Chương 1...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Ban đêm u tối, trăng tròn là ánh sáng quy nhất, dường như có lực lượng thần bí làm ảnh hưởng, cũng như sự bí ẩn của các chòm sao: bảo bình nhân ái, cự giải ấm áp, ma kết lạnh lùng hay bò cạp vô cảm ... Chiêm tinh học bởi vậy sinh ra.

Màn đêm buông xuống, ít người chú ý tới, ánh trăng cũng dường như quỷ dị hơn. Căn cứ nghiên cứu, đêm trăng tròn chính là thời điểm mặt trăng sáng nhất và ánh sáng nhu hòa đó cũng trở nên thần bí nhất, mọi người vào lúc này rất dễ bị kích động phiền chán, áp lực đã lâu nay bị tỉnh lại, cho nên, có người đặc biệt hoa tiền dưới ánh trăng, có người tự thả lỏng bản thân làm những điều chôn sâu dưới đáy lòng, có người lại bộc lộ bản chất thật của bản thân, thậm chí tội phạm so với bình thường cũng cao hơn...

**// nhân vật Conrad Ralph : thân phận ???

"Qủy nha"

Ở Los Angeles ám lam lý, mọi người trừng mắt hoảng sợ trong bóng đêm duy nhất có thể thấy được con người, bóng dáng của nam tử quỷ mị trong bóng đêm cơ hồ không thấy rõ, nhưng mà cũng là tồn tại thật sự.

Ánh mắt tà mị, chậm rãi nhìn quét mọi người.

"Người của trời à! Đó là cái gì vậy?!

"Đỏ..... Ánh mắt màu đỏ?"

Chỉ cần xem qua gương mặt tuấn mỹ phi thường kia, liền tuyệt đối không quên.

Nam tử thần bí khí độ quý tộc khoác áo choàng đen mà tới, mắt màu lửa đỏ, màu da trong suốt, cùng với ban đêm hòa hợp nhất thể, ma mỵ khí chất trên người hắn càng làm người ta thêm sợ.

Chỉ cần bị con ngươi đỏ tươi kia chăm chú nhìn qua, mọi người nhất thời mềm nhũn ra, muốn chạy trốn nhưng trốn không thoát, tưởng chừng không thể động đậy được, dường như giống ma, một giây trước còn kinh hoàng gọi bậy, giây tiếp theo như thành pho tượng bất động.

Bóng đen chậm rãi đi hướng con mồi, tiến hành trong thời khắc trăng tròn, móng tay hắn bén nhọn nhẹ nhàng lướt qua cổ mọi người, giống như trân quý bảo bối. Một hồi lâu sau, hắn nhếch môi, lộ ra răng nanh, ở trên cổ con mồi hôn lấy, máu thỏa mãn nhu cầu của hắn, huyết vị làm toàn thân hắn vui sướng.

Đồng thời hấp thụ máu tươi, hắn cũng mang đi trí nhớ của mọi người, người từng bị hắn cắn, trong đầu sẽ không lưu lại ấn tượng gì về hắn.

Không có người hiểu được, ma cà rồng từng đến thăm họ.

______________________________

**// nhân vật Đông Phương Y Nguyệt : thân phận ????

Lần đầu nhìn thấy Đông Phương Y Nguyệt , tuyệt đối làm người ta kinh diễm.

Nàng xinh đẹp, một vẻ đẹp đặc biệt, do huyết thống con lai. Phụ thân nàng là người Trung Quốc đi di dân sang nước Mỹ, một mỹ nam tử Đông Phương điển hình, mà mẫu thân là mỹ nhân tóc vàng, tình cảm lưu luyến dựng dục nàng, khiến nàng có được da thịt trắng nõn, mái tóc đen dài, con ngươi hắc nâu, ngũ quan tinh xảo, kiêm cụ nét đẹp Phương Đông cổ điển cùng với Phương Tây lập thể.

Sinh ra tới hiện tại, Đông Phương Y Nguyệt có được học vị đại học y học Tây Bắc, cũng là thành viên hiệp hội hình sự nước Mỹ, lại là toàn mĩ hình sự nhân loại học đã được kiểm định đủ tư cách mười lăm pháp y bên trong, một vị trẻ tuổi xinh đẹp nhất.

Nam nhân lần đầu nhìn thấy nàng, không không hề vì nàng xinh đẹp động tâm mà triển khai theo đuổi, nhưng sau khi tiếp xúc, cứ giống như trải qua việc thử thách, nam nhân liên can cố ý theo đuổi nàng liền bị dọa chạy.

Bời vì, nàng là băng sơn mỹ nhân, hơn nữa vì công tác quá đặc thù - chuyên ngành là công tác pháp y khám nghiệm tử thi, nàng càng có vẻ cùng với người bình thường không hợp nhau.

Dù sao cũng không có người nam nhân nào có thể chịu được cùng bạn gái của mình đối thoại như vậy :

"Thực xin lỗi, là ta tới chậm, chờ thật lâu sao?" Nam nhân nói.

"Hoàn hảo."

"Làm sao vậy, suy nghĩ cái gì?"

"Nghĩ đến người."

Nhà gái bình tĩnh trả lời.

"Mới hai ngày không gặp thôi mà, nghĩ như vậy ta?"

Nam nhân nhẹ nắm lấy tay nàng, không thể tưởng tượng được mặt ngoài lạnh như băng như nàng, có có thể có mặt nhiệt tình.

"Không, ta nghĩ là người chết."

"Di?"

"Ngày hôm qua mới phát sinh vụ án giết người, thụ hại tử trạng thực đặc biệt, nội tạng bên trong cơ thể hơn phân nửa đều lộ ra bên ngoài."

"ực...."

"Theo ở mặt ngài xem xét, người chết hình như là va chạm khi say rượu lái xe, nhưng ta lại hoài nghi mặt khác, bởi vì nội tạng lộ ra ngoài tình huống thực đặc biệt."

"Này....." Xấu hổ.

"Cảm giác như là bị xé bụng đào ra, gan cũng bị phá, ruột trực tiếp lòi ra ngoài, càng kỳ quái là thận hắn bị phiến hắc, ta lấy huyết thanh xem xét, sau khi cơm nước xong ta còn muốn chạy trở về làm bộ lòng, đúng rồi, muốn ăn cái gì? Bít tết như thế nào? Nhà hàng này bít tết rất nổi danh, ta muốn ba phần, ngươi đâu?"

"........"

Thèm ăn toàn tiêu, mồ hôi lạnh chảy ròng.

Cho nên, không đến một tháng, đệ nhất bạn trai rất dễ dàng bỏ mình, không chút nào ngoài ý muốn bị tính chất công tác của nàng dọa chạy. Mà kế tiếp đều đàm vài đoạn tình cảm, đồng dạng chưa nở hoa kết quả, liền đều lâm vào tình huống chết non. Nhưng nàng xinh đẹp hấp dẫn không ít người theo đuổi, trong đó cũng không thiếu thích ứng năng lực tốt hơn người, bất quá đối phương dễ dàng tha thứ công tác tràn ngập "huyết tinh" của nàng, lại không chịu nổi tình cảm lưu luyến quá kích thích mạo hiểm, tỷ như tình huống :

"Đang nhìn tin sao? Ai gửi đến?" Nam nhân ôn nhu hỏi nhà gái.

"Là phong thư nặc danh."

"Thư tình?"

"Không phải."

Nam nhân nhẹ nhàng mở ra, nhưng lại không hi vọng tình địch chính mình xuất hiện, lại hỏi nhà gái tiếp một câu :

"Là một phong tín đe dọa."

"Ách?"

"Uy hiếp ta không cho phép ta một lần nữa khai quan khám nghiệm tử thi."

"Cái gì?"

Tiến tới kinh ngạc.

"Một lần nữa khai quan ý tứ chính là người chết đã muốn xuống mồ, nhưng bởi vì vụ án có điểm đáng ngờ, phải đem quan tài đào ra, sau đó đem thi thể -"

Nam nhân cưỡng chế cảm giác ghê tởm đang trào lên nói.

"Không, là ta hỏi....Người đó nói là thư đe dọa?"

"Đúng vậy, khẳng định là có tật giật mình sợ ta điều tra ra chân tướng, cho nên muốn ngăn cản ta tìm ra căn nguyên"

Nam nhân bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, nhưng vẫn trấn định.

"Này có phải, báo nguy - - không, công việc quan trọng như truyền thông, không đúng, không đủ, tìm quốc hội nghị viện, ta có người nhận thức -"

"Không cần phiền toái như vậy, loại sự tình này chỉ cần đến cảnh cục làm ghi chép là được."

Ngữ điệu không chút để ý.

"Ách .....Phải không?"

Nhà gái không chút nào để ý trả lời.

"Ta thường thu được loại thư này, chẳng có gì là lạ."

"Thường thu được?"

Nam nhân trợn mắt há hốc mồm.

"Chia đều một tháng ít nhất có mười cái!"

"Mười cái?"

Nam nhân lưng phiếm lạnh.

" Ám sát, vẫn là hạ độc, đều có"

Nàng thật sự cho rằng như thế.

"Ám, ám sát?"

Nam nhân mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

"Ân, thói quen rồi."

"........."

Nam nhân toàn thân cứng ngắc.

"Cẩn thận!"

Nhà gái phản ứng nhanh chóng lôi kéo nam nhân nằm úp sấp xuống, bởi vì có người đột nhiên hướng bọn họ nổ súng.

May mắn, cảnh sát phụ cận vừa vặn đi ngang qua, lập tức bắt tội phạm hiện hành.

Nữ tử vỗ vỗ tro bụi trên áo, đứng lên an ủi bạn trai:

"Đừng lo lắng, loại tình huống này là lần đầu tiên phát sinh, bình thường chỉ là thư đe dọa đến mà thôi, không có hành động thực tế, lần này là ngoại lệ - a?"

Nàng quay đầu nhìn xem bạn trai, mới phát hiện hắn nằm trên mặt đất miệng sùi bọt mép, đang chờ đưa đi cấp cứu.

Một hồi ước hội, không có lãng mạng, tràn ngập bạo lực, nhà trai run sợ mãnh liệt đối lập cùng nhà gái bình tĩnh, cho nên bạn trai thứ năm lại bị dọa chạy, đoạn tình cảm lưu luyến này lại tuyên cáo vô tật mà chết.

___________________

**// nhân vật: Dennis David - trợ thủ của Đông Phương Y Nguyệt

Người theo đuổi từng bước từng bước bị thái độ cuồng công việc cùng tinh thần chuyên nghiệp dọa tới mức bỏ mình ngay tại chỗ, cho dù thanh danh xinh đẹp của nàng lan xa, nam nhân vẫn là lùi bước, tính cả đồng nghiệp nam cũng không dám truy nàng, cho dù làm mười mấy năm pháp y hoặc hình cảnh, cũng vẫn như cũ hội niết một phen mồ hôi lạnh, nàng ngay cả mày cũng không nhăn một chút.

Mỗi đêm dài cùng người chết sống chung, nàng cũng là bình chân như vại, người khác nhìn thấy tử trạng thê thảm liền chạy đến một bên nôn mửa, nàng sớm vùi đầu nghiên cứu xem tử trạng người chết có cái gì đặc biệt.

Chuyện xưa lần nữa lặp lại, nam nhân lần nữa bỏ chạy, người theo đuổi nàng dần dần giảm bớt, cho tới hôm nay ba mươi hai tuổi, nàng vẫn xinh đẹp như trước, lại thiếu người hỏi thăm, cuối cùng ngay cả đồng sự của nàng đều không nhìn được.

"Y Nguyệt, không phải ta nói ngươi, ngẫu nhiên ngươi cũng nên tìm một cái nam nhân ước hội một chút, không cần luôn công tác được không?"

"Này không phải công tác."

Đông Phương Y Nguyệt đang ở nơi giải phẩu thi thể, cũng không ngẩng đầu lên trả lời trợ lý David, chính sắc cường điệu:

"Đây là hứng thú của ta."

David xem thường, lắc đầu.

"Khó trách nam nhân đều bị ngươi dọa chạy, nữ nhân bình thường sẽ không nói như vậy, nếu ta và ngươi không ở chung với nhau lâu như vậy, ta nhất định đem lời nói mới rồi của ngươi hiểu thành ý tứ giải phẩu thi thể."

"Phân biệt sao?"

"Kém cách xa nhau vạn dặm."

David nhịn không được đề cao âm điệu, hắn cùng Đông Phương Y Nguyệt cùng lúc tấn công truyền thống pháp y học, lấy tìm tòi nghiên cứu làm chủ, là hảo trợ thủ, hảo đồng sự, lại là bạn tốt của Đông Phương Y Nguyệt. Hắn bội phục Đông Phương Y Nguyệt, bởi vì nàng là nữ hình sự pháp y duy nhất ở Los Angeles, lại là một pháp y vĩ đại chuyên nghiệp.

Nhưng đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là Đông Phương Y Nguyệt lại cùng bạn trai chia tay! ( Chính xác là lại... haizzz )

Lúc này ở phòng khám nghiệm tử thi, hai người mặc nguyên bộ phòng hộ y, đội khẩu trang, chỉ lộ ra hai ánh mắt, tuy rằng thi thể đã qua rửa cùng xử lý, nhưng tuyệt đối không thể nào đẹp mắt, David không rõ vì sao Y Nguyệt lại nhập tâm như thế, cho dù có chính nghĩa, nhưng sợ hãi là thiên tính của nhân loại, ngay cả thân là nam như hắn cũng không dám nửa đêm ở lại trong phòng khám nghiệm tử thi, đối với Y Nguyệt mà nói cũng là việc nhà rau dưa.

"Ta biết ngươi đem hung thủ tra ra, coi việc giúp người chết bắt được hung thủ giải hàm oan là nhiệm vụ của mình, nhưng là ngẫu nhiên ngươi cũng nên giống nữ nhân bình thường một chút, không cần ngay cả cuối tuần cũng ở phòng khám nghiệm tử thi." Làm hại thân là trợ thủ như hắn cũng phải hi sinh theo ngày nghỉ cuối tuần.

"Vậy ngươi nói cho ta biết cái gì kêu là nữ nhân bình thường?"

"Rất đơn giãn, không cần cùng nam nhân nói thế nào là giải phẩu thi thể, không cần nói đến người chết, lại càng không nên đem nó nói đến trực tiếp, tỷ như câu vừa rồi "Đây là hứng thú của ta", ta nghe xong đều đổ mồ hôi lạnh, huống chi là người ngoài nghề."

"Ta chán ghét nói dối, càng chán ghét làm ra vẻ, làm bạn trai của ta phải, phải nhận chuyện ta là pháp y, nếu không được, tốt nhất nên sớm chia tay, miễn cho lãng phí thời gian không cần thiết." Đông Phương Y Nguyệt thẳng thắn, ngay thẳng là cá tính của nàng.

Đừng nhìn nàng bề ngoài cao quý có khí chất, nhìn qua so với thực tế tuổi nhỏ hơn năm tuổi, nhưng lá gan của nàng so với nam nhân đều lớn, cá tính so với nam nhân đều lí trí, có lẽ chính là rất lí trí, làm cho nàng thiếu sự yêu kiều cùng nhu nhược của nữ nhân. Về phương diện khác bởi vì nàng thường giúp cảnh sát *cung chứng, cho nên hướng đến lời nói chỉ nói thật, không thể quanh co lòng vòng, mỗi khi nói chuyện về người chết giọng điệu không hề sợ hãi.

// *cung chứng = khẩu cung + bằng chứng

Nàng cũng hiểu được người bình thường không thể nhận nữ nhân như vậy, nhưng nàng không thể đổi được nha!

Tuy rằng nàng biết David là vì tốt cho nàng, David không rõ, kỳ thật mỗi lần cùng bạn trai chia tay, nàng cũng rất thương tâm. Vì sao đâu? Nàng cũng thường hỏi chính mình như vậy.

Có lẽ....Nàng đang chờ đợi một nam nhân có thể thiệt tình hiểu nàng, tiếp nhận nàng! Qua mấy người bạn trai, nàng dần dần hiểu biết được một việc, chỉ có nam nhân lòng dạ đủ rộng, mới thích hợp làm bạn của nàng.

Rất nhiều nam pháp y đều có vợ, nếu nữ nhân có thể nhận nam nhân cả ngày cùng huyết tinh làm bạn, nam nhân kia vì sao không thể nhận chức nghiệp của nàng?

Này chỉ nói sáng tỏ một chuyện thật, nam nhân so với nữ nhân keo kiệt. Mượn David mà nói, David cũng từng ái mộ nàng, nhưng thủy chung không thể nhận kết hôn với một nữ pháp y là lão bà.

Ở củng với nam nhân keo kiệt sẽ không hạnh phúc. Nếu nam nhân cưới vợ, chính là muốn đem các nàng nhốt lại trong nhà, nàng có thể nào không nghi ngờ bản chất chân ái? Chân ái chính là làm cho đối phương khoái hoạt, mà không phải là cướp đoạt khoái hoạt của đối phương, nếu không gặp được, nàng tình nguyện sẽ cùng thi thể làm bạn, độc thân cả đời cũng không sao, dù sao, nàng luôn luôn thoải mái khi ở cùng người chết.

"Ngươi hẳn là đi tìm một nam nhân ước hội đi."

David hắn vẫn như cũ kiên trì ý tưởng này, là một nữ tử độc thân, tuổi cũng không nhỏ, đây là một điều bình thường.

"Ta đang ước hội nha!"

Đông Phương Y Nguyệt xinh đẹp cong mi mắt ra vẻ mê người tươi cười.

David ngẩn ra, tiến tiến xấu hổ đỏ mặt.

"Ngươi nói như vậy ta sẽ ngượng ngùng ...."

"Thật có lỗi, ta không phải nói ngươi, ngươi đã sắp kết hôn, ta là nói hắn -"

Đông Phương Y Nguyệt dùng cằm chỉa chỉa thi thể lạnh như băng trên đài giảu phẩu.

"Xem, vị này, cổ họng đã lộ ra hoại tử màu đen, hắn nói cho ta biết, hắn sau khi chết mới bị người đổ độc."

Nàng thoải mái lắc lư đầu.

"Nhạ, đầu lâu người này có vết rách, có vẻ đã bị đánh quá nặng, điều này nói cho ta biết, hắn là bị đánh quá mạnh đến choáng váng, đến xem cái khe này, là hung khí nào đó, thực có thể là loại gì đó như tảng đá."

David liếc mắt một cái xem người chết, nhịn không được khóe mắt run run:

"Ngươi không biết là... Hắn thực khủng bố...."

Mỗi lần giải phẫu, hắn đều tận lực tránh xem mặt người chết. bởi vì đó là bộ phận khủng bố nhất, nhất là xử lý loại tử trạng này vô cùng thê thảm, cho dù hắn đã làm pháp y hai năm, hắn vẫn sợ hãi như cũ.

"Sẽ không."

"Vì sao?"

Tuy rằng những lời này hắn hỏi qua không dưới ngàn lần, vẫn là nhịn không được muốn hỏi.

Đông Phương Y Nguyệt dùng ánh mắt khó hiểu nhìn hắn, đương nhiên trả lời.

"Bởi vì hắn đã chết."

Làm ơn, có lẽ bởi vì như thế, nàng mới thích hợp làm pháp y! Thân là trợ thủ của nàng, đành phải nhận mệnh.

O0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0O

Đông Phương Y Nguyệt vẫn làm việc đến nửa đêm, mới quyết định đem công việc về nhà, David muốn lái xe đưa nàng trở về, nhưng nàng cự tuyệt, gọi hắn sớm một chút nên về nhà bồi lão bà cùng đứa nhỏ, bởi vì chính mình ngụ ở lân cận mà thôi, nàng còn muốn chạy một đoạn đường để tản bộ.

Tuy rằng buổi tối một nữ nhân một mình đi trên đường rất nguy hiểm, bất quá nơi nàng ở và nơi công tác cùng địa phương, phạm vi năm trăm mét trong thành phố, tổng cộng có mấy cái đèn xanh đèn đỏ, huống hồ phụ cận đều là khu chung cư cao cấp, chung quanh đều có xe cảnh sát tuần tra, nàng trong túi tiền cũng có điện giật bổng để phòng thân, hơn nữa nàng chức nghiệp quan hệ đặc thù, nàng đặc biệt có thể trực tiếp liên lạc cảnh cục khi cần, chỉ cần nàng ấn hạ cái nút, cảnh sát lập tức đuổi tới.

Tiếng giày cao gót khanh khách đi trên đường yên tĩnh có vẻ phá lệ vang dội, nàng ngẩng đầu nhìn lên, đêm nay ánh trăng rất đẹp, thật sự xinh đẹp, làm cho nàng nhất thời nhìn đến ngây ngốc, căn bản không phát hiện có người theo dõi nàng.

Một hồi lâu sau, nàng hoàn hồn, mới cảnh giác nghe thấy phái sau truyền tới tiếng bước chân, nàng nhìn lại, là một nam nhân, không phải nam nhân có ý tốt.

Nàng dừng bộ pháp lại, phát hiện cũng truyền đến tiếng bước chân, xuất hiện hai nam nhân, bên trái cũng truyền tới tiếng bước chân, bên phải cũng có, trước sau bốn phía xuất hiện sáu nam nhân, phá hỏng buổi tối của nàng.

Đông Phương Y Nguyệt cũng không bởi vậy mà khiếp đảm, ngược lại đưa tay vào gói hành lý to, ấn xuống công tắc thông báo, làm cho cảnh sát mau chóng tập trung tới vị trí của nàng rồi cứu nàng, chỉ cần nàng có nàng có thể dùng điện giật bổng kéo dài năm phút thời gian đồng hồ.

"Có chuyện gì sao?" Nàng hỏi.

Trong đó có một gã đại hán hiển nhiên là đứng đầu, trầm mặc đối với những người khác tạo một cái thủ thế sau, nam nhân lập tức tiến lên trước mặt nàng.

"Shit! Nữ nhân này có điện giật bổng!"

Trong khi người nam nhân bị điện giật, có người mắng to:

"Bọn họ nói đúng, nữ nhân này không tốt xử lí, nàng nhất định đã gọi cảnh sát, mau đưa nàng đi!"

Đông Phương Y Nguyệt quyết định cởi giày cao gót chạy trốn thật nhanh, con đường phía trước bị cản, nàng phải đi đường vòng mới được, cũng không thể làm cho bọn họ biết nàng nghỉ ngơi ở đâu. Nhóm người này nhất định là muốn ngăn cản nàng đưa chứng cứ cho cảnh sát, bị tóm được chắc chắn chỉ có con đường chết, nàng phải tranh thủ thời gian.

Ỷ vào khu phụ cận địa hình quen thuộc, nàng rẽ trái rồi rẽ phải, tạm thời đưa bọn họ cắt đuổi lại phía sau, nhưng ngẩng đầu vừa thấy, nàng đã tự đem chính mình đẩy vào cõi chết, phát hiện tiền vô tiến lộ, phía sau không có đường thui, lưng nàng chợt lạnh, tựa như rơi vào đáy cốc.

"Thối kỹ nữ! Xem ngươi chạy đi đâu!"

Không bao lâu, sáu vị hung thần ác sát khác cũng đuổi theo bao vây nàng.

Nàng trên tay chỉ có một cây gật điện giật nho nhỏ, đối phương người đông thế mạnh, nàng không nắm chắc có thể lấy ít địch nhiều, nên làm cái gì bây giờ ......

Nàng mồ hôi lạnh ứa ra, khi nghĩ đến chính mình chết chắc rồi, đột nhiên một trận phong âm đánh úp lại, làm cho không khí thoáng chốc nhiễm một phần quỷ dị.

Không khí không đúng, tựa hồ như có người đến?

Mọi người tuy rằng không thấy được cảnh tượng quỷ dị gì, nhưng nhất trí cảm giác được không khí chung quanh không rét mà run, mỗi người không hiểu hàn ý xâm nhập, từ lòng bàn chân lạnh đến đỉnh, sáu gã đại hán nhìn lẫn nhau, xác định đối phương cùng chính mình giống nhau nên không nói lời sợ hãi.

Bọn họ trong lòng run sợ nhìn về phía cuối, bởi vì có cảm giác uy hiếp trầm trọng, chỉ thấy trong bóng đêm bỗng dưng trong bóng đêm mở một đôi mắt ánh lửa đỏ, mọi người lâm vào nín thở.

"Đó là cái gì?"

"Quái ..... Quái vật!"

Nỗi sợ hãi bao phủ lấy bọn họ, tìm đập nhanh hơn, "Kia này nọ" Càng ngày càng gần, trong đó một gã nam nhân như bị dọa đến phát cuồng, móc súng lục ra nhắm ngay "Kia này nọ" Sẽ loạn xạ vừa bắn vừa thông suốt, nhưng khẩu súng còn không kịp bắn ra, nòng súng phút chốc chuyển hướng khác.

Bang bang phanh - bang bang -

"Oa - ngươi bắn chân ta làm cái gì!"

"Má ơi! Ngươi bắn trúng mông của ta!"

"Ngươi điên rồi!"

"Đừng nổ súng - ôi!"

"Cứu mạng a! Ta đổ máu!"

Bọn họ sợ tới mức tè ra quần, thoáng chốc tiếng kêu than dậy khắp trời đất, nội bộ trúng đạn tuy không uy hiếp đến tính mạng, nhưng máu tươi lại khiến mọi người sợ hãi.

Một khẩu súng lục, một người cầm, còn thừa một viên đạn cuối cùng, thế nhưng khẩu súng chỉ hướng lòng bàn tay trái chính mình

Phang -

"Oa oa oa - đau quá a!" Nam nhân thống khổ kêu. "Là ai bắn ta!"

"Chính ngươi bắn!"

"Ta làm sao có thể bắn chính mình!"

"Chính là ngươi! Cư nhiên dám dùng thương đánh đùi ta, ta không tha cho ngươi!"

"Ta không biết a!"

"Đừng ầm ỹ, mau kêu cứu thương a~ cái mông của ta nở hoa rồi! Ôi quỷ nha~~~"

Hiện trường vang lên một mảng thê lương thảm thiết, nhưng bất quá chỉ là trong nháy mắt, các nam nhân đột nhiên hoàn toàn câm điếc, hoảng sợ trừng mắt, trong bóng đêm một nam tử chậm rãi đi ra.

Nam tử cao lớn có tóc dài màu đen, ánh trăng chiếu rọi xuống gương mặt tuấn mỹ có vẻ trong suốt quá đáng, hắn khoác áo choàng phong cách hoàng tộc, động tác tao nhã chậm rãi mà ma mỵ.

Ánh mắt lóe đỏ hào quang không phải điều đáng sợ nhất, mà là cánh môi hắn đỏ tươi màu máu, tản ra mê lực hấp dẫn, khi hắn mỉm cười, có thể thấy thanh quang Ma Mỵ bén nhọn.

Những tên lưu manh này như là bị thôi miên đến địa chấn cũng không động đậy, mọi người không thể tin, ma cà rồng luôn luôn chỉ xuất hiện trên điện ảnh hoặc tiểu thuyết, nhưng hiện nay rõ ràng là đang đứng trước mắt bọn họ, nhiệt độ cơ thể thoáng chốc theo toàn thân hút ra, bóng ma hướng bọn họ bao phủ mà đến.

Ralph vừa lòng cười, thong dong nhìn quét qua con mồi ngon miệng, chậm rãi hạ thân, hương vị máu tươi xông vào mũi, đôi mắt lửa đỏ kia thấp thoáng quang mang.

Mỗi khi đêm trăng tròn, hắn đều đi ra ngoài hấp huyết để bổ sung nguyên khí, máu cung cấp lực lượng cho hắn, mà trăng tròn còn có thể khiến cho lực lượng của hắn đạt tới cao nhất.

Hôm nay săn bắn chỉ do trùng hợp, đang lúc hắn đi chung quanh tìm kiếm con mồi, trùng hợp nhìn thấy sáu nam nhân truy đuổi một nữ nhân, lấy nhiều khi ít, làm người ta sinh ghét, cho nên hắn xem bọn họ là con mồi, thôi miên mọi người. Mà hiện tại, nếu hắn xuất mã, bọn chúng sẽ nhận được nên có đại giới.

Chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt người đầu tiên, hắn hướng về phía trước, hướng đến cổ đối phương cắn, cảm giác được máu chảy ồ ạt ra, hắn hưng phấn nhấm nháp máu tươi, không ngờ, nguyên bản thần thái đang bay bổng, tuấn dung nháy mắt thay đổi sắc mặt.

"Phi phi phi! Khó ăn chết!"

Ralph rủa một tiếng, chuyển hướng con mồi thứ hai cắn!

"sặc ...... phi! Người này có bệnh tiểu đường!"

Đổi người thứ ba

"Nôn ....shit! Mùi ma túy!"

Đổi cái thứ tư

"Ác.... Mang bệnh AIDS"

Cái thứ năm.

"Là ma rượu!"

Cuối cùng một cái

"Nôn ...... Nôn ......."

Ralph buồn nôn chạy đến một bên phun đi, huyết khó uống đến mức hắn không nói ra lời.

Bọn họ đều bị ô nhiễm, không phải hít thuốc phiện cũng là độ cồn rất cao, vị thối, bệnh nhiễm khuẩn, làm hắn khó có thể nuốt xuống.

Thân là ma cà rồng, máu tươi là lực lượng cùng nguyên khí của hắn, máu càng thuần khiết, hắn càng có thể đạt được lực lượng lớn hơn nữa. Một tháng phải tiến hành nghi thức hấp huyết một lần đã muốn giằng co mấy trăm năm, nhưng là đến nay thế kỉ hai mươi mốt, nơi nơi tràn ngập đồ ăn rác, ô nhiễm môi trường nghiêm trọng, máu tươi tinh thuần ngày càng ít, hại hắn hấp cái này cũng không được, hấp cái kia lại không ngon, đáng giận......

"Ai..... Đêm nay lại đói bụng .....A a?"

Cái mùi gì?

Thân ảnh tà mị chuyển hướng, chổ còn một nữ nhân đứng. Đúng rồi, hắn thiếu chút nữa đã quên, còn có một nữ nhân!

Trong nháy mắt, hắn đã đi đến trước mặt Đông Phương Y Nguyệt. Mùi của nàng làm ánh mắt hắn càng thêm nhiễm hồng, răng nanh lợi hại hơn, toàn thân nhiệt huyết sôi trào.

Thiên! Mùi vị quen thuộc này là..... Máu xử nữ cao cấp nhất!

Vừa rồi hắn chỉ chú ý tới trên người sáu xú nam nhân kia, cho nên không nhìn kỹ nàng, hiện tại mới phát hiện nàng rất đẹp, là mỹ nhân Đông phương xinh đẹp.

Hắn yên lặng dừng ở nàng, trong mắt lóe kinh diễm quang mang, thủy nộn thủy nộn da thịt, nguyệt nha loan loan lông mi, mũi ngọc thanh tú có hình, cánh môi thủy mật, tổ hợp thành ngũ quan tinh trí mê người, làm cho nàng càng thêm "Ngon miệng"

Ha! Hắn thích nhất hấp huyết mỹ nữ, huyết nữ nhân so với huyết nam nhân hảo tốt, mà mỹ nữ lại thêm mỹ vị, nếu là xử nữ, lại là cực phẩm.

Đầu năm nay muốn tìm xử nữ mĩ mạo trẻ tuổi thực khó khăn, vị thành niên, máu còn chưa dứt hương vị sữa, cho nên hắn chỉ tìm nữ tử trưởng thành, nữ tử trưởng thành phần lớn đã không phải xử nữ, nhớ rõ ràng tháng trước hắn vừa hút huyết mỹ nữ tuổi hai mươi, cho dù kết quả đối phương không phải là xử nữ, sinh hoạt cá nhân còn thập phần dâm loạn, hại hắn toàn thân ngứa ngáy, không khỏi cảm thán thói đời ngày sau đạo đức không có.

Hắn đã đi qua thời đại hoàng kim, đầy đường đều là xử nữ, hiện tại còn là nhất nữ có cầu, bị bất đắc dĩ, đành phải nam nữ thông ăn, thời đại này uống huyết khá ít, không tha hắn ăn kiêng. ( tác giả: ăn kiêng ... haha )

Đêm nay vận khí thật sự tốt quá, nữ nhân trước mắt trên người chỉ có vị tươi mát tự nhiên, có thể nói sắc hương vị cầu toàn, cực phẩm trong cực phẩm nha! Làm cho hắn kìm lòng không đậu, tâm hoa nộ phóng.

Nàng đã muốn bị thôi miên, không sợ nàng sợ hãi hét lên chói tai hoặc chạy trốn mất, đôi mắt hồng tham lam khóa trụ nàng, móng tay bén nhọn nhẹ nhàng xẹt qua nõn cổ trắng của nàng.

"Đừng sợ, cho ta nếm một chút là tốt rồi, chỉ biết có cảm giác ma ma, sau đó, ngươi không nhớ rõ chuyện đêm nay phát sinh ...."

Hắn ma mỵ tươi cười, lộ ra răng nanh khiếp người, chậm rãi hướng tới nàng cổ xinh đẹp tuyệt trần, cẩn thận cắn xuống, không ngờ, "Đồ ăn" Đột nhiên mở miệng, truyền đến một câu hỏi lạnh như băng :

"Ngươi muốn làm sao?"


__________ còn tiếp ______________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro