3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


[ warning : lowercase ]

vẫn là charmaine, nhưng là một mình

sáng sớm, em đã tỉnh dậy mà không có ai gọi. em ngơ ngác nhìn xung quanh rồi thở dài. cuộc sống lại quay về nhịp đập cũ, em phải tự chăm sóc bản thân mình

vệ sinh cá nhân rồi tự tay làm đồ ăn sáng. hôm nay em sẽ làm món bánh chocolate mà em thích. làm thì mất thì giờ thật nhưng nó vẫn ngon

ngồi xuống ghế sofa rồi ăn bánh nóng hồi vừa mới làm xong. bánh ngon nhưng thiếu vị. . .đúng rồi, em chỉ có một mình trong căn phòng này

em vẫn mặc bộ váy ngủ màu trắng đó rồi đi ra ngoài. tay ôm cuốn sổ nhật ký của mình rồi tiến đến cây hoa anh đào. hôm nay cây hoa ấy sẽ nghe nhiều thứ tâm tình lắm đây

- chà, hôm nay vẫn lạnh như ngày nào. . .

em biết trời khá lạnh, lại sợ bị người khác lo lắng thái quá nên em đã mặc một bộ váy ngủ có tay áo dài một chút. tuy nhiên, điều đó cũng không giúp em ấm chút nào

ngồi xuống góc cây rồi thở dài. trường nay vắng vẻ thật, cảm giác chỉ có mỗi mình em nơi học viên này. gió thổi, hoa rụng, nhưng em thì im lặng

- có biết tôi đã đơn độc đến mức nào không? tôi sợ cô đơn, sợ bị bỏ lại ra phía sau

- mãi mới có một số người quan tâm, giúp đỡ tôi đến vậy. . .nhưng dù sao họ cũng không bên tôi

cây anh đào như nghe được tất cả, nó rung nhẹ theo chiều gió. em ngồi thu mình lại, cảm giác lạc lõng khó tả đến nhường nào

một ảo ảnh hiện ra. . .là bố em. người em đã ra tay giết chết. . .

- bố?

em chỉ đáp nhẹ một câu. ông từ từ tiến về gần em, ngồi cạnh em. cảm giác ấm áp khi ở bên cạnh người mình thân thương nhất là thế. em ngả đầu sang bên, hàng nước mắt lăn dài trên má

không hiểu sao mọi kí ức, kể cả lúc em còn bé tí tẹo cũng biến mất, chỉ sọt lại cảnh em giết gia đinh như thế nào và thân phận thật sự của em là ai. bí mật ấy, cho dù em có phải chết thì cũng không bao giờ nói ra

trời mưa nhỏ, em cũng không quan tâm. em muốn khoảng khắc này kéo dài mãi, cho dù hình ảnh của bố cũng chỉ là một ảo ảnh không có thật, nhưng em muốn bên những người em yêu thương, em được chăm sóc và cười đùa cùng

- ...

tiếng hát ngừng lại, cũng là lúc hình ảnh ấy tan biến. giờ đây, chỉ có cây hoa anh đào đang lắc lư theo làn gió lạnh buốt, em với bàn tay nâng niu cuốn sổ nhật kí chứa chan những tân tư, mất mát của mình

''đến giờ tôi vẫn không hiểu, smeraldo là gì. . .? có lẽ là một sự thật không thể nói ra. tôi chỉ biết được thế''

''ở một mình, cảm giác trống vắng, buồn tủi luôn xuất hiện quanh tôi. chỉ mong sẽ có ai ngồi cạnh mà trò chuyện cùng'' 

23/05/22 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#vân