Chương 1: Thư tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngồi ở trong phòng học, Đồ Viên Viên nhíu mày, cầm bút viết nguệch ngoạc trên tờ giấy nháp, trong miệng còn lẩm bẩm nhớ lại kiến thức.

"Xét hàm số y=...."

Cô vắt óc để ghi nhớ các công thức toán học, nguyên thân là học tra một trăm phần trăm, cô lại là tinh linh cây nhân duyên chưa từng học qua, càng thêm xem không hiểu.

Nhưng nam chủ là đội trưởng đội bóng rổ, trong trường là đệ nhất, nữ chính thành tích cũng không tệ, kiêm hội trưởng hội học sinh.

Tuy học cùng lớp, nhưng bọn họ đều ở trong lớp đứng đầu, cô lại ở lớp kém nhất, cho nên đã tiến vào hai ngày, liền mặt cũng chưa nhìn thấy, căn bản là không có biện pháp trợ giúp họ phát triển tuyến tình cảm.

Nghĩ đến cây nhân duyên lá đã khô vàng không ít, Đồ Viên Viên trong lòng chính là thở ngắn than dài, nhìn lại đống bài tập đáng sợ của nhân loại, cô càng là mặt ủ mày ê.

Thật là làm khó cô nga.

Lúc này, cánh tay bị chọc chọc, Đồ Viên Viên quay đầu vừa thấy, là bạn cùng bàn của cô Tô Tiểu Hiểu, đang trông mong nhìn cô.

Đối phương mắt ngọc mày ngài, mặt trái xoan, cột tóc đuôi ngựa cao, rất có sức sống thanh xuân.

Tô Tiểu Hiểu bình thường tựa như một tomboy, đối mặt với ánh mắt sạch sẽ thanh triệt như trẻ con của bạn cùng bàn, khó được có chút ngại ngùng: "Viên Viên, cậu có thể giúp tớ một việc gấp không?"

"Chuyện gì gấp?" Đồ Viên Viên người cũng như tên, khuôn mặt tròn trịa cùng đôi má núng nính.

Chỉ là làn da cô trắng nõn, môi anh đào căng mọng, lông mày thanh tú như được khắc họa tỉ mỉ, đôi mắt to đen thắng và đuôi mắt hơi nhếch lên, chính là một nữ sinh ngây thơ đáng yêu, thoạt nhìn tựa như tiểu bánh trôi ngon miệng.

Tô Tiểu Hiểu không dám nhìn thẳng cô, ánh mắt hướng xuống, ấp úng đỏ mặt: "Chính là, chính là muốn cậu giúp tớ đem phong thư này cho Lữ Tử Hàng."

Đồ Viên Viên nhìn phong thư màu hồng nhạt có hai trái tim nhỏ, mắt sáng rực lên, kinh ngạc nói: "Tiểu Hiểu, đây là thư tình sao, ngô!"

Cô vừa mới dứt lời, đã bị Tô Tiểu Hiểu bịt kín miệng.

Đồ Viên Viên chớp chớp mắt, tràn đầy tò mò.

Tô Tiểu Hiểu quay đầu nhìn bốn phía, hiện tại là thời gian giải lao, cộng thêm cả hai đang ở góc lớp, cũng không có người tới gần, vậy sẽ không ai nghe thấy, cô tức khắc nhẹ nhàng thở ra.

Thiếu nữ tuổi dậy thì, mặc dù tính cách có lớn đi chăng nữa, nhưng đối mặt với nảy sinh tình cảm yêu thầm, luôn là cảm thấy ngọt ngào lại khẩn trương, sợ bị người biết, lại muốn chia sẻ.

Buông Đồ Viên Viên ra, Tô Tiểu Hiểu có tật giật mình ghét sát vào mặt Đồ Viên Viên, trầm giọng nói: "Nhỏ giọng chút, đừng làm cho người khác nghe thấy được, đây là bí mật rất quan trọng."

"Nga nga, tớ đã biết." Đồ Viên Viên ngoan ngoãn gật đầu, còn chính mình lấy tay che miệng, đôi mắt to tròn đầy căng thẳng, rất là vui vẻ.

"Thật đáng yêu a, tiểu bằng hữu, cậu là ăn Khả Ái Đa (kem Cornetto) lớn lên sao!" Tô Tiểu Hiểu hai mắt sáng ngời, tâm thiếu nữ không nhịn được, sờ mặt Đồ Viên Viên, xuất thần.

Trách không được nam nhân đều không chống cự được dụ hoặc đáng yêu, cô là mãnh nữ cũng không ngoại lệ.

Đồ Viên Viên mi mắt cong cong, trong mắt thật giống như ngôi sao sáng.

Cô có thể cảm nhận được nội tâm của người khác phát ra tình cảm đối với cô, cô cũng biết Tô Tiểu Hiểu là thiệt tình thích cô, cũng không có bất luận ác ý gì.

Có một số người sinh ra dường như có được sức mạnh ma thuật, có thể đem cảm xúc của chính mình cảm nhiễm đến người khác.

Nhìn Đồ Viên Viên cười, Tô Tiểu Hiểu cũng cười theo, trái tim vẫn luôn đập bang bang cũng dần dần bình phục, không còn khẩn trương.

Nữ sinh nói bí mật nhỏ, đều thích ghé vào nhau, đầu dựa vào đầu, cầm sách giáo khoa giơ lên ngăn trở đầu, giọng cố tình đè thấp.

"Cậu có phải hay không cảm thấy kì quái, tớ vì cái gì sẽ thích Lữ Tử Hàng." Tô Tiểu Hiểu đỏ bừng khuôn mặt, nhưng ánh mắt lại sáng ngời.

Cô vẫn là lần đầu tiên cùng người khác nói tâm sự trong lòng mà chính mình chôn giấu thật sâu, kỳ thật nghẹn lâu lắm rồi, cô cũng muốn tìm một tiểu đồng bọn chia sẻ.

Đồ Viên Viên gật đầu, lại lắc đầu.

Cô tiến vào thân thể đều là người qua đường Giáp, thân phận hay tính cách đều không có giả thiết, sau khi cô tiến vào, thế giới ý thức mới tự động hoàn thiện.

Mà thân thể này hai ngày trước bị sốc dị ứng khi ở nhà ăn cơm một mình, cô lúc này mới tiến vào.

Có qua có lại, cô đem lực lượng linh nguyện quý giá mà mình tích góp được cho nguyên thân, làm nguyên thân kiếp sau hạnh phúc.

Tô Tiểu Hiểu cười đến ngọt ngào: "Có một lần tan học về nhà, tớ đụng phải mấy tên côn đồ, là Lữ Tử Hàng đi ngang qua, ra tay đánh bọn họ chạy, còn đưa tớ về nhà.

"Cho nên, hắn là anh hùng của cậu." Đồ Viên Viên nghe cũng cảm thấy lãng mạn.

Cô thực thích phim điện ảnh của nhân loại, cốt truyện anh hùng cứu mỹ nhân thường xuyên xuất hiện.

Nhưng cô cũng không biết bối cảnh cốt truyện của tiểu thế giới này, chỉ biết nam nữ chủ là ai.

Cố ý sắp đặt tình cảnh anh hùng cứu mỹ nhân cũng không tốt, đây là có ý định hại người, cô là một tinh linh tốt, không thể hại người.

Ai, thật khó nga. Đây là tiếng thở dài lần thứ 180 trong lòng Đồ Viên Viên.

"Người tớ thích là một anh hùng, tuy rằng hắn không có dẫm lên mây bảy màu, nhưng hắn lại cưỡi xe đạp xuất hiện." Tô Tiểu Hiểu thẹn thùng che lại khuôn mặt nóng bỏng.

Lữ Tử Hàng là nam sinh thể dục, là một thiếu niên soái khí dương quang.

Tưởng tượng đến hắn cưỡi xe đạp, mà cô ngồi đằng sau, hai người một chỗ thời gian phá lệ ấm áp, Tô Tiểu Hiểu đỏ mặt, cười đến thực ngốc.

Đồ Viên Viên cũng ngây ngô cười theo, rồi lại nghi hoặc nói: "Tiểu Hiểu, nếu cậu thích hắn như vậy, vì sao lại không tự mình đưa thư tình?"

Có thể vì là người bảo hộ cây nhân duyên, trong mắt Đồ Viên Viên, tình cảm cần phải chân thành, phải đối xử bằng trái tim của mình.

"Tớ, tớ không dám." Tô Tiểu Hiểu nhút nhát.

Nếu như bị cự tuyệt, cô không biết phải đối mặt như thế nào, cho nên mới nghĩ ra cách để người khác đưa hộ.

Đồ Viên Viên nghiêm túc nói: "Nhưng đây là cảm tình của cậu, chỉ có chính cậu mới truyền được cho hắn, tớ không cách nào nói giúp cậu, như vậy quá xem thường. Hơn nữa mặc kệ kết quả thế nào, ít nhất sẽ không lưu lại tiếc nuối."

Tô Tiểu Hiểu ngơ ngẩn nhìn Đồ Viên Viên, cô dao động.

"Tớ nói với cậu nga, đêm qua tớ xem phim, có tình tiết nữ chính gọi người khác giúp đưa thư tình, sau đó nam chính hiểu lầm, dẫn tới hai người bỏ lỡ nhau thật nhiều năm, đến bây giờ còn chưa ở bên nhau." Đồ Viên Viên nắm chặt tay, giọng nói có chút tức giận bất bình.

Cũng không biết hai tập mới đêm nay, bọn họ có giải trừ hiểu lầm không, làm người thật lo lắng a, muốn trước tiên chuẩn bị tốt giấy ăn.

Hiện tại cảm tình của nhân loại quá phức tạp, trách không được cây nhân duyên muốn héo tàn.

Nghe Đồ Viên Viên nói, Tô Tiểu Hiểu bị dọa: "Thật sự nghiêm trọng như vậy sao?"

"Đương nhiên!" Đồ Viên Viên gật đầu thật mạnh, cô cầm lấy tay Tô Tiểu Hiểu: "Cậu nếu sợ hãi, tớ có thể đi cùng cậu, nhưng đưa thư tình, phải chính cậu tự đưa."

Tô Tiểu Hiểu do dự vài giây, trước ánh mắt cổ vũ của Đồ Viên Viên, cô gật đầu: "Hảo! Tớ nổ lực một phen!"

Buổi chiều đều có ba tiết học, mà ban của bọn họ buổi chiều mỗi tuần tiết cuối đều là thể dục.

Về phương diện rèn luyện tố chất thân thể của học sinh, trường học vẫn là chịu hạ công phu, ít nhất giáo viên thể dục mỗi tiết luôn có mặt, sẽ không bị giáo viên ngữ văn, giáo viên tiếng anh, hoặc là giáo viên toán học chiếm giờ.

Cầm đồ thể thao ở phòng thay đồ thay tốt, tất cả đều hướng sân thể dục tập hợp.

Giáo viên thể dục trên cổ treo còi, làm mọi người vận động gân cốt thả lỏng, lúc này mới kêu lên: "Hướng quẹo trái! Nam sinh ba vòng, nữ sinh hai vòng!"

Đây là việc đầu tiên phải làm trước mỗi buổi học.

Đường nhựa 400m hình tròn, nam sinh còn tốt, rốt cuộc cũng thường chuyên chạy bộ rèn luyện, thể lực cũng đủ, nhưng nữ sinh ai thanh liên tục, lại không thể không chạy.

Đồ Viên Viên chạy thực nhẹ nhàng, cô là tinh linh cây, thân cận thiên nhiên, ánh mặt trời chiếu xuống giống như hấp thụ quang hợp khiến cô rất thoải mái.

Chờ cô lấy lại tinh thần, đã chạy xong hai vòng, trở lại vị trí tập hợp, thần thanh khí sảng, gương mặt ửng đỏ, không lưu một giọt mồ hôi.

Lo lắng giáo viên cho rằng cô lười biếng, Đồ Viên Viên ngước mắt, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc: "Lão sư, em chạy đủ rồi."

Giáo viên thể dục: "......"

Trước đó tại sao hắn lại không phát hiện, nữ sinh trước mắt chạy bộ lợi hại như vậy?

Nhìn bộ dáng vừa rồi, người khác thở hồng hộc mệt thành một con trâu, duy nhất chỉ có cô thật hưởng thụ.

Kết thúc thời gian chạy bộ, có vài phút nghỉ ngơi.

Chờ Tô Tiểu Hiểu chạy về tới, mồ hôi làm ướt tóc mai, tim đập điên cuồng như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, cô cả người vô lực dựa vào giá bóng rổ thở dốc, trên mặt đỏ ửng.

Tiếp lấy trà lạnh của Đồ Viên Viên uống một ngụm, lúc này mới có cảm giác sống lại.

Tô Tiểu Hiểu nhìn bạn cùng bạn thần thanh khí sảng bên cạnh, tức khắc cảm thấy quá không công bằng: "Viên Viên, nói, cậu có phải hay không lén luyện cơ bắp!"

"Không có a, tớ mỗi ngày buổi tối chỉ luyện tập khiêu vũ thôi." Đồ Viên Viên lắc đầu, quai hàm phình ra giống hamster nhỏ, nói chuyện có chút không rõ, khẳng định là đang ăn vụng.

Tô Tiểu Hiểu vẻ mặt hồ nghi: "Vậy cậu chạy kiểu gì nhanh như vậy."

Đồ Viên Viên gãi gãi tóc: "Cảm nhận tốc độ của gió, làm gió cuốn đi."

Tô Tiểu Hiểu: "......."

Trong đầu bạn cùng bàn của cô mỗi ngày đều suy nghĩ cái gì? Khẳng định là một điều gì đó tuyệt vời.

Đồ Viên Viên thấy Tô Tiểu Hiểu không tin, nhưng những gì cô nói là thật nha.

Chờ tiết thể dục kết thúc là tới thời gian tan học buổi chiều.

Tiếng chuông vang lên, học sinh chạy ra cổng trường rất nhiều, khuôn viên trường trở nên yên ắng, học sinh ở lại sân thể dục chạy bộ đá cầu thừa không ít.

Trong nhà thi đấu có sân bóng rổ, bất quá trừ khi tổ chức thi đấu bóng rổ, còn lại thời gian đều là đội bóng rổ dùng để làm chuyên môn huấn luyện, rốt cuộc trường học bọn họ có rất nhiều thành viên thuộc đội tuyển quốc gia, thắng lợi không ít, làm trường học vẻ vang, đồng thời thanh danh văn võ song toàn, cho nên trường học rất coi trọng.

Những người khác muốn chơi có thể lựa chọn bên ngoài, cũng có không ít sân bóng rổ.

Đồ Viên Viên cùng Tô Tiểu Hiểu thay xong giáo phục, thu thập cặp sách, hướng sân vận động lầu 3 đi đến, cả tầng đều là sân bóng rổ, thực rộng mở, thiết kế cũng phù hợp với phong cách vận động viên, trên thang lầu còn treo không ít ảnh chụp đoạt giải.

Trên đường cũng có không ít học sinh, nghĩ đến đều là đi xem chơi bóng rổ, trong đó đa số là nữ sinh.

Mới vừa tới gần cửa, liền nghe thấy tiếng vỗ bóng rổ thùng thùng thanh, cùng với thanh âm giày chơi bóng cọ xát sàn nhà, Tô Tiểu Hiểu càng thêm khẩn trương: "Viên Viên, cậu nói có thể được không."

"Dù sao tới cũng tới rồi, vào xem cũng không có việc gì." Đồ Viên Viên lôi kéo tay cô đi vào.

Lúc này trong sân bóng rổ có không ít người trên khán đài, mà giữa sân còn lại là chia hai đội so đấu.

Trong đó có một người phá lệ bắt mắt, hắn mặc áo số 8, cao gần 1m9, đầu đinh, ngũ quan sắc bén, làn da bánh mật rất nam tính.

Người nọ nhảy lên ném bóng vào rổ, đáp xuống đất thì vén áo lau mồ hôi, động tác cuồng dã, dẫn tới nữ sinh thét chói tai không ngừng, điên cuồng kêu: "Bát gia".

Ai cũng đều biết Tần Ngạo rất thích số tám, cho nên có biệt danh là "Bát gia", đương nhiên cũng có người kêu "Tần thần", "Ngạo ca" vân vân.

Là người được nữ sinh ngưỡng mộ, nam sinh sùng bái.

Tô Tiểu Hiểu thích Lữ Tử Hàng cũng ở trong đó, cô ánh mắt gắt gao dính trên người Lữ Tử Hàng, gia nhập đội cổ vũ, hoàn toàn quên mất khẩn trương.

Nam sinh rơi mồ hôi khi thi đấu, phá lệ có mị lực.

Đồ Viên Viên xem cũng thực nhiệt huyết, đặc biệt là nam chủ Tần Ngạo thật sự là quá bắt mắt, tồn tại bá đạo làm mọi người không dám bỏ qua.

Bỗng nhiên nhớ lại, thứ hai sau khi kết thúc nghi thức kéo cờ, tiết đầu tiên là giờ ngữ văn, chỉ còn nửa tiết học, chủ nhiệm lớp vô cùng đau khổ phê bình lớp bọn họ thành tích kỳ trung khảo là thứ nhất từ dưới đếm lên, sau đó lại lưu loát nói cả buổi về thành tích các nhân vật phong vân trong trường học, sắp tới họ sẽ tham gia thi đấu diễn thuyết tiếng Anh quốc tế, có thể đạt giải nhất, trong đó liền có nam chủ Tần Ngạo và nữ chủ Từ Đan.

Đồ Viên Viên nhịn không được cảm khái, học tra học bá là hai cái thế giới, cô muốn hỗ trợ phát triển tuyến tình cảm, quá khó khăn.

Kỳ thật cô cũng rất buồn bực, người ưu tú chẳng phải đều dễ dàng đi chung một đường sao, vì cái gì tuyến tình cảm của nam nữ chủ sẽ đứng?

Trong sân Tần Ngạo nhẹ nhàng làm thêm một quả ba điểm, cùng với tư thái thờ ơ lười biếng giống báo đen, nghiền áp đến những người khác ảm đạm không ánh sáng, nữ sinh thét chói tai đến mặt đều đỏ.

Đồ Viên Viên vốn dĩ cũng vỗ tay, nhưng biểu tình từ từ thống khổ.

Cô một tay ôm bụng, lôi kéo tay áo Tô Tiểu Hiểu, "Tiểu Hiểu, tớ muốn đi WC."

"Viên Viên , cậu làm sao vậy?" Tô Tiểu Hiểu lo lắng hỏi.

"Uống nhiều trà sữa dâu tây nên bụng đau." Đồ Viên Viên sắc mặt trắng bệch.

Cô mới nãy không nên tham ăn, liền uống hai ly trà sữa dâu tây, còn thêm đá.

Chính là thật sự uống quá ngon, cô càng không thể nhịn được.

"Tớ cùng cậu đi đi." Tô Tiểu Hiểu không yên tâm.

"Không cần, tớ thực mau trở về tới." Đồ Viên Viên lắc đầu, tươi cười ngọt ngào rất đáng yêu, "Lữ Tử Hàng ở chỗ này, chờ xong trận nếu như bị nữ sinh khác nhanh chân tới trước, cậu sẽ thương tâm."

Các cô trước đó nhỏ giọng thảo luận, mạo muội đưa thư tình không tốt lắm, chắc chắn cả hai đều sẽ xấu hổ, vẫn là trước đưa nước rồi bắt đầu đi.

Ở Tô Tiểu Hiểu lo lắng ánh mắt, Đồ Viên Viên chịu đựng bụng quặn đau, theo bảng hướng dẫn, thực mau chạy vào WC nữ.

Qua một lát, cô mới ra tới, sắc mặt khá hơn nhiều.

Chỉ là cửa WC, lúc này bị chặn, có ba nữ sinh thoạt nhìn không dễ chọc, mặt lộ vẻ không tốt nhìn cô.

"Mày chính là Đồ Viên Viên?" Trong đó có nữ sinh mặc hoa lê, son môi, ngữ khí không tốt nói.

Đồ Viên Viên xác nhận họ không quen biết nhau, nhưng vẫn gật đầu.

Nữ sinh trong mắt tức khắc tràn đầy ác ý: "Trở về nói cho Tô Tiểu Hiểu, Lữ Tử Hàng không phải người nó có thể si tâm vọng tưởng, cho tao an phận, không cần nơi nơi câu dẫn người!"

Lời này nói ra quá khó nghe, Đồ Viên Viên nghiêm mặt tròn, bình tĩnh nhìn nữ sinh, thanh âm ngọt ngào mềm mại, lại không lùi bước, "Xin hỏi, cậu lấy tư cách gì để nói như vậy? Mọi người đều biết, Lữ Tử Hàng hiện tại độc thân, cậu cũng không theo đuổi được, những lời này không phải cũng là đang mắng chính mình si tâm vọng tưởng sao."

Tô Tiểu Hiểu là bạn tốt của cô, cô không thích người khác vũ nhục Tô Tiểu Hiểu như vậy.

"Tốt cho một cái miệng khéo ăn nói!" Nữ sinh giận tím mặt, vùng bàn tay tát cô, mặt khác hai nữ sinh cũng không có ý tốt.

Đồ Viên Viên cứ như vậy nhìn bọn họ, cũng không có bất luận cái gì sợ hãi.

Cô lớn lên mềm nhưng không đại biểu cho tính tình mềm, bọn họ dám động vào cô, cô chính mình lười đến ra tay, trở về nói cho ba mẹ cùng anh trai, bọn họ tự nhiên sẽ tức giận.

Ngay lúc cái tát sắp rơi xuống, phía sau truyền đến tiếng bước chân, một bàn tay mảnh khảnh nắm lấy cổ tay nữ sinh, thanh âm lạnh lùng mạnh mẽ mang tư thái của cường giả.

"Dư Hân Kiều ức hiếp nữ sinh, ghi tội hai điểm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro