Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Khi tỉnh lại, thứ đầu tiên tôi nhìn thấy là trần nhà màu trắng và tiếng nói chuyện của ai đó. Tôi lơ mơ, cố gắng nghiêng đầu để định hình đây là đâu, mọi thứ đều rất xa lạ mà cũng rất đỗi quen thuộc.

Bỗng, tôi cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay của ai đó truyền tới tay mình cùng với một giọng nói đầy lo lắng nhưng đối với tôi, ngữ điệu trong lời nói ấy tràn ngập sự giả tạo:
- Triệu... Triệu Mẫn!! Con gái của mẹ, con không sao chứ? Trời ơi, con của tôi...
Mẹ ôm tôi thật chặt, chặt tới mức khiến cả cơ thể tôi căng cứng. Tôi nhăn mặt không thở nổi, muốn vùng vẫy nhưng không dám, mẹ đã dạy tôi không được cử động khi được mẹ ôm ở nơi đông người.
Ông bác sĩ đứng gần cửa thở dài thườn thượt, đi tới vỗ vai mẹ tôi:
- Chị có thể yên tâm rồi, cháu nhà chỉ cần bổ sung chất dinh dưỡng mỗi ngày là sẽ ổn thôi, cố gắng khuyên cháu đừng mê học mà quên ăn như vậy nữa.
Mẹ tôi quay lại nhìn ông bác sĩ, nước mắt lưng tròng. Lúc này tôi mới có thể thở được:
- Bác sĩ, liệu tôi có thể cho cháu xuất viện luôn được không?
- Chuyện này... tôi nghĩ nên cho cháu...
- Không sao đâu- Mẹ tôi chen ngang- Tôi muốn bù đắp lỗi lầm của mình.
Và mẹ làm thế thật.
Vừa về tới nhà, bà đã dùng đầu gối huých thẳng vào bụng tôi, thừa lúc tôi đang ôm bụng ho sặc sụa, bà lấy gậy đập vào lưng tôi một phát đau điếng. Tôi ngã quỵ, kêu lên đau đớn. Mẹ tôi vén lọn tóc lên tai, nghiến răng hét lên:
- Con khốn! Mày biết mày làm tao tốn biết bao nhiêu tiền vì mày không?- Bà quay mặt sang bên cạnh nhổ nước bọt- Không ngờ sẽ có ngày tao lại phải chạm vào cái cơ thể bẩn thỉu của mày.
Nói rồi mẹ túm lấy tóc tôi giật xuống, đánh lia lịa vào lưng. Sau khi thỏa mãn cơn giận, mẹ ném tôi ra ngoài sân, không quên đổ thức ăn cho chó rồi lườm tôi bằng ánh mắt sắc bén:
- Dám động vào thức ăn của Milu thì mày chết với tao.
Tôi nằm sõng soài ra đất, cố gắng thở ra từng cơn yếu ớt. Cả cơ thể tôi có lẽ lại bầm tím nhưng tôi vẫn luôn thấy lạ bởi mẹ chưa bao giờ động vào mặt tôi.
Tôi nhắm nghiền mắt nén nỗi đau, gắng gượng lật người lại, đưa mắt lên nhìn bầu trời. Hôm nay trăng rất tròn và trời rất nhiều sao.
Nghĩ rồi chẳng hiểu thế nào tôi lại cười.
Tôi cứ nằm đó hưởng thụ buổi tối của mình mà không hề biết rằng cùng một bầu trời ấy, vào ngay lúc này tại bệnh viện, một cậu trai đã bước vào phòng bệnh tôi đã nằm và hỏi bác sĩ về tôi. Nghe xong, cậu ta thở dài.

Sáng hôm sau, tôi lê cơ thể đau nhức tới lớp.
Vừa ngồi xuống ghế, tôi liền gục đầu xuống bàn mà ôm bụng để chặn lại cơn đói đang cồn cào trong bao tử. Thật khó chịu khi cơ vùng thắt lưng cứ nhói lên theo tiếng bụng sôi thế này. Chợt có thứ gì đó nóng nóng đột ngột truyền tới cổ tay khiến tôi giật thót bật người dậy theo phản xạ có điều kiện, còn chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra thì một vật gì đó đã được đặt lên trên bàn cùng một tông giọng trầm vang lên:
- Này, ăn đi cho nóng.
Tôi tròn mắt nhìn hai chiếc bánh bao cùng một chai nước được đặt trước mặt mình, chẳng nghĩ ngợi gì nhiều mà cầm lấy ăn ngấu nghiến. Người đó ngồi lên bàn đằng trước, mở chai nước đưa cho tôi, tôi liền cầm lấy uống một hơi cạn sạch. Vớ lấy chiếc bánh thứ hai ăn tiếp, người tốt bụng ấy chống tay lên cằm, vừa cười vừa nói:
- Cậu ăn có vẻ khỏe nhỉ?
Tôi giật mình ngẩng đầu nhìn lên, lúc này mới có thể nhìn rõ được dung nhan của ân nhân vừa cứu mình.
Da trắng, tóc đen cùng nụ cười hiền làm tôi có chút ghen tỵ. Tôi mê mẩn nhìn ngắm, người con trai này còn đẹp hơn cả tôi rất rất nhiều nữa.
Luống cuống nuốt vội miếng bánh, tôi định mở miệng cảm ơn thì cậu ấy đã lên tiếng:
- Ngon không?
- Ngon chứ! Đây có phải là bánh bao không?- Tôi hỏi lại để chắc chắn.
- Sao cậu lại hỏi vậy? Bộ cậu chưa ăn bánh bao bao giờ hả?
- À không không- Tôi vội xua tay, cố nghĩ ra một câu nói dối- Tớ đã từng ăn một lần rồi.
- Hả??
Nhìn bộ mặt kinh ngạc của cậu ta, tôi ngẫm nghĩ lại xem một lần có là quá nhiều hay không, nhưng khi còn đang mải miết nghĩ, cậu ta đã phá lên cười:
- Cậu thật thú vị! Từ giờ chúng ta làm bạn nha. Tôi mới chuyển tới đây thôi, tên tôi là Minh Khánh. Còn cậu?
- Triệu... Triệu Mẫn..- Tôi ấp úng, một phần có hơi bỡ ngỡ vì cảm giác mới lạ này. Đây là lần đầu tiên có ai đó muốn làm bạn với tôi.
- Đừng ngại- Minh Khánh cười một nụ cười thật tươi như trấn an khiến tôi cũng phần nào thoải mái hơn.
Những ngày sau đó, tôi có được một người bạn để chia sẻ, nói chuyện. Tôi dần cảm thấy cuộc đời đáng sống hơn, dần nhận ra những điều mẹ dạy không phải lúc nào cũng đúng, nhận ra rằng thế giới này thật bao la biết bao. Và nhận ra rằng tình cảm tôi dành cho Minh Khánh ngày một kỳ lạ.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, lễ tốt nghiệp cũng chuẩn bị cận kề.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro