#22 - JinKook

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Save me

Baby Kookie và Eomma Seokjin

[Phần 1 của loạt bài Hold me close]

Seokjin ngồi trên sàn lưng tựa vào cửa, ôm đầu gối và vùi mặt vào vòng tay anh.

Giữ nó lại với nhau, Seokjin.

♦♦♦♦♦♦♦

Nó bắt đầu khoảng hai giờ trước. Kookie được cho ăn, tắm, trở nên ấm áp, và lẻn nằm trên bờ vai rộng của Seokjin khi anh đi quanh nhà trẻ, lắc đầu gối và hát một bài hát ru. Những ngón tay nhỏ xíu luôn vuốt ve trên áo sơ mi của Seokjin, và đôi tai của anh thông báo với anh rằng Kookie chỉ đang mút núm vú nhựa được giữ giữa đôi má mềm mại của bé và anh. Khi Seokjin đi qua tấm gương, anh thấy mắt Kookie đã đóng lại.

Không ngừng hát, Seokjin đi đến giường cũi. Thần kinh xoắn lên trong bụng anh khi anh từ từ, oh chậm rãi, chuyển Kookie từ vai anh sang tay anh và hạ bé xuống chăn. Khuôn mặt của Kookie nhíu lại, và Seokjin ngừng thở, cầu xin trong đầu, Không sao, không sao, không sao, không sao đâu! Ngủ đi!

Khi Kookie bắt đầu rên rỉ, Seokjin thực sự bị đẩy ra khỏi phòng, và vào lúc anh ra ngoài, Kookie đang khóc than thật lớn. Tim của Seokjin siết chặt đau đớn trong ngực anh, và sự thôi thúc an ủi em bé của anh nơi ẩn sâu bên dưới da anh. Cắn môi, anh nhìn chằm chằm vào đồng hồ và đếm giây cho tới khi thời gian chờ đợi được phân bổ kết thúc.

Anh gần như vấp chân của mình vội vã quay trở lại để lấy em bé ra khỏi giường cũi..Khi Seokjin bắt đầu ôm lấy bé, cọ xát lưng của bé, và hôn khắp khuôn mặt bé, Kookie khóc nhỏ lại để hô hấp. Seokjin thở phào nhẹ nhõm. Mái tóc mượt mà của Kookie chạm vào cổ anh khi đứa trẻ tựa đầu vào vai Seokjin. Cuối cùng, Kookie im lặng, và Seokjin đưa bé trở lại chiếc nôi với một trái tim nặng nề.

"Xin lỗi, tình yêu của ta, ta xin lỗi," Seokjin thì thầm, nói nhỏ vào tai Kookie và rút lui.

Anh ép mình ra khỏi phòng khi Kookie lại khóc.

Quá trình lặp lại trong một giờ nữa. Seokjin phải tự ngăn mình nắm lấy mái tóc của mình bằng cách nắm chặt cuốn sách nuôi dạy con cái đủ để nhăn các trang sách. Tại thời điểm này, cuốn sách hướng dẫn, Seokjin được chỉ là sẽ để Kookie khóc cho đến khi bé mệt mỏi và ngủ thiếp đi. Seokjin nguyền rủa giữa những chiếc răng nghiến chặt và kéo mình ra khỏi cửa đến nhà trẻ của Kookie.

Mọi người cứ nói với anh rằng Kookie không nên ngủ với anh nữa, nhưng Seokjin đã vẫy tay chào họ. Kookie là con của anh , và những người đó không thể hiểu được mối quan hệ của họ. Tuy nhiên, khi Seokjin đề cập đến cảm giác mệt mỏi vào buổi sáng sau khi Kookie đã quấy khóc vào ban đêm, bác sĩ nhi khoa khuyến khích anh để Kookie học cách tự làm dịu mình trong phòng mình. Một cách lố bịch, Seokjin đã di chuyển cái nôi vào trong vườn ươm bị bỏ quên trước đó.

Anh phải nhét vài cái gối lên đầu để ngăn âm thanh tiếng khóc của Kookie, nếu không anh có lẽ sẽ chạy thẳng qua bức tường để đến gần bé. Seokjin ấn mặt vào nệm và cố gắng xóa bỏ tâm trí của mình.

Anh cảm thấy sai lầm.

Mặc dù anh không thể nghe thấy tiếng khóc của Kookie nữa, nhưng sự vắng mặt của đứa bé trong phòng làm anh cảm thấy như có một cái lỗ trên ngực mình. Anh đã rất quen với sự hiện diện mềm mại của Kookie và anh đã không nhận ra anh dựa vào bé bao nhiêu. Cảm giác bất an và trống rỗng thấm vào không gian Kookie thường ở, và Seokjin thấy mình nghẹt thở dưới gối, một giây tiếp theo và dừng lại trước cửa phòng Kookie.

♦♦♦♦♦♦♦

Tiếng kêu tuyệt vọng vang vọng qua khu rừng phía sau anh đã không tiêu tan ngay cả sau nửa giờ. Seokjin đang lo lắng, cắn lấy môi dưới của mình một lần nữa. Nếu anh không thể mạnh mẽ với Kookie, thì không ai trong số họ sẽ có một đêm ngủ ngon bất cứ lúc nào trong tương lai gần. Đồng thời, bản vẽ mà anh cảm thấy tốt đối với Kookie đang làm rách nát trái tim anh, và âm thanh của Kookie gọi anh chỉ làm tổn thương vết thương.

Chỉ một lần nữa, Seokjin thỏa hiệp.

Anh đứng trên đôi chân của mình trước khi anh có thể tự thuyết phục mình rằng đó là một ý tưởng tồi. Kookie đang quỳ gối với đôi bàn tay nhỏ nhắn của mình, nắm chặt xung quanh các thanh của nôi, đầu cúi xuống phía trước và nước mắt nhỏ giọt xuống đôi má sưng húp của bé. Khi bé nghe thấy Seokjin bước vào, bé đứng dậy và vươn cánh tay ra, bật lên và khóc lớn hơn nữa.

Seokjin gần như bắt đầu khóc ngay trước mắt bé. Anh cố gắng để Kookie nằm xuống, nhưng đứa bé xoắn lại và ngồi dậy lần nữa. Khi thất bại, Seokjin nghiêm túc xem xét việc có cuộc khủng hoảng của riêng mình. Sau đó, một ý tưởng xuyên qua sương mù của sự kiệt sức và thất vọng đang nới lỏng bộ não của anh.

Seokjin trèo vào nôi và nằm xuống, chân gập lại với một góc khó chịu. Kookie ngay lập tức tự giác dựa vào ngực Seokjin.

Trái tim của Seokjin phồng lên đến nỗi nó sẽ nổ tung. Anh vòng tay ôm lấy Kookie và ấn những nụ hôn vào mái tóc đen của bé trong khi Kookie im lặng và vùi vào áo của Seokjin. Hít một hơi thật sâu qua mũi, Seokjin hít mùi hương ngọt ngào của Kookie, và sự trống rỗng đã biến mất.

“Có lẽ chúng ta sẽ thử lại lần nữa,” Seokjin thì thầm.

Kookie ngẩng đầu lên nhìn anh với đôi mắt sáng lấp lánh. Seokjin lau nước mắt của Kookie bằng ngón tay cái và mỉm cười với đứa bé, nó chớp mắt lại với anh.

“Eomma,” Kookie nói nhẹ nhàng, vươn tay chạm vào mặt Seokjin. Seokjin cảm thấy ướt đẫm trên lông mi của anh khi Kookie lướt những ngón tay tinh tế của mình trên đôi môi, mũi và má của mẹ mình. Quay đầu lại một chút, Seokjin hôn tay Kookie.

Seokjin biến thành một vị trí dễ chịu hơn, và Kookie dựa đầu vào ngực Seokjin và nắm chặt nắm đấm của mình vào áo sơ mi của anh, mắt khép lại. Hai người họ đơn giản thở ra. Cái lỗ trống ở ngực Seokjin đã được lấp đầy. Khi anh giữ Kookie gần gũi, toàn bộ bản thể của anh tràn đầy tình yêu và lòng sùng mộ mạnh mẽ tới mức anh có thể sợ nếu anh không cảm thấy đúng.

"Ta khá chắc chắn," Seokjin nói dưới hơi thở của mình cho đứa con đang ngủ của mình, "Ta cần con nhiều như con cần ta."

○●○

trans by Helen

_______tbc

choidu, dài tận 1246 word đó T^T

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro