Fin.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ hơn bảy giờ tối một chút khi Seungwoo cuối cùng cũng hoàn thành công việc và đi khỏi công ti để về nhà.

Hầu như mọi người đều không muốn làm việc vào một ngày như này, nhưng Seungwoo không để tâm lắm. Anh thậm chí còn có chút hứng khởi khi được trả thêm vì làm ngoài giờ.

Anh rùng mình khi bước ra ngoài, nhận ra trời gió và lạnh đến nhường nào. Thường sẽ không quá nhiều khi có tuyết ở Hàn nhưng vào mùa lễ năm nay có vẻ trái ngược lại.

Anh nhún vai, rảo bước về nhà. Anh không đi bộ quá lâu, biết rằng nơi mình chuẩn bị đến chỉ mất vài phút từ nơi làm việc. Đấy là lý do tại sao anh thường đi bộ đi làm.

Seungwoo thở dài, chân của anh thậm chí đã gào thét đòi nghỉ ngơi rồi. Anh chỉnh chiếc túi nặng và chuyển nó xuống tay, biết rằng mình sẽ phải cẩn thận hết mức bởi những thứ đồ liên quan đến công việc ở bên trong.

Anh cũng biết rằng anh sẽ không hối hận vì cầm túi một cách không thoải mái như vậy khi anh vào đến nhà và được đón bởi một nửa yêu dấu của mình, và để tay mình tự do và trống rỗng.

Anh đi lên đến tầng cao nhất, nghịch chìa khóa trong tay trước khi mở cửa trước và vào trong.

Mùi vị ngọt ngào của quế và chocolate đánh bật anh ngay khi anh vừa bước chân vào nhà và anh cười, gương mặt ấm lên vì hơi nóng.

Một trong không nhiều điều anh yêu trong khoảng thời gian này của năm là mùi hương của cây và mùi ngọt tươi của bánh mới nướng và quan trọng nhất-

"Mừng Giáng Sinh, hyung!"

Seungsik. Seungwoo nhìn qua vai mình và quay lại ngay khi nhận ra dáng của người nhỏ hơn tiến đến từ đằng sau.

"Sikkie."

Seungwoo nói một cách vui vẻ, kéo người kia lại gần hơn. Gần đủ để ngửi được mùi thơm của vanilla trên tóc của em. Seungsik ngả đầu lên vai của Seungwoo,  dụi vào hõm cổ của anh và khúc khích vì hơi lạnh của người lớn hơn vẫn còn đọng lại ở đó.

"Công việc thế nào ạ?"

Em hỏi, mấy ngón nay gảy nhẹ vào áo khoác của Seungwoo, Seungwoo chỉ hum để trả lời, hưởng thụ hơi ấm từ nửa kia thay vì trả lời rõ ràng. Một cái huých nhẹ vào eo khiến anh lùi lại và đảo mắt tinh nghịch,

"Tốt, như mọi khi"

Anh nói chầm chậm, lùi lại để đặt túi vào tủ ở cửa trước và đi vào bếp, vừa đi vừa bỏ quần áo trên đường. Tất cả mọi thứ có mùi thật tuyệt làm Seungwoo còn cười tươi hơn nữa, anh yêu cảm giác này.

Anh thả áo khoác và mũ trên ghế bành, nhìn xung quanh tất cả những thứ xinh đẹp được treo quanh nhà của họ.

Chỉ trong vài giờ ngắn ngủ Seungwoo không ở, Seungsik đã có thể khiến nhà họ trông thật đáng yêu và mang đầy không khí lễ hội.

Anh nhận ra cây thông nhỏ nhắn tỏa sáng ở góc phòng khách và bật cười. Đây còn chưa phải là Giáng Sinh sao?

Anh chẳng bao giờ giấu mình khỏi ai nhưng cũng thường không phải người khởi đầu luôn. Nếu có ai đó hỏi anh, anh đơn giản là sẽ trả lời nhưng cũng không bao giờ bắt đầu cuộc trò chuyện.

Và kể cả anh không ăn mừng Giáng Sinh nhưng anh biết Seungsik thì có, và trông thấy Seungsik hứng khởi luôn khiến anh thấy thật vui.

Họ dành một vài ngày lễ với nhau nhưng Seungsik thường không trang trí hoặc thậm chí nhắc đến Giáng Sinh với Seungwoo. Họ chỉ tận hưởng thời gian ở bên nhau, và chỉ có nhau.

"Em có thứ này cho anh này!"

Seungsik bảo anh, cắt đứt dòng suy nghĩ của người lớn hơn và trườn vào vòng tay anh như một chú gấu koala bé nhỏ.

Seungwoo cười, vỗ nhẹ lên mái tóc mềm của Seungsik và đan ngón tay của mình vào đó. Anh cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán Seungsik.

"Tuyệt vời, bởi vì anh cũng thế"

Điều này làm cho người trẻ hơn dừng lại, nhìn lên với một cái nhướn mày và biểu cảm của em đột nhiên trở nên hơi bối rối và có chút khó chịu.

"Hyung..."

Seungsik lầm bầm nhỏ xíu và Seungwoo lại cười, to hơn. Seungsik không thích nhận quà từ anh nhưng Seungwoo luôn đảm bảo rằng em sẽ nhận được thứ gì đó.

Họ ngồi ở bếp thêm một xíu nữa, tận hưởng bữa tối và nói về ngày của mình trước khi vào phòng khách với tiếng cười và khúc khích giữa cả hai.

Hai người ngồi xuống ghế bành, rúc sát vào nhau với chân rối và tay đan chặt. Seungsik đột nhiên dứt ra, làm cho Seungwoo nhìn em đầy ngạc nhiên

"Chờ đây nha"

Em nói, đứng dậy và chạy nhanh lên tầng và đi vào phòng ngủ chung của hai người.

Mất một vài giây trước khi em vào phòng và anh cười, đứng dậy để lấy thứ giống vậy từ túi của mình.

Anh chậm chạp trở lại, nhìn ra cửa sổ với một nụ cười ấm áp. Anh luôn cảm thấy một chút vui vẻ hơn khi trời có tuyết và hôm nay có vẻ sẽ không dừng sớm.

Anh lắc đầu cười nhẹ, khoanh chân và ngồi xuống ghế.

Seungsik sớm trở lại phòng khách, chuyền cho Seungwoo một gói quà được gói gọn và trông quá đẹp để được mở.

Seungwoo mở quà với một tay, tay còn lại ôm cầm tay Seungsik có chút run rẩy, Anh không thể ngăn bản thân mình rơm rớm một chút, mọi cảm xúc ập vào cùng một lúc. Tất cả trông như một giấc mơ nhưng là sự thực, và trái tim của Seungwoo đập thật nhanh trong lồng ngực.

Anh nhận ra ánh nhìn sốt sắng của Seungsik nên anh mở giấy gói quà đỏ, mỉm cười với món quà cất giấu bên trong

"Anh có thích không?"

Seungsik hỏi, giọng em có gì đó không chắc chắn và lo lắng. Seungwoo nhìn lên, gật đầu, và bằng ánh mắt đảm bảo với người nhỏ hơn.

Có thể mọi người sẽ nghĩ rằng nó quá đơn giản hoặc chưa đủ nhưng nó vừa đủ cho anh, và anh luôn luôn ưa thích sự đơn giản

Anh lấy chiếc sweater ra, mặc vào ngay khi nó ra khỏi giấy gói, mỉm cười trước sự thoải mái trên da mình. Nhiều chiếc sweater sẽ hơi ráp nhưng không phải cái này.

"Anh yêu nó, em yêu"

Anh nói, vuốt dọc áo với tay mình. Liếc hộp quà trên tay trên tay Seungsik trước khi nhìn lại vào mắt người kia.

"Giờ mở của em đi"

Anh nói với người nhỏ hơn, tiến lại gần hơn mà không bị nhận ra. Seungsik gật đầu, nở một nụ cười trên môi.

Sau một vài giây vật lộn với lớp giấy gói em cuối cùng cũng thấy được món quà bên trong, mắt em sáng lên dưới ánh đèn Giáng Sinh.

Em mở hộp, nụ cười lập tức tắt ngấm trên gương mặt em. Em nhìn lên Seungwoo, đôi môi run rẩy nói

"Đây là...nhẫn đi-đính hôn ạ?"

Em hỏi, giọng nói lên tục rung lên. Seungwoo gật đầu, một giọt nước mắt lăn xuống gò má. Anh tiến đến còn gần hơn, bao lấy đôi tay ấm của Seungsik trong đôi tay run rẩy của anh

"Em sẽ lấy anh chứ?"

Người nhỏ hơn đơ ra, làm tim Seungwoo rơi mất nhịp và lạnh đi. Có phải là một lỗi lầm không? Anh đã quá vội vàng sao?

Một vài giây trôi qua hai người chỉ nhìn vào mắt nhau và sau đó Seungsik gật đầu với nước mắt trào ra khỏi đôi mắt em.

"Vâng!"

Em nói, choàng tay mình quanh cổ Seungwoo và kéo người kia lại gần hơn. Seungwoo thở ra, tự gật đầu với chính mình.

"Em sẽ..."

Seungwoo cười, đem tay đặt sau lưng Seungsik và vuốt nhẹ để em ngừng khóc. Đây có lẽ là Giáng Sinh tuyệt vời nhất hai người từng có và chắc chắn sẽ không bao giờ quên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro