#Đoản[2] : vẫn lại tiếp theo>>

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[...]

Tiếng cười khinh miệt của cô ta vang lên,anh và ba mẹ anh đang đau khổ vô cùng còn cô ta thì cười hả hê..

Nghe thấy tiếng cười ấy mà Hà Yên khẽ đứng lên,tay lau đi vệt nước mắt,khuôn mặt đầy lạnh lùng mà bước về phía cô ta :

____" Chát!! Chát!!"____
Hai bạt tay ván xuống mặt cô ta,nó đau tới thấu tâm can.. đau đến nổi hai bên khóe miệng của Kiều Vy đang rỉ ra máu.. gương mặt thì hằng rõ dấu tay bà

"Á.. máu.. máu..! Bà bị điên cái gì thế?"_ Cô ta đau đớn kêu lên,tay ôm mặt mà khẽ lau đi vệt máu đang rỉ ra kia

______" Chát!! Chát!!"____
Lại thêm hai cái tát gián xuống mặt cô ta

Đau đớn khiến cô ta không còn ngồi vững nữa mà ngã nhàu ra phía sau.

"Chẳn phải tôi đã nói rồi sao? Lưu Nguyệt và con của nó có mệnh hệ gì thì cô sẽ nhận lại gấp trăm lần! Nhiêu đây vẫn chưa là gì đâu,cô Doãn à!!"_ Nét mặt bà không biểu cảm,lời nói lãnh khốc mà vô tình

Còn cô ta chỉ biết ôm mặt mà giằng lại nổi tức giận,nếu lại đấu khẩu nữa thì có lẽ cô ta sẽ khó bảo toàn tính mạng mất.

Anh vẫn ngồi gục trên nền nhà lạnh giá kia.. bị nhấn chìm trong nổi tuyệt vọng và ân hận..

Hải Phong đứng lặng ở đấy chỉ nhìn con trai và vợ mình.. người thì đau khổ tuyệt vọng mà ngồi gục ở đấy.. người thì vì sự mất mát và vì cú sốc quá nặng nề đối với con dâu nên phải bắt ả kia phải trả giá! Trả một cái giá thật đắt!!

"Chuyện riêng của gia đình tôi không tiện xen vào nhưng đây là bệnh viện mong mọi người kiềm chế cảm xúc của mình lại"_ Giọng của vị bác sĩ kia khẽ cất lên

"Xin lỗi! Hãy thông cảm cho tình trạng hiện giờ của gia đình tôi!"_ Hải Phong buồn rầu giải thích

"Tôi hiểu.. nhưng sức khỏe của cô Lưu đây giờ mới quan trọng! Giờ chúng tôi sẽ chuyển cô ấy đến phòng hồi sức. Khi thuốc tan.. các vị có thể vào thăm!"

"Cảm ơn bà"_ Ông nhẹ nhàng đáp
Bác sĩ khẽ gật đầu rồi lặng lẽ rời đi

Và cô được các y tá đẩy ra ngoài để chuyển phòng..

Anh đang ngồi thống khổ ở đấy thì thấy thân ảnh của cô được đưa ra..mà nhanh chóng lau tới :

"Lưu..Lưu Nguyệt!"

Anh nhìn khuôn mặt đã tiều tị đi mà lòng đau như cắt.. đôi tay ấm áp của anh khẽ nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô.. nó lạnh.. lạnh quá.. lạnh như hành động của anh lúc nuổi chạn vạn kia..

"Con buôn con bé ra đi! Con lại muốn làm gì nó đây?"_ Bà chau mày mà lên tiếng

"Con chỉ.. chỉ muốn nhìn cô ấy một chút thôi.."_ Anh đau khổ đáp

"Nhìn? Con nhìn nó tuyệt vọng và đau đớn lúc chiều chưa đủ sao? Giờ con muốn nhìn xem nó chịu vậy là đủ chưa ư? Muốn thay con đàn bà này mà hành hạ nó tiếp sao?"_ Bà nói mà lòng đau như cắt tay chỉ vào mặt Kiều Vy

"Mẹ..mẹ đừng nói nữa mà.. con.. con đã đau khổ lắm rồi.. lẽ ra con không nên tin lời ả ta một cách mù quáng như thế.. để mà hành hạ Lưu Nguyệt như vậy.. con đau.. đau lắm mẹ à.. nhưng cô ấy.. cô ấy có lẽ con đau hơn con.. đau hơn con nhiều lắm.. con sai.. con sai rồi.."_ Anh đang khóc,những hàng nước mắt cứ lăn dài..nét mặt thống khổ.. tay luôn nắm lấy tay cô..

Cảnh tượng làm người khác khó mà không khỏi xúc động.

Bà cũng vậy..

Bà cũng đau lắm.. chưa bao giờ bà phải nói nặng con trai mình như thế.. nhưng lần này,anh đã làm sai.. làm sai thật rồi!

"Con biết sai thì đã muộn rồi!! Các vị còn chờ đó làm gì? Mau chuyển phòng cho con bé đi!!"_ Ba nghiêm mặt nói

Cô được đẩy đi,bàn tay cô lại sắp rời khỏi anh một lần nữa..

Anh lại bắt đầu sợ hãi.. sợ rằng cô sẽ biết mất.. biết mất thật xa.. thật xa..

Bất giác anh chạy với theo :

"Chờ đã.. chờ đã.. Lưu Nguyệt..!"

Rồi bà đứng chắn trước mặt anh :

_______" Chát!!"________
Cái tát từ bà rơi xuống mặt anh

"Mày tỉnh lại chưa hả Mộc Thành Dương?"_ Cảm xúc của bà dần mất kiềm chế

Cái tát ấy như làm anh tỉnh hẳn trong cơn sợ hãi.. mà dừng hành động mình lại..

Anh chỉ lặng người mà nhìn theo thân ảnh cô đang khuất dần..

"Bình thường lại thì tốt!!"_ Bà lạnh nhạt nhìn anh.

Anh chỉ im lặng.

__________" Cạch!"_______
Tiếng cánh cửa ở cuối dãy phòng được mở ra,Gian Khiết bình thản bước ra..

Như thấy được sự che chở mà Kiều Vy vội đứng dậy mà lau tới anh.

Vì dù gì Gian Khiết cũng là một tay có máu mặt,chắc chắn người nhà họ Mộc cũng phải kính nể mấy phần.

Lần này các người chết chắc!!_ Cô ta thầm nghĩ

"Anh à.. sao anh lâu thế? Nảy giờ em bị đám này ăn hiếp đây này!!"_ Cô ta ỏng ẹo nói

Ôm nhẹ eo cô ta mà Gian Khiết nhàn nhạt nói :

"Vậy sao? Ai mà to gan thế? Dám động vào bảo bối của anh?"

"Là bọn họ!!"_ Kiều Vy chỉ tay về phía gia đình Thành Dương

(Gian Khiết = hắn cho dễ nhé :< )

Hắn nhìn theo hướng chỉ tay mà thoáng sững sờ khi thấy ba mẹ anh.

Vội bỏ tay ra khỏi người Kiều Vy mà hắn sửa sang lại quần áo mà đi lại.

Hành động này làm cô ta ngạc nhiên không kém..

"Con chào cô chú ạ! Cô chú về nước hồi nào thế ạ?"_ Anh kính lễ hỏi

"Là Khiết Khiết đây à? Con nhìn khác quá!"_ Hải Phong nói

"Ra là tiểu Khiết đây sao? Ra dáng hẳn, bọn ta vừa về nước hôm qua"_ Hà yên khẽ nói

"Thì ra là vậy,mà mọi người về gấp vậy bộ có chuyện gì sao?"

"À có chuyết chuyện riêng thôi, mà con quen ả ta sao? Hai người thân mật quá nhỉ?"_ Bà nhàn nhạt hỏi mà khẽ liếc qua Kiều Vy

"Cô ấy là Doãn Kiều Vy.. ừm.. là bạn gái con.. có chuyện gì sao ạ?"_ Hắn thắc mắc

"Ra là bạn gái con à? Cô quả là cao tay mà Kiều Vy à!!"_ Bà nhìn ả khinh rẽ

Gian khiết cũng khẽ nhìn qua Kiều Vy mà thắc mắc hỏi :

"Giữa mọi người đang xảy ra chuyện gì thế? Sao cô lại nói như thế với Vy Vy?"

"Con cứ hỏi cô ta đi,xem đã xảy ra chuyện gì?"_ Bà khẽ cười khinh miệt

Gian Khiết nghe vậy mà đi lại phía cô ta đang đứng mà nhàn nhạt hỏi :

"Chuyện gì đã xảy ra vậy,bảo bối?"

Cô ta im lặng không trả lời..

Cứ ngỡ mình sẽ nhận được sự che chở từ phía Gian Khiết nhưng không ngờ họ lại quen biết nhau,giữa họ là mối quan hệ gì?

Với những dòng suy nghĩ ấy mà cô ta thoáng bàng hoàn mà im lặng hẳn..

Vì sự yên lặng ấy mà làm cho Gian khiết mất hết kiên nhẫn mà gằng giọng hỏi,tay lay mạnh Kiều Vy :

"Mau nói!! Chuyện gì đã xảy ra?"

Hành động và lời nói của gian khiết làm cho cô ta thoáng sợ hãi

"Làm sao mà nói được nhỉ? Để tôi nói thay cô nhé?"_ Hà Yên lạnh lùng lên tiếng

"Con chắc biết vợ của con trai ta nhỉ?"

"Dạ vâng,là chị Lưu Nguyệt chị ấy rất tốt!"_ Gian Khiết đáp

"Phải! Nó rất tốt nên mới bị ả đàn bà này hãm hại!"

Vừa nói bà vừa chỉ tay về phía Kiều Vy

"Sao ạ?"_ Gian Khiết khẽ chau mày mà thắc mắc hỏi

"Ả ta trước đây là "tình nhân" của Thành Dương dù nó đã cưới Lưu Nguyệt.."

"Tình nhân?"_ Hắn khẽ hỏi

"Phải là tình nhân! Vậy hóa ra cô không kể cho tiểu Khiết biết à?"_ Bà nhìn Lưu Nguyệt mà khinh bỉ

Gian Khiết nhìn cô ta mà khẽ tức giận :

"Sao cô không nói tôi biết?"
"Em..em..."_ Cô ta ấp úng nói mà thoáng sợ hãi

"Chuyện vui còn phía sau con cứ chờ đã tiểu Khiết à.."_ Bà cứ thản nhiên nói

Hắn vì thế cũng im lặng mà nghe bà nói tiếp

"...nhưng sau đó cô ta mang thai ngoài ý muốn với con trai ta nên đã phá thai,ta và Hải Phong biết được nên đã kêu cô ta phải rời khỏi Thành Dương nhưng không ngờ cô ta lại giành 'món quà bất ngờ' cho Nguyệt Nguyệt.."_ Bà cứ đều đều nói

"Quà bất ngờ? Ý cô là gì ạ?"_ Hắn khẽ thắc mắc

"... cô ta vu oan cho Nguyệt Nguyệt đã làm cho cô ta sẩy thai khiến cho thằng con đần độn của ta tin đến khờ dại để mà hành hạ con bé đến thừa sống thiếu chết...chỉ vì cái gọi là 'trả thù cho tình nhân'.."_ Bà cười lạnh khốc mà nét mặt dần căm phẫn

"... nhưng ông trời đã thương nó,cho bó có một đứa con- một niềm an ủi nhỏ bé khiến cho thần sắc nó đã tươi tắn hẳn lên.. nó vui.. nó vui lắm.. con biết không tiểu Khiết.."_ Nói đến đây mà khóe mắt bà đã cay cay

Gian Khiết cũng khẽ trầm mặt.

Còn anh cũng đứng lặng người ở đấy.. không nói nên lời..

Không.. không phải là không nói.. mà là anh không có tư cách để nói!!

Hải Phong thấy vậy mà đến bên bà khẽ an ủi :

"Bà đừng xúc động nữa.. không tốt cho sức khỏe.."

"Tôi không sao.. cứ để tôi nói tiếp.."

".. chiều ngày hôm qua.. khi nó biết đứa con của nó đang phát triển rất tốt.. nó muốn báo cho con ta biết để phần nào cải thiện mối quan hệ của hai người.. nó đã tin rằng nhờ đứa con ấy.. con ta sẽ có một chút gì đó quan tâm nó.. một chút gì đó mà hỏi han lo lắng cho nó.. nhưng Nguyệt Nguyệt- nó đã lầm.. một sai lầm đau đớn.. một sai lầm khiến nó phải chịu nỗi tuyệt vọng mà khó có thể bù đắp..."

Nước mắt bà khẽ lăn dài.. hai tay nắm chặt thành nắm đấm để phần nào dằn lại cảm xúc

Hải Phong cũng chỉ có thể khẽ dịu dàng mà trấn an bà.

"..Rồi..rồi chuyện gì xảy ra tiếp theo ạ?"

Tuy Gian Khiết thấy rất rõ tình trạng hiện giờ của bà.. vì từ khi gặp bà ở Mỹ bà là một người rất lạnh lùng mà lãnh đạm,một người phụ nữ rất sắc xảo luôn là một hậu cung vẫn chắc cho chồng mình.

Vậy mà giờ lại rơi nước mắt.. những giọt nước mắt làm người khác phải xót xa..

Hắn muốn biết chuyện gì tiếp theo.. nhưng dù là gì thì nó cũng phải rất nghiêm trọng.

"Là tôi..tôi đã hại chết con cô ấy.. hại chết..đứa con chưa chào đời của chúng tôi..tôi thật tàn nhẫn.. tôi thật độc ác.. độc ác với chính vợ của mình.. độc ác với chính cốt nhục của mình..haha.."_ Giọng nói của anh được cất lên,nghe thật bi ai

Cười.. một nụ cười thống khổ!

[ c ò n]

Xác định ngàn chương :vvv
Sẽ chăm đăng hơn :V
Xin cảm ơn các bạn đã theo dõi và ủng hộ❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro