18. Sau cơn say

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tóm tắt:
Freed Justine đã dành nhiều năm theo đuổi Laxus và mọi người đều biết điều đó. Cậu ấy chỉ không nhận ra rằng Laxus đã phát hiện tình cảm của cậu. Cậu đã uống quá nhiều rượu tại lễ trao giải của Lucy nhờ Cana hai người họ đã có bước tiến mới.
___________________________________

Một mùi ấm áp của quế trong không khí, cùng với mùi thơm đặc trưng của rượu vang và bia. Âm nhạc vui vẻ và tiếng cười tràn ngập sân trong khi những người dự tiệc cụng ly với nhau và trò chuyện ồn ào. Bầu trời đêm đen kịt được thắp sáng bằng ánh sáng ấm áp của những ngọn đèn dây trên cao và một cái cây lớn được trang trí bằng những đồ trang trí đứng giữa hiên. Hầu hết mọi người đều mặc trang phục lịch sự nhất mà họ sở hữu vì một trong những bộ trang phục đẹp nhất của Fairy Tail  đã nhận được nhiều lời khen ngợi cho một cuốn sách đã được thực hiện trong chín năm. Mọi người trong hội đã ra ngoài để ăn mừng thành tích của Lucy theo đúng phong cách Fairy  Tail  , bằng cách gây ra một cảnh tượng hỗn loạn lớn và làm cho nơi này trở nên lộn xộn. 

Thức ăn được ném qua lại và những quả cầu lửa được thổi vào không trung. Bia và rượu được rót xuống cổ họng theo những cách khó chịu nhất.  Tất cả những vị khách quan trọng tham dự mà không phải là thành viên của hội chỉ có thể xem với sự pha trộn giữa ghê tởm và thích thú trước cách cư xử của Fairy Tail . Những người đã quen thuộc với những trò hề của bang hội thấy nó hài hước, trong khi những thành viên nổi tiếng khác của cộng đồng viết lách thì ít hào hứng hơn. Không ai có thể ngăn cản Fairy Tail  một khi họ bắt đầu có khoảng thời gian vui vẻ và thực sự họ đã có khoảng thời gian vui vẻ. 

Sau khi lấy thức ăn cho Laxus, thành viên tóc xanh của Quân đoàn Sấm Sét ngồi xuống chiếc bàn gần đó để thưởng thức bữa ăn của mình với một ly rượu. Sự ồn ào của những người bạn cùng hội của cậu đã mang lại một nụ cười trên khuôn mặt của cậu. Freed không phải là người thường tham gia vào những trò hề náo nhiệt của đồng đội, nhưng nhìn thấy khuôn mặt tươi cười hạnh phúc của họ mang lại cho cậu niềm vui lớn. Họ đã cùng nhau trải qua biết bao đau thương và mất đi những người thân yêu trên đường đi. Những khoảnh khắc như thế này mang lại niềm vui cho trái tim cậu. Cậu cắn một miếng mì ống trên đĩa khi một bàn tay nhỏ nhắn đập vào lưng cậu. Cậu ho sặc sụa, gần như nghẹn trước bữa ăn. Thành viên Fairy Tail say khướt vỗ lưng cậu vài lần, mỉm cười và lắc lư theo sau cậu.

“Freed! Bạn và tôi có một số điểm để giải quyết. Tôi tin rằng chúng ta hiện đang ở thế đối đầu và chúng ta cần một bàn gỡ hòa.” Cana nhiệt tình ríu rít. Cô cầm một chai rượu trong tay và tu một hơi cạn sạch. Mái tóc nâu lượn sóng của cô xõa xuống mặt và cô vén nó ra, cúi xuống vai cậu. Ngực cô cọ vào một bên má của Freed và cô chộp lấy một củ cà rốt từ đĩa của cậu.

"Cậu đang nghĩ gì vậy?" Freed hỏi, nhướn mày tò mò. Cậu quay sang trái và nắm lấy cánh tay cô, đặt cô ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cậu. Cô ấy rõ ràng đã say và cậu không thích để ngực cô ấy áp vào mặt mình. 

Cana nhếch mép và đập chai rượu xuống bàn. “Chúng ta  sẽ  giải quyết chuyện này bằng một cuộc thi uống rượu  . ” phát biểu của cô ấy đã bị lắp bắp và đôi mắt cô ấy sáng lên khi cô ấy nhìn cậu mỉm cười. 

Freed miễn cưỡng. Không có ai trong hội có thể uống nhiều hơn Cana, nhưng với tình trạng say xỉn hiện tại của cô ấy, rất có khả năng cậu sẽ thực sự trụ được. Cậu thực sự không phải là người thích uống rượu đến mức đó, thỉnh thoảng chỉ một ly thôi, nhưng thỉnh thoảng cũng không hại gì, phải không?

Freed dốc ngược ly rượu hiện đang ở trước mặt anh và gật đầu với cô. "Được rồi. Tôi sẽ chấp nhận thử thách của cậu.” cậu cầm chai rượu trước mặt cô và bắt đầu rót cho mình một ly khác. 

Cana hất chiếc cốc ra khỏi tay Freed. “cậu sẽ không cần đến nó đâu. đây!!!." Cô đập mạnh một chai rựu xuống bàn trước mặt cậu. Cô ấy đã cất nó ở đâu?

“Bây giờ cả hai chúng ta đều có một chai” Cô cười và nâng chai rượu lên miệng. Rượu chảy xuống cằm, nhỏ xuống ngực. “Rất tiếc,” cô lẩm bẩm, lau người. Freed cười khúc khích và nhặt cái chai trước mặt. Có lẽ cậu thực sự đã có cơ hội.  

Và mọi thứ không như Freed hi vọng. Không lâu sau, trên bàn trước mặt bọn họ có bốn chai rượu rỗng, mặt cậu úp xuống bàn. “Không còn nữa chịu  nổi nữa ,” cậu lẩm bẩm. Mặt Freed đỏ bừng và không thể nhìn thẳng. Có phải những cái chai trước mặt cậu đang quay không? 

Cana loạng choạng đứng dậy. “Tôi thắng rồi” cô nói lớn . Bàn tay cô nhẹ nhàng xoa lên đỉnh đầu cậu và cô luồn những ngón tay qua mái tóc dài màu xanh lục của cậu
“ Feeeeeeer victree của  tôi  , tôi  sẽ  tết  mái  tóc xinh đẹp của cậu lại. Tất cả các  chàng trai sẽ ... hic ... thích nó" Mặt Cana đỏ bừng và cô ấy bắt đầu  nấc  khi tháo dây buộc tóc ở dưới tóc của Freed. Một cách cẩu thả, cô luồn những ngón tay vào tóc cậu, tết ​​thành hai bím tóc hai bên và buộc chúng lại với nhau ở phía sau đầu cậu. 

Freed đang buồn ngủ và cảm giác tay cô luồn qua tóc mình thật dễ chịu. “ Canaa ... hic ... Tôi không muốn  tất cả các chàng trai  yêu thích nó, " cậu rên rỉ. “Tôi  chỉ muốn L--  ” 

“Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?” giọng nói trầm ấm của Laxus vang lên. Anh nhìn xuống Cana đang tết một cái gì đó rất lộn xộn từ mái tóc của Freed, người gần như đang ngủ trên bàn. 

Cana loạng choạng ngã ra sau, ngã vào vòng tay to lớn vạm vỡ của Laxus. “Chúng tôi đã thi uống và Froggy đã thua,” cô ấy nói lắp. Đôi mắt nâu của cô ngước nhìn Laxus và anh lắc đầu. 

“Tôi nghĩ đêm nay với hai người đã quá đủ rồi.” Laxus nhìn quanh sân để tìm một thuật sĩ dịch chuyển tức thời và gọi khi nhìn thấy anh ta. “Mest! Đến đây." 

Mest bước đến chỗ ba người với vẻ mặt ngạc nhiên. Anh không chắc phải làm gì với khung cảnh trước mắt. “ sao thế?" anh hỏi, thờ ơ. 

Laxus huých Cana về phía cậu. “cậu có thể đưa Cana trở lại Fairy Hills không? Cô ấy đã quá say. Tôi sẽ lo phần Freed .” 

Mest ôm Cana vào lòng, người ngay lập tức gục xuống  người anh.   Anh nhấc bổng cô lên khỏi mặt đất và nhìn quanh những người khác. “Người khác có thể đi cùng không? Tôi không nghĩ cô ấy  sẽ  tự về phòng và vì đàn ông không được phép vào ký túc xá, tôi không thể đi cùng cô ấy được.” 

Lisanna đứng dậy và đi về phía nhóm. "Tôi có thể giúp. Dù sao thì tôi cũng hơi mệt mỏi.” Cô nắm lấy cánh tay của Mest và ba người họ biến mất trong màn đêm. 

Laxus thở dài và cúi xuống nhặt Freed lên. Anh lướt những ngón tay dọc theo bím tóc cẩu thả trước khi chỉnh một tư thế thoải mái cho cậu. Cậu pháp sư treo lủng lẳng trên lưng kẻ giết rồng và tựa đầu vào cổ Laxus. Hơi thở ấm áp của người bạn khiến tóc gáy Laxus dựng đứng khi anh chào tạm biệt những vị khách còn lại. 

Khi dần rời xa bữa tiệc, màn đêm trở nên yên tĩnh. Bóng tối nhảy múa trên đường phố khi những chiếc đèn lồng thắp sáng thị trấn Magnolia. Lúc đó đã muộn và hầu như không có bất kỳ người nào lang thang vào thời điểm này. Sóng vỗ vào thành kênh và tiếng nước róc rách lấp đầy màn đêm tĩnh lặng. Có một tiếng rên rỉ nhỏ trong cổ họng Laxus và liếc nhìn người bạn tóc xanh lá cây của mình  với  mái tóc xõa qua vai, áp vào ngực anh. 

"Cậu tỉnh?" anh nhẹ nhàng hỏi. 

Freed lại rên rỉ, đầu óc quay cuồng. “Hầu như không,” cậu lẩm bẩm. 

Laxus chỉnh lại tư thế cho Freed trên lưng khi anh tiếp tục đi qua thị trấn Magnolia đến căn hộ của Freed. “Tôi không thể tin rằng cậu đã chấp nhận một cuộc thi uống rượu từ Cana. Cậu biết không có cách nào để giành chiến thắng. Anh ấy thích thú hơn bất cứ điều gì. Freed hầu như không uống rượu nhưng cậu lại đối đầu với người nghiện rượu nặng nhất trong hội. 

“Cô ấy... hic... đã say khi chúng tớ bắt đầu,” cậu lẩm bẩm. Mặt Freed nóng bừng, nhưng vai Laxus mát lạnh trên trán cậu. 

Laxus lắc đầu. “Vẫn là một ý tưởng điên rồ, đặc biệt là đối với cậu.” Freed lẩm bẩm điều gì đó mà Laxus không nghe rõ và kẻ giết rồng quyết định thay đổi chủ đề. “Nhân tiện, cô ấy đã làm rối tung mái tóc của cậu,” anh nhận xét. Những bím tóc luộm thuộm buông bên phải đầu Freed và cậu chớp mắt mở ra, ngước nhìn Laxus ngái ngủ. 

"Đẹp?" cậu nói. 

Laxus nheo mắt, liếc qua vai cậu. "Gì?" 

“Cana nói rằng cô ấy sẽ làm tóc đẹp... hic...  aaaa ...tất  cả các chàng trai đều thích…” cậu lắp bắp. 

Laxus mím môi. Anh vẫn dán mắt vào con phố phía trước khi họ đi qua cây cầu bắc qua con kênh.   Tất cả các chàng trai, huh?  Anh nghĩ thầm, tặc lưỡi và đảo quanh vòm miệng. Trong nhiều năm, anh đã cố gắng phớt lờ những dấu hiệu rõ ràng cho thấy bạn mình đang có tình cảm với mình. Cuối cùng thì cậu có tiếp tục thể hiện nó không? Một cảm giác lạ lùng trào lên từ dạ dày đến ngực và anh thốt ra câu nói mà anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ nói. “Không phải em có tình cảm với anh sao?” Lời vừa ra khỏi miệng, hắn liền biết không thể rút lại. Bước chân anh dừng lại. Anh không thể quay đầu sang bên phải dù chỉ một inch. Freed không trả lời. Sự im lặng điếc tai và Laxus không biết phải làm gì hay nói gì khi anh đã vượt qua ranh giới không thể vượt qua. 

Cơ thể của Freed khẽ dịch chuyển trên lưng Laxus và sau đó là hơi thở nặng nề. Anh cố lấy hết can đảm nhìn sang thì thấy bạn mình đã ngủ say. Anh thở phào nhẹ nhõm. Anh cảm thấy như trút được gánh nặng khi nhận ra cậu đã không nghe thấy những gì anh nói. Họ đã là bạn của nhau hơn một thập kỷ (không kể bảy năm họ chìm trong bế tắc) và trong khi thành viên tóc xanh của Quân đoàn Sấm Sét chưa bao giờ nói thẳng ra cảm xúc của mình. Laxus đã tự nói với bản thân từ nhiều năm trước rằng miễn là bạn của anh định che giấu cảm xúc của mình thì anh cũng sẽ không để ý tới. Anh bắt đầu đi bộ trở lại, chỉ cách nhà của Freed vài dãy nhà. Không khí ban đêm thật mát mẻ và anh rất biết ơn vì điều đó. Nó giúp anh giải tỏa đầu óc. Anh tự hứa với lòng mình sẽ không phạm sai lầm như thế lần thứ hai. 

Ánh sáng ban mai chiếu vào từ khe hở trên rèm cửa. Nó sáng, quá sáng. Một cơn đau đầu đã hình thành sau mắt Freed và cậu thậm chí còn chưa mở chúng ra. Cậu chắc chắn đang cảm thấy nôn nao từ đêm hôm trước. Chấp nhận cuộc thi uống rượu từ Cana có lẽ nằm trong năm sai lầm lớn nhất mà cậu từng mắc phải. Nó quá tệ. Cậu thậm chí còn cảm thấy như có một viên gạch căng ngang ngực mình. Một cái gì đó ấm áp phả vào gáy và đôi mắt cậu mở lớn. Không phải cơn say đang đè nặng mà có một cánh tay to lớn, trần trụi, vạm vỡ vươn ngang trước ngực. Hơi thở của cậu nghẹn lại trong cổ họng và có cảm giác như một khối băng đang lao thẳng vào ngực cậu. Chậm rãi quay đầu lại và thấy Laxus đang nằm bên cạnh mình trên tấm đệm trên sàn căn hộ của cậu. Kẻ giết rồng không mặc áo sơ mi và Freed vén chăn lên một chút để thấy có một chiếc quần trên người anh ta. Freed liếc xuống cơ thể của chính mình và thấy mình đang mặc một chiếc áo phông trắng với quần thể thao màu xanh lam. Cậu không nhớ mình đã thay đồ ngủ hay thậm chí là rời khỏi bữa tiệc vào đêm hôm trước. Freed nuốt xuống một cục nghẹn trong cổ họng và cố gắng nhớ lại, điều này thật khó khăn khi đầu cậu đang đập thình thịch. 

. Laxus không mặc áo trên giường của tôi. Tôi đang mặc quần áo khác. Tôi không nhớ mình đã về nhà và không biết tại sao anh ấy lại ngủ ở đây. Tốt rồi. Tôi chắc rằng có một lời giải thích hoàn toàn hợp lý cho tất cả những điều này. Đừng có bất kỳ ý tưởng điên rồ nào. Không vội kết luận. Là Laxus. Không hoảng loạn. Mọi thứ đều ổn. Tất cả đều ổn. Chuyện  quái  gì đã xảy ra vậy?!  

Cậu gào thét trong nội tâm. Chế độ hoảng loạn đã bắt đầu hoạt động quá mức. Cậu thậm chí không thể bắt đầu hiểu làm thế nào một cái gì đó như thế này có thể xảy ra. Freed đưa ra quyết định hợp lý duy nhất cậu có thể nghĩ ra và lăn ra khỏi đệm, lặng lẽ chạy vào phòng tắm. Cậu vấp phải chân mình và khuỵu xuống. Freed vội vã đứng dậy, vội vã chạy vào phòng tắm, đóng sầm cửa lại sau lưng. Freed hít một hơi thật sâu và nhìn mình trong gương. Cậu thực sự không biết phải làm gì với tình huống bên ngoài cửa phòng tắm của mình trong căn hộ nhỏ. Hiếm khi cậu có khách, chứ đừng nói đến những người ở lại. Khi họ làm vậy, họ không ngủ chung giường với nhau. 

Freed rửa mặt, cố gắng gột rửa đi phần nào cảm giác uể oải mà cậu cảm thấy từ đêm hôm trước. Khi làm như vậy, cậu ấy cố gắng nhớ lại diễn biến của những sự kiện đã xảy ra sau khi cậu bắt đầu uống rượu với Cana. Cậu mơ hồ nhớ người cầm thẻ tết tóc cho mình. Đôi mắt xanh lục của cậu quan sát những bím tóc luộm thuộm buông thõng hai bên đầu. Chúng không còn bị buộc vào nhau ở phía sau, điều đó khiến chúng trông thậm chí còn tệ hơn. Cậu luồn những ngón tay qua những bím tóc, tháo chúng ra. Những lọn tóc xanh lục của cậu gợn sóng ở nơi chúng đã được buộc vào lúc trước. Đó chắc chắn là một cảnh đáng để xem. Căn hộ của cậu không có bồn tắm, chỉ có một vòi hoa sen nhỏ. Cậu quyết định tốt nhất là nên tắm rửa sạch sẽ khi cậu nồng nặc mùi rượu. Mùi chỉ làm cậu chóng mặt hơn. Cậu bắt đầu xả nước và căn phòng dần bắt đầu tràn ngập hơi nước. 

Freed kéo áo sơ mi qua đầu và khi định cởi quần ra, cậu nghe thấy tiếng gõ cửa. Tim cậu ngừng đập. Laxus đã dậy. Cậu vẫn chưa sẵn sàng để đối mặt với bất cứ điều gì đây. Tay run run, cậu vặn nắm cửa, mở ra thì thấy người đàn ông to lớn hơn cậu từ bên kia ngưỡng cửa.

“Chào buổi sáng,” cậu nghẹn ngào. Điều đó nghe có vẻ tự nhiên, phải không? 

Đôi mắt than nhìn xuống cậu và Freed cảm thấy mình thật nhỏ bé dưới ánh nhìn đó. Laxus dựa vào khung cửa và liếc nhìn dòng nước đang chảy. "Cậu cảm thấy thế nào?" anh hỏi. 

Freed thở dài và dụi mắt. Cậukhông thực sự chắc mình đang cảm thấy thế nào. “Tôi có thể tốt hơn,” cậu trả lời. “Tôi đoán cậu là người đã đưa tôi về nhà?” 

"Tôi đã. Cậu đã bị thua trong cuộc cạnh tranh nhỏ của cậu với Cana. Laxus khoanh tay trước ngực và thả lỏng vai khi dựa vào khung cửa. 

"Cảm ơn vì điều đó. Tôi chắc chắn rằng tôi đã tự biến mình thành một kẻ ngốc.” Hơi nước bắt đầu thoát ra khỏi phòng và anh liếc nhìn lại vòi hoa sen. “cậu có phiền nếu tôi tắm rửa sạch sẽ trước khi nước nguội đi không?” Freed hỏi. Laxus gật đầu và bước ra khỏi tầm nhìn. Freed đóng cửa lại và gục xuống sàn. Tim cậu đập thình thịch và cậu vẫn không biết phải làm gì với tình huống này. Mọi thứ có vẻ tương đối bình thường, nhưng Laxus không thường ngủ với cậu trên giường. Nếu kẻ giết rồng qua đêm, anh luôn ngồi trên sofa bất kể Freed có nài nỉ anh thế nào đi nữa. Cậu không thể để Laxus hùng mạnh ngủ trên sofa được. Điều gì sẽ xảy ra nếu ai đó biết được sự vi phạm của cậu? Tuy nhiên, bạn của cậu luôn khăng khăng rằng Freed phải ngủ trên giường của cậu ấy. 

Nước nóng dội xuống đầu và Freed áp trán vào bức tường gạch mát lạnh. Liệu Laxus có còn ở đó khi cậu ra khỏi phòng tắm không? Sẽ không có gì đáng ngạc nhiên khi anh rời đi mà không nói một lời nào. Freed đã quen với việc Laxus biến mất, nhưng nó chưa bao giờ dễ dàng hơn thế. Khoảng thời gian mà thợ săn rồng bị cấm tham gia hội  là  khoảng thời gian dài nhất mà Freed từng gặp phải. Nếu bất cứ điều gì như thế xảy ra một lần nữa, cậu sẽ cam chịu đi cùng Laxus, bất kể người kia phản đối thế nào. Họ là một đội. Quân đoàn sấm sét sẽ không tồn tại nếu không có kẻ giết rồng sét. 

Freed gội đầu, rũ bỏ mọi dấu vết còn sót lại của bím tóc đêm qua. Cậu không thể tin rằng Cana lại làm điều gì đó quá đáng với cậu khi cậu đang say. Dù trừng phạt hay không, cậu không thực sự thích người khác chạm vào tóc mình. Nhiều năm bị trêu chọc về những nét nữ tính của cậu đã trở thành một chút sợ hãi và chán ghét về mái tóc của cậu gương mặt cậu. Chắc chắn, cậu có thể cắt nó, nhưng điều đó sẽ chỉ càng là nguyên nhân khiến tất cả những người bắt nạt cậu càng quá đáng hơn.

"Tôi  sẽ  bện  mái  tóc đẹp của bạn. Tất cả các  chàng trai sẽ ... hic ... thích nó."

Những lời của Cana ùa về và Freed chết cóng dưới vòi hoa sen. Cana có biết không? Cô ấy có biết sở thích của cậu không, hay đó chỉ là lời nói lan man của một người phụ nữ say rượu có quá nhiều chai rượu? Một dạng lo lắng mới len lỏi vào tận xương tủy của và Freed đột nhiên cảm thấy rất lạnh khi tắm nước nóng. Cana là một người say rượu với cái miệng rộng, vì vậy nếu cô ấy biết, không cần phải nói có bao nhiêu người khác cũng biết. Laxus  có  biết không? 

Cậu lắc đầu. Không đời nào Laxus có thể biết được, nếu không thì anh đã đá cậu ra xa từ lâu rồi. Ai sẽ muốn dành toàn bộ thời gian của họ với một người như cậu nếu họ biết?

Một phần trong cậu sợ Laxus sẽ ghê tởm như thế nào nếu anh biết sự thật, nhưng một phần khác của cậu biết rằng không đời nào Laxus lại cư xử như vậy. Anh thực sự là một người tốt và không đời nào anh lại đẩy một người ra xa chỉ vì họ thích người cùng giới. Xét cho cùng, đó là một trong những điều mà Freed yêu thích ở anh. 

Freed tắt nước và khỏa thân đứng trong phòng tắm của mình. Có những vết sẹo nhỏ trên cơ thể cậu do nhiều trận chiến mà cậu đã tham gia, nhưng không có gì ấn tượng bằng một số đồng đội của cậu. Những vết sẹo của bạn bè cậu giống huy hiệu danh dự hơn; đại diện cho những thử thách mà họ đã vượt qua và sự trưởng thành mà họ đã đạt được để đạt được điểm đó.

Cậu đã cố gắng để không cảm thấy thua kém so với các thành viên khác của Fairy  Tail , nhưng trên thực tế, cậu thậm chí còn không nằm trong Top 10 người mạnh nhất của hội. Freed quấn một chiếc khăn tắm quanh người và mở cửa phòng tắm. Không khí mát lạnh ùa vào và cậu cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Mái tóc xanh của cậu nhỏ thành vệt nước sau lưng khi cậu bước vào phòng trong căn hộ của mình. 

Laxus đang ngồi trên sofa, vẫn không mặc áo và Freed nắm chặt chiếc khăn quấn quanh eo. Dù cậu đã đến nhà tắm công cộng với Laxus nhiều lần, nhưng chưa bao giờ thấy lo lắng như lúc này. “Thật nhanh,” kẻ giết rồng nói, “cậu không cần phải vội vàng vì tôi, tắm cũng là một loại thư giãn nhất là sau khi cậu uống say vào tối hôm trước.” 

Freed lắc đầu và bước tới tủ quần áo ở góc phòng. “Tôi chỉ muốn rửa sạch mùi rượu trên người. Cứ thoải mái sử dụng nhà tắm nếu cậu muốn.” Freed quay lưng lại với Laxus để lôi quần áo ra khỏi ngăn tủ, nhưng cậu có thể cảm nhận được đôi mắt than đang nhìn mình. 

"Tốt rồi. Tôi đã tắm tối qua sau khi cậu nôn mửa khắp người tôi."

Freed quay mặt về phía Laxus. Mặt cậu đỏ bừng và đôi mắt xanh đảo quanh phòng. “Tôi không…” 

“cậu đã làm,” anh châm biếm, “nó dính đầy áo sơ mi của tôi và quần áo của cậu. Tôi đã phải thay cho cậu bộ đồ mới và giặt áo sơ mi của tôi. Nó treo trong bếp. Tôi nghĩ nó sắp khô rồi.” Laxus nghiêng lưng, hất đầu về hướng nhà bếp. 

Freed nhìn chằm chằm vào người đàn ông trong sự hoài nghi. Làm thế nào có thể làm một hành động hoàn toàn vô lý như vậy? Đó rất không phù hợp. “Tôi xin lỗi,” cậu lẩm bẩm và nhìn xuống sàn nhà, nhìn chằm chằm vào đôi chân trần của mình. Những lọn tóc mái màu xanh lá cây rủ xuống khuôn mặt trắng trẻo của lộ ra phần gáy trắng muốt. 

“Đừng lo lắng về nó. Tôi không tức giận hay gì cả. Ngoài trời lạnh nên tôi không thể đi bộ về nhà mà không mặc áo. Không phải tất cả chúng ta đều là phù thủy hệ băng biến thái như Gray đâu.” Laxus lê chân và bước qua phòng. Anh nâng cằm Freed lên để nhìn thẳng vào mắt anh. “Nghiêm túc đấy, không sao đâu.” 

Cậu pháp sư trẻ cảm thấy hơi thở nghẹn lại trong cổ họng và tim đập thình thịch. Mặt cậu  đỏ đến tận mang tai và cảm giác như có dòng điện chạy trong huyết quản. “L-Laxus,” cậu  lắp bắp. 

Kẻ giết rồng thả khuôn mặt của bạn mình và lùi lại một bước. “cậu nên mặc quần áo.” 

Freed tranh nhặt bất cứ bộ quần áo nào cậu có thể vớ được và chạy vào phòng tắm để mặc quần áo. Sau bao nhiêu năm bên nhau, việc che giấu tình cảm của mình dành cho bạn mình ngày càng khó khăn hơn.

Cậu mặc một chiếc quần sịp màu xám và quần dài màu đen và kéo một chiếc áo sơ mi trắng qua đầu. Freed nắm lấy mái tóc xanh lục của mình và nhấc nó ra khỏi cổ của chiếc áo sơ mi. Tóc vẫn còn ẩm. Sử dụng  chiếc khăn quấn  quanh eo trước đó, cậu chà xát lớp vải lên những lọn tóc màu xanh lá cây của mình; cố gắng làm khô chúng thêm. Nhìn vào gương, cậu thở dài. Những sợi tóc bắn ra tứ phía. 

Freed bước ra khỏi phòng tắm và được chào đón bằng một tiếng cười khúc khích. Laxus đang ngồi trên sofa nhìn cậu và cái đầu bù xù của cậu “Lấy lược của bạn lại đây và ngồi trên sàn nhà. Tôi sẽ sửa nó cho cậu.” Freed cảm thấy tim mình đập loạn xạ và quay lại lấy một chiếc lược trong phòng tắm. Cậu bước vào phòng khách và ngồi xuống sàn trước chiếc ghế dài của mình. Những ngón tay to khỏe luồn qua tóc cậu và cậu cảm thấy ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Cậu không quan tâm đến việc mọi người chạm vào tóc mình, và cậu không bao giờ có thể từ chối cái chạm của Laxus. Răng lược từ từ luồn qua những lọn tóc và những ngón tay sượt qua gáy cậu. Cảm giác như toàn bộ cơ thể mình đang chuyển sang màu đỏ thẫm khi bị chạm vào. Mỗi khi một trong những ngón tay của Laxus chạm vào, cảm giác như da cậu bị bỏng vì tiếp xúc. 

Có một cảm giác ngứa ran chạy dọc khắp cơ thể. Freed quằn quại dưới cái chạm của kẻ giết rồng. “Ư-ừm… Laxus…” Cậu ngửa đầu nhìn người đàn ông có vết sẹo hình tia chớp trên mặt.   Quá gần!   Freed không nhận ra rằng Laxus đã cúi xuống khi anh chải tóc. Khuôn mặt của họ chỉ cách nhau vài inch. Đôi mắt xanh nhìn chằm chằm vào đôi mắt than và cậu nuốt xuống một cục nghẹn trong cổ họng. “Tôi nghĩ cậu có thể dừng lại. Tóc của tôi sẽ ổn thôi. 

Laxus túm tóc Freed bằng đôi bàn tay sần sùi đầy chai sạn của mình và kéo mạnh. Cậu ngã ngửa vào đầu gối của Laxus. “Lần tới nếu cậu muốn gây ấn tượng với  tất cả các chàng trai , hãy nên nhờ Evergreen làm tóc cho chứ không phải Cana cô ấy không hợp để làm những việc kiểu đó.” 

Có một sự pha trộn kỳ lạ giữa sự cay độc và thất vọng trong lời nói của anh khiến Freed ớn lạnh sống lưng. Cảm giác như cậu đã bị tấn công bởi một số ma thuật băng của Gray. Laxus biết và lời nói của anh đã làm tổn thương cậu. Freed chỉ ngồi đó trên sàn, lưng áp vào chiếc ghế dài, vai kẹp giữa hai đầu gối của kẻ giết rồng, và nhìn chằm chằm một cách trống rỗng. Làm thế nào để cậu đáp lại điều đó? Mắt cậu cay cay. Nước mắt chực trào nơi khóe mi và cậu cố gắng ngăn chúng trào ra. Có phải Laxus  đang cố gắng  làm tổn thương cậu không? Cậu gục đầu xuống đầu gối, vùi mặt. Những sợi tóc mái màu xanh lục rơi xuống mặt cậu “Có lạ không?” Freed nghẹn ngào. 

Laxus dịch chuyển tại chỗ trên chiếc ghế dài. "Ý cậu là gì?" Giọng anh trầm và buồn. 

“Tôi...  tôi  có lạ không? Nó... nó có làm cậu khó chịu... khi ở gần tôi không?" Freed ủ rũ hỏi. Đó không phải là câu hỏi mà cậu thực sự muốn có câu trả lời. Tùy thuộc vào cách Laxus phản ứng, cậu có thể không còn có thể tiếp tục là thành viên của  Lôi Thần tộc nữa. 

“Không hẳn,” Laxus trả lời. Freed nhìn qua vai và thấy Laxus đang gãi đầu. “Có vẻ như cậu đã làm rất tốt việc che giấu mình là người như thế nào. Fairy Tail có những kẻ kỳ quặc hơn cả cậu. Cậu tương đối bình thường so với một số người trong số họ" Anh chống khuỷu tay lên thành ghế và tựa đầu vào bàn tay to lớn của mình. 

“Tôi không muốn,” Freed lẩm bẩm. 

“Muốn cái gì?” Laxus nhướn mày trong sự tò mò bối rối. 

Freed cắn môi và vén tóc mái ra sau. Vết bớt dưới mắt trái của cậu hiện rõ hơn cùng với hai gò má ửng đỏ. “Gây ấn tượng với các chàng trai…” cậu bỏ lửng. 

Một tiếng cười khẽ thoát ra từ đôi môi của kẻ giết rồng. Anh lắc đầu chịu thua và quỳ xuống sàn trước mặt Freed. “Tôi biết,” anh nói một cách thản nhiên. Laxus gạt nước mắt khỏi mắt Freed và nhẹ nhàng đưa ngón tay cái lên nốt ruồi dưới mắt cậu. “Thật thú vị khi xem bạn cố gắng gây ấn tượng với tôi trong suốt những năm qua.” 

Freed bị đóng băng. Cái chạm của Laxus dịu dàng và hơi ấm lan tỏa khắp cơ thể cậu. Mặt cậu như có lửa đốt. “Tôi không…” cậu lắp bắp. Laxus đã biết tất cả và bây giờ lại chạm mặt thân mật như vậy. Bộ não của cậu không thể theo kịp. 

“Freed,” Laxus gọi tên cậu một cách chắc nịch, toàn thân cứng đờ.

“Em thực sự định nói với tôi, sau ngần ấy năm, rằng em không yêu tôi sao? Có phải tôi chỉ đang tưởng tượng nó suốt thời gian này không?"  Khuôn mặt của Laxus vặn vẹo trong đau đớn khi đôi mắt than nhìn xuống cậu. 

Có thực sự ổn để nói với anh không? Rõ ràng là Freed đã không thành công trong việc giữ bí mật như cậu dự định. Điều đó có thực sự ổn không? Laxus luôn có rất nhiều phụ nữ vây quanh mọi ngày và mọi lúc. Liệu kẻ giết rồng có thực sự chấp nhận một người như cậu không? “K-không, tôi không có…” cậu ngập ngừng.

“Tất cả những gì tôi muốn là được ở gần cậu. Chỉ cần có thể hữu ích với cậu, tôi sẵn sàng chấp nhận việc tình cảm của mình sẽ không bao giờ được đền đáp.” cậu nhìn chằm chằm vào người đàn ông tóc vàng với vết sẹo trên mặt, đôi mắt đầy thắc mắc. “Tại sao cậu lại bắt tôi nói với cậu điều này? Cậu biết mọi thứ sẽ không thể quay trở lại như trước được nữa mà.” Lông mày cậu đan vào nhau. Toàn thân Freed như được làm bằng chì. 

Laxus nhắm mắt lại lắc đầu. Bạn bè của anh có ý nghĩa với anh hơn cả cuộc sống của chính anh. Anh có thể mạnh mẽ về thể chất, nhưng với tư cách là một con người, anh yếu đuối. Anh không đời nào có thể ép người bạn thân nhất của mình thừa nhận một chuyện như thế này, chỉ có thể coi như không có chuyện gì và mọi chuyện trở lại như cũ. Anh chưa bao giờ hình dung mình sẽ hẹn hò với một người đàn ông nào, nhưng có điều gì đó về sự ngoan cường của Freed đã thu hút anh.

Điều mà Freed thiếu ở sức mạnh, anh đã bù đắp bằng sự kiên trì và xảo quyệt. Chỉ là vấn đề thời gian trước khi cuối cùng họ phải thừa nhận tình cảm của họ. Gần đây có điều gì đó đã thay đổi trong anh và anh cảm nhận được điều đó khi đi bộ về từ bữa tiệc tối qua. 

Laxus thở ra và mở mắt ra. Freed đang nhìn chằm chằm vào anh, đôi mắt màu xanh lục đảo tới đảo lui. Cậu đang đợi một câu trả lời. Đó là rõ ràng để xem. Laxus nhếch mép cười với cậu và vòng tay ra sau đầu Freed. Mái tóc xanh ẩm ướt rối tung trong các ngón tay và anh kéo cậu lại gần. “Chúng ta không cần phải quay lại trước kia” anh nói

Môi anh chạm môi Freed, khởi đầu là một nụ hôn nhẹ nhàng, rụt rè rồi dần trở thành nên khao khát và cuồng nhiệt hơn . 

Freed cảm thấy sốc khi Laxus hôn cậu. Cậu nhìn anh chằm chằm một lúc, mắt mở to, bối rối trước những gì đang xảy ra. Có phải cậu thực sự đang hôn Laxus? Chiếc lưỡi dày và nóng của kẻ giết rồng chui vào miệng cậu lực đạo mạnh mẽ không cho cậu kháng cự và cậu cũng không muốn kháng cự nó cậu nhắm mắt lại, tan chảy trong khoảnh khắc.

Nó tốt hơn những gì cậu có thể tưởng tượng. Cậu đã dành nhiều năm để ghen tị với tất cả những cô gái xu nịnh trước Laxus. Freed đã thực sự tin rằng chỉ cần có thể đứng ở bên cạnh anh, cậu sẽ có thể chịu đựng nó mãi mãi. Cậu không biết mình thực sự đã sai như thế nào. Không có khoảnh khắc nào cậu từng trải qua trước đây tuyệt vời như khoảnh khắc này. 

Những tiếng thở hổn hển thoát ra giữa miệng họ và Laxus đẩy Freed nằm ngửa ra. Kẻ giết rồng có kích thước gần gấp đôi cậu. Freed chưa bao giờ cảm thấy mình nhỏ bé đến thế cho đến khi nằm dưới sức nặng của người bạn lâu năm của mình.

Laxus nhấm nháp môi dưới của Freed rồi di chuyển xuống cổ cậu. Có một cú sốc điện khác khi lưỡi và môi của anh tiếp xúc với làn da người đầy mê hoặc của cậu. Một tiếng rên khe khẽ thoát ra khỏi môi Freed và mắt cậu mở to. Cậu vẫn không thể tin được những gì đang xảy ra. “L-Laxus,” cậu hổn hển. 

“Hửm?” kẻ giết rồng thì thầm khi tai cậu bắt đầu cởi khuy áo của Freed. 

“C-chúng ta có thể chậm lại được không?” cậu hỏi. Nước mắt bắt đầu trào ra từ mắt và tiếng nức nở trào ra khỏi cổ họng cậu. 

Laxus đóng băng tại chỗ. Tay anh đang nắm chặt nút áo sơ mi của Freed và anh hoảng hốt buông ra. Anh kéo Freed vào vòng tay của mình và ngồi dậy. "Chuyện gì vậy?" Laxus xoa đầu Freed và ấn cậu vào ngực mình. 

“Xin lỗi… tôi xin lỗi,” cậu khóc. “Nó chỉ là rất nhiều và đột ngột. Tôi không bao giờ nghĩ rằng ngày này sẽ đến." cậu tiếp tục nức nở trong lồng ngực anh trong sự ấm áp của kẻ giết rồng. 

Laxus cười khúc khích và nâng cằm Freed lên để nhìn thẳng vào mắt cậu. “ Tôi  xin lỗi. Tôi đã không nhận ra điều này có thể ảnh hưởng đến em như thế nào.” Anh hôn nhẹ lên dấu ấn xinh đẹp bên dưới mắt trái của Freed rồi đặt một nụ hôn nhẹ nhàng khác lên môi cậu. "Tốt rồi. Em đã đợi tôi rất lâu. Chúng ta có thể đi với bất kỳ tốc độ nào mà em chỉ cần em cảm thấy thoải mái.” 

Đôi mắt long lanh, ướt át của Freed dường như lấp lánh dưới ánh nắng chiều. "Có thật không?" cậu hỏi. 

Laxus lại hôn cậu. "Thật đấy. Chỉ cần đừng để tôi chờ đợi quá lâu, anh cười. 

                   .......................

Tôi sẽ làm những chương ngắn và vừa trước mấy chương dài quá chắc sẽ tách ra làm dần nhá mọi người!!!
__________________________________
https://archiveofourown.org/works/30250896?view_adult=true

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro