Say

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

( Tên của mọi người tôi xin được viết tắt )
Sau khi chia tay người yêu hiện tại vài ngày, thấy tôi buồn bã nên vài đứa chơi thân rủ tôi đi uống để tâm sự.
Cũng như mọi lần, nói là đi uống nhưng tôi biết tửu lượng mình kém nên cũng chỉ uống vài cốc. Trong khi chúng nó nói những câu an ủi với cái giọng nấc lên nấc xuống thì tôi cứ nướng thịt để ra đĩa chung rồi ăn.
- Này ? - K giơ cái cốc bia vừa rót thêm về phía tôi - Tao biết mày buồn và đang chán nản nhưng đừng có lúc anh em uống thì mình lại ăn thế, uống đê !
- Chuẩn rồi cả lũ gọi mày ra để uống cùng nhau mà mày thế là không được - thằng N bắt đầu chen mồm vào.
Tôi cũng cười cười bảo :
- Thôi được rồi nể chúng mày t uống thêm đấy.
- Được thế cụng ly thôi - Cả 4 thằng hò lên.
Cụng thì cụng chứ chúng nó tu 1 cốc tôi chỉ nhấp vài ngụm và vẫn giữ cái tiến độ ăn uống như lúc đầu.
Sau 1 lúc có vẻ 2 thằng N, K lắm mồm cũng say mèm ra, thằng thì ngửa cổ ra ghế nhắm mắt như bất tỉnh luôn rồi thằng thì chạy vô nhà vệ sinh. "Khung cảnh cũng quen thuộc lắm chứ nhỉ" - Tôi nghĩ thầm rồi mỉm mỉm rồi bỗng 1 dòng suy nghĩ lại ùa về.
Tôi tự hỏi tại sao sáng hôm đó cô ấy lại mang vẻ mặt tang thương đến tột cùng như vậy, sao cô ấy vẫn nói câu "Em đi đây, em xin lỗi. " một cách bình thản như thế với tôi khi tôi còn ngơ ngác trên giường nhìn cô ấy rời đi. Lúc hoàn hồn chạy ra cửa thì cửa thang máy đang đóng "M.. chờ anh đã..", Ting! nó đã bắt đầu di chuyển xuống tầng dưới rồi. Bởi vì lúc đó tôi đang mặc quần ngủ nên không chạy thang bộ đuổi theo được đành phải quay lại phòng. Cái điện thoại kêu lên tiếng báo thức quen thuộc mà tôi rất ghét, tôi liền vớ lấy nó và tắt đi. Sau khi khoá điện thoại và tôi vào Zalo để nhắn cô ấy hỏi tối qua mình có làm gì sai không vì lúc đó uống say mèm không nhớ gì cả. "Em à, em sao vậy tối qua có chuyện gì thế", send.
- Ơ không thể gửi tin nhắn là sao ? - Tôi giật mình khi thấy dòng thông báo "Người nhận hiện tại không muốn nhận tin nhắn"
Hẳn là cô ấy block mình rồi, tôi liền mở Facebook, Instagram, gọi điện, nhắn tin qua số cô ấy nhưng đều không liên lạc được. Rốt cuộc là vì sao mà lại như này cơ chứ...
Đang thả đầu trên mây thì thằng T, thằng này là đứa nghiêm túc nhất đám bọn tôi :
- Đừng uống say quá mày không uống được mấy đâu nhỉ ? Tỉnh tỉnh đi tao nói chuyện này xíu.
Tôi hơi mơ hồ nhưng cũng gật :
- Ừ mày cứ nói đi - Chắc là lại chuyện công việc rồi vì thằng này cùng chỗ làm với tôi.
- Mày có nhớ tối hôm trước chia tay mày đi đâu không ? - Mặt nó hơi nghiêm lại.
- Có, ô ? Mình đi uống cùng mấy anh em trong tổ còn gì.
Nó vẫn hỏi cái giọng đều đều nghiêm nghiêm đó :
- Và sau đó ?
- Thì... - Tôi mới vỡ lẽ ra mình không nhớ sau đó mình đã làm gì, có thể mình đã làm gì đó sai với M lúc say rồi - Vl, tao không nhớ, tao đã làm gì rồi ? Liên quan đến M đúng không ?
- Đúng. Nhưng mà yên để tao nói, đúng là về chuyện tình cảm của mày tao sẽ không can thiệp nhưng mày cần nghĩ cho người khác nữa, mày hiểu không ?
- Tao hiểu, tao bây giờ vẫn nghĩ về cô ấy mà.
Nó cau mày :
- Ý tao đếch phải vậy, mày không nhớ gì thật à ?
- Nhớ gì - Tôi hơi ngơ ra.
- Được rồi. - Nó bắt đầu kể - Hôm đấy mày uống say nằm luôn ra bàn như cái thằng ngu kia kìa ( tay nó chỉ vào thằng N đang nằm đó ), nên tao gọi M đến đón mày rồi xin phép mọi người đưa mày xuống dưới vì không những nằm mày còn bắt đầu nói nhảm cơ. Lúc đứng chờ M đến, mày cứ liên mồm "Em ý đâu ?" làm tao cứ tưởng mày mong M lắm.
- Ơ thì...
- Yên đã - Tôi yên lặng.
- Khi M đến, tao đã đưa mày cho cổ và quay vào trong nhưng khi vừa quay đi mày liền mở miệng nói một thứ khó tả vãi l lúc đấy tao còn đơ mẹ người ra mà. Mày vừa khóc khi dựa vào cái cột gần xe M vừa nói : "G đâu T, tao nhớ em ý quá, tao muốn gặp em quá. Mày tìm em ấy được không T ? Giúp tao với."
Khi nó kể đến đây, tôi vừa nhấp 1 ngụm bia thì liền ho sặc sụa lên :
- Ta..Tao nói thế á ?
- Ừ
Đúng giờ tôi mới nhớ ra, trong lúc yêu cô ấy tôi vẫn nhớ đến người cũ, đến G nhưng không liên lạc hay làm gì cả chỉ là nhớ thôi. Nhưng ngồi đây nghĩ lại thì điều đấy thực sự tồi tệ. Không chỉ việc đó mà cả bản thân tôi thật tồi tệ :
- Rồi M bảo gì ? - Tôi bồn chồn
- Thì ra hiệu cho tao đừng nói gì cả rồi cứ kéo mày nửa tỉnh nửa mơ ra xe chứ sao. Sau đó M có nói à thôi... - Nó dừng mạch kể.
- Như nào ?
- Thôi tao không nói nữa mày tự nhớ đi.
- Ơ..
Cuộc nói chuyện của chúng tôi thực ra cũng chỉ được vài phút khi mà K quay lại từ nhà vệ sinh :
- Gọi chủ quán người ta ra tính tiền đi kìa. Để tao gọi grab cho thằng cu này về nữa (N).
- Tao tỉnh rồi đéo cần grab đâu.
Mặc kệ chúng nó nói chuyện, tôi chỉ ngồi trầm ngâm cố gắng nhớ lại M đã nói gì với mình thì bỗng nghe thấy T bảo :
- Để tao gọi, còn chúng mày đi tìm nhân viên đi.
"Tìm", "tìm" à...
À ra thế, mình nhớ rồi. Ha, mình nhớ rồi... Tôi bắt đầu nghệt mặt ra, cứ tự chửi mình khi biết mình đã làm tổn thương cô ấy như nào, khi biết cô ấy đã cố nhịn như nào.
- Vậy anh đi tìm bạn ấy đi. Nhé... - Gương mặt cô ấy hiện lên trong đầu tôi, vẫn là nét hiền dịu đó nhưng sao nó lại bi thương, đẫm nước mắt như kia. Khuôn mặt ngây thơ vui vẻ thường ngày đâu rồi, có vẻ chính tôi đã phá huỷ nó, có vẻ chính tôi đã huỷ hoại mọi thứ, cả tôi, cả cô ấy, cả mối quan hệ này nữa.
Thì ra là vậy, tất cả là tại tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro