[ oneshot ] Mist by ExoBtsGot7Svt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hongjoong thích việc trở thành trưởng nhóm. Cậu thích chăm sóc, làm việc cùng và ở bên các thành viên của cậu. Cậu thích có được niềm vinh dự khi trở thành trưởng nhóm của Ateez. Nhưng tất cả những trách nhiệm đó khiến cậu phải trả giá.

Với mức độ nổi tiếng của nhóm phát triển nhanh chóng, cùng với đó nhiều cơ hội tới, nhiều hơn những buổi biểu diễn, gặp nhiều fan hơn và cũng có nhiều áp lực hơn. Với lịch trình bận rộn và dày đặc của họ, việc có một đêm được nghỉ ngơi trọn vẹn trở thành mơ ước viển vông. Nhiều buổi biểu diễn hơn đồng nghĩa với việc tập nhảy và ở phòng thu nhiều hơn. Họ đã đạt được thành công nhanh chóng và tung ra bảy album đầy đủ trong năm đầu tiên của họ. Vì vậy, đúng là Hongjoong thích việc trở thành nhóm trưởng. Thế nhưng, trong khi cậu rất biết ơn và cảm kích vì tất cả những điều mà họ đã có thể làm, thì cậu cũng cảm thấy rất mệt mỏi.

Có một điều mà cậu khám phá ra ở vị trí nhóm trưởng của mình, đó là cậu không còn dành nhiều thời gian cho bản thân nữa. Nó khiến cậu cảm thấy hãnh diện khi cậu có một mối liên kết với các thành viên của mình, là nơi mà họ tin tưởng cậu đủ để đến cạnh cậu giãi bày những nỗi khó khăn của họ và có thể dựa vào cậu, thế nhưng điều này dẫn tới việc cậu đặt mối quan tâm và thời gian cho họ nhiều hơn là cho bản thân mình. Ban đầu thì Hongjoong không để tâm đến tình trạng ngày càng xấu đi của mình, nhưng đến một lúc nào đó - cái lúc mà sau này cậu sẽ nhắc tới như "tuần của sự xuống dốc" - một loạt những sự cố xảy ra đẩy cậu tới giới hạn của mình.

Nó bắt đầu với một yêu cầu về hai bài hát mới mà cậu phải viết lời với hạn trong hai tuần. Đã từng dành hàng đêm dài trong studio của mình và luôn trong tình trạng thiếu ngủ, Hongjoong không để ý đến điều đó. Nhưng không may, cậu nhận ra mình gần như ngay lập tức phải đối mặt với bức tường writers block đồ sộ. Cậu không thể nghĩ ra được lời bài hát nào để cứu lấy cuộc sống của chính mình và nhiều đêm liên tiếp, cậu thấy mình nản lòng và bị cơn đau đầu hành hạ. Thêm vào đó, thực tế là cậu chắc chắn không có giây phút nào dành cho riêng mình và Hongjoong nhận ra tính khí của mình trở nên tệ hơn.

Rồi buổi phỏng vấn tồi tệ nhất đời cậu đã đến. Nhóm cậu được mời đến một công ty ít được biết tới, có nguồn phương tiện truyền thông chính là YouTube. Trước khi di chuyển tới địa điểm đã định, cả nhóm ngay lập tức có cảm giác rất tệ về điều này. Họ trao đổi những ánh nhìn mệt mỏi với nhau, nhưng Hongjoong, người cố gắng giữ thái độ lạc quan, cố nặn ra một nụ cười và bảo các thành viên làm theo, cậu bí mật nhìn quản lý của họ, người cũng đang nở nụ cười trấn an nhưng chẳng giống trấn an một chút nào. Đúng như vậy, các chàng trai rất nhanh hiểu được rằng ngày hôm đó sẽ không tốt đẹp gì cả.

Đội ngũ nhân viên trái ngược với vẻ chào đón - là thù địch, gây hấn thụ động và bất lịch sự với họ, đối xử với họ như thể họ là những thằng ngu khi họ đặt câu hỏi. Chính buổi phỏng vấn cũng tồi tệ như họ đã đoán trước, khó xử và đầy rẫy những câu hỏi khá là riêng tư và không phù hợp mà họ phải thẳng thừng từ chối trả lời. Bốn giờ sau, họ thật sự chạy khỏi phòng thu, thiết tha leo lên xe và trở về nhà.

Đêm đó, Hongjoong ngồi trên giường của mình, nhắm mắt lại và dùng ngón tay mát xa thái dương, hòng giảm áp lực. Seonghwa cuộn tròn trên giường mình, quan sát cậu, để ý rằng cậu mất nhiều thời gian hơn bình thường để bình tĩnh lại. Anh đã im lặng để mắt tới cậu trai này mấy ngày gần đây và biết rằng bất chấp Hongjoong nhẫn nhịn cỡ nào, thì cậu sớm rồi cũng sẽ đến giới hạn mà thôi. Và khi cậu tới giới hạn, Seonghwa sẽ ở đó, chăm sóc cho cậu bằng cái cách mà chỉ anh mới có thể làm được.

Một vài ngày sau, ở giữa một buổi diễn tập cho show biểu diễn, giày của Wooyoung vấp phải sân khấu, đầu gối của cậu đập xuống sàn khi cậu ngã xuống. Buổi tập phải dừng lại khi cậu gào lên, ôm chân lăn lộn. San phóng tới trước, ngay sau đó các thành viên khác và những nhân viên ở gần đó cũng chạy tới.

Các nhân viên đã đưa Wooyoung tới một lều y tế, theo sát sau đó là một San lo lắng và Hongjoong đầy quan tâm. Một lúc sau, họ được thông báo rằng Wooyoung - trong khi đầu gối không có tổn thương đáng kể nào - vẫn không thể nhảy trong vòng ít nhất là hai tuần để tránh những thương tổn lớn hơn và cậu có thể sẽ phải đi khập khiễng trong một vài ngày. Cậu trai kia ngay lập tức đã bật khóc, cảm thấy thất vọng và tức giận với chính bản thân mình, không thể nào nguôi ngoai được.

Seonghwa nhìn Hongjoong đột ngột đứng dậy và rời khỏi phòng, thầm cau mày. Anh sợ rằng đây là giọt nước tràn ly và cậu sắp sửa tan vỡ. May mắn thay điều đó không phải và Hongjoong đã quay lại sau vài phút để nói rằng họ cần phải hoàn thành buổi diễn tập. Thật không may, giới hạn của cậu phá vỡ vì một dòng tweet ác ý.

Những bình luận, bài đăng và dòng tweet mang tính thù ghét không bao giờ khiến Hongjoong bận tâm. Cậu không để cho chúng làm phiền mình. Cậu biết những điều này chỉ tới từ những người cay nghiệt, cực khổ, những kẻ cũng muốn cậu khổ sở, vì thế thay vào đó cậu muốn tập trung vào những điều tích cực mà họ nhận được. Nhưng điều đó không có nghĩa là cậu chưa bao giờ thấy những thứ ấy. Vào một đêm của hai ngày sau. Ateez vừa hoàn thành xong một ngày dài với nhiều hoạt động khiến cho toàn bộ thể chất, tinh thần và cảm xúc của họ đều cạn kiệt và Hongjoong cảm thấy bản thân mình nhạy cảm hơn bình thường.

Sau khi tắm và thay một bộ đồ ngủ mà cậu được tặng trong một buổi fansign, Hongjoong quyết định lướt xem những dòng tweet của fan để làm mình sao nhãng khỏi tất cả mọi thứ. Đầu tiên thì việc này có ích. Có rất nhiều bình luận ngọt ngào và hài hước đã làm cho cậu thực sự nở nụ cười đầu tiên trong tuần đó. Cậu thậm chí cũng đọc vài bình luận bằng tiếng Anh vì cậu biết Atiny quốc tế mong muốn chia sẻ tình cảm của họ nhiều như thế nào bất chấp rào cản ngôn ngữ. Nhưng rồi, bình luận đã khiến giọt nước tràn ly xuất hiện.

Ateez sẽ tốt hơn nhiều nếu không có Hongjoong.

Hongjoong sững người, nhìn chằm chằm vào những dòng chữ đó cho đến khi tầm nhìn của cậu mờ đi, tai kêu ong ong và rồi - ôi. Cậu đang mất kiểm soát. Ngực cậu siết chặt, cổ họng nghẹn lại, và Hongjoong biết mình đang nhanh chóng gặp khủng hoảng. Bình luận đó không phải là bình luận độc địa nhất mà cậu từng thấy. Cậu đã đọc những thứ tồi tệ hơn - từng bị gọi bằng những từ ngữ tệ hơn vào mặt mình - nhưng điều này trên tất cả mọi thứ đang diễn ra, trên tất cả những áp lực của cậu - cậu không thể chịu đựng được nữa.

Qua nhịp thở nặng nề, gấp gáp và những dòng chữ vang lên trong đầu cậu, cậu lờ mờ nghe được tiếng bước chân và tiếng gấp nhè nhẹ. Chớp mắt, Hongjoong ngẩng đầu lên và thấy Seonghwa ở cửa phòng ngủ của họ, vừa mới tắm xong và chỉ mặc độc một chiếc quần thể thao. Cậu chuyển thành tư thế ngồi, điện thoại rơi xuống sàn, một tiếng kêu "Hwa" đầy tuyệt vọng thoát ra khỏi môi cậu.

Seonghwa moi điện thoại khỏi túi quần, nhanh chóng nhắn tin trước khi bước vào phòng và khóa cửa lại. Ném điện thoại lên giường mình, Seonghwa bước tới gần hơn, dừng lại cách vài một chân trước giường của Hongjoong. Anh hiểu được Hongjoong - đôi mắt mơ hồ nhưng không khóc, môi run run và dễ nhận thấy sự run rẩy trên tay cậu. Cậu đã chạm giới hạn của mình rồi.

"Joong-ah," anh thì thầm và cậu trai kia thút thít. "Tới đây nào, em yêu."

Hongjoong làm như được bảo, hất tung tấm chăn và gần như vấp chân khi cậu vội vàng nhào tới bạn trai của mình. Seonghwa ôm lấy cậu khi Hongjoong giấu khuôn mặt của mình, hơi thở hổn hển run rẩy vào ngực anh.

Seonghwa ậm ừ, đưa tay vuốt dọc lưng cậu khi chờ cậu bình tĩnh trở lại.

Khi Hongjoong đã thở đều, Seonghwa đẩy vai cậu ra một chút và nhìn vào cậu.

"Trưởng nhóm kiên cường của chúng ta," anh thủ thỉ. "Tất cả những áp lực đó khiến em mệt mỏi phải không? Em đã chăm sóc những người khác rất tốt, giờ thì em cần một ai đó quan tâm tới em." Điều này khiến cậu thút thít nhưng cũng gật đầu. "Đừng lo Joong-ah, anh sẽ chăm sóc em. Em có muốn anh kiểm soát tối nay không?"

Hongjoong gật đầu, dựa vào bàn tay đang vuốt ve khuôn mặt của cậu. "Hwa, làm ơn." Cậu thì thầm. Mắt cậu nâng lên và sự tổn thương trong đó khiến trái tim Seonghwa đau đớn. Anh ôm cậu lần nữa, hôn lên đỉnh đầu cậu.

"Anh sẽ chăm sóc cho em, yêu dấu ơi," anh lặp lại, dẫn họ về phía giường trong khi tiếp tục thì thầm những lời khen ngợi vào tóc của Hongjoong. "Em làm rất tốt, kiên cường bất chấp tất cả. Em là con người vị tha, Hongjoong. Luôn luôn đặt tất cả mọi người - tụi nhỏ, quản lý, công việc - lên trên bản thân mình nhưng em chưa cho chính mình đủ sự tin tưởng. Em bỏ mặc nhu cầu của bản thân rồi."

Anh nhẹ nhàng đặt Hongjoong nằm ngửa, hướng dẫn cậu nằm xuống giường cho tới khi một chiếc gối được kê dưới đầu cậu. Anh lơ lửng phía trên người yêu mình, người đang níu lấy bắp tay anh khi anh tiếp tục vuốt ve khuôn mặt, cổ, sườn của cậu, cái chạm thật êm dịu.

"Màu gì nào, người đẹp?"

Hongjoong phải mất một lúc để nghĩ ngợi với tâm trí mơ hồ của mình, một lúc nữa để khiến cái miệng hoạt động. "Xanh lá," cậu cuối cùng cũng trả lời, cặp mắt run rẩy nhắm lại.

Seonghwa không hỏi bởi vì anh định làm gì kinky hay mãnh liệt đêm hôm nay, mà vì Hongjoong quá mong manh và cậu có thể dễ dàng bị choáng ngợp nếu anh đi quá xa. Seonghwa yêu Hongjoong quá nhiều để có thể không cẩn thận như vậy.

Anh cúi xuống, chạm môi vào nhau và Hongjoong tan chảy vào nụ hôn, cánh tay vòng quanh ôm lấy cổ của chàng trai kia. Nụ hôn vẫn nhẹ nhàng, êm dịu, không bao giờ sâu hơn. Hongjoong hơi mất kiên nhẫn, than thở nhưng Seonghwa lùi ra. Cậu lại rên rỉ nhưng Seonghwa cười khúc khích.

"Joong-ah, bình tĩnh nào. Hãy để anh dành thời gian cho em." Cằm của Hongjoong run run và Seonghwa hôn lên nó. "Anh không mắng em đâu, jagi à. Anh chỉ không muốn đẩy em tới giới hạn quá sớm thôi." Anh trấn an, chỉ nhận lại tiếng than vãn khác. Seonghwa cười, hôn lên trán, mí mắt, má và mũi Hongjoong.

"Không cảm thấy lắm lời sao, chúng ta ấy, em yêu?"

Đáp lại anh là cái lắc đầu, Seonghwa kéo một đường hôn xuống quai hàm của cậu, rúc vào má cậu. "Em biết phải làm gì khi quá sức chịu đựng chứ?" Hongjoong gõ vào tay anh ba lần và Seonghwa thưởng cho cậu một nụ hôn, cắn nhẹ vào môi cậu và xoa dịu vết cắn bằng lưỡi anh. "Ngoan quá Joong-ah. Giờ hãy nằm ở đây và để anh chăm sóc em nhé."

Anh ngồi dậy, nhẹ nhàng dỗ dành Hongjoong buông tay ra để anh có thể cởi cúc áo bộ đồ ngủ của bạn trai mình, cơ thể của cậu từ từ lộ ra khi anh tuột áo khỏi tay cậu và ném nó sang một bên. Hongjoong ngay lập tức che lấy mình, Seonghwa khe khẽ "chậc" một tiếng. Anh hôn xuống cổ, chăm sóc nhiều hơn lên xương quai xanh mẫn cảm của Hongjoong và kiếm được tiếng rên mềm nhẹ, ngọt ngào nhất khi anh cắn lên làn da ấy.

"Sao em lại trốn hả bé xinh?" Seonghwa hỏi nhưng Hongjoong chỉ lắc đầu. "Em cực kỳ đẹp trai Joong-ah, em không biết Atiny phát điên như thế nào khi em để lộ chỉ một chút cơ bụng ư? Em hoàn toàn tuyệt đẹp với nước da trắng ngần và vóc dáng mảnh mai. Bất kỳ một ai nói điều ngược lại đều ghen tỵ vì họ không phải em hoặc vì những kẻ đó không thể có được em."

Anh cười, đặt một nụ hôn nữa lên trán Hongjoong khi cậu cuối cùng cũng mở mắt ra. "Sự tự tin của em đây rồi, bé cưng? Anh biết em yêu cơ thể của đến nhường nào và em cũng biết anh yêu cơ thể của em cỡ nào mà."

Cho phép những nụ cười nhỏ nhất làm duyên đôi môi, Hongjoong buông cánh tay ra, để Seonghwa tiếp cận toàn bộ phần thân mình trần trụi của anh. Nụ cười cậu nhận lại được khiến trái tim cậu như muốn nhảy lên. "Cưng ngoan lắm." Seonghwa khen ngợi, tiếp tục chậm rãi kéo đường hôn xuống. Dừng lại ở một núm vú, anh thổi vào nó để thấy Hongjoong rùng mình. "Màu gì em?"

"X-xanh lá," Hongjoong rên rỉ, một tay tiến đến ôm ấp sau đầu bạn trai của mình. "X-xin anh đó, Hwa?" Cậu cầu xin thật đáng yêu, khẽ kêu lên khi một cái miệng nóng bỏng vây lấy núm vú của cậu. Cậu cong lên trước cái chạm, bàn tay của Seonghwa vươn tới chơi đùa với bên kia.

Seonghwa nhẹ nhàng mút, cắn và liếm nụ hoa cho tới khi nó cứng lại, vùng da quanh đó ửng hồng dưới sự chăm sóc của anh. Anh nhéo bên còn lại, kéo mạnh để khiến Hongjoong mê say. Anh yêu những âm thanh đáng yêu mà cậu trai nhỏ hơn phát ra, khi mà chẳng một ai khác có thể nghe thấy. Khi chúng có thể mong manh trong sự riêng tư và thoải mái ở căn phòng ngủ của họ. Sau một lúc nữa, anh đổi bên, chỉ bỏ cuộc khi tiếng rên rỉ của Hongjoong trở nên tuyệt vọng hơn.

Nhả nụ hồng ra với một tiếng 'chậc' có thể dễ dàng nghe được. Seonghwa ngồi dậy, đưa một tay vuốt ve bên trong đùi của Hongjoong. "Em rất giỏi trong việc che giấu cảm xúc của mình. Luôn mang giữ vẻ mặt điềm tĩnh để mấy đứa nhỏ không phải lo lắng. Nhưng anh biết."

Hongjoong đưa bàn tay đầy khao khát về phía Seonghwa và anh sẵn lòng đi tới, trao cho cậu một nụ hôn khác. "Anh vẫn luôn như vậy," Hongjoong thầm thì trên môi anh. Seonghwa ậm ừ, đầu ngón tay luồn vào lưng quần ngủ của Hongjoong và từ từ kéo chúng xuống.

"Anh biết cưng à. Anh có thể thấy mỗi lần mặt nạ của em bắt đầu rạn nứt, nhưng em đã rất giỏi trong việc che giấu. Em không phải giấu nữa đâu. Không ai có thể nhìn em. Giờ em có thể khóc rồi."

Hongjoong vẫn tiếp tục lẩn trốn. Seonghwa biết. Nhìn vào cái cách cằm của cậu run rẩy nhưng cậu lại siết chặt quai hàm để giấu đi. Trong đôi mắt vừa yếu đuối lại vừa trống rỗng không chút cảm xúc nào. Đây mới chỉ là bắt đầu, Seonghwa biết. Anh phải tiếp tục thúc đẩy - nhẹ nhàng, cẩn thận - cho tới khi Hongjoong sẵn sàng buông bỏ hoàn toàn. Đây không phải là nhiệm vụ mới với anh.

"Em muốn ngón tay hay là lưỡi của anh hả cưng?" Seonghwa hỏi. Hongjoong mặt đỏ bừng. Cậu cắn môi, ngập ngừng. "Hãy nói ra đi, bé cưng. Anh biết em không muốn nói, nhưng anh cần phải biết mọi điều mình làm là đúng theo những gì em muốn."

"Muốn...muốn cả hai," Hongjoong thì thầm, chân co lên khi Seonghwa giải thoát cậu khỏi quần ngủ và quần lót. Cậu dễ dàng tách chân mình sau một cái chạm dịu dàng, cho phép chàng trai lớn hơn ngồi giữa hai đùi cậu.

"Cám ơn em yêu. Màu gì nào?"

"Xanh lá," tiếng thì thầm của Hongjoong gần như không nghe rõ.

Seonghwa nắm lấy dưới đùi của Hongjoong, nâng chân cậu lên và ấn vào ngực anh. Hongjoong lại lấy tay che mặt mình, sự xấu hổ quay trở lại khi giờ cậu hoàn toàn phơi trần. Cậu bất giác căng thẳng và Seonghwa ngừng lại. "Em có muốn anh dừng lại không?"

Phải mất vài giây để Hongjoong trả lời, vẫn trốn khi cậu lắc đầu ý bảo 'không'. Và như thể muốn nhấn mạnh câu trả lời của mình, cậu giật hông, nhẹ nhàng ngọ nguậy. Seonghwa cúi xuống, thổi luồng hơi lạnh vào cúc huyệt của cậu và khiến cậu phải quằn quại. Anh nhận được tiếng rên bị bóp nghẹt và anh cười nhẹ, lặp lại hành động.

Hongjoong đưa tay mình ra khỏi miệng. "Hwa...Hwa, làm ơn," cậu thút thít. Seonghwa vuốt ve đùi cậu trấn an.

"Có anh đây rồi bé cưng." Anh nói, hôn lên nếp gấp giữa đùi và xương chậu của cậu. Đó là một chỗ nhạy cảm khiến Hongjoong phải run rẩy, mắt nhắm chặt dưới bàn tay cậu. Seonghwa, vẫn dịu dàng như vậy, ấn nụ hôn nhẹ nhất phía ngoài lỗ nhỏ của cậu và Hongjoong buông một tiếng thở dài run rẩy, hạ một tay xuống. Seonghwa nắm lấy nó, đan những ngón tay của họ vào nhau và nhận được một cái siết nhẹ như một dấu hiệu để tiếp tục.

Anh hôn quanh lỗ nhỏ của Hongjoong, khắp đáy chậu và trong nếp gấp nơi đùi cậu, môi lướt qua chỗ đó lần này tới lần khác cho tới khi căng thẳng rời khỏi cơ thể cậu và cậu thả lỏng vào ga trải giường. Sau đó, Seonghwa tập trung mở rộng cho cậu một cách chậm rãi, bắt đầu với lưỡi của anh và từ từ thêm ngón tay vào khi cậu nới lỏng hơn. Hongjoong, vẫn dè dặt, giấu tiếng than thở và rên rỉ sau bàn tay của cậu, bàn tay kia siết chặt tay của Seonghwa khi khoái cảm bắt đầu dâng trào trong bụng cậu.

Seonghwa ngồi dậy và Hongjoong thút thít khi sức nặng của anh rời khỏi giường, tay cậu giờ trống rỗng. Cậu di chuyển bàn tay kia ra khỏi mặt, quay đầu sang nhìn bạn trai mình. Seonghwa đang đứng trước tủ đầu giường, bới tung ngăn kéo cho tới khi anh tìm thấy lọ dầu bôi trơn còn lại một nửa với một tiếng "Aha" nhỏ xíu khiến Hongjoong cười khúc khích.

Khi anh quay về giường của Hongjoong, Seonghwa phát hiện điện thoại của cậu trai nằm úp xuống sàn nhà. Anh cầm nó lên, để ý màn hình vẫn sáng và ứng dụng Twitter vẫn đang mở. Rồi anh thấy dòng tweet đó. Ateez sẽ tốt hơn nhiều nếu không có Hongjoong. Sự bực tức ngay tức thì bùng lên trong ngực anh. Anh nghiến chặt quai hàm, thật sự nghiêm túc cân nhắc tới việc đáp lại bình luận ác ý đó nhưng một tiếng rên mềm mại khác đánh anh quay trở về với thực tại. Anh có một việc cần ưu tiên ngay bây giờ. Đóng ứng dụng Twitter, anh tắt máy và đặt điện thoại của Hongjoong lên tủ đầu giường của anh rồi leo trở lại giường.

"Jagi...đó có phải mình luận đã khiến tâm trạng em tuột dốc không?" Seonghwa hỏi một cách cẩn thận. Hongjoong nhìn chằm chằm vào anh một lúc như thể cậu đang trong cơn choáng váng và cố nhớ xem anh đang nói về cái gì. Dù cậu không đáp lại thành lời, Seonghwa có thể thấy khi ký ức kia được kích hoạt vì Hongjoong như ngừng thở. "Ngày nay nhiều người không có cách cư xử đúng đắn phải không?" Anh chậc một tiếng, lắc đầu. "Nói những lời bất lịch sự mà không để ý người khác sẽ cảm thấy như thế nào. Nhưng em biết những gì họ nói đều không đúng, phải không?"

Hongjoong ngập ngừng gật đầu và Seonghwa cau mày, tim anh nhói đau. Anh bôi trơn ngón tay của mình và nhẹ nhàng đẩy một ngón vào trong trước khi nói tiếp.

"Có vẻ như anh sẽ phải nhắc em rằng với nhóm của chúng ta, em thực sự quý giá biết bao nhiêu. Nhóm này cần em và muốn em ở đây nhiều như thế nào." Anh thì thầm với một nụ cười nhỏ, ngọt ngào. Anh nhìn thấy sự hoài nghi trong đôi mắt Hongjoong, cũng như cách chúng vẫn phòng vệ và anh quyết tâm phải thay đổi điều đó. Thêm một ngón tay nữa, Seonghwa thăm dò không quá sâu, cong và xoắn ngón tay cho tới khi anh tìm thấy tuyến tiền liệt của Hongjoong, anh phát hiện ra điều đó nhờ vào một tiếng kêu vì bất ngờ. Anh cúi xuống và họ hôn nhau trong khi anh vuốt ve tuyến tiền liệt của cậu trai nhỏ hơn, cảm nhận cặp chân đang run rẩy của cậu vòng quanh eo mình.

Seonghwa hôn cậu với tất cả sự săn sóc mà anh có thể gom góp được và Hongjoong đáp lại, cố gắng biểu đạt tất cả mọi điều mà cậu không thể nói bằng lời. Hongjoong là người phá vỡ đôi môi đang dính lấy nhau của họ, chìm đắm trong cảm xúc và khoái cảm. Cậu rên rỉ, lần nữa ôm lấy mặt mình. Seonghwa hôn lên tay cậu, môi vờn nhẹ như lông hồng trên những ngón tay cậu. Hongjoong đưa tay lên ôm lấy má của Seonghwa và kéo anh vào một nụ hôn mềm nhẹ.

"Hwa ơi, làm ơn..." Hongjoong thì thầm đứt quãng, Seonghwa nhẹ nhàng suỵt một tiếng.

"Anh đây, anh đây rồi." Anh rút ngón tay mình ra và ngồi dậy để lấy lọ dầu bôi trơn. Hongjoong siết chặt đôi chân đang ôm quanh anh, mạnh mẽ kéo anh gần hơn. Seonghwa tự nguyện tới, sắp xếp chính mình bằng một tay. Anh dừng lại, nhìn vào đôi mắt sáng ngời của Hongjoong. "Màu gì em?"

"Xanh lá," giọng nói Hongjoong run rẩy và Seonghwa dí mũi lên má cậu khi anh chậm rãi đẩy vào. Hongjoong buông ra một tiếng thở run rẩy một khi cậu được lấp đầy và Seonghwa ở yên đó, khủy tay đặt hai bên đầu của người yêu, ngực họ đè lên nhau. Họ nhìn nhau, sẻ chia chung hơi thở, Seonghwa thở ra đều đặn và kiềm chế, Hongjoong thì run rẩy và không ổn định. Seonghwa nhìn vào cậu trai nhỏ hơn mình, đôi mắt ngập tràn tình yêu thuần khiết khiến trái tim Hongjoong đập thình thịch.

"Em thực sự, thực sự tuyệt đẹp," Seonghwa thì thầm sau vài giây lặng im, nghe rất thán phục. "Anh đã cạnh em trên năm năm rồi, mỗi ngày nhìn khuôn mặt của em ở gần như vậy, nhưng vẻ đẹp của em vẫn khiến anh quên cả thở." Hongjoong cắn môi, lắc đầu. "Anh không chỉ nói vậy vì muốn em cảm thấy tốt hơn đâu Joong-ah. Anh nói vậy vì đó là sự thật."

"Em thực sự, thực sự tuyệt đẹp," Seonghwa thì thầm sau vài giây lặng im, nghe rất thán phục. "Anh đã cạnh em trên năm năm rồi, mỗi ngày nhìn khuôn mặt của em ở gần như vậy, nhưng vẻ đẹp của em vẫn khiến anh quên cả thở." Hongjoong cắn môi, lắc đầu. "Anh không chỉ nói vậy vì muốn em cảm thấy tốt hơn đâu Joong-ah. Anh nói vậy vì đó là sự thật."

Anh nâng cậu nhỏ của mình trong tay để làm lực đẩy trước khi bắt đầu động. Anh bắt đầu với lực nhỏ rồi tăng dần, kéo ra một chút, rồi lại đẩy vào, kéo ra nhiều hơn chút, rồi lại vào, dựng nên tốc độ chậm rãi và nhẹ nhàng. Hongjoong thở dài, tay giữ chặt bắp tay của Seonghwa khi anh di chuyển. Mắt cậu rung rung và cậu cong lưng lên, gần như rời khỏi giường.

"Anh biết là anh đã nói rồi, nhưng điều này quá đúng. Em thực sự là một con người quên mình, Hongjoong. Luôn đặt mọi người trước bản thân mình. Luôn nghĩ tới mấy đứa nhóc và cảm xúc của mấy đứa trước khi quan tâm tới chính mình," Seonghwa tiếp tục, tựa vào một khủy tay để vuốt ve má Hongjoong với tay kia của mình. "Anh nhớ tất cả những đêm em về nhà muộn, vào phòng kiểm tra từng người trước khi đi ngủ chỉ trước lịch trình một vài giờ. Anh nhớ cái đêm trước khi chúng ta debut, trước khi chúng ta thân nhau hơn, khi em đợi cho tới lúc em nghĩ rằng anh đã ngủ để khóc, vì em không muốn tạo gánh nặng hay khiến anh lo lắng. Anh nhớ mình nghe em khóc, thầm thì lời xin lỗi tới mọi người vì em tin rằng ngày hôm đó em đã làm sai. Anh nhớ vào một đêm, anh đã nghe tên mình rất nhiều lần và rồi ngày hôm sau, anh thấy em cười tươi như mọi thứ đều ổn."

Vào lúc ấy, Hongjoong mở mắt ra, bàn tay cậu đưa lên ôm lấy má Seonghwa lần nữa. Seonghwa tiếp tục những cú thúc chậm rãi, xoay đầu để hôn vào lòng bàn tay Hongjoong, cậu trai đáp lại hành động đó. Mắt cậu bắt đầu ngân ngấn nước, vết nứt đầu tiên nơi vỏ bọc bảo vệ của cậu đã xuất hiện.

"Em luôn là một người nhạy cảm và chu đáo. Nhưng điều đó không có nghĩa là em không mạnh mẽ. Và anh biết đó là điều mà đôi khi em vẫn đấu tranh với lòng tin, phải không em yêu?" Hongjoong gật đầu, sụt sịt. "Em luôn quên mất rằng mình thực sự mạnh mẽ như thế nào. Em có biết một người phải mạnh mẽ như thế nào khi khóc thầm ở chỗ kín đáo trong một phút rồi sau đó cười và đùa vui cho dù tận sâu bên trong họ vẫn đau đớn? Em có hiểu một người phải mạnh mẽ đến mức nào khi cân bằng việc học, làm việc và luyện tập lúc còn là một thiếu niên không? Phải cần bao nhiêu sức mạnh để làm một chàng thanh niên người vẫn đang tìm hiểu cuộc sống trong khi đảm nhận trách nhiệm của một trưởng nhóm? Phụ trách bảy thanh thiếu niên khác?

Seonghwa lắc đầu với một nụ cười nhỏ và buồn bã. "Em rất tuyệt vời, Hongjoong. Anh ngưỡng mộ em. Và anh biết rằng mình đã nói với em trước đó rồi. Nhưng anh thực lòng lòng. Anh thán phục em vì ngày đó, dù cho tất cả khó khăn mà em phải gánh chịu, thì em vẫn có thể nở nụ cười chân thành và hạnh phúc."

Một sự thay đổi về góc độ khiến Hongjoong phải khóc thét lên, lưng ưỡn cao hơn khi khoái cảm ập lên sống lưng cậu. Seonghwa nhắm hông vào điểm đó với mỗi cú thúc, đảm bảo lần nào cũng nhấp vào tuyến tiền liệt của Hongjoong. Cậu trai níu anh chặt hơn, vòng tay mình quanh cổ bạn trai khi tiếng rên rỉ và than thở của cậu lớn hơn.

Seonghwa đâm lút cán và dừng lại ở đó, nghiến cậu nhỏ của anh sâu vào trong tình yêu của mình để nghe cái cách cậu nghẹn ngào khi rên lên. Anh rải những nụ hôn nhẹ nhàng lên mặt Hongjoong, thì thầm những lời khen giữa những lần hôn.

"H-hwa...Hwa, xin...xin anh di chuyển đi mà," Hongjoong cầu xin với những âm tiết vụn vỡ. "Em sắp đến rồi, xin anh." Seonghwa làm như cậu muốn, đẩy nhanh tốc độ nhưng vẫn dịu dàng. Hai người nhìn vào mắt nhau và Seonghwa cuối cùng cũng nắm được dấu hiệu dễ bị tổn thương mà Hongjoong không muốn thể hiện. Anh gần làm được rồi. Chỉ cần một chút nữa thôi...

"Joong-ah, em thực sự rất tài năng. Có rất nhiều người ước gì họ có thể sáng tác được những bài hát như em. Anh biết anh là một trong số đó." Điều này đem tới sự kết hợp đẫm nước mắt giữa tiếng cười và tiếng nức nở. Sắp rồi... "Em rất thông minh, tài năng nhưng cũng rất khiêm tốn. Em không bao giờ mất sự tập trung vào khởi đầu của mình và em cũng không lấy sự công nhận nào. Em thật sự rất rất mạnh mẽ đó cưng à." Anh hạ một tay xuống giữa hai người để vuốt ve Hongjoong cùng lúc với những cú thúc, chậm nhưng vẫn chắc chắn đâm trúng điểm G của Hongjoong, tiếp tục giữ giao tiếp bằng mắt. Anh hạ giọng của mình, mềm và nhẹ. "Em đã rất mạnh mẽ rồi nhưng giờ là lúc để em thả lỏng. Đến lúc để buông rồi."

Hongjoong cắn chặt môi mình tới nỗi sắp chảy máu. Mắt cậu ngập nước đến nỗi Seonghwa thành hình ảnh méo mó trước chúng. Cậu cực kỳ muốn kiềm chế. Cậu không muốn khóc, trở nên dễ bị tổn thương như thế. Sự yếu ớt ấy khiến cậu sợ. Nhưng Seonghwa ở đây rồi. Ở đây để quan tâm cậu và lau nước mắt cho cậu. Khi cậu khóc, sẽ không giống như những đêm mà người anh này nhớ lại, vào tất cả những năm trước, nơi mà cậu khóc một mình khi những người khác đã say ngủ. Cậu có thể tan vỡ rồi vì Seonghwa sẽ ghép từng mảnh lại với nhau rồi ôm cậu cho tới khi cậu thấy ổn.

Seonghwa có thể thấy được cuộc đấu tranh nội tâm của cậu rõ như ban ngày. "Em biết là anh ở đây để chăm sóc em mà. Hãy để anh mạnh mẽ vì em." Hongjoong chớp mắt và những giọt nước mắt lăn xuống má cậu. Seonghwa tựa trán hai người vào nhau. "Anh rất tự hào về em, Hongjoong. Buông đi thôi."

Lưng Hongjoong cong lên và cận bắn ra với một tiếng than khóc. Cơ thể run rẩy không kiểm soát khi cậu bắt đầu nức nở và bức tường bảo vệ của cậu dần sụp đổ. Seonghwa vuốt ve cậu suốt cơn cực khoái ctrước khi rút ra và ôm lấy chàng trai đang khóc trong vòng tay của mình. Anh ngồi tựa vào thành giường, Hongjoong ngồi cưỡi trên hông anh, nhưng sự thả lỏng của chính anh bị lãng quên khi anh xoa lưng cho cậu trai nhỏ hơn và đặt một nụ hôn lên tóc cậu.

"Giỏi lắm cưng à. Hãy để mọi thứ tuôn ra. Có anh đây mà," Anh thì thầm. "Em sẽ ổn thôi. Anh ở đây rồi. Cứ khóc đi."

Cơ thể rung chuyển với những tiếng nức nở khiến tim anh đau nhói, nhưng anh biết Hongjoong cần điều này. Cậu đã kiềm chế cảm xúc của mình quá lâu rồi. Hongjoong níu chặt lấy anh, móng tay cậu đâm sâu vào làn da trên vai Seonghwa nhưng anh không quan tâm mấy. Anh thủ thỉ và trấn an cậu, nhẹ nhàng đung đưa khi Hongjoong để những áp lực, lo lắng và tuyệt vọng từ những tuần trước tuôn ra theo nước mắt cậu.

Phải mười phút để tiếng nức nở của cậu dịu xuống thành tiếng khóc rồi nhanh chóng chuyển thành tiếng sụt sịt nho nhỏ. Seonghwa ôm cậu vượt qua tất cả, sự khen ngợi và trấn an chưa bao giờ dừng lại. Da anh ướt đẫm vì nước mắt nhưng nó không phiền tới anh cho lắm khi Hongjoong cuối cùng cũng ngẩng đầu lên và nhìn vào anh. Má cậu đỏ bừng và lấm tấm, cặp mắt sưng húp, mũi phồng lên và khuôn mặt nhuốm đầy nước mắt nhưng cậu nở một nụ cười nhỏ và ngọt ngào khiến trái tim Seonghwa tan chảy lần nữa và khiến anh cười đáp lại.

"Em ổn chứ?" Anh hỏi, xoa hai bên hông của cậu. Hongjoong trả lời với một cái gật đầu, sụt sịt. "Em cảm thấy thế nào?"

"Ổn hơn rồi," Hongjoong thì thầm.

"Tốt quá. Giờ đi ngủ nhé. Muộn rồi đó." Hongjoong nhăn nhó và Seonghwa nhướn mày. "Sao thế?"

"Anh chưa ra mà."

Anh lắc đầu. "Chưa. Nhưng anh ổn. Em là ưu tiên hàng đầu của anh."

"Anh nên bắn ra chứ, hyung." Hongjoong đáp, môi nhếch lên thành cái bĩu môi nhỏ.

"Thật đó, cưng à, anh không sao. Anh sẽ chăm sóc mình sau." Mặc kệ lời của anh, Hongjoong với ra phía sau để vuốt ve dương vật có phần đã mềm xuống để nó cứng trở lại.

"Em muốn anh ra bên trong em."

Seonghwa rên lên, tựa đầu vào thành giường khi Hongjoong nâng mình lên rồi hạ xuống cậu nhỏ của anh. Cậu trai nhỏ hơn rên rỉ vì sự kích thích quá mức, lỗ nhỏ của cậu vẫn rất mẫn cảm. Cậu lắc hông của mình vài lần, hôn Seonghwa khi đợi cho cơn nhói vì bị nới rộng lần nữa giảm bớt. Một khi ổn hơn, cậu bắt đầu nảy lên, rút ra với một tiếng thở gấp khi cơn rùng mình chạy dọc sống lưng. Seonghwa đáp lại mỗi tiếng động của cậu với tiếng than nhẹ, lẩm bẩm và rên rỉ khi Hongjoong dần thích nghi với nhịp điệu.

Trán tựa vào nhau, họ chia sẻ chung một nhịp thở khi Hongjoong giúp Seonghwa lên đỉnh, siết chặt lấy anh và đùi cậu bỏng rát. Seonghwa đơn giản là ôm lấy hông cậu, hướng dẫn cậu chỉ khi Hongjoong gục xuống người anh với một tiếng rên rỉ. Từ lúc ấy anh nắm lấy quyền kiểm soát, khụy chân xuống và thúc vào lỗ nhỏ nhạy cảm, sưng phồng của Hongjoong.

Căn phòng yên tĩnh ngoại trừ âm thanh nhẹ nhàng của họ và tiếng túi trứng của Seonghwa thỉnh thoảng đập vào mông Hongjoong. Tiếng của họ ngày càng to hơn khi họ sắp tới và Seonghwa hôn Hongjoong khi họ lên đỉnh cùng nhau, cơn cực khoái ập tới họ cũng như Hongjoong tới lần thứ hai giữa họ, Seonghwa ngay lập tức theo sau đó và bắn vào bên trong như cậu trai mong muốn. Họ hôn nhau một cách uể oải khi cơn cực khoái lắng xuống, Hongjoong cuối cùng cũng nhấc người lên với tiếng lép nhép từ cậu nhỏ của Seonghwa, cảm nhận dòng tinh trào ra từ cặp mông đang mấp máy của cậu trước khi ngã gục xuống, lưng dựa vào ngực của anh.

Seonghwa một tay ôm cậu khi anh với lên để mở ngăn kéo trên cùng ở tủ đầu giường của Hongjoong và lôi ra gói giấy lau. Anh nhẹ nhàng lau cho hai người trước khi vứt đống giấy lau vào thùng rác cạnh giường Hongjoong. Xong rồi, anh đắp tấm chăn lên hai người, Hongjoong gần như sắp ngủ.

"Joong-ah?" Anh thì thầm.

Cậu trả lời với một tiếng càu nhàu chất vấn.

"Em biết những điều anh nói tối nay là sự thật, đúng không?"

Hongjoong xoay người trong vòng tay của anh để đối mặt với chàng trai lớn hơn, rúc đầu vào dưới cằm anh và cuộn mình gần hơn trước khi trả lời. "Đúng rồi, Hwa. Em biết mà," cậu buông ra một tiếng thở dài, mãn nguyện. "Và em tin anh." Cậu nói thêm, giọng nhỏ dần. "Cám ơn anh vì chăm sóc em."

Seonghwa hôn lên đỉnh đầu cậu, siết chặt vòng tay và không bao giờ muốn buông ra nữa. "Tất nhiên rồi. Anh sẽ luôn chăm sóc cho em."

Từ tiếp theo nhỏ tới nỗi Seonghwa gần như không thể nghe được. "Hứa chứ?"

"Bằng cả trái tim anh." Anh thấy bàn tay của Hongjoong di chuyển để áp lên nơi đó, môi lướt qua cổ anh và mỉm cười. "Ngủ đi, bé cưng."

Hongjoong ậm ừ, cho phép sự kiệt sức đánh gục cơ thể mình, thả lỏng trong vòng tay của Seonghwa. Ngày mai, họ có nhiều lịch trình hơn. Ngày mai, cậu vẫn có những mối lo và công việc phải làm và giải quyết. Nhưng cậu sẽ ổn thôi. Cậu biết điều đó vì cậu có Seonghwa, người vẫn ở cạnh cậu suốt ngần ấy thời gian. Seonghwa người sẽ trở nên mạnh mẽ vì cậu khi cậu không thể. Và khi cậu cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ, cậu nghe thấy Seonghwa thì thầm, những từ chỉ dành cho cậu trai đang ngủ này nghe được. Những từ khiến cậu mỉm cười khi cậu bước vào giấc ngủ không mộng mị. Ba từ cậu sẽ nhớ kỹ và chắc chắn sẽ đáp lại vào sáng ngày mai.

Anh yêu em

---

Ghi chú của tác giả:

Tôi biết câu truyện này buồn vui lẫn lộn đến mức nào ở phần cuối (và nhìn chung thì vậy) nhưng tôi đã cố gắng một cách hợp pháp với cái cách kết thúc chuyện này nên đây là điều tốt nhất mà tôi có. Tôi rất vui khi đưa được câu truyện này ra ngoài bản nháp của mình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro