Chương 20: Dưỡng thương.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Nhẹ tay chút đi, ta đau." Với vẻ mặt lạnh tanh, Lương Yên Khang bắt đầu than thở: "Cậu thì hay lắm rồi, làm cái trò anh hùng cứu mỹ nhân thôi mà cũng không xong. Nhìn đi này, máu của nó văng trúng người ta."

Y vừa nói vừa kéo nhẹ ống quần lên để lộ vết thương đang lở loét hết sức ghê người. Vùng bị thương không lớn lắm nhưng lại khá sâu, dù vậy máu đã ngừng chảy nên nhìn qua không nghiêm trọng mấy. Đó là người bình thường sẽ nghĩ, còn Trần Long thì vẫn sẽ cuống quýt giúp y rửa vết thương rồi băng bó lại.

Do xuất thân từ quân ngũ nên xem như Trần Long cũng có học qua về phần sơ cứu này, từng động tác thuần thục lại nhẹ nhàng trái ngược hẳn với gương mặt vô cùng căng thẳng của hắn.

Khi đã băng bó xong xuôi, tầm mắt Trần Long lại vô thức nhìn thứ không nên nhìn. Đùi trắng thế chẳng biết, đã trắng lại còn thon, không hề lông lá chút nào. Càng nhìn lại càng tò mò không sao rời mắt được, Trần Long thầm hỏi cớ sao cái kẻ khó ưa này lại có cặp đùi ngon lành đến thế, giá mà...

"Thích lắm sao?"

Tiếng cười của y kéo Trần Long ra khỏi suy nghĩ dần đi xa hơn, hắn ngước lên nhìn Lương Yên Khang rồi lập tức buông tay bàn tay đã thó đến tận đùi trong của y ra. Chột dạ, quá sức rõ ràng nên chẳng cách nào biện hộ được.

"Cậu Long này, thích không?" Âm thanh như chứa đầy thuốc lú khiến Trần Long phải gật đầu thừa nhận, thấy thế y càng cười phá lên: "Vậy sờ thêm đi."

Y nói rồi còn cầm tay hắn đặt lên đùi mình, ngay cái nơi chỉ cách hạ thân có chừng một gang tay thôi. Nói không phải xúi quẩy, lỡ tay thôi là đụng vào luôn ấy chớ. Thanh niên năm tốt như Trần Long, đặc công nước tốt nghiệp loại xuất sắc đứng hạng nhất khoá tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm bậc thấp như thế đâu.

"Anh bị thương, cẩn thận một chút chứ cái tên này." Bỏ qua những lúng túng, Trần Long thu tay về rồi nhắc nhở rồi hỏi: "Sao vết thương lại có máu đen thế kia?"

Lương Yên Khang thấy hắn tránh đi nên không trêu ghẹo làm gì, y nằm xuống giường chậm rãi trả lời: "Máu của thứ đó có chứa độc, thứ này tựa như thuật nguyền rủa thôi chỉ cần gỡ bỏ là được."

"Thật không?" Trần Long lại hỏi.

"Không nói chỉ vì không muốn cậu với Quân An lại làm quá lên thôi, thử trầm tính như Chu Thương xem ta có giấu cậu điều gì không." Y hừ một tiếng.

Trần Long chẳng chịu thua: "Ờ thế đi bảo anh ta bôi thuốc cho, rồi năn nỉ anh ta ôm ôm ấp ấp đi."

Vị quan lớn Kinh thành nổi lên máu hơn thua, y quay lưng về phía Trần Long mạnh miệng đáp: "Cần cậu nhắc à, người của ta thì ta làm gì mà chẳng được."

Phần thắng lại thuộc về Lương Yên Khang bởi Trần Long không sao phản bác được y. Đâu ra cái kẻ mặt dày thế không biết, hắn nghĩ thầm rồi cũng vùng vằn đi khỏi phòng.

Mưa vẫn chưa tạnh, từng tốp trẻ nhỏ đang nghịch nước khắp đường làng. Đã lâu lắm rồi bọn trẻ chẳng được vui đùa thế này, tiếng cười tiếng nói của chúng vang lên không ngớt. Thằng bé Duy nhìn thấy Trần Long cũng vẫy tay chào hắn rồi lại hoà vào cuộc vui của đám trẻ.

"Khi nào thì các cậu rời đi thế?" Những tưởng Tri huyện Cao đã say khướt rồi nào có ngờ anh ta vẫn tỉnh rụi, cả người đầy mùi rượu sấn tới hỏi han Trần Long.

Hắn thật thà đáp: "Tôi có biết gì đâu, anh hỏi anh em họ Chu kia đi." Hơn nữa tôi cũng chẳng đi cùng họ cơ mà.

"Ơ kìa, chẳng phải cậu là người thân cận với ngài Thượng thư hay sao? Nói không biết là không biết thế nào, hay là phải giữ bí mật với người ngoài à?"

"Con mắt nào của anh thấy tôi thân với anh ta vậy?" Trần Long không còn sợ gì vị quan phụ mẫu này nữa, "Thân với cái tên đó là ông anh Chu Thương kia kìa quan huyện, anh đi mà hỏi."

"Nóng nảy cái gì." Tri huyện Cao đập nhẹ lên vai Trần Long, anh nói: "Ta dám hỏi hắn thì còn cần hỏi cậu sao? Ta chỉ quan tâm chút thôi, sẵn tiện chuẩn bị ít quà quê cho Thượng thư mang về Kinh."

Trần Long à một tiếng tỏ vẻ đã hiểu: "Tôi không biết thật, nhưng mà ngày mai tôi sẽ đi trước, anh chuẩn bị cho tôi ít đồ ăn đi." Hắn không quên đập lại Tri huyện Cao một cái, dĩ nhiên là mạnh hơn rồi.

Tri huyện Cao chúi đầu, thật sự đập mặt xuống đất. Anh lúi húi đứng dậy, vừa phủi bụi vừa chửi: "Dám đánh mệnh quan triều đình à, cậu tưởng ta không dám bắt giam cậu hay sao?"

Trong lúc hai thanh niên to xác này lảm nhảm đủ thứ thì Chu Thương lại bất ngờ xuất hiện dọa cho cả hai sợ điếng người. Tay hắn ta đã được quấn lại như bó thạch cao, trông nặng nề là vậy nhưng chẳng hề ảnh hưởng gì đến việc sinh hoạt cả, ít nhất là lúc này.

Chu Thương đưa cho Trần Long chút thức ăn rồi mới lên tiếng: "Ăn vào đi, cậu còn chưa có gì bỏ bụng mà. Ăn xong thì nghỉ ngơi cho khoẻ, ngày mai còn việc phải làm đấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro