oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người ta vẫn nói, đặt một dấu phẩy, viết tiếp cuộc hành trình, có thể là hành trình của cuộc đời này, cũng có thể chỉ là hành trình du ngoạn của những con chữ mà thôi.

Nhưng, liệu có phải lúc nào sau dấu phẩy cũng là một cuộc hành trình tiếp diễn?

...

Park Chaeyoung trở về nhà sau ngày dài mỏi mệt bơi trong một đống hỗn độn, cô gái ở độ tuổi lưng chừng giữa thanh xuân thuần khiết và trưởng thành chín chắn, ở độ tuổi này, hẳn là con người ta vẫn còn mơ hồ lắm, mơ hồ hồi tưởng về quá khứ, mơ hồ suy diễn về tương lai.

Còn vương chút ngây ngô thời niên thiếu, nhưng lại muốn nhanh chóng trưởng thành hơn.
Đây, chắc chắn là những gì miêu tả về Park Chaeyoung của tuổi 23.

Park Chaeyoung của tuổi 23.
Vẫn còn vẩn vương nhớ về mối tình đơn phương dài hơn 10 năm, nhưng mỗi ngày đều phải lăn qua lộn lại trong xã hội, nhìn sắc mặt người khác mà sống, mà hành động.

Park Chaeyoung của tuổi 16.
Vẫn còn mộng tưởng về một ngày được nắm tay người em thích đi khắp muôn nơi, vẫn còn ngày ngày vùi đầu vào sách vở để mong mỏi đậu được vào một trường đại học tốt.

Park Chaeyoung (có lẽ) của tuổi 25.
Vẫn còn lặp đi lặp lại những hành động vô thức như đơ người ra, đánh máy, pha cà phê, thận trọng quan sát sắc mặt sếp, cẩn thận trong lời ăn tiếng nói, hay đơn giản hơn, là mỗi ngày đều tự bật dậy khỏi giường lúc 5 giờ sáng mà không cần bất cứ gì tác động, dù cho là vật thể sống, vật thể chết bay lơ lửng, hay vật thể vô tri vô giác, chỉ vì chứng mất ngủ, lặp lại mỗi ngày như vậy, đều là 5 giờ đúng.
Vòng quay kiếm sống đẩy đưa con người ta, gạt phăng con người ta, xã hội chật hẹp đầy rẫy những sinh mạng chất chồng lên nhau trong căn hộ nhỏ của tòa chung cư cũ, chất chồng lên nhau trong những ô vuông hẹp ẩm ướt của khu nhà tập thể rách, chất chồng lên nhau trong những căn hộ to sang trọng của tòa chung cư đẹp đẽ to lớn, thượng lưu, hạ lưu, hay trung lưu, thì có gì khác nhau không? Chắc là không, vì thượng lưu, hạ lưu, trung lưu hay bất cứ ai thì rồi cũng sẽ có một ngày, đều phải xếp chồng hết lên nhau để mà sống, vì rồi cũng sẽ có một ngày, xã hội này phải vùi dập họ cho chết đi chỉ bằng một từ thôi: Tiền.
Thử hỏi xem, ở độ tuổi chín chắn ấy, liệu còn ai có đủ chỗ trống trong tâm trí để mà suốt ngày tưởng nhớ về một thời niên thiếu đã qua? Chẳng một ai cả, lúc này, Park Chaeyoung của tuổi 23 nghĩ rằng, mình 2 năm sau, rồi cũng sẽ phải vứt bỏ mối tình này sang một bên thôi.

Chắc là vậy, hiện tại em chưa thể quên được, là vì em đang ở lưng chừng của chín muồi và ngây dại.
Park Chaeyoung của năm 23, cũng chính là Park Chaeyoung bị kẹt lại giữa hai thứ mang tên tương lai và quá khứ, Park Chaeyoung tuổi 23, chính là Park Chaeyoung hòa lẫn từ tuổi 16 và tuổi 25.

Park Chaeyoung 23 tuổi kẹt giữa gai góc của trưởng thành và thuần khiết của thanh xuân.

Đón tiếp em sau một ngày dài mỏi mệt bơi trong dòng người như những vận động viên chỉ là im lặng, trống trải, và lạnh lẽo.

Căn hộ không quá sang trọng, không quá tầm thường, hay còn có thể gọi là bình thường, nó núp mình sau bóng tối, chờ bàn tay em bật công tắc đèn lên rọi sáng cho nó.

Nhưng hôm nay, em không bật điện lên.

Em đi tới bàn lớn, tóc tai chưa chải, người ngợm chưa sạch, quần áo không thơm, bơ phờ mệt mỏi như cái xác bị hút cạn hồn phách.
Đặt một chiếc hộp giấy nhỏ lên bàn, lôi ra từ túi những nến, dao, nĩa.

Hôm nay, là sinh nhật em.

Người ta vẫn nói, cô độc có thể giết chết một con người, và cái chết vì sự cô độc là cái chết đau lòng nhất, nhưng đâu phải người ta nói gì cũng đúng.

Em cô độc.

Em đi tới cửa hàng mua đồ một mình.
Em đi làm một mình.
Em đi chơi một mình.
Em sống một mình.
Đi khám bệnh một mình.
Ốm thì tự uống thuốc.
Đói thì tự nấu ăn.

Nhưng mà, cô độc không giết em.
Em vẫn còn sống, để tưởng nhớ về mối tình mình giữ lại.

Khi em thổi tắt ngọn nến sinh nhật, là khi ánh sáng duy nhất trong căn hộ bị dập đi, bóng tối lại bao phủ như cũ.

Sai rồi, nay đâu phải sinh nhật em, nay là 27 tháng 3, là sinh nhật Manoban Lalisa.

Cũng là sinh nhật tròn 11 năm của mối tình thời niên thiếu.

Người ta nói, có duyên không phận, giờ thì em đã hiểu ý câu ấy rồi.

Park Chaeyoung gặp Lalisa vào buổi chiều của một ngày lập hạ năm em 10 tuổi.
Park Chaeyoung bắt được khoảnh khắc trái tim mình hẫng đi một nhịp khi thấy Lalisa lộng lẫy trong bữa tiệc sinh nhật, vào năm em 12.
Park Chaeyoung chối bỏ bản thân mình khi nhận ra mình thích người cùng giới.
Sau một khoảng thời gian đấu tranh kịch liệt giữa nội tâm và lý trí, em chấp nhận rồi, em chấp nhận rằng mình đã thích Lisa, chấp nhận rằng người em thích đâu phải con trai, đấy chẳng phải điều gì khác biệt hay đáng ghê tởm cả.

Em đã nghĩ như vậy đấy.
Tới bây giờ vẫn vậy.
Nhưng em lại chẳng được trải qua cái cảm giác thích thêm một ai nữa, trong lòng em vẫn mãi âm ỉ một nỗi nhớ, đuổi chẳng đi, dai dẳng, dai dẳng, bám theo em, khiến em đắm mình vào khoảng thời gian ấy, khoảng thời gian em được thích một người, thời niên thiếu ấy...

Là hé mắt nhìn trộm, là đụng chạm vô ý, là cố nán lại để chờ ai đó, là gắng sát gần để ngửi mùi tóc thơm.

Là câu tỏ tình chẳng khó nói thành lời, nhưng là tình đơn phương chỉ sột soạt trên giấy.

Là mơ hồ mộng tưởng về tương lai, là hèn nhát và rồi bỏ lỡ.

Để giờ đây, dù cho thân xác em đổi khác, nhưng cõi lòng em lại như vườn hoa cằn cỗi, hoa thơm thời niên thiếu ấy em cẩn thận vun trồng, dùng ánh nắng, dùng tiếng ca, dùng cả dòng nước ngọt lành chăm chút, giờ đây đã héo úa tàn phai, đến cành khô lá rụng cũng chẳng còn... Nói gì, là cánh hoa thơm.

Em đã tự mai táng cho chính mình trong chiếc quan tài "công cộng" chồng chéo lên nhau, vùi mình trong polyme, rơi vào thứ ánh xanh gói gọn nơi ô nhỏ.
Dường như, bên tai chỉ truyền tiếng cành cạnh đều đều vang vọng.

Em đã tin rằng, mình chẳng lạc mất gì ngoài tình yêu thuở ấy, nhưng em đã sai lầm, em lạc mất nửa linh hồn. Nửa linh hồn em cần lấy thứ tình chanh mật ngòn ngọt lại xen chua chát.

Cành cạch cành cạch, lại chêm tiếng hát mừng sinh nhật.

Nến tắt ngấm tự bao giờ, chỉ còn lại khuôn mặt em bừng sáng vì được soi bởi thứ ánh xanh gói mình nơi ô nhỏ.

Có hôm nào, trời quang như hôm nay?
Có hôm nào, lòng em nổi mưa bão?
Là hôm nay.

Trong dòng hồi tưởng, em bị cuốn đi chẳng biết rõ phương hướng để tìm lối ra cho chính mình, em ngồi lặng, thanh dọc hiển thị nhấp nháy, nhấp nháy, biến mất, lại xuất hiện. Có khác gì em không? Chaeyoung? Em tồn tại lại như không tồn tại, đôi lúc người ta nhìn thấy em, nhưng chỉ là thoáng qua, rồi vụt biến.

Cạch một dấu phẩy.

Cùng tiếng gõ cửa.

Em vội bừng tỉnh, vội mở cửa.

Tóc đen, mái bằng, nụ cười tươi.

Một miếng bánh sinh nhật nhỏ, một túi kẹo và hoa quả.

Hôm nay, là sinh nhật cô gái ấy.

Em nhận lấy, chỉ xã giao vài câu, em sợ mình sẽ không kìm nổi nước mắt mất.

Nhốt mình trong nhà, lại lần nữa.

Người em yêu, ở ngay cạnh bên, cách... một bức tường,

lại chừng như, cách, cả ngàn cây.

Là thanh ngang thoắt ẩn thoắt hiện, là căn hộ như ô nhỏ chật kín, là em.

Là em, với bỏ lỡ khiến cả đời này day dứt vô cùng.

Tiếng cười đùa vẫn vang vọng, thêm tiếng trẻ con nô nhau, tiếng người ta trêu ghẹo cặp đôi mới cưới.

Tất cả, bóp nát tim em, triệt để bóp nát tim em.

Làm sao em có thể đối mặt với người khi này chứ? Em không có đủ mạnh mẽ quật cường để làm điều đó.

Em bỏ tất cả lên bàn một cách nhẹ nhàng, cụp màn hình máy tính, chưa lưu bất cứ gì, bật điện lên, dùng chiếc máy quay ghi hình lại bộ dạng thảm hại của mình.

Xin chào, hai mươi bảy, tháng ba.

Xin chào, CL1127, mình, là Park Chaeyoung.

Hãy nghe mình kể, về cuộc đời mình.

Để mình tự ủi an mình, trong mặn chát của nước mắt.

Người mình thích, người mình yêu, đã tìm thấy nửa kia của cô ấy, cô ấy vô cùng hạnh phúc, váy cưới rất đẹp, đồ ăn rất ngon, rượu mừng rất nặng.

Cậu là thứ duy nhất có thể giúp mình đi qua khoảnh khắc này, cậu là thứ cuối cùng cô ấy tặng cho mình, là thứ mà mình không dám làm hỏng.

Hôm nay, mình đã tìm thấy cuốn nhật ký cũ trong thùng đồ mà từ khi chuyển nhà tới giờ mình vẫn chưa bóc băng dính. Cậu có biết gì không, mình đã dán ảnh chụp chung với cô ấy, ghi lại từng món cô ấy thích, định ngày bày tỏ với cô ấy, miêu tả về cô ấy, tỉ mỉ đánh dấu lại cảm xúc hôm nay của mình với cô ấy, là mỗi ngày lại thích thêm một chút, vẽ về tương lai mình với cô ấy về chung một nhà, là lời tỏ tình ngây ngô ngờ nghệch. Cuối cùng, là lá thư ngày tốt nghiệp cô ấy gửi cho mình, mình đã viết đằng sau nó một vài dòng chữ, đó là lời bày tỏ giấu kín, nhưng khi bị cô ấy nhìn, mình lại chột dạ giấu nhẹm bức thư. Dù trước đấy... Mình chỉ viết những lời chúc cho cô ấy, mình còn chưa kịp viết lời bày tỏ, mình mới chỉ kịp phẩy một dấu.

Sau này, mình hèn nhát quá, mình đã không đủ dũng khí nói với cô ấy nữa.
Mình cũng không viết được thêm gì sau dấu phẩy nữa.
Mình đã bỏ lỡ gì rồi?
Lalisa, là thời niên thiếu, là tình dấu yêu, là lời bày tỏ.
Hơn cả thế, còn bỏ lại cả nửa linh hồn.

Vì Lalisa không phải thanh ngang thoắt ẩn thoắt hiện, vì căn hộ của cậu ấy không phải ô nhỏ ngột ngạt.
Cậu ấy là cánh hoa thơm, là ánh nắng, là dòng nước ngọt lành.
Căn hộ của cậu ấy, là ấm áp, là hạnh phúc.
Một bên nô nức tiếng vui đùa, một bên thầm lặng rơi nước mắt...

Mình đã bỏ lỡ rồi, CL1127, mình thật sự đã bỏ lỡ cô ấy rồi, mình đã thật sự bỏ lỡ cô ấy trong cả cuộc đời mình rồi.

Váy cưới đẹp, em đã thấy.
Người hạnh phúc, em đã rõ.

Rượu mừng, em không uống.
Đồ ăn, em chẳng động.

Hoa cưới, em bắt được.
Gượng cười, lòng chẳng vui.

Rượu không nặng, vì em không uống.
Bia không nồng, chẳng đủ làm em gục.

Nhưng em đã gục xuống gối chăn, vùi vào êm ấm khi ánh dương kia chỉ vừa vụt tắt.

Sau dấu phẩy, là dấu chấm hết.
Là tình lỡ dở bỏ ngỏ.
Là tình chưa trọn chẳng tròn.

Bỏ lỡ rồi, sự bỏ lỡ day dứt cả cuộc đời.

______

131022 (Mình đã viết trước đó cả tháng giời rồi, mà giờ mới xong.)

Bìa truyện tạm thời chưa có, bao giờ có mình sẽ thay sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro