Valentine buồn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Valentine, tôi ngồi trong một tiệm cafe sách, tay chống cằm nhìn các cặp tình nhân tay nắm tay qua tấm của kính, lại vuốt ve chiếc hộp gỗ nhỏ. Không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng piano du dương như đục khoét cảm giác cô đơn của tôi lúc này.

Trước Lễ tình nhân tôi đã công khai chuyện mình là gay. Bố mẹ tôi vốn là dân công sở, cách sống khá thoải mái; thậm chí thời gian trước đây mẹ tôi còn làm tư liệu về cộng đồng người đồng tính, mong muốn xã hội rộng rãi với bọn họ hơn. Chính vì điều đó nên tôi đã ngây thơ mà nghĩ rằng bố và mẹ sẽ dễ dàng chấp nhận tôi hơn. 

Tôi đã lầm.

Tôi không nhớ bản thân và hai người đã tranh cãi những gì. Khi cơn tức giận qua đi, trả lại cho tôi chút tỉnh táo thì bố đã đoạn tuyệt quan hệ cha con, mẹ nhìn tôi bằng ánh mắt có xót xa, có trách móc. 

~~~

Tôi hiện giờ đang là sinh viên năm tư Đại học Y. Tôi biết mình là gay từ năm lớp mười một, khi mà toàn bộ con trai trong lớp đều như sói đói đem mắt tia khắp khối mười thì tôi lại chỉ đứng từ xa, dõi mắt trông theo bóng lưng đàn anh.

Tôi và anh gặp nhau chẳng phải ở hành lang dẫn từ lớp học đến thư viện, trong hoàn cảnh hai người vô tình chạm phải nhau, sách rơi xuống đất, kẻ lớp trên cúi xuống nhặt sách cho em khóa dưới. Lại càng không phải motip anh hùng cứu mỹ nam. Chúng tôi năm ấy học cùng nhau hai tiết Thể Dục, mà tôi lại hâm mộ dáng hình anh cao lớn đem trái bóng ném vào rổ. 

~~~

Cứ đến thứ Ba hằng tuần, tôi đều dành trọn chín mươi phút, đem cả hai con mắt, lòng hâm mộ mà cũng là thương thầm nhớ trộm đàn anh lớp trên kia. Cứ ngỡ mọi việc sẽ tiếp diễn như vậy cho đến hết năm, nhưng không, tôi đã bị người bắt gặp. Anh nhìn tôi, chỉ cười.

Tôi là người đồng tính, tôi thích một người con trai học trên mình một lớp. Tôi đã cho rằng anh sẽ cảm thấy ghê tởm tôi, hay ít nhất là sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt tràn ngập tia khinh bỉ. Nhưng người con trai ấy lại chỉ cười thật ấm áp khiến tôi không dám chớp mắt xuống vì sợ rằng mình đang nằm mơ. 

Giữa nhà thể chất đầy những bóng áo xanh xanh bừng sáng lên nụ cười đẹp tựa nắng xuân trên khuôn mặt góc cạnh lại mang chút gì đó trẻ con. Và tôi, chỉ biết ngây ngốc nhìn, trái tim như muốn văng khỏi lồng ngực.

~~~

Chiều ngày thứ Tư cùng tuần, tôi đang loay hoay khóa cửa lớp thì lại gặp anh chủ động đến chào hỏi, nói muốn cùng tôi nói chuyện một chút. Tôi khi ấy đương nhiên là sướng đến phát điên, gật đầu lia lịa rồi bám theo anh đến quán cafe sách gần trường.

Cả chiều hôm ấy tôi dành cho việc cúi đầu nhìn chằm chằm ly Capuchino mà anh ở đối diện cũng đem tầm mắt đặt lung tung qua tấm kính.  Chúng tôi chẳng ai nói với ai câu nào, bầu không khí vốn đã thiếu tự nhiên lại càng thêm ngại ngùng, nỗi lo sợ bị người mình thầm thích kỳ thị, ghê tởm trong tôi lại càng lớn hơn. Cuối cùng, là anh mở lời. Anh kể về cảm giác bị theo dõi mỗi khi lớp có Thể Dục, rồi bị các bạn nữ trêu anh có mỹ nhân đeo bám ra sao, rồi làm thế nào lại gặp được ánh mắt si dại của tôi. Giọng nói của anh rất trầm và ấm, khiến khuôn mặt tôi vốn đã đỏ lại càng thêm đỏ. 

"Lúc đầu anh còn nghĩ mình bị nữ sinh theo dõi, không ngờ lại là em. Mà nhìn cũng xinh quá đấy chứ." 😆

Đến đây, da mặt tôi đã đủ nóng để đun sôi mấy nồi nước nhưng không thể cúi gằm được nữa, tôi nhìn anh. 

Nếu miêu tả nụ cười trước của anh là ánh nắng xuân ấm áp thì hiện tại lại mang theo nét tinh nghịch của một đứa nhỏ. Hai mắt híp lại dường như chẳng thấy tổ quốc phương nào, khóe miệng lại lộ ra chiếc răng khểnh, anh cười thực thoải mái. Tôi nhìn anh như vậy, nỗi lo nghĩ trong lòng cũng dần ép xuống.

"Vậy... Chúng ta làm bạn được chứ ạ?"

Anh không còn cười nữa và tôi sau khi phát hiện bản thân bị lố thì ngay lập tức thu lại dáng ngồi ngắm mặt bàn.

"Đương nhiên."

Nét bàng hoàng vừa tan biến, anh lại cười, đưa tay xoa xoa đầu tôi, chốc chốc  kèm theo hành động nhéo má.

"Được làm bạn với mỹ nhân anh sao nỡ từ chối ha ha..." 😆

Lần này người kinh ngạc là tôi nhưng rất nhanh lại được câu nói "Anh đùa thôi" của người kia trấn an.

Ngày hôm đó, tôi về nhà khá muộn. Lúc mở cửa ra thì đã gặp mẹ đứng ngóng, hỏi han tôi rồi giục tôi thay đồ mau mau còn xuống ăn cơm.

~~~

Việc crush chẳng những không kỳ thị mà còn đồng ý làm bạn với mình quả thật làm cho tôi lâng lâng như trên chín tầng mây. Bố tôi thấy tôi cười cười như vậy liền hỏi có phải tôi được bạn gái nào tỏ tình chăng. Tôi không muốn nói ra chuyện này nên cũng chỉ đáp lại bố qua loa rằng tôi làm bài khá tốt nên tâm trạng cũng vui vẻ. Bố tôi sau đó cũng không hỏi thêm gì nữa.

Tôi cứ ôm quãng thời gian đẹp như mơ ấy vào cả trong mơ. Tôi và anh đứng trước cha sứ tóc hoa râm trao nhẫn cho nhau, cùng nhau nguyện đồng sinh cộng tử, trọn đời trọn kiếp không chia lìa.

~~~

Những ngày sau đó, mỗi buổi chiều sau khi tan học, tôi sẽ cùng người con trai cao hơn mình một cái đầu la cà khắp phố phường. Khi thì vào hiệu sách, khi lại ra quán trà sữa, có những hôm sẽ làm cô hồn ám phố xá, công viên, nói chuyện phiếm. Nhờ có vậy, tôi biết được anh thích đọc sách, thích chơi thể thao, đặc biệt là bóng rổ, thích chơi game nhập vai, thích ăn cay nhưng nhưng lại không thể ăn.

Tiếp xúc với anh càng nhiều, tôi lại càng thêm yêu thích con người này. Anh điềm đạm, dịu dàng, đôi khi lại như hóa thành con nít mà chọc tôi cười.

Tuy nhiên, những buổi chiều đi chơi cùng nhau đang dần bị việc học hành thi cử lấn át. Anh là học sinh lớp Mười hai, mà tôi thì cũng đã sắp lên Mười hai rồi, thành ra một tháng, chúng tôi chỉ có hai ngày chín mươi phút gặp mặt nhau. Chính vì như vậy, nên cả tôi và anh đều hết sức trân trọng những giây phút ấy.

Chúng tôi cùng nhau chơi các trò cảm giác mạnh, cùng hét vang khi tàu siêu tốc xé gió, cùng chạy ra ngoài bằng lối vào nhà ma, đến cả việc bị bảo vệ mắng vì xông vào khu vui chơi dành riêng cho trẻ em cũng là cùng nhau,... và sau đó, anh nhìn tôi, tôi nhìn lại anh, cùng cười.

~~~

14 tháng 2 năm ấy, Valentine đầu tiên của chúng tôi, anh tặng tôi một cây kẹo, đơn giản, nhỏ bé mà lại ngọt ngào. Rồi chúng tôi lại dắt tay nhau đi xem bộ phim kinh dị về búp bê ma ám mới nổi. Ngồi trong phòng chiếu tối tăm, chỉ có nguồn sáng duy nhất từ màn hình trước mặt, tay anh ướt đẫm mồ hôi, một nắm chặt lấy bàn tay tôi, một che kín đôi mắt đã nhắm chặt. Tôi khám phá thêm được một mặt đáng yêu khác của anh. Anh sợ ma. 😂

Sau đó, thời gian lại càng bị rút ngắn hơn nữa, tôi cũng không muốn nhắn tin làm phiền anh nên chỉ có thể chào hỏi qua loa đầu tiết ngày thứ Ba. Lúc này, trong trường lại nổi lên tin đồn về chuyện của chúng tôi. Có những ánh mắt khinh bỉ, cũng có những nữ sinh hay chặn đường chúng tôi rồi hỏi những cái gì mà dưa trong cúc với hướng dương, rồi cái gì mà công với thụ. Tôi chẳng hiểu gì nhưng cũng không cảm thấy khó chịu, chỉ có anh không thể để lãng phí bất cứ giây phút nào. Và như thế, tôi kéo tay anh chạy hai tầng cầu thang, lao thẳng ra cổng trường, đành có lỗi với các bạn nữ đang hú hét phía sau.

~~~

Khi sân trường đỏ thắm màu hoa phượng cũng là lúc mùa hè đến. Thoáng cái đã đến ngày bế giảng. Hôm ấy tôi đã không về nhà ngay mà theo anh đi dạo phố. Bàn tay anh bao trọn lấy tay tôi bất chấp những ánh mắt thiếu thiện cảm của người đi đường hay tia nhìn hiếu kỳ của một số cô gái. Anh nói đến ước mơ của anh. Anh muốn trở thành kiến trúc sư tai gài bút chì, tay ôm tập giấy, thiết kế mái nhà của hai chúng tôi. Rồi lại cười đến sáng lạn, hỏi tôi có ý tưởng gì không hay sau này muốn thi trường nào. Tôi chỉ tủm tỉm đáp lại rằng anh học đại học nào, tôi sẽ theo anh thi vào đấy, dùng cả đời bước theo anh, cùng anh xây dựng một tổ ấm nho nhỏ ven biển.

~~~

Buổi tối trước ngày thi, anh đăng lên trang cá nhân dòng trạng thái khá đáng yêu, đại ý ám chỉ câu nói muốn theo anh suốt đời của tôi. Tôi cầm điện thoại mà hai mắt cứ tít lại, miệng ngoác cả ra, cảm giác trong lòng thật ấm áp, tay lại gõ gõ bình luận vào bài viết kia. Cứ thế, anh một câu tôi một câu, qua qua lại lại thì đã tới mười giờ. Tôi gửi cho anh tin chúc thi tốt, chúc ngủ ngon xong cũng tắt đèn, ngủ ngon lành tới sáng.

Ngày anh thi đại học, tôi cũng ở nhà chẳng yên nên đeo cặp đến thư viện, tùy tiện chọn lấy một cuốn sách mà đọc. Vì bố mẹ đi làm đến tối mới về nên buổi trưa tôi cũng chỉ mua lấy một ổ bánh mỳ nhấp nháp lấy lại sức rồi lại quay trở vào đọc tiếp cuốn sách đang dở.

Nghĩ năm giờ chiều hẳn là anh đã thi cử xong xuôi, tôi đạp xe ra công viên vừa nhắn tin hỏi thăm anh vừa ngồi đợi. Quả nhiên đến năm rưỡi đã thấy anh lưng đeo balo, tay ôm xấp giấy vẽ, mồ hôi nhễ nhại chạy lại chỗ tôi, tất nhiên là cũng không quên mang theo nụ cười thương hiệu.

"Hôm qua em chúc cũng hay thật, anh làm bài khá được đấy nhé."

"Vậy thì tốt quá rồi còn gì, khi nào biết điểm nhớ khao em!"

"Vỗ béo em luôn."

~~~

Tôi quay lại tháng ngày đi chơi quên giờ về trước kia, chỉ khác là lần này chúng tôi sẽ làm những đứa con hư: làm ổ ngoài quán net. Tôi trước đây chúa ghét những nơi ồn ào như ngoài quán điện tử nhưng bây giờ đã có anh ngồi bên cạnh, tôi còn lý do gì mà bất mãn nữa chứ.

~~~

Những ngày cuối cùng của mùa hè, điểm thi đã báo, anh đỗ được nguyện vọng một khiến tôi cũng vui lây. Giữ đúng lời hứa, anh gọi tôi dậy từ khá sớm, lôi tới nhà ăn của chị gái anh. Lúc đầu tôi còn khá e ngại nhưng lại luốn được anh cổ vũ, anh nói bố mẹ anh đã biết chuyện, cũng mong được gặp tôi lắm và tôi tất nhiên cũng bớt được phần nào lo lắng.

~~~

Nhà ăn được xây theo phong cách hơi hướng truyền thống. Ngay gần cửa ra vào là quầy lễ tân, ngăn cách sau một bức vách gỗ là nhà bếp. Phòng ăn đều nằm trên tầng hai, tầng ba và bốn.

Vừa nhấc chân khỏi bậc thang cuối cùng tôi liền bị khung cảnh làm cho thất thần. Ở đại sảnh là phòng tiệc lớn với bàn và ghế gỗ, từ nơi này lại dẫn đến các hành lang nhỏ vào các phòng ăn gia đình lát chiếu tấm và bàn sưởi Nhật Bản.

Mặt tôi hẳn là phải hài lắm vì anh ở bên cạnh đang phì cười, đoạn kéo tay tôi vào một phòng, miệng đã nhanh nhảu chào bố mẹ. Tôi bị anh lôi đi bất ngờ như vậy, nhất thời phản ứng không kịp, chỉ đành lúng túng hỏi hai tiếng bác trai, bác gái.

Bố mẹ tôi tuy khá thoải mái với sinh hoạt của tôi nhưng dù sao cũng là dân công sở, vẻ mặt không thể không đeo thêm hai chữ nghiêm khắc. Nhưng hai bác thì khác, họ thân thiện và dễ mến vô cùng làm cho tôi mau chóng cảm thấy có lỗi vì đã nghĩ họ sẽ kinh tởm mình hoặc là sẽ không chấp nhận mối quan hệ của con trai họ với tôi.

Bác trai và bác gái hỏi thăm tôi khá nhiều, lại cho rằng "thằng con trời đánh" của họ sẽ gây phiền toái cho tôi khiến tôi không nhịn được mà bật cười. Tôi mới là người bám đuôi anh cơ mà.

Nói chuyện thêm một lúc nữa thì hai người đứng dậy, bỏ lại căn phòng cho chúng tôi, mà tôi từ sáng sớm vẫn chưa có thứ gì vào bụng, dạ dày sớm đã biểu tình. Người kia cũng mau chóng gọi chút thức ăn từ chỗ chị gái, gọi là ủng hộ chị.

Tôi ăn đến hăng say. Khi bụng đã không thể nhét nổi nữa mới buông đũa nhìn sang vị trí đối diện. Bát vẫn như mới lấy xuống từ tủ, đũa còn chưa tách, là tôi từ đầu đến cuối ăn một mình sao. Tôi bõng nhiên có một chút lo lắng, hỏi anh anh chỉ cười bảo sáng anh đã ăn qua rồi, bụng vẫn còn ngang, không muốn ăn thêm nữa. Nhưng dù vậy thì việc anh ra nhiều mồ hôi như vậy cũng thật lạ, sắc mặt cũng đã sớm tái đi. Tôi kiên trì gặng hỏi anh bị đau chỗ nào, sao sắc mặt lại tái như vậy. Anh không đáp, tay xua xua ý bảo không sao. Tôi không thể tin vào điều đó. Trong một khắc, tôi thấy khóe miệng anh có vương tơ máu, sắc mặt lại càng thêm tệ, liền chạy thật nhanh xuống tìm chị, tìm hai bác.

~~~

Tình trạng hiện tại của anh không có gì nguy hiểm, chỉ là xuất huyết dạ dày mà thôi nhưng lại có dấu hiệu của căn bệnh ung thư. Bác gái khi nghe tin đã khóc đến ngất đi, khóe miệng tôi cũng bị nước mắt làm cho mặn chát tự bao giờ.

Mới chỉ là phỏng đoán mà thôi, vẫn có thể không đúng, tôi luôn lẩm nhẩm điều này trong đầu, vực lại tinh thần rồi đẩy cửa vào thăm anh.

Không khí trong phòng bệnh thật chẳng dễ chịu gì, khắp nơi ngập tràn mùi thuốc sát trùng. Giữa một nơi như vậy càng khiến cho hình bóng anh nằm trên giường càng thêm gầy yếu.

Tôi đã sớm quen với hình ảnh một chàng trai cao cao, da rám nắng, mang theo nét năng động nghịch ngợm nhưng giờ phút này người ấy lại nằm giữa màu trắng, thần sắc nhợt nhạt, lại gắn thêm kim truyền dịch. Tôi chợt cảm thấy xót xa. Là do việc ôn thi vất vả hay do mầm bệnh mới nhú này mang lại? Đột nhiên tôi chợt nghĩ: nếu mình học Y sẽ tiện chăm sóc cho anh hơn.

Những ngày cuối tháng Bảy cũng thành quá khứ. Mà anh thì từ sau đợt bị đau dạ dày cấp tính ấy cũng ngày càng hồng hào trở lại, chỉ là thuốc thì phải uống đều đặn. Tôi và phía bên bố mẹ anh cũng quyết định không nói ra phỏng đoán của bác sĩ, chỉ tích cực bồi bổ cho anh.

~~~

Buổi đầu tiên của năm học mới là anh đưa tôi đến trường rồi lại bắt xe bus tới Đại học Kiến Trúc. Tạm biệt anh rồi tôi chợt cảm thấy khóe mắt ươn ướt, thầm tiếc nuối sao thời gian trôi qua quá nhanh.

Năm trước nếu tôi là người đứng sau luôn miệng chúc anh thi tốt, trúng đề tươm thì năm nay đến lượt anh làm người dẫn đường, khích lệ tôi cố gắng, lại sẵn sàng làm gia sư cho tôi bất cứ môn nào tôi cảm thấy khó khăn. Tôi xúc động đến phát khóc, cũng muốn nhõng nhẽo đòi anh kèm học lắm nhưng sức khỏe anh như vậy, anh không nỡ.

Những ngày tháng đầu năm học anh đã có lại chút da thịt, sắc mặt hồng hào lên đôi chút nhưng đến giữa năm lại xảy ra một đợt xuất huyết dạ dày nữa và dĩ nhiên hậu quả thì chẳng có gì tốt đẹp. Thời gian của anh ngày càng ngắn lại mà tôi thì chẳng giúp được gì ngoài việc ngày ngày nói nhảm bên tai anh, ngày ngày nhìn người mình thương yêu từng bước rời xa thế giới.

Một chút, một chút nữa.

~~~

Rốt cuộc lại thêm một mùa hè nữa tới. Tôi đã khong còn là học sinh cấp ba. Cầm giấy báo điểm trên tay nhìn anh xì ra biểu cảm hờn dỗi khiến tôi chỉ biết cười trừ.

"Là ai bảo sẽ làm hậu bối của anh hử?"

"Tương lai kiến trúc sư anh cũng là của em rồi. Chúng ta chỉ thiếu một vị bác sĩ thôi."

~~~

Ngày 14/2, khi tôi đang là sinh viên năm nhất trường Y, anh đã trở thành bậc đàn anh năm hai trường Kiến Trúc, chúng tôi đã có một ngày khó quên. Đó không phải Lễ Tình Nhân đầu tiên của chúng tôi nhưng lại là Valentine đáng nhớ nhất. Hôm đó, chúng tôi đã thành một gia đình dù tôi vẫn chưa dám công khai chuyện này với bố mẹ.

Sau ngày hôm ấy, tôi cũng dọn đến nhà trọ ở cùng anh, lấy cớ với bố mẹ là cho tiện học hành. Trong quãng thời gian này, tôi lại vô tình biết được mẹ đang làm tư liệu về người đồng tính, hy vọng xã hội có cái nhìn khách quan hơn với chúng tôi, tôi làm sao có thể không vui cho được. Mẹ như vậy tức là cũng sẽ chấp nhận bản thân mình qua lại với anh. Hơn nữa, anh lại hiểu chuyện, dịu dàng như vậy, tôi không nghĩ mẹ sẽ từ chối.

Dự định như vậy nhưng cuối cùng phải hoãn lại vì ca phẫu thuật lần này của anh. Các tế bào ung thư đã phát triển lên giai đoạn một và chúng tôi vẫn như trước không nói cho anh sự thật.

~~~

Tôi không phục cuộc đời bất công này. Tại sao ông trời lại ghen tỵ, từng bước từng bước mang người yêu tôi đi. Nếu ông đã như vậy thù tôi cũng muốn cược với ông một phen, tôi quyết tâm tìm ra phương pháp chữa trị triệt để căn bệnh này.

Năm nhất, năm hai, năm ba. Tôi vẫn chưa có thêm bất cứ tư liệu nào hữu ích. Các phương án trước đó như trị xạ và truyền hóa chất đều ảnh hưởng quá nhiều đến sức khỏe mà cũng không có khả năng diệt tận gốc mầm bệnh.

Cùng với những ngày tháng trôi qua công cốc của tôi, cuộc sống của anh rốt cuộc chỉ còn lại mấy tháng.

Anh từng là tia nắng xuân năng động, từng tỏa sáng trên sân bóng rổ, thế mà giờ phút này lại yếu ớt chịu trói bởi mớ dây nhợ, ống truyền dịch lằng nhằng. Nhìn người yêu như vậy tôi chỉ hận bản thân không thể chia sẻ với anh chút đau đớn.

Anh đã từng nói anh muốn thiết kế một ngôi nhà nhỏ hướng ra biển cho cả hai, ước mơ của anh còn chưa thực hiện được mà tôi cũng đã chẳng còn nước mắt để rửa mặt. Bất giác cầm lên tập giấy của anh, tôi sẽ nét nối nét thay anh hoàn thành.

~~~

Trước Lễ Tình Nhân một ngày, bố mẹ tôi quyết đoạn tuyệt quan hệ với chúng tôi. Bất quá, thứ gì tôi cũng đã không cần nữa.

Thêm một ngày 14 tháng 2, ngôi nhà mơ ước vừa hoàn thành, tôi đưa anh về nhà.

Trong căn phòng phủ sắc vàng nhạt, anh nằm quay mặt về cửa sổ hướng ra biển, ánh bình minh ấm áp đưa từng hơi thở của anh đi xa.

~~~

Tôi đưa anh cùng tình cảm của chúng tôi vào ngọn lửa hừng hực, vĩnh viễn hòa làn một. Xong xuôi, lại đem những gì còn xót lại của anh đặt vào một chiếc hộp gỗ đen chạm khắc tinh xảo.  Tôi đưa anh đến nơi mà cả hai lần đầu biết đến sự tồn tại của đối phương: nhà thể chất trường cấp ba, rồi đến tiệm cafe sách, nơi kết duyên cho chúng tôi.

Nơi đây sáu năm trước là tôi ngại ngùng bị anh trêu, cũng là nơi chúng tôi hay lui tới tám chuyện phiếm ngày Chủ Nhật. Thế nhưng giờ đây, trong tiếng dương cầm du dương, tôi ngồi một mình, cùng chút tro tàn ái nhân, nhấm nháp hương vị ly Capuchino.

Ánh chiều tà xuyên qua cửa kính, chiếu lên bàn tay vuốt ve chiếc hộp gỗ, trong một khắc, tôi thấy hình bóng anh mỉm cười thật tươi...

~~~

Tôi bước ra khỏi quán, tay vẫn ôm chặt chiếc hộp chứa đựng cả tuổi thanh xuân, cất bước về hướng mặt trời mọc...

~~~

Vài dòng làm nhảm: 

Thực ra fic này để dịp Valungtung đăng thì hợp lý hơn nhưng chờ đến ngày đó lại quá lâu, thôi thì cứ post luôn, nửa năm nữa sẽ share lại :)))))

Ý định ban đầu vốn là muốn xây dựng hình tượng tra công cùng thánh mẫu thụ, có bánh bèo xen giữa, ngược tâm ngược thân, ngược quằn quại. Thế rồi cũng chẳng biết mình xào nấu ra sao lại thành cái thể loại ngọt đến sâu răng này đây :)))

~~~

Cuộc sống không như là mơ nên đừng hy vọng sẽ có Happy Ending...

~~~

Cỏ Héo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro