Chương 25: Mở cửa nhà trẻ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong lúc Tần Việt đang bận rộn thì Tạ Ngang cũng chẳng thảnh thơi gì.

Vì Tô Thu Diên đặc biệt chú trọng công tác tập huấn trước khi nhậm chức cho giáo viên, thậm chí còn tự mình viết chương trình đào tạo gì đó nên khoảng thời gian gần đây, Tạ Ngang cũng toàn tâm toàn ý vùi đầu vào sự nghiệp huấn luyện.

Ông nhìn ba mươi người đang ngồi phía dưới. Tuy phần lớn họ là mấy ông già mặt đầy nếp nhăn, nhưng chỉ có một vài người là già thật, số còn lại thì dù nét mặt đã già rồi nhưng da mặt lại không bị lão hóa.

Chẳng hạn như Tả Ngũ, vị tu sĩ dẫn đầu cô lập phàm nhân kia, dù ông ta không nói câu nào nhưng sự ghét bỏ phàm nhân đã hằn sâu trong từng nếp nhăn của ông.

Tạ Ngang nhìn đám người đã chia thành hai phe riêng biệt kia, nhóm ngồi phía trước mặt đầy vẻ kiêu ngạo, nhóm ngồi phía sau thì thấp thỏm lo âu. Điều đó khiến ông thực sự thấy lo cho những bạn nhỏ trong nhà trẻ, cũng hiểu rõ hơn nỗi khổ tâm của thành chủ. Nếu không có lần tập huấn trước khi nhậm chức như thế này, phỏng chừng đám người đó sẽ quậy lật trời mất.

Vì thế ông dựa theo ý của thành chủ, việc đầu tiên cần làm là xáo trộn chỗ ngồi của bọn họ.

Sau nửa tuần trà, ngồi cạnh Tả Ngũ là một người mất tay phải, bên còn lại là người với mái đầu còn trắng hơn cả ông.

Người mất tay phải tên là Hứa Hoàng, tuổi tác không lớn, cùng lắm là hai mươi lăm, hắn ta nở nụ cười vừa có phần lấy lòng vừa có hơi xấu hổ với ông ta. Còn lão bên phải thì đến nhìn cũng chẳng dám, nói chi là tự giới thiệu.

Tạ Ngang nói: "Bây giờ từng người các ngươi hãy tự giới thiệu về mình đi, nói đôi lời về sở trường của mình là được. Chẳng hạn như nếu biết chữ thì biết bao nhiêu chữ, hiểu thuật toán thì có thể tính toán trong phạm vi mấy chữ số... Nếu không biết những thứ đó thì có thể giới thiệu về điều khác. Ví dụ như kiên nhẫn, có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con, có tài ăn nói, biết kể chuyện, có thể chạy có thể nhảy, đầu óc minh mẫn hay đại loại thế. Bọn ta sẽ căn cứ vào sở trường của từng người để sắp xếp chức vụ nên mọi người tuyệt đối không nên giấu giếm, có gì nói nấy, hiểu chứ?"

Mọi người đều gật đầu.

Ngay sau đó, người đầu tiên bắt đầu việc tự giới thiệu là Tả Ngũ. Đừng chỉ nhìn vẻ kiêu căng ra mặt của ông mà vội đánh giá, kỳ thực ông ta có vốn liếng để lên mặt. Ông ta là tu sĩ biết nhiều chữ nhất và cũng là người giỏi toán học nhất.

Những tu sĩ khác cũng bắt đầu lục tục tự giới thiệu, bọn họ cũng biết chữ biết thuật toán, có người còn nói bản thân có thể dạy một số kiến thức tu luyện.

Các phàm nhân nghe bọn họ giới thiệu xong, ai nấy đều cúi thấp đầu. Cũng bởi vì bọn họ thật sự không biết chữ, toán học thì có đó, nhưng chỉ tính được các phép toán đơn giản mà thôi.

Nhưng Tạ Ngang vẫn không du di cho bọn họ: "Đến các ngươi."

Hứa Hoàng là người trẻ nhất trong số những phàm nhân ở đây, cũng là người có lòng can đảm nhất. Hắn ta nuốt một ngụm nước miếng rồi nói: "Ta biết tính toán, có thể tính trong phạm vi một tram. Khi còn ở khu vực khai thác mỏ, ta đã thường xuyên giúp kiểm kê số linh thạch. Còn nữa, ta biết nuôi nấng trẻ con, em trai ta là do một tay ta nuôi lớn. Tuy ta mất tay phải nhưng vẫn có thể chạy có thể nhảy, lực tay trái cũng khá lớn, hơn thế tính tình ta tốt, có kiên nhẫn..."

Hứa Hoàng biết đây có lẽ là cơ hội duy nhất mà mình có thể nắm lấy, vì thế hắn ta nói hết tất cả những gì mình có.

Hắn ta còn trẻ lắm, phần đời còn lại không thể dựa mãi vào sự chu cấp của người khác. Đúng là mất một tay không thể đào mỏ, nhưng hắn ta có thể làm những việc khác. Một ngày chỉ ăn một bữa thật sự quá khổ, hắn ta không muốn bị chết đói trong mùa đông này.

Tạ Ngang vừa nghe vừa gật gù, chờ khi hắn ta nói xong còn khích lệ: "Rất tốt."

Hứa Hoàng nghe thế bèn mỉm cười.

Có hắn ta làm gương, những phàm nhân khác cũng bắt đầu ấp úng lên tiếng.

Điều khó tin là nếu so với các tu sĩ chỉ biết chữ biết toán thì những phàm nhân lại có nhiều kỹ năng hơn.

Người thì biết thổi lửa nấu cơm, người biết may quần áo, người biết ca hát kể chuyện, người biết xây nhà đắp đường, người biết làm đồ dùng gia đình và thông đường ống nước, thậm chí còn có người biết đỡ đẻ. Các kỹ năng phong phú đa dạng khiến Tạ Ngang nghe mà gật đầu liên tục.

Mặc dù các tu sĩ cũng vểnh tai nghe nhưng họ lại cảm thấy những kỹ năng này toàn là trò vặt. Bởi vì nếu là tu sĩ thì nhà đã có người xây hộ, cơm cũng có người nấu cho, bọn họ chỉ cần tu luyện là được, những chuyện khác không cần quan tâm.

Thế nên vào thời điểm này, bọn họ vẫn cảm thấy mình mới là lực lượng dạy học quý giá nhất của nhà trẻ.

Nhưng kết quả phân chia cương vị được thông báo xuống lại khiến bọn họ phải mở to mắt.

"Tại sao cái tên không có tay phải kia lại được làm hiệu trưởng, còn ta chỉ là một ông thầy?" Tả Ngũ không dám ý kiến ý cò ngay trước mặt thành chủ, chỉ đành tìm đến Tạ Ngang.

Tả Ngũ thật sự ức chế vô cùng, ông ta cảm thấy bản thân là người có tài năng nhất trong tất cả, chức hiệu trưởng nhà trẻ không phải ông ta thì chẳng còn ai vào đây. Nhưng ai có ngờ lại bị một tên phàm nhân lông cánh chưa mọc đủ hẫng mất.

Mà không chỉ riêng ông ta, những tu sĩ khác cũng là thầy, không có một ai làm cán bộ.

Bây giờ bọn họ đã không phải là Ngô hạ A Mông (*) nữa rồi. Người ở bốn bộ của khu khai thác mỏ là cán bộ, tổ trưởng tổ phó của từng khu phố cũng vậy, thế thì đương nhiên là trong nhà trẻ này ai chuyên làm việc vặt mới là cán bộ.

(*) Ngô hạ A Mông: Điển cố về danh tướng Đông Ngô Lã Mông thời Tam Quốc. Lã xuất thân khó khăn, ít học, nghèo kiến thức, bị mọi người gọi là Cu Mông đất Ngô. Sau được Tôn Quyền khuyên bảo, mới nỗ lực trau dồi kiến thức, trở thành một vị tướng văn võ toàn tài, khiến người đời phải thốt lên đầy ngạc nhiên và cảm khái.

Một ví dụ đơn giản, ở khu vực khai thác mỏ chỉ lo đào mỏ thì vĩnh viễn là thợ mỏ. Vậy chẳng phải ở nhà trẻ mà chỉ lo dạy thì vĩnh viễn là thầy sao? !

Tạ Ngang thật sự không ngờ rằng các tu sĩ vẫn giữ cái tư tưởng được làm cán bộ xa vời kia, vì thế ông nói: "Hiệu trưởng của nhà trẻ phải quản lý tất cả sự vụ, mọi vấn đề từ ăn đến dùng đều phải đến bàn bạc với ta. Chưa nói đâu xa, nếu bọn nhỏ bị bệnh, bị thương, đánh nhau, cãi nhau ầm ĩ, hay là các phụ huynh không không hài lòng với thầy giáo, không hài lòng về nhà trẻ, những chuyện đó cũng cần hiệu trưởng phải ra mặt giải quyết. Ông chắc chắn muốn làm chứ?"

Tả Ngũ vừa nghe, lòng uất nghẹn đang ngập tràn lập tức bị dìm xuống. Sao hiệu trưởng lại phải làm nhiều việc như vậy? Chẳng phải chỉ cần dùng miệng chỉ huy là được à?

Tạ Ngang cười ha ha: "Ngài xem mỗi ngày thành chủ có bận không?"

Tả Ngũ hơi chần chừ một lát mới gật đầu. Dù rằng ông ta không được tiếp xúc nhiều với thành chủ nhưng cũng biết từ khi ngài tới Thanh Châu đến nay chưa từng rảnh tay. Nếu không thì sao sản lượng của khu vực khai thác mỏ có thể tăng cao, sao các tu sĩ có khả năng bắt được yêu thú, phàm nhân càng không có nhà bếp và nhà vệ sinh để dùng, ngay cả nhà trẻ bây giờ cũng là một tay thành chủ gây dựng.

Tạ Ngang tắt nụ cười, nói: "Vậy đấy, thành chủ là người đứng đầu một thành mà ngày nào cũng phải tận tụy hết mực, huống chi là hiệu trưởng của một nhà trẻ."

Nói tới đây, Tạ Ngang đau lòng khôn xiết.

Mỗi ngày, thành chủ đều thức dậy khó khăn như vậy, ăn cơm khó nuốt như vậy, đi đường cũng mệt mỏi đến thế mà ngài vẫn không dám lười biếng. Chẳng lẽ những kẻ khác lại muốn nằm trên giường ngủ nướng hay sao? !

Là tâm phúc tự phong của thành chủ, ông là người đầu tiên không cho phép.

Thế nên Tạ Ngang bắt đầu nói về chức trách của từng cương vị cho Tả Ngũ: "Ngoài hiệu trưởng, bộ hậu cần phải nấu cơm, sửa chữa và quét dọn. Bộ an ninh phải đưa đón trẻ con, phải trông chừng tụi nhỏ. Phòng công vụ phải sắp xếp các khoản thu chi, xếp hạng thi đua giờ học chuyên cần, mỗi ngày phải đến nhà trẻ trước giờ hành chính, phải chờ đến khi tất cả mọi người rời đi mới có thể về nhà. Nếu ông muốn làm cán bộ thì hãy chọn một bộ đi, ta sắp xếp cho ông."

(ΩДΩ)—— vẻ mặt Tả Ngũ trở nên khiếp sợ.

Ông ta nuốt nước miếng cái ực, cảm thấy có mỗi cái xếp hạng thi đua giờ học chuyên cần nghe có vẻ chẳng mệt gì lắm bèn hỏi: "Xếp hạng thi đua giờ học chuyên cần là làm những gì?"

Tạ Ngang nói: "Thu thập tình hình của các học sinh, sắp xếp và điều chỉnh chương trình học của mỗi học kỳ, thậm chí là mỗi ngày. Sau đó phải tuần tra mọi nơi trong nhà trẻ, xem thử các thầy cô có dạy đúng như thời khóa biểu không, với cả không có thời gian ra về cố định nữa."

Tả Ngũ: ...

Ông liếc qua tay chân già nua của mình, không dám nhắc lại chuyện muốn làm cán bộ nữa, ỉu xìu đi về.

Những điều quản gia Tạ đề cập đến, ông chưa từng làm một cái gì, cũng không muốn thử làm. Sau khi nghĩ thoáng ra, ông ta thấy làm thầy giáo có khi còn khỏe hơn.

Cái chức cán bộ này quả đúng như thành chủ nói, bất cứ khi nào cũng phải phục vụ cho quần chúng, phàm nhân thật là cực khổ!

Trong thoáng chốc ấy, ông ta không còn xem thường phàm nhân như trước nữa.

Giải quyết xong cái ông Tả Ngũ thích đâm đầu này là coi như đã giải quyết được mười một tu sĩ khác, bởi sau khi nghe Tả Ngũ truyền đạt lại thì tất cả đều bắt đầu im miệng.

Vì vậy sau lần tập huấn trước khi nhậm chức đó, mọi thứ trở nên hài hòa trật tự đến lạ.

Cuối cùng vào hôm thành Thanh Châu nghênh đón ngày mưa đông thứ hai, nhà trẻ cũng bắt đầu mở cửa.

Lưu Thải dậy sớm hơn mọi ngày, bởi hôm nay là ngày tiểu Thạch Đầu bắt đầu đi học.

Trong lòng nàng thấp thỏm không yên, rất muốn đi theo xem thử. Nhưng mưa đông đã xuống, đoán chừng rất nhanh là tuyết sẽ rơi rồi, họ phải tranh thủ mấy ngày này gấp rút đào thêm ít linh thạch nữa nên không thể xin nghỉ được.

Tiểu Thạch Đầu sớm đã biết hôm nay mình phải đi đến nhà trẻ. Mặc dù nhóc không hiểu nhà trẻ là cái gì, nhưng vẫn vỗ lên tay Lưu Thải một cái như an ủi.

Tuy có hơi sợ nhưng nhóc sẽ dũng cảm!

Lưu Thải mặc cho Tiểu Thạch Đầu một cái áo. Mặt trong của áo may bằng phần da thuộc được nhận lần trước, vừa cực kỳ ấm áp vừa chắn gió. Lại thêm mặt ngoài dùng vải mới để may, không có băng, nhìn rất sạch sẽ.

Dù vậy, nàng vẫn không quên lau mặt lau tay cho nhi tử, tiện đó lau giày cho nhóc luôn.

Hôm nay là ngày đầu tiên Thạch Đầu đi nhà trẻ, tuy nhà bọn họ nghèo nhưng không thể để con mình phải xấu hổ trước những đứa trẻ khác.

Một lát sau, đã có người tới gõ cửa.

"Lưu tỷ, là ta, ta tới đón con tỷ." Người đang nói tên là Hướng Công, chân phải hơi thọt nhưng vẫn đi lại được. Gã được phân tới bộ An toàn, chuyên phụ trách đưa đón trẻ nhỏ ngoại thành.

Lưu Thải mở cửa, thấy người tới là gã bèn gọi Thạch Đầu ra ngay.

"Nhờ ngài quan tâm nó." Tuy Lưu Thải đã chuẩn bị tâm lý mấy ngày rồi, nhưng khi thật sự để con đi thì nàng vẫn lo lắng.

Hướng Công cười đầy thật thà, nói: "Lưu tỷ yên tâm, đợi thêm mấy ngày nữa không phải xuống hầm mỏ, lúc đó trong nhà trẻ sẽ dành ra một ngày để thăm nom, mọi người có thể đến đó thăm con."

Lưu Thải nghe thế, thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt."

Tiểu Thạch Đầu vừa tò mò vừa hồi hộp nhìn xe đẩy sau lưng Hướng Công, trên đó có một người bạn nhỏ khác đang đứng. Bạn ấy len qua lan can nhìn cậu với vẻ vừa chăm chú lại xen chút ngượng ngùng.

Hướng Công thấy vậy bèn giới thiệu: "Đây là xe đón trẻ do thành chủ thiết kế. Bởi vì có khá nhiều con trẻ nên dùng luôn cái xe này, trên đó đủ cho mười đứa đứng, bên dưới có bánh xe để tiện cho ta đẩy tụi nhỏ tới nhà trẻ, tránh cho giữa đường lạc mất."

Lưu Thải nghe vậy cũng yên tâm hơn hẳn, vốn nàng lo nhất là tụi nhỏ đi lạc, giờ thì chắc không sao rồi.

Nàng lấy ra một cái túi vải đã được may xong vào tối hôm qua, bên trong đựng một cái cốc nhỏ và một cái bát, là thứ tiểu Thạch Đầu thường dùng để ăn cơm uống nước.

Hướng Công bế tiểu Thạch Đầu thả vào trong xe đẩy rồi đặt chiếc túi kia xuống bên chân nhóc: "Vậy bọn ta đi nhé."

Lưu Thải gật đầu, dõi mắt nhìn Hướng Công tiếp tục đi đón những đứa trẻ khác.

Cùng lúc đó, trong nội thành cũng đang có người đi đón trẻ con. So với những đứa trẻ ít nói ở ngoại thành thì trẻ con nhà các tu sĩ lại hoạt bát hơn nhiều. Sau khi các nhóc lên xe đẩy là cứ ríu ra ríu rít, còn tò mò đẩy lan can ra làm cho phàm nhân phụ trách đưa đón sợ bay màu.

Chừng một khắc sau, tất cả trẻ con cuối cùng cũng an toàn đến nhà trẻ.

Trên tấm bảng treo ngay cổng vào có viết "Nhà trẻ Thanh Châu ", nét chữ đoan chính rõ ràng, là thành quả của thành chủ sau khi viết hỏng vô số tờ giấy.

Mà lúc này, Tô Thu Diên cũng đang đứng ở cổng nhà trẻ.

Vì để không dọa bọn nhỏ nên hôm nay y có chú ý điều chỉnh vẻ mặt của mình một chút.

Thế nên khi mọi người tới nơi, người họ nhìn thấy đúng là thành chủ với chiếc áo da cừu. Có lẽ vì thời tiết đã lạnh hơn nên trên cổ áo và ống tay áo còn phất phơ những sợi lông tơ trắng tinh, càng tôn lên vẻ đẹp trên gương mặt của thành chủ. Tất cả cộng với nét mặt hiền hòa kia của ngài, chẳng hiểu sao lại trông dễ mến đến lạ.

Ít nhất đám con nít không có vừa thấy thành chủ là khóc thét lên, mà đứa nào đứa nấy đều tròn xoe mắt nhìn y với vẻ đầy tò mò, có đứa lớn gan còn vừa vỗ tay vừa khen đẹp quá.

Tiểu Thạch Đầu nhìn thấy thành chủ cũng ngơ ngác há to miệng, òa một tiếng. Nhóc vốn định nói gì đó như các bạn khác nhưng chẳng biết phải nói gì nên đành tiếp tục ngẩn ngơ.

Những người khác thì sớm đã bị vẻ đẹp của thành chủ hớp hồn. Sao khung cảnh thành chủ được lông tơ bao lấy lại đẹp đẽ đến vậy chứ hả!

Ánh nhìn của Tần Việt cũng chưa từng rời khỏi thành khỏi.

Ngày trước đã thế, hôm nay cũng vậy.

Thành chủ vừa cất tiếng, ánh nhìn của hắn càng trở nên cháy bỏng.

Tô Thu Diên khó mà lờ đi được ánh nhìn như thế. Y cứ nghĩ dạo gần đây Tần Việt đã trải qua nhiều thứ, thấy được nhiều việc, hẳn là sẽ không chú ý đến y nhiều như trước nữa. Ai ngờ ngược lại tình hình còn trở nên tệ hơn.

Nhưng hổm rày toàn bộ tu sĩ trẻ tuổi khắp thành Thanh Châu đều có xu hướng như thế, nên y cũng chẳng nghĩ nhiều thêm nữa mà chỉ quay sang nói với Tần Việt: "Cùng ta bế tụi nhỏ xuống xe."

Y muốn tự làm, những người khác cũng không dám cản trở. Thế nên bốn mươi bạn nhỏ ở đây đều được thành chủ ôm một cái.

Tuy là có hơi lạnh lùng, nhưng thơm ơi là thơm á.

Thậm chí một anh bạn nhỏ tên Dương Dương còn ôm cổ Tô Thu Diên, mềm giọng ngọt tiếng nói: "Dương Dương thích thành chủ lắm."

Nét mặt của Tô Thu Diên càng dịu dàng hơn.

Những người bạn nhỏ khác thấy vậy cũng học theo, không ít đứa còn nhân cơ hội thơm thành chủ cái chóc.

Tần Việt cố gắng kìm chế, sau đó gượng cười bồng lấy những đứa bé từ tay thành chủ rồi thả chúng xuống theo từng vị trí lớp học.

Những bạn nhỏ này lại nhìn ra được bộ mặt thật của hắn, mới nãy còn rất vui vẻ nhưng vừa được thả xuống là lập tức xúm nhau lại, cùng nhìn đại ca ca hung dữ này với vẻ đầy đề phòng.

Tần Việt: ...

Cảm giác đau trong tim.

Tiểu Thạch Đầu là bạn nhỏ cuối cùng được ôm.

Nhóc xoắn chặt vạt áo của mình như một bản năng, chợt thấy mừng vì hôm nay mình mặc đồ mới.

Lúc Tô Thu Diên bế nhóc, nhóc ngửi thấy một mùi hương thanh mát thoang thoảng, bèn khẽ hít mũi theo bản năng.

"Sao thế?" Nhóc nghe thấy thành chủ cất tiếng hỏi mình.

Tiểu Thạch Đầu sợ hết hồn, cố gắng cả buổi trời mới lắp ba lắp bắp nói ra: "Rất, thơm."

Thành chủ dịu dàng xoa đầu nhóc: "Ừ, không lạnh là được rồi."

Lần đầu tiên tiểu Thạch Đầu được người khác ngoài cha mẹ đối xử dịu dàng đến vậy. Nhóc ngẩn người một lúc lâu, đến khi hoàn hồn lại thì đã nhanh chóng bị xếp vào đội ngũ của lớp mình.

Những bạn nhỏ khác đều ngó nhóc, ngay cả cái cậu Dương Dương kia cũng phùng má thở phì phò, bởi vì hồi nãy chỉ có cậu được thành chủ xoa đầu thôi.

Tiểu Thạch Đầu vui lại ngay.

Tô Thu Diên thấy các bạn nhỏ đã đông đủ, cả tình trạng sức khỏe cũng khá tốt, bèn để cho Hứa Hoàng bắt đầu điểm danh.

Hứa Hoàng hồi hộp gật đầu, vừa gọi tên, vừa nhớ kĩ mặt của từng bạn nhỏ.

Các thầy giáo và các vị cán bộ khác ở một bên cũng cố gắng ghi nhớ. Dù gì việc này ắt sẽ có kiểm tra lại, nếu đến lúc đó mà không nhớ được thì mất thể diện lắm.

Nhưng trong lúc đọc tên, Tô Thu Diên phát hiện khu vực nội và ngoại thành có sự khác biệt rõ ràng. Trẻ con ngoại thành có đứa tên là Thạch, có đứa gọi Hổ Tử, có đứa còn tên Tiểu Cẩu Tử, tất cả đều là tên đặc bừa. Trong khi các đặt tên của nội thành thì văn nhã hơn nhiều.

Hứa Hoàng điểm danh xong, nói: "Hiện tại nhà trẻ có bốn mươi bạn, chia làm lớp lá, lớp mầm và lớp chồi. Vì lớp chồi có khá nhiều bạn nên được chia thành chồi một, chồi hai và chồi ba. Chỗ các con đứng lúc này sẽ là sân tập hợp, các bạn nhỏ bên cạnh các con sẽ là bạn học."

Tiếp theo là tới màn giới thiệu thầy giáo.

Lúc này, dù là tu sĩ hay phàm nhân thì tất cả đều đứng thẳng lưng, từng người một bước lên giới thiệu tên mình và lịch dạy.

Đương nhiên là những người bạn nhỏ không nhớ nổi đâu, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến các bé vỗ tay theo thành chủ.

Khi tiếng vỗ tay vang lên, mặt các thầy giáo đứng phía trên lại càng đỏ hơn, ngay cả giọng nói cũng lớn hơn nhiều.

Giới thiệu thầy giáo xong, tiếp đến là các công chức khác. Làm thế này chủ yếu là để các bạn nhỏ nhận mặt, sau này gặp vấn đề thì nên tìm ai giúp đỡ.

Tô Thu Diên thấy chương trình đã xong bèn nói: "Tốt lắm, mọi người bắt đầu giờ học đi."

Y rất chú trọng tới thế hệ sau của thành Thanh Châu. Dù bây giờ mới chỉ có bốn mươi đứa nhưng sau này chắc chắn sẽ tăng thêm. Bởi vậy tố chất của các thầy giáo là một điều rất quan trọng.

Nhưng nếu y cứ ở lại nơi này thì chắc giờ học không tiến hành được, thế nên y dặn dò Tần Việt: "Mấy ngày tiếp theo ngươi hãy ở lại đây, xem thử xem có còn thiếu sót thứ gì không."

Tần Việt gật đầu, biết thành chủ đang có ý thử mình.

"Thành chủ yên tâm, ta nhất định sẽ trông coi nơi này cẩn thận."

Nếu không tìm ra được vấn đề, thì đó là vì hắn không đủ năng lực.

Tô Thu Diên liếc qua Tần Việt với vẻ nghi ngờ, luôn cảm thấy hình như hắn đã hiểu lầm ý y rồi. Nhưng không sao, dù gì có Tần Việt ở nhà trẻ, y sẽ yên tâm hơn: "Vậy thì nhờ ngươi."

Nói xong, y mới phát hiện ra, quần áo Tần Việt đang bận trên người vẫn là đồ cũ có từ trước khi vào phủ Thành chủ, ống tay áo đã hơi ngắn.

"Được" y nhìn một cách chăm chú như vậy, Tần Việt lập tức cuống lên: "Thành chủ?"

Tô Thu Diên đáp lại: "Ngươi lại cao hơn rồi."

Tần Việt sáng mắt, thành chủ còn chú ý tới việc hắn cao hơn kìa!

Tô Thu Diên nói tiếp: "Tay áo sắp không che kín được mu bàn tay rồi này."

Tần Việt không hề xấu hổ mà trái lại, hắn còn vui vẻ hơn.

Hắn rũ rũ tay áo, cúi đầu nhỏ giọng thưa "Thuộc hạ không biết may quần áo, trước kia đều nhờ những người khác. Nhưng dạo gần đây vì bận việc nên cũng quên bẵng đi, nên là..."

Tô Thu Diên bảo: "Trong phủ có thợ may, có thể đến nhờ nàng. Trời lạnh rồi, ngươi mặc ít quá dễ bị bệnh, ta nhớ chỗ của ngươi hẳn còn có một tấm lông cừu, một thời gian ngắn nữa chắc sẽ mặc được đấy."

Tần Việt càng lúc càng vui hơn, cảm thấy thành chủ vẫn quan tâm hắn nhất, hắn gật đầu đáp: "Rõ."

Sau khi Tô Thu Diên rời đi, Tần Việt cố lắm mới bình thường lại để nói với Hứa Hoàng đã đứng chờ ở bên cạnh từ rất lâu: "Đi thôi, chúng ta đến các lớp học xem thử."

Căn viện này chia làm ba phần, bên ngoài là khu làm việc, khu ở giữa là trường học, khu trong cùng là phòng ăn và nơi sinh hoạt chung.

Tần Việt vừa bước vào đã nghe được tiếng đọc sách non nớt.

Giọng đọc này truyền tới từ lớp lá ở phía bên trái, hắn chưa bước đến ngay mà chỉ đứng ngoài cửa sổ, nghe một vị tu sĩ giảng dạy "Nhân chi sơ, tính bản thiện" .

Thời còn học vỡ lòng, hắn cũng được học câu này, bỗng nhiên cảm thấy vận may của những đứa trẻ này tốt hơn bọn họ lúc xưa quá nhiều.

Đương nhiên, bây giờ hắn mới là kẻ may mắn nhất tòa thành này, nếu không thì sao có được cơ hội đi theo thành chủ chứ?

Lớp chồi ở đằng trước đang học toán, thầy giáo đang dạy một cách chật vật "Một thêm một là hai" .

Bọn nhỏ ngồi dưới ngơ ngác nhìn hắn, sau cùng lóng ngóng giơ ngón tay.

Tần Việt lại đi tới lớp mầm, phát hiện ra lớp này là sôi nổi nhất.

Thầy giáo không dạy chữ cũng chẳng dạy toán mà đang vui đùa chuyện trò với các bạn nhỏ.

Đây là một tu sĩ khá lớn tuổi, vì ông đã được dặn dò từ trước nên không dám phân biệt đối xử giữa trẻ con nội và ngoại thành mà luôn cố nở nụ cười với mỗi đứa nhỏ.

Ông vừa hỏi tên của Dương Dương xong, cậu bé đã tủi thân hỏi ông bằng chất giọng non nớt: " Ngày mai thành chủ có đến thăm tụi con nữa không ạ?"

Mặc dù Dương Dương mới bốn tuổi nhưng cậu đã nói được nhiều hơn Tiểu Thạch Đầu.

Tiểu Thạch Đầu đang hâm mộ nhìn cậu bạn, lại nghe cậu ta nhắc tới thành chủ bèn không kìm được nhớ đến mùi hương trên người ngài ấy.

Nếu như thành chủ ôm nhóc thêm lần nữa thì tốt biết bao.

Tu sĩ già nghe thế cũng bật cười: "Nếu các con ngoan thì có lẽ thành chủ sẽ đến đấy."

Dương Dương bèn nói ngay: "Ngoan ạ!"

Ngay cả Tiểu Thạch Đầu luôn không thích nói chuyện mà cũng mở miệng, nhỏ giọng nói "Con cũng ngoan" .

Hứa Hoàng thấy thế cũng nói với Tần Việt: "Bọn nhỏ thích thành chủ lắm."

Tần Việt gật đầu: "Đương nhiên."

Thật ra ngày hôm nay, thành chủ tự mình ôm từng đứa trẻ là nhằm kiểm tra xem trên người tụi nhỏ có bệnh kín không. Bởi lẽ, khi tu sĩ đạt đến tu vi nhất định thì cảm ứng của họ với hơi thở của người khác sẽ rất nhạy bén. Mà khi ai đó bị bệnh, hơi thở trên người họ sẽ trở nên vẩn đục u ám. Chính bởi vậy nên thành chủ mới đích thân đến tận đây.

Nhưng Tần Việt luôn không thích bàn luận với người khác về chuyện của thành chủ. Thế nên hắn nhanh chóng lảng đi, bảo Hứa Hoàng: "Chúng ta tới phòng ăn và phòng bếp xem thế nào."

Qua cửa thùy hoa*, đến nơi được gọi là thao trường. Nơi này quả thật rất rộng lớn, các bạn nhỏ một lớp có thể thoải mái hoạt động ở đây. Bên cạnh nhà chính là phòng ăn, số lượng bàn ghế được bày ra vừa đủ cho các bạn nhỏ hiện tại ngồi ăn.

(*)Cửa thùy hoa là kiểu cửa ngăn cách nội thất và ngoại viện mang kiến trúc cổ đại Trung Quốc bởi cột trụ của nó chỉ lơ lửng không chạm đất mà rủ xuống dưới mái hiên, còn gọi là trụ thùy. Bình thường nó được chạm khắc hoa văn tinh xảo, vì vậy mà gọi được gọi là cửa thùy hoa.

Lúc này trong phòng bếp có hai phàm nhân đang bận rộn. Cứ bảy ngày là bọn họ sẽ đến phủ Thành chủ lấy lương thực một lần, lượng lương thực ấy được thành chủ trích một phần từ vốn riêng của mình, phần còn lại gom từ chỗ của các vị phụ huynh. Đương nhiên, phần thức ăn của các công nhân viên làm việc và giảng dạy sẽ được trích ra từ thuế nông nghiệp.

Tần Việt lại tới nơi làm việc một chuyến, cuối cùng đã nắm rõ cách cách hoạt động của nhà trẻ này.

Nhưng hắn vẫn chưa rời đi. Kế tiếp Hứa Hoàng có việc nên không thể đi cùng hắn nữa, hắn bèn dạo quanh nhà trẻ thêm một vòng.

Tiểu Thạch Đầu chơi ở đây đến tận trưa, bây giờ nhóc đã có một người bạn để nói chuyện cùng, chính là cậu bé Dương Dương cực kỳ to gan đó.

Dương Dương rất để ý đến việc nhóc được thành chủ xoa đầu, thế nên cứ quấn lấy nhóc mãi để hỏi xem có cảm giác gì.

Tiểu Thạch Đầu nói chuyện khá chậm, lại không biết nhiều từ vựng, thế là nhóc lúng túng hồi lâu vẫn chẳng nói rõ được.

Mặc dù trông Dương Dương có vẻ là đứa dễ nóng nảy nhưng cậu lại cực kỳ kiên nhẫn trước chuyện của thành chủ.

Cậu thấy Tiểu Thạch Đầu nói khó nghe thế nhưng chẳng hề kêu phiền mà dứt khoát hỏi Tiểu Thạch Đầu: "Cha ta ở trong đội săn thú đấy, ngươi có biết đội săn thú là gì không?"

Tiểu Thạch Đầu lắc đầu, cậu chỉ biết Thanh quặng thôi.

Dương Dương cười hi hi, khoe: "Cha nói, thành chủ rất chú ý đến ông, còn từng dạy ông bắt yêu thú nữa đó!"

Tiểu Thạch Đầu tròn xoe mắt nhìn Dương Dương với vẻ đầy hâm mộ.

Những người bạn nhỏ khác nghe vậy bèn xúm lại đây hết.

Dương Dương thấy thế càng ngẩng cao đầu.

Ngay cả vị tu sĩ già kia cũng cười nhìn chúng, chờ chúng nói xong mới hỏi: "Các con biết yêu thú là gì không?"

Dương Dương lập tức giơ tay nói: "Con biết, yêu thú là yêu thú đó ạ!"

Tu sĩ già lắc đầu: "Thế thì hôm nay ta sẽ nói cho các con biết về yêu thú..."

"Ngày trước, các tu sĩ thành Thanh Châu không thể săn được yêu thú. Bởi yêu thú rất lợi hại, rất hung ác nên các tu sĩ không đánh lại được."

Bọn nhỏ nghe đến đây cũng hồi hộp theo.

Tu sĩ già kể tiếp: "Nhưng sau đó thành chủ xuất hiện, ngài chỉ cần nhẹ vung một đường kiếm đã khiến các yêu thú mất hết sức phản kháng ngay lập tức. Thế là nhờ có thành chủ dẫn dắt, các tu sĩ bắt đầu dám ra khỏi thành săn thú."

Ông ta lấy luôn chuyện mà con trai mình đã trải qua để kể cho các bạn nhỏ.

Vậy là dù đã đến giờ ăn trưa rồi nhưng mấy đứa Tiểu Thạch Đầu vẫn không muốn cho thầy đi.

Nhưng cả đám thật sự đói bụng lắm rồi, thế là đành theo thầy đi đến nhà ăn.

Sau khi ngồi xuống chỗ của mình, Tiểu Thạch Đầu vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nhìn bát cơm và thức ăn trước mặt. Do công việc trong khu khai thác mỏ rất nhiều nên buổi trưa Lưu Thải không thể về nhà được, toàn phải để khoai lang đã nguội ngắt lại cho nhóc ăn. Thế nên đây là lần đầu tiên nhóc được ăn cơm nóng vào bữa trưa.

Cậu vui vẻ cầm đũa lên, ăn từng miếng từng miếng một.

Những người bạn nhỏ khác cũng ăn rất nghiêm túc. Trẻ con sinh ra ở thành Thanh Châu đều biết lương thực rất quý, nên chỉ một khắc sau, trong bát của đứa nào cũng hết sạch, không để thừa lại chút gì.

Dương Dương vừa ăn xong đã cảm thấy hơi buồn ngủ, nhưng cậu lại không muốn bỏ lỡ câu chuyện của thầy nên bèn vội hỏi: "Thầy ơi, chúng con nghe kể chuyện nữa được không thầy?"

Tu sĩ già lắc đầu bảo: "Bây giờ các con phải đi ngủ trưa. Với cả chiều hôm nay cũng không có tiết học của ta nên ngày mai chúng ta sẽ kể tiếp nhé."

Dù các bạn nhỏ nghe vậy cũng hơi thất vọng nhưng chúng luôn biết nghe lời, cho nên vẫn đi theo thầy đến phòng chuyên dùng để ngủ trưa.

Bên trong phòng có mấy dãy giường ghép, phía trên còn viết tên. Bọn nhỏ theo đó tìm được vị trí của mình xong đã cảm thấy buồn ngủ díp mắt.

Nhưng việc mới lạ trong ngày hôm nay nhiều quá, tất cả các bạn nhỏ đều không muốn ngủ, chỉ muốn chuyện trò thôi.

Các thầy giáo đang định dỗ thì thấy Tần Việt bước vào: "Mau ngủ đi, ai mà nói chuyện ta sẽ về báo cho thành chủ."

Nghe thế, không ít bạn nhỏ tròn mắt, thật sự không ngờ rằng đại ca ca trông hung dữ này lại đáng sợ đến như vậy.

Nếu nói cho thành chủ thì có khi nào ngài sẽ nghĩ tụi mình hư lắm không?

Thoáng chốc, ánh mắt của tất cả mọi người nhìn Tần Việt đều đầy tủi hờn và thù địch.

Nhưng dưới sự trông coi của Tần Việt, các bạn nhỏ không ai dám mở miệng nữa. Tất cả đều nhắm mắt lại, rất nhanh đã ngủ vùi.

Bởi đã ngủ nghỉ đầy đủ nên trong giờ học buổi chiều, không có bạn nhỏ nào gật gà gật gù cả.

Hứa Hoàng vốn tưởng rằng sẽ có đứa bé nào đó khóc nhè, không ngờ rằng ngày hôm nay lại suôn sẻ đến vậy.

Có người đứng cạnh nói: "Sáng nay tập trung ngươi không thấy à? Có đứa suýt khóc đấy, nhưng được thành chủ ôm một cái là hết. Cũng may có thành chủ đến."

Hứa Hoàng gật đầu: "Ai ai cũng thích thành chủ."

Có bạn nhỏ nào không ngoan, chỉ cần nhắc tới thành chủ là bé dám nghịch nữa.

Nếu không ngoan, lần sau thành chủ không ôm chúng nữa thì sao?

Lưu Thải vừa xong việc là vội chạy về nhà. Cả ngày nay, nàng cứ lo suốt. Dù nàng biết rõ con trai sẽ không sao, nhưng không tận mắt xác nhận thì nàng thật sự không thể yên tâm nổi.

Nàng vừa về chưa được bao lâu thì Tiểu Thạch Đầu cũng về tới.

Mặt mày hồng hào, trên người cũng sạch sẽ, trông còn có tinh thần hơn lúc đi.

Lưu Thải vội ôm lấy nhóc rồi mới cảm ơn Hướng Công.

Hướng Công gãi gãi đầu: "Không có gì, ngày mai ta lại đến đón Thạch Đầu như sáng nay."

Chờ khi hắn ta đi khuất rồi Lưu Thải mới đóng cửa lại, sau đó ôm con trai lên giường và hỏi nhóc những chuyện đã xảy ra hôm nay.

Tiểu Thạch Đầu đỏ mặt kể: "Thành chủ, ôm con."

Hôm nay nhóc nói được rất nhiều, cũng được nghe người khác nói rất nhiều nên bây giờ đã có thể nói tròn chữ.

Lưu Thải vừa mừng vừa sợ, nhưng nàng vẫn chú ý tới ý trong lời của con trai.

"Con nói là thành chủ ôm con?" Nàng mở to mắt: "Hôm nay thành chủ đến thăm các con ư?"

Thạch Đầu gật gật.

Lưu Thải cười rộ lên: "Thành chủ quan tâm các con như thế, chắc chắn sau này các con ở trong nhà trẻ sẽ rất thoải mái."

Thạch Đầu lại gật đầu.

Lưu Thải hỏi tiếp những chuyện khác, Thạch Đầu nghĩ hồi lâu mới nói từ từ: "Thầy, rất tốt, cơm, ăn ngon, ngủ cũng ngon."

Lưu Thải càng nghe càng vui mừng, nghĩ rằng quyết định của thành chủ quả là không bao giờ sai.

Tâm trạng của các bậc phụ huynh khác vào lúc này cũng giống như Lưu Thải vậy.

Cha Dương Dương nghe cậu kể xong vỗ đùi cái bét, tiếc hận hôm nay không đưa con đến nhà trẻ. Nếu ông mà đi thì chẳng phải là được gặp thành chủ rồi sao?

Nhưng thành chủ thích trẻ con như thế cũng là chuyện tốt, ông dặn Dương Dương: "Lần sau mà được gặp thành chủ thì con nhất định phải biểu hiện tốt chút đấy, hiểu chưa?"

Dương Dương ưỡn cái ngực nhỏ nói: "Vâng! Thành chủ chắc chắn sẽ thích Dương Dương!"

"Ừ." Cha Dương Dương xoa đầu con trai nhà mình, nếu không nhờ vẻ ngoài ưa nhìn của ông thì làm sao Dương Dương đáng yêu như vậy được?

Ngày đầu tiên nhà trẻ mở cửa đã được đông đảo phụ huynh và học sinh hết lòng khen ngợi, đây sẽ là nền tảng vững chắc để các công tác về sau được thuận lợi triển khai.

Tô Thu Diên vốn định đến nhà trẻ mấy lần nữa, nhưng sứ giả của Thiên Nguyên Tông sắp đến, y phải bận bịu quá nhiều, không có thời gian để đi.

Dù sao lần này họ muốn trao đổi vật tư qua đông trong năm tháng qua với Thiên Nguyên Tông, chỉ riêng chuyện phân loại sắp xếp danh sách, kiểm kê linh thạch và yêu thú đã là cả một lượng công việc khổng lồ.

Sau khi tính toán xong lần cuối cùng, hiện tại họ có tổng cộng hơn 170.000 viên linh thạch, 346 con yêu thú cấp thấp.

Sở dĩ có nhiều linh thạch như vậy là vì trong tháng cuối cùng, mọi người đều tăng gia khai thác ở khu mỏ, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không nhiều. Nhờ vậy nên mới khai thác được ngót một trăm ngàn viên linh thạch.

Nếu chỉ dựa theo hiệu suất bình thường, dù dưới tình huống đã được cải tiến kỹ thuật thì nhiều nhất chỉ khai thác được sáu mươi, bảy mươi nghìn viên linh thạch trong một tháng mà thôi.

Tô Thu Diên biết, tháng đó mọi người đã liều mạng để làm việc.

"Mọi người đã vất vả rồi." Tô Thu Diên nói: "Chờ sau khi sứ giả Thiên Nguyên Tông rời đi, chúng ta sẽ mở tiệc Khánh Công*. Mặc dù không có thứ gì tốt lắm nhưng mọi người tụ họp với nhau một lần, nói cười vui vẻ cũng hay."

(*) Tiệc Khánh Công: Bữa tiệc chúc mừng sau khi đã hoàn thành một việc gì đó.

Tất nhiên là Tạ Ngang sẽ không phản đối.

Ngay khi trận tuyết đầu đông rơi xuống, đám người Chân Toàn đã đi tới thành Thanh Châu.

Tâm tư lần này của Chân Toàn đã khác hẳn trước kia. Lần đầu đến đây hắn ta vẫn phải suy đoán thân phận của Tô Thu Diên, nhưng bây giờ thì hắn ta gần như đã xác định được lai lịch của y.

Hắn ta đã nghe được từ sư tổ rằng hai mươi năm trước, bốn vị tiên chủ ở Tiên Sơn đã thu nhận một đồ đệ.

Hai mươi năm trước, thế này chẳng phải vừa khớp với tuổi tác của Tô Thu Diên hay sao?

Hơn nữa, Tô Thu Diên thân mang linh căn biến dị lại có thể tu luyện tới Kim đan kỳ, đến giờ trên người vẫn không hề có tử khí bây quanh, như vậy lại càng khiến giả thuyết đó đáng tin hơn.

Nếu không phải đồ đệ của bốn vị tiên chủ thì sao có thể sống được đến tận bây giờ?

Thế nên thái độ của Chân Toàn đối với Tô Thu Diên, thậm chí là với toàn bộ thành Thanh Châu đều thay đổi.

Dẫu sao mỗi một vị tiên chủ của Tiên Sơn đều sánh ngang được với trưởng lão tông môn bọn họ cơ mà.

Nếu nói Tiên Sơn là một tông môn thì Tô Thu Diên rất có thể là truyền nhân duy nhất, với thân phận như vậy thì hắn ta có cung kính đến mức nào đi nữa cũng đáng.

Vì thế khi Chân Toàn gặp Tô Thu Diên, hắn ta không hề ra vẻ ta đây mà thẳng thắn đồng ý yêu cầu muốn xem danh sách vật tư của Tô Thu Diên.

Tô Thu Diên cũng chẳng lấy làm lạ. Vốn ngay lần trước là Chân Toàn vừa gặp đã muốn dò xét thân phận của y, lần này có lẽ đã nắm chắc được điều gì đó rồi. Nếu không thì hắn ta sẽ chẳng cho thành Thanh Châu đi cửa sau thế này.

Nhưng ngược với Tô Thu Diên, Tạ Ngang lại thật sự ngạc nhiên. Nếu chỉ kể đến thái độ tử tế lần trước của Chân Toàn thì ông còn hiểu được, dù sao nhìn gương mặt ấy của thành chủ thì ai cũng phải nể nang đôi phần. Nhưng lần này lại khác, ông không thể ngờ được người của Thiên Nguyên Tông sẽ lập danh sách thật.

Trước đây tuyệt đối chưa từng xảy ra chuyện như vậy!

Tạ Ngang dám bảo đảm, không chỉ mỗi bọn họ chưa từng được hưởng đãi ngộ này mà cả những thành trấn khác cũng không có cơ hội.

Thế nên khi cầm được tờ danh sách trong tay, bước chân của ông cứ lâng lâng.

Bánh ít trao đi bánh quy trao lại, thái độ của Tô Thu Diên đối với Chân Toàn cũng thân thiện hơn. It nhất là y không trưng gương mặt lạnh lùng ra nữa, biểu cảm trên gương mặt cũng được điều chỉnh đôi chút.

Chỉ thay đổi nhỏ bé như vậy thôi đã đủ khiến Chân Toàn thấy phấn khởi rồi.

Hắn ta không có ý muốn đào món lợi gì từ chỗ Tô Thu Diên. Nhưng tôn chỉ của hắn ta là nhiều bạn thì nhiều đường, không chừng sau này lại có việc cần nhờ giúp đỡ thì sao. Cho nên trước những việc đã có sự ngỏ lời thì hắn ta luôn sẵn lòng xuôi theo.

Đương nhiên, hắn ta là kiểu người khá soi mói, không phải ai cũng được hắn ta đặt vào vị trí bằng hữu tương giao.

Tần Việt đứng cạnh Tô Thu Diên, cảm thấy Chân Toàn đúng là hơi bị ồn ào.

Không ngờ rằng Chân Toàn lại nhanh chóng dời tầm nhìn lên người hắn.

"Vị này là?" Chân Toàn hỏi Tô Thu Diên.

Tô Thu Diên đáp: "Trợ lý của ta."

Chân Toàn chưa từng nghe thấy từ "trợ lý", nhưng đại khái cũng đoán được ý nghĩa. Hắn ta thấy người đứng gần Tô Thu Diên nhất ngoại trừ Tạ Ngang là Tần Việt, đoán chừng Tần Việt cũng là cánh tay đắc lực của Tô Thu Diên.

Nếu hắn ta tặng lễ cho Tạ Ngang thì không phù hợp lắm, nhưng nếu là thiếu niên trẻ tuổi này thì không thành vấn đề.

Hắn ta cười cười, lấy một vật từ trong ngực ra: "Quả là anh hùng xuất thiếu niên, ta xem khí tức của hắn, hẳn đã vào Luyện khí rồi nhỉ? Vừa khéo lần này ta có mang theo một bình đan dược thích hợp cho Luyện khí kỳ sử dụng, không phải thứ quý giá gì, mong thành chủ đừng chê cười."

Chân Toàn vốn đang lo Tô Thu Diên sẽ không nhận, không ngờ y lại rất tự nhiên bảo Tần Việt nhận lấy bình sứ.

Đúng lúc trên người y không còn nhiều đan dược Luyện khí kỳ để cho Tần Việt dùng, Chân Toàn xem như đã đưa gối đúng lúc buồn ngủ.

Y bèn mở lời: "Nếu Chân huynh vẫn còn đan dược Luyện khí kỳ, ta có thể mua."

Chân Toàn hơi sững sờ, tiếp đó trên mặt lộ vẻ vui mừng, nói ngay: "Sao thành chủ lại nói những lời xa cách như vậy."

Hắn ta lấy ra thêm hai bình, kiên quyết muốn tặng cho Tô Thu Diên.

Tô Thu Diên tiếp tục thoải mái nhận lấy.

Tuy thứ này không đáng giá bao nhiêu nhưng lại rất có ích cho Tần Việt, y nhận chúng cũng xem như nể mặt Chân Toàn.

Nụ cười của Chân Toàn cũng vì vậy mà càng thêm chân thành. Nếu Tô Thu Diên quá khách sáo với hắn ta, ngược lại sẽ khiến hắn ta cảm thấy mình có lòng mà người ta lại phũ.

Tần Việt cầm lấy ba bình sứ rồi lui về, bỗng có tiếng ai đó nói.

"Ồ? Ai đưa đan này cho ngươi?"

Thì ra là cái người ẩn trong cơ thể hắn đã tỉnh lại sau khi mất tăm mất tích một thời gian dài.

Ma tôn hỏi xong, lập tức mượn ánh mắt của Tần Việt để xem rõ người tặng quà.

Hắn ta ngẩn ra, cứ cảm thấy hình như mình đã từng gặp người này ở đâu rồi.

Qua một lúc lâu, hắn ta mới nhớ ra người này là ai, không kìm được bật ra tiếng cười.

Tần Việt hỏi thầm: "Sao ngươi lại cười?"

Ma tôn nói: "Không có gì."

Chỉ là hắn không ngờ rằng vừa tỉnh dậy đã thấy được gương mặt quen thuộc.

Duyên gặp gỡ thật kỳ diệu. Tuy hắn ta đã quên mất tên của người trước mắt nhưng vẫn nhớ lần đầu tiên gặp mặt của họ ở đời trước. Không phải vào thời điểm này, càng không phải là trong bầu không khí hòa nhã như thế này.

Năm xưa, khi hắn ta đến Thiên Nguyên Tông tàn sát, vì người này là con cháu của trưởng lão nên được bảo vệ rất kỹ, nhưng cuối cùng vẫn phải ôm hận chết dưới kiếm của hắn ta.

Đời trước là vong hồn dưới kiếm hắn, hận hắn ta tận xương tủy. Đời này lại vì một người khác mà chủ động dâng lễ vật cho hắn ta, thật là quá thú vị.

Hắn ta không nhịn được nói với Tần Việt: "Tu luyện cho thật tốt vào, thế giới này hay ho lắm đấy."

Hay ho đến mức nếu Tần Việt không quyết tâm tự cường, thì sợ rằng hắn ta sẽ không nhịn nổi nữa.

Hắn ta nhìn sang tu sĩ mặc bạch y bên cạnh.

Thế giới này, cũng vì có sự xuất hiện của người ấy mới trở nên thú vị như vậy.

Hắn ta đè nén suy nghĩ phiền muộn trong lòng, cuối cùng cũng nhận ra, tâm tư của mình đã vô tình thay đổi từ lúc nào không hay.

Bây giờ, thế giới này quả thật không thuộc về hắn ta. Thế nhưng tương lai...

Vẫn chưa biết chừng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro