chương 4: Về nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


   Trở lại thực tại, Lưu Vương Thành lại một lần nữa thở dài. Trong tiểu thuyết, tuy hắn là vai ác nhưng dù sao cũng quyền cao chức trọng, sống trong vinh hoa phú quý. Còn giờ đây... haiii... đúng là số con cờ hó mà!

  - Haiiii...

  Phi Long lại thắc mắc.

  - Sao nữa? Tự nhiên lại thở dài nữa rồi?

  Lưu Vương Thành nhìn Phi Long đang gậm ổ bánh mì, không trả lời câu hỏi của Phi Long mà lại hỏi vấn đề khác.

  - Sao tao thấy ngày nào mày cũng ăn bánh mì vậy? Không ngán à?

  Từ khi xuyên đến đây, Lưu Vương Thành tuy cũng ăn bánh mì cho bửa sáng nhưng hắn cũng đổi món, chứ không phải như Phi Long mỗi ngày đều ăn. Phi Long thản nhiên đáp.

  - Ăn lấy bị chứ có ăn lấy vị đâu mà ngán! Với lại... ăn bánh mì cho đỡ tốn tiền!

  Nghe ba từ "đỡ tốn tiền" Lưu Vương Thành lại một phen suy sụp. Hôm qua, cha "Lưu Vương Thành" lại gọi lên kêu gửi tiền về. Trước đây, nguyên chủ đi làm lương tháng đều gửi về hết, chỉ chừa lại chút đỉnh đóng tiền nhà trọ, tiền ăn uống. Nửa năm trước, vì ham điện thoại nên mới trích ra một ít trả góp hàng tháng. Tới khi hắn đến thì cũng có gửi nhưng chỉ một ít. Bởi vì, theo ký ức thì nguyên chủ trong nhà cũng không được yêu thương, từ nhỏ đến lớn đều làm trâu làm ngựa lo cho cả gia đình. Nguyên chủ thì cho rằng đó là trách nhiệm của bản thân, nghĩ do mình là con trai lớn thì trách nhiệm phải lo là đúng.

  Nhưng hắn thì không!

  Nếu không phải do nguyên chủ làm việc quá sực bị bệnh, lại không có tiền đi bệnh viện mới sốt cao mà chết thì hắn đâu xuyên tới đây. Đã thế, lúc nguyên chủ bị bệnh có người nhà nào quan tâm, họ chỉ biết tiền tiền tiền và tiền. Biết rằng nhà nghèo nhưng không lẽ nghèo đến mức con bệnh cũng bỏ mặc sao? Phi Long cũng nghèo đấy thôi! Nhưng mỗi khi hắn bệnh, người nhà đều quan tâm, thậm chí cha mẹ còn lặn lội lên mà chăm sóc. Còn nguyên chủ thì... dùng câu: "Sống chết kệ mày!" cũng không quá đáng.

  Tuy Lưu Vương Thành đã tiếp nhận thân thể này nhưng hắn là hắn. Hắn sẽ không bạc đãi bản thân mình, hắn chịu đồng ý gửi tiền về thì đã là rất có trách nhiệm với nguyên chủ lắm rồi. Bảo hắn làm trâu làm ngựa như nguyên chủ, xin lỗi hắn không thể! Nếu như hắn không xuyên qua, bây giờ chẳng phải nguyên chủ đã nằm dưới mười tấc đất rồi hay sao? Lấy ai mà gửi tiền về nữa?

  Nhưng mà, hắn cũng không thể cứ cam chịu làm công nhân suốt đời như thế này được. Làm thì vất vả, lương thì chẳng bao nhiêu, tiền trang trải cuộc sống hàng ngày không đủ lấy đâu nghĩ đến tương lai. Hắn siết chặt nấm tay, tự nhủ.

  "Tuyệt đối không thể cứ ngồi yên như thế này, phải tìm cách đổi đời thôi!"

  ......

  Vào một đêm không trăng, trên sân thượng của một tòa biệt thự sang trọng. Một bóng đen lặng lẽ đứng đón gió, không ai nhìn thấy mặt người đó ra làm sao, chỉ biết người đó khá cao to, cùng với mái tóc dài buông xõa phất phới theo làn gió.

  Một người đàn ông trung niên mặc bộ vest đen nhẹ nhàng bước tới, cuối đầu cung kính.

  - Ông chủ! Xe đã chuẩn bị xong!

  Người được gọi là ông chủ đó không quay đầu lại nhưng miệng lại nở một nụ cười tà mị, rồi nhẹ nhàng hô lên một chữ.

  - Tốt!

  ..........

  Két....

  Tiếng phanh của chiếc xe ô tô đời mới thắng lại trước một ngôi nhà mái tôn vách lá trong có phần sụp xệ. Mọi người trong nhà ngạc nhiên nhìn ra, không ai bảo ai nhưng tất cả đều chung một câu hỏi.

  - Ai đậu xe trước cổng nhà mình vậy?

  Đến khi nhìn thấy người bước xuống xe họ đều ngỡ ngàng đến kinh ngạc. Một cô bé chừng 12; 13 tuổi vội hô lên.

  - Anh hai Long! Là anh hai Long về!

  Phi Long chưa kịp lấy đồ ra thì cô bé đã nhào lại hỏi líu lo.

  - Anh hai Long! Anh mới về hả? Anh Chó Lớn có về không? Sao anh lại đi xe hơi vậy? Xe của anh hả?

  Phi Long cũng chưa kịp trả lời thì lại có thêm mấy người nữa đi ra hỏi dồn dập.

  - Anh Long trúng số ha gì có xe vậy?

  - Anh Long có mua quà về không?

  - Anh Long vô nhà ngồi chơi nè!

  - Anh Long bla... bla... bla...

  Phi Long bị xoay mồng mồng không biết phải mở miệng như thế nào. Bổng, có một người phụ nữ khoảng bốn mươi mấy, năm mươi tuổi bước ra, hô.

  - Anh Long của tụi bây mới về còn mệt, tụi bây để anh vô ngà nghỉ đã, có đâu tụm lại mà hỏi líu lo, anh biết đâu mà trả lời!

  Rồi nắm tay Phi Long tươi cười niềm nở nói.

  - Long mới về đó hả con? Dữ hôn à! Đi gần cả năm rồi mới về thăm quê đó! Vô... vô nhà uống nước cho khỏe rồi hãy đi về bên nhà!

  Phi Long thở phào nhẹ nhõm lễ phép đáp.

  - Dạ thưa cô Tư! Con nghe nói nội con bệnh nên con xin nghỉ phép về thăm nội! Giờ con rất lo lắng, cô để con về bên nhà trước rồi trưa chiều gì con qua thăm cô dượng!
 
  Nói xong, Phi Long lấy bịch kẹo to trong ba lô ra đưa cho cô bé 12; 13 tuổi lúc nãy.

  - Bé Thi nè! Anh hai Long về vội quá không có mua quà bánh gì nhiều về cho mấy em hết, có bịch kẹo này mấy em chia ra đi nha! Để lần sau anh về nữa anh sẽ bù!

  Cô bé chưa kịp nhận bịch kẹo thì một cậu bé chừng tám, chín tuổi vội đưa tay dành lấy.

  - Kẹo này là của em!

  Rồi nhanh chân chạy vô nhà, cô bé vội vàng hô.

  - Tý! Nhưng đó là...

  Cô bé chưa kịp nói hết câu thì người phụ nữ đã nghiêm khắc lên tiếng.

  - Để cho em đi! Mày lớn rồi mà dành với em cái gì! Nếu nuốn thì kêu anh Chó Lớn của mày về mà cho mày.

  Bổng có một tiếng ỏng ẹo vang lên.

  - Mẹ nhắc chi cái thằng đó! Ở nhà đã vô tích sự, đi làm lại chẳng có đem đồng xu cắt bạc nào về. Không bằng một cọng lông chân của anh Long đây.

  Đó là một cô gái chừng 17 tuổi, thân hình mập mạp, nước da ngâm nhưng ăn mặc lại lòe loẹt, tóc thắt thành hai bím bỏ sang hai bên, mặt đánh một lớp phấn dày, môi tô đỏ chót nhìn vào... đúng là "trên đời không có phụ nữ xấu, chỉ có phụ nữ không biết mình xấu" mà thôi.

  Rồi một đứa con trai cũng mập mạp, khuông mặt cũng tựa tựa cô gái kia nhưng nhỏ tuổi hơn, cũng lên tiếng tiếp lời.

  - Chị Ba nói đúng! Thằng đó đúng là đồ vô dụng. Anh hai Long mới đây mà có xe hơi rồi. Còn nó ngay cả xe đạp còn không có chứ đừng nói chi tới cái gì. Sao không chết quách cho rồi sống chi cho chật đất!

  Phi Long toát mồ hôi hột, liếc nhìn ai đó ngồi trong xe nãy tới giờ mà không hề lên tiếng. Khuông mặt hắn không cảm xúc, đôi mắt cũng được che lại bởi cặp kính đen nên Phi Long cũng không nhìn ra hắn đang nghĩ gì. Từ cái ngày Lưu Vương Thành bị sốt cao ấy, Phi Long biết hắn đã thay đổi, biến thành một người hoàn toàn khác, chỉ là Phi Long lười bận tâm. Dù sao, sự thay đổi này cũng tốt cho hắn. Nhưng mà, nếu như họ biết chiếc xe này là của người anh mà họ kêu là thằng này thặng nọ thì không biết họ sẽ có thái độ gì nhỉ?

  Lưu Vương Thành ngồi trong xe nhìn ra cũng thấy bất mãn. Đây chính là cái mà nguyên chủ gọi là gia đình, là nhà đây sao? Không tiếc làm trâu làm ngựa cho họ? Họ chính là mẹ, là các em của nguyên chủ. Hắn không khỏi mỉa mai: "Đúng là cực phẩm!"

Ta lặng lẽ nhìn lòng người bạc bẽo
Lắng nghe từng tiếng miệt thị khinh khi
Của những kẻ nghĩ là thân yêu nhất
Chợt thấy lòng lắng động đến hư vô.

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro