Chapter 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jungkook

Hiện tại đã được một tuần kể từ khi Jimin xuất bệnh viện. Anh ấy nói chuyện với mọi người trừ tôi. Tôi buồn nhưng ý tôi là ... tôi không thể trách anh ấy được. Tôi đã làm tổn thương anh ấy trong quá khứ. Cũng không có gì ngạc nhiên là mấy khi anh ấy dường như ghét tôi như một niềm đam mê mạnh mẽ. Mặc dù đau đớn khi thấy anh ấy hạnh phúc khi không có tôi, tôi vẫn ngây ngất rằng mình đang làm tốt hơn.

Bây giờ anh ấy đang ngồi trong phòng và chơi Overwatch với Taehyung. Tôi ước gì tôi có thể nhập cuộc cùng họ ... Nhưng tôi không thể. Bất cứ khi nào Jimin thấy tôi, anh ấy đều im lặng và phớt lờ tôi. Trong khi điều đó làm tôi khó chịu, tôi không thể trách anh ấy.

"Yah, Tae! Cậu thật sự chơi tệ trong trò này!", Jimin hét lên và cười lớn. Một nụ cười hiện trên khuôn mặt anh ấy và tim tôi đập nhanh hơn. Làm thế nào mà tôi lại yêu tiếng cười của anh ấy đến như vậy. Nghe có vẻ như một tiếng cười của một thiên thần. Chỉ cần nghĩ về khả năng mà có lẽ tôi sẽ không bao giờ có thể nghe thấy nó nữa, tôi lại thả mình xuống giường với vẻ mặt buồn bã.

Tôi đã không còn giống như trước đây kể từ sau tai nạn của Jimin. Tôi dường như không thể tha thứ cho chính mình vì những gì tôi đã làm và điều đó làm Jimin thậm chí không nói chuyện hoặc nhìn tôi.

Tôi cần nói chuyện với anh ấy. Nó không thể cứ tiếp tục mãi như thế này được. Chúng tôi vẫn là đồng nghiệp và có thể nói chuyện như những người bình thường. Nếu anh ấy không muốn tha thứ cho tôi, thì sẽ tốt thôi. Tôi sẽ giải quyết vấn đề này... Nhưng tôi không thể nói rằng tôi không hy vọng vào cơ hội thứ hai.
_________________
miinmiinnee_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro