trai của Dew" anh ấy nói.

"Wow, trông rất giống P'Dew."

"Hừm... cứ chờ xem" đó là tất cả những gì anh nói trước khi tiếp tục ăn.

Bữa ăn hôm nay đối với tôi rất chậm. Từ mà Fuse thích dùng 'Ta Tor Nyeon' vẫn còn nhanh hơn việc tôi ăn hôm nay. P'Yoo ăn xong ngồi đó nhìn tôi, nhưng tôi chỉ từ từ đưa miếng thứ hai vào miệng. Nghiêm túc mà nói, nếu tôi không tiếc tiền, thì tôi sẽ bỏ ăn. Và nhìn chằm chằm nhiều như thế này, ai mà đủ can đảm để tiếp tục nuốt trôi chứ?

"Anh ...đừng nhìn em nữa" cuối cùng tôi cũng nói được.

"Thì sao?" Anh ấy hỏi như thể anh ấy thậm chí còn không biết, nhưng tôi tin rằng anh ấy đang cố tình làm vậy.

"Ờ ờ" tôi đáp lại.

Khi tôi nói điều này, anh ấy chỉ nhún vai trước khi chơi điện thoại. Tôi biết rằng anh ấy hiếm khi sử dụng mạng xã hội. Tôi lén xem qua, nhưng hiếm khi có bất kỳ bản cập nhật nào, do đó tại sao tôi biết anh ấy không sử dụng nó. Khi tôi thấy anh ấy cúi xuống nghịch điện thoại, tôi hơi ngạc nhiên.

"Tại sao?" Anh nhìn lên và hỏi.

"Tại sao cái gì?"

"Sao mày nhìn tao chằm chằm vậy?"

"Em..."

"Hả?" Tôi không thể nói rằng tôi đã nhìn chằm chằm ngay khi anh ấy nhướng mày nhìn tôi như thế này đâu.

"Em nghĩ rằng anh không hoạt động tích cực trên mạng xã hội" tôi nói khi liếc nhìn vào màn hình tin nhắn của anh ấy và nhận thấy rất nhiều tin nhắn chưa đọc, nhưng không thấy tin nhắn của tôi ở trên cùng.

"Làm thế nào mày biết rằng tao không sử dụng?" Anh ấy nói hai tay chống cằm, chống hai khuỷu tay lên bàn, cánh tay thẳng đứng cong về phía tôi với cằm đặt lên trên. Cùng với đôi mắt đẹp của anh ấy đang nhìn tôi, làm sao tôi không thể chớp mắt được.

Hào quang của Thánh.

"Em hiếm khi thấy anh cập nhật" tôi nói.

"Nó cho thấy rằng mày đang chú ý đến tao."

"Ờ ..."

"Tao nên vui sao?"

"Ý anh là gì?"

"Có người nói rằng không muốn tao và không quan tâm tao trên Facebook, nhưng đến gặp tao sau đó theo dõi tao, kiểm tra tao và yêu cầu tao đợi... thế thì tao phải hạnh phúc chứ ha." Anh ấy nói và từ từ mỉm cười.

"Em... không định như vậy" tôi nói, cổ thẳng đứng khi tôi muốn giải thích và đảm bảo với anh ấy rằng tôi không theo dõi anh nhiều như vậy.

"Nhưng mày biết đấy, tôi không có nhiều hoạt động trên mạng xã hội. Nếu mày không vào và check thì làm sao mày có thể biết được?" Anh tiếp tục ngoáy nhẹ cái cổ trắng ngần của mình. Kết quả là, phần còn lại của hình dạng giống như Thánh của anh cũng nghiêng theo.

"Em ... tay em lỡ trượt."

"Ồ, có vẻ như lỡ trượt rất nhiều."

"...!" Tôi nhìn anh ấy và lắc đầu để anh ấy hiểu rằng dù anh ấy có đẹp trai đến đâu thì tôi cũng không để ý đến anh ấy nhiều như vậy.

"Không phải mày đang bí mật nhấn 'Xem trước' cho tao, đó là cách mày biết rằng tao không hay cập nhật?"

"Anh có bị điên không?Làm gì có?"

Điều này vừa được nói ra ngay sau khi điện thoại của tôi đang đặt trên bàn rung lên. Sau đó, một thông báo hiện lên trên màn hình. Đó là một cửa sổ bật lên nhỏ, nhưng tôi ngay lập tức đọc được rằng người trước mặt tôi đã cập nhật Facebook của anh ấy. Sau đó tôi mới nhìn lên để nhìn anh ấy. Anh đang ngồi đó mỉm cười mãn nguyện với đôi mắt lấp lánh của một người đã chiến thắng.

Phải , tôi đã đặt 'Xem trước' cho anh ấy

"Mày không thể nói rằng mày đã không nhấn" anh nói.

"Tốt..."

"Mày lỡ trượt tay sao?"

"Phải, đó là những gì đã xảy ra."

"Nhưng trước khi lỡ trượt, mày cũng phải bấm nhiều nút khác."

"P'Yoo!"

"Sao vậy N'Khamphan?"

Ồ! Vậy người không thể rời đi từ nay phải là tôi? Anh ấy nhướng mày và hỏi như vậy khiến tôi muốn đứng dậy và hét vào mặt anh ấy thật to. Tại sao anh ấy phải làm việc này với Facebook, anh ấy có thể cập nhật bất cứ lúc nào, có hai mươi bốn giờ trong một ngày, tại sao anh ấy lại cập nhật ngay bây giờ? Hàng trăm ngày, hàng nghìn năm, anh ấy không bao giờ đăng bài, vậy tại sao hôm nay...

"Đủ rồi, thu thập bát của tôi" Tôi không thể làm gì cả. Tôi sẽ không thắng, cả ánh mắt và tư thế của anh ấy cũng như lời nói và hành động của chính tôi. Tại sao tôi phải mâu thuẫn như thế này? Tôi đã được thông báo về thời gian sẽ được giải quyết, nhưng điều này quá nhanh. Tôi không thể load não kịp thời.

Tôi lấy bát mì của mình và cùng với anh ấy, anh ấy cũng lấy bát của mình. Tôi biết mọi người đang theo dõi bởi vì mọi người sẽ bị cuốn hút bởi phong cách của anh ấy. Nhưng tôi không thể trốn tránh bên anh vì tôi đi đâu anh cũng đi cùng tôi. Tôi thậm chí còn chưa hỏi lý do cho hành động của anh ấy.

"Mày sẽ đi đâu tiếp theo?" Anh ấy hỏi.

"Em sẽ quay trở lại, em không còn bất kỳ lớp học nào nữa" tôi nói. Cô giáo tổ chức lớp học của chúng tôi cả buổi sáng nên chiều nay không có việc gì. Nếu không bạn tôi sẽ khóc to như lúc nãy? Nếu họ biết về điều đó trước khi họ đến đại học, họ có thể đã biến mất cùng người yêu và không đến gặp tôi.

"Về nhà?"

"Quay về phòng của em."

"Ồ! Tại sao thằng Pak lại nói rằng mày sống ở nhà?" Tôi cau mày khi nghe câu hỏi này.

"Anh cũng đã từng thầm để ý đến em sao?" Tôi mỉm cười nói.

"Tao chỉ đang hỏi, nó là một người ngưỡng mộ mày và biết mọi thứ từ về mày khi học mẫu giáo."

"Có thật không?" Mẫu giáo? Hồi đó tôi vẫn tè ra quần.

"Không, không hẳn đâu. Ai mà biết mày từ khi học mẫu giáo? Mày không cần phải làm bộ mặt cáu kỉnh như vậy." Anh cười nói.

"Ờ!" Anh ấy đang trêu chọc tôi ... nhưng tôi vẫn giữ những lời cuối cùng đó trong đầu vì tôi tin tưởng quá dễ dàng.

"Không cần phải làm bộ mặt đó. Mày ở đâu? Tao sẽ đưa mày về" anh ta cười nói nhưng tôi không cười theo.

"Làm sao? Không phải nói không có xe sao?" Tôi hỏi.

"Ai nói ta không có?"

"Ờ ờ, không biết hôm nay chúng ta đã đi được bao nhiêu vòng"

"Tao để xe ở khoa của mình rồi đi bộ đến chỗ của mày ."

"Để làm gì?"

"Ừ thì ta muốn thuyết phục mày đi ăn thử, cho dù mày vẫn bảo tao đợi" anh nói quay sang nhìn tôi, ánh mắt đầy ấm áp và dịu dàng dường như khó có thể tin là nó đến từ người đàn ông này.

Ngay bây giờ tôi đang trải nghiệm nó.

"Vậy thì ... anh sẽ lấy xe như thế nào?" Tôi hỏi, mặc dù tôi lắp bắp, tôi vẫn cố gắng nói hết câu của mình.

"Chờ một chút, thằng Pak sẽ tới đây,l" Anh nói khi bước tới vỉa hè.

"Anh thực sự lợi dụng anh ấy nhiều như vậy?"

"Đối với nó không nhiều vì nó cũng từng xin ảnh của tao để cúng."

"Anh có chắc không?"

"Tao chắc chắn, tin tao." P'Yoo khẳng định, đối với tôi, tôi vẫn không tin chút nào.

"Quá nhiều" tôi nói.

"Nó đến rồi."

"Thánh ơi, em mang theo đứa con yêu quý của anh, nhưng Thánh ơi, anh đúng là một vị Thánh" vị tiền bối tôi mới gặp nói điều này với đôi mắt lấp lánh nhìn tôi.

"Mày đang nhìn gì đó?"

"Nhìn một người dễ thương" Pak đáp lại đôi mắt của mình nói rằng tôi là người dễ thương đó làm cho mặt tôi nóng lên.

"Đừng nhìn nữa sắp đi rồi."

"Anh đi ăn với em ấy rồi. Trên Facebook, anh tuyên bố đó là bạn bè. Em rất vui vì Thánh có thể làm bạn với một người dễ thương" P'Pak lắc đầu qua lại.

"Tại sao chúng ta không thể làm bạn?" Tôi hỏi.

"Tại sao mày vẫn chưa đi?"

"Tại N'Khamphan dễ thương quá. Em đắm chìm vào lúc nào không hay".

"Pak" giọng nói sến sẩm của P'Yoo khiến P'Pak không ngừng nhìn tôi chằm chằm, vẻ mặt thê lương như muốn bỏ cuộc.

"Thánh vẫn là Thánh. Em đang rời khỏi N'Khamphan đây."

"Tốt."

"Ôi! Thánh ơi, Nong đã nói chuyện với em" P'Pak nói, nắm lấy cánh tay của P'Yoo khi anh ấy làm vẻ mặt vui mừng nhanh chóng nhìn tôi, nhưng tất cả chỉ vì anh ấy đã bị P'Yoo đánh một lần nữa trước khi đồng ý rời đi.

"Nó bị cuồng mày" P'Yoo nói sau khi anh ấy rời đi.

"Em không nghĩ rằng sẽ có ai đó sẽ thích em."

"Có rất nhiều người" anh nói trước khi bước tới chiếc xe máy mà P'Pak đã chở qua.

"Nhiều? Trong đó có anh không?" Tôi hỏi khi anh chuẩn bị bước lên xe. Anh ấy nhướng mày và cười.

"Tao chưa bao giờ đưa người tao không thích về nhà" anh ấy nói trước khi gửi cho tôi một nụ cười thần thánh. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Không phải là quá sớm phải không? Mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến tôi không thể chấp nhận được. Anh ấy không thể thích tôi như vậy. Anh ấy nói rằng anh ấy không bao giờ đưa ai đó về nhà nếu anh không thích người đó.

Tim tôi đập nhanh quá

Hết chương 8

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro