Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yachi chưa bao giờ nghĩ đến việc tham gia một câu lạc bộ một cách nghiêm túc khi cô bước vào trường trung học. Tuần đầu tiên đi học của cô không hề tốt như cô ấy đã nghĩ bởi vì nó chỉ là một sự suy sụp thần kinh. Cô đã có một khoảng thời gian khó khăn trong việc kết bạn mới với các bạn cùng lớp của mình vì cô thấy cách tiếp cận quá vụng về của mình và bộ não suy nghĩ quá mức đã khiến cô bị quá tải trước khi cô hoàn toàn có thể nói một câu thích hợp ra khỏi miệng mà không làm bản thân xấu hổ.

Đó là một tuần đầu tiên khá khó khăn của trường trung học.

Mặc dù bước sang tuần thứ hai của cô đã diễn ra tốt hơn một chút so với những gì cô nghĩ vì mẹ cô đã mua cho cô một bộ bút dạ và bút màu mới, Yachi đã vui vẻ sử dụng chúng để ghi chú trong lớp học và bây giờ cô đã vui vẻ viết ghi chú của mình một cách gọn gàng, dễ thương và phong cách ở trường. Đáng ngạc nhiên là khả năng ghi chép của cô đã được những người bạn ngồi gần đó chú ý và điều này đánh dấu sự bắt đầu của tình bạn mới với các bạn cùng lớp của cô kể từ đó.

Sau đó, Yachi không cảm thấy thời học sinh của mình là gánh nặng nữa và cô mong chờ những ngày được đến trường và gặp gỡ bạn bè của mình. Dù khởi đầu không mấy suôn sẻ nhưng Yachi nghĩ rằng mình có thể làm tốt và duy trì những ngày bình yên trong năm còn lại.

-

“Câu lạc bộ ?” Yachi nhấm nháp nước táo trong khi cắn mép ống hút. Cô vừa ăn xong hộp cơm trưa và bạn cùng lớp hỏi cô có tham gia câu lạc bộ nào trong trường không.

“Vâng, tớ đang băn khoăn không biết cậu có tham gia câu lạc bộ nào không. Đã vài tháng sau khi chúng ta bước vào năm đầu tiên nhưng tớ thực sự không biết liệu cậu có tham gia câu lạc bộ nào không. ” Mikoto nói, nhấm nháp hộp nước trái cây của mình cho đến khi nó cạn sạch.

Cô ấy quay lại nhìn cô gái có mái tóc vàng và nghiêng đầu “Vậy cậu có tham gia câu lạc bộ nào không, Yacchan ?”

Yachi lắc đầu. “Không, tớ không tham gia bất kỳ câu lạc bộ nào. Thành thật mà nói, tớ cũng không muốn tham gia. Tớ không cảm thấy mình có thể tham gia vào bất kỳ câu lạc bộ nào có sẵn ở trường. ”

“Hở ? Nhưng cậu thực sự có kỹ năng với các tác phẩm nghệ thuật, tớ hơi ngạc nhiên khi cậu không tham gia câu lạc bộ nghệ thuật. ”

Yachi lắc đầu một lần nữa, cô cảm thấy hơi bối rối. “Tuy nhiên, tớ không thực sự có tài năng. Vẽ chỉ là sở thích của tớ nên tớ không chắc mình có thể dễ dàng tham gia câu lạc bộ nghệ thuật hay không. Bên cạnh đó, đôi khi tớ còn giúp đỡ mẹ nên tớ không muốn tham gia bất kỳ câu lạc bộ nào ở trường để làm thêm ”.

“À, cậu đã nói với tớ rằng mẹ bạn làm việc trong một công ty thiết kế.” Mikoto ậm ừ trước khi cô lại nhìn thẳng vào Yachi và hỏi. “Cậu thực sự không muốn tham gia bất kỳ câu lạc bộ nào ?”

Không hiểu sao câu hỏi này lại khiến Yachi cảm thấy bối rối. Nghĩ đến việc tham gia một câu lạc bộ nơi cô phải gặp gỡ những người mới và thực hiện lại các bước cố gắng kết giao với những người lạ một lần nữa khiến cô cảm thấy hơi buồn nôn. “Chỉ là - tớ không cảm thấy mình có thể phù hợp với mọi nơi. Tớ thực sự không biết liệu mình có thể làm tốt hay không... Tớ chỉ không tham gia bất kỳ. ”

Mikoto gật đầu. “Chà, không sao đâu. Khi đó tớ sẽ không ép buộc cậu nữa. ”

“Hở ?” Yachi chồm lên, bối rối trước câu nói trước đó của bạn mình.

Mikoto đập hộp nước trái cây trống rỗng trong tay. “Có một anh chàng lùn tịt ở lớp khác có hỏi xung quanh rằng liệu có ai muốn tham gia câu lạc bộ của cậu ta không. Tớ không nhớ là câu lạc bộ nào. ”

Yachi cúi thấp nửa người trên của mình xuống và ngả đầu lên bàn làm việc. “Đó là nó, huh ?”

Giờ cô đã hiểu tại sao Mikoto lại hỏi cô rằng cô có ở trong câu lạc bộ hay không.

Yachi rất vui vì trường trung học Karasuno không thực hiện quy tắc bắt buộc mọi học sinh phải tham gia câu lạc bộ của trường. Trường cấp hai trước đây của cô đã thực thi quy tắc đó và cô miễn cưỡng tham gia câu lạc bộ nghệ thuật. Mặc dù kết bạn trong câu lạc bộ, cô cũng không cảm thấy đặc biệt tích cực với tư cách là thành viên của câu lạc bộ nghệ thuật. Vì vậy, cô quyết định rằng cô sẽ không tham gia bất kỳ câu lạc bộ nào khi cô vào trung học.

Khi Mikoto dần dần thay đổi chủ đề cuộc trò chuyện của họ, tâm trí của Yachi không còn xoay quanh vấn đề tham gia các câu lạc bộ của trường nữa. Mặc dù đôi khi cô cảm thấy tò mò một cách ngu ngốc khi gặp những người bạn của mình, những người đặc biệt tích cực và hào hứng tham gia các câu lạc bộ ở trường của họ - với họ chia sẻ những câu chuyện về trải nghiệm và khoảnh khắc hài hước của họ, nhưng cuối cùng Yachi không đặc biệt tỏ ra quan tâm hay suy nghĩ gì. về việc tham gia bất kỳ câu lạc bộ nào vào lúc này.

Cô ấy thường là người cuối cùng dọn dẹp sau giờ học mỗi khi cô ấy trực lớp. Trong khi những người bạn cùng lớp còn lại của cô ấy, những người đang làm nhiệm vụ đã dọn dẹp chỗ của họ và ném túi rác đi, Yachi luôn là người cuối cùng đảm bảo rằng lớp học trong tình trạng hoàn hảo trước khi cô ấy rời đi. Cô thu dọn bàn ghế một lần nữa, đảm bảo rằng bục dành cho giáo viên được sắp xếp ngay ngắn ở chính giữa phía trước của bảng phấn, và đóng tất cả các cửa sổ trước khi cô rời khỏi lớp học trống.

Gật đầu một mình khi thấy lớp học của mình cuối cùng đã không còn vết tích sau buổi dọn dẹp, Yachi đi đến bàn của cô, được đặt gần cửa sổ, và cầm lấy cặp của cô. Trong khi đeo cặp trên vai, cô nghe thấy tiếng cười lớn từ cửa sổ khi cô nhìn xuống vị trí của mình.

Cô thấy một nhóm nam sinh mặc quần áo thể thao đang chạy với tốc độ vội vã khi tất cả cùng nhau chạy quanh sân bóng chày. Đôi môi của Yachi nhếch lên thành một nụ cười nhỏ.

Chắc vui lắm… cùng nhau làm gì đó vui lắm” Tâm trí cô băn khoăn trước khi lắc đầu. Cô đang nghĩ gì vậy ? Cô ấy không sợ hãi khi tham gia câu lạc bộ ở trường sớm hơn sao ?

Vội vàng bước nhanh, cô bỏ qua tiếng cười vui vẻ từ nhóm nam sinh đang chạy quanh sân bóng chày trước đó, cô đoán có lẽ đó là một trong những câu lạc bộ thể thao đang luyện tập, và đi ra khỏi lớp học.

Khi đi qua các hành lang, cô mới nhận ra rằng đã khá muộn và cô đã dành hơi lâu cho buổi dọn dẹp trước đó. Thông thường không mất hơn một giờ để dọn dẹp lớp học nhưng không hiểu sao cô ấy lại làm việc đó lâu hơn những gì cô ấy mong đợi. Cô ấy phải nhanh lên ngay bây giờ vì cô ấy nhớ rằng cô ấy đã hứa với mẹ cô ấy rằng cô ấy sẽ làm bữa tối cà ri gà ngon tối nay khi cô ấy về nhà.

Khi Yachi đi qua các hành lang, cô đi ngang qua phòng âm nhạc trên tầng hai trong khi cô đi đến cầu thang. Phòng âm nhạc được đặt ngay gần cầu thang nên cô có thể nghe thấy tiếng người hát trong giai điệu hài hòa du dương khá dễ nghe. Yachi giảm tốc độ của mình và nhìn thoáng qua ai đang luyện tập và phát hiện ra qua cửa sổ nhỏ của cánh cửa rằng đó là câu lạc bộ hợp xướng.

Trước đây cô đã từng xem câu lạc bộ hợp xướng biểu diễn trong một trong những buổi họp mặt của trường cũng như trong cuộc biểu tình pep. Cô có thể không thành thạo trong lĩnh vực âm nhạc nhưng cô biết rằng họ khá giỏi. Và bây giờ cô đã có thể chứng kiến ​​những khoảnh khắc của dàn hợp xướng của trường làm hết sức mình trong buổi luyện tập của họ sau giờ học, cô bỗng nhiên cảm thấy kinh ngạc.

“Điều đó thật tuyệt… làm việc chăm chỉ cùng bạn bè để biểu diễn cùng nhau” Tâm trí cô lại băn khoăn. Yachi bước vội xuống cầu thang và háo hức ra khỏi trường.

Yachi chưa bao giờ nghĩ đến việc tham gia các câu lạc bộ của trường trước đây nhưng tại sao nó lại khiến cô thấy hơi phiền khi nhìn những người khác trong câu lạc bộ, Yachi bối rối.

Có lẽ những dấu hiệu ban đầu của những suy nghĩ băn khoăn của cô là dấu hiệu của một cái gì đó thay đổi cuộc sống. Một điều mà cô cũng không thực sự biết về nó.

Trong một lần nghỉ học khi đang đi bộ qua hành lang đến lớp, cô bất ngờ bị một người mà cô chưa từng gặp bao giờ gọi đến. Yachi ngạc nhiên khi cô quay lại để xem ai đã gọi cho mình.

“Xin chào, chị có thể nói chuyện với em một phút không?”

Yachi cảm thấy quai hàm của mình như muốn rơi xuống đất nhưng cô vẫn giữ nét mặt ngớ ngẩn và nhìn cô gái cao ráo xinh đẹp đeo kính đầy chờ đợi. Cô ấy là ai ? Yachi không nghĩ rằng cô đã nhìn thấy cô gái cao hơn khác trước đây ? Cô bắt đầu cảm thấy lo lắng trước cuộc gọi đột ngột này.

“V-vâng ? Em có thể giúp chị ?” Cô trả lời, không chắc mình có nên nói gì nữa không.

Cô gái xinh đẹp mỉm cười (Yachi thề rằng cô cảm thấy trái tim mình đập loạn nhịp trong lồng ngực) khi cô gái cao hơn đưa một tờ giấy về phía Yachi. “Tên chị là Shimizu Kiyoko và chị là học sinh năm ba. Chị hiện là quản lý của đội bóng chuyền nam. ”

Yachi tự động nhận lấy tờ giấy trên tay và tiếp tục nhìn chằm chằm. Yachi khá chắc chắn rằng cô đang bắt đầu lo lắng khi nhìn vào người đẹp tóc đen trước mặt mình. Yachi không chắc mình có nghe cô gái kia chính xác hay không nhưng cô ấy nghe nói rằng cô ấy đã là quản lý năm thứ ba và hiện đang tuyển dụng bất kỳ năm đầu tiên nào không thuộc bất kỳ câu lạc bộ nào.

Tình hình hoàn toàn phù hợp với Yachi bằng cách nào đó vì cô không tham gia bất kỳ câu lạc bộ nào và cũng không có bất kỳ công việc phụ nào khác mà cô phải chú ý đến nhưng cô cũng không đặc biệt quan tâm đến việc tham gia bất kỳ câu lạc bộ nào nhưng ngay bây giờ để cô ấy có thể Không nghĩ thẳng khi cô ấy bất ngờ gặp người quản lý năm ba, người thực sự xinh đẹp và đang nói những điều mà Yachi có lẽ cần phải nghe đúng cách.

Woah, chị ấy thật xinh đẹp… vì vậy chị ấy là sinh viên năm ba… thật xinh đẹp. Ngoài ra, chị ấy cũng có một vẻ đẹp khiến chị ấy trở nên quyến rũ… và mái tóc của chị ấy rất mượt và mềm… thật đẹp… à những người khác cũng đang nhìn chị ấy” Tâm trí của Yachi tự hỏi khi cô nhìn chằm chằm vào chị gái năm ba một cách tê liệt.

“… Vậy, tại sao chúng ta không thử tư cách thành viên dùng thử ?” Vị senpai xinh đẹp nói, quay lại nhìn Yachi với một nụ cười.

Yachi đã không thực sự chú ý đến những gì cô gái lớn hơn đang nói vì cô quá bận rộn nhìn chằm chằm vào cú sốc, nhưng bằng cách nào đó Yachi đã thu thập được tất cả và trả lời.

"Huh? V-vâng. ” Cô nghẹn ngào nói.

Khuôn mặt của năm thứ ba rạng rỡ khi cô đột nhiên cúi người về phía trước và nắm lấy tay Yachi và bắt chúng. "Có thật không ? Cảm ơn em rất nhiều ! Sau đó, chị sẽ đón em để gặp gỡ đội sau giờ học ! ”

Yachi sững người, xử lý những gì vừa xảy ra vài giây trước và cuối cùng quay trở lại thực tế khi cô nhận ra những gì mình trả lời vừa rồi. Bằng cách nào đó, cô đã trả lời với chị gái năm thứ ba rằng cô ổn khi thử trở thành thành viên của đội bóng chuyền nam với tư cách là người quản lý.

“Tại sao mình làm điều đó ? ! Ngu ngốc, tại sao mình lại nói như vậy ? !” Yachi nhăn mặt vì sự bỏ lỡ của chính mình. Yachi bực bội muốn xé toạc mái tóc của mình.

-

Khi Yachi đang khoanh vùng cho những bài học còn lại trong ngày hôm đó, cô không nhận ra rằng thời gian trôi qua nhanh đến mức đã đến cuối ngày. Bạn bè của cô khá bận rộn với lịch trình riêng của họ sau giờ học nên họ đã nhanh chóng để cô lại một mình sau khi thu dọn đồ đạc xong xuôi.

Yachi cảm thấy lo lắng khi gặp Kiyoko-senpai. Người đẹp năm ba nói rằng cô ấy sẽ đón cô để gặp đội và Yachi đã không ngừng suy nghĩ về cách cô có thể làm điều đó một cách đúng đắn.

“Người quản lý, huh… Mình thực sự không biết cách quản lý mọi thứ, đặc biệt là đối với một đội thể thao.” Yachi lo lắng nghĩ khi cô đang đóng gói tất cả sách của mình trong túi một cách tê liệt.

“Yachi-san, có một học sinh năm thứ ba nói rằng cô ấy đang tìm kiếm cậu.” Một người bạn cùng lớp gọi cô từ cửa và Yachi không hiểu sao lại nao núng trước lời nói của họ.

“Chị ấy đến rồi !” Yachi hét lên trong tâm trí trước khi cô lấy cặp và nhanh chóng đến cửa lớp. Và cô đã ở đó, Kiyoko-senpai kiên nhẫn đợi cô với một nụ cười nhỏ khi Yachi lo lắng đi về phía cô.

“X-xin lỗi vì đã chờ đợi, senpai.” Yachi xin lỗi và cúi đầu liên tục.

Thay vì gạt bỏ cô, Kiyoko-senpai lại nở một nụ cười nhẹ. “Đừng lo. Hãy đến phòng tập thể dục và gặp đội ngay lập tức. ”

“Un.” Yachi gật đầu và đi theo cô chị gái xinh đẹp năm thứ ba ngay trên hành lang. Yachi cảm thấy hơi áp lực bởi những ánh mắt nhìn chằm chằm vào họ khi cô đi bên cạnh Kiyoko-senpai. Vì đây là hành lang nơi có các lớp học năm đầu tiên, nên có rất nhiều học sinh đang quan sát họ khi họ đi ngang qua.

Yachi hiểu rằng Kiyoko-senpai khá đẹp nhưng Yachi cảm thấy bị đe dọa bởi những đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào họ. “Mình thực sự hy vọng không ai trong số những người hâm mộ của chị ấy sẽ giết mình vì đi cạnh chị ấy.” Yachi suy nghĩ miên man.

Kiyoko nhìn xuống Yachi và cười khúc khích, “Đừng quá lo lắng. Mọi người trong nhóm thực sự tốt và em không cần phải ép mình làm bất cứ điều gì. "

"Vâng, senpai."

"Hôm nay em có việc gì khác để làm sau giờ học không?"

“Ồ, bây giờ chị ấy đề cập đến nó…” Yachi nghĩ, “Em đã phải đưa ra một số bản in cho các nhiệm vụ của ủy ban nhưng em có thể làm điều đó sau đó. Em- em xin lỗi vì đã không đề cập đến vấn đề này với chị sớm hơn. " Yachi cúi đầu một lần nữa nhưng Kiyoko lại vẫy tay.

"Không sao đâu. Hôm nay, chúng ta sẽ chỉ có một buổi chơi thử để em sẽ biết các mặt của nhóm chúng ta và thực tế chúng ta đang như thế nào. Sau này, em có thể tham gia các buổi luyện tập của chúng ta và xem những gì chúng ta thực sự làm được và chị sẽ chỉ cho em cách quản lý và hỗ trợ đội bóng. "

Khi Kiyoko giải thích những ý tưởng và quy tắc chung để trở thành người quản lý đội bóng chuyền, Yachi bắt đầu hiểu rằng đó không phải là một nhiệm vụ đơn giản để giúp đỡ đội bóng mà còn là một nhiệm vụ quan trọng. Kiyoko cũng đề cập đến việc tìm được một sinh viên năm nhất muốn tham gia thử việc ngắn hạn cho vị trí quản lý tại câu lạc bộ bóng chuyền nam sinh có một chút thách thức. Vì cô là năm thứ ba, cô không còn nhiều thời gian và cần thêm một vài người để đảm bảo nhóm làm tốt trong tương lai.

Yachi rất ấn tượng trước niềm đam mê và sự hào phóng mà Kiyoko-senpai đã thể hiện với cô và bằng cách nào đó Yachi không thể không bị thu hút bởi lý trí của cô gái lớn tuổi hơn. Ngoài ra, gần đây cô cũng tò mò về việc tham gia các câu lạc bộ của trường, vì vậy đây có thể là một cơ hội nhỏ cho cô.

“Em - em đã không tham gia bất kỳ câu lạc bộ nào từ đầu năm đến nay vì vậy em không thực sự chắc chắn liệu mình có thể tham gia câu lạc bộ chính thức với tư cách là người quản lý hay không nhưng em sẽ… em sẽ thử.”

Kiyoko-cười rạng rỡ hơn. "Cảm ơn em. Chị rất yên tâm khi nghe điều đó. À, chúng ta sắp đến rồi. "

Yachi giảm tốc độ khi Kiyoko bước vào để đi về phía phòng tập thể dục nhỏ hơn ở bên cạnh trường học. Ngay cả từ xa, Yachi có thể nghe thấy tiếng la hét và la hét của các chàng trai phát ra từ phòng tập thể dục và âm thanh lớn của những quả bóng đập vào sàn nhà khá rõ ràng từ khoảng cách cô đang đi bộ.

Yachi cảm thấy bụng mình lạnh dần khi cô bước lại gần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro