chap 7 - bộ sưu tập quần lót

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Namjoon vẫn tiếp tục nghịch chiếc quần lót, ngón tay lần theo phần viền, khẽ vuốt ve làn da nhẵn nhụi của anh qua những vết cắt, rồi lại dời xuống phần đũng, trong khi mắt vẫn không chịu rời khỏi màn hình. Một màn này khiến Seokjin không nhịn được mà hỏi, "Thú thật đi, em thích cái quần lót này lắm đúng không?"

"Hử?" Namjoon nhướn mày, Seokjin lần nữa lặp lại câu hỏi, rồi ngước lên nhìn cậu chờ đợi câu trả lời.

"À" cậu đáp, cảm nhận thân dưới của mình lại lớn thêm một vòng bên trong anh. Cậu đang hồi tưởng lại dáng vẻ lúc Seokjin mặc chiếc quần quyến rũ này bước ra từ nhà tắm, thở dài, "Ừ, em thích lắm. Nó thật sự rất hợp với anh."

"Coi như em thật thà, anh cũng thích nó nữa, cho nên em sẽ phải cảm thấy vinh dự khi sẽ được nhìn thấy nó nhiều hơn trong tương lai," Seokjin mỉm cười, cảm nhận nụ hôn của cậu ấn lên mái tóc. "Em đã đặt mua nó trên mạng hồi còn ở New York à?"

"Không, em đã mua nó ở một cửa hàng," Namjoon trả lời, đoạn trượt tay hẳn vào trong xoa nắn mông anh. "Lúc mua nó, em đã tưởng tượng ra bộ dáng xinh đẹp của anh, nhưng bây giờ thì..." Namjoon hít sâu, "anh còn tuyệt hơn tất cả những gì em nghĩ, em chẳng thể tìm nổi một từ ngữ chính xác nào để diễn tả nó cả. Anh chưa bao giờ làm em thôi bất ngờ, Ngài Kim."

"Cũng như em thôi, 'Ngài Kim'." Seokjin nhếch miệng, " Lúc anh bảo em mang về cho anh thứ gì đó đặc biệt ở New York, anh đâu có nghĩ là em dám tự mình đi mua thứ này cơ chứ."

"Chẳng có gì sai khi người chồng đi mua đồ lót cho người bạn đời xinh đẹp của mình cả, lại còn trong trường hợp em biết chắc chắn là anh sẽ hợp với nó." Namjoon cười cười "Em đã cho cô nhân viên xem hình của anh..."

"Gì chứ, Namjoon, lại nữa à, em bao giờ cũng phá hỏng hình tượng của anh trước mặt mấy người bán hàng hết."

"Em đảm bảo chỉ cho họ xem bức hình lúc anh nhìn cực kì đẹp trai thôi, rồi cô ấy cho em một số gợi ý, cổ nói rằng màu xanh biển nhạt sẽ cực kì hoàn hảo với màu da của anh. Em nói với cô ấy là anh cũng vậy, thế là cô ấy khen rằng anh có gu thẩm mỹ khá chuẩn."

Seokjin bật cười, "Lúc đó anh chỉ nói giỡn thôi. Nhưng dù sao thì nó cũng là một kỉ niệm đẹp, em có nhớ không? Khoảng 5 năm trước ấy."

"Tất nhiên rồi. Em luôn nhớ mọi điều mà anh nói."

"Hừmm..", Seokjin đảo mắt, "nói vậy thôi chứ em có nhớ anh dặn em đi siêu thị mua trứng với sữa trên đường đi làm về đâu."

"Đâuu, em có mà! Lâu lâu người ta mới quên chớ bộ, bởi vì em quá vui khi sắp được về nhà với anh đó thôi," Namjoon bắt bẻ. Cậu dùng tay nhéo nhéo hai má anh, ngón giữa ranh mãnh luồn vào khoang miệng, gợi lên tiếng rên khẽ của Seokjin, anh trả đũa bằng cách kẹp chặt "Joon nhỏ" phía dưới. "nhưng mà em luôn nhớ giặt quần áo nè," Namjoon đẩy cả phía trên lẫn phía dưới vào sâu hơn, "sao em có thể quên giặt đồ được cơ chứ, em còn phải ngắm anh bận mấy cái quần lót đó hằng ngày để mà duy trì sự sống chứ."

Seokjin cười to, "Em có thể mua cho anh nhiều hơn mà, Joonie. Chúng ta có thể mở hẳn một bộ sưu tập luôn."

"Anh biết không, đó thật sự là một ý kiến hay đấy," Namjoon nhiệt liệt đồng ý, ngón giữa của cậu không nhanh không chậm khuấy đảo trong khoang miệng nóng ẩm kia, khi cậu rút ra, một vệt nước dài chảy dọc theo đốt ngón tay, kéo theo tiếng rên rỉ đầy khả ái của Seokjin, "Sao em có thể bỏ lỡ bất kì cơ hội nào để chiêm ngưỡng vẻ đẹp của ông xã đại nhân chứ."

"Ra đó là công việc của em sao?" Seokjin khó khăn hỏi, vách tràng nhỏ hẹp từng chút hút lấy hạ thân Namjoon, hai chân thon dài vòng qua thắt lưng, khẽ nấc khi gậy thịt kia lại đỉnh vào sâu hơn chút nữa, đè ép điểm G của chính mình. "Là dạy hư anh à?"

"Công việc chỉ một và duy nhất của em, chỉ dành riêng cho một người mà thôi," Namjoon trả lời không chút do dự, khiến cho nụ cười trên mặt Seokjin càng thêm rạng rỡ "Mục tiêu vĩ đại nhất trong đời của Kim Namjoon là làm cho bảo bối này luôn luôn cảm thấy được yêu thương và xinh đẹp suốt 24/7."

"Vậy sao" nụ cười rạng ngời trên gương mặt Seokjin dần trở nên dịu dàng hơn khi nghe những lời Namjoon nói. Anh lắc hông một cái, cảm nhận từng múi cơ bụng của Namjoon trở nên căng thẳng hơn vì sự chèn ép của mình. Một ít dâm dịch dinh dính lành lạnh tản trên phần da nơi kết hợp của anh và cậu. "Vậy nên có thể nói, nhiệm vụ ngày hôm nay của em đã hoàn thành rồi, thưa chồng Kim."

Hạ thân của Namjoon đang được bao bọc bên trong anh thật tuyệt, thật nóng, tựa như họ đang cùng nhau chia sẻ thân nhiệt cho đối phương bên dưới lớp chăn, ngăn cách cả hai khỏi bầu không khí lạnh lẽo từ cơn mưa ngoài kia đang thấm dần vào trong căn hộ. "Hm..em thích nghe anh gọi như vậy, như nói cho cả thế giới biết em là của mình anh."

Seokjin bật cười, toàn thân cũng run theo, nói: "Từ lúc sinh ra em đã là của anh rồi, Namjoon ngốc."

"Anh dám nói là anh không thích không," Namjoon khẽ thúc lên một cú thật sâu, cười ranh mãnh "Em biết là anh sướng muốn chết khi được gọi là Ngài  Kim mà, anh biết chứ. Mỗi khi có ai đó gọi như vậy anh đều cười trộm hết."

"Hm..." Seokjin thở gấp, hai híp lại và nở một nụ cười nhỏ trên mặt khi anh vặn vẹo vùi mình chặt hơn vào vòng tay của Namjoon. Namjoon cũng nhích theo, ôm lấy anh chặt hơn, đôi mắt đẹp của Seokjin khẽ động trước khi lại hỏi. "Nếu vậy thì sao?"

"Em nào dám có ý kiến gì," Namjoon thì thầm trong làn tóc mềm. "Em thích những gì anh thích."
"Ngoan lắm, anh thích em vì em thích anh." Seokjin nhẹ nhàng trả lời. Ngừng một chút, lại nói "Anh yêu em."

Khoé miệng Namjoon cong lên, không chút chần chừ mà đáp lại: "Em cũng yêu anh, sóc nhỏ."

Hài lòng khi nghe được lời hồi âm, Seokjin im lặng, bắt đầu tập trung vào bộ phim. Lúc này đây, họ đã xem được một nửa, Namjoon không ngừng vuốt ve, bàn tay tìm thấy vị trí của nó giữa lớp quần lót và bờ mông anh.

Trong sự yên tĩnh của màn mưa xen lẫn âm thanh phát ra từ chiếc TV, Namjoon cố gắng tập trung vào bộ phim, nhưng cậu cảm thấy từng dòng suy nghĩ của mình cứ liên tục trôi về phía người con trai trong ngực. Mùi hương quen thuộc quanh quẩn nơi đầu mũi, đó là sự pha trộn ngọt ngào giữa mùi kem dưỡng da mà Seokjin hay dùng, hoà cùng mùi thơm tự nhiên từ chính cơ thể anh, khiến cậu liên tưởng tới loài hoa đậu ngọt- hằng số xoa dịu tâm hồn cậu, vỗ về cậu, nhắc nhở cậu về nhà. Tại một thời điểm nào đó trong 7 năm qua, cậu luôn tìm thấy mình nơi Seokjin, ở nơi anh, cậu luôn tìm thấy mái ấm của riêng mình. Nhờ có anh, một Seokjin xinh đẹp, là lò sưởi bé nhỏ của cậu trong những ngày đông giá rét, là bông hoa rực rỡ mà cậu yêu nhất trong những ngày xuân, là tia nắng chói chang nhất vào những trưa hè oi ả.

Cậu không thể nào sống nếu thiếu Seokjin. Ít ra là không thể trong thời gian dài. Nhưng cậu đã trải qua một tháng sống trong địa ngục khi rời xa anh, nơi không có người chờ cậu ở nhà mỗi khi tan ca muộn, không có người nhắc nhở cậu từng bữa ăn, giấc ngủ.

Và quan trọng hơn, là cậu cũng không có mặt ở đó để đảm bảo anh ăn uống đúng giờ, nghỉ ngơi thường xuyên, vỗ về anh sau những ngày làm việc mệt mỏi. Và dù cho cậu vẫn đều đặn gọi video cho anh mỗi ngày, thỉnh thoảng là giải toả dục vọng qua điện thoại mỗi cuối tuần khi cả hai có thời gian rảnh- thì Namjoon, với một tay đặt trên côn thịt chính mình, ra sức tuốt lộng, miệng không ngừng phát ra những lời dâm ngôn uế ngữ trêu chọc Seokjin cũng đang tự giải quyết qua màn hình video. Nhưng đó chẳng thể nào là đủ, đây chỉ là một giải pháp tạm thời mà thôi, có lẽ, không nơi nào là gần hơn như lúc họ chân chính mà ở bên cạnh nhau.

Không thể nào chịu đựng nổi, đối với những người bạn tội nghiệp luôn chứng kiến cả hai không ngừng than vãn rằng họ nhớ nhau, muốn nhau, cần nhau bao nhiêu. Đã 7 năm rồi mà cậu vẫn cần Seokjin đến vậy, tựa như cuộc sống của cậu hoàn toàn phụ thuộc vào anh, tựa như một hành tình nhỏ bé liên tục xoay vần quanh Mặt Trời.

Seokjin lung lay hông khẽ động, anh uốn cong đôi chân của mình dồn về vị trí xương hông của cậu. Cậu theo đà liền thúc nhẹ lên theo chuyển động của anh khiến dương vật vào sâu hơn. Seokjin ôm ghì lấy cậu, thấp giọng rên rỉ. Namjoon kìm chặt anh lại một lúc, rồi sau phút chốc họ lại hoà vào yên bình lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro