Khom lưng - Bồng Lai Khách

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyển ngữ: Tặc Gia, Tiểu Sên, Ying, Trang Tử và một số bạn khác

Biên tập: Tặc Gia, Tiểu Sên 

Tình trạng: Hoàn

Thể loại: Cổ đại; Trọng sinh; Xuyên không, HE

Công Tôn Dương là mưu sĩ trong phủ của Yên Hầu, lúc đầu y còn khuyên hắn hãy cưới nữ nhi của kẻ thù: " "Ở Đông quận thì ba đời Kiều gia đã đóng quân ở đây, tuy nhiên bây giờ đã suy thoái nhưng côn trùng trăm chân đến chết vẫn giãy thôi, dù gì cũng được cái tiếng thơm. Nay Kiều gia cầu hòa với chúa công, chúa công còn ngại gì mà không xem nữ nhi Kiều gia như ngựa cái, cứ lấy đánh xe cũng được chăng? "

[1] Nước Yên: Thời Chu, ngày nay thuộc phía bắc Hà Bắc và phía Nam Liêu Ninh.

Sau đó... Tiểu Kiều ngất xỉu, Ngụy Thiệu bấm vào nhân trung của nàng, một lúc lâu nàng mới dần tỉnh lại.

"Chịu đựng thêm chút nữa, vi phu sắp xong rồi..." Ngụy Thiệu dịu dàng dụ dỗ ở bên tai.

"Rốt cuộc, còn... bao lâu nữa?"

Lại qua một lúc lâu, Tiểu Kiều không chịu thêm được nữa, nàng hỏi, giọng nói cũng vỡ tan trong run rẩy dịu dàng, mang theo tiếng khóc nghẹn ngào nức nở.

"Sắp rồi, đợi đến hừng đông vi phu phải dẫn binh đi rồi".

Hai mắt của Tiểu Kiều trợn ngược, lần thứ hai bất tỉnh.

...

Có một câu nói rằng:

Ngụy Thiệu: "Trẫm là một cầm thú, biết không?

Tiểu Kiều: "Hừ, súc sinh mới đúng!"

...

Đây là câu chuyện không tưởng mô phỏng lại bối cảnh những năm cuối thời kỳ Đông Hán. Ngoài ra Tiểu Kiều này không phải là Tiểu Kiều trong Tam Quốc, chẳng qua tôi chỉ thấy dễ nghe nên mượn nó mà thôi.

Ngày đọc: 04/09/2023

*** Cảm nghĩ cá nhân ***

Ngày 09/09/2023:

Đầu tiên mình chia sẻ chút về hành trình biết đến truyện này. Khi những bức ảnh trên phim trường của phim được tung ra thì ngay lập tức đã đươc cộng đồng mạng xuýt xoa vì tạo hình nữ chính của Tống Tổ Nhi quá xinh đẹp. Mình thì không quan tâm phim, lúc đó cũng chưa biết truyện mà cũng phải dừng lại ngắm hình. Nhưng diễn viên xinh đẹp không thiếu, diễn viên xinh đẹp có tạo hình nịnh mắt cũng không thiếu nên cũng chỉ dừng ở mức thấy đẹp thì ngắm thôi. 

Đến ngày trailer phim được tung ra, do tò mò mà mình cũng bấm vào xem thử. Không biết phim thế nào chứ trailer xem cuốn phết. Đặc biệt là câu "Lòng ta như nước. Nước chảy đá mòn." của nữ chính quá ấn tượng nên mình vào wattpad tìm truyện bỏ vào thư viện, khi nào rảnh sẽ đọc thử xem thế nào.

Nhưng ngày 31/08/2023, Tống Tổ Nhi bị vướng vào nghi án trốn thuế, đến thời điểm hiện tại vẫn chưa có kết luận cuối cùng (không biết là tư bản dìm xuống thành công hay là bị phong sát lạnh rồi). Phim cũng vì vậy có nguy cơ đắp chiếu. Vậy nên sau khi đọc xong truyện "Cá nằm trên thớt", mình quyết định lôi truyện này ra khỏi thư viện để đọc.

Mấy chương đầu đọc khá ổn. Bối cảnh, hình tượng nhân vật đều đúng gu mình. Nhưng qua mấy chương sau, nhịp điệu truyện vẫn cứ đều đều như vậy, diễn biến lan man, đọc khá nản. Nếu tác giả chắt lọc, tinh gọn những tình tiết không quá ảnh hưởng đến cốt truyện, đẩy mạch truyện chính lên thì mình nghĩ truyện sẽ hấp dẫn hơn. Được cái truyện này hot nên ở dưới có rất nhiều bình luận, đọc thấy cũng thú vị, chứ không mình cũng drop rồi.

Hiện tại mình đã đọc xong chương 19, dù vẫn chưa thấy truyện hấp dẫn lắm nhưng vẫn đọc được. Hi vọng mấy chương sau sẽ cuốn hơn.

*** Trích đoạn ***

.: Chương 4: Tiều phu hát :.

Tiểu Kiều ghé vào tai nàng.

"Tỷ, tỷ nhất định phải đi. Ngụy gia nhất định sẽ đồng ý hôn sự này. Nếu tỷ không đi thì phải gả cho người ta đấy. Mà nếu gả đi như thế, đời này tỷ coi như xong rồi. Huống hồ, tỷ không phải còn có nam nhân mình thích hay sao?"

Đại Kiều bàng hoàng trong chốc lát, cuối cùng khe khẽ lắc đầu: "Như vậy ta càng không thể đi được. Nếu Ngụy gia đồng ý hôn sự, ta đi rồi, đến lúc đó trong nhà biết làm sao bây giờ? Tốt cũng được, không tốt cũng được, ai bảo ta là con gái Kiều gia, những điều đó ta đều tình nguyện."

Tiểu Kiều dừng lại, âm thầm thở hắt ra một hơi, giương mắt nói: "Tỷ, nếu như muội nói cho tỷ, muội muốn thay tỷ gả cho Ngụy Thiệu, tỷ có đồng ý tác thành cho muội không?"

Lần thứ hai Đại Kiều kinh ngạc đến ngây người, trợn mắt lên nhìn tiểu Kiều, một lát mới hoang mang nói: "Man Man .... Sao đột nhiên muội lại nói vậy? Chẳng phải muội và Lưu thế tử tâm đầu ý hợp sao, năm sau tổ chức hôn sự rồi? Với lại tên Ngụy hầu kia, tỷ nghe nói hắn....hắn...."

Nàng chần chờ, những lời đồn đãi như "Bản tính tàn nhẫn, bạo ngược vô tình..." không dám nói ra miệng.

"Vâng, đúng là Ngụy Thiệu không phải là người tốt." Tiểu Kiều nói ra thay cho nàng, "Nhưng tỷ à, hầu hết nữ tử lập gia đình chỉ có hai loại. Loại thứ nhất giống tỷ, cùng người thương âu yếm đến già, dù cơm canh đạm bạc cũng đủ. Nhưng muội với tỷ khác nhau. Thứ muội muốn, không phải là một người phu quân đứng trước gương vẽ đuôi mày thay muội, mà là người có thể mang cho muội địa vị quyền thế. Lúc trước muội thích Lưu thế tử, nhưng giờ muội nhận ra hắn cũng không phải là người muội muốn. Tính tình hắn nhu nhược, nếu như muội gả cho hắn, cho dù ngày sau hắn có thể thuận lợi kế thừa vương vị Lang gia, nhưng theo tình thế bây giờ, một vương phi của Lang gia quốc có là gì đâu? Nhưng Ngụy Thiệu thì khác. Muội thấy hắn sau này sẽ làm nên nghiệp lớn. Nếu như hai nhà thành thông gia, sao muội bỏ qua cơ hội này được chứ?"

...

Đại Kiều nghi hoặc nhìn muội muội bỗng dưng như biến thành người khác, sửng sốt một lát, mới nói: "Man Man, muội thật sự nghĩ như vậy ư? Thật không phải bởi vì tác thành cho ta?"

"Tỷ, ngược lại muội muốn tỷ giúp muội, cầu tỷ tác thành cho muội."

.: Chương 10: Ánh mắt không tốt của Quân chủ :.

Vốn làm con dâu phải đi tới quê quán thay phu quân hầu hạ trưởng bối làm tròn đạo hiếu, âu đó cũng là đạo lý làm người. Nhưng mà, mới ngày tân hôn thứ hai đã vội vã đưa đi thì....

Chuyện này đúng là quá mất mặt!

Lúc đầu Xuân Nương còn cố gắng làm ra vẻ như không có chuyện gì ở trước mặt Tiểu Kiều, sau đó quả thật bà không nhịn được nữa, đuổi hết thị nữ ra ngoài, cầm tay Tiểu Kiều rơi nước mắt: "Nữ quân, sáng sớm tỳ nghe nói, lúc canh tư có người đi tiểu đêm, xa xa nhìn thấy Ngụy hầu. Sao ngài ấy rời khỏi phòng nhanh vậy? Chẳng lẽ người quên lúc trước tỳ có nhắc nhở người, có phải người chọc giận ngài ấy rồi hay không, cho nên hôm nay chưa gì ngài đã đưa người đi tới Ngư Dương?"

Ý của Xuân Nương nói thẳng ra là, bây giờ hạ nhân trong nhà đang bàn tán chuyện này, đêm động phòng Ngụy Thiệu không hài lòng tân nương ở trong chuyện phòng the, cho nên hôm nay lập tức đưa nàng trở về quê.

Trong lòng Tiểu Kiều cũng có phần uất ức không vui, nhưng cuối cùng không cách nào nói được.

Nàng đâu thể nói cho Xuân nương nghe, tân lang Ngụy Thiệu sau khi uống say trở lại, ngay cả nhìn cũng không buồn nhìn lấy nàng một cái, hắn cứ thế đi ngủ, đến quá nửa đêm nàng chỉ vì lạnh quá mà tỉnh giấc, không ngờ chỉ vì muốn lấy cái chăn quấn cho mình đỡ lạnh, thiếu chút nữa đã bị hắn coi là thích khách mà giết chết rồi đây?

Vị này, không hiểu ngày thường đã làm bao nhiêu việc trái với lương tâm, mới có thể trông gà hóa cuốc cảnh giác trong khi ngủ thế này?

"Ta có đắc tội với hắn đâu, đêm qua hắn cũng không hề đụng vào ta. Chẳng qua là vì hắn không thích ta thôi. Bá phụ và Ngụy gia kết thông gia vốn đã có mưu đồ. Ta chấp nhận xuất giá thì đã chuẩn bị sẵn tinh thần từ trước đó cả rồi. Đi tới Ngự Dương cũng chẳng sao, đằng nào cũng phải đi, sớm hay muộn mà thôi đâu phải băn khoăn gì? Còn người ngoài họ có nói cái gì, ai nói cũng được ta không để trong lòng, bà cũng đừng buồn quá."

Những chuyện như thế này có lẽ sẽ không phải lần cuối. Sau này nhất định sẽ còn nhiều chuyện tương tự thế xảy ra. Nàng không muốn để cho Xuân Nương hy vọng một cách vô ích thế. Cho nên nàng dứt khoát mượn cơ hội này nói rõ với bà sẽ tốt hơn.

"Xuân Nương, mặc dù bà chỉ là tỳ nữ, nhưng ta vẫn luôn coi bà như một nửa mẫu thân của mình. Bây giờ ta được gả tới Ngụy gia, bên người chỉ có một mình bà là ta có thể hoàn toàn tin tưởng. Ta mong bà cũng sẽ trung thành tuyệt đối với ta, từ nay về sau nếu gặp chuyện bà có thể giúp đỡ ta một tay."

Xuân Nương ngẩn người, yên lặng nhìn Tiểu Kiều.

Ánh mặt trời chiếu vào phòng qua song cửa phía đông, chiếu tới tận bàn trang điểm, màu vàng óng phủ lên da thịt non nớt của nàng một lớp màu ấm áp, ngay cả từng chiếc lông li ti trên rái tai cũng nhìn thấy rõ ràng. Nàng nhìn mình đang mỉm cười trong gương, đôi mắt trở nên trong suốt như có viên ngọc đang chuyển động.

Một nữ quân như vậy, bà vừa thấy quen thuộc lại vừa như xa lạ. Nhưng không biết tại sao, nó lại khiến Xuân Nương cảm thấy phấn khích từ tận đáy lòng mình, cả người như có thêm sức mạnh, một thứ cảm giác muốn phấn đấu quên mình để bảo vệ người đó cứ tự nhiên sinh ra.

"Nữ quân dạy rất phải! Tỳ sẽ ghi nhớ! Tỳ thay người chải tóc."

.: Chương 20: Ở chung :.

Chu phu nhân gật đầu: "Mặc dù thế đạo đầy hung hiểm, nhưng con là cát nhân thiên tướng, tất có thần nhân phù hộ, vốn ta cũng không phải lo lắng gì nhiều, sợ nhất, chỉ là lòng người đa đoan . . ."

Ánh mắt đầu tiên bà nhìn Tiểu Kiều từ khi nàng bước tới, ngập tràn sự căm thù và chán ghét.

"Trọng Lân, nếu không phải năm đó cha con tin nhầm người ngoài, bây giờ ông ấy cũng không rơi vào thảm trạng như hôm nay. Đến tận lúc này ta vẫn nhớ tới cái chết năm đó của phụ huynh con, lòng đau như cắt, đêm đêm ta không thể nào chợp mắt dù một chút, hận không thể rút gân lột da kẻ thù. Nhất định con phải nhớ kỹ vết xe đổ năm đó, không được nhẹ dạ cả tin!"

Câu "Rút gân lột da kẻ thù" kia, dường như bà cắn răng nghiến lợi, gằn từng chữ từng chữ một, ánh mắt nhìn chằm chằm Tiểu Kiều đã không chỉ có căm thù chán ghét, mà còn ẩn chứa sự âm tàn, như thể muốn lóc da lột xương nàng thật vậy.

Vốn Tiểu Kiều đã chuẩn bị tâm lý sẽ bị Chu phu nhân chán ghét, nhưng không ngờ, bà ta không hề che giấu sự chán ghét căm hận tới mức như thế này, lần đầu tiên trong đời gặp phải tình cảnh đó, trong lòng nàng không hề chuẩn bị trước, lúc này bất giác cũng rùng mình, sắc mặt trắng bệch ra, đầu ngón tay cũng trở lên lạnh buốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro