Chương 55: The Fourth Secret Letter

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“ Key: Bài học vỡ lòng

14 . 5 / 13 . 5 / 25  --->

                               --->

6 . 15                      --->

                              <---

3 . 19 / 5 . 9 / 3 . 14 / 5     --->

                                         <---

The fourth secret letter – from: Jang”

Gia Nguyên đăm chiêu nhìn những con số này hàng tiếng đồng hồ nhưng vẫn không hiểu ý nghĩa của nó. Số, dấu chấm, dấu gạch, hình những mũi tên,… nhiều loại ký tự như vậy là để làm gì đây? Hắn nên giải theo cách nào nhỉ?

-         Bài học vỡ lòng… bài học vỡ lòng… - Gia Nguyên lặp đi lặp lại cụm từ khóa như con vẹt tập nói…

Ây, bài học vỡ lòng là thứ gì nhỉ? Bài học vỡ lòng này là của ai? Dành cho ai? Một đứa trẻ bập bẹ tập nói? Một thiếu nhi trong sáng? Một thiếu niên ngông ngạo? Hay một thanh niên đã chín chắn?

Gia Nguyên lại chìm vào mớ bòng bong giả thuyết của mình. Mỗi lần giải mật thư là mỗi lần hắn phải vắt cạn óc để liệt kê ra tất cả các giả thuyết. Đây mới là bước khó khăn nhất, vượt qua được bước này thì những thứ phía sau đều trở nên đơn giản hơn. Nhưng mà khổ nỗi, bạn Jang cứ hay chơi nghẽn, không có “key” nào có thể gọi đơn giản cả, ít nhất Gia Nguyên cũng liệt kê ra được mấy chục giả thuyết khác nhau. Rồi sau đó hắn thỏa thích bơi trong bể giả thuyết này, chết đuối lúc nào không hay…

Máy Bluetooth nháy lên một vệt đỏ, Gia Nguyên bắt tín hiệu … là IP của bố.

Hắn chỉnh lại tư thế, tựa lưng vào thành giường, ôm lấy chiếc gối lông vũ mềm mại.

- Chào bố!

- Con gái yêu, mọi việc vẫn ổn chứ? – Chất giọng Anh trầm trầm của người đàn ông trung niên xuyên qua nghìn trùng không gian, ấm áp rót vào tai hắn, mang theo một cảm giác bình yên kỳ lạ.

- Vâng, mọi thứ đều ổn thưa bố! - Bố vừa nghe Jully nói con nhập viện vì đau dạ dày? Ổn chỗ nào chứ? Định giấu bố bao lâu nữa đây? Nếu con ở đây bố đã phạt con rồi, chẳng chịu lo cho bản thân gì cả! – Ông hơi lên giọng trách móc, nhưng kiểu trách móc ấy lại đong đầy yêu thương.

- Bố cũng giấu con nhiều thứ đấy thôi! – Gia Nguyên ngửa đầu thở ra một hơi mệt mỏi – Con biết Hacker Jang là ai rồi! Bố khỏi phải lạnh lùng ngắt ngang tín hiệu mỗi khi con đả động đến danh tính của hắn nữa!

- Biết rồi sao? – Gia Nguyên nghe tiếng cười hiền hòa của bố, không tồn tại một chút ngạc nhiên, sửng sốt nào trong tiếng cười ấy - Ừ, thế thì bố khỏi phải giấu nữa!

- Bố có thể kể con nghe tại sao hai người quen nhau không? Jang đồng ý giúp bố hẳn là phải có lý do gì đó chứ?

- Được thôi! Nhưng mà bố phải chỉnh lại chỗ này một chút, không phải là Jang đồng ý giúp bố mà là Jang đề nghị được giúp đỡ bố con mình! – Hơi thở ông dịu lại, dường như đang hoài niệm về một ngày đã xa, một phiến đoạn ký ức lại tươi mới, sống động chảy trong tâm hồn …

Chuyện của gần một năm trước…

Sau khi biết tin về cái chết của Gia Nguyên, Aiden lập tức sang Trung Quốc. Ông cử người đưa Sam đang bị hôn mê sâu về lại Anh, còn mình thì nán lại thêm năm ngày để thuê người điều tra vụ án.

Gia Nguyên ra đi quá sức đột ngột, mặc dù phía điều tra chẳng tìm ra được chút dấu vết gì của việc bị sát hại nhưng Aiden biết đây không phải là một vụ tự sát đơn thuần theo kết luận của họ. Vậy nên ông mới giữ kín thông tin về cái chết của Gia Nguyên với những người xung quanh, không để ai biết được cậu ấy đã qua đời. Ông muốn quay lại Anh thu xếp một số việc cho ổn thỏa rồi sau đó mới chính thức tập trung điều tra vụ án đầy uẩn khúc này.

Ngày cuối cùng ở lại Trung Quốc…

Khi Aiden đang ngồi ở dãy ghế đợi chuyến bay của mình, có một thanh niên cao lớn đi đến. Mũ lưỡi trai che khuất nửa mặt, áo khoác đen, cùng chiếc cặp da đeo lệch vai làm cho anh ta trở nên bí ẩn. Người thanh niên đến ngồi bên cạnh ông, lặng lẽ đưa cho ông tờ giấy nhỏ ghi một dãy số dài, chất giọng nam vang lên hơi lãnh đạm:

-         Địa chỉ IP của tôi, sau này liên lạc với nhau bằng nó đấy!

-         Cậu là…? – Aiden ngạc nhiên quay sang người bên cạnh, đôi mày hơi bạc khẽ nhíu lại nghi hoặc.

-         Ông tổ tôi là Hacker, ông cố tôi là Hacker, ông nội tôi là Hacker, bố tôi là Hacker và tôi cũng là một Hacker. 176 lần hack hệ thống bảo mật Interpol, 289 lần hack hệ thống điện lực của thành phố A, 121 lần hack hệ thống bảo an camera của chính phủ, trang mạng xã hội Sweet Cloud mà hơn 78 % bạn trẻ Trung Quốc đang sử dụng ngày hôm nay, virut J.A làm ngưng mạng lưới điện toàn Nam Kinh chỉ trong 4 phút 32 giây, phần mềm phát thảo chân dung thông qua giọng nói chính xác đến 83%,… đều là sản phẩm của tôi!

Lắng nghe tràng tiếng Anh vô cùng lưu loát do ai đó “xổ” ra,  Aiden hai mắt trợn dọc lên sững sờ nhìn người thanh niên mặc áo choàng đen ngồi bên cạnh mình…anh ta là…một siêu Hacker?

Ông nín thở, tay run run đẩy gọng kính lên cao một chút, giọng ông lạc hẳn đi:

-         Cậu… cậu… tìm tôi… vì mục đích…gì?

-         Giúp ông điều tra vụ án vừa rồi!

-         Tại sao… cậu biết tôi?

-         Ông là bố nuôi của Sam – Aiden Ivan, một kiến trúc sư nổi tiếng chuyên thiết kế các công trình về tôn giáo kiêm một giáo sư về ngành biểu tượng học.

-         Cậu biết…Sam ư?

-         Vô cùng quen thuộc là đàng khác! – Anh ta điềm nhiên nhún vai, môi nở một nụ cười nhạt.

-         Nhưng mà…tại sao lại giúp tôi điều tra vụ án? Cậu cũng biết chuyện kinh khủng gì vừa xảy ra? – Hơi thở người đàn ông trung niên trở nên nặng nề.

-         Cũng như Sam thôi! Tôi trực tiếp chứng kiến, nhưng lại đến sau cô ấy.

-         Tôi muốn biết lí do tại sao cậu lại đưa ra đề nghị này? Tại sao lại muốn giúp chúng tôi?

-         Là vì… - Người thanh niên ngửa đầu thở ra một hơi, anh đẩy mũ lưỡi trai lên, để lộ diện mạo thật của mình, đôi mắt đen thẳm nhìn xoáy vào tận tâm can Aiden – Cao Gia Nguyên là bạn tri kỉ của tôi, là anh em xương máu của tôi. Tôi không muốn và cũng không thể làm ngơ trước sự ra đi đầy uẩn khúc của cậu ấy. Ông cũng biết rõ mà? Cậu ấy chắc chắn đã bị sát hại!

-         Bạn thân… của Gia Nguyên sao? Ra là vậy! – Aiden khẽ gật gù, xong ngẩng lên, mỉm cười thân thiện – Chắc Gia Nguyên rất hay nhắc đến Sam?

-         Quanh đêm luôn ngày, 24/24, đến nói mớ cũng: “ Bé Sam”, “Bảo bối”, “Sam nhỏ”, blah blah…

-         Vậy sao? Thế Sam có biết cậu không nhỉ?

-         Tôi nghĩ là không! – Người thanh niên nhún vai – Biết đến một người tên Trần Hải Đăng thì may ra, chứ cô ấy không thể biết Jang Brown là ai được! Ngay cả Gia Nguyên cũng không biết.

-         Jang Brown? Tên của cậu đấy à? Cậu nói Gia Nguyên không biết cậu là hacker?

-         Đúng vậy, Hacker là nghề nghiệp bí mật của dòng họ tôi, tuyệt đối không được phép để lộ ra ngoài. Đừng vội hỏi tại sao tôi lại tiết lộ thân phận của tôi với ông! Vì câu trả lời sẽ là: “ không tiết lộ thì làm cách quái nào liên lạc với ông được?”. Ít nhất thì lộ diện thế này còn có thể cho ông một niềm tin về sự tồn tại của tôi. Này, tôi chắc chắn 100 % rằng khi nghe lời tự giới thiệu của tôi vừa rồi ông đã nghĩ tôi là một tên mắc bệnh tâm thần phân liệt, phải không ông bạn già?

Khóe môi Aiden giật liên hồi, trên trán rớt xuống mấy vạch đen thui, thằng nhóc vắt mũi chưa sạch này lại dám tỏ vẻ đi guốc trong bụng ông nữa mới hết nói chứ? Tuổi trẻ bây giờ thật là…

Jang nói với ông rằng mình cũng là con lai như Sam và Gia Nguyên, mẹ là người Trung hoa, bố là người Anh quốc. Anh ta giống mẹ nên đậm nét phương đông. Lúc nhỏ sống bên Anh, đến mười sáu tuổi thì quay về Trung Quốc học Trung học cơ sở, thử sống tự lập một mình, gặp Gia Nguyên, rồi kết thân lên đến đại học…

-         Jang Brown yêu cầu bố phải tuyệt đối giữ danh tính của cậu ấy với con. Thứ nhất là vì cậu ấy không muốn ai biết thêm thân phận thực sự của mình. Thứ hai là để có thể âm thầm bảo vệ con khỏi những rắc rối. Cậu ấy muốn con quen một Hải Đăng ngố ngố, tính tình hiền lành, hay tươi cười và thường xuyên cùng con chơi bóng rổ, một Hải Đăng yêu thương, nhường nhịn con, giống như cách Gia Nguyên đã yêu thương, nhường nhịn con vậy. Cậu ấy không muốn con biết đến một Jang Brown lạnh lùng, lãnh cảm, hay đùa bỡn với nguy hiểm bằng những phương trình Pascan khô khan, hay trêu chọc hệ thống bảo an của chính phủ bằng bàn phím cứng nhắc và những con số, ký tự vô hồn. Con hiểu tấm lòng cậu ấy chứ?

-         Vâng… con hiểu!

Hơi thở của Gia Nguyên dường như dịu lại, hắn nhắm mắt, khẽ nuốt trôi cái cảm giác nghẹn ngào đến chơi vơi đang choáng ngợp tâm hồn mình. Tim hắn lại thổn thức…có một chút gì đó xót xa…

Cộc – cộc! – Có tiếng gõ cửa phòng. Gia Nguyên vội vàng hít một hơi thật sâu để lấy lại sự bình tĩnh, hắn nói nhanh vào máy đàm:

-         Giờ con bận rồi, khi khác lại nói chuyện với bố.

-         Được, khi khác nói chuyện. Bố yêu con!

-         Yêu bố! – Gia Nguyên đáp gọn rồi nhấn nút tắt, hắn hỏi vọng ra – Ai đấy?

-         Ngố! Đến giờ uống sữa! – một giọng nam vang lên nghiêm khắc.

Gia Nguyên thè lưỡi, “vú em quái vật” lại đến hành hạ hắn rồi đây.

Cửa phòng mở he hé, Gia Nguyên thò nửa đầu ra, chỉ để lộ hai con mắt “ngây thơ” chớp chớp, hắn sụt sịt vẻ đáng thương:

-         Hôm nay không uống sữa được không?

-         Thế bạn Sam Ngố muốn uống thứ gì? – “Vú em quái vật” nhướn mày.

-         Nước táo! – Gia Nguyên hai mắt sáng rỡ lên mong chờ.

-         Hỏi cho có lệ vậy thôi! Nước táo à? Nằm mơ đi! Bác sĩ bảo uống sữa! – “Vú em quái vật”ngang nhiên đẩy cửa xông vào phòng, túm đầu Gia Nguyên “vứt” xuống ghế sofa, đưa ly sữa đến trước mặt hắn, hổ báo ra lệnh – Uống – mau – lên!

Gia Nguyên khóc không ra nước mắt, liếc gương mặt hằm hằm sát khí của “Vú em quái vật”, khổ sở nuốt khan một cái, rồi nhắm mắt nhắm mũi uống cạn ly sữa bự chảng như ly cối đựng bia.

Hồng Quân vỗ vỗ đầu hắn, hài lòng mỉm cười:

-         Sam Ngố phải như thế này mới ngoan chứ! Ngay từ đầu ngoan như thế này phải tốt hơn không? Nếu chịu nằm yên trong phòng dưỡng bệnh thì đã không có ngày hôm nay rồi! Sao lại bướng bỉnh chống lại yêu cầu của bác sĩ hả?

-         Tôi đâu… có – Gia Nguyên giả vờ hiền lành, tiếp tục nỗ lực chiến đấu với ly sữa to vĩ đại.

-         Thật không có sao? Thế ai đó dốc công “vác cưa” đi tán tỉnh con gái nhà người ta ấy nhỉ? Khiến trái tim mong manh, yếu đuối của thiếu nữ nọ tan vỡ không còn một mảnh! Sao không đi quyến rũ tôi trực tiếp cho nhanh? Ôi! Nhớ lại gương mặt như tắc kè hoa hết trắng bệch như giấy, đến xanh um như tàu lá chuối rồi đến đỏ lừ như tôm luộc của y tá kia khi bị tôi “hỏi cung”… cũng thật là tội nghiệp! – Lời cảm thán của “Vú em quái vật” làm Gia Nguyên suýt nữa nghẹn chết, lăn ra ho vật vã, nước mắt giàn ướt đẫm gương mặt xám ngoét của hắn.

Hồng Quân nổi máu ác độc, tiếp tục hăng hái kể tội hắn bằng một giọng hết sức biểu cảm, giống như bà nội kể chuyện cổ tích cho đứa cháu bé bỏng của mình nghe vậy:

- Mấy bác sĩ trực cấp cứu còn bảo họ gặp một tên bệnh nhân nào đó bị mắc bệnh tâm thần phân liệt level “hết thuốc chữa”. Ai hỏi gì tên đó cũng chỉ biết đáp lại bằng hai tiếng “hi hi”, rồi đang yên đang lành hắn bỗng gào lên bài hát vỡ lòng của trẻ con lớp một “ABC”, nhảy múa loạn xạ như… bị tẩu hỏa nhập ma. Tên đó còn thản nhiên nốc hết chai thuốc bạc hà để làm lạnh vết thương, xong rồi cười phá lên: “ Muốn uống thêm siro được không? Muốn uống thêm siro được không?”. Chưa hết! Khi mọi người hỏi: “ tại sao cậu lại ở đây?”, tên đó bỗng nhiên khóc bù lu bù loa lên: “ Xe này kêu chíu chíu giống tiếng sủa của con mèo Pippi nhà tôi! Ôi, tôi nhớ mèo Pippi quá! Tôi muốn gặp mèo Pippi quá! Tôi muốn nghe mèo Pippi sủa chíu chíu quá!” , blah blah… Sao tôi lại kém may mắn vậy nhỉ? Phim hay như vậy mà không được tận mắt chứng kiến. Thật là lãng phí đến nửa cuộc đời!

Sữa chảy ròng ròng trên khóe môi đang cứng lại của Gia Nguyên… hắn đã bị hóa đá! Hai mắt trợn tròn, tay cầm ly sữa run như cầy sấy, mặt trắng bệch đến độ dù có lấy dao lam rạch thì máu cũng không thể chảy ra bởi…đã đông cứng từ lâu!

Hồng Quân đưa tay huơ huơ trước mặt Gia Nguyên, thấy hắn không có động tĩnh gì, mắt vẫn trưng trố nhìn anh như tượng sống, khóe môi anh cong lên hài lòng. Trêu chọc Gia Nguyên tức đến phát rồ là niềm hạnh phúc “nho nhỏ” của anh.

Hồng Quân rút ly sữa đã cạn ra khỏi tay Gia Nguyên, dịu dàng vỗ vỗ đầu hắn. Nhiệm vụ “cho ăn đúng giờ” của “vú em quái vật” đã hoàn thành mỹ mãn, anh đứng dậy, nở nụ cười khoan hòa:

-         Hôm nay Sam Ngố rất ngoan! Như vậy là tốt, cứ cố gắng phát huy. Ngày mai, giờ này, lại uống sữa nhé! Giờ thì ngủ đi! – Anh không quên trừng mắt hăm dọa – Cấm – thức – khuya! Ông mà bắt được thì đừng có trách ông tàn nhẫn!

Xong rồi, vui vẻ huýt sáo bước ra ngoài, bỏ lại “tượng đá” Gia Nguyên  ngây ngây ngốc ngốc mãi vẫn không động đậy được…

Gia Nguyên ngây người ra lâu như vậy không phải vì bị Hồng Quân trêu chọc đến hóa đá, mà là do… hắn đã tìm được cách giải cho mật thư thứ tư. Vừa rồi, hắn nhận được một gợi ý quan trọng từ Hồng Quân. Anh bảo hắn từng hát… hài hát vỡ lòng của học sinh lớp một. Bài hát về bảng chữ cái tiếng Anh “ABC” ?

Key: “Bài học vỡ lòng” mà Jang nhắc đến là đây phải không? Là bảng chữ cái gồm 26 ký tự đã quá quen thuộc này phải không?

Gia Nguyên vỗ trán mình mấy cái thật mạnh. Chết tiệt! Dạo này hắn ăn cái gì mà ngốc thế không biết? Khi giải mật thư thì cách giải bằng bảng ký tự Anpha – Bê phải được đặt lên thành phương án đầu tiên chứ? Ngốc quá đi mất! “Bài học vỡ lòng” ngoài Anpha – Bê ra thì còn cái quái nào nữa đâu?

Bây giờ hắn mới ý thức được mối nguy hại của việc phức tạp hóa vấn đề. Đôi khi phức tạp hóa vấn đề lại chính là liều thuốc độc giết chết những kẻ hay suy luận. Và hắn đã tự đầu độc mình bằng mấy giả thuyết vô bổ lúc nào không hay.

Gia Nguyên lôi một tờ giấy ra để ghi số tương ứng bên cạnh từng ký tự la tinh:

1: A – 2: B – 3: C – 4: D – 5: E – 6: F – 7: G – 8: H – 9: I – 10: J – 11: K – 12: L – 13: M – 14: N – 15: O – 16: P – 17: Q – 18: R – 19: S – 20: T – 21: U – 22: V – 23: W – 24: X – 25: Y – 26: Z.

Áp vào những con số Jang cho từ trước:

14. 5 / 13. 5 / 25 = NE / ME / Y

6. 15 = FO

3. 19 / 5. 9 / 3. 14 / 5 = CS / EI / CN / E

Bây giờ mấu chốt nằm ở đâu? Khóe môi Gia Nguyên khẽ cong lên, hắn thoải mái tựa người vào thành giường, khe khẽ ngâm nga lại bài thơ tứ tuyệt của Jang:

Biển trời trong vắt tựa gương soi

Bóng người tan vào làn bọt trắng

Mê cung u tịch đầy cay đắng

Satan dẫn lối kẻ cô độc.

   

Điều kiện đầu tiên để có thể giải được mật thư là gì? Đó là… không được bỏ sót bất kì dữ kiện nào cả! Dù cho nó có thật vặt vãnh, thật tầm thường, vô hại, cũng không được phép bỏ qua. Bởi vì… biết đâu được, nó lại chính là chìa khóa vàng để mở cánh cửa cuối cùng thì sao?

Trong trường hợp này, chính thứ vặt vãnh nhất kia lại làm nên chuyện đấy! Đọc lại câu thơ thứ hai mà xem: “ Bóng người tan vào làn bọt trắng”. Chìa khóa nằm trong câu thơ này sao? Phải! - Nó là gì vậy? “Bóng người” ư? -  Sai rồi!  - “Tan” ư? – Sai luôn! – Vậy chẳng lẽ là “ làn bọt trắng” ?  - Lần này thì… chính xác!

Làn bọt trắng ở đây chính là bọt sóng biển. Bọt sóng biển thì sao? Ồ, bọt sóng biển được tạo nên từ một quy luật hết sức quan trọng! Bong bóng nào nhẹ sẽ trồi lên trên, bong bóng nào chứa nhiều khí hơn, nặng hơn thì sẽ chìm xuống dưới, cứ luân phiên như vậy, chúng sẽ sủi lên, tạo ra bọt sóng biển.

Có gì liên quan ở đây à? – Tại sao không liên quan? Rất liên quan là đàng khác! Nhìn xem những ký hiệu mũi tên của Jang này:

“14 . 5 / 13 . 5 / 25  --->

                                 --->

  6 . 15                      --->

                                <---

  3 . 19 / 5 . 9 / 3 . 14 / 5     --->

                                           <--- “

Dòng số đầu tiên có hai mũi tên chỉ về một hướng, tạm hiểu là cùng chiều. Dòng thứ hai và dòng thứ ba, hai mũi tên lại chỉ về hai hướng ngược nhau, rõ ràng ám chỉ sự ngược chiều.

Như vậy, dòng thứ nhất là tuân theo quy luật tự nhiên hình thành bọt sóng biển, số nào nhỏ hơn sẽ lên trước, số nào lớn hơn sẽ ra sau, kết quả là:

14. 5 / 5. 13 / 25 -> 5. 14 / 5. 13 / 25 ( NEMEY -> ENEMY)

Dòng thứ hai và dòng thứ ba ngược lại quy luật bọt sóng, tức là số nào lớn hơn xếp trước, số nào nhỏ hơn xếp sau:

6. 15 -> 15. 6 ( FO -> OF)

3. 19 / 5. 9 / 3. 14 / 5 -> 19. 3 / 9. 5 / 14. 3 / 5 ( CSEICNE -> SCIENCE)

Cầm tờ giấy ghi đáp số trên tay, đôi mắt trăng khuyết của Gia Nguyên trở nên sâu thẳm, bóng tối choán đầy đồng tử, những đợt sóng bắt đầu lan tỏa. Khóe môi nhạt khẽ nhếch lên, tạo thành một nụ cười bán nguyệt bí ẩn. Tiếng hắn thì thầm như tan vào không gian tĩnh lặng tuyệt đối:

-         Enemy of science ( kẻ thù của khoa học) …

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro