Kết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi nghe tôi thao thao bất tuyệt xong, Khánh liền đi vào bếp lấy một ly trà nóng rồi đưa cho tôi:

- Uống rồi quên mọi chuyện đi, cậu đã phải chịu đựng đủ rồi.
Tôi dùng tay lau khóe mắt, đón lấy ly trà uống một hơi, cảm giác ấm nóng vừa đủ mà tôi chưa từng cảm nhận qua bao giờ từ từ trôi xuống cổ họng khiến mọi phong ba trong lòng như bị đánh bay đi mất. Tôi mân mê ngón tay vào miệng cốc, nghĩ ngợi hồi lâu rồi cũng lên tiếng:
- Tớ ghét khuôn mặt này, vì nó mà mọi chuyện tiêu cực đều ập xuống đầu tớ, giá như có thể xé nát nó đi thì tốt biết mấy.
Khánh nhìn tôi, nhẹ nhàng đặt bàn tay ấm áp của cậu ấy lên đôi má tôi đã đỏ sưng:
- Cậu biết không, cậu rất đẹp. Nếu cười thật tươi cậu sẽ giống như bông hướng dương nở rộ trên cánh đồng bồ công anh vậy. Cậu xinh đẹp, người ta phủ nhận cũng được, nhưng dẫu sao cậu không tự phủ nhận chính mình là được rồi.
Tôi ngỡ ngàng nhìn Khánh, cậu ấy vừa khen tôi đẹp sao? Đây là lần đầu tiên có ai đó khen tôi đẹp, vì vậy nên tôi vui lắm. Chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, tôi liền nở một nụ cười thật tươi để dành tặng Minh Khánh. Khánh cũng mỉm cười đáp lại, dùng tay khẽ đẩy đầu tôi dựa vào vai cậu ấy:
- Ngủ đi, có tớ ở đây bảo vệ cậu, sẽ không ai có thể đưa cậu đi đâu.
Nghe vậy, tôi an tâm mà thiếp đi trong vòng tay của Minh Khánh. Nhưng tôi lại quên mất một điều là: chính cậu ta cũng có thể đem tôi đi.
Tỉnh dậy trong một nơi chật hẹp và tối tăm cùng cơ thể bị dây thừng buộc chặt, tôi hoảng loạn trở mình nhưng thất bại, muốn hét lên nhưng không thể bởi miệng tôi đã bị băng dính "niêm phong". Chợt có tiếng nói chuyện của ai đó vang lên ở một đoạn cách chỗ tôi không xa. Tôi giật mình, luống cuống dùng đầu gối định nện mạnh vào thứ gì đó để đánh động. Nhưng khi nhận ra chất giọng quen thuộc, tôi liền dừng ngay hành động của mình lại, trong lòng bỗng dấy lên một cảm giác bất an vô cùng:
- Sao chỉ có nhiêu đây?- Tiếng hét tức giận của người phụ nữ vang lên làm tim tôi như ngừng đập. Không thể nào, đây chẳng phải là giọng nói của mẹ- người đàn bà mà tôi đang phải chạy trốn đây sao? Nhưng tại sao mẹ lại ở đây??
Tôi cố gắng sắp xếp những hình ảnh rời rạc trong đầu lại với nhau nhưng vẫn không thể hiểu nổi. Đúng lúc ấy, có một giọng nam trầm trầm vang lên với vẻ không mấy dễ chịu:
- Trong mấy tuần kiểm "hàng", tôi thấy cô ta có nhiều vết bầm tím trên người, tâm lý không ổn định lại thường xuyên bị bỏ đói, suýt chút nữa thì mất mạng. Bà vi phạm gần hết hợp đồng, tôi trả cho bà từng này là quá lắm rồi.
Ơ...
- Hừ, ai mà ngờ được cái mặt non choẹt thế này lại là chủ buôn cơ chứ. Nếu biết mọi chuyện thành ra thế này, tôi đã chẳng tốn tiền của để vỗ béo nó hai ngày cuối. Đúng là xui xẻo.
Hơ...
- Không tán gẫu nữa, dù sao cũng rất vui khi được làm ăn với bà.
Minh... Minh Khánh...
- Hừ!
... Ngay cả cậu cũng...
Từng ý nghĩ của tôi liên tục xen vào cuộc trò chuyện của hai người "xa lạ". Cho đến cuối cùng, tôi cũng chỉ còn biết im lặng, không cầu cứu, không đánh động. Tôi cười, cười với một đôi mắt đẫm nước, với bóng tối bao quanh và chiếc dây thừng cột chặt. Tôi nghe thấy tiếng ai đó khởi động xe, đưa tôi đi ra xa khỏi mảnh đất này.

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro