Trọng Sinh Chi Nữ Tướng Tinh - Thiên Sơn Trà Khách (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.: Chương 74: Thoa thuốc:.

Hòa Yến tò mò nhìn sang thì thấy đám đông tự động nhường ra một đường đi, bước vào là một nữ tử trẻ tuổi. Nữ tử này mặc một bộ váy lụa trắng như tuyết, mái tóc cũng được buộc cao bằng một dải lụa trắng, trên tóc còn cài một chiếc trâm ngọc hoa sen, đơn giản lại xinh đẹp. Mặt mày như ngọc, mi mắt như sao, yểu điệu động lòng người.

Trong Lương Châu Vệ Sở này ngay cả muỗi cũng chỉ có muỗi đực, các binh lính có được gặp qua mỹ nhân thanh nhã thoát tục như thế này bao giờ, trong lúc nhất thời nhóm hán tử im thin thít như ve sầu mùa đông, sợ quấy nhiễu đến vị tiên tử này.

Hòa Yến không hiểu chuyện gì, chỉ hỏi: "Cô nương là..."

"Ta là y nữ của Lương Châu Vệ," cô nương nọ nhẹ giọng trả lời: "Thẩm Mộ Tuyết."

Hòa Yến cảm thấy cái tên này có chút quen tai, nhưng lại nghĩ không ra đã nghe qua ở đâu. Thẩm Mộ Tuyết nhẹ nhàng đặt chén thuốc trong tay lên đầu giường của Hòa Yến, sau đó xoay người nói với những người khác: "Có thể mời các vị ra ngoài một chút được không."

Hồng Sơn lập tức đỏ mặt nói: "Được, được." Sau đó thét to đuổi những người khác ra ngoài, lúc hắn bước ra khỏi phòng còn cho Hòa Yến một ánh mắt hâm mộ.

"Đây là thuốc cho ta sao?"

Thẩm Mộ Tuyết gật đầu, Hòa Yến bưng chén lên uống một hơi cạn sạch. Thẩm Mộ Tuyết sửng sốt nói: "Thật ra ngươi không cần phải uống gấp gáp như vậy."

"À?" Hòa Yến gãi gãi đầu, "Trước sao gì cũng phải uống mà."

Có vẻ bị bộ dáng của nàng chọc cười, Thẩm Mộ Tuyết nở nụ cười nói: "Vậy tiểu ca cởi quần áo ra đi, ta thoa thuốc cho ngươi."

Nước ấm cũng đã được chuẩn bị đặt sẵn bên cạnh, Hòa Yến chần chờ một chút, nói: "Thẩm cô nương, cô cứ để thuốc xuống là được, ta tự mình thoa."

"Ngươi?" Thẩm Mộ Tuyết lắc đầu, "Để ta làm đi."

"Cô nương tuổi còn trẻ, lại là nữ tử," Hòa Yến dốc hết ruột gan khuyên nhủ, "Ta dù sao cũng là nam tử, để cô nương nhìn thấy rất không tốt."

"Trước mặt y giả không phân nam nữ." Thẩm Mộ Tuyết đáp.

Hòa Yến nghĩ nghĩ một hồi nói, "Cô nương không sao nhưng ta có sao."

Thẩm Mộ Tuyết ngước mắt nhìn nàng, Hòa Yến cũng không sợ gì mà nhìn thẳng trở lại nói: "Ta đã có vị hôn thê, Thẩm cô nương, thân thể của ta chỉ có thể cho một mình vị hôn thê của ta xem, thân thể băng thanh ngọc khiết của ta nếu bị cô nương nhúng chàm thì cô phải chịu trách nhiệm, biết không?" Nàng siết chặt quần áo của mình, bộ dáng thà chết chứ không chịu khuất phục.

Hẳn là Thẩm Mộ Tuyết chưa từng thấy qua người nào không cần mặt mũi như thế này, trong lúc nhất thời động tác trên tay cũng dừng lại, nhìn Hòa Yến không biết nên phản ứng như thế nào.

"Cô nương đặt thuốc xuống đây là được rồi." Hòa Yến nói: "Ta tự mình thoa thuốc, ta phải thủ thân như ngọc cho người trong lòng, cô nương chớ có hại ta." Vẻ mặt của nàng nghiêm túc.

Thẩm Mộ Tuyết không thể nói gì hơn, cuối cùng bị sự không biết xấu hổ của Hòa Yến đánh bại, nàng nói: "Thuốc và nước ấm đều ở đây, ta đi ra ngoài, ngươi thoa thuốc xong thì gọi ta."

Hòa Yến vui vẻ gật đầu: "Đa ta cô nương thông cảm."

.: Chương 76: Thất tịch :.

Nàng ngẩng đầu, thấy thanh niên khoác áo choàng xanh đậm ngồi xuống ghế đẩu trước giường, cầm lấy bình uyên ương từ tay nàng.

Kết cấu của bình uyên ương ẩn chứa huyền cơ, một bình có thể chứa hai loại rượu, vốn là công cụ được tạo ra để hạ độc hại người. Tiêu Giác trải ra một mảnh vải trắng, trước nghiêng một bên bình, sau lại nghiêng bên còn lại. Thứ chảy ra trước là nước thuốc, theo sau là thuốc bột. Trên tay cầm của bình có gắn một chiếc thìa nhỏ, Tiêu Giác gỡ thìa xuống, chậm rãi trải đều bột và nước thuốc.

Khi hắn khẽ cúi đầu làm những việc này, hàng mi dài rũ xuống, sườn mặt anh tuấn bức người nhưng lại mang theo vài phần nét thanh tú khi còn thiếu niên, khiến nàng không khỏi có chút hoảng hốt, không biết giờ phút này bản thân đang ở Lương Châu Vệ, hay là đang ở Hiền Xương Quán cách xa ngàn dặm.

Lúc Hòa Yến phát ngốc Tiêu Giác đã trải xong thuốc trên miếng vải, hắn ném cho Hòa Yến, ngữ khí cực kỳ lạnh nhạt: "Tự mình đắp."

"Được," Hòa Yến cũng đã sớm đoán được, nàng nhỏ giọng lẩm bẩm: "Cũng không trông chờ ngài sẽ giúp ta."

Hắn nghe thấy, cười như không cười nhìn chằm chằm Hòa Yến: "Không dám cản trở ngươi thủ thân như ngọc.

"Ngài biết thì tốt," Hòa Yến cười tủm tỉm nói, "Nhưng vẫn rất cảm tạ ngài, Đô đốc, cho ta thuốc quý trọng như thế."

"Vệ Sở thuốc men thiếu thốn, trừ phi ngươi muốn chết." Hắn đáp.

Hòa Yến trịnh trọng nhìn hắn: "Nhưng vẫn xem là đã cứu ta một mạng, không ngờ tới Đô đốc lại là người thương hương tiếc ngọc như thế."

Tiêu Giác nhếch miệng nói: "Vô nghĩa." Sau đó đứng lên rời đi.

Hòa Yến thấy hắn thật sự đi rồi mới dựa vào đầu giường, khẽ thở ra một hơi. Thuốc mà Tiêu Giác cho dùng thật tốt, mát lạnh, đắp lên vết thương đau đớn liền giảm đi rất nhiều.

Hòa Yến nhìn chằm chằm bình uyên ương, suy nghĩ dần xa.

Trong đêm gió tuyết năm mười bốn tuổi đó, Tiêu Giác còn chưa lạnh nhạt như hiện tại, ít nhất lúc ấy khi Hòa Yến nói rằng "không biết dùng" thì hắn không chỉ hỗ trợ mở ra bình uyên ương mà còn tự tay giúp nàng đắp thuốc.

Rất kỳ quái, hình ảnh về khi ấy trong đầu nàng vốn dĩ đã rất mơ hồ, thế nhưng những hành động hôm nay của Tiêu Giác lại khiến những việc nhỏ đã bị lãng quên từ từ hiện rõ trước mắt Hòa Yến, tựa như chỉ vừa mới xảy ra ngay đây, rõ ràng đến khó tin.

Nàng ngồi trên ghế đá trong viện, thiếu niên trước nay lười nhác lại đạm mạc hiếm thấy kiên nhẫn mà đắp thuốc cho nàng. Mặt mày hắn như họa, sườn mặt hắn ở ngay trước mặt nàng, nàng gần như có thể cảm nhận được hơi thở của hắn, cả người hắn rút đi sự bén nhọn hằng ngày, mang theo sự ấm áp mềm mại bao trùm lấy cõi lòng lạnh lẽo của nàng.

Mặt nạ che kín mặt Hòa Yến nên đối phương không nhìn thấy được biểu tình của nàng, cũng không cảm nhận được sự rung động của nàng khi ấy.

Rất khó có ai không động tâm trước người như hắn, đặc biệt là khi một người lạnh nhạt lại ôn nhu đối xử với người khác, người có ý chí sắt đá cỡ nào lòng cũng sẽ như nai con chạy loạn. Hòa Yến lúc ấy tuổi còn nhỏ, càng không có bất kỳ sức chống cự nào, trong phút chốc quân lính liền tan rã.

Đắp thuốc xong hắn liền đứng dậy rời đi, Hòa Yến nhỏ giọng gọi hại: "Thuốc của ngươi."

"Cho ngươi." Thiếu niên không để ý trả lời, "Ngươi ngốc như vậy, cơ hội bị thương về sau hẳn là không ít, tự mình giữ lại phòng khi cần đi."

Một lời thành sấm, sau này cơ hội để bị thương của nàng quả thật nhiều không đếm xuể. Bình thuốc uyên ương sớm bị dùng hết sạch, chiếc bình cũng bị nàng làm mất trong một trận chiến, nghĩ lại rất tiếc nuối.

.: Chương 79: Thiếu niên :.

Khi đó Tiêu Giác mang theo Nam Phủ binh đi đến Kinh Châu, người đời tuy biết Tiêu nhị công tử văn võ song toà, nhưng thật ra tuổi hắn còn nhỏ, sao đảm đương nổi nhiệm vụ quan trọng. Triệu Nặc chính là Kinh Châu tiết độ sứ, háo sắc tham lam, ngu dốt không có tài cán gì. Khi Tiêu Giác tới Kinh Châu, liền không để Tiêu Giác vào mắt, thường xuyên khinh khỉnh đùa cợt, mười phần lỗ mãng. Cái này không thôi thì không nói, tại chiến trận Kinh Châu, Tiêu Giác mang quân ra chiến trường, Triệu Nặc ở hậu phương tham sống sợ chết, chỉ huy sai lầm, trì hoãn thời gian ra trận, khiến cho rất nhiều binh sĩ hi sinh oan uổng. Tiêu Giác thấy hắn ngạo mạn ngông cuồng như vậy, liền ra lệnh bắt trói hắn lại.

Cha của Triệu Nặc chính là Binh bộ Thương thư, chính hắn đã nhiều năm ở lại Kinh Châu, đương nhiên sẽ có vô số người nói giúp hắn, không thiếu nào là quan lớn, quý tộc, hết uy hiếp rồi dụ dỗ, có điều Tiêu Giác tuổi còn nhỏ, nhìn không quen chuyện này.

"Hắn bản thân là Kinh Châu tiết độ sứ, cha hắn chính là Hộ bộ thượng thư, trong triều bao nhiêu người duy trì quan hệ với nhà họ Triệu, ngươi đắc tội hắn, là tự ngáng chân mình!"

Tiêu Giác không hề bị lay động, chỉ cười khẩy nói: "Nếu mà Hộ bộ thượng thư ngông cuồng như thế, cho dù hắn có ôm chân Thừa Tướng, ta cũng nhất định lấy đầu."

Ba ngày sau, Tiêu Giác dẫn quân bao vây phủ của Triệu Nặc, đem Triệu Nặc tới trước bia mộ của các binh sĩ đã bỏ mình, lấy đầu hắn.

"Triệu gia thật ra có chút quan hệ với Tiêu gia và Trình gia," Trình Lý Tố nhớ lại "kẻ tên Triệu Nặc kia, theo lý thuyết, cũng là họ hàng xa của chúng ta. Mẹ ta lúc đó còn đích thân viết thư xin cậu nhỏ hạ thủ lưu tình, giữ lại cho hắn một con đường."

"Cơ mà cậu nhỏ đương nhiên là không nghe." Trình Lý Tố cười cười, có chút bất đắc dĩ, lại có chút hãnh diện.

"Tiêu đô đốc làm như vậy, không sợ có người ở trước mặt bệ hạ khích bác này kia sao?" Hoà Yến nghĩ ngợi "Bệ hạ cũng thấy vậy mà không hài lòng hắn."

"Không hổ là đại ca ta, thắc mắc của huynh y hệt ta lúc đó." Trình Lý Tố vui vẻ nói, "ta cũng cảm thấy hành động của cậu ta như vậy là quá bất cẩn."

Về sau, rất lâu về sau, chàng trai trẻ đã bỏ xuống sự phong lưu kiêu ngạo của mình, trở nên kiềm chế và trầm ổn, trở thành Hữu quân đô đốc cao cao tại thượng, Trình Lý Tố có hỏi qua: "Cậu, người không sợ vì vậy mà bệ hạ kiêng kị người sao?"

Thanh niên khi ấy đang đọc thư, nghe vậy chỉ thản nhiên cười, nhạt nhẽo nói: "Hắn không dám."

Không phải thần tử lo sợ, mà là Hoàng đế không dám.

Trên thực tế cũng chính là như vậy. Dù trong triều các quan có tận lực nói xấu hắn, Hộ bộ Thượng thư tấu lên Điện Kim Loan một lần lại một lần thỉnh cầu trị tội, cuối cùng cũng không có chuyện gì xảy ra. Sự thật là bởi vì Tiêu Giác dẫn theo Nam Phủ binh, cứ thể tiến tới, kiên định đánh lui Nam Man.

Vào lúc phải dùng người, so một tên tiết độ sứ đã chết, với một tướng tài trong triệu dân mới có một, Bệ Hạ cũng không mù quáng, đương nhiên biết nên lựa chọn như thế nào.

Chỉ là, Văn Tuyên Đế không dám trị tội Tiêu Giác, không có nghĩa là tin đồn không lan truyền khắp kinh thành. Hộ bộ Thượng thư Triệu Thông cùng Tiêu Giác kết thành ân oán như vậy, đương nhiên những người thân quen với Triệu Thông sẽ ghét bỏ hắn, mà những người vốn có quan hệ tốt với Tiêu Gia, cũng không hẹn mà cùng xa lánh Tiêu Giác.

Đầu tiên, hắn tính tình lạnh nhạt hà khắc, ngay cả họ hàng nhà mình cũng có thể hạ lệnh ch//ém đầu, không nể mặt mũi. Thứ hai, hắn là người kiêu ngạo ngông cuồng, ngay cả bệ hạ cũng không cố kị, sau này khó tránh khỏi việc đắc tội nhiều người, không biết chừng một ngày nào đó sẽ gặp rắc rối liên luỵ tới những người thân quen.

Trình gia cùng Tiêu gia vốn là họ hàng gần, thân thuộc, cũng không đến mức cắt đứt quan hệ, nhưng so với Tiêu Giác thì bọn họ thích giao thiệp với Tiêu Cảnh hơn.

"Mẹ ta bảo ta đừng quá gần gũi với cậu nhỏ" Trình Lý Tố lại nói "nói hắn không niệm tình thân."

Hòa Yến nghĩ ngợi một chút rồi đáp, "Tiếu Đô đốc không phải người như vậy đâu."

"Ta biết chứ." Trình Lý Tố cười cười, "ta vẫn luôn biết."

Hai vị công tử họ Tiêu, đại công tử như trăng thanh gió mát, khiêm tốn ôn hòa, khiến lòng người dễ chịu. Lại thân thiện nhiệt tình, cởi mở hào phóng, người người đều thích. Nhị công tử dung mạo cùng tài hoa xuất sắc, có điều ông trời công bằng, tính tình hắn không thể nào khiến người ta ưa thích.

Huống chi qua chuyện lấy đầu Triệu Nặc gây phẫn nộ kia, danh tiếng "ngọc diện đô đốc, thiếu niên sát tướng" của Tiêu Giác truyền xa, người ngoài liền không dám ngưỡng mộ. Tất nhiên là do Triệu Thông đổ thêm dầu vào lửa, nhưng bản thân Tiêu Giác cũng đã có một vài chuyện cũ khiến cho người ta lời đồn đầu đề câu chuyện, ví dụ như nói trước kia lúc an táng cha mẹ một giọt nước mắt cũng không rơi, vội vàng xông tới Kim Loan điện trần tình tranh binh quyền, chưa đợi giỗ tuần đã rời đi, bỏ lại cục diện rối rắm cho một mình Tiêu đại công tử cáng đáng.

Mỗi lần tới lễ tết, họ hàng tụ tập một chỗ, hắn cũng không thích nói chuyện cùng ai, chỉ vội vàng gặp mặt liền đi.

Trình Lý Tố còn nhớ rõ, đó là một ngày hè, mợ cả Bạch Dung Vi trong phủ chiêu đãi người nhà Trình gia, làm hạ yến, Tiêu gia bây giờ hiu quạnh neo người, hiếm có lúc nào náo nhiệt như vậy.

Trình Lý Tố cũng theo cha mẹ đến, khi đó Tiêu Giác đã được phong Phong Vân tướng quân, được ban thưởng, vừa qua sinh nhật tuổi mười tám chưa bao lâu, trở lại Sóc Kinh.

Mấy người phụ nữ đều ở nhà chính ăn điểm tâm uống trà, mấy người đàn ông thì ngồi cùng Tiêu Cảnh đàm luận tình hình chính trị đương thời. Trình Lý Tố ngó nghiêng bốn phía, cũng không thấy bóng dáng Tiêu Giác ở chỗ nào.

Cậu hồi nhỏ cực kỳ nghịch ngợm, ma chê quỷ hờn, chúng bạn cùng trang lứa cũng không thích chơi với cậu. Trình Lý Tố tự tìm thú vui, chạy tới sân sau nhà Tiêu gia, thấy trước cửa từ đường có một chú mèo hoa, hắn đuổi theo mèo chạy, chạy đến sau tấm bình phong trong phòng.

Mùa hè, thời tiết thay đổi bất thường, đến chạng vạng tối, mây đen đầy trời, tiếng sấm rền rĩ, mưa rào xối xả ập xuống

Trình Lý Tố ôm lấy chú mèo hoa, muốn ra ngoài, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân, có người đi vào. Cậu thò đầu ra ngoài tấm bình phong ngó nghiêng, đã nhìn thấy người cậu nhỏ nhất lân nhất trảo (1) đi vào.

Nam nhân trẻ tuổi mặc áo xanh đen vải gấm vân mây cổ tròn, đầu đội kim quan, dung mạo tuấn tú, đẹp như châu ngọc. Thời niên thiếu hắn từng thích mặc áo choàng trắng, phong lưu rực rỡ, bây giờ lớn lại chỉ thích mặc y phục tối màu, càng có vẻ lạnh nhạt, không ai nhìn thấu.

Tiêu Giác đi vào từ đường, lấy ba nén hương từ bên cạnh qua, nhóm lửa, từ từ dâng hương.

Trình Lý Tố trừng to mắt.

Nói chung bên ngoài lời đồn về Tiêu Giác cái gì cũng có, Trình Lý Tố nghe qua nhiều, nói Tiêu Giác từ trước tới giờ không dâng hương cho cha mẹ bao giờ, vốn là một người vô tình. Nhưng hôm nay cậu tận mắt chứng kiến, hoá ra lời đồn đại đó là không chính xác.

Động tác của hắn rất chậm, nhưng mà rất cẩn thận, đầu tiên là tỉ mỉ phủi đi tro bụi trên lư hương, dùng vải gấm lau sạch sẽ, rồi mới đốt hương, dâng lên cắm vào lư, khói xanh từ trong lư hương lượn lờ bay lên, ở giữa không trung liền tản ra. Mà hắn cũng không hề rời đi, cũng không nói chuyện, chỉ như vậy đứng nhìn, không biết đang suy nghĩ gì.

Ngày mùa hè trời oi bức ẩm ướt, hơi nước từ bên ngoài tràn vào, dinh dính nhơn nhớt, tiếng sấm ngày càng lớn, ánh mắt của thanh niên vẫn hoàn yên lặng, bên ngoài mưa to xối xả trút xuống mái hiên, trong phòng lại an tĩnh không thể tưởng tượng nổi. Trình Lý Tố vốn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, lại không khỏi cảm thấy bầu không khí kỳ quái, cậu cũng không dám thở mạnh, ôm chú mèo hoa, ngồi ở sau tấm bình phong, bên người cậu nhỏ lãnh đạm của cậu, cứ thế ngồi hơn nửa canh giờ.

Qua rất lâu, mưa đã tạnh, Tiếu Giác rời đi từ đường.

Từ lúc hắn vào từ đường tới lúc đi ra, tổng cộng chỉ dâng ba nén hương, cái gì cũng không nói, chuyện gì đều không làm, chỉ là lẳng lặng đợi. Nhưng chính ba nén hương này đã khiến Trình Lý Tố nhận ra được, dưới vẻ bề ngoài lạnh thấu xương của người cậu nhỏ, lại là nội tâm đặc biệt nhu hoà.

Hắn không phải kẻ vô tình như trong miệng người đời đồn thổi.

Trên đời có rất nhiều người, luôn luôn giấu kính chân tình dưới vỏ bọc bên ngoài lạnh nhạt, nhưng cũng không phải là không có, chỉ là không quen biểu đạt, nhìn qua sẽ tưởng họ hời hợt mà thôi.

Người ngoài luôn nói Trình Lý Tố vẫn như một đứa trẻ, tồ tẹt ngây thơ, nhưng thật ra trẻ con giỏi nhất là phân biệt thiện ác, cậu không cảm thấy người cậu nhỏ này máu lạnh vô tình như lời mẹ nói, Trình Lý Tố thích người cậu này, còn thích hơn Tiêu đại công tử.

"Cậu của ta rất lợi hại," Trình Lý Tố nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt nàng rồi nói, "nếu như ngươi và hắn ở chung một thời gian, ngươi cũng sẽ thích hắn."

Hòa Yến bật cười, nhịn không được xoa đầu Trình Lý Tố.

"Ta biết, ta cũng đã sớm biết."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro