Mệnh phượng hoàng - Hoại Phi Vãn Vãn (16)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.: Chương 69 :.

Đứng trước cổng Thu Ba cư, ta mới cảm thấy hơi hoảng sợ. Ta trước nay chưa từng nghĩ sẽ đến đây, ngày trước không, bây giờ lại càng không, thậm chí lúc An Uyển nghi nói ra tên của nàng ta, ta cũng chưa từng để ý.

Cung tỳ dẫn ta vào trong, có chút bối rối, nói: "Công chúa, tiểu chủ của chúng nô tỳ... Tiểu chủ..."

Lời của nàng ta còn chưa dứt, ta đã nghe thấy một người nói: "Đến rồi à? Đến rồi à?"

Ta quay đầu, thấy một nữ tử vừa cười hi hi vừa chạy về phía ta, một tay kéo tay ta, nghiêng đầu hỏi: "Ai đây? Ha ha, ngươi ăn chưa? Đến đây, đến đây ăn nào..."

Sững sờ nhìn bộ dạng điên khùng của nữ tử trước mặt, ta để mặc nàng ta kéo ta vào. Cung tỳ không đi theo, thậm chí ta chưa từng trông thấy vẻ hoảng sợ của nàng ta. Trong lòng thoáng kinh ngạc, hóa ra ta cũng bị lừa một vố.

Ta tìm cơ hội để vào đây, còn nàng ta cũng chờ cơ hội để mời ta tới. Thản nhiên theo nàng ta vào trong, tới khi cánh cửa phía sau được khép lại hoàn toàn, ta mới nhỏ giọng nói: "Thẩm Tiệp dư tìm bản cung, chắc không phải chỉ để nói cười đâu nhỉ?"

Đến bàn tay chạm vào ta cũng khẽ run, nàng ta ngoái đầu nhìn ta, nụ cười trên mặt dần trở nên tự nhiên, buông tay rồi lên tiếng: "Hóa ra công chúa đã biết từ lâu?"

Ta cười một tiếng. "Vừa nãy bản cung tiến vào, ngươi đột nhiên xông ra kéo bản cung, vậy mà cung tỳ của ngươi lại thờ ơ, không sợ, bản cung mới biết." Nếu trong tình huống bình thường, cung tỳ đó nên giống Tiểu Đào bên cạnh Dụ Thái phi, tiến lên ngăn cản vì sợ chủ tử cùa mình làm gì người khác. Ha, cung tỳ của nàng ta lại không làm thế.

Nét mặt Thẩm Tiệp dư không thể hiện sự ngạc nhiên, chỉ nói: "Công chúa thông minh như vậy, chẳng trách có thể xử lý Phi Tiểu viện dễ dàng đến thế!"

Hóa ra nàng ta giống Thiên Lục, cho rằng Thiên Phi bị tước phong hiệu Đức phi là do ta giở trò.

Ha, đã như vậy thì cứ để nàng ta tưởng thế đi! Ta rất tò mò, nàng ta gọi ta đến làm gì? Ta chỉ cảm thấy lạ lùng, khi đó nàng ta đã giúp Thiên Phi đối phó với ta, sao bây giờ Thiên Phi thất thế, nghe khẩu khí của nàng ta, nàng ta không hề thất vọng mà còn có chút vui mừng nhỉ?

Cười nhạt một tiếng, ta nói: "Bản cung rất tò mò, vì sao Thẩm Tiệp dư phải giả điên giả dại?"

Nghe vậy, mặt nàng ta biến sắc, ánh mắt lóe lên tia độc ác, nghiến răng nói: "Giả điên giả dại? Ha, nếu ta không giả điên giả dại thì đã chết từ lâu rồi!"

Đương nhiên ta biết điều này, khi đó nàng ta không giả điên, Thư Quý tần tuyệt đối không tha cho nàng ta. Có lẽ phía sau còn có Diêu Thục phi nữa.

Có điều, lúc này ta cũng chỉ cười, nói: "Hả, mong là được nghe lý do cụ thể." Nàng ta không biết thân phận của ta, vậy thì ta cũng coi như không biết chuyện của nàng ta. Ta muốn nghe xem nàng ta nói thế nào.

Thẩm Tiệp dư siết chặt tay thành nắm đấm, lạnh giọng nói: "Người của Tang gia, không kẻ nào ra gì! Đến tiện tỳ xuất thân từ Tang gia cũng có thể bay lên ngọn cây, biến thành phượng hoàng! Ha, nếu không phải nhờ ả ta ban cho, sao ta có thể tới bước này?"

Ả ta? Ha, Thẩm Tiệp dư, ngươi đang nói ta đấy à?

"Hà, nhiễm dịch bệnh mà chết cũng coi như hời cho ả ta. A..." Đột nhiên nàng ta như nhớ ra điều gì, nói với ta: "E là công chúa không biết, ả ta chết ở Cảnh Thái cung đấy, nơi đó không sạch sẽ đâu!"

Ta khẽ cười, nói: "Vì sao Thẩm Tiệp dư nói cho bản cung biết điều này?"

Nàng ta cũng cười. "Công chúa vừa xử lý một Đức phi nhưng hậu cung còn những phi tần khác, ta muốn giúp công chúa..."

.: Chương 70 :.

Nàng ta muốn giúp ta?

Ha, ta hứng thú nhìn nữ tử trước mặt, tới hôm nay mới cảm thấy ngạc nhiên. Thẩm Tiệp dư giả điên giả dại lâu như vậy nhưng hóa ra trước nay, trong âm thầm, nàng ta không hề rảnh rỗi.

Thấy ta không lên tiếng, nàng ta lại nói: "Thế nào, công chúa không tin ta ư? Ha, tuy ta không đi đâu nhưng trong lòng ta biết rõ hành động của họ."

Đương nhiên nàng ta biết rõ, bên cạnh có cung tỳ, muốn nghe ngóng một số việc chắc chắn không khó.

Ta cất tiếng hỏi: "Vì sao ngươi muốn giúp ta?"

Nghe vậy, nàng ta thu lại nét cười, trầm giọng nói: "Những kẻ từng ngấm ngầm hãm hại ta, ta không muốn tha cho kẻ nào. Khi đó, bởi vì Đàn Phi tặng ta cây trâm ngọc tía, bất luận là Thục Phi hay Thư Quý tần đều không tin tưởng ta. Bọn họ thà giết nhầm còn hơn bỏ sót. Ta tưởng bám vào Đức Phi, một người có địa vị cao như vậy thì có thể khiến bọn họ... sụp đổ, nhưng không ngờ Đức Phi cũng qua cầu rút ván! Hừ!" Nàng ta nhìn ta, nở nụ cười khinh thường.

"Bây giờ nàng ta không còn là Đức Phi nữa, tiểu viện ư? Hứ, vòng vèo một hồi, cũng coi như nàng ta đã bị báo ứng!"

Ta lạnh nhạt nhìn nàng ta, nàng ta quả thật bận rộn quá nhỉ?

Khi đó, người gợi ý cho Thiên Phi quăng thuốc mỡ về phía người của Cố gia đúng là nàng ta. Ha, nàng ta có thể rút lui an toàn trước mặt Diêu Thục phi và Thư Quý tần, có lẽ cũng có chút bản lĩnh.

"Công chúa là người của Đại Tuyên, trong hậu cung sẽ không ai đứng cùng phe với công chúa. Bây giờ, ta sẵn lòng, công chúa có thêm một trợ thủ, cớ sao lại không nhận chứ?" Nàng ta nhìn ta, giọng nói có vẻ nghiêm túc.

Đúng thế, điều kiện tốt biết bao! Nàng ta hiểu hậu cung thiên triều, còn ta chẳng qua chỉ là một nữ tử từ bên ngoài vào, nàng ta sẵn lòng giúp ta, thực sự là một việc tốt. Có điều, nàng ta không tính được, người đứng trước mặt nàng ta bây giờ chính là Đàn Phi, người đã bị nàng ta mưu tính hãm hại hai lần.

Ta cười nhạt một tiếng. "Vậy ngươi định làm như thế nào?"

Nàng ta hơi nghiêng người, đặt tay lên mép bàn, nhỏ giọng nói: "Ta nghe nói Nhuận Vũ – cung tỳ bên cạnh Phi Tiểu viện cũng bị đưa tới Huyền Nhiên các?"

Ta sững người, lập tức gật đầu.

Nàng ta cười, nói: "Dựa vào tính cách của Phi Tiểu viện, tuyệt đối sẽ không tha cho cung tỳ đó."

Tất nhiên ta biết điều này. Nhìn cảnh Thiên Phi xông lên bạt tai Nhuận Vũ là ta biết tỷ ta căm phẫn nhường nào. Tính cách tỷ ta xưa nay luôn như vậy, tốt hay xấu đều bộc lộ hết trên mặt. Ta nghĩ, có lẽ phải trách Thiên Lục bảo vệ tỷ ta quá tốt, bằng không, ở trong thâm cung lâu đến vậy, tỷ ta ngờ nghệch hơn nữa cũng phải học được chút gì đó chứ!

Ta lạnh nhạt nói: "Nàng ta muốn dạy dỗ cung tỳ của mình, sao nào, đến điều này mà Thẩm Tiệp dư cũng muốn quản à?" Kỳ thực, ta đại khái đã đoán ra được nàng ta muốn gì.

Nàng ta liếc nhìn ta, thấp giọng nói: "Nếu nàng ta đánh chết cung tỳ đó hoặc khiến cung tỳ đó chết thảm một chút..."

Quả nhiên...

Thế nhưng không biết vì sao, khi nàng ta nói "chết thảm", ta bỗng nhớ tới Triêu Thần. Lòng nhói đau, ta khẽ cắn môi. Thẩm Tiệp dư thấy vậy, vội nói: "Công chúa sợ à? Người sợ gì chứ? Việc này không cần công chúa ra tay, ta sẽ làm."

Hít thật sâu, ta ngoái đầu nhìn nàng ta. "Vậy ngươi muốn bản cung làm gì?"

Nàng ta khẽ cười. "Vào thời điểm thích hợp, công chúa chỉ cần mời Hoàng thượng qua xem là được."

"Ngươi định làm thế nào?" Ta hỏi.

Nàng ta chần chừ giây lát, cuối cùng cất lời: "Ta nghe nói ngày mai Hoàng thượng sẽ không để Phi Tiểu viện tới. Với tính cách nàng ta, nhất định nàng ta sẽ trút giận lên cung tỳ đó. Ta có thể bảo đảm, ngày mai nàng ta sẽ đánh chết cung tỳ kia." Ta cảm thấy sững sờ, nàng ta lại nói tiếp: "Công chúa chỉ cần khéo léo nói vài lời trước mặt Hoàng thượng, để Hoàng thượng nể tình nàng ta là thân mẫu của hoàng tử, cho nàng ta tham gia. Lúc đó, sẽ có người tới Huyền Nhiên các để truyền nàng ta. Đương nhiên người đó sẽ phát hiện ra tất thảy."

Vào lễ mừng tiểu hoàng tử đầy tháng, thân mẫu của hoàng tử lại giết người trong cung, ha, Hạ Hầu Tử Khâm vốn đã bất mãn với hành động của Thiên Phi, nếu như vậy, đương nhiên sẽ không tha cho tỷ ta.

Ta nhìn nữ tử trước mặt, tâm tư nàng ta thật sâu xa! Hơn nữa, lần này còn thực hiện một cách khéo léo, tài tình.

Lần đầu tiên là lừa ta tới Vĩnh Thọ cung, khiến ta dính vào chuyện của Dụ Thái phi. Thế nhưng lần đó ta may mắn chỉ bới Hạ Hầu Tử Khâm không hề mong muốn Dụ Thái phi sẽ chết.

Lần thứ hai là giúp tỷ muội Tang gia thoát thân, nàng ta có thể thản nhiên kéo Cố Khanh Hằng gánh nhận mọi thứ.

Lần này, nàng ta lại định hại Thiên Phi khiến tỷ ta không thể vùng lên, còn muốn ta tham gia cùng để Hạ Hầu Tử Khâm nhìn ra "bộ mặt thật" của Thiên Phi.

Ta không thể không thừa nhận, Thẩm Tiệp dư cũng rất lợi hại, thế nhưng vận số của nàng ta trước nay đều rất kém. Lần đó, nàng ta bại trong tay ta, vậy thì lần này cũng vậy.

Nàng ta cười cười nhìn ta, đắc ý nói: "Công chúa thấy thế nào?"

Ta gật đầu. "Hay, đương nhiên là rất hay!" Nhìn nàng ta chăm chú, ta cố ý hỏi: "Thế nhưng Thẩm Tiệp dư giúp bản cung như vậy, ngươi được lợi ích gì?"

Nàng ta cười nhẹ nhàng. "Ta có thể giải được mối hận trong lòng, còn chuyện sau này... Thân phận công chúa tôn quý, lúc đó ngôi vị hoàng hậu chắc chắn nằm trong tầm tay, ta đã giúp công chúa nhiều như vậy, đương nhiên hy vọng có thể có chút lợi ích. Công chúa cảm thấy thế nào?"

Lạnh nhạt nhìn nữ tử trước mặt, xiêm y của nàng ta hơi xộc xệch nhưng khuôn mặt vẫn sắc sảo và bình tĩnh, ta cười thầm, khi ấy Diêu Thục phi chưa từng chú ý tới tố chất tiềm tàng của Thẩm Tiệp dư, nàng ta thật sai lầm!

Thẩm Tiệp dư bây giờ đương nhiên muốn chứng kiến từng kẻ trước đây gây bất lợi cho nàng ta rớt đài, còn về chút lợi ích mà nàng ta nói... Ha, e là tới lúc đó, người mà nàng ta muốn đối phó chính là ta ấy nhỉ? Ta biết nàng ta không chỉ ngày đầu tiên.

Khẽ cười một tiếng, ta gật đầu, nói: "Việc này cứ làm như Thẩm Tiệp dư nói. Ngày mai, ngươi bảo đảm cho Phi Tiểu viện đánh chết cung tỳ đó, còn bản cung phụ trách việc khiến cho Hoàng thượng nổi cơn lôi đình. Thế nào?"

Nghe vậy, khóe môi Thẩm Tiệp dư hiện lên nét cười lạnh lùng, ngón tay lướt qua mặt bàn, nhỏ giọng lên tiếng: "Được, vậy công chúa cứ chờ xem, ta nhất định sẽ không để công chúa thất vọng."

Ta gật đầu.

Tất nhiên ta rất tin tưởng, đây là việc đầu tiên nàng ta làm để hợp tác với ta, nàng ta nhất định sẽ cố gắng hết sức để cho ta thấy khả năng của mình, bởi người sau này nàng ta muốn đối phó chính là Thiên Lục và Diêu Thục phi.

.: Chương 72 :.

Một lát sau, ta lại nói: "Nếu hoàng đô thật sự xảy ra binh biến, Nam Chiếu đợi thời cơ dấy binh, Hoàng thượng dám đảm bảo Diêu Tướng quân không phản bội không?" Diêu Hành Niên mới là người ta lo nhất, không phải sao?

Hắn siết chặt bàn tay, bây giờ Hoàng hậu Nguyên Trinh dùng danh nghĩa của Thái tử để khai chiến, Diêu Hành Niên dù thế nào cũng là nguyên lão tiền triều, chẳng lẽ ông ta không động lòng?

Song Hạ Hầu Tử Khâm nói: "Diêu Hành Niên sẽ không phản bội."

"Sao Hoàng thượng có thể khẳng định như vậy?" Ta nhíu mãy, nói: "Khi đó, trên mật thư ông ta gửi tới Trường Hồ đã viết Hoàng thượng trúng độc là vì trong thuốc nước của thiếp có độc, thiếp vẫn luôn tò mò, làm thế nào mà ông ta biết được việc này?"

Hạ Hầu Tử Khâm sững người, ngước mắt nhìn ta, nói: "Diêu Hành Niên khi ấy đang ở biên ải, chỉ tiếp xúc với duy nhất Nam Chiếu, nàng cho rằng làm sao ông ta biết?"

Lời của hắn khiến ta ngây người.

Hắn đứng thẳng dậy, tiến lên vài bước, chắp tay ra sau, nói nhỏ: "Nàng đã thề thốt chân thành rằng độc của trẫm không phải do tiên sinh của nàng hạ, trẫm cũng nghĩ rất nhiều, việc này có thể hiểu được. Năm đó, lúc Hoàng đế Đại Tuyên trúng độc, thuốc độc đến từ Nam Chiếu, mà bây giờ lại xuất hiện trong hậu cung của trẫm..."

Hắn nhìn ta một cái, ta cảm thấy trong lòng chấn động, buột miệng nói: "Hoàng hậu Nguyên Trinh!"

Hắn không đáp, chỉ nói: "Phương Hàm là truyền nhân của Ô tộc, lại là cung tỳ của tiền triều, lén lút qua lại với Hoàng hậu Nguyên Trinh, không phải là không có khả năng. Nhưng đáng tiếc, nàng ta chết nhanh quá, trẫm chưa kịp thẩm vấn!"

Trong lòng ta kinh hãi, Phương Hàm là người của Hoàng hậu Nguyên Trinh!

Hóa ra, Hạ Hầu Tử Khâm đã biết rõ, còn ta, chưa từng nghĩ rằng mình đã nhầm. Nàng ra hạ độc không phải vì Thanh Dương muốn giết Hạ Hầu Tử Khâm mà vì Hoàng hậu Nguyên Trinh! Nàng ta tự vẫn e là không hoàn toàn vì nghe được tin Thanh Dương đã chết, mà là bởi nhiệm vụ của nàng ta thất bại, nàng ta không thể sống tiếp, không thể để người ta nhận ra chủ mưu đứng sau nàng ta là ai! Ai vì chủ nấy, ai vì chủ nấy...

Hóa ra ý nàng ta là như thế này.

Siết chặt hai tay, cô cô à cô cô, tâm tư này của ngươi giấu sâu thật đấy!

Phương Hàm trông thấy Thanh Dương mới thấy kinh ngạc, có lẽ đến lúc đó nàng ta mới biết Tô Mộ Hàn còn sống. Ta cảm thấy vui mừng, nàng ta chưa gửi tin này cho Hoàng hậu Nguyên Trinh. Bất luận là nàng ta không có cơ hội hay nàng ta không muốn nói, đối với ta đều đáng mừng.

Bằng không, với tính cách của Hoàng hậu Nguyên Trinh, nếu biết Tô Mộ Hàn thật sự vẫn còn sống, chắc chắn nàng ta dù phải đào ba thước đất cũng sẽ tìm cho ra y. Chỉ cần Tô Mộ Hàn còn sống, nàng ta càng có lý do quang minh chính đại để tấn công thiên triều.

Chính Hoàng hậu Nguyên Trinh chủ mưu việc hạ độc cho nên nàng ta ắt hẳn hiểu rõ nguồn độc trên người ta, thậm chí còn biết rõ nguồn độc ở đâu. Vì thế Diêu Hành Niên ở biên ải có thể nghe ngóng được tin này, tuy không biết thực hư thế nào song cũng không thể không có khả năng, sau khi ông ta biết, lập tức gửi thư tới Trường Hồ. Nghĩ lại, ông ta chỉ nói trong thư, thuốc nước trên người Đàn Phi có độc.

Thuốc nước trên người, suy cho cùng là thuốc nước gì, ông ta cũng không viết rõ. Theo như ông ta nói, ông ta cũng không biết ta vẫn còn sống, chỉ nêu rõ sự thật thuốc nước trên người ta trước đó có độc.

Nghe Hạ Hầu Tử Khâm nói vậy, mọi điều bất hợp lý đều đã được giải thích thấu đáo.

Diêu Hành Niên sẽ không làm phản, bởi vì ông ta đã không còn đường lui. Năm đó, ông ta lựa chọn giúp Hạ Hầu Tử Khâm gia giành lấy giang sơn, cho dù bây giờ ông ta đã mất đi con trai, còn con gái vẫn chưa có hoàng tự, ông ta cũng không có đường lui.

Thế nhưng dẫu Diêu Hành Niên không phản bội, lúc thật sự khai chiến, toàn bộ binh lực của hoàng đô đều gánh lấy nguy hiểm, Hiển Vương còn đang xử lý phía Bắc Tề cũ, thiên triều chắc chắn không có nhiều binh lực hơn để ra tiền tuyến chi viện. Đánh trận này, căn bản là khó khăn chất chồng...

.: Chương 75 :.

Đại Tuyên xuất binh, Hoàng đế Đại Tuyên chắc chắn sẽ phái người thông báo cho Hạ Hầu Tử Khâm, người của Đại Tuyên còn chưa xuất thủ, Hạ Hầu Tử Khâm sẽ không hành động nhanh đến vậy. Bọn họ muốn đợi người của Nam Chiếu bố trí xong tất thảy, có thể nói đợi Nam Chiếu lựa chọn xong vị trí, thiên triều và Đại Tuyên mới dễ vây quét.

Nhớ tới hai chữ "vây quét", trong lòng ta không khỏi run lên.

Tô Mộ Hàn còn ở đó!

Lúc này, từ xa ta trông thấy mấy người từ quân doanh đi tới, người đi đầu là Diêu Hành Niên! Ta kinh hãi, ánh mắt nhìn về phía sau, Hạ Hầu Tử Khâm! Thật sự là Hạ Hầu Tử Khâm!

Ta vui mừng bật dậy, định đi ra, chợt nghe thấy tiếng động phía sau. Ta còn chưa kịp phản ứng, một bàn tay đã đưa ra, túm chặt y phục của ta, ta đứng không vững, ngã xuống đất.

Lúc ngã xuống, ta rên lên một tiếng, ôm lấy bụng theo bản năng, còn may, con của ta không sao.

Chiếc hộp trong tay bị văng ra, ta giơ tay định nhặt thì trước mắt bỗng lóe lên một ánh sáng trắng lóa, mũi kiếm đã tới gần ta, lúc này ta mới nhìn rõ đó là Thanh Dương!

Dù thế nào ta cũng không ngờ nàng ta lại có thể xuất hiện ở đây!

Ánh mắt nàng ta chiếu vào chiếc hộp bên cạnh ta, hai đồng tử đột nhiên co lại, vội khom người nhặt lên, lạnh lùng hỏi: "Sao chiếc hộp của thiếu gia lại ở trong tay ngươi?" Nàng ta nói xong, trường kiếm càng kề sát ta.

Liêu Hứa sợ hãi đến mức mặt biến sắc, cuống quýt chạy tới, kéo tay áo nàng ta, lớn tiếng nói: "Thanh Dương cô nương, mau dừng tay!"

Ta cũng ngây người.

Chiếc hộp này rõ ràng là Tô Mộ Hàn tặng ta, sao Thanh Dương có thể không biết?

Trong đầu chắp vá lại rất nhiều câu nói vụn vặt của Tô Mộ Hàn, ta cảm thấy trái tim như thít chặt, đau tới nỗi cơ hồ không thể thở nổi.

Thanh Dương ra sức hất tay Liêu Hứa, lao về phía ta, Liêu Hứa nhào tới, ôm lấy cánh tay nàng ta, hô lên: "Thanh Dương cô nương, nàng ấy là do thiếu gia dùng tính mạng của mình để đổi lấy!"

Lời nói của Liêu Hứa khiến ta sững sờ.

Ông ta nói gì? Dùng tính mạng của mình để đổi lấy...

Đứng bật dậy, ta run giọng hỏi: "Liêu đại phu, ông nói gì?"

Liêu Hứa cúi thấp đầu, nghiến răng nói: "Chiếc hộp này vốn có một đôi! Thiếu gia... người nào có tìm thấy linh đan diệu dược gì chứ!"

Ta cứng đờ người...

Ông ta nói tiếp: "Chiếc hộp của thiếu gia có một vệt xước ở đáy vì có một lần Thanh Dương cô nương không cẩn thận đánh rơi xuống đất."

Ánh mắt nhìn về phía đáy hộp, rõ ràng có một vệt xước giống như lời Liêu Hứa nói. Việc này nếu ông ta không nhắc tới, ta cũng sẽ không chú ý. Dẫu chú ý cũng sẽ chỉ cho rằng đó là dấu vết do lần đánh rơi đó để lại.

Cắn môi, lúc đó, ta rõ ràng trông thấy y thổ huyết đến mức hôn mê, y lấy đâu ra thời gian để đi nhặt chiếc hộp của ta chứ? Y không nhắc tới chuyện viên thuốc bởi lẽ trong tay y không hề có nó. Hẳn là khi nghe nói ta đặt viên thuốc Phương Hàm đưa trong chiếc hộp khắc hình cây thị, y mới nghĩ ra cách này? Y khổ sở tìm cách giấu giếm ta! Bởi thế, lúc ta hỏi về cây trâm, y mới nói hãy để lại cây trâm cho y, y có thể trả lại ta chiếc hộp.

Y thông minh biết bao, khi ta mở miệng đòi cây trâm, y liền dùng chiếc hộp để chặn đứng tất cả đường lui của ta. Tất thảy đều lặng lẽ, ta nào nghĩ ra y lại có thể làm hai chiếc hộp chứ!

Tiên sinh, tiên sinh...

Đôi môi mỏng run rẩy. "Vậy còn thứ thuốc mà tiên sinh uống..." Đột nhiên nhắm chặt mắt, ta còn không hiểu ư?

Thuốc có dược tính mạnh như vậy, không phải là ta chưa từng nhìn thấy y uống. Mùng Chín tháng Ba, lần đi săn ở Thượng Lâm uyển, y từng uống hết cả một lọ. Hậu quả của việc đó, ta cũng không phải chưa từng nhìn thấy. Chính là lần Dao Phi và Thanh Dương mưu tính hãm hại ta, ta tận mắt chứng kiến, y luôn hôn mê.

Thanh Dương sợ hãi kêu lên: "Thiếu gia lại uống loại thuốc đó ư?" Từ nét mặt của nàng ta, ta cũng biết mức độ tổn thương mà loại thuốc đó gây ra cho y.

Liêu Hứa bất đắc dĩ gật đầu.

Toàn thân ta run rẩy, Liêu Hứa xưa nay chưa từng nói "không" đối với mệnh lệnh của Tô Mộ Hàn. Ta biết tình trạng sức khỏe của y bây giờ, dùng thuốc đó có thể áp chế được bệnh tình, áp chế được thương thế, nhưng hiệu lực càng nhanh, tác hại càng ghê gớm.

Lần này y hoàn toàn không có ý định sống sót trở về. Vì sao cả hai bọn họ đều như vậy?

Hạ Hầu Tử Khâm và y.

Bọn họ bảo ta phải chịu đựng thế nào đây?

Thanh Dương giơ tay túm chặt vạt áo ta, Liêu Hứa gọi nàng ta, thấy nàng ta nghiến răng nói: "Gấp cái gì, ta còn chưa nói muốn giết nàng ta mà! Ta muốn dùng nàng ta để ép buộc hoàng đế của bọn chúng cứu thiếu gia!"

Việc này không cần nàng ta nói, ta cũng sẽ làm.

Liêu Hứa hô lên: "Không thể! Thiếu gia nói, muốn nàng ấy cầu xin hoàng đế của bọn họ tha cho Hoàng hậu Nguyên Trinh!"

Nghe vậy, sắc mặt của Thanh Dương lạnh đi, nàng ta giận dữ nói: "Cứ để nàng ta chết! Ta chỉ cần thiếu gia sống, ta không quan tâm tới sự sống chết của bất cứ ai!" Giọng nói nàng ta run rẩy, ta hiểu rõ, nàng ta sợ Tô Mộ Hàn xảy ra chuyện biết nhường nào.

Nàng ta yêu Tô Mộ Hàn tựa như tính mạng mình.

Giơ tay nắm lấy tay nàng ta, ta nhìn nàng ta, bình tĩnh nói: "Buông ta ra, ta sẽ cầu xin Hoàng thượng cứu tiên sinh. Điều kiện trước tiên là..." Ánh mắt nhìn về phía sau nàng ta, qua tầng tầng lớp lớp khóm cây, ta không nhìn rõ tình hình bên đó.

"Điều kiện trước tiên là ngươi phải giúp ta vào được quân doanh, để ta gặp hắn." Có ThanhDương ở đây, tin rằng việc vào quân doanh sẽ không có vấn đề gì.

Nàng ta trừng mắt nhìn ta. "Sao ta có thể tin tưởng ngươi?"

"Ta quan tâm tới tiên sinh." Ta và nàng ta đều giống nhau, không nỡ để y xảy ra chuyện.

Nàng ta vẫn nghiến răng, nói với Liêu Hứa: "Liêu Hứa, cho nàng ta uống một viên thuốc độc. Nếu nàng ta dám giở trò, ta sẽ giết nàng ta!"

Liêu Hứa lùi lại mấy bước, lắc đầu nói: "Thanh Dương cô nương đã thương yêu thiếu gia thì không nên ra tay với người mà thiếu gia quan tâm. Liêu Hứa không làm nổi việc này!"

Ta cảm kích nhìn ông ta, ta cũng biết, không phải Thanh Dương không tin ta. Nàng ta biết mối quan hệ giữa ta và Tô Mộ Hàn, nàng ta chỉ muốn đợi ta cứu Tô Mộ Hàn xong sẽ giết chết ta. Nàng ta không chấp nhận nổi ta.

Nhưng sao ta có thể chết? Ta đã có con.

Ánh mắt Thanh Dương nhìn xuống bụng ta, bàn tay đang ôm lấy bụng ta thoáng run, lòng nặng trĩu. Nàng ta vừa định lên tiếng, ta đột nhiên nghe thấy giọng nói của Cố Khanh Hằng: "Tam Nhi!"

Ta kinh ngạc, vui mừng quay đầu, thấy vẻ mặt đầy mệt mỏi của huynh ấy, y phục trên người huynh ấy đã rách bươm. Mấy ngày nay, chắc chắn huynh ấy không ngừng tìm ta cả ngày lẫn đêm.

Có điều, nhìn thấy huynh ấy bình an là điều vui mừng, thanh thản lớn nhất của ta.

Thanh Dương kẹp chặt lấy ta, nặng nề "hừ" một tiếng. "Ngươi đúng là âm hồn bất tán, ta còn tưởng đã cắt đuôi được ngươi!"

Ta sững người, hóa ra Cố Khanh Hằng vẫn luôn đi theo Thanh Dương, ha, nàng ta không vứt bỏ được huynh ấy, bị huynh ấy bám theo. Cố Khanh Hằng quay đầu nhìn về phía sau, đồng tử co lại, đó là quân doanh của thiên triều, huynh ấy chắc đã nhận ra.

Thanh Dương lại nói: "Muốn gọi người ư? Ta giết nàng ta trước!"

Mặt Cố Khanh Hằng biến sắc, huynh ấy vội nói: "Đừng đả thương nàng ấy!"

Ta cười với huynh ấy, lắc đầu nói: "Huynh yên tâm, nàng ta không dám giết ta đâu!"

Cánh tay kẹp chặt ta hơn, nàng ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta có gì mà không dám chứ!"

Ta không hề sợ hãi, chỉ đáp: "Đúng, cái gì ngươi cũng dám làm, chỉ không dám nhìn tiên sinh chết."

Lời của ta khiến toàn thân nàng ta chấn động, ta lại nói tiếp: "Thanh Dương, thả ta ra, để ta vào quân doanh cứu tiên sinh."

Tay nàng ta trở nên run rẩy, hít thật sâu, ta nói nhỏ: "Tiên sinh nói, những năm qua, ngươi theo tiên sinh đã rất cực khổ."

Nàng ta tròn mắt, trường kiếm trên tay rơi xuống đất, tạo nên tiếng "cạch", trong phút chốc, nước mắt đầm đìa, nàng ta khóc nức nở, nói: "Không, Thanh Dương không cực khổ chút nào..."

Nàng ta xưa nay luôn quyết đoán nhưng lúc nghe được lời nói của y, nước mắt bỗng tuôn trào.

"Tam Nhi!" Cố Khanh Hằng kéo ta qua, nhìn ta từ trên xuống dưới rồi hỏi: "Thế nào rồi? Có bị thương không?"

Lắc đầu, ta hỏi: "Còn huynh? Vẫn ổn chứ?"

"Ta ổn, ta ổn." Huynh ấy gật đầu lia lịa.

Ta liền yên tâm.

Huynh ấy lại nói: "Hôm đó trở lại, không thấy muội, ta chỉ nhìn thấy chiếc hộp muội mang theo, ta..."

Ta cảm thấy thất kinh, vội hỏi: "Chiếc hộp đó đâu?"

Huynh ấy ngây người, rút từ trong người ra. Ta giành lấy, mở ra, bên trong quả nhiên là cây trâm của ta, còn cả viên thuốc Phương Hàm đưa ta. Không thiếu thứ gì.

Quá vui mừng, ta bật khóc, Liêu Hứa cũng kích động lên tiếng: "Tốt quá, không bị mất viên thuốc này!"

Thanh Dương nhíu mày nhìn, đột nhiên sắc mặt thay đổi, xông lên trước, nghiêm giọng hỏi: "Tỷ tỷ ta thế nào?"

Ta nhất thời không kịp phản ứng, ngây người một lát mới nhớ ra, "tỷ tỷ" mà nàng ta nói chính là Phương Hàm. Nhất thời nghẹn giọng, không nói nên lời, Phương Hàm đã chết, giờ đây ta phải nói thế nào?

Nghĩ một chút, ta cố ý né tránh, chỉ đáp: "Nàng ta muốn ta dùng viên thuốc này để cứu tiên sinh."

Thanh Dương không truy vấn nữa, nhanh chóng đoạt lấy hộp gỗ trong tay ta, xoay người định đi.

"Ngươi đi đâu?" Ta gọi nàng ta.

Nàng ta không quay đầu. "Đương nhiên là đi cứu người!"

Ta tức giận nói: "Đó là chiến trường, ngươi cho rằng chỉ dựa vào một mình ngươi là có thể đột phá trùng vây, an toàn tới bên tiên sinh sao? Nếu ngươi chết giữa đường hoặc làm mất viên thuốc kéo dài sinh mệnh này, đó chính là giết tiên sinh!"

.: Chương 77 :.

Ta ra ngoài không lâu liền nghe thấy có người tiến vào, ta mở mắt, nhìn thấy Liêu Hứa. Sắc mặt ông ta mệt mỏi, chắc chắn là đã canh chừng Tô Mộ Hàn cả đêm. Thấy ông ta, câu đầu tiên ta hỏi là: "Tiên sinh đâu?"

Thần sắc ông ta ảm đạm, mãi sau mới nói nhỏ: "Cô nương, thiếu gia ra đi rất thanh thản."

Siết chặt bàn tay, trầm mặc hồi lâu, ta nhổm người dậy. "Ta muốn gặp tiên sinh."

"Cô nương!" Ông ta ấn người ta xuống, lắc đầu, nói: "Đừng đi nữa, thiếu gia không muốn cô gặp người."

"Liêu đại phu..." Ta rơi nước mắt, nhìn ông ta.

Ông ta cúi đầu, cất lời: "Hoàng đế Đại Tuyên nhân từ, cho phép chúng ta đưa thiếu gia đi. Cô nương phải biết, thân phận của thiếu gia, cho dù đã chết cũng không thể để chúng ta đưa người đi. Phía thiên triều, ôi..." Ông ta nặng nề thở dài. "Có lẽ đối với thiếu gia, đây là điều tốt nhất."

Cho dù đã chết, đến thi thể cũng không được mang đi...

Lời của ông ta khiến ta cảm thấy xót xa. Ta nức nở, không thốt thành lời, mãi lâu sau mới cố nén cơn run rẩy, cắn môi hỏi: "Khi nào đi?"

"Bây giờ." Ông ta đáp rất nhanh.

Ta kinh ngạc ngước mắt nhìn ông ta, đột nhiên ông ta đứng dậy, quỳ xuống nói: "Liêu Hứa thay mặt thiếu gia đa tạ cô nương, nhưng xin cô nương hãy tác thành. Hoàng đế Đại Tuyên đã đồng ý, chúng ta phải cố hành động nhanh hết sức, tránh xảy ra chuyện."

Ta bất động, không nói lời nào.

Một từ "tác thành" khiến ta cảm thấy vô cùng nặng nề. Ta luôn thống khổ túm lấy tay y, không cho y rời đi. Ta cũng biết ta đã ích kỷ.

Khẽ gật đầu, nước mắt tí tách rơi.

Tiên sinh, đây là điều người muốn ư? Liêu Hứa đã đứng lên, nói với ta: "Quê nhà của hoàng hậu Minh Vũ là Phong Sĩ thuộc nam bộ thiên triều." Nói xong, ông ta không nhìn ta, chỉ xoay người đi ra.

Phong Sĩ, bọn họ muốn tới Phong Sĩ.

Xuống giường, ta chỉ cảm thấy cơ thể lâng lâng, bước chân giẫm xuống tựa như không hề chạm đất. Có chút vô tri vô giác đi về phía cửa, vén mành trướng, ta trông thấy một chiếc xe ngựa ở đằng trước, Thanh Dương nghiêng người ngồi ở đầu xe, hôm nay nàng ta mặc nam trang. Liêu Hứa tiến lên, hai người không hề nói chuyện, ông ấy chỉ khom người vào trong.

Định bước lên theo bản năng, cánh tay đột nhiên bị ai đó giữ lại, ta giật mình sửng sốt, nghe thấy giọng của Thập Hạ vang lên: "Hôm nay người của thiên triều đã đến, công chúa để họ ở lại thêm một khắc, có lẽ bọn họ sẽ không đi nổi đâu."

Cho nên Thanh Dương mới phải ăn mặc như vậy, đúng không?

Ta cũng đã loáng thoáng nhìn thấy mấy binh sĩ thiên triều ở bên ngoài.

Xe ngựa chuyển bánh, dần dần đi tới trước mặt ta.

Gió thổi rèm xe, ta nhìn chằm chằm nhưng vẫn không nhìn rõ bên trong.

Nước mắt bỗng tuôn trào.

Ta và y xưa nay đều cách nhau bởi một tầng cách trở như vậy.

Lần đầu gặp.

Lúc tạm biệt.

Giờ đây ly biệt cũng vậy.

Ta che miệng, bật khóc thành tiếng.

Xe ngựa cuối cùng cũng biến mất khỏi tầm mắt nhưng ta chỉ có thể ngây ngốc nhìn theo, không thể bình tĩnh lại. Dường như cái gì cũng là giả, ta chẳng qua chỉ đang mơ một giấc mơ rất dài, tỉnh dậy, tất thảy đều kết thúc.

Cắn chặt môi, ta nếm thấy mùi máu tanh, móng tay khảm vào gan bàn tay, mọi đau đớn đầu không bằng nỗi đau trong tim.

Cuộc đời của ta từ đây đã thêm một lỗ hổng, y là nỗi đau lớn nhất đời ta.

Ta xoay người đi vào doanh trướng y từng ở.

Chiếc hộp ta đưa y đã không còn.

Cây trâm, thuốc, đều biến mất.

Trên giường đã không còn chút hơi ấm nào, cảm giác lạnh lẽo lan ra, càng làm tăng thêm lòng căm hận trong ta.

"Diêu Hành Niên!" Nghiến răng, nhủ thầm cái tên này, ta quyết sẽ không tha cho lão ta!

[...]

Nửa tháng sau, đội ngũ đưa ta hòa thân mới xuất phát từ kinh thành Đại Tuyên. Lúc này ta đã có thai hơn hai tháng, thi thoảng sẽ nôn nghén nhưng không nghiêm trọng.

Lúc ra khỏi kinh thành, Hoàng đế Đại Tuyên đứng bên phượng giá của ta, nói một số lời. Có vài câu đến nay ta vẫn nhớ rõ.

Y nói: "Hãy tin tưởng, hoàng gia cũng có chân tình. Tam cung lục viện không phải thứ mà đế vương hy vọng nhưng chân tình là điều mà ai cũng mong muốn."

Ta không biết vì sao biểu muội của y lại rời xa y, ta chỉ từng nghe Thập Hạ nhắc đến, hồi bọn họ còn nhỏ, ai nấy đều cho rằng bọn họ là một cặp trời sinh, nhưng những điều này, ta chưa từng hỏi.

Khoảnh khắc hạ rèm xe, ta đột nhiên thấy Hoàng đế Đại Tuyên mỉm cười, lời nói rất nhẹ nhàng: "Hóa ra gả muội muội đi, trẫm cũng cảm thấy vui mừng như vậy."

Thời khắc này, ta bỗng nhiên cảm nhận được vẻ hiu quạnh của nam tử này.

Đằng sau ngôi vị cao quý của y là sự cô độc vĩnh viễn không thể nào xóa nổi.

Đó là sự cô độc khi ở vị trí trên cao, ta dường như càng thấu hiểu những lời y nói. Ta và Hạ Hầu Tử Khâm đều may mắn bởi vì chúng ta gặp được nhau, yêu nhau. Cho nên y mới nói, y ngưỡng mộ Hạ Hầu Tử Khâm khi có thể trả giá như vậy vì một người.

Ta bỗng vén rèm xe, gọi: "Hoàng huynh..."

Y ngước mắt nhìn ta, ta mỉm cười với y, khẽ nói: "Hoàng huynh bảo trọng!"

.: Chương 78 :.

Ta nhỏ giọng, nói: "Chắc mẫu hậu đã biết chuyện Diêu Hành Niên muốn ám sát thần thiếp." Thấy bà gật đầu, ta lại nói: "Thật ra, đó là vì ông ta biết thần thiếp đã mang long thai, muốn mưu hại hoàng tự."

Đồng tử Thái hậu co lại, bà giận dữ nói: "Cái gì? Vậy tại sao ngươi không nói từ trước?"

"Mẫu hậu!" Ta nghiến răng. "Người cũng biết thân phận của thần thiếp bây giờ là công chúa Đại Tuyên, trong hoàn cảnh đó, Hoàng đế Đại Tuyên không thể nói ra việc thần thiếp đã mang thai đứa con của Hoàng thượng. Đại Tuyên sao có thể để một công chúa còn chưa xuất giá mang thai?"

Như xưa, ta lại dùng thể diện của Đại Tuyên.

Ánh mắt Thái hậu đầy vẻ phẫn nộ. Ta nói tiếp: "Hoàng thượng không biết việc này, thần thiếp cũng không muốn người khó xử. Không nói ra thì chỉ có thể cách chức tướng quân của Diêu Hành Niên." Nhưng không đủ để mất mạng.

Thế nhưng giờ đây Thái hậu đã biết, bà sẽ không tha cho lão ta. Diêu Hành Niên muốn dưỡng lão, ta sẽ không để lão ta được hơi như vậy. Kết cục của lão ta đã được định trước ngay lúc lão ta bắn mũi tên vào Tô Mộ Hàn.

Ta thấy Thái hậu nghiến răng, nói: "Diêu Hành Niên cho rằng như vậy thì người kế vị sau này sẽ là người nhà họ Diêu à?"

Sau khi ra khỏi Hy Ninh cung, không biết tại sao, trong lòng ta có chút nặng nề. Nhưng vì báo thù, ta lại cảm thấy không hối hận. Ba hôm sau, nghe tin Cố Khanh Hằng xuất phát đi biên cương, ta cầu khẩn Hạ Hầu Tử Khâm cho ta đi tiễn huynh ấy. Ban đầu hắn không đồng ý, ta nài nỉ mãi, cuối cùng hắn đành nhượng bộ. Thay y phục, ta chỉ mang theo Tư Âm và hai thị vệ. Lúc xe ngựa chuẩn bị ra khỏi cánh cổng hoàng cung, đột nhiên ta nghe thấy bên ngoài có người nói: "Hoàng hậu nương nương..."

Thoáng cả kinh, giọng nói này đương nhiên ta nhận ra, đó là Thiên Lục.

Lần này, sau khi hồi cung, ta chưa từng gặp nàng ta, không ngờ hôm nay nàng ta lại chủ động tới tìm ta. Ta kêu dừng xe, Tư Âm đỡ ta xuống xe, thấy Thiên Lục tiến lên, hành lễ với ta. "Tần thiếp tham kiến Hoàng hậu nương nương." Vẻ mặt nàng ta vẫn như xưa, không hề nhìn thấy chút lấy lòng nào.

Ta không nói, song nàng ta mở lời: "Bây giờ nương nương vui rồi chứ?"

Ta cười nhạt một tiếng. "Ngươi cảm thấy thế nào?"

Nàng ta cũng cười nhưng không trả lời, chỉ nói: "Thần thiếp biết nương nương đi đâu, chỉ mong người ấy cẩn thận mọi việc, có điều những lời này đương nhiên sẽ do nương nương dặn dò người ấy. Nếu nương nương có thời gian rảnh trở về Tang phủ, mong người nói với song thân, không cần lo lắng cho thần thiếp và tỷ tỷ."

Ta sững người.

Có lẽ cha và phu nhân không biết chuyện của Thiên Phi, việc như vậy sẽ không được truyền ra ngoài, Thiên Lục muốn ta nói bọn họ đều bình yên.

Ta lạnh lùng cười một tiếng rồi xoay người.

Ta nói: "Tích Quý tần thực sự bằng lòng bầu bạn bên Thái hậu, rời xa thế tục chăng?"

Nàng ta không hề tiến lên, chỉ khẽ nói: "Không bằng lòng thì thế nào? Chỉ là hoa trong gương, trăng dưới nước, tan như bong bóng."

Tay khẽ siết chặt, ta dừng bước nhưng vẫn không quay đầu, chỉ nói: "Lời đồn của Tang phủ năm đó, ha!"

Không ngờ nàng ta lại nói: "Thần thiếp xưa nay chưa từng tin vào điều này."

Ta kinh ngạc, vẫn tưởng nàng ta sẽ nói nàng ta tin. Ha, ta cũng không tin.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro