1. 5 và 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


[Freed đã giữ một tình cảm đơn phương đặc biệt đối với Laxus trong nhiều năm. Nhưng cậu là 1 trong 3 thành viên hộ vệ của Lôi Thần tộc, công việc của cậu là bảo vệ anh, giúp đỡ anh và tư vấn cho anh khi anh cần. Và Freed rất ổn với điều đó. Miễn là Laxus vẫn ổn, Freed vui vẻ dõi theo anh từ xa.

Hoặc: năm lần Freed chăm sóc Laxus, một lần Laxus làm.]

-1-

Freed ở sau cánh cửa một thời gian dài đến nỗi không biết đã qua bao nhiêu phút. Cậu đã gõ cửa, nhưng Laxus đã quát mắng cậu một cách thậm tệ để cậu bỏ đi. Freed tất nhiên sẽ không làm điều đó. Không phải vì cậu muốn làm phiền Laxus mà bởi vì cậu khá chắc chắn rằng bạn của mình lúc này đang cần có người đồng hành. Thật không dễ dàng khi chỉ đứng nhìn cha của một người bị đuổi ra khỏi hội.

Freed gõ một lần nữa.

"Tôi đã bảo là biến đi!" Laxus hét lên từ sau cánh cửa.

Freed do dự một lúc, rồi quyết định nhẹ nhàng mở cửa. Cậu nhìn vào bên trong và thấy phòng của bạn mình là một mớ hỗn độn. Quần áo vương vãi khắp nơi, dao bị ghim trong gỗ của tủ quần áo, bàn làm việc bị lật hoàn toàn và chiếc Stereo-Lacrima của Laxus bị thiêu rụi. Có lẽ là bạn của cậu đã hủy nó bằng sét, thật tệ, Laxus quan tâm đến Lacrima đó.

Tuy nhiên, điều tồi tệ nhất là nhìn thấy Laxus cuộn tròn trên giường, quấn trong chăn và với đôi mắt đỏ hoe.

"Tại sao cậu không biến đi?" Laxus cáu kỉnh.

“Tôi mang bữa tối tới, cậu không đến hội,” Freed nói, cầm chiếc túi bên trong là bữa ăn cậu đã chuẩn bị.

“Tôi không đói,” Laxus càu nhàu. "Và tôi muốn ở một mình."

Freed do dự thêm một lúc nữa. Sau đó cậu quyết định ít nhất sẽ đến gần hơn và đặt bữa ăn trên bàn cạnh giường. Cậu lục trong túi xách và lôi ra một chai nước, đề phòng Laxus không muốn ra khỏi giường. Freed cảm thấy ánh mắt của bạn mình đang nhìn chằm chằm vào mình nhưng Freed không cảm thấy kích động dưới cái nhìn của anh. Trên thực tế, điều đó chỉ cho cậu xác nhận rằng Laxus không bận tâm đến sự hiện diện của cậu. Anh sẽ lôi Freed ra ngoài nếu anh ta thực sự không muốn cậu ở đó.

Vì vậy, để không phải ngồi trong im lặng và khó xử, Freed bắt đầu thu dọn căn phòng. Cậu đặt chiếc bàn trở lại chỗ cũ, thu dọn tất cả những món đồ vương vãi, sách và vũ khí. Cậu gấp quần áo và cố gắng không đỏ mặt khi nhìn thấy những chiếc quần đùi của Laxus, chúng khá trông bẩn và những chiếc trông sạch sẽ nằm lẫn lộn với nhau. Sau đó, cậu đi đến Stereo-Lacrima nhưng cậu không thể làm gì để sửa chữa nó.

Freed quay sang Laxus và cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy anh đã bắt đầu ăn.

“Tôi ghét ông ta,” Laxus càu nhàu.

Freed ngồi trên giường bên cạnh anh ta. "Cha của anh?" cậuthận trọng hỏi.

“Ông tôi,” Laxus gầm gừ. “Và cả cha nữa,” anh hóm hỉnh nói thêm.Freed chậm rãi gật đầu, không biết phải nói gì. Tuy nhiên, Laxus vẫn tiếp tục nói.

“Tôi ghét ông ta, nhưng tôi vẫn muốn ông ta ở đây,” anh thừa nhận, một tiếng nức nở khó kìm lại.

Freed cảm thấy có chút hoảng sợ. Cậu không biết phải làm gì. Cậu không quen với việc đối mặt và xử lí một người đang khóc, đặc biệt cậu không quen với việc nhìn một Laxus dễ bị tổn thương như vậy. Laxus là người dễ nổi cáu, là người thể hiện cảm xúc của mình bằng sự tức giận với những cú đấm trời giáng. Và Freed đã quen với điều đó, tất nhiên hoàn toàn không rơi lệ. Cậu không biết phải làm thế nào để giúp anh lần này, hoặc điều gì là đúng đắn để làm hoặc nói.

"Ông ấy là cha của anh, thật bình thường khi anh muốn ông ấy ở đây" đây là điều duy nhất cậu có thể nói. Laxus khẽ gật đầu rồi đặt cái đĩa xuống nệm, đưa tay lên chà xát đôi mắt.

"Có điều gì bạn muốn tôi làm?" Freed khẽ hỏi, buộc bản thân không ôm anh nữa, vì đó là điều duy nhất anh muốn làm vào lúc đó. Nhưng anh không biết liệu Laxus có thích điều đó không, và thật ích kỷ khi làm vậy chỉ vì Freed muốn giữ anh lại gần. Tuy nhiên, chưa phải lúc để nghĩ về điều đó. Laxus cảm thấy tồi tệ, anh cần một người bạn, không phải một cậu bé có tình cảm bối rối với anh.

“Chỉ cần… ở lại đây,” Laxus nói khi anh nằm lại trên giường. Freed gật đầu khi Laxus cuộn mình dưới tấm chăn. "Đừng nói với ai."

“Tất nhiên là không,” Freed nói ngay lập tức, mặc dù cậu không biết chính xác ý của anh.Điều đó không quan trọng, dù sao thì Freed sẽ không nói bất cứ điều gì với bất cứ ai. Nhưng khi Laxus tựa trán vào phía Freed và bắt đầu nức nở nhẹ thì Freed hiểu ra.

Trong một khoảnh khắc, Freed cảm thấy bụng mình như muốn nhảy và cồn cào lên vì sự thân mật đó, nhưng khi tiếng nức nở ngày càng lớn hơn, tất cả đều tan biến. Không nói gì, cậu bắt đầu luồn những ngón tay của mình qua mái tóc của bạn mình và khi Laxus ngủ say với cánh tay đang siết chặt và vòng qua đùi của Freed, tự nhiên là Freed để anh làm điều đó và điều đó giúp anh giữ bình tĩnh. Vào thời điểm này cậu chỉ là người bạn mà Laxus cần, và cậu ổn với điều đó. Cậu sẽ là bờ vai mà Laxus có thể khóc.

-2-

"Cậu có chắc là nó sẽ ổn không?" Laxus hỏi, bước vào phòng khách một cách khó chịu. Freed gật đầu, không quen thấy Laxus lạc lõng như vậy. Thông thường, Laxus là người bước vào một căn phòng như thể anh ta sở hữu nó, chứ không phải như bây giờ. Freed cho rằng cuộc sống lưu vong đã thay đổi anh ta rất nhiều.

“Tất nhiên là được rồi, nếu không thì tôi đã không mời cậu ở lại đây,” Freed nói. “Phòng trống bây giờ có lẽ không sử dụng được,” cậu bắt đầu và Laxus cười nhẹ.

"Vì nó đang đầy sách?" anh hỏi và Freed mỉm cười.

“Đừng hỏi nếu cậu đã biết câu trả lời,” cậu nói và liếc nhìn chiếc ghế sofa, không chắc Laxus có thể ngủ ở đâu. Rõ ràng, chiếc ghế sofa sẽ là lựa chọn hợp lý, nhưng suy nghĩ đã nói với Freed rằng hãy để Laxus ngủ trên giường của cậu. Đó là một chiếc giường đôi, sẽ có cả hai và sẽ không có gì đáng xấu hổ. Vâng, có thể có.

“Tôi sẽ ngủ ở đây, đừng lo lắng ”Laxus nói khi ngồi xuống ghế sofa. Freed chỉ gật đầu, xua đuổi mọi suy nghĩ về người bạn của mình. Thực sự không phải lúc thích hợp, nhất là không phải lúc này Laxus mới trở về và muốn một chỗ để ngủ. Nếu Freed nói điều gì đó về cảm xúc của mình, Laxus sẽ cảm thấy không thoải mái và sẽ bỏ đi và đó là điều mà Freed không muốn. Laxus đã ở một mình đủ lâu.

“Bickslow đã nói với tớ rằng có những quy tắc cứng trong nhà của cậu,” Laxus nói sau một lúc và Freed đảo mắt, mỉm cười thích thú.

"Không có quy tắc cứng, chỉ cần có sự lịch sự tối thiểu, không gây rối."

“Sách của cậu đã lộn xộn rồi,” Laxus cười toe toét và Freed nhìn anh một cái nhìn cáu kỉnh.

“Sách của tớ không di chuyển,” cậu nói rõ ngay lập tức. Ngoại trừ những người trong phòng rảnh rỗi, cậu không thể bắt Laxus ngủ trên ghế sofa mọi lúc. Mặc dù có lẽ Freed sẽ có cớ để đưa anh lên giường...hoặc không.

“Tớ đi chuẩn bị bữa tối, cậu thu xếp đồ đạc đi. Tớ sẽ dọn phòng vào ngày mai, ”Freed nói khi đi vào bếp. Cậu chưa kịp chạm tới thì Laxus đã ngăn lại, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cậu. Freed phớt lờ nhịp tim đập nhanh và hy vọng Laxus sẽ không nhận ra. Nhưng khi bắt gặp ánh mắt của bạn mình, cậu dừng lại. Laxus đang chăm chú nhìn cậu.

“Cảm ơn,” Laxus nói với tất cả sự chân thành mà anh có thể truyền đạt. "Và ... tớ xin lỗi vì những gì tớ đã làm, tớ không nên kéo bạn theo hoặc ..."

“cậu đã xin lỗi đủ rồi, cậu không cần phải làm điều đó nữa,” Freed ngắt lời, bởi vì Laxus thực sự đã làm điều đó, với tất cả bọn họ, với Evergreen và Bickslow.

“Tớ chỉ nghĩ đặc biệt là tớ phải xin lỗi cậu,” Laxus thừa nhận, nhẹ nhàng lướt ngón tay cái lên mu bàn tay của Freed, lần theo biểu tượng của Fairy Tail và không nhìn vào mắt cậu "Tôi đã không nghe lời cậu khi cậu muốn tôi suy nghĩ, tôi thậm chí còn tấn công cậu và đối xử với cậu như thể bạn chẳng khác gì một tay sai."

Freed im lặng một lúc, đợi Laxus nói tiếp.

“Không phải đâu, Freed. Cậu chưa bao giờ như vậy. Cậu là người bạn thân yêu nhất của tôi mặc dù tôi chưa bao giờ thể hiện điều đó, ”anh nói và Freed cảm thấy ấm áp. Cậu cười nhẹ.

“Tớ biết,” cậu  nói không chút nghi ngờ. “Tớ đã tha thứ cho cậu. Laxus. Chưa kể lúc đầu, tớ đã đồng ý với kế hoạch của câu, tớ cũng chẳng khá hơn cậu đâu ”.

Laxus nhìn lên. "Ý tưởng của tôi là..."

"Đừng…"

“Tôi biết,” Laxus nói mà không để cậu nói. “Tớ biết cậu đã đồng ý với tớ, nhưng dù sao thì… nếu tớ chưa nghĩ đến kế hoạch, hay bất cứ điều gì…” Laxus đấu tranh với những từ ngữ và cuối cùng khịt mũi. “Chỉ là, tôi xin lỗi,” anh yếu ớt lặp lại. "Tớ thậm chí không biết tại sao cậu lại tiếp đón tớ tại nhà của cậu."

“Bởi vì nếu không, tớ sẽ phải chăm sóc cái thân thể lạnh cóng của cậu trong mưa, và tớ biết từ kinh nghiệm rằng cậu rất khó chịu khi bị ốm,” Freed nói với giọng điệu xen lẫn giữa ngọt ngào và vui tươi. Laxus cười bất chấp mọi thứ và biểu cảm của Freed dịu đi khi nghe thấy điều đó. “Nghiêm túc mà nói, tớ thực sự không phiền khi tiếp đón cậu” Freed nói thêm. Ngoài ra Frees thích Laxus ở trong nhà của mình. Đó là điều không cần phải nói.

Cậu quay trở lại bếp và bắt đầu nấu ăn, với một nụ cười nhỏ trên môi và một cảm giác ấm áp trong lòng. Laxus đã trở lại, thay đổi cho tốt hơn, và chuyển đến nhà của cậu. Dù không đáp lại tình cảm của mình, Freed vẫn tin rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn.

-3-

Freed không nói gì khi thấy Laxus đang ngồi dưới cây cầu Crocus, góc khuất tất cả những người có mặt tại đó để xem Đại hội Thể thao Phép thuật. Cậu chỉ đơn giản là ngồi bên cạnh và nhìn chằm chằm vào mặt trăng phản chiếu trên mặt nước trước mặt họ. Cậu vẫn im lặng và biết rằng nếu Laxus muốn nói, anh sẽ làm như vậy mà không cần phải thúc giục. Laxus không có vấn đề gì khi nói về những rắc rối của mình, ít nhất là không khi chỉ có hai người họ.

“Cậu không cần phải ở lại đây,” Laxus nói sau một lúc, phá vỡ sự im lặng.

“Tớ không có gì để làm,” Freed ngay lập tức nói.

"Không?" Laxus hỏi như thể anh không tin. "Tôi cá rằng buổi tiệc ăn mừng chiến thắng ngày hôm nay sẽ vui hơn là ở bên tôi."

“Đừng ngớ ngẩn,” Freed nói và tựa lưng vào đá. Đúng vậy, Fairy Tail đang tổ chức một bữa tiệc lớn. Sau chiến thắng long trời lở đất của Erza tại Pandemonium, màn trình diễn của Cana đánh bại cả Jura, và chiến thắng long trời lở đất của Laxus khi đanh bại năm người của Raven Tail, Freed phải thừa nhận rằng rất vui khi được ăn mừng với các đồng đội trong hội của mình. Ít nhất là cho đến khi cậu nhận ra rằng Laxus đã biến mất.

Lý do đã quá rõ ràng và vẫn khiến Freed rất tức giận. Cậu chỉ muốn vượt qua tất cả các lính gác, vào nhà tù và đến phòng giam của Ivan. Sau đó tra tấn ông ta, đấm và làm ông ta đau đến mức phải hối hận về mọi thứ mà ông ta đã làm đối với Laxus.

Nhưng đó không phải là công việc của cậu. Và điều đó không quan trọng lắm, không phải khi cậu có một khoảng thời gian để ở gần Laxus, an ủi anh và làm bất cứ điều gì có thể để giúp anh. Cho dù đó là làm bờ vai để khóc hay chiếc túi đấm để anh đấm vào.

Freed quay sang Laxus và xem xét anh . Người bạn của cậu không khóc, không la hét và không dận dữ. Cậu chỉ cảm thấy sự trống rỗng, khi thấy Laxus nhìn chằm chằm vào bóng tối phía trước. Freed sẽ thấy an tâm hơn nếu Laxus nhìn cậu khóc và ôm cậu và cậu sẽ trấn an anh nói rằng bây giờ mọi thứ đã ổn. Cậu sẽ thích thấy anh tức giận cậu chỉ muốn nhìn thấy một phản ứng từ anh hơn là không có gì.

“Tôi nghĩ rằng tôi sẽ cảm thấy tốt hơn sau khi đánh bại ông ta,” Laxus nói sau một lúc và mỉm cười cay đắng. “Tôi không làm điều đó. Tôi thà không bao giờ gặp lại ông ta nữa, ông ta sẽ không thể lại coi thường tôi. "

“cậu sẽ không phải gặp lại ông ta nữa,” Freed nói. Cậu chắc chắn về điều đó, cậu sẽ không cho phép người đàn ông đó lại gần Laxus một lần nào nữa.

Laxus trượt lưng xuống rồi tựa đầu vào vai Freed, khẽ thở dài và thư giãn thấy rõ. Freed để những ngón tay của mình lướt qua tóc của anh, biết rằng cử chỉ này sẽ giúp ích cho anh hơn là những lời an ủi.

“cậu không cần phải ở lại đây nếu cậu không muốn, cậu biết đấy,” Laxus nói nhẹ nhàng. Freed bắt đầu trả lời nhưng Laxus đã nói trước cậu. "Không phải tôi không muốn cậu ở đây, nhưng tôi sẽ không phải là bạn tốt, và có một bữa tiệc vui vẻ hơn nhiều ở nhà trọ."

“cậu biết đấy, tớ không thích tiệc tùng,” Freed đáp trả. Đó là một lời nói dối và cả hai đều biết điều đó. Đã có lúc họ chắc chắn thấy phiền, nhưng giờ Freed đã tìm thấy niềm vui khi được ở bên những người bạn cùng hội, và Laxus chắc chắn đã nhận ra điều đó.

“Cảm ơn,” Laxus thì thầm khi anh nhắm mắt và trượt xuống thấp hơn nữa. Có thể thấy rõ là kiệt sức, không phải vì trận chiến mà vì những cảm xúc hỗn độn mà anh có được vào ngày hôm đó. “Tớ thực sự vui khi có cậu,” anh ta thì thầm và Freed tuy nhiên cảm thấy nhói lên trong lòng. Bởi vì cậu không muốn chỉ luồn ngón tay qua tóc của Laxus. Cậu muốn ôm anh, ôm anh và dùng ngón tay vạch khắp cơ thể anh. Cậu muốn ngủ với anh và trấn an anh rằng anh được yêu thương nhiều hơn những gì anh nghĩ. Cậu muốn hôn anh, đắm chìm trong đôi mắt anh và yêu anh một cách tự do. Nhưng cậu không làm được, vì nếu cậu nói ra cậu sẽ đánh mất tất cả tình bạn và mọi thứ tham chí là cơ hội để nhìn thấy anh.

“cậu biết đấy tôi sẽ luôn ở đây mà,” Freed thì thầm và đó là sự thật. Mặc dù đáng lẽ cậu sẽ yêu anh từ phía xa và lặng lẽ đến hết cuộc đời.

-4-

Freed khá hài lòng khi nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của nhà báo, và càng hài lòng hơn khi thấy các cô gái dần tránh khỏi Laxus. Có thể từ bên ngoài trông cậu khá ghen tị Freed sẽ không phủ nhận điều đó - nhưng cậu biết Laxus sẽ không bao giờ quan tâm về điều đó, bởi vì Laxus đã cầu xin cậu để cứu anh ta khỏi những câu hỏi dồn dập và cô gái. .

Vì vậy, sau khi quay lưng với những cô gái đeo bám và phóng viên thúc giục, Freed lôi Laxus ra khỏi lâu đài hoàng gia.

“Ơn trời, tôi không thể chịu đựng được nữa,” Laxus nói khi họ trốn vào một góc tối của khu vườn.

“Tớ nghĩ rằng cậu muốn được chú ý, cậu luôn luôn một mình” Freed cười và Laxus nhìn anh.

“Không phải khi họ nói về ông già hay khi tôi thấy xung quanh mình là những cô gái đang chạm vào tôi ở khắp mọi nơi,” anh ta đáp lại, và Freed nhướn mày. Cậu thả những cô gái ra - mặc dù cậu cảm thấy khó chịu khi biết họ đã chạm vào Laxus - và thay vào đó tập trung vào phóng viên.

“Có phải họ đã so sánh cậu với ông của cậu không? Tớ nghĩ rằng cậu đang có một cuộc phỏng vấn về cuộc chiến của cậu khi đối đầu chống lại Jura, ”cậu nói. Cậu biết mình nên ở bên cạnh Laxus thay vì uống rượu, nhưng nhìn thấy tất cả những cô gái đó đang khoác tay anh khiến cậu cảm thấy khó chịu không thể chịu nổi, nên Freed đã dành cả buổi tối để tự uống cạn ly rượu này đến ly rượu khác, cho đến khi cậu bắt đầu cảm thấy đầu óc quay cuồng. . Thật sự rất mãn nguyện khi nhận được cái nhìn tuyệt vọng đó từ Laxus, và có cớ để khiến tất cả những người đó tránh xa anh.

“Đúng vậy, ngay từ đầu. Sau đó họ bắt đầu nói về ông già, hội, và sau đó một trong những cô gái  nói rằng cô ấy là bạn gái của tôi, ”Laxus lớn tiếng rên rỉ khi anh đưa tay lên mặt. Freed chớp mắt ngạc nhiên. Một cô gái có đủ can đảm để nói điều đó sao? Freed muốn giật tóc cô ấy.

Cậu cố gắng chuyển hướng suy nghĩ của mình. Đó không phải là điều quan trọng. Điều quan trọng là cuộc phỏng vấn. Freed không cần phải để sự ghen tuông của mình ngáng đường, Laxus cần một người bạn giúp đỡ anh đối phó với đám phóng viên, chứ không phải một người ghen tuông.

“Tớ sẽ để họ đó thay đổi bài báo,” cậu quyết định. Cậu cũng sẽ nói rõ rằng Laxus tuyệt đối không đính hôn với cô gái ngu ngốc đó. Freed gạt bỏ suy nghĩ đó một lần nữa. Có lẽ cậu nên uống ít hơn.

“Không quan trọng, bây giờ đã có cả ngàn tin đồn về tôi. Cánh phóng viên còn tưởng tôi hẹn hò với Cana, dù cô ấy chỉ mò mẫm Lucy cả buổi tối, ”Laxus bực bội càu nhàu. Freed nhướng mày khá bối rối, không hiểu làm thế nào mà ai đó có thể nghĩ ra điều như thế này. Tuy nhiên, sự khó chịu vẫn tràn ngập trong cậu, và rất khó để không thể hiện điều đó ra vì chất cồn cậu đã uống vào.

"Này, cậu ổn chứ?" Laxus hỏi tại một điểm.

"Đúng. Tại sao?" Freed hỏi.

"Cậu có một biểu hiện đáng sợ, có vẻ như cậu muốn giết một ai đó." Freed thực sự muốn giết ai đó, nếu phóng viên hoặc những cô gái mà cậu chưa quyết định. Laxus dù sao cũng không cần biết. Cuối cùng, Freed đã có thể lấy lại quyền kiểm soát biểu hiện trên khuôn mặt của mình.

“Sẽ không có ai bị giết, đừng lo lắng,” cậu nói. “Tớ sẽ nói chuyện với phóng viên và thay đổi bài báo, tớ sẽ đảm bảo không có điều gì tồi tệ được viết về cậu,” Freed hứa.

Laxus mỉm cười nhẹ nhõm và Freed mỉm cười khi Laxus nhẹ nhàng áp vai mình vào vai cậu. Có thể cậu sẽ không bao giờ là bạn trai của Laxus, nhưng cậu khá chắc chắn rằng bạn của cậu không quan tâm đến bất cứ ai một cách lãng mạn.

-5-

"Cậu đang làm gì đấy?" Freed giật bắn người vì giọng nói khàn khàn và cuốn sách rơi khỏi chân cậu. Cậu đỏ mặt khi nhìn lên và cảm ơn trời tối nên Laxus không nhận ra biểu cảm của mình.

“Xin lỗi,” cậu nói ngay lập tức, biết rằng việc ở trong phòng của người bạn thân nhất khi anh đang ngủ có lẽ hơi phiền. Không phải Freed sẽ ở đó cả đêm, cậu chỉ vào vì nghe thấy tiếng ho của Laxus từ phòng bên cạnh, và  cậu sợ rằng nhịp thở của anh sẽ ngừng lại. Nó đã xảy ra một lần vào tuần trước và Freed không muốn tình tiết lặp lại. Hơn hết, cậu muốn ở đó nếu điều đó xảy ra.

Vì vậy, cậu đã ở trong phòng một lúc để lắng nghe tiếng thở của Laxus, cho đến khi cậu nhận ra rằng mình sẽ không bao giờ có thể ngủ được. Cuối cùng thì cậu cũng lấy một cuốn sách và đọc, bật tính năng nhìn ban đêm để không đánh thức Laxus.

“Freed, cậu làm gì ở đây? Sao cậu không ngủ? ” Laxus buồn ngủ hỏi. Freed dựa thẳng lưng vào tường, cầm cuốn sách lên lần nữa và xem xét kỹ khuôn mặt của bạn mình, không quyết định có nên nói sự thật hay không. Laxus thở dài thườn thượt. "Nếu cậu lo lắng về cơn ho của tôi thì nó ổn."

“cậu đã không thở được,” Freed cáu kỉnh.

Laxus cau mày. "Bây giờ?"

“Không, không phải tối nay,” Freed thừa nhận đang giảm phát. "Nhưng tớ nghe thấy cậu ho và tớ lo lắng, tớ xin lỗi vì tớ đã vào trong khi cậu đang ngủ."

“Không, cậu biết cậu có thể ở lại,” Laxus ngáp. “Chỉ cần, cậu đừng ngồi trên sàn nhà. Chiếc giường đủ lớn cho cả hai chúng ta ”.

Freed do dự một lúc, không chắc rằng nằm xuống bên cạnh người đàn ông mình có cảm tình là một ý kiến ​​hay. Cậu thậm chí không chắc mình có thể thể giữ 1 cái đầu lạnh và một khuôn mặt bình tĩnh, không phải khi Laxus chỉ ngủ trong chiếc quần thể thao. Tuy nhiên, người bạn của cậu đã chuyển người sang và nhường chỗ cho cậu trên giường và cuối cùng thì Freed cũng đứng dậy, chui vào trong chăn cố gắng tạo khoảng cách giữa họ càng nhiều càng tốt. Cậu không muốn mạo hiểm chạm vào Laxus dù chỉ là tình cờ.

Mặc dù vậy, Laxus dường như không nghĩ như vậy, bởi vì anh vươn một cánh tay ra và siết chặt vai của Freed giữa các ngón tay của mình.

“Nghiêm túc đấy, đừng lo lắng nữa và ngủ đi,” anh nói.

“Tớ sẽ ngủ khi nào tớ muốn,” Freed đáp trả. Laxus thở dài, nhưng sau đó, có lẽ do ngủ say nên anh chỉ lẩm bẩm một câu xúc phạm. Anh lại nhắm mắt nhưng không ngủ lại ngay. Thay vào đó, anh bắt đầu ho nhẹ và Freed nhìn chằm chằm vào anh với ánh mắt quan tâm.

“Tôi không sao,” Laxus nói khi cố gắng ho âm thầm, nhưng một cơn ho mạnh hơn ập đến khiến anh bắt đầu thở hổn hển. Freed ngay lập tức ngồi dậy trên giường với nỗi lo lắng dâng đầy trong lòng. Cậu lấy khăn tay và đỡ Laxus ngồi xuống nệm. Cậu để người bạn của mình dựa vào người , và đưa cho anh ta chiếc khăn tay để Laxus nhổ máu lên đó.

“Chết tiệt,” Freed lẩm bẩm nhẹ nhàng lướt tay qua lưng Laxus khi cậu cảm thấy cơ thể anh đang co giật. “Được rồi, không sao đâu. Bây giờ đã ổn, ”cậu nói không biết là cậu đang nói với Laxus hay chính mình.

Người bạn bây giờ hoàn toàn dựa vào cậu với tất cả sức nặng của anh ta, máu loang lổ khăn tay và ngón tay cậu, và lồng ngực của anh tiếp tục thở dốc sau mỗi cú vỗ nhẹ nhàng. Nó dường như kéo dài vô thời hạn, nhưng thực tế  nó chỉ kéo dài chưa đầy một phút.

Khi Laxus bắt đầu thở, anh tựa đầu vào vai Freed và Freed vuốt những ngón tay qua mái tóc đẫm mồ hôi của anh.

“Tôi ổn,” Laxus nói giọng khàn khàn.

“ cậu có cần nước không? ” Freed hỏi. Laxus do dự, nhưng sau đó gật đầu một cách yếu ớt. Freed nhanh chóng đi đến chiếc bàn gỗ bên ngoài, đổ đầy một cốc nước và mang nó vào phòng ngủ.

“Tôi xin lỗi,” Laxus thì thầm trước khi nuốt trọn chiếc ly.

“cậu không có gì phải xin lỗi,” Freed nhanh chóng nói.

“Tôi xin lỗi vì đã làm cho cậu tỉnh ngủ,” Laxus đáp lại, đưa tay ôm lấy khuôn mặt một cách mệt mỏi, đôi mắt bị quầng thâm và chiếc cằm vấy máu. Freed lau sạch nó bằng một chiếc khăn tay, sau đó ném nó sang một bên.

“Anh nên lo lắng cho bản thân nhiều hơn,” cậu đáp lại, khi Laxus nằm ra một lần nữa và Freed chỉnh lại chăn cho anh ta.

“cậu không cần phải đối xử với tôi như một đứa trẻ,” Laxus phàn nàn, nhưng anh hài lòng dựa vào chiếc gối thứ hai mà Freed đưa cho anh.

“Tôi đối xử với cậu như những gì cậu xứng đáng,” Freed nói và vuốt các ngón tay của mình qua mái tóc của Laxus một lần nữa. Cậu khẽ thở dài khi nhìn Laxus

"Cậu sẽ thức cả đêm để nhìn tôi?" Laxus hỏi. Freed khịt mũi.

“cậu làm cho nó trông thật rùng rợn,” cậu phàn nàn, nhưng cậu biết Laxus không cố ý như vậy. Chắc anh ấy cũng chỉ muốn cậu ngủ thôi. Như thể Freed có thể làm được điều đó, dù biết rằng Laxus có nguy cơ tắt thở.

"Tớ sẽ đọc xong quyển sách và phần còn lại rồi sau đó sẽ ngủ" cậu nói nhưng đột nhiên dừng lại bởi một sự nghi ngờ. “Trừ khi cậu không muốn,” cậu hơi xấu hổ nói thêm. Cậu biết chính Laxus là người đã mời cậu nằm chung giường, nhưng cậu không muốn lợi dụng mà ngủ ở đó. Ngay cả khi ý tưởng đó thực sự tốt đẹp, cậu cũng không muốn vượt quá giới hạn bất thành văn. Và cậu không muốn mạo hiểm làm điều gì đó ngu ngốc, như hôn bạn mình và phá hỏng mọi thứ. Lúc này Laxus không cần điều đó. Anh cần một người bạn chăm sóc anh, một hộ vệ đảm bảo anh không chết trong giấc ngủ.

“tôi chỉ muốn em ngủ thôi,” Laxus ngáp rồi nhắm mắt lại. “Đừng thức quá khuya,” anh lẩm bẩm và Freed nói chúc ngủ ngon. Cậu bắt đầu đọc sách một cách thư giãn hơn, và khi Laxus trở mình trong giấc ngủ và choàng tay qua eo Freed ghì chặt. Rốt cuộc, dù chỉ là bạn của anh ấy, cậu cũng có thể âm thầm tận hưởng khoảnh khắc thân mật đó.

-6-

Freed sắp xếp tài liệu vào tủ, đầu cậu nhức nhối và một tiếng ngáp dài rời khỏi môi. Cậu thậm chí còn không biết tại sao anh lại đề nghị  cậu làm công việc này, vì về mặt kỹ thuật, Laxus là người phải sắp xếp tất cả các tài liệu của hội.

Kể từ khi trở thành Hội trưởng kế nhiệm, Laxus rõ ràng đã căng thẳng hơn. Anh ghét phải điền vào hầu hết các thủ tục giấy tờ, trả lời các khiếu nại về Fairy Tail và đối phó với tất cả các Master của các hội khác và hội đồng, vì dường như nhiều người đang thúc đẩy anh trở thành một thành viên chính thức. Cuối cùng, anh sẽ trở thành một trong mười pháp sư thiêng liêng vĩ đại, tất cả mọi người đều bức xúc, mặc dù Laxus đã từ chối cho đến lúc đó.

Freed hiểu điều này, cũng như tự hào về người bạn của mình, cậu biết rằng tất cả những thay đổi đó đang khiến anh căng thẳng, chưa kể Makarov hiện cần sự trợ giúp liên tục và ông ấy không thể tự chủ được nữa. Mặc dù đã thuê người chăm sóc nhưng ngày càng khó thấy ông ngồi trên xe lăn, đầu óc quay cuồng. Freed ghét khi nghĩ rằng mình vẫn còn ít thời gian, thậm chí cậu không thể tưởng tượng được Laxus phải cảm thấy thế nào.

Rõ ràng là Laxus cần sự giúp đỡ, vì vậy đó là những gì Freed đã làm. Cậu sắp xếp đống giấy tờ mà Laxus để lại ở đó để làm nhẹ công việc của anh ít nhất một chút.

Freed ngáp một lần nữa khi cậu mở một lá thư nhưng trước khi anh có thể đọc nó thì cửa văn phòng đã mở ra.

"Cậu đang làm cái quái gì ở đây?" Laxus hỏi rõ ràng là mệt mỏi.

“Tớ đã đọc,” Freed trả lời, đặt lá thư lên bàn và lướt ngón tay qua thái dương. Cậu thực lòng không hiểu làm thế nào mà Laxus có thể đối phó với cái thứ chết tiệt đó cả ngày.

“cậu hành động như thể cậu là Master,” Laxus càu nhàu.

“Đừng lo lắng, tớ sẽ không ăn cắp công việc của cậu,” Freed nói và Laxus đảo mắt.

“Tôi biết,” anh ta chỉ nói và bước tới, nhìn lướt qua lá thư rồi đốt nó bằng một tia lửa nhỏ. Freed nhìn anh ta một cách khó hiểu. “Thằng khốn này đã gửi ba bức thư giống hệt nhau” anh giải thích. Freed cau mày.

“Đây có phải là cách bạn quản lý Fairy Tail? Giờ thì tớ đã hiểu tại sao hội của chúng ta bị ghét rồi, ”cậu lẩm bẩm. Laxus mỉm cười.

“Tôi đã trả lời hắn ta một cách lịch sự rồi. Bây giờ hãy ngừng làm công việc và đi ngủ ”.

“Tớ không mệt,” Freed nói dối và một cái ngáp khác xuất hiện từ môi cậu. Cậu gần như không cầm được nó, nhưng Laxus nhận ra và nhướng mày. "Tốt, tôi sẽ đi ngủ." Freed bỏ cuộc và đứng dậy. Tuy nhiên, trước khi cậu có thể rời văn phòng, Laxus choàng tay qua vai và kéo cậu xuống cầu thang.

"Cậu nghĩ cậu sẽ đi đâu?"

"nhà tôi."

"Lý do là…?" Laxus hỏi.

"Đơn giản vì tớ muốn về."

“tớ bây giờ không thể về ư?,” Freed thì thầm nhưng cậu không còn sức để phản bác. Bên cạnh đó, cậu nghĩ rằng Laxus cần cậu giúp đỡ một vài thứ ở dưới đây. Freed chỉ hy vọng đó là một cái gì đó đủ nhanh.

Nhưng họ đã về đến nhà... Của Laxus, Laxus dẫn cậu vào phòng ngủ và đặt Freed trên giường.

"Tớ phải làm gì ở đây?" Freed hỏi lại.

“Ngủ đi,” Laxus nói khi anh lôi vài bộ quần áo ra khỏi tủ. Freed nhìn anh một cách bối rối. Cậu không biết là do mệt mỏi hay là do cậu tưởng tượng, nhưng cậu vẫn không hiểu. Laxus lôi một chiếc áo sơ mi ngắn tay và quần dài ra khỏi tủ và ném chúng vào người bạn của mình. "Cậu có thể thay đồ một mình hay tôi phải giúp cậu?"

Freed hơi đỏ mặt khi nắm chặt áo sơ mi của Laxus trong tay.

"Hả?"

“Tôi đã biết nếu cậu về đến nhà của cậu, cậu sẽ bắt đầu dọn dẹp và thu dọn bất cứ thứ gì lộn xộn và không đi ngủ vì vậy hãy ở lại đây,” Laxus giải thích. Freed chớp mắt vẫn còn bối rối.

"Tôi sẽ không làm điều đó."

“Lúc nào cũng vậy,” Laxus vặn lại. “Nào, trừ khi cậu muốn tôi bắt đầu cởi quần áo cho cậu,” anh ta nói thêm với một nụ cười nhỏ tinh nghịch và dịu dàng. Freed không biết làm thế nào Laxus có thể làm điều đó, cậu đỏ mặt đi thay quần áo của mình trong khi Laxus đi vào phòng tắm.

Khi mặc xong chiếc áo có mùi Laxus - Chúa ơi, Freed muốn ăn trộm nó - cậu nhận ra mình đang làm gì và tự hỏi liệu mình có bị điên không. Ok rằng cậu mệt, nhưng cậu có thể đi ngủ ở nhà tù quãng đường đi xa. Không có lý do gì để ở lại đây. Cậu chui ra khỏi giường nhưng chưa kịp chạm tới cửa thì Laxus đã đi ra khỏi phòng tắm.

“Tôi nói nằm trên giường,” anh nói.

“Tôi về nhà,” Freed đáp trả. Thay vì bắt đầu tranh cãi, Laxus vòng tay qua eo Freed và kéo cậu lên giường cùng mình. Freed ngã vào ngực Laxus và cảm thấy má mình nóng lên khi cậu điên cuồng cố gắng chạy trốn. "Laxus, cái gì ..."

“Ở lại đây,” Laxus nhẹ nhàng ngắt lời. Freed chống khuỷu tay lên và bắt gặp ánh nhìn của anh.Chỉ sau đó, cậu mới để ý đến đôi má ửng đỏ của Laxus và khuôn mặt anh mở ra vô cùng với biểu cảm mà Freed chỉ có thể miêu tả là dịu dàng. Laxus kéo  một chiếc khuyên sau tai Freed, khiến cậu càng đỏ mặt hơn. “Ngủ với tôi,” anh ấy nói với giọng trầm.

Freed gần như lắp bắp. "Ý cậu là gì?"

“Ý tôi là, hãy ở lại đây đêm nay. Chúng ta ngủ cùng nhau, ôm ấp và tìm giấc ngủ mà cả hai chúng ta đã mất, ”anh nói. Như thể vẫn chưa đủ rõ ràng, Laxus vòng tay ra sau cổ Freed và nhẹ nhàng hôn lên môi cậu.

Freed tự động đáp lại, bất chấp tâm trí mệt mỏi và bối rối, và khi họ tách ra, Freed sững sờ, nhìn Laxus không nói nên lời.

"Tớ ... Cậuuu, tớ có nghĩa là lãng mạn?" cậu thì thầm.

Laxus cười và đưa tay che mặt. Freed cảm thấy thật ngu ngốc, nhưng cậu muốn chắc chắn ngay bây giờ. Cậu thậm chí không thực sự chắc chắn rằng điều này đang thực sự xảy ra và đó không phải là ảo giác do kiệt sức.

“Chúa ơi, Bickslow nói với tôi rằng tôi không rõ, nhưng tôi nghĩ rằng điều này sẽ loại bỏ mọi nghi ngờ,” anh rên rỉ. Freed nhìn chằm chằm vào anh khi anh vẫn còn đang phân vân và Laxus thở dài, đưa mắt nhìn về phía Freed và bắt đầu chống tay lên lưng cậu.

"Vâng, Freed, ý tôi là bằng một cách lãng mạn."

“Ồ,” Freed lẩm bẩm sau một lúc im lặng. “Ok, tôi… tôi không mong đợi điều đó,” cậu nhẹ nhàng thừa nhận, tâm trí cậu vẫn đang đấu tranh để cập nhật tin tức đó. Laxus cười nhẹ.

“Tôi không ngủ với ai cả, Freed. Và tôi không giả vờ ôm ấp trong giấc ngủ với bạn bè của mình. Hơn nữa, cậu là người duy nhất mà tôi tin tưởng, ”anh giải thích. Freed đỏ mặt.

"Tại sao cậu không nói bất cứ điều gì?" cậu hỏi và khi Laxus cau mày, Freed cố gắng giải thích. "Tôi nghĩ rằng tôi chưa nói rõ tình cảm của mình với cậu."

“Tôi đã không biết điều đó trong một thời gian dài,” Laxus nói, lướt ngón tay qua tóc Freed. "Và khi tôi phát hiện ra, tôi chỉ nghĩ rằng cậu chưa sẵn sàng để nói với tôi." Anh nhún vai. Freed nhẹ nhàng gật đầu. "Bây giờ cậu sẽ ngừng lo lắng nhiều về tớ?"

"Không bao giờ."

Laxus mỉm cười. "Được rồi, vậy cậu có định để tôi chăm sóc cậu không?"

Freed do dự một lúc. Nhưng rồi cậu gục đầu vào ngực Laxus, thở dài thườn thượt và nhắm mắt lại khi ôm chặt trong vòng tay mạnh mẽ mà cậu hằng mơ ước.

“được thôi,” cậu nói.

Cậu cảm thấy môi của Laxus đặt một nụ hôn vào tóc mình, và để người đàn ông kéo cậu vào trong chăn, buộc tóc cậu thành đuôi ngựa mềm mại và đặt dưới đầu anh. Freed khẽ mỉm cười khi cậu cảm thấy giấc ngủ  dần bao trùm lấy mình, và không biết đó là mơ hay thực khi cậu cảm thấy đôi môi ấm áp  áp vào môi cậu, và một cái ôm ấm áp quanh cơ thể cậu.

“Tớ đã quên trả lời thư của Hội đồng Phép thuật,” Freed nhớ lại trong  khi áp trán mình vào thứ gì đó có mùi của Laxus. Chúa ơi, nó thực sự giống như một giấc mơ.

“Đừng làm việc nữa, đồ ngốc.”

Lần này cậu chắc chắn đây không mơ.
------------------------------------------------
Ôtipi mới thơm ngon tròn vị :>
Và chương mới sẽ lâu đấy vì tôi đang cuối cấp và edit trên 1 chiếc điện thoại với 1 cái app lag là không dễ dàng.

Link gốc:
https://archiveofourown.org/works/38870499

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro