Y

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

•|01|•

Yeonjun bị đánh thức khi nghe thấy tiếng nấc lớn ở phòng bên kia. Anh nhanh chóng đứng lại chỉ để nhận ra bên ngoài trời đang mưa, liền chạy về phía cửa sổ để nhìn mưa rơi trên đó.

Anh mỉm cười và cảm thấy hài lòng khi anh nhìn thấy cách gió làm cho cái cây đung đưa, làm thế nào mà tiếng mưa rơi nghe thật tuyệt vời trong tai anh nhưng tiếng rên rỉ lớn làm xáo trộn thời gian chữa lành của anh ấy.

Yeonjun buông tấm rèm trên tay xuống và bước đến phía của phòng được chào đón bởi phòng khách nhuốm màu ảm đạm. Anh nhìn về phía căn phòng bên cạnh, nơi anh nghe thấy tiếng khóc lớn. Anh do dự muốn gõ cửa vì anh không thể làm việc gì khác ngoài gõ cánh cửa ấy.

"Vào đi." Yeonjun nghe thấy tiếng gọi bên trong, liền mở cửa bước vào và nhìn thấy 1 cậu trai có vẻ luộm thuộm dưới sàn. Anh không biết điều gì đã hối thúc anh ôm lấy người kia. "Sao vậy ? Anh có sao không?"- Yeonjun hỏi. Người kia có vẻ không trả lời và dường như chỉ khao khát được thoải mái.

- Tôi sợ!

- Sợ cái gì?

- Mưa, nó vẫn tiếp tục săn lùng tôi ngay cả trong giấc ngủ của tôi, mưa luôn là cơn ác mộng của tôi!

Soobin trả lời, cậu nhìn anh với nước mắt chảy dài trên gương mặt của cậu ấy, cầu xin:

- Hyung cứu em, làm ơn!

Yeonjun không thể làm gì khác hơn là ôm lấy anh chàng đang run rẩy trong vòng tay của mình.

- Bình tĩnh nào.

Anh vỗ lưng cho cậu khi cảm thấy anh chàng đã ngủ quên trên vai mình. Có lẽ cậu đã thấm mệt vì khóc rất nhiều từ khi cơn mưa bắt đầu.

Anh cảm thấy có lỗi. Anh yêu mưa vô cùng, thậm chí anh còn cầu mong thần mưa cả năm. Mưa giúp anh chữa lành nhưng khi nghĩ rằng có người không yêu nó bất chấp cả đời. Anh thậm chí còn không bận tâm rằng có một người còn cảm thấy sợ hãi khi trời mưa.

------------------------
> Đây là lần đầu mình trans, nếu có lỗi lầm gì mong các bạn góp ý ạ <
P/s: Hôm nay mình mới có thời gian up lên lại đâyy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro