Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Title: A claim on what's his

Author: schoolboy

Link: https://www.archiveofourown.org/works/25444948 (Trans đã có sự cho phép của tác giả.)

Category: M/M

Summary:

Từng sự động chạm khiến bụng dưới của cậu quặn lên từng đợt, nóng như lửa đốt. Cậu sẽ không thừa nhận điều này nhưng, cậu không ở đây vì sợ hãi. Megumi ở đây, ngoan ngoãn nghe theo một lời nguyền, vì cậu muốn như vậy.

Notes:

SukuFushi khiến trái tim tui ứ ừ

Tui có lẽ sẽ quay lại chỉnh sửa sau...

----------------------------------------------------------------------------

WARNING: TỤC

Ngay khi Megumi nghĩ cậu đã an toàn, nó lại xuất hiện.

Cậu đang ở trong một tòa nhà bỏ hoang, tường và trần nhà đúng kiểu sẽ sụp ngay lập tức chỉ bằng một cú đẩy nhưng Megumi vẫn dựa cả cơ thể nặng nề của cậu vào chúng. Cậu phải ở đây vì cậu đã dùng quá nhiều sức mạnh của mình với lời nguyền vừa rồi, nếu xuất hiện một con khác. Cậu chắc chắn sẽ bất tỉnh vì kiệt sức. 

Ngay khi cơ thể cậu trượt dọc theo bức tường, trực giác cậu mách bảo nguy hiểm lại ập tới. Vẫn là nó, nó đã ở đó khi cậu chiến đấu cùng một người đàn ông có vết sẹo, mạnh áp đảo, nhưng lúc đó nó không phải ưu tiên của Megumi.

Nhưng hiện tại, cậu không thể bỏ qua nó. Vận may như trêu đùa cậu khi để cậu gặp lại nó trong tình trạng kiệt sức.

Áp lực tỏa ra từ nó ngày một nặng nề. Mạnh mẽ, nhưng không giống Gojou-sensei. Đó là sự đe dọa, cảm giác quấn lấy cổ cậu cho tới khi cậu thở dốc và lúc này điều duy nhất trong đầu Megumi chỉ có "Sợ hãi", "Nguy hiếm", và "Chạy, chạy đi, chạy càng xa càng tốt."

"Ta tìm được em rồi."

Huyết quản trên người cậu tựa như đóng băng.

Đôi giày thoáng hiện lên, Megumi quay lại, để tay về phía trước theo bản năng và trụ vững cơ thể của cậu. Chắc chắn rồi, cậu nhìn thấy bóng dáng không thể quen thuộc hơn của Yuji đi ra từ trong bóng tối, hai tay thản nhiên đút vào túi quần.

Nhưng đó không phải Yuji. Những hình vẽ trên mặt và cặp mắt bên dưới kia đủ để nói lên điều đó. Đặc biệt, Yuji chẳng bao giờ có cái biểu cảm tự mãn như vậy. Kiểu cười nhếch mép sắc bén giống dã thú, không giống Yuji chút nào.

Megumi rủa thầm. Lần đầu tiên cảm nhận được luồng khí áp bức kia, cậu đã đoán đó là Sukuna, nhưng vài phút trôi qua, Megumi không thể hiểu tại sao Sukuna lại ở đây, cũng như tất cả mọi nơi. Và còn, Yuji đâu?

"Ta đã giết tất cả những kẻ có thể làm phiền chúng ta." Sukuna hờ hững nói, và trái tim Megumi tràn ngập sự sợ hãi. Nhưng người mà Sukuna loại bỏ chắc không phải Yuji đâu. Megumi thuyết phục bản thân. Yuji vẫn ở đó, bất tỉnh vì vài lý do và ắt hẳn là nó tồi tệ đến mức Sukuna tiếp quản cơ thể lâu đến vậy.

Megumi không ngu ngốc đến mức tấn công khi bị dồn vào đường cùng thế này. Tuy nhiên, trốn thoát không phải là lựa chọn tốt nhất trong lúc này, điều cậu cần làm là khiến Yuji tỉnh dậy.

Sukuna vẫn quan sát cậu từ xa. Không phải lời nguyền đang cảnh giác cậu. Dường như gã đang cho cậu thời gian. Nhưng nếu Sukuna muốn dành thời gian cho Megumi, lúc này hẳn là không phải một lựa chọn tốt, gã nên để sau và cho Megumi thời gian nghỉ ngơi.

Tuy nhiên, Megumi lấy lại nhịp thở, vai chùng xuống và cố gắng suy nghĩ điều gì đó mà không phải là sợ hãi nữa. Cậu buông hai tay sang bên, thẳng lưng và quyết định xem tại sao Sukuna tới đây.

"Em nghĩ em có thể nghỉ ngơi thoải mái khi ở cạnh ta?"

Megumi đáp lại ánh mắt của Sukuna, "Vì ông cũng tỏ ra thoải mái khi ở cạnh tôi."

"Vậy nên?" Sukuna dài giọng, "Ta nghĩ lúc này tâm trạng ta rất vui vẻ."

Giống như lần trước, Sukuna chơi đùa cậu thay vì giết cậu ngay lập tức. Trừ khi gã đang kiếm tìm niềm vui, gã sẽ không muốn đánh nhau với Megumi lúc này.

Vì vậy, Megumi hỏi, "Chuyện gì xảy ra với Itadori?"

Sukuna nghiêng đầu sang một bên, u ám mà nhìn chằm chằm vào Megumi.

"Cưng không đủ tư cách đặt câu hỏi với ta." Sukuna trả lời. Theo một cách nào đó, Megumi biết chắc là sẽ như này, cậu hối hận ngay khi câu hỏi vừa rời khỏi miệng. Cậu oán trách cái sự dũng cảm bất thình lình của mình.

"Em vẫn không biết vị trí của mình, Fushiguro Megumi." Cách gã nói tên Megumi như gầm lên. Nó cuốn lấy lưỡi cậu như nguyền rủa, nhịp thở dần ổn định lại phát ra run rẩy, cậu hoàn toàn nhận thức được bức tường đã ngăn cậu lùi lại, dù chỉ thêm một bước nhỏ nữa.

Megumi im lặng khi Sukuna đi về phía cậu, nhởn nhơ thoải mái như bình thường và dừng lại. Khoảng cách đủ xa để Megumi cảm thấy không bị đe dọa nhưng những bức tường kia vẫn đóng chặt cậu lại cùng khí tức nguy hiểm của Sukuna.

Sukuna hơi nghiêng cằm, khóe môi cong lên nụ cười tự mãn.

"Quỳ xuống." Sukuna ra lệnh. Giọng điệu giống như đặt ra thử thách hơn là ép buộc. Gã không muốn ép buộc Megumi. Gã muốn chính bản thân Megumi phải phục tùng gã, hạ mình vì gã, để chứng minh rằng cậu sẵn sàng làm bất cứ điều gì mà gã yêu cầu, là một cục cưng ngoan ngoãn.

Megumi cân nhắc trong ít phút. Vì cậu không phải kẻ ngốc, cậu muốn an toàn và tốt nhất là làm theo bất cứ điều gì Sukuna yêu cầu trong lúc này. Vì vậy, cậu từ từ hạ người xuống, đặt toàn bộ trọng lượng cơ thể lên đầu gối, ngón tay ấn xuống đất, cậu bình tĩnh mà nhìn bóng của mình đổ rạp bên dưới đầu ngon tay.

Bây giờ, đôi giày của Yuji - không, là của Sukuna tiến gần lại một bước, Megumi tập trung chú lực của mình ngay sau đó.

Nhịp tim của cậu như ngừng lại khi Sukuna nắm lấy cằm cậu, ép cậu ngẩng đầu lên, cơ thể bị đẩy về phía sau khiến cả hai đầu gối của cậu khuỵu xuống, ngón tay không thể chạm đất nữa. Cả bốn con mắt đều nhìn cậu nóng rực, như xuyên qua lớp quần áo mà chăm chú tới cơ thể trần truồng của cậu.

Móng vuốt của ngón cái chọc lên má Megumi, muốn xuyên thủng má cậu ư? Sukuna có thể kết liễu cậu trong tích tắc, có thể khiến cậu tàn tạ sống chết nhưng gã không làm thế. Megumi biết gã sẽ không. Cậu chưa bao giờ khẳng định chắc chắn điều đó hơn bây giờ.

Không khí chìm vào im lặng đến kỳ lạ, Megumi cắn răng, hỏi Sukuna muốn làm gì.

Sau đó, móng tay sắc nhọn lướt xuống một bên cổ của cậu nhưng không đến nỗi làm rách da. Megumi thở, nhưng trái tim đập nhanh như muốn lao ra khỏi lồng ngực và cậu chắc rằng Sukuna nghe thấy tiếng tim đập của cậu từ cái cách mà gã mỉm cười khác thường thay vì phấn khích mà rời bàn tay đang vuốt ve nơi cổ của Megumi.

"Ta biết em có ý gì với thằng ranh kia." Bàn tay gã chải ngược lại mái tóc của Megumi, chạm vào từng tấc da trên cơ thể cậu. Nếu Megumi không biết có thứ gì tốt hơn, cậu sẽ cảm thấy nó giống như một cách vuốt ve đầy yêu thương. "Nó không biết cách đối xử với em. Nó chẳng biết em cần gì."

Bàn tay gã lần xuống mặt, vuốt cằm cậu lần nữa, nhưng lần này ngón tay của gã ấn mạnh vào hàm khiến Megumi hé miệng.

Sukuna đưa đầu ngón tay của bàn tay còn lại lên môi dưới của Megumi, giây tiếp theo gã đưa hai ngón tay của mình vào khuôn miệng ấm áp của Megumi. Thiếu niên suy nghĩ miên man về bộ móng sắc nhọn của Sukuna và cậu cố gắng để không cử động. Ngay cả khi Sukuna tiến vào sâu hơn, hay giữ lưỡi của Megumi ở giữ bằng hai ngón tay.

Sự động chạm khiến bụng dưới của cậu quặn lên từng đợt, nóng như lửa đốt. Cậu sẽ không thừa nhận điều này nhưng, cậu không ở đây vì sợ hãi. Megumi ở đây, ngoan ngoãn nghe theo một lời nguyền, vì cậu muốn như vậy.

"Thật đáng tiếc làm sao khi chính bản thân cưng cũng không nhận ra tiềm năng thật sự của mình." Tay Sukuna đặt lên quai hàm, vuốt ve khuôn mặt Megumi, mải mê suy nghĩ, "Ta có thể khiến em trở nên tốt hơn," một lúc sau, Sukuna lên tiếng.

"Tại sao cưng không chứng minh bản thân mình với ta?"

Megumi không trả lời, nhưng cách mà hàng mi của cậu rung lên khi cậu ngậm những ngón tay của Sukuna vào miệng, đó là câu trả lời.

Các ngón tay rời đi, và Megumi lại hé miệng ra, kiên nhẫn chờ đợi tới khi một thứ dài, nóng bỏng áp vào môi cậu. Chứng minh bản thân bằng cách làm hài lòng Sukuna là điều mà cậu có thể làm lúc này.

Megumi di chuyển, đưa đầu nấm vào trong miệng, mút nó như một thói quen và cảm nhận sức nặng quen thuộc nơi đầu lưỡi. Cậu mút sâu hơn, phát ra tiếng ậm ờ khi cảm nhận được dương vật đang cương cứng bên trong miệng.

Sukuna giật tóc cậu ra phía sau, rút dương vật cứng ngắc ra, Megumi ngước nhìn gã, đôi mắt mê man, vật cương cứng đặt trên đôi môi hé mở của cậu. Sau đó, cậu cố gắng đưa lại nó vào miệng, đầu lưỡi lướt qua lỗ niệu đạo, nhưng Sukuna vẫn giữ đầu cậu.

"Nngh," Megumi bực bội thốt lên. Lông mày nhíu lại, thách thức Sukuna để tiếp tục làm công việc của mình.

"Ta chưa bao giờ cho rằng em là một cậu nhóc tham lam." Sukuna trầm ngâm, nụ cười thích thú nhảy nhót trên khuôn mặt. Megumi xấu hổ trợn tròn mắt, có lẽ vì cậu đã mút gã một cách quá nhiệt tình.

"Ngoan nào." Sukuna giật tóc Megumi, khiến cậu ngửa mặt lên, "Ta sẽ địt cái miệng nhỏ bé của em."

Và dương vật của Sukuna tiếp tục trượt vào khoang miệng ướt át của Megumi, lấp đầy miệng cậu và đẩy thứ thô to đó vào cổ họng. Megumi thả lỏng cổ họng mình và tự nhủ cậu sẽ không bị làm cho nghẹn nếu Sukuna địt sâu vào bên trong một lần nữa, trước khi rút ra.

"Tiếp tục đi." Sukuna thỏa mãn nói, khiến toàn thân Megumi rùng mình. "Rất tốt, cưng luôn làm rất tốt đối với ta."

Với Yuji, Megumi luôn trên cơ hắn. Chấp hết sức mạnh của Yuji, chỉ cần một bàn tay giữ hông hắn lại là Megumi có thể lấy bất cứ thứ gì mà cậu cần từ hắn. Nhưng bây giờ, với cả hai tay đang bám lên đùi Yuji, Megumi quá yếu ớt để làm gì đó. Bởi vì đây là Sukuna, đổi lại, gã sẽ lấy bất cứ thứ gì gã muốn từ Megumi.

Sukuna đụ vào trong miệng của cậu như gã đã nói. Địt vào sâu bên trong, sử dụng miệng của cậu trong khi cậu chật vật để không bị nghẹn thở bởi con cặc thô to này. Dương vật của cậu cương lên trong vô thức, chắc chắn Megumi sẽ cảm thấy vô cùng xấu hổ nếu bây giờ cậu không bận bịu với việc giành lấy từng hơi thở.

Megumi không nhận ra đầu gối của mình đã bỏng rát đến mức nào cho tới lúc cậu vô thức dịch chuyển chúng khi mà Sukuna vuốt những sợi tóc của Megumi phủ trên mặt cậu, ngón tay gã len lỏi vào mái tóc, nắm lấy và kéo Megumi căng cổ ra đằng sau. Tiếp đó, Sukuna lại nhét dương vật vào miệng Megumi, cổ họng miêu tả chiều dài dương vật, lút cán trong miệng. Con cặc của gã đâm vào cổ họng cậu, sâu, sâu hơn nữa, không có bất kỳ sự khoan nhượng nào.

Đầu của cậu dựa vào tường, Sukuna nắm tóc cậu, cổ họng Megumi co thắt lại dù cậu đã cố gắng để không bị nghẹn, cậu hoảng sợ vì không thể thở nổi. Không còn lựa chọn khác ngoài việc tự mở rộng cổ họng để kích thích dương vật của Sukuna. Ngón tay cậu bấu mạnh vào bắp đùi rắn chắc, muốn đẩy mẹ nó ra nhưng cậu đơ người lại vì một cái tặc lưỡi,

"Vẫn chưa.", Sukuna nói, hạ giọng cảnh báo.

Lông mi của Megumi ướt đẫm nước mắt, tầm nhìn mờ dần khi cậu cố gắng tìm kiếm ánh mắt của Sukuna. Nhưng cậu thấy lời nguyền đang nhìn chằm chằm cậu, ánh nhìn mãnh liệt đầy đói khát xoáy trong mắt gã, "Chưa đủ.", gã lặp lại, "Em có thể làm tốt hơn nữa."

Thắt lưng cậu cong lên, dương vật trong quần đang đợi lệnh. Cậu không biết mình có thể giữ được trong bao lâu nữa nhưng Megumi chờ đợi đến tuyệt vọng sự chấp thuận của Sukuna. Nước mắt đầm đìa hai bên má của cậu và Sukuna rên rỉ khi nhìn thấy cảnh này, cuối cùng gã rút con cặc ra với một tiếng phốc ướt át, Megumi thở hổn hển, nghẹn ngào, mắt nhắm chặt.

Cậu gần như không có thêm giây nào để thở khi Sukuna lại đẩy vào. Con cặc ướt đẫm trượt vào, nước bọt chảy xuống cằm. Mắt cậu đờ ra, cổ họng thắt lại, rên rỉ khi mà con cặc của gã khuấy động trong vòm miệng cậu, sự hưng phấn của cậu vẫn chịu dồn nén bên trong lớp quần. Cơ thể cậu run rẩy, mọi tiếng động đều bị bóp nghẹt, điều đó chỉ khiến Sukuna rên rỉ lớn hơn.

Những ngón tay bấu chặt đùi Sukuna dần lỏng lẻo, cậu gần như trượt người xuống, không thể tiếp nhận bất cứ âm thanh nào của Sukuna hay cách gã đang bóp chặt cổ họng cậu. Đầu bị đập mạnh vào bức tường bê tông phía sau nhưng cậu không mảy may bận tâm. Con cặc nhễu đầy nước bọt của Sukuna, cậu muốn gã nhét nó vào cổ họng mình một lần nữa, thêm một lần nữa.

"Địt mẹ tuyệt vời." Sukunga gầm gừ, "Và tất cả đều là của ta."

Megumi rùng mình, không biết may hay rủi khi nghe chúa nguyền tuyên bố.

Sukuna không kiềm chế được khi gã đến gần miệng cậu hơn, nhét con cặc vào miệng Megumi, không sâu, cho tới khi gã đạt tới khoái cảm. Tinh dịch nóng bỏng tràn xuống cổ họng Megumi, cậu nuốt tất cả những gì Sukuna cho cậu.

Sukuna từ từ rút ra, khen ngợi, và vô cùng hài lòng với Megumi.

Trong khi đó, cậu cảm thấy mình thật bẩn thỉu. Dùng mu bàn tay lau đi dấu vết trên cằm, Megumi đỏ mặt xấu hổ khi thấy đũng quần ướt đẫm của mình.

Sukuna nói, "Tài năng về mọi mặt, Fushiguro Megumi."

Dù không tự hào về tài năng này lắm nhưng được Sukuna khen thì có vẻ cũng không tồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro