Episode 2: Viết lại (4).

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TᖇᗩᑎՏ + ᗴᗪIT: ᒍᗴᖇᑕᗩᕼIᑌᗴ.
𝑻𝒓𝒂𝒏𝒔 + 𝑬𝒅𝒊𝒕: 𝑱𝒆𝒓𝒄𝒂𝒉𝒊𝒖𝒆.

*

︱Episode 2: Viết lại.

Chương 6: Viết lại (4).

Tôi nhìn chằm chằm vào cơ thể của con bọ lúc lâu.

Tôi không hiểu. Chắc chắn có điều gì đó không ổn với hệ thống ≪Star Stream≫ nếu nó cho rằng con bọ này vẫn còn sống.

"Bây giờ tôi chỉ cần đợi thôi, phải không? Tôi đã làm như được bảo mà."

"Này, chúng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, hãy thả chúng tôi ra!"

Tại sao không có thông báo hoàn thành kịch bản. Một thông báo hệ thống lẽ ra phải xuất hiện ngay sau khi bọn côn trùng bị loại bỏ.

[Đã xảy ra sự cố với hệ thống kịch bản chính.]

Với một âm thanh tsuchuchut, Bihyung bất ngờ xuất hiện. Anh ấy nhìn lại tôi và những người khác với vẻ mặt bối rối.

[Nè mọi người.]

Khoảnh khắc tôi nhìn thấy khuôn mặt của anh ấy, tôi nhận ra mình đã bỏ lỡ điều gì.

Tôi là một thằng ngốc. Tại sao tôi không nhận ra sớm hơn?

[Ở đây cũng có một kẻ đang giở trò hả.]

Cách đây không lâu, Bihyung đã nói điều đó trong cuộc giao tiếp dokkaebi. Điều đó có nghĩa là tôi không phải là người duy nhất thực hiện kịch bản theo một cách khác thường.

Lúc đầu tôi tưởng nó đang nói đến Kim Dokja. Nhưng có một điều tôi chưa tính tới.

Không chỉ có một "độc giả" đang ở trong kịch bản này.

Bihyung, người đang mím môi, lên tiếng với giọng không hài lòng.

[Các ngươi nghĩ đây là một game diệt côn trùng. Kịch bản này thực sự kỳ lạ. Làm sao điều như vậy có thể xảy ra cùng một lúc...]

Điều tương tự xảy ra vào cùng một thời điểm.

Tôi nhìn ông chú. Có vẻ như chú ấy cũng đang nghĩ điều tương tự.

"Không đời nào..."

Đâu đó trên thế giới cũng có những độc giả từng đọc cuốn tiểu thuyết của tôi giống như ông chú này. Họ biết cách vượt qua kịch bản đầu tiên, giống như chúng tôi đã làm, họ chọn cách bắt bọ và hoàn thành kịch bản. Điều chúng tôi không ngờ đến llà có quá nhiều người đã sử dụng giải pháp đó.

[Cục đã phát hiện ra một dòng chảy bất thường trong kịch bản.]

[Xác suất của kịch bản dần bị lệch.]

[Ý chí của ≪Star Stream≫ đang dịch chuyển.]

Một cách thức đã được sử dụng quá nhiều lần, nó sẽ mất đi sự cân bằng vốn có.

[Những con người tàn nhẫn đã giết chết những con bọ tội nghiệp để bảo toàn mạng sống của họ.]

Tôi liếc nhìn xác côn trùng rải rác khắp nhà ga. Những xác chết bị đè bẹp và giẫm đạp một cách thảm hại.

Việc thừa nhận côn trùng là "sinh vật sống" có nghĩa là chúng cũng là "những người tham gia kịch bản".

Vậy chúng ta trông như thế nào trong mắt chúng?

Bihyung nhìn xác côn trùng trên sàn, lắc đầu rồi quay đi.

"Chuyện, chuyện đó là sao vậy?"

"Tôi tưởng chúng ta phải giết bọ để sống?"

"Sẽ ổn thôi, tôi chắc chắn thứ đó chỉ đang cố dọa chúng ta thôi."

"Chúng ta chơi đúng luật mà!"

Trong thế giới này, các quy tắc của "kịch bản" là tuyệt đối. Đặc biệt, "kịch bản chính" có quyền hạn mà ngay cả dokkaebis cũng không thể vi phạm. Cho dù Bihyung có ghét tình huống này đến mức nào thì kịch bản chính cũng không thể thay đổi trừ khi toàn bộ Cục hành động.

Tsuchuchuchut.

Nó phải như vậy.

"U-uaaa! Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Điều này chưa bao giờ xảy ra trong "Toàn trí độc giả". Ngay cả khi ≪Kim Dokja Company≫ bước vào vòng thứ 1.865 với "Hồi quy nhóm".

Tôi theo bản năng nhìn lên không trung.

Tôi không thể nhìn thấy bất cứ ngôi sao nào trên bầu trời bởi trần nhà. Tuy nhiên, ở đâu đó trên bầu trời vô hình đó, chắc hẳn phải có những chòm sao đang theo dõi cuộc đấu tranh dưới mặt đất của chúng tôi.

[Xác suất của ≪Star Stream≫ đang di chuyển.]

Tôi nhớ lại nguyên tắc vĩ đại của ≪Star Stream≫ mà tôi đã quên trong ba năm qua.

「Xác suất của ≪Star Stream≫ đang di chuyển theo hướng mà các chòm sao quan tâm.」

[Nội dung kịch bản chính đã thay đổi.]

Cảm giác như thiên thể của vũ trụ đang nghiêng dần vậy.

Và ở độ nghiêng chính xác đó, tôi có thể nghe thấy quy luật của thế giới đang vặn vẹo.

[Chỉ trong trường hợp này, "bọ" không được coi là "sinh vật sống".]

[Vì mục đích của kịch bản này, "giết côn trùng" không còn được coi là "giết sinh vật sống".]

Mọi người bắt đầu la hét. Ở giữa vực thẳm, tôi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình trên cửa sổ.

Qua khung cửa sổ, một người đàn ông lạ mặt đang mỉm cười với tôi.

「Bây giờ nó giống "Toàn trí độc giả" hơn rồi.」

*

Tôi đã từng viết rằng nếu đọc đi đọc lại một câu chuyện nhiều lần thì nó sẽ biến thành một câu chuyện hoàn toàn khác. Tôi vẫn nghĩ điều đó đúng.

Nhưng tôi không hề có ý như thế này.

+

≪Kịch bản chính #1 - Chứng minh giá trị.≫

Điều kiện ràng buộc: Giết một hoặc nhiều sinh vật sống.

Phân loại: Chính.

Độ khó: F.

Thời gian giới hạn: 30 phút.

Phần thưởng: 300 xu.

Thất bại: Chết.

* Trong trường hợp này, "bọ" không được coi là "sinh vật sống".

* Điều kiện để hoàn thành kịch bản còn lại không thay đổi.

+

Kịch bản chính đã thực sự thay đổi.

"Giết bọ" của Kim Dokja không còn được phép sử dụng trong tình huống này nữa.

"Sao, sao có thể đột ngột như vậy!"

"Có ai nhận được tin nhắn khác không?"

Nhìn vẻ mặt của họ, có lẽ không ai có thể giải quyết được kịch bản.

Tôi liếc nhìn về hướng chú độc giả, chú ấy hạ giọng.

"Nó nói tôi đã hoàn thành."

May mắn thay, độc giả trung niên này là người đầu tiên giết được con bọ, và kịch bản đã công nhận điều đó.

"Đừng làm ầm ĩ lên và giả vờ như mày không hiểu rõ."

"Được rồi, nhưng mà, cậu có hoàn thành...?"

Tôi lắc đầu, mặt anh tái nhợt đi.

Chắc hẳn anh ấy đang tự trách mình về cái chết sắp đến của tôi.

"Ôi trời. Thế thì―"

"Đừng lo lắng cho tôi. Thực ra anh không nên lo lắng về tôi đâu."

"Cái gì?"

"Quy tắc đã thay đổi, và người đáng lẽ phải sống có thể sẽ chết."

Người lẽ ra phải sống.

Đó là những người sống sót nhờ "tiêu diệt côn trùng" trong "Toàn trí độc giả".

"Không đời nào."

Chú độc giả dường như cũng đã nghĩ đến điều đó.

「Kim Dokja có thể sẽ chết.」

Chúng tôi vẫn chưa biết liệu các quy tắc thay đổi có dành riêng cho một số khu vực hay chúng sẽ áp dụng cho toàn bộ khu vực kịch bản.

Nhưng bây giờ chúng tôi phải giả định điều tồi tệ nhất. Nếu trong trường hợp hiếm hoi sự thay đổi này giết chết Kim Dokja, thìᅳ

「Sẽ có người thay thế Kim Dokja.」

Chú độc giả hỏi, môi run run.

"Chúng ta nên làm gì bây giờ?"

"Tôi vẫn đang nghĩ."

Những người đang sợ hãi cao giọng hét lên không trung.

"Chúng ta đã giết một sinh vật, cái quái gì đang xảy ra vậy?"

[Một vài chòm sao đang cười khúc khích.]

Lần đầu tiên chúng tôi nhận được thông điệp từ các chòm sao.

Mọi người kinh hãi nhìn quanh.

Phó tế Kim Cheolyang vội chạy tới, nắm lấy vai tôi.

"Anh ơi, chúng ta phải làm gì đây? Ngoài lũ bọ ra còn có cách nào khác không?"

Không chỉ Kim Cheolyang, mà tất cả những người đã tìm kiếm bọ đều lao về phía tôi.

"Anh đã đưa chúng tôi vào mớ hỗn độn này! Chúng tôi phải làm gì bây giờ?"

"Chịu trách nhiệm đi chứ!"

Họ hét vào mặt tôi. Cứ như thể tôi phải chịu trách nhiệm cho toàn bộ mớ hỗn độn này vậy.

Tôi bình tĩnh đáp lại.

"Bởi vì tôi?"

"Ừ, dù sao thì anh cũng phải chịu trách nhiệm! Anh là nguyên nhân khiến tất cả chúng ta phải chết!"

"Bình tĩnh. Sẽ không có ai chết cả. Chỉ vì lũ bọ không được chấp thuận không có nghĩa là không có lối thoát."

"Anh nói đúng. Tôi có thể giết anh nếu cần thiết."

Anh chàng to lớn kéo lê đế giày thể thao của mình, hắn ngừng dẫm lên con bọ và tiến về phía tôi. Tôi nhìn anh ấy và nói.

"Tất nhiên, đó là một lựa chọn, nếu anh sẵn sàng giải quyết hậu quả."

"Cái gì?"

"Sau khi chuyện này kết thúc, mọi người sẽ nhớ đến anh như một kẻ giết người."

Nếu hắn là Kim Namwoon thì logic này sẽ không có tác dụng.

Nhưng anh chàng to lớn đó không điên cuồng như Kim Namwoon và hắn ta không còn tiếp cận tôi nữa.

Trong tương lai, chỉ có những kẻ sát nhân mới sống sót. Tuy nhiên, đó không phải là điều mà người bình thường có thể dễ dàng kết luận.

Đó là sự cứng nhắc trong suy nghĩ mà tôi đã in sâu vào đầu họ.

"Sau đó thì sao? Chúng ta phải giết sinh vật sống để sống."

"Chúng ta có thể giết thứ gì đó. Không phải côn trùng hay con người."

"Điều gì sẽ xảy ra nếu các điều kiện lại thay đổi? Chúng ta vừa thất bại."

"Lần này họ sẽ không thay đổi đâu."

"Làm sao mày biết điều đó?"

"Anh đã đọc lại các điều kiện của kịch bản chưa?"

Tôi có thể thấy mọi người đang hoảng loạn mở cửa sổ kịch bản lên.

"Đó là sự thật, các điều kiện bây giờ sẽ không thay đổi nữa."

"Chúng ta có thể tin điều này được không?"

Tôi không có ý định đi xa đến mức này, nhưng bây giờ tình thế đã đảo ngược.

"Sắp có bài phát biểu của thủ tướng về bản tin này và thảm họa quốc gia cấp độ một sẽ được tuyên bố."

"Cái gì?"

"Đây là những gì anh ấy sẽ nói."

Tôi nói như một phát thanh viên, nhớ lại những dòng mở đầu của cuốn "Toàn trí độc giả" mà tôi đã sửa đi sửa lại hàng chục lần.

"Gửi tới tất cả người dân của tôi, những kẻ khủng bố chưa rõ danh tính hiện đang hoạt động ở một số khu vực không xác định, bao gồm cả Seoul."

Theo lời tôi, mọi người nhanh chóng mở điện thoại và bắt đầu tìm kiếm trên internet.

Tôi nhanh chóng bổ sung trước khi họ có thể tìm thấy video.

"Tổng thống đã chết và thủ tướng sẽ bị giết trong bài phát biểu của ông ấy."

Chưa đầy chục giây sau, có người hét lên.

"Thủ tướng thật sự đang phát biểu!"

Giọng của thủ tướng vang lên từ điện thoại di động khắp nơi.

"Gửi tới tất cả người dân của tôi, những kẻ khủng bố chưa rõ danh tính hiện đang hoạt động ở một số khu vực không xác định, bao gồm cả Seoul."

Đó chính xác là những lời tôi đã nói. Câu tiếp theo cũng không khác.

Chính phủ hiện tại sẽ chiến đấu chống lại những kẻ khủng bố bằng mọi phương tiện và biện pháp, và sẽ không có cuộc đàm phán nào. Vì vậy, người dân nên yên tâm lại...

Khi Thủ tướng tiếp tục nói, mọi người nhìn về phía tôi như thể bị ma ám.

Sau đó.

"U-uaaak!"

Một người giật mình đánh rơi điện thoại di động.

Thủ tướng đã chết.

Đầu anh ấy nổ tung theo thời gian thực.

"Cái quái gì đây...!"

Khi sự việc diễn ra như tôi đã nói, anh chàng to lớn lắp bắp.

"Chắc hẳn mày đã bí mật tra cứu nó trên mạng."

"Không, không thể, nó đang được phát trực tiếp mà!"

"Làm thế quái nào mà anh biết được điều đó, anh trai?"

Tôi không trả lời lại.

Một vài tiếng súng vang lên, khuôn mặt Bihyung hiện lên trên màn hình, thay thế thủ tướng.

Tôi có thể nghe thấy tiếng thở hổn hển xung quanh mình.

[Mọi người, ta đã nói với các ngươi rồi. Đây không phải trò trẻ con như khủng bố đâu.]

Tôi chắc rằng những độc giả khác cũng đang nhìn thấy điều tương tự lúc này.

Nhưng từ giờ trở đi, họ sẽ thấy những điều khác biệt so với tương lai mà họ biết.

[Các ngươi vẫn không hiểu sao? Đừng cố bám víu vào cái hy vọng nực cười này nữa. Các ngươi có thấy cái tình huống hiện tại giống như trong game không? Nhưng đáng tiếc thay, đây không phải trò chơi giết bọ và việc các ngươi đang làm sẽ chẳng giải quyết được bất cứ thứ gì đâu.]

Thông thường, tại thời điểm này, khi thời gian giảm đi khoảng 10 phút và lần tiêu diệt đầu tiên không xảy ra, một hình phạt sẽ được kích hoạt và tiêu diệt toàn bộ sự sống trong khu vực.

Điều đó sẽ không xảy ra vào lần này.

「Bởi vì các điều kiện ràng buộc của kịch bản không thể thay đổi được nữa.」

Sau khi Cục can thiệp để loại bỏ "công trùng" khỏi kịch bản, các điều kiện hoàn thành kịch bản đầu tiên đã hoàn toàn bị khóa.

Vì vậy, "hình phạt thời gian" sẽ không được kích hoạt lần này.

[Còn 20 phút.]

Với một tiếng bíp, đồng hồ hẹn giờ chợt xuất hiện và Bihyung cười lớn.

[Còn 20 phút nữa. Mọi người, nếu không muốn chết thì hãy nhanh chân lên. Trừ khi các ngươi muốn có kết cục như những người lãnh đạo của mình.]

Nói xong, hình ảnh đầu của các đại biểu Quốc hội nổ tung hiện lên trên màn hình.

Những người chôn chân tại chỗ trong sợ hãi.

"Cái quái gì đây..."

"U-uwaaa!"

Cảm giác sợ hãi bao trùm toàn bộ nhà ga. Kỳ lạ thay, nỗi kinh hoàng này đã thực sự kích thích được niềm cảm hứng sáng tác của tôi.

Tôi muốn viết đến phát điên lên được.

「Chúng ta đã có được 10 phút, nên "giết bọ" không phải là vô nghĩa đâu.」

Nếu tôi sống sót sau chuyện này, tôi sẽ có thể viết phần ngoại truyện.

[Kỹ năng độc quyền của bạn đã trở nên mạnh mẽ hơn.]

*

Ghi chú của tác giả:

Hôm nay có 3 chương liên tiếp.

TᖇᗩᑎՏ + ᗴᗪIT: ᒍᗴᖇᑕᗩᕼIᑌᗴ.
𝑻𝒓𝒂𝒏𝒔 + 𝑬𝒅𝒊𝒕: 𝑱𝒆𝒓𝒄𝒂𝒉𝒊𝒖𝒆.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro