6. Tình trông như đã ngoài mặt còn e

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

tóm tắt:
Laxus và Freed hành động như hai người là một cặp, nhưng họ là những người duy nhất không nhận ra.

__________________________________

Đã đến lúc tìm một cô bạn gái

Makarov khịt mũi và nhìn xung quanh các đứa trẻ của ông quay lại không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

"Có gì không đúng sao ạ?" Mirajane lịch sự hỏi.

"Thằng ngốc cháu ta đó" Makarov cáu kỉnh. Mirajane nhướng mày khi Bickslow và Evergreen tò mò nghiêng nhìn về phía hội trưởng: khi nhắc đến Laxus, họ luôn quan tâm. "Nó bây giờ đã hai mươi sáu tuổi, đã đến lúc thằng nhóc đó tìm được một cô gái để kết hôn" ông lẩm bẩm.

"Cậu ấy vẫn còn trẻ mà ông" Mirajane nói với ông, và Lisanna tò mò dựa vào quầy.

"Con chưa bao giờ thấy cậu ta đi cùng một cô gái", cô nói, tự hỏi sở thích của anh là gì.

"Tất nhiên là không! Không ai có thể chịu đựng được tính cách của cái thằng đó" Makarov gắt gỏng và Evergreen và Bickslow cười khúc khích "Nó cần một người vợ, không nghi ngờ gì nữa, một cô gái để chăm sóc nó và ngăn nó nói nhảm nhí hoặc làm những chuyện ngu ngốc", Makarov tiếp tục không chút kiêng dè nói, lúc đó Bickslow cười lớn hơn.

"Hội trưởng, đừng lo lắng, cậu ấy đã có vợ, hay đúng hơn là ... một người chồng bé bỏng rồi " Bickslow nói một cách thích thú và Hội trưởng già quay sang anh ta, nhướng mày. Mirajane và Lisanna ngạc nhiên quay sang họ còn Bickslow thì càng cười khúc khích. "Ý cháu là, Freed đã chăm sóc cậu ta trong nhiều năm và ngăn cậu ta làm những điều tồi tệ và ngu ngốc mỗi lần" anh ta nói. Makarov mở to mắt.

"Họ đã đính hôn sao à không hẹn hò sao?" ông hỏi.

"Không!" Evergreen ngay lập tức thốt lên "Nhưng đó chỉ là vấn đề thời gian, sớm muộn gì họ cũng đến được với nhau", cô nói thêm. Makarov cau mày và nghĩ về hai cậu bé, trên thực tế, ông chưa bao giờ nghĩ rằng giữa họ có thể có nhiều hơn tình bạn. Nhưng càng nghĩ về Freed và Laxus, ông càng thấy rõ nhiều điều trong đầu, và nụ cười nở trên khuôn mặt ông càng nhiều. Đúng, Freed hẳn là người lý tưởng cho Laxus. Cậu lo lắng cho anh, mắng anh là đồ nhảm nhí, và cậu thực sự là người duy nhất có thể chịu đựng được điều đó mà không phải lăn tăn. Và bên cạnh đó, hai chàng trai đã dành rất nhiều thời gian cho nhau, thậm chí có thể họ đã có quan hệ tình cảm.

"cháu có chắc hai đứa nó không có mối quan hệ bí mật không? Ta sẽ không ngạc nhiên về điều đó "ông nói. Tuy nhiên, Evergreen và Bickslow gật đầu với sự tin tưởng.

"Chúng cháu cũng đã nghi ngờ" Bicks thừa nhận. "Vì vậy, chúng cháu đã cử "em bé" của Bicks theo dõi họ, nhưng chẳng có gì giữa họ cả ... thật không may. Họ chỉ là hai kẻ ngốc". Ever thở dài chán nản.

Việc giặt ủi

"Cậu đang làm gì ở đây?". Laxus biết rằng Freed thỉnh thoảng sẽ vào nhà anh mà không báo trước, kiểm tra xem tủ lạnh đã đầy chưa và mua đồ cho anh khi anh quên, điều này luôn xảy ra thường xuyên. Nhưng không bao giờ có chuyện cậu bước vào phòng mà không có sự cho phép của anh và ... điều đó thật đáng xấu hổ, bởi vì Freed đang cầm trên tay bộ quần áo bẩn của anh. Laxus sẽ không quan tâm nếu nó không có đồ lót của anh, bao gồm cả một chiếc quần sịp họa tiết da báo, trên chiếc áo sơ mi mà bạn anh đang giữ. [=)))))]

"Về việc giặt giũ, đã bao nhiêu ngày rồi anh không làm vậy?" Freed hỏi.

"Đừng làm phiền việc riêng của anh!" Laxus gầm gừ, hơi đỏ mặt và cố lấy lại quần áo, nhưng Freed đã lùi lại.

"Nếu cậu yêu cầu tớ , tớ sẽ làm điều đó cho cậu" Freed nói.

"Cậu không cần phải làm điều này cho tôi" Laxus cáu kỉnh. Freed mỉm cười.

"Cậu biết đó không phải là vấn đề đối với tôi". Cậu trai tóc vàng càu nhàu, đó không là một vấn đề đối với anh. Anh khoanh tay khó chịu, trong khi Freed lặng lẽ bước vào phòng tắm ném quần áo vào máy giặt. Khi thấy cậu chạm vào chiếc quần sịp của mình, anh hơi đỏ mặt và một nụ cười nhếch mép hiện ra trên khuôn mặt cậu, lúc đó Laxus ra lệnh cho cậu ném chúng vào máy giặt, sau đó cài đặt chương trình và khởi động máy. Cậu đứng dậy, quay sang anh.

"Tớ chưa bao giờ thấy cậu mặc quần sịp" Freed nói và Laxus nhìn cậu một cái nhìn xấu hổ, lẽ ra cậu ta không nên biết. Freed mỉm cười một chút thích thú. "Cậu không cần phải giấu giếm tớ, cậu biết tớ cũng đang mặc chúng mà" Laxus nhìn cậu một lúc thì sững sờ trong khi khuôn mặt anh ửng hồng. Anh không biết Freed đang mặc gì dưới bộ quần áo của mình. Và Freed có nói với anh một cách lặng lẽ như vậy không? Biểu cảm của anh hẳn đã đủ hùng hồn, bởi vì Freed nhướn mày. "Cậu đã nhìn thấy tớ trong bộ đồ bơi vài lần" cậu nói rõ và Laxus quay đi.

"Dù sao đi nữa, tôi sẽ tự giặt quần áo của mình", anh nói một cách thô bạo.

"Hoàn toàn không . Tớ đã thấy cách cậu phá hoại quần áo của mình, một chiếc áo sơ mi trắng chuyển sang màu hồng và chiếc áo len mà Evergreen đưa cho cậu bị teo lại. Tớ sẽ làm điều đó cho cậu từ bây giờ" Freed quyết định và giọng điệu của cậu không cho phép anh trả lời. Laxus định phản bác, nhưng anh sững người khi nhận ra điều gì đó.

"Em lục tủ của anh à?"

"Tất nhiên, tớ cũng đã sắp xếp nó lại cho cậu, đó là một thảm họa" Freed trả lời và sau đó nở một nụ cười thích thú. "Đừng lo, tớ sẽ không nói cho ai biết về bộ quần sịp hoa văn đáng nghi vấn của cậu đâu" Laxus càng đỏ mặt hơn. Freed chết tiệt và chết tiệt cái ngày anh đưa cho cậu ta chìa khóa nhà.

"Bây giờ anh đi ra ngoài, tôi phải dọn dẹp . "Anh nghe thấy không? Nhìn cái gì tôi nói đi ra ngoài " cậu lặp lại đẩy Laxus ra hành lang.Cậu trai tóc vàng lo lắng gầm gừ nhưng để mặc cậu, thề sẽ lấy lại chùm chìa khóa mà anh đã để lại cho cậu.

Một buổi tối yên tĩnh

Đã ba giờ sáng và Freed vẫn chưa ngủ. Lý do rất đơn giản, cậu không thể xé mình khỏi cuốn sách đó và cậu không hề cảm thấy mệt mỏi dù chỉ là một chút. Đó là lý do tại sao cậu là người duy nhất vẫn còn thức trong thư viện, ngồi trên sàn trong một góc nhỏ trong khi cậu lướt mắt qua các trang của cuốn sách đó. Mải mê đọc sách đến mức không để ý có người bước vào cho đến khi nghe thấy một giọng nói và giật bắn mình.

"Em vẫn còn thức?" Freed nhìn lên để thấy Laxus đang tiến lại gần mình. Freed hơi đỏ mặt, biết rõ rằng ngày hôm sau cả hai sẽ tập luyện một mình và quyết định bắt đầu lúc sáu giờ sáng. Hay đúng hơn, Laxus đã quyết định, bởi vì anh ấy muốn tập một bài tập khó và không thích lãng phí thời gian.

"Tớ đã định đi ngủ" cậu nói dối trong khi một chút ửng hồng trên má, hy vọng rằng nhờ bóng tối mà bạn của cậu sẽ không nhận ra điều đó, nhưng vô ích vì Laxus nhướng mày.

"Có thật không?" anh mỉa mai hỏi một cách trắng trợn với một nụ cười toe toét và Freed khịt mũi khi nhìn xuống cuốn sách. Cậu đã đọc gần xong, chỉ cần một chương và sẽ hoàn thành nó.

"Chà ..." cậu bắt đầu, nhưng chưa nói hết câu vì Laxus ngồi bên cạnh dựa đầu vào tường. Freed nhìn anh hơi ngạc nhiên, cậu đã nghĩ rằng anh sẽ mắng mình và sẽ nhắc nhở cậu về buổi tập ngày hôm sau.

"Sách gì vậy?" thay vào đó anh ấy đã hỏi.

"Một trong những cuốn sách viết ma thuật đen," Freed nói.

"Mm... vậy thì anh sẽ đợi em. Hãy nói với anh khi em hoàn thành việc xem nó "Laxus nói, đeo tai nghe vào tai. Freed nhìn anh một cách tò mò và mỉm cười khi thấy anh nhắm mắt và di chuyển các ngón tay nhẹ theo nhịp điệu của âm nhạc. Họ ngồi gần đến mức cánh tay chạm vào nhau và Freed bắt đầu đọc lại cuốn sách. Cậu có thể nghe thấy tiếng nhạc phát ra từ tai nghe một chút nhưng nó không làm phiền cậu, không phải với Laxus đang đứng cạnh cậu. Khi đọc thiếu một vài trang, cậu chợt cảm thấy trên vai mình có một sức nặng. Cậu ngạc nhiên quay lại và thấy Laxus đã ngủ quên trên người mình với cánh tay đã ghì chặt eo mình từ bao giờ. Cậu cảm thấy hơi ấm tràn ngập trên khuôn mặt mình cậu nở một nụ cười, trong khi quan sát biểu hiện bình tĩnh của cậu thấy anh đã bắt đầu ngáy nhẹ. Anh ngủ rất say và vẫn đeo tai nghe. Freed nhẹ nhàng tháo chúng ra và tắt nhạc mà không đánh thức anh. Cậu đứng nhìn anh một lúc và băn khoăn không biết có nên đánh thức anh dậy không. Cuối cùng cậu quyết định sẽ không làm thế, cậu không thể để cho anh ngủ không thoải mái. Tuy nhiên, trong khi đó, cậu có thể tận hưởng sự gần gũi đó.

Cố ý quên

" Lại quên rồi sao?" Freed cáu kỉnh và Laxus đảo mắt, phớt lờ cái nhìn của Bickslow và Evergreen, những người đang thu xếp túi ngủ của họ trong rừng.

"Tôi đang nghĩ về nhiều điều," anh lo lắng càu nhàu.

"Đây là lần thứ ba trong tháng này cậu quên nó, tớ có thể biết ngươi cậu có chuyện gì sao?" Freed bực bội nói. Laxus khoanh tay.

"Lần trước cậu đã nói sẽ chăm sóc và quản lý nó. Hơn nữa cậu còn là đội trưởng" anh buột miệng. Freed hít một hơi thật sâu.

"Vậy thì, lấy của tớ đi".

"Ôi trời, đừng bắt đầu nữa, chúng ta đều biết nó sẽ kết thúc như thế nào" Bickslow nói và hai cậu bé quay sang bạn bè của mình. Laxus cố gắng che giấu sự bối rối của mình và liếc nhìn Freed, người đang có một biểu cảm sắc bén trên khuôn mặt nhưng anh cũng có thể thấy một chút đỏ trên mặt cậu. "Freed sẽ đề nghị túi ngủ của cậu ấy, sau đó Laxus sẽ nói rằng anh ấy sẽ không để cậu ấy ngủ trong lạnh lẽo, và Freed sẽ yêu cầu tôi chia sẻ túi ngủ của chúng tôi và Ever nhưng chúng tôi sẽ nói không, và cuối cùng, hai người sẽ ngủ cùng nhau."cái bọn uyên ương yêu đương "Bickslow tặc lưỡi. Evergreen tiếp tục:

"Và bây giờ cậu sẽ nói điều đó không đúng, đó chỉ là vì cậu không thể ngủ trong mùa lạnh này, nhưng khi nó xảy ra, cả hai đều không nhớ túi ngủ của Laxus". Laxus khó chịu nhìn họ. Chà, có lẽ anh làm vậy với mục đích không phải để mang theo chiếc túi ngủ, nhưng chết tiệt, nếu Freed bận tâm đến việc ngủ với anh đến vậy, cậu ta sẽ nhớ đem nó theo thay vì để anh đem, phải không?

"Việc của tớ không phải là nhắc cậu ấy về tất cả đồ của cậu ấy, thật khó để theo kịp hai người" Freed ngay lập tức biện hộ. "Và trong mọi trường hợp, cậu có thể cảm thấy lạnh cho chính mình, nhưng nếu cậu thích ngủ mà không có túi ngủ và để nó cho Laxus, tớ thực sự muốn xem cậu chết cóng như thế nào" Freed nói. "Và nói rõ thêm, không phải nếu hai người ngủ với nhau thì kà đôi uyên ương đang yêu nhau, nếu cậu không hiểu giá trị của tình bạn và không có ý định dùng chung túi ngủ với Laxus, thì cậu nên đi xem lại các nguyên tắc của cậu ".

"Sao cũng được" Bickslow bực tức lẩm bẩm và Freed chui vào túi ngủ. Laxus thầm cảm ơn vì đã trả lời cho cả hai người và nằm xuống bên cạnh cậu. Vì chiếc túi ngủ chỉ dành cho một người nên hai người chắc chắn sẽ bị dính vào nhau, và điều đó làm hài lòng Laxus, ngay cả khi anh sẽ không bao giờ thừa nhận điều đó. Anh quan sát Freed, người đang nhìn anh với khuôn mặt đỏ bừng.

"Laxus ..." sau một lúc, pháp sư rune thì thầm "Tại sao cậu luôn để quên túi ngủ của mình?". Laxus cảm thấy một cảm giác bất an mơ hồ và khịt mũi.

"Cậu biết tôi quên tất cả mọi thứ.," anh cáu kỉnh. Freed không nhất quyết nhắm mắt.

"Chúc ngủ ngon" cậu thì thầm và Laxus nhìn khuôn mặt anh giãn ra khi anh cảm thấy một cảm giác ấm áp lan tỏa từ bụng mình. Anh mỉm cười và một lúc sau thì nhắm mắt lại.

Món quà

Freed bị ghét khi nó không tăng lên. Cậu thường mang theo đủ đồ trang sức bên mình, vì cậu nghĩ phải luôn mang theo thứ gì đó bên mình để đề phòng. Tuy nhiên, nhiệm vụ cuối cùng đó đã gây ra rất nhiều rắc rối và Freed phải mua những loại thuốc có giá quá cao. Chắc chắn, đó vẫn là một khoản tiền kha khá, nhưng Freed đã đến thành phố đó để mua sách và giờ cậu thấy mình phải chọn cuốn sách nào nên bỏ lại. Một sự lựa chọn khó khăn, vì chúng đều là những bản sao độc nhất vô nhị và vô cùng giá trị. Vì vậy, cậu đã ở trong thư viện đó hàng giờ đồng hồ, ngồi vào một chiếc bàn được bao quanh bởi khoảng hai mươi cuốn sách trong khi cố gắng đánh giá một cách hợp lý cuốn nào nên để ở đó.

"Cậu sao vẫn ở đây?" một giọng nói vang lên phía trên cậu và pháp sư rune nhìn lên: Laxus đã trở lại từ cửa hàng âm nhạc.

"Tớ sắp xong rồi" Freed đảm bảo với anh.

"Cậu đã ở đây hàng giờ, thậm chí Evergreen còn mua sắm xong trước cậu", sát long ma đạo sĩ lên tiếng và Freed khịt mũi. Đó không phải là một lựa chọn dễ dàng! Cậu để lại cuốn sách về những lời nguyền cổ xưa hay cuốn sách về ma thuật trắng? Hoặc có lẽ tốt hơn là nên quên cái viết về chữ runic đi, dù sao thì cậu cũng đã có một ít ở nhà, nhưng cái đó có quá nhiều thông tin ... Không có lựa chọn nào đúng cả. Nhưng Laxus đã đúng và chắc chắn cậu không muốn khiến đồng đội lãng phí thêm thời gian nữa. Với cái nhìn cay đắng, cậu bắt đầu lấy những cuốn sách và xếp chúng vào xe đẩy từ cuốn quan trọng nhất đến ít nhất, nhưng khi đến ba cuốn cuối cùng, cậu dừng lại một cách đáng ngờ. Cậu vẫn chưa chọn cái nào để rời khỏi đó. Laxus cau mày nhìn Freed.

"Có vấn đề gì sao?" anh buột miệng.

"Không có, tớ chỉ phải chọn cuốn sách nào để lấy" Freed lẩm bẩm và cuối cùng lấy hai cuốn, miễn cưỡng để lại cuốn sách viết bằng chữ runic ở đó. Trái tim cậu đang khóc vì bỏ rơi nó. "Được rồi, tớ đã chọn" Freed nói với chính mình nhiều hơn là với Laxus, và với chiếc xe đẩy, cậu đi về phía quầy thu ngân để thanh toán. Người phụ nữ có vẻ đủ hạnh phúc khi bán hết những cuốn sách đó và Freed rời khỏi cửa hàng sách với tâm trạng chán chường.

"Cuối cùng cậu cũng xong!" Evergreen thốt lên. Freed nhìn cô ấy một cái nhìn chán nản, thường thì cô ấy là người mua sắm lâu nhất khiến cả đội đợi hàng giờ,nhưng hôm nay lại khác.

"Tại sao lại có cái gương mặt đó thế? Cậu đã mua cho mình rất nhiều sách rồi mà "Bickslow quan sát. Freed khịt mũi.

"Không có gì, đi thôi" cậu cắt lời.

"Bây giờ chúng ta phải đợi Laxus" Evergreen quan sát. Freed ném một cái nhìn ngạc nhiên vào bên trong thư viện, Laxus thực sự đang mua một cuốn sách. Cậu trai tóc vàng bước ra ngay sau đó với cuốn sách viết bằng chữ runic và nhét nó vào túi của Freed, cậu ngay lập tức cảm thấy hơi nóng trên khuôn mặt và sửng sốt.

"L ... Laxus, anh không cần phải làm điều đó" cậu lắp bắp.

"Bây giờ hãy giữ nó đi, và lần sau hãy nói với tôi thay vì lãng phí thời gian của chúng ta" cậu trai tóc vàng càu nhàu. Freed mỉm cười lướt các ngón tay trên tấm bìa.

"Cảm ơn" cậu nói một cách thực sự hài lòng.

"Chậc chậc. Tốt hơn hết là cậu nên bỏ cái sự chán chường đó ra khỏi mặt, đi nào, đi thôi" Laxus ra lệnh và bước đi, Freed vui vẻ hòa vào anh mặc kệ những tiếng cười khúc khích của đồng đội.

Bánh sinh nhật

Laxus biết nấu ăn, anh chỉ đơn giản là để Freed làm phần lớn thời gian vì bạn anh thích làm điều đó. Vì vậy, những lời trêu chọc của Bickslow và Evergreen là không có cơ sở. Vì vậy, sau khi bị hai người bạn trêu chọc, đây là một thử thách cá nhân hơn bất cứ điều gì khác, Laxus đã quyết định làm chiếc bánh sinh nhật cho Freed. Vấn đề là? Chiếc bánh mà Bickslow bảo anh làm được làm từ ba lớp sữa trứng, bên trên có nhân kem và kem. Tên khốn đó đã cố tình chọn một thứ gì đó phức tạp chỉ để khiến anh.... chết tiệt thật.

Vì vậy, bây giờ Laxus thấy mình với bánh su kem trong lò nhỏ, bánh trong lò nướng lớn và sữa trứng mà anh đang chuẩn bị trong một cái chảo trên lửa. Anh lo lắng, có quá nhiều thứ xung quanh và quá nhiều thứ phải đề phòng. Làm chiếc bánh đó hóa ra lại là một cơn ác mộng. Laxus ngửi thấy mùi khét, ban đầu anh không hiểu nó là gì trong số tất cả những thứ đó, vì vậy đầu tiên anh tắt cái chảo mà anh đang trộn kem, sau đó anh lấy những viên kem ra và cuối cùng nhận ra rằng đó là đế bánh bị cháy.

"Chết tiệt". Nó thực sự bị đốt cháy ở phía dưới và hai bên. "Có lẽ mình có thể cắt bỏ phần bị hỏng" anh nghĩ rồi cầm dao bắt đầu kéo đi, nhưng càng rút ra thì chiếc bánh càng biến thành một hình thù kinh khủng, cuối cùng thì bị Laxus ném vào thùng rác. "Khốn khiếp!" anh cáu kỉnh thốt ra.

"Mọi thứ đều ổn chứ?" Laxus quay lại chợt nhận ra đây là Freed cậu vừa bước vào nhà. Khỉ thật . Anh không có gì để cho cậu và chiếc bánh đã biến mất.

"Laxus đang cố nướng bánh sinh nhật cho cậu" Bickslow cười toe toét từ phòng khách. Laxus sẽ ném con dao vào anh ta nếu anh ta ở gần đây, và anh để ý thấy mặt Freed đỏ bừng như thế nào khi cậu ta bước vào bếp.

"Ồ... cậu không cần phải làm điều đó".

"Dù thế nào đi nữa, tôi đã đốt cháy nó, vì vậy sẽ không có gì cho cậu" Laxus cáu kỉnh cáu kỉnh. Bickslow chết tiệt, nếu lúc đó anh ta không chọn cái bánh này để chuẩn bị thì nó đã sẵn sàng rồi. Freed mỉm cười khi anh đến gần bếp lò.

"Liệu tớ có thể nếm thử không?" Freed yêu cầu và chỉ vào nó và Laxus ra hiệu cho cậu làm những gì mình muốn. Freed lấy một muỗng và nếm thử. "Nó ngon, và bánh kem có vẻ như đã sẵn sàng".

"Vậy thì cậu sẽ có bánh su kem" Laxus càu nhàu và Freed lấy đĩa để bắt đầu đổ chúng ra. Laxus ngăn cậu lại ngay lập tức. "Đó là sinh nhật của cậu. Tôi sẽ làm điều đó." Anh nói một cách gay gắt, nhưng Freed ngẩng mặt lên và cười nhẹ với anh, đến nỗi Laxus cảm thấy bụng mình xốn xang.

"Tớ thích nấu ăn, chúng ta cùng làm nhé?" cậu hỏi một cách rụt rè. Laxus không thể từ chối, và cuối cùng anh cầm những chiếc bánh trong khi Freed đổ đầy kem vào chúng, mặc dù lúc này Laxus vẫn không thể không nhìn nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt của bạn mình. Nếu chỉ mất một chút thời gian để khiến cậu ấy vui, có lẽ anh nên nấu ăn thường xuyên hơn cho cậu.

Một bông hồng

Mirajane và Juvia đã quyết tâm trang trí toàn bộ hội trường cho ngày lễ tình nhân, Freed bị kéo vào giữa - cậu chưa biết làm thế nào - và bây giờ cậu có nhiệm vụ mua hoa. Vì vậy, sáng hôm đó Freed thấy mình với hai bó hoa hồng trên tay khi đi về phía hội. Cậu đi ngang qua nhà Laxus và tự hỏi liệu có nên khai báo bản thân vào ngày hôm đó hay không. Trên thực tế, đối với cậu dường như đã khá rõ ràng, nhưng có lẽ với Laxus thì cậu phải rõ ràng hơn. Tuy nhiên, ý nghĩ đó đã kích động cậu, bởi vì cậu dường như có một sự thân thiết nhất định với Laxus, cậu cũng không chắc rằng mình đã diễn giải tốt hành vi của mình. Freed không muốn gây áp lực hay phá hỏng những gì đang diễn ra giữa họ, dù cậu là ai.

Cậu không nhận ra mình đã dừng lại trước cửa nhà cho đến khi cánh cửa bật mở và Laxus bước ra ngoài. Freed cười rạng rỡ với anh nhưng nhận thấy rằng khuôn mặt của anh đang trở nên bối rối và... Laxus có đang đỏ mặt không?

"Chào buổi sáng" Laxus nói một cách thô bạo khi anh đến gần.

"Buổi sáng, tớ sẽ đến hội" Freed chào anh. Cậu bắt đầu bỏ đi nhưng nhận thấy rằng cậu trai tóc vàng đang nhìn cậu như thể anh đang mong đợi điều gì đó. Freed cau mày và nhìn theo ánh mắt của anh, cậu nhận thấy rằng anh đang nhìn chằm chằm vào những bông hoa hồng cậu đang cầm.

"Hoa cho Mira" Freed giải thích ngay lập tức.

"Mirajane?" Laxus cau mày hỏi và Freed nhận ra có lẽ anh đã hiểu nhầm gì đó.

"Không! Ý tớ là, cô ấy phải trang trí hội trường và cô ấy đã cử tớ đi mua chúng" Freed giải thích.

"Ồ. Được rồi" Laxus ngạc nhiên nói, đút hai tay vào túi. Hai chàng trai tiến lên trong im lặng, trong khi Freed thỉnh thoảng liếc nhìn Laxus một vài cái nhìn tò mò. cho anh, có lẽ anh sẽ muốn nhận chúng. Freed đỏ mặt khi nghĩ đến việc tặng anh một bông hồng và lắc đầu.

Nhưng khi đến hội, Freed để ý xem các cặp đôi khác trao đổi quà như thế nào. Tại thời điểm đó, cậu đã quyết định. Ngay cả khi Laxus có vẻ không phải kiểu người lãng mạn. Hơn nữa, bằng cách tặng hoa cho anh ấy, cuối cùng biết đâu cậu cũng sẽ thành công bày tỏ tình cảm của mình đối với anh.

Vì vậy, buổi tối hôm đó, Freed lấy hết can đảm và với một bông hồng đỏ duy nhất trên tay, xuất hiện tại nhà Laxus.

"Chúc mừng ngày lễ tình nhân" cậu nói một cách lúng túng, chìa bông hồng ra trước mặt khi Laxus mở nó ra, cảm thấy má mình nóng bừng vì những gì cậu đã dám làm.

"Chậc chậc. Tôi có giống kiểu người để tặng hoa hồng không?" Laxus cáu kỉnh và Freed càng đỏ mặt muốn vùi mình vào xấu hổ. Cậu định đặt bông hoa sang một bên, nhưng Laxus đã nắm lấy nó giữa các ngón tay của cậu. "Mời vào, có một bộ phim hay trên Lacrima," anh nói và Freed có chút không chắc chắn tuân theo. Nhưng khi nhìn thấy cách Laxus xoay bông hồng trong ngón tay với nụ cười nhỏ trên khuôn mặt, cậu lập tức thả lỏng người. Laxus thực sự thích món quà.

Hai kẻ ngốc

Freed và Laxus đang ngồi yên lặng tại hội quán thì Makarov gọi họ. Cả hai đến gần ngay lập tức vì nghĩ rằng có công việc quan trọng được giao. Makarov thực sự nở một nụ cười rất tươi trên khuôn mặt.

"Hai đứa , ta đã đặt bàn cho hai đứa ở nhà hàng ở góc đường, đến đó đi, đó là phần thưởng của ta cho tất cả các nhiệm vụ mà hai đứa đã làm gần đây" ông nói với họ. Laxus nhướng mày nghi ngờ, tự hỏi từ khi nào ông già lại tốt bụng như vậy, trong khi Freed gửi cho ông một ngàn lời cảm ơn. Tuy nhiên cuối cùng thì họ cũng chấp nhận, Laxus vẫn có chút nghi ngờ về ý đồ của ông già, trong khi Freed vẫn vô cùng biết ơn hội trưởng.

"Chà, hẹn hò đi" Bickslow cười toe toét bên cạnh và cả hai nhìn anh ta sững sờ.

"Đó chỉ là lời cảm ơn từ hội trưởng", Freed trả lời trong khi đỏ mặt rõ ràng. Bickslow không nhấn mạnh và cuối cùng Laxus và Freed tiến đến nhà hàng.

"Đây là cuộc hẹn hò sao?" Freed đã suy nghĩ cả buổi chiều và hỏi trong ấp úng .

"Không" Laxus cáu kỉnh ngay lập tức. "Bickslow tưởng tượng mọi thứ, thế thôi" anh nói một cách khô khan. Freed không tranh luận. Rốt cuộc, dù có hẹn hò hay không, cậu cũng sẽ dành một buổi tối với Laxus, và đó là tất cả những gì Freed muốn.

"HAI ĐỨA NHÓC CHẾT TIỆT NGU NGỐC!" họ nghe thấy tiếng hét của Makarov và cả hai quay lại thì thấy ông già đang vung cây gậy với Bickslow và Evergreen ở bên cạnh.

"Tôi đã nói với ngài rồi, thưa hội trưởng, họ là hai kẻ ngốc" Bickslow cười khúc khích.
__________________________________
https://archiveofourown.org/works/31689329

=)))))))) tôi bảo mà cặp đôi ngốc xít

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro