Chap 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 22: Thẩm Mặc là ai?

Edit: Tiểu Khả

Beta: Tiếu Manh

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Bữa tối ở Thẩm gia có thêm một người, đáng tiếc không khí của Thẩm gia cũng không vì vậy mà trở nên náo nhiệt hơn. Ngược lại không biết cố ý hay là vô tình, tất cả mọi người đều trở nên câu nệ, đặc biệt là mẹ Thẩm, nhìn giống như đang có chút khẩn trương, loại khẩn trương này của bà là do Cố Hàm Ngọc phát hiện ở trên người Thẩm Mặc và Thẩm Cẩm Giang.

Ngay cả Thẩm Mộc và Thẩm Huy cũng ngoan đi rất nhiều.

Thẩm Mộc nói: “Chú nhỏ trở về khi nào vậy, tại sao lại không thấy chú nói một tiếng, lần này chú định ở lại bao lâu?”

Thẩm Mặc: “Cứ ở trước mấy ngày đi đã.”

Câu hỏi của cậu bị trực tiếp xem nhẹ, Thẩm Mộc không cảm thấy có cái gì kỳ lạ, cũng không truy hỏi tiếp.

Thẩm Cẩm Giang: “Ở lại mấy ngày, có thể thì dành thời gian chăm sóc cho ba đi.”

Thẩm Mặc còn chưa nói chuyện, ông cụ Thẩm đã nói trước: “Cái thân già này của tôi sắp chết rồi, không cần mấy cậu quan tâm.”

Thẩm Cẩm Giang: “Ba, sao ba có thể nói như vậy được, con không có ý này.”

Ông nội: “Tôi quan tâm đến ý của anh sao.”

Thẩm Cẩm Giang xin tha: “Ba……”

“Kêu cái gì kêu, tôi nói sai sao?”

“Không, không, ba không sai.”

“Hừ.” Vẻ mặt của ông cụ đúng lý hợp tình không ai có thể nói chen vào được.

“……”

Lúc này bên ngoài cũng có một chút náo nhiệt, trong lúc Thẩm Mặc ngẫu nhiên trả lời hai câu, giọng nói của anh rất êm tai, trầm thấp, rất có sức hút. Giống như một loại rượu ngon cao cấp, đặc biệt là khóe miệng của anh lúc nào cũng có ý cười, hầu kết khẽ nhúc nhích, phát ra tiếng cười trầm thấp, có chút mê người, có chút mê muội, nhưng cũng mang theo một chút nguy hiểm.

Đời trước Cố Hàm Ngọc không dám thân cận với chú nhỏ này, bởi vì Thẩm Huy nói cô nên cách xa Thẩm Mặc một chút, anh ta và Thẩm Mặc cũng không mấy thân cận cho lắm, ngược lại có chút khoảng cách đối với người chú này, tuy rằng hai người hơn kém nhau không quá sáu tuổi. Nhưng mà có thể thấy rằng, Thẩm Huy có chút kiêng kị Thẩm Mặc.

Những tin đồn ở bên ngoài đều là sự thật, ông cụ Thẩm rất thích Thẩm Mặc, lúc cô đến thăm và ở bên cạnh ông mấy ngày, có khi cô nhìn thấy ông nhìn ảnh Thẩm Mặc đến mức ngẩn người, đó là ánh mắt của một người cha già đang nhớ đến con trai nghịch ngợm của mình.

Như vậy thì việc ông cụ đem Thẩm thị giao cho Thẩm Mặc quản lí thì có khả năng những tin đồn đó là thật sự.

Cố Hàm Ngọc nhịn không được suy nghĩ, nếu Thẩm Mặc thật sự quản lí Thẩm thị, thì Thẩm Cẩm Giang và Thẩm Huy chỉ là cặp cha con có tiếng mà không có miếng, vậy thì Thẩm Huy sẽ còn phong quang vô hạn giống như đời trước nữa sao? Thẩm Huy chính là một thương nhân có tham vọng với sự kiểm soát rất mạnh mẽ, anh ta kiêng kị Thẩm Mặc, ngoại trừ việc Thẩm Mặc có khả năng tranh đoạt gia sản cùng với anh ta, thì cũng không có nguyên nhân nào khác.

Đáng tiếc là nếu cô chỉ dựa vào năng lực không kéo nổi một quái vật khổng lồ như Thẩm gia, nhưng mà cô vẫn có thể khiến cho những nguyện vọng của Thẩm Huy thất bại trong gang tất.

Chỉ là Thẩm Mặc không phải là một người có tham vọng, cũng không biết cái gì mới có thể kích thích dục vọng của anh.

Cô đang chiếm đắm trong những dòng suy nghĩ thì đột nhiên xuất hiện loại cảm giác bị nhìn chằm chằm, trong lúc vô ý cô ngẩng đầu lên. Quả nhiên đụng phải ánh mắt đen nhánh của người đàn ông, ánh mắt của anh rất thản nhiên, thâm thúy, giống như chỉ là tùy ý liếc nhìn

cô một cái mà thôi. Ánh mắt rất nhanh đã đảo qua dừng ở nơi khác, nhẹ nhàng mà bay bổng. Loại cảm giác này, giống như cô chỉ là một thân cây ở ven đường, một gốc cây thảo, không để lại bất kì dấu vết ở trong mắt anh, là một loại ánh mắt coi thường, làm người khác không thể bỏ qua được, lưng giống như bị kim châm.

Trong chớp mắt Cố Hàm Ngọc cũng rũ mắt xuống, yên lặng ăn bữa tối.

Bộ dạng của Cố Viện Viện trông như một đứa trẻ tò mò, ánh mắt không nhịn được luôn nhìn về phía trên người Thẩm Mặc, đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy một người đàn ông thần bí như Thẩm Mặc, rất là tò mò với con người của anh.

Ánh mắt của cô ta rất đơn thuần và trực tiếp, thanh thuần lại linh động, ngay cả Thẩm Huy cũng đã thấy, nhịn không được nhìn cô ta một cái, lập tức gương mặt của Cố Viện Viện đỏ hồng, vùi đầu ăn cơm.

……

Sau khi dùng cơm tối xong, ông cụ Thẩm rủ Cố Hàm Ngọc đi vào thư phòng chơi hai ván cờ, Cố Hàm Ngọc liền dặn dò Cố Viện Viện, kêu cô ta ở lầu chính bên này chơi một lát, cô đi một chút sẽ trở lại, nếu như muốn về nhà: “Không thì chị kêu tài xế đưa em trở về trước?”

Cố Viện Viện ngoan ngoãn nói: “Em thì không sao, em sẽ chờ chị rồi hai chị em mình cùng nhau về nhà.”

Cố Hàm Ngọc suy nghĩ một chút chỉ có thể nói tốt, “Vất vả cho em rồi.” Rồi quay lại nhờ Thẩm Huy quan tâm đến Cố Viện Viện một chút, Thẩm Huy ừ một tiếng: “Em cứ đi trước đi.”

Cố Hàm Ngọc thấy không cần lo lắng nữa nên đã rời đi.

Lúc cô đi đến thư phòng của ông cụ Thẩm, lại nhìn thấy Thẩm Mặc cũng đang ở đây, ngồi ở trên ghế gỗ tử đàn, một tay của anh chống cằm, ngón trỏ đang chỉ nhẹ trên sườn má. Khi thấy cô đi vào, đôi mắt đen nhánh hơi nâng lên, liếc nhìn cô một cái, ánh mắt liền nhìn qua nơi khác, không có tiêu cự, cực kỳ tùy ý và lạnh nhạt.

Ông nội Thẩm giống như xem Thẩm Mặc là người vô hình, nấu trà, rót ra hai ly, rồi vẫy tay kêu Cố Hàm Ngọc: “Lại đây ngồi.”

Cố Hàm Ngọc đi qua ngồi xuống.

Kỳ thật mấy năm nay hứng thú chơi cờ của ông cụ đã không đuổi kịp với hứng thú trồng trọt, ngoại trừ xung quanh căn biệt thự này, ở vùng ngoại thành Đế Đô còn có một đồng ruộng rất lớn, có nhiều loại rau dưa trái cây, đôi lúc ông cụ còn cho người làm đưa một chút qua Cố gia, ăn nhiều không hết, cũng sẽ đưa đến một ít cho cô nhi viện ở địa phương này.

Cô lại hạ xuống một quân cờ, trong lúc đó ông nội vẫn không nói một chữ nào với Thẩm Mặc.

Nhưng Thẩm Mặc lại khoan thai tự tại, cũng không có ý đồ làm trò để cho ba già vui, có lẽ là bởi vì như vậy nên khi ông cụ dùng sức có hơi nặng nề.

Thẩm Mặc thật sự rất nhàn nhã ngồi một lát, có lẽ là cảm thấy khát nước, mà ba già lại không cho anh châm trà, nên anh phải tự mình động thủ, đi đến bên người Cố Hàm Ngọc, cúi người rót cho mình thêm một ly trà, một hơi uống sạch rồi ném chén trà, trở về chỗ ngồi.

Ông cụ Thẩm hừ mạnh một tiếng, vẫn phớt lờ Thẩm Mặc.

Thẩm Mặc vẫn duy trì tư thế lúc ban đầu, anh nhìn người ba già một lát, rồi ánh mắt dừng lại ở trên người cháu dâu tương lai của mình.

Chỉ vừa thấy thôi đã biết đây là một cô gái bị các quy củ trói buộc.

Vừa rồi lúc ăn cơm anh phát hiện, chị dâu giảng quy củ của anh cũng không bằng với cô gái có quy củ này. Giờ đây mông của cô chỉ ngồi một nửa chiếc ghế dựa, ngồi thẳng lưng đoan trang, một tay đặt trên đùi, một tay hai ngón tay kẹp quân cờ, bởi vì suy nghĩ mà hơi nhíu mày, lúc nói chuyện rất nhỏ nhẹ, khi cười cũng rất dịu dàng.

Anh nhìn thân hình nhỏ nhắn yếu ớt của cô, vòng eo một tay có thể ôm hết, giống như chỉ cầm nắm chặt là có thể đứt thành từng đoạn.

Thẩm Mặc nhắm mắt lại, ngón trỏ vẫn còn gõ nhẹ, cho đến lúc anh ngủ quên, thì nghe được chén trà ở mặt bàn vang lên một tiếng. Anh mở to con mắt ra, đã thấy Cố Hàm Ngọc đứng lên, bộ dạng rất là cung kính: “Ông nội, cháu đi về trước đây, hôm nào lại đến thăm ông.”

Ông nội Thẩm xua xua tay: “Ừ, con cứ đi đi.”

Cố Hàm Ngọc lại nghiêng người nhìn anh gật đầu: “Chú nhỏ, cháu về trước.”

Thẩm Mặc ừ một tiếng, nhìn Cố Hàm Ngọc đi ra ngoài, lúc này anh mới đứng dậy, thuận tiện nhìn bàn cờ trước mắt, bước chân của anh hơi ngừng lại nhìn ba già, “Tại sao lại thua?”

??

Loảng xoảng ――

Lòng tự trọng của ông nội rất cao nên tức giận đến mức xốc cái bàn lên.

“Cái thằng bất hiếu này!”

“Cút đi!”

Đa số đám người làm của Thẩm gia đều nghe được âm thanh gào thét này, “Lão thái gia và nhị thiếu gia lại cãi nhau nữa à?”

“Không phải nhị thiếu gia vừa mới trở về sao, tại sao lại ầm ĩ ……”

“Lần này lão thái gia rất là tức giận!”

“Có phải lão thái gia thích đại thiếu gia hơn nhị thiếu gia không? Bằng không thì tại sao mỗi lần hai cha con gặp mặt đều phải ầm ĩ một trận?”

Ngay cả người mới vừa ra khỏi thư phòng là Cố Hàm Ngọc cũng nghe thấy, cô nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua, nhìn thế nào cũng không nhìn thấy được gì. Giây tiếp theo cô liền thấy Thẩm Mặc bị ông nội đuổi ra khỏi phòng, còn đập bể mấy cái chén trà. Cố Hàm Ngọc nhìn Thẩm Mặc, lại nhìn những chén trà bị vỡ nát ở trên mặt đất, cô biết bộ chén trà này được làm bằng ngọc, có giá trị mấy chục vạn, được làm thủ công tinh tế, thật đáng tiếc là chúng nó đã bị vỡ.

May mắn là Thẩm Mặc mặc bộ đồ màu đen, không nhìn ra dấu vết bị dính nước trà.

Chỉ là giờ phút này tuy rằng bị đuổi ra thư phòng, nhưng anh vẫn đứng ở trước cửa, dáng người thẳng tắp mạnh mẽ, ánh đèn chiếu xuống sườn mặt càng có vẻ tuấn dật thâm thúy.

Nếu người nào không biết Thẩm Mặc, thì chắc chắn sẽ không cho rằng anh và ông cụ Thẩm là ba con, nhìn càng giống ông cháu hơn. Ít nhất lúc Cố Hàm Ngọc lần đầu tiên biết Thẩm Mặc chính là chú nhỏ của Thẩm Huy thì thực sự rất kinh ngạc. Bởi vì hai người bọn họ nhìn rất giống anh em. Hơn nữa Thẩm Mặc vững vàng nội liễm, không giống như Thẩm Huy bộc lộ tài năng, anh giống như chỉ thu hồi nanh vuốt và mãnh thú xà tinh.

Cố Hàm Ngọc nhìn thoáng qua liền thu hồi ánh mắt, xoay người đi xuống lầu, tiếp tục đi về phía lầu chính.

Cô đi không bao lâu, thì cảm giác được có tiếng bước chân ở phía sau, cô quay đầu lại nhìn, quả nhiên chính là Thẩm Mặc mới vừa bị đuổi.

“Chú nhỏ.”

“Ừ.”

Thấy anh vẫn không muốn nói chuyện, cô liền quay đầu tiếp tục đi xuống, thành thật yên tĩnh.

Thẩm Mặc đi ở phía sau Cố Hàm Ngọc, trong ánh mắt của anh là hình ảnh cô gái mảnh khảnh và làn váy đang đung đưa, còn có mái tóc tung bay theo gió.

Khi đang đi xuống bỗng nhiên cô gái ngừng lại, đôi mắt của anh đảo qua thấy bên dưới cửa sổ, Thẩm Huy đang nói chuyện rất vui vẻ với một nữ sinh.

Vừa rồi trên bàn cơm anh đã gặp qua, gọi là Cố Viện Viện, là con gái bị mất tích mười bảy năm mới vừa tìm về của Cố gia.

“Anh rể, anh rể, em sai rồi, em không đặt, em không đặt ở đây……”

“Anh cho em một cơ hội nữa đi mà! Một lần, chỉ một lần mà thôi!”

Giọng nói của cô gái nhỏ theo làn gió vang lại đây.

Thẩm Huy nói: “Không hối hận chứ.”

Cố Viện Viện chớp đôi mắt hiếu kỳ nói: “Cờ năm quân này cũng có quy tắc sao?”

Thẩm Huy: “Có.”

“Không, em mặc kệ, em thua ba ván rồi! Anh rể phải nhường cho em!”

“Không.”

“…… Ô.”

Cô gái nhỏ chịu thua, nhắm mắt lại cau mày, cam chịu nói: “Anh nhẹ một chút đấy.”

Thẩm Huy ừ một tiếng, uốn cong ngón trỏ và ngón cái lại búng một cái ở trên trán đối phương, Cố Viện Viện kinh sợ ôm lấy cái trán: “Đau đau đau!”

Thẩm Mặc chỉ cần nhìn đã hiểu rõ mọi chuyện, đảo mắt nhìn thấy Cố Hàm Ngọc nhấc chân đi qua, nói: “Hai người đang làm cái gì vậy? Chơi cờ năm quân sao?”

Bởi vì Cố Hàm Ngọc đột nhiên xuất hiện nên Cố Viện Viện kinh ngạc một chút, nói: “Chị hai, sao nhanh như vậy mà chị đã về rồi.” Lại giải thích, “Em rất là nhàm chán, nghe nói chị đi chơi cờ với ông nội Thẩm, nên em có chút tò mò, cho nên lôi kéo anh rể chơi với em một lát, em không biết chơi cờ tướng, chỉ biết chơi cờ năm quân……”

Cố Hàm Ngọc nói: “Chơi rất vui sao?”

Cố Viện Viện ấp úng hai tiếng: “Chơi vui ạ.”

Cố Hàm Ngọc: “Chơi vui thì được rồi, chị còn sợ em sẽ sốt ruột chờ đợi, nếu em chơi vui vẻ như vậy, thì chị cũng cảm thấy vui vẻ theo.”

Cô xoay người nhìn Thẩm Huy nói: “Đây là lần đầu tiên em thấy A Huy chơi cờ năm quân, em nhớ rõ trước kia anh đã nói, không thích chơi loại trò chơi ấu trĩ này sẽ làm lãng phí thời gian.”

Lúc đầu Thẩm Huy thấy Cố Hàm Ngọc xuất hiện có chút xấu hổ, anh ta cũng không biết tại sao lại xấu hổ, chỉ là cảm thấy nói chuyện không được tự nhiên, hiện giờ bị Cố Hàm Ngọc nói như vậy, anh ta càng thêm không được tự nhiên: “Ừ, đúng lúc anh không làm việc khác.”

Đôi mắt Cố Viện Viện nhìn Thẩm Huy, rõ ràng là cô ta không ngờ được Thẩm Huy chơi cờ năm quân với cô ta lại thuộc về hàng ngũ “hiếm”, trong lúc nhất thời cô ta có chút vui vẻ.

Cố Hàm Ngọc nhìn Thẩm Huy, nghi hoặc: “Như vậy sao?”

Thẩm Huy: “Dĩ nhiên.”

Cố Hàm Ngọc: “Thật vậy chăng?”

Người xem bình luận:

【 Viện Viện thật là đáng yêu. Cô ấy và Thẩm Huy ở bên nhau chơi rất là vui vẻ, Thẩm Huy vừa rồi đều cười. 】

【 Cố Hàm Ngọc cuối cùng cũng thông minh hơn một chút, biết nghi hoặc, tôi nói rồi Thẩm Huy và Cố Viện Viện có gian tình, bọn họ cũng quá thân mật, cũng không biết tránh nghi ngờ sao? Nhìn thấy không, ánh mắt của Cố Viện Viện lúc nhìn Thẩm Huy đều sáng lên! 】

【 Người lầu trên đừng quá phận, người ta chỉ là chơi cờ năm quân búng trán mà thôi, tại sao lại nhìn ra là đang thân mật được? Người ta chỉ là chơi trò chơi bình thường mà thôi, ngươi nghĩ rằng ai cũng có những suy nghĩ bẩn thỉu đó như ngươi sao? Đây là bôi nhọ! 】

【 Kỳ thật thì tính cách của Thẩm Huy hướng nội như vậy, anh ta càng thích hợp với Viện Viện hoạt bát đáng yêu, khi cùng Cố Hàm Ngọc ở bên nhau thì có cảm giác quá nặng nề, cái gì cũng phải theo quy củ, không thú vị gì cả. 】

【 Cố Hàm Ngọc không thấy đau lòng sao, nhìn thấy vị hôn phu của mình và em gái chơi như vậy không ăn giấm chua sao? 】

【 Tất cả bình tĩnh, Cố Hàm Ngọc đang nghi hoặc! Cô ấy đang nghi ngờ! Tôi có cảm giác cô ấy sẽ lập tức thông minh hơn! 】

Cố Hàm Ngọc nhoẻn miệng cười, nói: “Em đã biết, A Huy tốt như vậy, đều là vì em nhờ nên anh mới có thể giúp em quan tâm đến Viện Viện. Đúng không.”

Thẩm Huy dừng một chút, gật đầu: “Ừ.”

Cố Viện Viện sửng sốt một chút, tất nhiên cô ta cũng không vui vẻ gì với lời giải thích như vậy.

Người xem bình luận:

【……???!!! 】 Chính là như vậy sao?! Vậy là mấy cái hy vọng gì gì đó đều là sai sao?

Thẩm Mặc nheo nheo mắt.

######

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#uwuw