#5: [Rona Lore] Bắc luôn ở phía trước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Rona hít hà không khí, lục lọi chiếc xe trượt còn trống, tìm kiếm những vào dấu vết còn mới, rồi chăm chú nhìn vào đám dây leo của Cây Sồi Đại Thụ. Ẩn trong những nhánh cây khúc khuỷu, cô bắt gặp ánh mắt của vị pháp sư già.

Cô giật mình và trượt về phía sau. Mặc dù tầm nhìn bị chắn bởi mấy trái cây sồi độc, trông vị pháp sư vẫn vậy, nhưng đôi mắt và làn da của ông trống rỗng và xám xịt.

"Ồ, không." Rona bừng tỉnh. "Không, không." Cô ném đống đồ xuống và lôi chiếc rìu 'Tiếng Còi Xung Trận' ra. Cô chặt nhỏ cành cây đang chặn cổ họng vị pháp sư, rồi một cái khác, bổ từ cành này sang cành khác trong khi đôi mắt cô lồng lộn lên. "Không!" Nhưng nhánh chồi xanh ngay lập tức bật ra và biến thành một cành mới cứng quấn chặt lấy vị pháp sư già. "Cái cây ngu ngốc!" Rona hét lên, nước nước mắt tuôn ra hóa băng trên má cô.

Rona nhìn trừng trừng vào cái cây, lấy áo quệt mũi rồi hắt tiếng thở quả quyết . "Khứu," cô kêu lên, "phía Bắc luôn ở phía trước." Cô cất chiếc rìu lại vào dây lưng và thò đầu vào một lỗ hổng trên cây. Bóng đen xoắn hé ra.

"Xin chào?" Cô kêu lên, lời chào của cô dội trở lại. Chẳng còn cách nào khác ngoài việc trèo vào bên trong.

Trèo xuống mãi, Rona dẫm vào cái gì đó đen đen, trượt vào đám rêu và rễ nhô, cuối cùng là đáp mông xuống đất. Phía dưới khá là nóng nên cô cởi bỏ áo choàng. Không khí trong này khiến cô buồn ngủ, dù mỗi lần cô chỉ thỉnh thoảng ngủ một chút, cầu thang ép dần vào hai bên sườn và đầu gối cô, trước khi tiếp tục trèo xuống dưới, cho đến khi, bằng cách nào đó, cô  lại thấy mình đang đi lên. Xuống đã tệ, lên còn tệ hơn. Rona vã mồ hôi, càu nhàu uống những giọt nước cuối cùng từ chiếc túi da. Đi lên mãi, cô đếm từng bước chân để giữ cho tâm trí mình vào một cái gì đó.

Ngay trước khi sắp phát điên lên, Rona nhìn thấy một tia sáng lấp ló phía trên. Với sự nỗ lực cuối cùng, cô leo về phía nó. Ánh sáng đến từ một cái lỗ khác, cô bật ra khỏi nó vào nửa kia của thế giới.

Không khí trong rừng ngột ngào không thở nổi. Ánh sáng mặt trời là màu cam thay vì màu trắng xám như cô luôn biết; cây trổ ra với những cành lá và hoa đầy màu sắc. Rona leo lên một đám bậc đá, cầm sẵn rìu trong tay, lưỡi cô dính lại vào khóe miệng khô khan, những bức tượng đá từ thời xa xưa đổ nát và kiến ​​trúc cổ xưa bị vứt bỏ. Vang vọng từ đâu đó tiếng một thương gia chào mời hàng hóa của hắn. Tại đầu cầu thang, con đường đá mở rộng vào sân. Ở giữa, một tinh thể lớn treo lơ lửng trong không khí trên một cái giếng phát sáng. Miệng Rona đớp đớp như một con cá; cô choáng váng đến nỗi gần như bỏ qua đám sói đang bao quanh cái giếng.

Con đầu đàn gần như cao gấp đôi. Cô nắm chặt chiếc rìu, trừng mắt, nhưng lông dọc sống lưng con sói không hề dựng lên. "À, tốt," con sói gầm gừ. "Lão pháp sư mong rằng ngươi sẽ nghe lời."

Rona buông lỏng chiếc 'Tiếng Còi Xung Trận' ra. "Vậy ngươi là ai?"

"Ta là Fortress," hắn trả lời.

"Ngươi là Fortress ưi?"

"Và ngươi là Rona - Chiến binh hoang dại."

"Phải, là ta," cô nói, như thể hắn gợi nhắc Rona về chính cô, Rona vươn vai.

"Vậy thì theo ta," Fortress nói. "Cuộc chiến này cần ngươi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro